Hãy xem mỗi trở ngại là một cơ hội.

Tiến sĩ Wayne Dyer

 
 
 
 
 
Tác giả: Danielle Steel
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 23
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1133 / 19
Cập nhật: 2017-07-24 16:15:09 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 7
gày hôm sau, Sasha ngồi lặng yên, suy nghĩ trong phòng làm việc của mình. Bà ngồi thật lâu nơi bàn, nhìn vào tờ giấy mà không thấy gì hết, vì mãi chìm đắm trong suy tư. Bà nghĩ đến Liam, nghĩ đến giây phút vui vẻ với anh trong ngày nghỉ cuối tuần, và nghĩ đến sự ngu ngốc của mình khi đi chơi với anh. Bà nghĩ rằng nếu tiếp tục gặp anh như thế này, thế nào cũng có người đau khổ. Mà người đau khổ có lẽ chíh là bà. Cũng có thể là anh. Nhưng chính bà là người có nguy cơ ấy nhiều hơn
Khi bà đang nhìn ra ngoài cửa sổ, suy nghĩ về việc này thì Eugenie đi vào phòng
- Thưa bà Sasha! – Chị ta ngại ngùng nói – Có món hàng gởi đến cho bà. Tôi không biết để nó ở đâu – Sasha nghĩ là tranh do một họa sĩ của bà gởi đến. Những họa sĩ ở châu Âu gởi tác phẩm của họ đến phòng triển lãm ở Paris và nếu tranh có thể để trưng bày được ở New York, chúng sẽ được phòng triển lãm ở đây gửi đi
- Chị cứ để một chỗ với các tác phẩm nhận được từ tuần trước – Sasha nói, vẻ lơ đãng – Chúng ta sẽ gởi tất cả đi trước đến New York vào tháng 2. Cứ nhìn vào danh sách các kiện hàng gởi đến để xem cho chắc món nào chúng ta không muốn trưng bày ở đây
- Tôi nghĩ là món hàng này bà không muốn gởi đi – Eugenie đáp, vẻ lúng túng. Thỉnh thoảng Sasha làm cho chị sợ, nhất là thời gian gần đây. Chị không biết xử lý ra sao món hàng vừa nhận này
- Lạy Chúa! Eugenie, đừng bí mật như thế. Cái gì đấy?
- Tôi đem vào cho bà được không?
- Chị không được đem vào đây để mờ thùng. Tôi không muốn lộn xộn trong phòng làm việc. Cứ mở hàng trong phòng kho. Tôi sẽ xuống xem sau – Eugenie đứng yên với vẻ bối rối khiến Sasha càng bực mình thêm – Thôi được rồi, chị mang vào đây. Chúng ta sẽ dọn dẹp phòng cho sạch sau – Rõ ràng Eugenie muốn đem thẳng món hàng đến cho Sasha xem, và bà nghi món hàng có lẽ là thứ gì đó khiến bà khó xử
Người thư ký biến nhanh và lát sau quay lại với cái gì trên ta. Chị ôm món hàng trên 2 tay, nhìn vào mặt Sasha. Bà kinh ngạc nhìn lại chị. Trên tay chị là con chó cộc mà bà và Liam đã đùa với nó trong tiệm bán thú nuôi trên bờ kè vào ngày hôm trước. Con chó nhỏ có vẻ hoảng sợ, và Eugenie cũng lo lắng như con chó. Chị không biết Sasha sẽ phản ứng ra sao. Rồi chị cam thấy mừng rỡ khi thây bà chủ đứng yên, vẻ kinh ngạc, nụ cười từ từ nở trên môi
- Ôi, lạy Chúa!… Tôi phải làm gì với nó? – Sasha thốt lên, lòng tràn ngập cảm kích
- Người chủ tiệm bán thú nuôi nói rằng, chắc bà biết người nào đã gởi nó đến – Eugenie ngại ngùngn ói
- Phải, tôi biết. Nó do Liam Allison gởi đến, anh ta là họa sĩ mới của chúng ta. Bà thấy không cần thếit phải dấu diếm làm gì. Không chóng thì chày, mọi người cũng biết. Bà chỉ hy vọng họ sẽ không biết lý do tại sao anh tặng bà món quà này thôi. Eugenie đến gần bà, đưa con chó cho bà. Con chó liếm lia lịa vào mặt bà như nó đã liếm mặt Liam vào hôm trước – Ôi lạy Chúa!… Tôi không chịu nổi – Bà ẳm nó một lát rồi để nó xuống. Con chó đứng chưa đầy một phút đã ngồi xuống bên cạnh Sasha và tè lên thảm. Nhưng nước tiểu nó ít – Anh chàng điên thật – Sasha nói, rồi cười xòa. Eugenie cảm thấy khoan khoái khi thấy bà không có vẻ bực bội về tấm thảm
- Con chó rất dễ thương – Eugenie cười với bà, trong khi con chó ngửi vào bàn ghế rồi chạy quanh trong phòng. Cứ vài giây, nó lại chạy nhanh về phía Sasha. Khi nó chạy quanh, Sasha nhìn chân nó lông đen và 4 bàn chân lông trắng của nó – Nó có tên không?
Sasha ngần ngừ một lát rồi nhoẻn miệng cười
- Nó phải có chứ. Tôi sẽ gọi nó là Socks – Con có có 4 chân trắng trông giống như những chiếc vớ, có lẽ vì thế mà Liam đã mua nó cho bà – Họ có mang thức ăn cho nó không? – Bà không biết cho nó ăn gì
- Ông chủ tiệm bán chó nói rằng ông ta đem đến đủ thứ bà cần, kể cả bao du lịch phòng khi bà đem nó đi New York. Thậm chí nó còn có cả cái áo len màu hồng, có cổ cồn và dây da buộc vào cổ cồn – Liam đã nghĩ đến đủ thứ. Bà biết anh rất kẹt tiền, chỉ hy vọng vào lợi tức anh thu được ở phòng triển lãm Suvery, và anh đã rán hết mình. Con chó giá không rẻ, rồi còn các thứ khác để dùng cho nó, chắc anh phải tiêu một số tiền khá lớn. Bà thích sự rộng lượng và tốt bụng của anh. Gởi tặng co chó là hành động thật đáng yêu, và bà nghĩ hành động của anh thật có ý nghĩa. Bề ngoài trông anh rất lông bông, nhưng tâm anh thi rất tốt. Khi Eugenie vừa bước ra khỏi phòng, Sasha liền nhấc máy điện thoại lên. Bà gọi số máy di động của Liam, khi ấy anh đang ở trong phòng vẽ của mình
- Tôi không ngờ anh làm như thế này. Anh thật là điên, Liam, anh đã phí một số tiền lớn. Tôi làm quái gì với con chó này?
- Bà cần có người để bầu bạn. Trong khi tôi ở London, ít ra bà cũng có nó bên cạnh cho vui. Nó có khỏe không? – Anh không nói gì về chuyện tiền nong mà anh đã chi tiêu. Việc này không dính dáng gì đến bà.Anh muốn nuông chìu bà. Theo anh thì bà đáng được nuông chìu nhiều hơn nữa
- Nó tuyệt lắm. Liam, anh đã làm một việc rất tốt
- Tôi sung sướng được làm thế – Giọng anh có vẻ hân hoan. Anh hơi sợ bà sẽ nổi giận, nên khi thấy bà không giận, anh qúa đỗi sung sướng. Bà vẫn còn sửng sốt – Bà sẽ gọi nó tên gì?
- Socks – Sasha đáp, hồ hởi, và Liam cười to
- Hoàn hảo. Bây giờ tôi khỏi mang vớ. Nó mang vớ luôn rồi – Liam nhớ 4 bàn chân con chó lông trắng như tuyết
- Anh thật là đồ ngớ ngẩn. Có lẽ đây là chuyện điên khùng nhất của anh, suốt đời tôi chưa bao giờ có ai đã làm như thế với tôi
- Tốt. Bà cần phải sống thư giãn một chút. Cần có những chuyện bất ngờ lý thú, và bớt căng thẳng – Khi anh nói, con Socks nhìn bà một cách chăm chú, nó ngồi xổm xuống, rồi tè lên thảm lần nữa. Rõ ràng Sasha không căng thẳng với điều gì hết. Không căng thẳng với anh, với mình, và dĩ nhiên với con chó cũng không. Con chó chỉ mới 8 tuần tuổi, nó phải mất hàng tháng nữa mới quen nếp sống trong nhà. Bà phải cuốn hết thảm ở nhà.
- Con chó là một bất ngờ lý thú, Liam à. Tôi vẫn còn kinh ngạc đây – Bà không biết phản ứng ra sao, hay tại sao anh làm thế. Nhưng bà đánh giá cao hành động của anh
- Không biết cuối tuần này tôi đến thăm nó có được không? Xin bà đừng giận. Tôi không đến thăm bà đâu. Tôi chỉ đến thăm con chó
Bà ngần ngừ, im lặng một hồi lâu. Anh không gởi con chó để lấy cớ đến gặp bà, mà đây là hành động biểu lộ tình yêu đối với bà. Anh đến Paris để thăm bà là vì anh thấy đời bà quá cô đơn. Cảnh lặng lẽ cô đơn trong nhà bà đã làm cho anh buồn thay cho bà. Có thể con chó giúp bà bớt cô đơn. Và nếu bà để cho anh đến, anh cũng muốn giúp bà
- Tôi không biết – Sasha thành thật nói – Liam, tôi sợ lắm. Nếu chúng ta dan díu nhau, thì đây là việc quá điên khùng. Thế nào rồi chúng ta cũng phải ân hận – Nhất là bà. Nếu sau khi bà đã yêu anh say đắm mà anh tìm một người đàn bà có tuổi gần tuổi anh để lấy, thì bà sẽ rất ân hận. Ba nghĩ anh nên tìm cô gái nào khoảng 25 hay 30, thay vì một người bằng tuổi bà. Theo quan điểm của bà, mối tình giữa họ chỉ đi đến chỗ kết thúc không hay mà thôi
- Không có gì phải ân hận hết. Sasha, đừngđể cho tuổi tác bà ám ảnh như thế
- Không phải chỉ tuổi tác thôi đâu. Còn nhiều chuyện khác nữa. Nếu chuyện này bị mọi người biết đến, công việc hợp tác làm ăn giữa chúng ta sẽ rất khó khăn. Anh không ly dị vợ. Có thể ngày nào đó anh quay về với Beth. Tô lớn hơn anh 9 tuổi, anh nên yêu người nào bằng nửa tuổi tôi. Anh muốn làm họa sĩ điên, còn tôi thì bảo thủ, không thích anh như thế, chuyện này sẽ làm cho anh nổi điên – Mấy hôm nay, chuyện này đã làm cho bà cáu gắt. Ngoài ra, bà không thể đem anh đi đâu được, vì bà luôn luôn cảm thấy mình điên rồ, và bà không biết anh sẽ xử sự ra sao, nhưng bà không nói điều này cho anh biết – Chuyện này không có chút nghĩa lý gì hết
- Chuyện tình yêu lúc nào cũng phải có nghĩa lý sao? – Anh hỏi, giọng chán nản. Bà nêu lên những diều quan ngại như là làm dấu các điểm giao ước trong tờ hợp đồng mà bà từ chối không chịu ký. Nhưng đấy là nếp sống lâu nay của bà, bày tấhy phải sống như thế
- Tình yêu phải có ý nghĩa chứ. Khi 2 người có cuộc sống khác nhau như chúng ta thì mối liên hệ của họ sẽ gặp nhiều khó khăn, dù chúng ta cố dung hòa bao nhiêu cũng rất khó thành công. Tôi nghĩ là chúng ta không thể nào hòa hợp nhau được. Vả lại đây không phải là tình yêu, mà chỉ là sự thu hút nhau về thể xác. Hẽ khi nào có anh ở bên cạnh tôi, là tôi cảm thấy như trong người có chất gì kích thích không lành mạnh, làm cho tôi mất trí
- Cuối tuần vừa rồi bà không mất trí – Anh nhắc bà nhớ. Tôi ước gì bà mất trí. Nhưng bà không mất. Tôi nghĩ chúng ta đã xử sự rất nghiêm túc – Anh nói giọng tự hào
- Anh nghĩ chúng ta sẽ nghiêm túc như thế bao lâu?
- Tôi hy vọng không lâu – Anh cười. Bà thích nghe tiếng cười của anh. Bà cười khi nghe anh nói và nhìn con chó – Khi nào tôi về London, tôi phải tắm nước lạnh suốt đêm
- Tôi rất đồng ý về việc anh làm. Nếu chúng ta đi chơi với nhau, một trong 2 chúng ta sẽ mất trí, sẽ làm những việc mà sau đó chúng ta sẽ ân hận – Việc bà bị anh thu hút giống như châm que diêm vào thuốc súng. Việc xảy ra hôm thứ 6 tại nhà hàng Harry's Bar đã chứng minh điều bà lo sợ
- Vậy bây giờ chúng ta phải làm gì? – Anh hỏi, giọng có vẻ thất vọng. Anh không thuyết phục được bà. Sasha cũng bướng bỉnh như anh
- Tôi sẽ làm đại diện nghệ thuật cho anh. Và anh phải xử sự như một chàng trai ngoan ngoãn
- Toi chúa ghét bị người ta biểu phải làm gì. Tôi không phải là một đứa trẻ – Anh có vẻ giận dữ
- Thỉnh thoảng người ta không có sự lựa chọn nào khác ngoài việc làm điều chính đáng – Bà nói, giọng dịu dàng – Anh muốn làm gì thì làm, kể cũng vui thật đấy. Nhưng khi làm thế, anh đã làm cho nhiều người đau khổ – Bà không nỡ nhắc anh nhớ đến trò bốc đồng ngu xuẩn với em vợ, khiến anh phải trả giá đắt trong cuộc hôn nhân của mình
- Sasha, tôi chỉ muốn đến thăm bà – Anh khăng khăng nói – Tôi muốn đến Paris vào cuối tuần này – Rồi anh nói tiếp như đây là chuyện đương nhiên – Tôi phải đến thăm con chó. Dù sao tôi cũng là bố nó
- Không, anh không phải – Sasha ương ngạnh đáp – Nó là đứa con không có cha. Dù muốn dù không, nó phải sống cuộc đời như thế. Nếu anh muốn thì anh có thể làm bố đỡ đầu cho nó thôi
- Được rồi, được rồi. Nó là con chó tôi đỡ đầu. Nhưng cuối tuần này tôi sẽ đến Paris thăm cả 2
- Tôi sẽ không cho anh vào nhà đâu – Bà cương quyét đáp
- Tại sao không? Bà sẽ làm quái gì, ngồi một mình trong nhà làm việc cho đến chết à? Lạy Chúa, Sasha, bà phải sống chứ. Bà có quyền được sống. Tôi cũng vậy
- Không, nếu chúng ta lại làm những trò điên rồ với nhau, hay là cho tôi, anh không có quyền, và tôi cũng không để anh làm điều gì có hại cho tôi – Bà nói thành thật với lòng mình. Đối với bà, sự nguy hiểm sẽ rất cao. Chỉ có Liam mới không mất gì, ngoài trái tim của anh ta
- Thế thì bất công! – Anh nói, vẻ đau đớn
- Phải, đúng thế. Tôi già hơn anh 9 tuổi, và anh muốn xử sự như thế nào thì tùy ý anh. Anh không muốn người ta kính nể, không muốn làm người bảo thủ. Anh không có ý định sống thích nghi với đời tôi. Anh muốn vui đùa với chuyện này, muốn mua vui, muốn đóng vai người họa sĩ điên. Nếu anh làm thế, anh sẽ đảo ngược cuộc đời tôi, nên tôi sẽ không để cho anh làm thế
- Tôi đã cư xử hẳn hoi ở quán Harry's Bar – Anh đáp, giọng hơi bất bình, rồi nói thêm với giọng cáu gắt – Ngoại trừ cái áo chemise và giày không có vớ. Nếu tôi biết chuyện này quá quan trọng đối với bà, chắc tôi đã mua áo mới và đôi vớ. Lạy Chúa, tôi không ngờ vấn đề này lại quan trọng với bà như vậy – Anh bắt đầu lớn tiếng
- Vấn đề không phải là cái áo và đôi vớ. Mà là vấn đề cá tính của anh, lối sống của anh. Anh luôn luôn nói không ai kiểm tra anh được, không ai có thể biểu anh làm cái này cái nọ. Anh muốn sống tự do, anh nói anh có quyền sống tự do. Anh không thể làm thế trong cuộc sống của tôi, cả anh và tôi đều biết rằng, khi anh cao hứng anh muốn làm bất cứ cái gì anh nghĩ đến. Anh nghĩ làm thế là vui. Nhưng tôi thì không. Và dù muốn hay không, tôi cũng quá già đối với anh. Lạy Chúa, anh là bạn thân của con trai tôi. Nó 25 tuôi. Tôi 48. – Tư cách của Liam và nguyên tắc anh đưa ra cho mình, thích hợp với cuộc sống của con bà hơn là cuộc sống của bà, và Liam thích sống theo nguyên tắc ấy. Nhân danh vì nghệ thuật và độc lập, anh nhất quyết không chịu trưởng thành suốt đời
- Tôi 39 tuổi – Liam than vãn – Tôi gần với tuổi bà nhiều hơn anh ấy
- Nhưng anh không muốn hành động như người lớn tuổi. Vấn đề khó khăn là ở đấy. Anh muốn làm như thể anh mới 25. Nếu tôi muốn có đứa con nữa, tôi sẽ nuôi một đứa. Tôi chẳng cần phải liên hệ gì với anh cho mệt – Bà cũng cao giọng nói với anh
- Bà muốn liên hệ gì với tôi? Tôi nghĩ là vào hôm thứ 6 vừa quachúng ta đã làm những việc rất tốt. Cuối tuần này chúng ta cũng không làm gì xấu đâu. Tôi không muốn ngủ với bà. Tôi chỉ muốn nói chuyện thôi
- Tôi cũng thế. Nhưng nói chuyện với anh khó quá
- Rõ ràng bà là người quá bướng bỉnh tôi chưa từng thấy. Tôi sẽ có mặt ở đấy vào thứ 6, dù bà muốn hay không. Chúng ta sẽ bàn về chuyện này vào cuối tuần
- Tôi không muốn gặp anh – Bà nói, lòng cảm thấy lo sợ. Tình cảm của bà đối với anh quá thắm thiết, khiến cho bà cảm thấ mất bình tĩnh.
- Tôi thì muốn gặp bà. Ít ra cũng một lần nữa, để thảo luận trực tiếp với nhau. Tôi không muốn nói chuyện với nhau trên điện thoại như thế này
- Chẳng có gì để bàn cãi hết. Chuyện này không thể được, Liam à. Chúng ta phải chấp nhận thôi. Chúng ta không có sự lựa chọn nào khác
- Bà là người duy nhất biến chuyện này thành chuyện không thể đơợc thôi. Nếu bà muốn không thể được, thì nó thành không thể được – Giọng anh nghe có vẻ quá ư phẫn uất
- Thì cứ đổ lỗi hết cho tôi cũng được
- Thật là chuyện hết sức kỳ cục, tôi chưa từng thấy
- Làm việc đôi lúc cũng bị người ta chê. Trường hợp chúng ta sắp làm cũng lâm vào hoàn cảnh như thế – Bà không nói nếu anh làm điều chính đáng với Becky, thì bây giờ anh còn vợ con với mình. Nhưng anh đã sống buông thả. Và bây giờ anh muốn làm thế với bà
- Ngày mai tôi sẽ gọi bà – Anh nói, nghe có vẻ ấm ức.Dù thế nào thì bà cũng phải cương quyết, không được gian díu với anh. Mặc dù món quà anh vừa tặng, con chó, rất quý giá, nhưng nó vẫn không thuyết phục được bà chấp nhận anh là tình nhân của mình
- Nếu không phải công việc về phòng triển lãm, thì đừng gọi tôi. Tôi không muốn bàn chuyện này với anh đâu. Chúng ta sẽ lặp lại chuyện như cũ và chuyện này sẽ làm cho chúng ta thêm bực mình thôi – Nhưng khi bà gần bên anh, anh sẽ làm cho bà điên thêm. Chưa bao giờ trong đời bà bị người đàn ông nào thu hút về mặt thể xác như thế. Đây là vấn đề không hiểu nổi và rất khó cho bà cưỡng lại được
- Tôi sẽ gọi bà trong tuần này – Anh nói, nhưng anh không làm, việc này khiến cho Sasha cảm thấy mừng. Mặc dù mừng trong đau khổ, nhưng bà tin rằng thế nào bà cũng thuyết phục được anh chấm dứt chuyện này. Cho dù bà muốn gặp lại anh bao nhiêu đi nữa, thì bà vẫn nghĩ là bà không thể tiếp tục việc này làm gì
Tuần đó, nguồn an ủi duy nhất của bà là con chó mà Liam đã gởi cho bà. Socks rất dễ thương, mặc dù nó thường tè lên thảm, nhưng bà vẫn vui với nó. Đây là món quà tuyệt nhất mà anh đã tặng bà. Bà hy vọng món quà tuyệt nhất tiếp theo, là anh để cho bà được yên ổn một mình
Cuối tuần đó, thời tiết ở Paris lai trở nên gay gắt, suốt ngày trời gió lạnh âm u không ngớt. Buổi sáng thì sương mù, ban đêm thì mưa, buổi chiều gió thổi mạnh, rét tận xương. Hôm thứ 6 balàm viêc trễ, đi ngủ sớm, rồi sáng hôm sau ngồi vào bàn làm việc tại phòng triển lãm lúc 9 giờ, với con chó. Mọi người đều thương Socks, ngay cả Bernard
Sasha làm việc tại phòng triển lãm suốt cả ngày thứ 7, tối thứ 7 bà ngồi một mình ở nhà với con chó. Liam không gọi từ thứ 2, xét vài phương diện thì bà sung sướng. Vài phương diện khác thì bà lại buồn. Bà rất nhớ anh, nhưng trên khía cạnh cơ bản, anh là trái cấm. Cho dù trái cây này đáng giá nghìn vàng, bà cũng quyết định không đụng đến, không dám ăn. Bà phải xem anh là vật hy sinh
Đến 9 giờ tối thứ 7 thì chuông cử reo. Không phải chuông cửa ở ngoài, mà chuông cửa nhà bà. Sasha nghĩ đấy là người gác cổng bấm chuông. Bà ôm con chó và mặc áo ngủ ra mở cửa. Bà tưởng sẽ nhìn thấy khuôn mặt già nua của bà Barboutier, nhưng không, bà thấy Liam đứng ngoài cửa. Cuối cùng anh đã xuất hiện
- Anh làm gì ở đây? – Bà hỏi, khổ sở khi thấy anh. Tim bà đập thình thịch, 2 đầu gối muốn khuỵu xuống. Nhưng bà vẫn cố giữ vẻ mặt thản nhiên. Không niềm nỡ đón anh. Bà đã bảo anh đừng đến rồi
- Tôi đến thăm con chó tôi đỡ đầu – Sasha đang ẵm con chó, anh nhìn con chó và cười – Trông nó khỏe mạnh đấy chứ – Anh cũng thế. Sasha thì không. Trông bà mệt mõi, buồn rầu, và bà như thế thật. Bà đau khổ suốt tuần về anh. Quyết định không gặp anh đau đớn thật đấy, nhưng khỏe. Thế mà bây giờ anh lại đến nhà bà, trông đẹp hơn bao giờ hết. Bà rất muốn gặp anh, nhưng đành phải buộc mình không thể làm thế. Bà phải cố hết sức để kiềm chế mình
- Tôi đã yêu cầu anh đừng đến – Bà lạnh lùng nói, nước mắt sắp trào ra
- Sasha, tôi muốn nói chuyện với bà – Anh đáp, vẻ nghiêm trang. Nhìn mắt anh, bà biết anh cũng đau khổ – Tại sao chúng ta không nói chuyện một lát xem tình thế ra sao? Có lẽ kônhg có gì ghê gớm đâu mà sợ
- Và nếu có thì sao? Các con tôi sẽ nổi điên. Các họa sĩ của tôi sẽ cho tôi là cái bánh trái cây thơm ngon. Và chúng ta sẽ trở thành đề tài cho mọi người ở Paris và New York bàn tán – Bà không nói quá đáng, điều bà nói có thể xảy ra và đúng sự thật. Anh cũng biết thế
- Bà có ghĩ đến điều gì ngoài tai họa và chuyện người ta bàn tán không? – Anh hỏi, vẫn đứng tại chỗ, nắm cái túi xách – Nếu chuyện hóa ra tốt đẹp thì sao? Nếu người ta không quan tâm đến việc chúng ta làm, thì sao? Nếu các họa sĩ của bà ít lưu ý đến và các con bà muốn cho bà được hạnh phúc, cho dù bà yêu một người nhỏ hơn bà, thì sao? Chuyện này có thể hóa ra không to tát như bà sơ
- Cho đến khi anh tìm được cô gái nào bằng tuổi anh, hay trẻ hơn, và anh yêu cô ta. Tôi không muốn tham gia vào chuyện này của anh
- Nếu tôi chết hay bà chết thì sao? Nếu một đêm nào đó chúng ta đang làm tình mà bị sét đánh chết thì sao? Nếu bị bệnh thổ tả, bạch hầu, sở mà chết thì sao? Nếu chúng ta bị nhiễm phóng xạ nguyên tử trong thế chiến thì sao?
- Tôi muốn bị nhiễm phóng xạ còn hơn trở thành đồ điên với anh. Tôi không muốn làm chuyện đó với anh, Liam. Tôi muốn sống một mình hơn
- Đừng ngốc như thế. Tôi yêu lần thứ 2 trong đời, lần đầu với Beth, lần này kéo dài 20 năm, bây giờ yêu bà. Không bao giờ tôi nói tôi yêu ai, ngoại trừ cô ấy và bà
- Anh muốn tôi vì anh không thể có tôi – Sasha nói với vẻ khổ sở. Bà run vì lạnh và con chó cũng thế
- Tôi xin phép vào nhà một phút được không? Tôi lái xe suốt nhiều giờ liền. Họ hủy chuyến bay của tôi, cho nên tôi phải lài xe qua đường hầm – Bà tránh sang một bên, lòng ước chi bà có can đảm không để cho anh vào, nhưng bà không có can đảm. Từ khi bà gặp anh đến nay, bà không đủ sức để chống lại các điều anh yêu cầu. Anh chậm rãi đi vào phòng khách. Phòng lạnh ngắt, đèn trong phòng tắt hết. Bà định sẽ đi ngủ với con chó – Thôi được rồi, tôi xin thua. Xin để cho tôi ngủ qua đêm. Tôi sẽ không đụng đến bà đâu. Sáng mai tôi sẽ ra đi sớm trước khi bà dậy. Tôi quá mệt không thể lái xe về trong đêm nay – Bà nhìn anh một hồi lâu, rồi gật đầu. Anh có thể ngủ lại trong phòng của Xavier. Bà sẽ khóa cửa phòng mình. Để giam mình ở trong chứ không phải để anh ở ngoài
- Anh muốn ăn gi không? – Bà lịch sự hỏi, để con chó xuống
- Bà có kem lạnh không?
- Có. Tuần trước chúng ta mua nhiều, mà tôi không ăn
- Bà nên ăn. Kem sẽ làm cho bà có sức khỏe – Anh nghĩ bà quá gầy – Trông bà có vẻ sụt nhiều kilo – Anh hy vọng bà nhớ anh mà gầy
Anh đi theo bà vào bếp, con chó theo sau họ. Nó tè ở cửa bếp. Liam lau sạch, trong khi bà dọn kem chocolate và cafe trong cái tô lớn
- Anh dùng gì nữa không? – Bà hỏi, anh lắc đầu, ngồi xuống bàn, không nói gì. Họ không còn gì nữa để nói. Họ đã nói hết rồi. Chưa bao giờ bà gặp cảnh ngộ nào buồn như thế này, ngoài việc chồng bà chết cách đây 16 tháng. Sasha ngồi yên lặng trông Liam ăn. Khi ăn xon, bà đứng dậy – Tôi đi ngủ. Nếu anh muốn thì cứ ngồi ở phòng khách. Anh biết phòng của Xavier ở đâu rồi
- Cám ơn, tôi cũng mệt. Tôi lên lầu – Anh đi theo bà lên lầu, và bà để anh đứng ở đầu cầu thang để vào phòng. một lát sau, bà nghe anh đi lên cầu thang để vào phòng ở trên phòng bà, rồi nghe anh đóng cửa phòng của Xavier
Bà đi tắm, mang con chó theo. Bà không bận tâm khóa cửa. Bà nghĩ không cần khóa làm gì. Anh đã hiểu, sáng mai anh sẽ ra đi. Sẽ hết cảnh cám dỗ, hết sự đam mê, hết những giây phút dằn vặt khổ đau. Bà mong đến giờ phút anh ra đi
Bà đang đứng trong phòng tắm, chải răng, mặc áo ngủ; khi nhìn lên bà thấy Liam ở trong gương. Bà không nghe anh đi vào. Con chó thấy anh, nó rất phấn khích, còn Sasha có vẻ đau khổ.
- Tôi hiểu, Sashạ Tôi chỉ muốn qua đêm với bà. một lần cuối cùng. Tôi chỉ muốn ôm bà. Tôi hứa tôi sẽ không làm gì mà bà không muốn – Khổ một nỗi là bà muốn. Đó là điều khó khăn ngay từ đầu. Bà lắc đầu, nhìn vào mắt anh trong gương. Nước mắt chảy ra trong mắt anh và trong mắt bà. Bà lặng lẽ thả bàn chải đánh răng ra, quay lui nhìn anh, và dang rộng 2 tay. Bà cũng muốn sống đêm cuối cùng với anh. Bà chỉ muốn ôm anh vào lòng, cảm thấy anh gần bên bà, trước khi họ xa nhau mãi mãi. Cả 2 nghĩ rằng họ sẽ không bao giờ còn có lại giây phút như thế này. Bà gật đầu, nước mắt chảy xuống 2 má – Được rồi! Em yêu… được rồi!… Mọi việc sẽ tốt đẹp… tôi xin hứa! – Anh nói nhỏ
- Không, không được – Cả 2 đều biết thế, nhưng chỉ ở bên anh thôi, bà cảm thấy ổn rồi. một lát sau, họ ôm nhau nằm trên chiếc giường khổng lồ của bà trong căn phòng lạnh lẽo. Con chó ngủ trên giường riêng của nó trong phòng tắm của Sasha. Liam tắt đèn, họ ôm nhau nằm, không nói gì. Bà mặc áo dài ngủ, còn Liam mặc quần ngắn, áo thun và mang vớ. Anh đã mua đôi vớ khác vì bà
- Anh yêu em! – Anh thì thào nói khi ôm bà
- Em cũng yêu anh! – Bà đáp, giọng buồn rầu – Em ước chi mọi việc có thể khác đi – Bà ước chi bà trẻ hơn, và thành một người khác, để bà cảm thấy được thoải mái với anh hơn. Bà không yêu anh như Arthur. Nhưng bà bị anh lôi cuốn quá mãnh liệt, và cảm thấy gắn bó với anh. Việc này khác với những gì xảy ra cho bà vào lần trước đây rất nhiều. Có lẽ hơn cả tình yêu, đây là sự đam mê. Nhưng dù gì đi nữa, thì việc này xem ra vẫn rất nguy hiểm cho bà và bà rất đau khổ khi cố gắng để phản kháng lại
- Bây giờ chúng ta chỉ cần thế này thôi – Liam thì thào nói, vui mừng vì được ôm Sasha vào lòng, được nằm trên giường với bà. Khi anh lái xe từ London đến Paris, anh không hy vọng được như thế này. Anh sợ bà không mở cửa, và anh mừng vì bà đã mở – Sasha, làm sao anh sống nổi khi không có em? – Bà không đáp, nhưng bà cũng nghĩ đến câu hỏi như anh. Họ đã đặt câu hỏi như thế mãi cho đến bây giờ. Sau đêm nay, thế nào họ cũng tiếp tục đưa ra câu hỏi này. Họ chỉ có đêm nay thôi. Anh rất muốn làm tình với bà, nhưng anh không muốn làm gì để phá hỏng giây phút như thế này. Anh ôm bà vào lòng cho đến khi bà ngủ quên
Đến sáng, bà cảm thấy anh nhúc nhích bên cạnh bà, bà liền thức dậy. Bà biết khi anh ngủ dậy anh sẽ ra đi. Bà nằm bên cạnh anh, đợi anh rời khỏi giường. Anh không nhúc nhích một hồi lâu, nằm yên trong ánh sáng lờ mờ của buổi sáng tinh sương
- Em dậy rồi phải không? – Anh thì thào nói, và bà gật đầu – Em có muốn anh đi ngay bây giờ khổng – Tự thâm tâm, bà không muốn chút nào, nhưng bà phải để anh đi thôi
- Lát nữa – Bà thì thào. Bà đưa tay ôm anh, kéo anh sát vào người mình. Ở bên anh bà cảm thấy qúa đê mê đến nỗi ngộp thở. Và khi ôm anh, bà cảm thấy anh nổi hứng. 2 thân hình dán sát vào nhau, rồi họ hôn nhau. Chuyện diễn ra sau đó nằm ngoài ý muốn của 2 người, và khi dừng lại Liam hoảng sợ. Anh nghĩ lần này Sasha sẽ không tha thứ cho anh, anh sẽ không bao giờ gặp lại bà. Anh đã không thực hiện được lời hứa, nhưng anh càng muốn bà thêm – Em yêu anh! – Bà nhẹ nhàng nói. Rồi bà nhích đầu lui một tí để nhìn anh. 2 mặt gần nhau trên gối, và bất kể tuổi bà là bao nhiêu, anh thấy chưa bao giờ anh gặp được ai đẹp như vậy – Chúng ta sẽ làm gì?
- Tùy em quyết định – Anh thì thào đáp, nín thở
- Em không biết… Em không muốn mất anh… Em đã mất quá nhiều rồi – Bà không chịu nổi việc để cho anh ra đi. Ít ra là chưa
- Anh ở lại một thời gian được chứ? – Bà gật đầu, anh ôm bà vào lòng, và một lát sau, họ lại làm tình. Họ nằm cả ngày trên giường, khi thì ngủ, khi thì ôm nhau, khi thì làm tình. Cuối cùng, anh mang thực phẩm lên cho chó, và kem lạnh cho 2 người
- Em điên rồi phải không? – Bà hỏi anh, đang nằm trên giường với anh và ăn kem chocolate. Bà muốn được như thế này. Nằm bên cạnh anh, nước kem chảy xuống cằm. Anh nhẹ lau cho bà
- Chưa bao giờ anh thấy anh tỉnh táo như thế này. Anh không biết em có như thế không
- Em thấy chuyện xảy ra như một giấc mơ
- Nếu là giấc mơ, thì đây là một giấc mơ rất đẹp – Anh cười với bà và hôn bà
Họ nằm trên giường suốt ngày Chúa Nhật. Họ cùng tắm trong bồn rồi xuống nhà để ăn tối, rồi vội vã lên giường, như những đứa trẻ chạy trốn cha mẹ. Họ không có ai để chạy trốn. Không có chỗ nào để trốn. Đôi lúc vào dịp cuối tuần, Sasha vượt khỏi ranh giới, sà vào lòng anh. Bây giờ bà không biết họ phải làm gì. Bà chỉ biết một điều là bà muốn ở với anh, lâu bao nhiêu cũng được
Họ cùng nấu ăn với nhau, vừa ăn vừa nói chuyện thoải mái, chơi với con chó, rửa bát đĩa, rồi vội quay lên giường và làm tình lại. Cuối cùng, thở không ra hơi, bà nói
- Em quá già rồi, không đủ sức làm việc này
- Anh cũng vậy – Anh cười – Em làm cho anh kiệt sức – Rồi bà nhìn anh lo lắng
- Khi nào anh về?
- Không về có được không? – Anh trêu bà, nhưng cả 2 đều thích việc ấy – Nếu anh ở đây cả tuần thì sao? – Được thế thì tốt biết bao, vì họ sẽ được thực sự sống với nhau. Sasha không bao giờ đề nghị như thế, nhưng bà thích ý kiến của anh
- Em sẽ nói với mọi người ở phòng triển lãm rằng anh đến để gặp họ, và anh ở lại nhà em như một vị khách – Anh biết bà phải tìm cách để giải thích mọi việc, để cho mọi người khỏi dị nghị anh
- Thế thì tiện cho anh quá. Hay là em cứ nói cho mọi người biết anh là bạn trai của em, và chúng ta ngủ với nhau suốt tuần – Khi anh nói thế, trông bà rất lo lắng. Anh bèn hôn bà – Đừng lo! Anh sẽ không nói gì để làm phiền em đâu
- Anh không nên nói gì là tốt – Bà dặn anh
- Anh hứa!
Đêm đó họ lại ngủ với nhau, ôm nhau không rời. Sasha phấn khích trước viễn cảnh sẽ sống với anh một tuần. Ngày hôm trước, bà đã quyết định sẽ chấm dứt giao tiếp với anh, thế mà chỉ một ngày cuối tuần, bà đã liều mạng để ở với anh. Bây giờ bà không còn sự lựa chọn nào khác, việc sống với anh hoặc là không. Không chóng thì chày họ sẽ tìm ra.
Tình Khúc Mùa Thu Tình Khúc Mùa Thu - Danielle Steel Tình Khúc Mùa Thu