There is a wonder in reading Braille that the sighted will never know: to touch words and have them touch you back.

Jim Fiebig

 
 
 
 
 
Thể loại: Trinh Thám
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 13
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 94 / 24
Cập nhật: 2020-06-17 09:38:19 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 7 - Bản Án Tử Hình (Tt)
an an ninh chưa thể kết luận là họ chết bất thần hay bị ám sát. Sáu tháng trước, đột nhiên thiếu tướng phụ tá tư lệnh từ trần. Sau đó là một nhà bác học tên tuổi. Khám tử thi thì không thấy gì lạ. Cả hai đều chết vì bị máu nghẽn trong óc. Chi tiết này làm Ban an ninh ngạc nhiên vì cả hai nạn nhân đều không mắc bệnh tim. Gần đây, người ta đã chế ra một loại súng riêng bắn vào người có thể làm nạn nhân chết tức khắc, không lưu lại dấu vết, luật у chỉ thấy máu đông thành cục trong óc, như triệu chứng bệnh tim.
Nghe hắn cắt nghĩa, Thu Thu không ngạc nhiên. Nàng đã học lớp mở khóa không cần chìa tại trường huấn luyện MI-6, Luân Đôn. Nàng lại qua Hoa Kỳ học khóa bổ túc của CIA. Mọi ổ khóa thông thường, như khóa trong nhà, khóa xe hơi, nàng chỉ cần một dụng cụ riêng, và 10 giây đồng hồ là mở tung, như có chìa. Nàng có thể mở được nhiều loại khóa đặc biệt. Tuy nhiên, các cơ quan gián điệp đã chế tạo một loại khóa bí hiểm, gồm ổ khóa mở chìa, mở chữ số và mờ bằng kỹ thuật điện tử.
Tủ sắt kiên cố trong khu vực Đỏ tất chứa tài liệu vô cùng quan trọng. Nàng tự hẹn mở ra bằng được.
Chợt chuông điện thoại reo vang, Mimi áp tai nghe, rồi quay sang Thu Thu:
- Đại tá Bun vích gọi chị.
Giọng Bun vích nghe êm ái như tiếng đàn dương cầm. Thu Thu biết ngay gã đàn ông đa tình đã chết mê chết mệt vì nàng. Hắn đề nghị trong hơi thở rạo rực:
- Tôi đến đón bà nhé?
Nàng biết hắn đến đưa nàng đi ăn tối, song giả vờ thỏ thẻ:
- Thưa đại tá, đi đâu?
- Trời ơi, bà quên rồi sao? Tôi đã mời bà dùng cơm, và bà đã nhận lời.
- Chết chửa, tôi quên khuấy. Bậy quá, xin đại tá tha lỗi. Vâng, tôi đợi đại tá ở đây.
Nàng vừa gác điện thoại thì Mimi đặt bàn tay lên vai, giọng kính phục:
- Chị quen thân với đại tá Bun vích ư?
Thu Thu nhún vai:
- Tôi mới gặp Bun vích ở Hà Nội.
Nàng cố ý gợi đến thành phố Hà Nội để dò xét phản ứng của Mimi. Và Mimi chép miệng, ra vẻ tiếc nuối:
- Gớm, đã lâu, tôi chưa được về thăm Hà Nội. Run vích là sĩ quan có thiện cảm nhất trong Trung tâm. Có thiện cảm với phụ nữ thì đúng hơn. Bun vích cũng là sĩ quan có thế lực lớn nữa. Chị quen thân với hắn thì thỉnh thoảng hắn dám đưa chị về Hà Nội đổi gió vài ba ngày.
- Ồ, đường sá xa xôi, tôi sợ bất tiện.
- Xa xôi gì đâu, thưa chị? Nhiều nhất là 2 giờ máy bay.
2 giờ máy bay! Chi tiết này làm Thu Thu phấn khởi. Nàng có hy vọng hoàn thành công tác rồi trở về Hà Nội. Nàng không lộ vẻ mừng rỡ ra ngoài mặt, và giả vờ soắn lấy Mimi về Bun vích:
- Sao chị biết hắn có thế lực?
Mimi cười ròn tan:
- Ở đây vài ngày rồi chị sẽ biết. Bua vích phải có một nhân vật cao cấp ở Mạc Tư Khoa đỡ đầu mới khỏi bị gọi về từ lâu. Thật đấy chị ạ, Bun vích là người đàn ông đa tình nhất KX. Không nữ nhân viên nào trong Trung tâm mà không bị Bun vích dòm ngó. Chị lại đẹp nữa. Chị đẹp như hoa hậu sắc đẹp. Chắc chắn Bun vích phải quỳ mọp trước nhan sắc khuynh quốc khuynh thành của chị. Chị muốn gì hắn chẳng bẳng lòng.
Thu Thu đọc rõ trong khóe mắt thiếu phụ một tia thèm thuồng pha lẫn ghen ghét thoáng qua. Nàng không lạ gì quan niệm ái tình của phụ nữ Xô Viết nhất là phụ nữ khao khát ái tình xác thịt như Mimi. Đối với phụ nữ Xô Viết, quen với nền giáo dục mác xít, ái tình là món ăn hàng ngày, bắt buộc phải có, và thay đổi dễ dàng. Một kẻ đói khát tình yêu như Mimi không thể dửng dưng trước người đàn ông khỏe mạnh, khả ải như Tôtô trong căn phòng cửa khóa hai nấc.
Thu Thu nhìn góc phòng: một cái giường sắt nhỏ, hai người nằm vừa khít, đang khoe khoang cái đệm trắng muốt. Biết Mimi ghen đẹp với nàng, Thu Thu hỏi lảng:
- Trong khu mình có bao nhiêu phụ nữ, hả chị?
Mimi đáp:
- Chị với tôi là hai. Dưới hầm trong khu vực Đỏ, không có nữ nhân viên. Song ở bên ngoài, trong những phần việc ít bí mật, có trên 10 phụ nữ.
Thu Thu định hỏi thêm thì cửa kẹt mở.
Bun vích khoan thai bước vào, hùng dũng trong bộ quân phục đại tá cắt rất đẹp. Mimi chia tay ra trước. Bun vich cầm lấy, nâng lên miệng hôn một cách lẳng lơ.
Đoạn hắn quay sang Thu Thu:
- Mời bà.
Nàng nhận thấy hắn dẫn nàng ra bằng lối khác. Nàng hỏi hắn:
- Ơ kìa, hồi nãy trung tướng không đưa tôi vào bằng đường này. Hay là tôi lầm, thưa đại tá?
- Bà không lầm chút nào. Đường đi trong Trung tâm được sắp xếp theo một họạ đồ riêng, người lạ không thể tìm ra, vì bề ngoài, đường nào cũng giống đường nào. Vào một đường, và ra một đường, mỗi lần có thề dùng lộ trình khác nhau. Hồi nãy trung tướng Kôrin muốn giới thiệu với bà các văn phòng trong khu vực nên dẫn bà qua nhiều nơi. Giờ đây, tôi đưa bà ra ngoài bằng con đường ngắn nhất. Bà chỉ vượt qua hai trăm thước là lên tới mặt đất.
Đường đi vắng tanh.
Hai bên là tường cao vút, dính vào trần bê tông. Cách 20 thước lại có cửa sắt, đóng mở bằng điện. Đã tới thăm nhiều trung tâm nguyên tử bên Mỹ, Thu Thu biết những tấm cửa kiên cố này sẽ tự động đóng kính trong trường hợp báo động, gần giống như dưới tiềm thủy đĩnh.
Thang máy đưa hai người lên trên mặt đất. Một chiếc xe hơi lộng lẫy chờ bên cây cổ thụ cành lá rườm rà. Nắng chiều đã tắt trên thung lũng, một màu tím êm ả phủ kín cảnh vật. Không khí hoàng hôn tràn vào ngực Thu Thu. Quên hẳn nguy hiểm đang rình rập, nàng cảm thấy yêu đời lạ thường.
Không biết ngẫu nhiêu hay cố ý, Bun vích đi sát người nàng.
Nàng hỏi:
- Chúng mình đi đâu, thưa đại tá?
Nàng nhấn mạnh hai tiếng "chúng mình". Dưới ánh hoàng hôn huyền ảo, nàng thoáng thấy nụ cười thỏa mãn, gần như kiêu hãnh của viên đại tá Xô Viết bảnh trai. Sau nhiều năm lăn lóc trong nghề, nàng đã có bản lãnh đọc rõ tim gan của Bun vích. Bản tính si tình, hắn khó thể cầm lòng trước một nhan sắc quyến rũ tuyệt diệu. Hắn chưa dám tỏ tình vì còn sợ. Hắn sợ làm phật lòng nhà nữ bác sĩ mà chính phủ Nga Xô đã mất bao công phu đưa từ Mạc Tư Khoa tới.
Bun vích đáp:
- Tôi mời bà dùng bữa tối với tôi cho vui. Nhân tiện để bà làm quen với đời sống trong Trung tâm. Cách chỗ này hai cây số là khu giải trí tập thể. Bà có thể tới ăn, uống, xem chiếu bóng, bơi lội, tập thể thao, thể dục. Nhân viên KX không được đi xa đổi gió nên mọi thú tiêu khiển đều được thiết lập tại đây. Rồi bà coi, tiện nghi và thú vị không kém gì ở đô thị.
Thu Thu chép miệng:
- Dầu sao ở đô thị cũng hơn. Tôi không dám ao ước được về Hắc Hải nghỉ mát vì đường sá xa xôi. Song tôi hy vọng được đại tá đưa về Hà Nội, Hải Phòng hoặc đổi gió ở Chapa, Sầm Sơn.
- Không được đâu.
- Đại tá không thành thật với tôi. Tôi tin là đại tá có thể can thiệp cho tôi được về miền đồng bằng sau một thời gian phục vụ ở đây.
- Đàn bà muốn là Trời muốn. Bà trách tôi không thành thật rất oan. Quyền cho nhân viên nghỉ phép không thuộc nơi tôi. Mà do trung tướng Kôrin. Nhưng đối với bà, tôi sẽ cố gắng thuyết phục Kôrin. Được kết bạn với bà bác sĩ S. là hân hạnh nhất đời tôi.
- Gớm, đại tá khách sáo quá. Tôi thích được gọi là Môna. Môna trống trơn.
- Được thế thì còn gì bằng. Tuy nhiên, theo nội quy của Trung tâm, các nhà bác học không được quyền dùng tên thật, cho nên tôi không thể gọi bà là Môna được. Xin bà cho phép tôi kêu bà là Susu.
- Sẵn lòng. Song đại tá gọi ngắn Susu cho tiện. Tôi sẽ giận lắm nếu đại tá tiếp tục dùng tiếng bà kiểu cách. Nghe đại tá gọi tôi là bà, tôi có cảm tưởng đã già lắm rồi, mái tóc bạc phơ, da dẻ răn reo và đáng đi khập khiễn.
- Susu nói có duyên lạ lùng, Susu là người đàn bà không bao giờ già. 30 năm nữa. Susu vẫn đẹp như ngày nay.
- Chà, đại tá nói có duyên hơn tôi trăm lần.
- Suỵt. Susu còn gọi tôi là đại tá Bun vích thì tôi sẽ uống thuốc ngủ tự tử đấy.
- Vậy gọi bằng gì cho thân mật?
- Bạn bè thường gọi tôi là Vích.
Tài xế phóng xe vun vút rồi tiến vào con đườug rộng thênh thang tràn ngập ánh đèn nê-ông xanh mát. Bun vích nói:
- Đấy, Susu nhìn xem? Cảnh vật đẹp không?
Quả cảnh vật đẹp thật? Một dãy nhà ba tầng đồ sộ nối nhau ở hai bên đường. Thoạt nhìn ai cũng lầm là một khu phố tráng lệ ở Sài Gòn một buổi tối đầy gió mát và đèn điện rực rỡ.
Bun vích dặn tài xế, một gã đàn ông lầm lì như pho tượng, mặt thẹo chằng chịt:
- Cho em về. Đậu xe sau nhà ăn, lát nữa tôi lái một mình cũng được.
Bun vích dắt Thu Thu vào một tiệm ăn trang hoàng theo lối Âu-Mỹ. Cũng những cửa gương bát ngát chói lòa ánh đèn. Cũng cái quầy rượu bóng loáng phía sau có mấy cô gái y phục diêm dúa, bôi môi đỏ lòm, da mặt trắng bệch dưới lớp phấn sỗ sàng. Cũng bộ bàn ghế lùn lè tè bày vòng tròn quanh sàn nhảy bằng gỗ đánh xi.
Ngồi xuống ghế, Thu Thu hỏi Bun vích:
- Nàv anh Vích! Đây cũng có khiêu vũ ư?
Viên đại tá Xô viết cười vui vẻ:
- Có chứ. Tôi đã nói với Susu từ lâu rồi. Mục đích của khu giải trí này là giúp nhân viên Trung tâm quên cuộc sống bên ngoài.
- Ai cũng vào đây được chứ?
- Trên nguyên tắc là như vậy. Nhưng trên thực tế, chỉ các nhà bác học và quân nhân chỉ huy mời có điều kiện tới đây tiêu khiển mà thôi. Vì lương bỗng ở KX được phát bằng phiếu. Ăn cũng phiếu, xem chớp bóng cũng phiếu. Cái gì cũng bằng phiếu. Số phiếu hàng tháng của nhân viên trung cấp chỉ đủ trả tiền ăn mặc và mua sắm thông thường.
Chợt nhớ ra. Thu Thu à một tiếng rồi nói:
- May quá! Tôi có hy vọng gặp lại bạn cũ ở đây.
Bun vích lắc đầu:
- Như tôi đã nói với Susu, danh sách các khoa học gia được Mạc Tư Khoa sắp xếp rất kỹ lưỡng. Nếu bạn cũ của Susu phục vụ tại đây, họ phải ở hầm 2 vả 3, nghĩa là trong khu vực Đỏ, hoặc ở ngoài vòng đai an ninh của Trung tâm. Khu giải trí này được dành riêng cho nhân sự hoạt động trên mặt đất.
- Nghĩa là còn nhiều khu giải trí khác nữa?
- Susu nói đúng. Tuy nhiên, đây là khu lớn nhất, vì toàn thể Ban giám đốc đều ở gần đây.
Một gã bồi bàn tiến lại. Thấy Bun vích, hắn lễ phép chào. Trong khi Bun vích chọn món ăn, Thu Thu đảo mắt tứ phía.
Tiệm ăn bắt đầu đông. Nàng có cảm tưởng tiệm ăn này còn là ổ thanh lâu dành cho nhân viên cao cấp nữa. Bọn gái đú đởn sau quày rượu hoặc uốn éo giữa những bàn ghế chật ních, có cái dung mạo lẳng lơ, trơ trẽn của kẻ buôn son, bán phấn chuyên nghiệp. Thu Thu đếm nhẩm trong miệng được 10 cô gái.
Đại để họ đều phục sức lõa lồ như nhau: áo bó sát bụng, đề hở nửa bộ ngực thỗn thện, và xòe ra dưới đùi, khoe khoang những cặp giò rún rẩy. Dường như người ta cố tình may cho bọn gái dâm đãng này những bộ áo quần bằng hàng mỏng, mỏng đến nỗi cặp mắt cận thị nhất cũng nhìn rõ đường cong lộ liễu. Khách ăn bước vào, bọn nữ chiêu đãi xum xoe chào hỏi lia lịa, hoặc ít ra là tặng một cái nhìn thèm khát, như muốn ăn thịt người đàn ông.
Nhtr đọc được tư tưởng nàng, Bun vích hỏi:
- Susu đang nghĩ đến các nữ chiêu đãi viên phải không?
Thu Thu gật đầu:
- Vâng.
Bun vích nâng ly lên miệng:
- Chắc hẳn Susu đang có ý nghĩ xấu về họ. Susu đừng khinh họ tội nghiệp. Vì họ không phải là gái giang hồ mà là nhân viên mô-dờ-nô 1 của cơ quan an ninh.
Thu Thu thở phào ra. Gã đàn ông si tình vừa tiết lộ một chi tiết đáng giá. Trung tâm KX đầy rẫy nhân viên KGB. Nàng cần đóng kịch thật giỏi, nếu không sẽ bị bại lộ dễ dàng. Nàng bèn mĩm cười thân thiện:
- Anh nghĩ lầm rồi. Tôi không hề có ý nghĩ khinh rẻ. Trái lại, tôi còn cho rằng bầu không khí tươi trẻ và phóng khoáng ở đây thích hợp với người xa nhà và không có gia đình.
Bun vich cười theo, vui vẻ:
- Tôi cũng quan niệm như Susu. Hầu hết nhân viên ở Trung tâm đều chưa có gia đình, hoặc vợ con phải ở lại Liên Xô. Còn về phần tôi... tôi còn độc thân...
Thu Thu thừa hiểu ý định của gã đàn ông. Hắn bắt đầu tỏ tình sát sạt với nàng. Nàng bèn nói:
- Tôi cũng không khác Vích là bao. Tuần trước, tôi buồn bã lạ thường. Tôi tưởng trọn đời buồn bã mãi. Gặp Vich, tôi được sống lại thời còn độc thân ở trường đại học…
Nàng nhìn ra cửa bằng cặp mắt xa xôi...
Thực khách mỗi lúc một đông. Máy hát âm thanh nổi kê gần quầy rượu phát ra một điệu nhạc giật gân tân kỳ. Nhiều cặp đã dìu nhau ra sàn gỗ.
Bun vích đứng dậy:
- Susu nhảy một bản nhé?
Nàng không đợi hắn mời lần thứ hai. Khiêu vũ là một trong các thú vui tao nhã của nàng. Chính Văn Bình, con người có biệt tài khiêu vũ có một không hai, cũng phải kinh ngạc và khâm phục về bước nhảy mềm mại, và bay bướm của nàng.
Đèn " bit " đã chuyển màu. Thu Thu dựa nhẹ vào vai Bun vích. Nàng muốn chứng tỏ cho hắn biết rằng nàng hơi chếnh choáng. Mùi thuốc lá thơm, mùi rượu vốt-ka cay nồng, mùi phấn sáp phụ nữ, tạt vào mũi nàng.
Nàng nhảy dịu dàng, đuôi mắt luôn luôn rình rập phản ứng của gã đàn ông. Thoạt tiên, hắn chỉ dám nắm nhẹ bàn tay nàng. Nhảy được nửa bài, hắn siết chặt thêm. Rồi mấy phút sau, hắn áp người hắn vào người nàng. Nàng nghe rõ hơi thở rồn rập của hắn. Biết hắn bắt đầu mất trí khôn, nàng thong thả lách xa ra.
Bỗng nàng tái mét mặt.
Thật vậy, nếu không có ánh đèn rực rỡ, nếu không có tài trấn tĩnh trước hoàn cảnh hiểm nghèo, nàng đã giật mình, da mặt chuyển sang màu xanh ngắt như tàu lá. Nàng giật mình sửng sốt và lo sợ không phải là quá đáng, vì...
Vì cách nàng 5 thước, một khuôn mặt quen thuộc, vô cùng quen thuộc vừa hiện ra...
Trí nhớ nàng rất bén nhậy. Nàng không thể nào lầm được. Vầng trán cao ấy, đôi mắt sáng ngời ấy, thân hình cao lớn ấy, nước da ngăm ngăm ấy khó thể là của người nào khác.
Hắn cũng đang khiêu vũ như nàng. Trong tay hắn, lả lơi mộl thiếu phụ trét phấn trắng đầy mặt. Lúc bước vào, nàng đã gặp cô gái này rót rượu xuồng xã mời khách sau quầy.
Trong tia mắt hắn, nàng thoáng gặp vẻ ngạc nhiên và bàng hoàng vô tận. Hắn sửng sốt là phải. Riêng nàng, nàng cũng sửng sốt, mặc dầu trong đời hồ hải, nàng nổi tiếng về tính bình tĩnh cố hữu.
Đang ôm ghi thân thể phì nộn của cô gái mua vui người Nga, hắn đột nhiên buông tay rồi đứng sững.
Thu Thu phải thu nghị lực vào hai chân để khỏi khuỵu xuống. Thôi, thế là hết! Công lao đội đá vá trời của ông Hoàng, của Trung ương Tình báo CIA, của nữ tỳ đa mưu túc kế Lisa, và của nàng chỉ là dã tràng xc cát biển Đông.
Vai trò của nàng đã bại lộ. Địch sắp phăng ra nàng. Lát nữa. nàng không biết tính mạng sẽ ra sao. Địch sẽ lôi nàng sềnh sệch xuống hầm tối ướt át, mốc meo, bẩn thỉu, rồi dưới đáy sâu, quanh ngọn đèn sáng quắc 500 wát, một bọn đầu trâu mặt ngựa, tay áo xắn ngược, quây quần lấy nàng để thẩm cung và tra khảo dã man.
Nàng bỗng nhớ lại cái răng giả chứa độc dược gắn ở hàm dưới. Nàng chỉ cần cắn mạnh là xong...
Kìa, hắn đang rẽ đám đông bằng hai cùi tay khỏe mạnh, hăm hở tiến về phía nàng. Thu Thu không còn biết trốn đâu nữa. Vì hắn đã nhận ra nàng.
Bồ hôi gáy ướt đầm, nàng cố nén hơi thở rồn rập. Người đàn ông quen thuộc kia có cái tên nàng không bao giờ quên được. Tên hắn là Sisumang.
Đại tá Sisumang, kẻ đã ngồi chung chuyến phi cơ với nàng từ Vạn tượng tới Hà Nội. Trên máy bay, nàng đội tên Thao My, nữ thương gia Lào. Sisumang là đại tá an ninh Lào. Hắn đến Trung tâm KX này làm gì? Sisumang sẽ xử trí với nàng ra sao?
Thu Thu nhắm nghiền hai mắt, không dám nghĩ thêm nữa. Nhạc khiêu vũ vừa chuyên sang điệu pa-sô-đốp rún rẩy. Cái đồng hồ quả lắc treo sau quầy rượu nhè nhẹ điểm 9 tiếng ngân nga.
Nàng có cảm giác là thần chết rùng rợn đang xòe đôi cánh đen ngòm, chụp vào đầu nàng.
Chú thích
1. Tức moshno, nữ nhân viên KGB và GRU, được huấn luyện đặc biệt để thù tiếp đàn ông.
Tia Sáng Giết Người Tia Sáng Giết Người - Người Thứ Tám Tia Sáng Giết Người