Số lần đọc/download: 600 / 2
Cập nhật: 2017-09-25 00:43:51 +0700
Chương [07]: Năng Lượng Dồi Dào Điên Cuồng Làm Việc.
Beta: Ddil
Về đến nhà trong khoảng thời gian này làm cho Dương Dương thấy được, rảnh rỗi đến không có việc gì làm không phải hạnh phúc mà là tra tấn, mỗi ngày mở mắt ra đều nhìn thấy bốn bức tường trắng, ánh nắng rọi xuống tấm chăn khiến cô cảm thấy chán nản, ăn cái gì cũng không ngon, không muốn đi ra ngoài, phim ảnh đối với cô cũng mất đi sức hấp dẫn. Một người mới ngoài ba mươi đáng lẽ nhiệt tình phải như nham thạch đang nóng chảy vậy mà lúc này lại lặng thinh y như một bà cụ non.
Nhan Hâm đi một vòng bên ngoài lại quay trở về văn phòng, nhìn thấy nhân viên của mình đang túm tụm vào một chỗ để tám chuyện, khuôn mặt ửng hồng lộ ra vẻ hưng phấn, hai con mắt sáng rực vì mong đợi.
Cô không cần đoán cũng biết bọn họ đang nói về chuyện gì, mấy ngày hôm nay vấn đề nóng hổi nhất trong công ty chỉ có một, Diệt tuyệt sư thái bí mật kết hôn!
Lúc đầu cũng chẳng biết tin tức đó từ đâu ra, một đồn mười mười đồn một trăm, tin đồn rất nhanh bị thổi phồng vượt quá sức tưởng tượng, mà tin đồn này lại khiêu gợi lòng hiếu kì của toàn thể nhân viên trong công ty, kể cả Lý tẩu làm quét dọn cũng tham gia 'góp vui'.
"Nhan tỷ, chị và giám đốc Dương ít nhiều cũng có chút quan hệ, chắc cũng biết chút thông tin chứ?" Khuôn mặt của trợ lí thiếu chút nữa dán cả lên nàng, Nhan Hâm liền lùi một bước, tạo một khoảng cách an toàn, nàng thậm chí còn có thể cảm nhận được ngọn lửa bát quái đang cháy hừng hực trong người cô ta.
Tuổi trẻ đúng nhiều chuyện, hễ người khác có chuyện gì y như rằng máu tò mò lại nổi lên.
Nhan Hâm không chút nghĩ ngợi, nói: "Chị không biết gì hết."
"Không thể nào. Nhan tỷ, chị nhất định là nói dối." Vẻ mặt của cô gái nhỏ nhăn nhó.
Nhan Hâm nói: "Điều chị nói là sự thật."
"Cô ấy không gửi thiệp mời cho chị sao? Không khoe chiếc nhẫn kim cương to như trứng bồ câu sao?"
"Vì cái gì em cho là như thế?" Nhan Hâm ngừng việc, xoay ghế về phía trợ lí, khi ánh mắt nàng và trợ lí giao nhau liền không dám cùng nàng đối mặt.
Trợ lý giải thích: "Thế mới giống với cô ấy!" Dựa theo tính cách của giám đốc Dương, nếu kết hôn tuyệt đối sẽ không phải với một tên bạch diện thư sinh nghèo xác nghèo xơ, hay mấy gã giàu xổi đầu óc nông cạn, cô ấy sẽ tìm một đại gia hoặc thiếu gia thế hệ thứ hai nào đó, nếu tìm được rồi nhất định sẽ ở trước mặt Nhan Hâm khoe ba ngày ba đêm, không thể nào sóng yên biển lặng chuyện gì cũng không có.
Nhan Hâm nói: "Không có là không có, dù là gì đi chăng nữa cũng không hề có. Còn bản kế hoạch của em đã viết xong chưa? Nếu xong rồi thì đưa cho chị, chưa thì mau lo viết đi."
Nhan Hâm thẳng thừng dập tắt ngọn lửa bát quái của người khác, trợ lý mang theo một trái tim đã hoá thành cát bụi đi ra ngoài, bao nhiêu ánh mắt lập tức như sói đói đổ dồn về phía cô.
Cô nhún vai, nói: "Nhan tỷ vẫn không chịu nhả ra."
"Vậy càng có vấn đề!" Chủ đề mới lại được tạo ra.
Tiếng bút ma sát trên giấy tạo ra tiếng động nhỏ, động tác trên tay đột nhiên dừng lại, Nhan Hâm nghĩ đến chuyện kết hôn của Dương Dương, bên ngoài đồng nghiệp phỏng đoán cô ấy xin nghỉ để kết hôn không phải không có lý, với cái tính coi công việc là chính, tiền lương là chủ yếu, không có việc khi không lại xin nghỉ phép, hơn nữa còn gộp hết tất cả các ngày nghỉ trước giờ lại. Dương Dương thật sự có nhiều dấu hiệu chứng tỏ mình đã bí mật kết hôn, nhưng Nhan Hâm không tìm ra được mối liên hệ nào giữa kết hôn và cô ấy. Không phải cô ấy thích nữ nhân sao? Nhan Hâm dựa vào chuyện trước đó mà phỏng đoán.
Nhan Hâm lắc đầu cười, nàng quan tâm cô ấy làm cái gì cơ chứ, mặc kệ lý do ra sao, đây đều là việc riêng của Dương Dương, liên quan gì đến nàng.
*********
Dương Dương ở nhà nhàn rỗi tới mức sắp như cây nấm mốc meo, đành lết ra ngoài tắm nắng, lôi ra một tờ rơi, nhanh chóng quyết định thu dọn đồ đạc đến thị trấn Mudu du lịch. (*)
Mấy ngày này cô thoải mái vô cùng, tìm một nhà nghỉ có phong cách cổ, chọn một gian phòng có chiếc giường lớn và ban công hướng ra phía con sông nhỏ. Người khác tới nơi này đều chọn giường gỗ, chỉ có cô không muốn ngủ trên cái thứ đó, buổi tối mở to mắt nhìn thấy bóng mình phản chiếu trên mặt gỗ bóng loáng khiến cô sợ tới mức hồn xiêu phách lạc, cho cô nàng thà chọn một cái giường lớn còn hơn.
Cô dựa lưng vào chiếc ghế lưới đặt trước ban công, trên tay cầm một tách trà xanh, đói bụng sẽ mặc một chiếc váy rộng lê dép ra ngoài kiếm ăn, no rồi thì ngủ, ngủ dậy tiếp tục lên mạng kiếm đồ ăn.
Như vậy một ngày còn thấy mới mẻ, hai ngày còn là hưởng thụ, ba ngày liền biến thành chán nản.
Cô thay chiếc váy rộng thùng thình bằng chiếc váy công sở, mang đôi giày cao gót, lấy lại trạng thái sẵn sàng chiến đấu, cảm giác trở lại công ty thật hạnh phúc a, làm cho tế bào toàn thân xúc động dâng trào.
Khi trở lại công ty, cô ngờ ngợ công ty đang có chuyện gì, bằng không vì sao tất cả ánh mắt của mọi người đều nhìn cô một cách mờ ám, hơn nữa lại còn tủm tỉm cực kì gian tà.
Cô tóm lấy cà-vạt của một đồng nghiệp vừa đi ngang qua, hỏi: "Cậu nói rõ cho tôi biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Chàng trai bị tóm kia như tôm bị luộc lùi lại, đáp: "Em không biết, em chỉ đi ngang qua..."
Dương Dương buông người nọ ra, mang theo cục tức đi về văn phòng của cô, tốt nhất công ty không bị phá sản, cô không bị mất chức, lão tổng không hoang tưởng vớ vẩn mà điều cô đi công tác nước ngoài bằng không cô sẽ ở công ty này diệt sạch hết cả đám trước khi phá huỷ cả công ty.
Nhan Hâm nghe Dương Dương trả phép đi làm trở lại, cũng giống như những người khác, khuôn mặt lộ ra vẻ ngạc nhiên.
Tin đồn ngay lập tức lại được thêm thắt, nào là có lẽ nào trước ngày hôn lễ chú rể đã chạy trốn, vân vân và vân vân.
Nhan Hâm nhìn trên người Dương Dương đâu đâu cũng không thấy giống với cô dâu mới cưới, hết thảy trước sau như một, không có gì thay đổi.
Nàng thở phào nhẹ nhõm, với nàng hay đối với bất kì ai mà nói, trạng thái như vậy hẳn là tốt nhất.
Dương Dương lấy tay giữ cánh cửa lại, cô nhìn Nhan Hâm ở cách đó không xa, vẻ mặt đầy nghi hoặc, hỏi: "Cô tới đây có việc gì?"
Nhan Hâm cảm thấy thái độ thù địch quen thuộc, tin rằng giữa hai người không có gì thay đổi, nói: "Chào mừng cô trở lại công ty." Nụ cười trên mặt Nhan Hâm khiến cho Dương Dương sợ đến nổi da gà, Nhan Hâm tự nhiên lại nhìn cô cười, còn dùng lời nói buồn nôn đến tận óc hoan nghênh cô trở về?
Cho nên giờ phút cảm giác quỷ dị tràn ngập, hoặc là Nhan Hâm bị người ngoài hành tinh tẩy não, hoặc chính nàng đang nằm mơ, mơ thấy Nhan Hâm bị người ngoài hành tinh tẩy não.
Dương Dương thầm nghĩ, vì cơ thể nàng khoẻ mạnh cũng vì hai người có thể thản nhiên đối mặt, Nhan Hâm không cần đứng trước mặt cô phóng ra địch ý. Hôm trước rõ ràng đã giao hẹn quên hết những chuyện xảy ra đêm hôm đó, cái gì cũng không cần nhớ.
Buổi chiều Dương Dương liên tục nhận được hàng tá lời thăm hỏi cùng ánh mắt quan tâm sau đó mới biết vì sao mọi người đều thành ra thế này.
Cơn giận sôi trào, cô một bước bay khỏi văn phòng, trong phòng làm việc tay của Nhan Hâm run lên, cây bút vạch một đường dài trên giấy.
Nàng đang xót cho bảng báo cáo số liệu vừa mới đóng dấu thì cửa văn phòng đột nhiên bị mở tung ra.
Ở cửa, Dương Dương toàn thân xám xịt, đã thế còn được bao quanh bởi một ngọn lửa đỏ rực đang hừng hực cháy.
Nhan Hâm đoán nguyên nhân cô ấy tới đây, tám chín phần là do tin đồn, nhưng vấn đề là tin đồn đó có liên quan gì đến nàng?
"Cô vì sao lại nói tôi xin nghỉ phép là để kết hôn?" Dương Dương bốc hoả đóng sầm cửa lại rồi đem tất cả cửa chớp kéo xuống, đợi khi không gian hoàn toàn kín bưng cô mới tiến lại trước mặt Nhan Hâm, hai tay chống xuống bàn, khuôn mặt đầy giận dữ như muốn dán sát mặt Nhan Hâm.
Hết Chương 7
(*): tên một thị trấn cổ bên sông, nằm trong thành phố Tô Châu, tỉnh Giang Tô, Mudu là thị trấn có lịch sử lâu đời với vẻ đẹp tự nhiên thơ mộng. Nơi đây vốn là một trị trấn thương mại sầm uất vào đời Minh và Thanh.