Số lần đọc/download: 0 / 8
Cập nhật: 2023-06-14 21:36:21 +0700
Chương 8
M
ột cô gái thông minh sẽ không bao giờ chấp nhận đi cùng với một người đàn ông xa lạ, ngay cả khi anh ta thật hấp dẫn.
“Đi nhờ quỷ dữ”
Bài viết cho tạp chí Chik
Molly ôm con Roo trườn vào ghế sau của chiếc SUV mạnh mẽ mà Kevin đã lái tới thay vì chiếc Ferrari. Cô dựng cái gối mình mang theo lên rồi cố gắng ngủ một chút, nhưng điều đó là không thể. Khi họ tăng tốc về hướng đông ngang qua khu đô thị Gary, sau đó ra quốc lộ I-94 hướng tới tiểu bang Michigan, cô tiếp tục hỏi tại sao mình lại không mở những bức thư kia. Tất cả cô phải làm là đến văn phòng luật sư. Sau đó cô sẽ không bị bắt cóc bởi một gã tiền vệ nóng tính như thế này.
Việc cô từ chối nói chuyện với anh ta đã bắt đầu có vẻ trẻ con. Bên cạnh đó, cơn nhức đầu của cô đã tốt hơn và cô muốn biết nơi họ sắp đến. Cô vuốt ve con Roo. “Anh hẳn là đã có sẵn điểm đến trong đầu rồi chứ, hay việc này chỉ-giống-như-trò-bắt-cóc-trẻ-con?
Anh ta phớt lờ câu hỏi của cô.
Họ đã lái xe một giờ đồng hồ trong im lặng trước khi anh dừng lại ở một trạm xăng gần Benton Harbor. Trong khi anh đổ đầy bình xăng, một người hâm mộ đã nhận ra anh và hỏi xin chữ kí. Cô đeo một sợi xích cho con Roo rồi đưa nó ra bãi cỏ, sau đó cô tranh thủ vào nhà vệ sinh. Trong khi rửa tay, cô bắt gặp hình ảnh chính mình ở trong gương. Anh đã đúng. Trông cô như ở địa ngục vậy. Cô muốn gội đầu thật sạch nhưng cô không thể làm gì hơn là kéo những ngón tay qua mái tóc. Da cô thật xanh xao còn đôi mắt thì sâu hoẵm.
Cô bắt đầu lục tìm trong chiếc túi xách một thỏi son môi, điều đó cũng không cải thiện được mấy. Cô tính gọi điện cho một vài người bạn đến đón cô nhưng Kevin đã đe dọa sẽ nói với Phobe và Dan về tình trạng của cô khiến cho cô do dự. Cô không thể để cho họ lo lắng hơn nữa. Tốt hơn hết nên đi với anh ta bây giờ.
Anh đã không ở trong xe khi cô quay trở lại. Cô nghĩ xem có nên tiếp tục ngồi ghế sau, nhưng có vẻ như anh ta sẽ chỉ nói chuyện với cô khi cô ở trong tầm mắt của anh, vậy nên cô để Roo ở dưới này còn cô lên ngồi ở ghế trước. Anh xuất hiện từ cửa hàng tiện lợi với một chiếc túi và một cốc cà phê Styrofoam. Sau khi vào trong xe, anh để cố định cốc cà phê vào chỗ để cốc rồi kéo một chai nước cam từ chiếc túi đưa cho cô.
“Tôi muốn uống cà phê.”
“Không tốt”
Cầm chai nước cam lạnh trong tay cảm giác thật tốt, và cô nhận ra mình đã rất khát, nhưng khi cố mở nắp chai cô mới biết mình không còn tý sức lực nào. Nước mắt cô cứ thế tự rơi xuống.
Anh với lấy cái chai mà không nói một lời nào, mở nắp, rồi đưa trở lại cho cô.
Khi anh rời tay ra, cô cảm thấy nghẹn ngào trong cổ họng. “Ít nhất các chàng trai cơ bắp cũng có ích trong một số việc.”
“Hãy chắc chắn cho tôi biết nếu cô muốn bóp nát bất cứ lon bia nào.”
Cô bị giật mình khi nghe thấy mình cười. Từng giọt từng giọt nước cam mát lanh, ngọt ngào chảy xuống cổ họng cô.
Anh lái xe đi vào giữa các tiểu bang. Bờ biển trải dài bên trái họ. Cô không thể thấy mặt nước, nhưng cô biết là có tàu tuần dương trên hồ, có thể có một vài con tàu chở hàng đang trên đường đến Chicago hoăc Ludington. “Anh có định nói cho tôi nơi chúng ta sẽ đến không?”
“Tây bắc Michigan. Một nơi hẻo lánh gọi là Hồ Gió.”
“Tôi đang tưởng tượng về một chuyến thám hiểm Caribbean.”
“Cái khu cắm trại mà tôi đã từng kể với cô.”
“Nơi mà anh phải đến trong tất cả mùa hè khi anh còn là một cậu bé đó hả?”
“Uhm, Cô tôi đã kế thừa nó từ cha tôi, nhưng cô ấy đã mất một vài tháng trước, và tôi thật may phải phải tiếp nhận nó. Tôi dự định sẽ bán nó nhưng phải kiểm tra tình trạng của nó trước đã.”
“Tôi không thể đi cắm trại. Anh sẽ phải quay lại và cho tôi về nhà.”
“Tin tôi đi, chúng ta sẽ không ở đó lâu. Nhiều nhất là 2 ngày thôi.”
“Không quan trọng. Tôi sẽ không đi cắm trại một lần nào nữa. Tôi đã phải đi cắm trại mọi mùa hè khi tôi còn nhỏ, và tôi đã hứa với chính mình là sẽ không bao giờ làm điều đó nữa.”
“Có gì tồi tệ khi cắm trại sao?”
“Tất cả các hoạt động. Nhưng môn thể thao.” Cô xì mũi. “Ở đó không có thời gian để đọc sách, lại càng không có thời gian ở một mình để suy nghĩ.”
“Không có nhiều tố chất một vận động viên sao?”
Một mùa hè, cô lẻn ra khỏi lều của mình vào nửa đêm và thu thập tất cả các loại bóng từ lều dụng cụ - bóng chuyền, bóng đá, bóng tennis, bóng chày. Cô đã phải mất nửa tá lần để đưa chúng đến cạnh hồ và ném tất tất cả xuống nước. Các hướng đạo sinh không bao giờ tìm được thủ phạm. Chắc chắn không một ai nghi ngờ một người thông minh và hiền lành như Molly Somerville, người đã bị gọi là Hợp tác nhất bất chấp mái tóc ngắn được phun xanh của mình.
“Tôi là một vận động viên tốt hơn chị Phoebe,” cô nói.
Kevin rùng mình. “Các chàng trai vẫn tiếp tục nói mãi về lần cuối cùng cô ấy chơi bóng mền ở buổi picnic của đội Ngôi sao.”
Molly đã không có ở đó, nhưng cô có thể tưởng tượng ra được.
Anh ngoặt sang làn đường bên trái và nói với vẻ ghê tởm, “Tôi không nghĩ rằng trải qua một vài tuần mỗi mùa hè ở khu cắm trại của những đứa trẻ nhà giàu lại hủy hoại cô nhiều đến thế.”
“Tôi cho là anh nói đúng.”
Ngoại trừ cô không bao giờ đi trong một vài tuần. Cô đi cả mùa hè, mọi mùa hè, bắt đầu từ năm cô sáu tuổi.
Khi cô mười một tuổi, đã có một dịch sởi bùng phát nên tất cả mọi người ở trại hè được gửi về nhà. Cha cô đã rất giận dữ. Ông không thể tìm thấy bất cứ ai để trông nom cô, vậy nên ông buộc phải đưa cô đến Vegas cùng ông, rồi để cô lại với những cô tình nhân thay đổi liên tục của ông như người trông trẻ, dù cho Molly đã liên tục nói với ông là cô quá lớn để cần bảo mẫu. Những cô gái đó xem các chương trình ti vi cả ngày, và tối đến thì đi ngủ với Bert.
Đó là hai tuần tốt nhất trong trời thơ ấu của Molly. Cô đã đọc xong các tác phẩm của Mary Stewart, gọi những chiếc bánh sơ ri kem từ phòng dịch vụ, và kết bạn với những người giúp việc nói tiếng Tây Ban Nha. Thỉnh thoảng cô thông báo với bảo mẫu của cô là cô đi xuống bể bơi, nhưng thay vào đó, cô quanh quẩn gần sòng bạc cho tới khi cô tìm thấy một gia đình có nhiều trẻ em. Rồi cô đứng sát lại đó như thể cô là một thành viên của gia đình đó vậy.
Thông thường, mỗi khi nghĩ đến sự nỗ lực hồi nhỏ của mình để tạo ra một gia đình đều khiến cô buồn cười nhưng bây giờ cô chỉ cảm thấy đau buốt và nghẹn ngào. “ Anh không để ý giới hạn tốc độ sao?
“Cô sợ à?
“Anh nên thế, tôi đã không còn cảm giác từ nhiều năm trước với kiểu lái xe của Dan rồi.” Bên cạnh đó, cô không quan tâm nhiều lắm. Điều gây sốc cho cô hơn cả – sự thật là cô chả có chút hứng thú nào với tương lai. Cô thậm chí chẳng đủ sức để lo lắng về tài chính của mình hay sự thật là biên tập của tờ Chik đã thôi không gọi điện cho cô.
Anh giảm tốc độ. “Cô chỉ cần biết, khu cắm trại đó nằm giữa một dải đất trống, những căn nhà nhỏ đều đã quá cũ, có thể bây giờ chúng đã trở nên mục nát, và nơi đó cực kì nhàm chán vì không có ai dưới bảy mươi tuổi đến đó cả.” Anh hất đầu về phía túi thực phẩm mà anh đã mua ở cửa hàng tiện lợi. “Nếu cô xong với phần nước cam thì có một ít bánh pho mát trong đó đấy.”
“ Ngon đấy, nhưng tôi nghĩ tôi sẽ bỏ qua.”
“Có vẻ như gần đây cô bỏ qua tất cả các bữa ăn.”
“Cảm ơn vì đã quan tâm. Tôi tính nếu như tôi xuống khoảng 60 pound, tôi sẽ mi nhon giống như một vài chères amies[50] của anh.”
“Dành thời gian cho chứng suy nhược thần kinh của cô đi. Ít nhất nó cũng giữ cô trật tự.”
Cô đã cười. Một điều cô phải cảm ơn Kevin là anh không đối xử với cô như một đứa trẻ giống Phoebe và Dan. Thật tốt khi được đỗi đãi như một người lớn. “Có thể tôi sẽ chợp mắt một lát.”
“Cô nên thế.”
Nhưng cô không ngủ được. Thay vào đó, cô nhắm chặt mắt và cố gắng khiến bản thân nghĩ về cuốn sách tiếp theo, nhưng tâm trí cô từ chối chấp nhận một bước tiến vào khu rừng ấm áp Nightingale.
Sau khi họ ra khỏi một tiểu bang, Kevin dừng xe tại một cửa hàng ven đường của một nơi làm thuốc lá và trở về với một túi giấy màu nâu mà anh ném vào lòng cô. “Bữa trưa kiểu Michigan. Cô có nghĩ mình làm được vài cái bánh sandwich không?”
“Có thể nếu như tôi tập trung.”
Bên trong cô tìm thấy một phần lớn cá trắng hun khói, một miếng pho mát Cheddar, và một ổ bánh mì lúa mạch đen, cùng với một con dao nhựa và một ít khăn giấy. Cô tập trung sức lực để làm hai cái sandwich thô, một cái cho anh ta, và một cái nhỏ hơn cho cô, trừ đi một vài mẩu cô để cho con Roo.
Họ đi theo hướng đông tiến về phía giữa tiểu bang. Qua đôi mắt nhắm hờ, cô thấy những vườn cây ăn trái đang trổ hoa và những đồn điền ngăn nắp có tháp đựng nông sản. Sau đó, khi hoàng hôn bắt đầu buông xuống, họ đi về hướng bắc theo quốc lộ I-75, trải dài khắp các con đường tới Sault Ste. Marie.[60]
Họ không nói chuyện nhiều lắm. Kevin thì nghe những đĩa CD anh đã mang theo. Cô phát hiện ta rằng anh thích nhạc jazz, mọi thứ từ phong cách bebop của những năm bốn mươi đến phong cách tổng hợp. Thật không may, anh cũng thích rap, và sau mười lăm phút cố gắng phủ nhận những quan điểm của Tupac về phụ nữ, cô ấn nút đẩy đĩa ra, chộp lấy chiếc đĩa rồi phi thẳng nó ra ngoài cửa xe ô tô.
Cô lại khám phá ra rằng, khi anh hét lên, tai của anh sẽ chuyển thành màu đỏ.
Trời đã trở lên tối đen khi họ đến được phần phía bắc của bang. Vừa vượt qua thị trấn xinh đẹp của Grayling, họ rời khỏi đường cao tốc tới một con đường có hai làn xe chạy trông như chẳng dẫn tới đâu. Chẳng lâu sau họ đang lái xe xuyên qua một khu rừng rậm.
“Miền đông bắc Michigan gần như đã bị lấy hết gỗ bởi nghành công nghiệp gỗ trong suốt những năm 1800,” anh nói. “Những gì cô đang nhìn thấy bây giờ là khu rừng thứ hai – thứ ba sinh trưởng sau đó. Một số chỗ trông cực kì hoang dã. Những thị trấn trong vùng này thường rất nhỏ và nằm khá rải rác.”
“Vậy còn bao xa nữa?”
“Chỉ không tới một giờ nữa thôi, nhưng đường xá nơi đây rất xấu, nên tôi không muốn đến đó sau khi trời tối. Có lẽ chúng ta phải tìm một nhà trọ gần đây, mong rằng không phải là Ritz.”
Kể từ khi cô không thể tưởng tượng anh ta lo lắng về bóng tối, cô đã nghi ngờ rằng anh đang trì hoãn chuyến đi, rồi cô cuộn tròn sâu hơn vào ghế. Anh đèn pha của những chiếc ô tô đang tiến lại gần thỉnh thoảng chập chờn trên khuôn mặt của anh, đúc những cái bóng nguy hiểm bên dưới xương gò má đầy nam tính của anh. Cô cảm thấy rùng mình, vậy nên cô nhắm chặt mắt và giả vờ như cô đang ở một mình.
Cô không hề mở mắt ra một lần nào cho đến khi anh tiến lại trước một nhà trọ tám phòng bên lề đường làm bằng nhôm trắng và gạch giả. Khi anh ra khỏi xe để đi đăng kí, cô nghĩ chắc anh hiểu được rằng cô muốn một phòng riêng biệt.
Anh trở về từ chỗ phòng đăng kí với hai chiếc chìa khóa. Phòng của anh theo như cô để ý, nó nằm phía cuối, đối diện với phòng cô.
Sáng sớm hôm sau, cô thức dậy bởi tiếng đập cửa và tiếng sủa của con chó xù. “Slytherins,” Cô càu nhàu. “Đây nhất định là một thói quen xấu.”
“Chúng ta sẽ rời đi trong nửa giờ nữa,” Kevin kêu lên ở phía bên kia cánh cửa. “Ra khỏi chăn đi.”
“Huh huh” cô lẩm bẩm trong chiếc gối.
Cô kéo lê thân mình vào trong căn phòng tắm chật chội và cố gắng kéo chiếc lược qua mái tóc của cô. Son môi, dẫu vậy, cô vẫn không thể kiểm soát được. Cô cảm thấy như mình vừa trải qua một cơn say rất khó chịu.
Khi cô xuất hiện, anh đang đi đi lại lại gần chiếc xe. Những tia nắng mặt trời màu vàng chanh nhảy nhót trên người anh để lộ ra một khuôn miệng nghiêm trang và thái độ không hề thân thiện. Khi Roo tranh thủ chuồn ra phía bụi cây rậm rạp, anh cầm vali của cô rồi ném thẳng vào phía sau xe.
Ngày hôm nay anh trưng ra những cơ bắp rắn chắc với chiếc áp phông màu xanh nước biển của đội Ngôi sao và chiếc quần sooc mày xám nhạt. Đó là bộ quần áo bình thường nhưng anh đã mặc chúng với sự tự tin của những người sinh ra đã tuyệt vời.
Cô mò mẫm trong túi xách lấy ra chiếc kính râm, rồi nhìn trừng trừng vào anh một cách giận dữ. “Anh không cảm thấy chán ghét à?”
“Chán ghét cái gì?”
“Cái bản chất xấu xa của anh ấy.” Cô làu bàu.
“Có lẽ tôi nên để cô lại với những cánh đồng ngớ ngẩn kia thay vì đưa cô tới Hồ Gió.”
“Sao cũng được. Có nên quá hy vọng vào cốc cà phê không?” Cô đẩy cặp kính lên, nhưng chúng không thể ngăn cản hết cái thứ ánh sáng lóa mắt phát ra từ vẻ đẹp đầy kích thích của anh.
“Ở trên xe đấy. Nhưng chắc phải mất một lúc lâu nữa nó mới bớt nóng.”
Nó rất nóng, và khi họ lùi xe trở lại con đường, cô nhấp một ngụm thật chậm.
“Trái cây và bánh rán là những thứ tốt nhất tôi kiếm được cho bữa sáng. Chúng ở trong túi kia kìa.” Cô cảm thấy giọng anh có vẻ cáu kỉnh. Cô không đói lắm nên tập trung ngắm phong cảnh hai bên đường.
Nơi đây có được vẻ hoang dã của vùng núi Yukon thay vì sự hỗn độn của Chevrolets, Sugar Pops và nhạc Soul. Từ cây cầu bắc qua con sông AuSable, cô nhìn thấy những vách đá nhô lên trên bờ biển và những rừng cây rậm rạp kéo dài ở những nơi khác. Một con chim ưng biển bay xà xuống mặt nước. Tất cả mọi thứ ở đây rất hoang dã và xa lạ.
Thỉnh thoảng họ đi qua những nông trại, nhưng đây rõ ràng là vùng cung cấp gỗ. Những cây phong và gỗ sồi ganh đua với thông, bạch dương và tuyết tùng. Ở kia và đây, những tia nắng mặt trời thâm xuyên qua những tán lá cây. Đó là sự thanh bình đáng kinh ngạc, cô cố gắng cảm nhận điều đó, nhưng nó vượt quá khả năng của cô.
Kevin chửi thề đồng thời giật mạnh tay lái để tránh một con sóc. Càng gần tới nơi tâm trạng của anh ta càng tồi tệ. Cô phát hiện được một biển chỉ đường bằng kim loại có ghi ngã rẽ tới là Hồ Gió. Nhưng anh ta đã đi qua nó “Nó đến thị trấn,” Anh càu nhàu.” Khu cắm trại ở phía bên kia hồ.”
Họ lái xe thêm vài dặm trước khi nhìn thấy một bảng hiệu màu xanh trắng được trang trí vơi những đường viền mạ vàng sang trọng ở trong tầm mắt.
Khu nhà trại Hồ Gió
Ngủ nghỉ & điểm tâm sáng (Bed & Breakfast)[61]
Thành lập năm 1894
Kevin cau mày. “Bảng hiệu kia trông mới. Chẳng có ai nói bất cứ điều gì với tôi về một Giường-ngủ– và –điểm-tâm-sáng-cả. Cô sẽ phải sử dụng căn nhà cũ dành cho khách.”
“Tồi tệ như vậy sao?
“Nơi này ẩm mốc và tăm tối như bị ma ám ấy, không thể tin rằng có ai muốn ở lại đây.”Anh rẽ lên một con đường đầy sỏi và đi khoảng nửa dặm nữa trước khi khu cắm trại hiện ra.
Anh dừng xe lại, cùng lúc đó cô gần như ngừng thở. Cô cứ nghĩ sẽ nhìn thấy những căn lều đang mục nát ở nơi đây. Ai mà ngờ được rằng, họ đã đến một ngôi làng như trong truyện cổ tích vậy.
Những cây dù lớn hình chữ nhật che bóng mát được đặt ở chính giữa, xung quanh là những căn nhà gỗ nhỏ được sơn rất nhiều màu sắc trông như những viên kẹo bị đổ ra từ hộp kẹo vậy: kẹo bạc hà với hương quýt và kẹo bơ cứng, kẹo cà phê mocha hòa trộn có vị chanh và màu đỏ của nam việt quất, kẹo hồng đào kết hợp màu xanh tím của việt quất và màu nâu đường phèn. Những đường viền bằng gỗ rủ xuống từ những mái hiên bé tẹo, và những đường viền trang trí kỳ lạ liền phía trước cổng vòm không lớn hơn một chiếc giường đẩy là bao. Ở phía cuối khu vực giải trí là một chòi nghỉ mát cực kì quyến rũ.
Quan sát kĩ hơn thì thấy những luống hoa trong khu vực này đã mọc tràn ra và những đường nhánh ở xung quanh đều được rải sỏi. Tất cả mọi thứ tạo ra cảm giác như đã bị lãng quên từ rất lâu rồi vậy. Phần lớn những căn nhà trại đều đóng kín cửa, mặc dù vậy cũng có một số được mở. Một cặp vợ chồng già hiện ra trong số đó, và Molly còn nhìn thấy một người dàn ông chống gậy đang đi bộ gần chòi nghỉ mát.
“Những người này không nên ở đây! Tôi đã hủy bỏ tất cả những giao dịch cho thuê phòng trong mùa hè rồi cơ mà.”
“Họ không nhận được tin tức đó.” Khi Molly quan sát xung quanh, cô có một cảm giác rất kì lạ nhưng lại vô cùng quen thuộc. Cô chưa bao giờ đến bất cứ nơi nào giống như thế này, thật không tài nào hiểu nổi.
Phía bên kia con đường từ phía khu trung tâm là một địa điểm picnic nho nhỏ cùng với bãi cát vàng trải dài hình trăng lưỡi liềm, xa xa đằng kia là một mảng nước màu xanh xám trong phạm vi của một dải cây ven bờ Hồ Gió. Vài chiếc xuồng và không nhiều lắm những chiếc thuyền chèo đang được lập úp gần chỗ bến tàu bằng gỗ.
Cô không lấy làm lạ khi bờ biển ở đây vắng tanh. Mặc dù đã vào đầu tháng sáu, sáng ra đã nắng chói chang nhưng đây là một hồ phía bắc cho nên nước hồ sẽ vẫn giá lạnh cho cả những vận động viên bơi lội cứng rắn nhất.
“Báo trước là không có bất cứ ai dưới bảy mươi tuổi đâu đấy!” Kevin kêu lên khi anh đạp ga để tăng tốc.
“Vẫn còn sớm. Vẫn còn rất nhiều trường học chưa được nghỉ.”
“Nó vẫn sẽ trông như thế này vào cuối tháng bảy thôi. Chào mừng đến với tuổi thơ của tôi.” Anh di chuyển ra xa khỏi khu trung tâm vào một làn đường hẹp chạy song song với hồ. Cô thấy rất nhiều nhà riêng, tất cả chúng đều được xây dựng theo phong cách Carpenter Gothic[62]. Chúng dựng lên hai câu chuyện thật đẹp về nữ hoàng Anne.
Đây không thể là nơi vừa tăm tối vừa ẩm mốc mà anh ta đã kể. Ngôi nhà này được sơn màu ca cao sáng cùng với màu xanh rêu nêu bật lên những trang trí trên hiên nhà, và cổng vòm.. Một chiếc tháp tròn uốn cong sang bên trái của ngôi nhà, và mái hiên rộng rãi kéo dài sang cả hai bên. Hoa dạ yên thảo đương nở rộ trong chậu cây lớn trước cửa nhà, nơi có những tấm kính mờ được chạm khắc bằng hình dây leo và hoa. Những khóm cây dương sỉ mọc tràn lan trên những nhánh liễu gai màu nâu, chiếc xích đu bằng gỗ cổ điển chứa những chiếc gối màu sắc nhã nhặn tạo nên một cảm giác vô cùng hài hòa. Một lần nữa cô lại có cảm giác bị rơi vào một khoảng thời gian nào đó trước đây.
“Không thể tin chết tiệt được điều này!” Kevin nhảy ra khỏi xe. “Nơi này là một đống đổ nát vào lần cuối cùng tôi nhìn thấy nó.”
“Chắc chắn không phải bây giờ. Nó thật là đẹp.”
Cô nhăn mặt khi anh đóng sầm cửa xe, rồi cũng tự mình ra khỏi xe. Roo đã được tự do rúc đầu vào những bụi cây. Kevin nhìn chăm chú vào ngôi nhà trong khi hai bàn tay chống lên hông.
“Có quỷ mới biết Cô ấy đã biến nơi đây thành ra thế này từ lúc nào?”
Ngay sau đó cánh cửa bật mở và một người phụ nữ tầm sáu mươi tuổi xuất hiện. Bà ấy có một mài tóc vàng điểm bạc được quấn gọn bằng một cái cặp. Bà khá cao và to xương cùng với cái miệng rộng, nổi bật là xương gò má và đôi mắt màu xanh xám. Một chiếc tạp dề chống bụi bẩn màu xanh bảo vệ chiếc quần kaki của bà và chiếc áo ngắn tay màu trắng.
“Kevin!” Bà chạy tới và ôm chầm lấy anh một cách mãnh liệt. “Cậu bé đáng yêu! Ta biết cháu sẽ tới mà!”
Với Molly, cái ôm đáp lại của Kevin như thể chiếu lệ vậy.
Người phụ nữ trao cho cô một cái nhìn đánh giá. “Tôi là Charlotte Long, mùa hè nào tôi và chồng tôi cũng đến đây. Ông ấy đã mất 8 năm trước rồi nhưng tôi vẫn sống nhờ tổ chức Loaves and Fishs[63]. Kevin luôn luôn làm mất bóng trong những khóm hoa hồng của tôi.”
“Cô Long là một người bạn tốt của cha mẹ và cô tôi.” Kevin nói.
“Ôi, ta nhớ Judith quá. Bọn ta gặp nhau trong lần đầu tiên gia đình ta tới đây.” Đôi mắt xanh nước biển của bà trở lại với Molly. “Còn đây là ai?”
Molly đưa bàn tay ra. “Molly Somervile.”
“Vậy, giờ là…” Đôi môi bà mím chặt khi bà quay lại phía Kevin. “Cháu không thể không biết những tờ tạp chí nói gì về cuộc hôn nhân của cháu. Có quá sớm với một ai đó khác hay không? Ta chắc Mục sư Tucker sẽ rất thất vọng về những gì diễn ra giữa cháu và vợ cháu.”
“Uhm, Molly là….” Từ đó dường như tắc lại trong cổ họng anh. Molly rất thông cảm nhưng cô sẽ không bao giờ trở thành người đó.
“Molly là… vợ cháu.” Cuối cùng anh cũng thốt ra được.
Một lần nữa molly tìm thấy mình dưới sự xem xét của đôi mắt màu xanh kia. “Vậy thì, tốt lắm. Nhưng tại sao tên của cháu vẫn là Somerville? Tucker là một cái tên rất đáng tự hào. Mục sư Tucker, cha của Kevin, là người đàn ông tốt nhất mà ta từng được biết.”
“Cháu chắc là thế.” Cô chưa bao giờ làm người khác thất vọng. “Somerville chỉ là tên trong nghề của cháu. Cháu viết sách cho trẻ em.”
Sự phản đối của bà không còn nữa. “Ta luôn muốn viết một cuốn sách cho trẻ em. Điều đó thật là tốt đúng không? Cháu phải biết, Khi mẹ Kevin còn sống, bà ấy thật sự lo lắng rằng nó sẽ lấy một trong số những cô người mẫu suốt ngày lượn quanh với mấy điều thuốc lá và có quan hệ tình dục với tất cả mọi người.”
Kevin không thể nói lên lời.
“Lại đây nào chó con, mày phải tránh xa những bông hoa màu xanh của Judith.” Charlotte vỗ vỗ vào đùi, còn Roo thì quên luôn cái luống hoa mà lao đến. Charlotte cúi xuống gãi gãi cằm của chú ta. “Tốt hơn hết nên để mắt đến nó. Có một vài con chó sói ở quanh đây.”
Giọng của Kevin trở lên tính toán “Một con lớn ấy à?”
Molly ném cho anh ta một cái nhìn khiển trách “Roo sẽ chơi ở gần nhà.”
“Quá tệ nhỉ.”
“Thôi, ta đi đây! Có một danh sách khách hàng và thời gian đặt phòng trong máy tính của Judith. Gia đình Pearson sẽ ở đây bất cứ khi nào. Họ là những người quan sát và nhận dạng các loài chim”
“Khách hàng? Cô đang nói cái gì…..”
“Cô đã bảo Amy dọn dẹp căn phòng cũ của Judith cho cháu rồi đấy, phòng mà ba mẹ cháu đã từng sử dụng. Còn những phòng ngủ khác đã được thuê rồi.”
“Amy?? Khoan đã…”
“Amy và Troy Anderson, cậu ta là người rất chăm chỉ, chúng vừa mới cưới nhau, mặc dù cô bé đó mới có mười chín và cậu ta thì hai mươi. Ta thật không biết tại sao chúng lại vội vàng như vậy.” Charlotte tháo tạp dề ra. “Vợ chồng Amy coi sóc viêc giữ vệ sinh nhưng chúng rất lẩn thẩn trong khi làm việc, chúng khá vô dụng vậy nên cháu sẽ phải đôn đốc chúng thường xuyên.” Bà đặt chiếc tập đề vào tay Molly. “Thật tốt khi cháu ở đây, Molly. Ta không bao giờ có khiếu trong việc nấu ăn, còn các vị khách thì đang phàn nàn đấy.”
Molly nhìn chằm chắm xuống chiếc tạp dề. Kevin bắn về phía trước khi người phụ nữ lớn tuổi bắt đầu bỏ đi. “Chờ chút đã! Khu cắm trại đã đóng cửa. Tất cả những liên hệ đặt phòng đã bị hủy bỏ.”
Bà nhìn anh không thể chấp nhận được. “Làm thế nào cháu có cái ý nghĩ đó hả Kevin? Một số người đã đến đây trong suốt bốn mươi năm qua. Judith đã vét từng đồng xu để sửa sang lại những căn nhà nhỏ và biến nơi đây thành một khu ngủ nghỉ và điểm tâm sáng. Cháu có biết phải mất bao nhiêu cho một mẩu tin quảng cáo trên tạp chí Victoria không hả? Rồi còn thằng bé Collin trong thành phố đã tính của bà ấy gần một ngàn đô la chỉ để thiết kế một Website.”
“Một Website?”
“Nếu cháu không rành về Internet, ta khuyên cháu nên nghiên cứu nó một chút đi. Nó rất chi là kì diệu. Ngoại trừ những thứ khiêu đâm.”
“Cháu đương nhiên có thể sử dụng thành thạo Internet!” Kevin gắt lên. “Nhưng vần đề là tại sao mọi người vẫn đến đây sau khi cháu đã thông báo đóng cửa nơi này.”
“Tại sao ư, bởi vì ta đã liên lạc với họ. Judith chắc chắn muốn ta làm như thế. Ta đã phải cố gắng hết sức để giải thích điều đó cho cháu hiểu. Cháu có biết ta phải mất gần một tuần mới giữ được mọi người không hả?”
“Cô đã gọi cho họ?”
“Ta cũng sử dụng E-mail nữa đấy,” Bà tự hào. “Không mất quá nhiều thời gian để sử dụng thành thạo nó.” Bà vỗ nhẹ lên cánh tay của anh. “Đừng nóng nảy quá như thế Kevin. Vợ chồng cháu sẽ làm tốt thôi mà. Chừng nào mà các cháu có thể làm ra một bữa sáng thật lớn và ngon lành, hẳn là mọi người sẽ rất hạnh phúc. Thực đơn và công thúc nấu ăn ở trong cuốn sổ màu xanh của Judith nằm trong bếp ấy. À, nói với Troy phải kiểm tra nhà vệ sinh trong căn Đồng Cỏ Xanh nhé. Nó bị rò rỉ thì phải.”
Nói rồi bà quay đầu đi thẳng xuống làn đường.
Kevin trông như muốn bệnh. “Hãy nói đây là một cơn ác mộng đi.”
Khi bà Long đã khuất khỏi tầm mắt của họ, Molly quan sát chiếc Honda Accord đang tiến vào làn đường và hướng thẳng tới khu B&B (Bed & Breakfast). “Thực tế là thế đấy, tôi nghĩ anh nên tỉnh táo lại đi là vừa.”
Kevin hướng theo ánh mắt của cô và thằm nguyền rủa khi chiếc xe dừng lại trước khu B&B.
Molly đã quá mệt mồi để đứng yên một chỗ quá lâu như thế này vậy nên cô bước đi từng bước theo dõi những hoạt động vui chơi giải trí. Roo sủa vài tiếng chào mừng cặp vợ chồng vừa bước xuống vỉa hè.
“Chúng tôi là gia đình Pearson,” Một phụ nữ khoảng sáu mươi tuổi với một khuôn mặt tròn nhỏ nhắn giới thiệu. “Tôi là Betty và đây là John, chồng tôi.”
Kevin nhìn như thể vừa bị ai đó tống cho một cú vào đầu, vậy nên Molly trả lời hộ anh. “Molly Somerville. Còn đây là Kevin, chủ sở hữu mới của nơi này.”
“À vâng. Chúng tôi đã nghe kể về anh. Anh chơi bóng chày phải không nhỉ?”
Kevin đứng chết chân.
“Bóng rổ,” Molly nói. “Nhưng anh ấy thực sự quá thấp đối với liên đoàn bóng rổ NBA vậy nên họ đang tính cắt giảm.”
“Chồng tôi và thôi không biết nhiều về thể thao. Chúng tôi rất tiếc khi nghe về Judith. Cô ấy là một người phụ nữ đáng mến và nắm rất rõ tổng số loài chim ở trong vùng. Chúng tôi đang lần theo dấu vết của loài chim chích Kirtland.”
John Pearson nặng hơn vợ ông ta gần 200 pao chứ chẳng ít, và cái cằm đôi của ông đang rung rung. “Chúng tôi hy vọng các vị sẽ không có quá nhiều thay đổi trong khẩu phần ăn. Bữa sáng thịnh soạn của Judith rất nổi tiếng. Và bánh sô cô la anh đào của bà ấy...” Ông dừng lại và Molly gần như trông thấy ông đang mút đầu ngón tay. “Vẫn có bữa trà chiều lúc 5 giờ chứ?”
Molly chờ cho anh phản ứng lại nhưng có vẻ như anh đã đánh mất luôn khả năng ngôn luận. Cô đành phải nghiêng đầu về phía họ. “Tôi nghĩ là sẽ có một bữa trà nhẹ vào buổi chiều muộn hôm nay.”