The act of love . . . is a confession. Selfishness screams aloud, vanity shows off, or else true generosity reveals itself.

Albert Camus

 
 
 
 
 
Tác giả: Madeline Baker
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Quoc Tuan Tran
Upload bìa: Quoc Tuan Tran
Số chương: 29
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1251 / 10
Cập nhật: 2016-07-02 16:51:03 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 7
.T thở dài, nhăn mặt khi cử động khiến một bên mình gã đau nhói. Dù vẫn còn đau nhưng gã cảm thấy khá hơn cả trong những ngày qua. Mở mắt, gã nhìn quanh lều. Bên trong mát và mờ tối, và gã chỉ có một mình. Gã cười toe toét khi nghĩ lại hành động hôm trước của Brandy Talavera. Cô đã đưa gã về lều của mình để cứu gã thoát khỏi một cái chết từ từ.
Thực tế rằng cô đã đứng ra giải cứu gã bởi cô tin rằng cô sẽ không thể trở về thời đại của mình mà không có gã cũng không khiến gã bận tâm cho lắm. Bất kể lý do là gì, cô cũng đã cứu rỗi gã khỏi một kết cục bi thảm. Gã nợ cô món nợ mà gã sẽ không thể trả được. Gã ngồi dậy, nghĩ về bữa sáng ngay khi cô bước vào. Tóc cô vẫn còn ướt, và gã nghĩ đến việc cô đã tắm dưới sông. Nghĩ về việc cơ thể cô được bao phủ không gì ngoại trừ những tia nước lấp lánh đã gửi một cơn dục vọng thẳng đến háng gã, khiến gã cảm thấy biết ơn chiếc áo choàng lông trâu đang che phủ từ thắt lưng gã trở xuống.
“Anh dậy rồi,” cô nói. “Và đói.” Và không chỉ đói thức ăn, gã trầm ngâm buồn bã.
Ánh mắt gã gặp mắt cô, và gã cảm thấy choáng váng ngay lập tức bởi nhận thức được có thứ gì đó dấy lên giữa họ lần nữa. Brany giật mắt khỏi cái nhìn của gã. “Vậy ăn thôi.”
“Đó chính là nhiệm vụ của một người vợ đối với nhu cầu của chồng cô ấy.” “Để tôi làm rõ điều này, anh Cutter. Tôi không phải vợ anh, và nếu anh quan tâm, thì tôi không có bất kỳ ‘nhiệm vụ’ nào hết.”
Cô không phải đang nói đến một thứ tầm thường như đồ ăn, và cả hai đều biết điều đó. Brandy ra hiệu về phía chiếc nồi gang đang treo trên một chiếc kiềng ba chân trên bếp lửa. “Có chút thịt hầm trong đó nếu anh đang đói.
“Tôi đoán thế có nghĩa là cô sẽ không vá lại vớ hay giặt đồ cho tôi đâu nhỉ?” “Đúng vậy.”
Với một cái nhún vai, J.T đứng dậy với tay lấy một cái bát bằng gỗ được xếp chồng gần đống lửa. Brandy thở hổn hển và nhanh chóng quay đi. “Mặc đồ vào đi.”
J.T cười toe toét với cái lưng cô. “Không được. Chẳng có gì để mặc cả.” Với một tiếng thở dài bực bội, Brandy xồng xộc bước khỏi lều, âm thanh tiếng cười khàn khàn của J.T vẫn còn lùng bùng trong tai cô.
Nửa giờ sau, Brandy quay trở lại lều. Nhấc cửa lên, cô lén nhìn vào trong, nhẹ nhõm khi thấy J.T đã nằm ngủ, cẩn thận che người lại. Nhón gót bước vào, cô chăm chú nhìn nồi thịt hầm. Nó trống rỗng. Và, cô cáu kỉnh nghĩ, anh ta hẳn là đã có thể tự lo lấy thân được rồi.
Cô thả một đống quần áo xuống sàn lều cạnh giường, sau đó quay đi, không muốn đối diện khi gã tỉnh giấc. “Này.”
Giọng gã vang lên bên tai cô. Dừng lại, Brandy liếc qua vai. “Anh muốn gì?” “Một nụ cười và một lời tử tế?” Giọng gã tươi tỉnh thêm chút chế giễu.
“Anh Cutter này, tôi không có tâm trạng chơi đùa đâu.” Ánh mắt gã bắt gặp cái nhìn lạnh lùng của cô khiến vai cô cứng lại như một điếu xì gà Ấn Độ.
“Phải rồi,” gã lẩm bẩm buồn bã. “Tôi có thấy.” “Vậy thì?” cô nôn nóng hỏi. “Anh muốn gì?”
“Một ly nước?” Brandy liếc nhìn cái bi đông được đặt trong tầm với của gã.
“Nó hết rồi,” J.T nói. Cô đang chuẩn bị kêu ca rằng gã thật quá lười biếng để ra ngoài khi cô nhớ ra cho đến vài phút trước thì gã chẳng có gì để mặc cả. “Được rồi.”
Nắm lấy bi đông, cô rời khỏi lều, tự hỏi tại sao gã dường như luôn mang đến cho cô những điều tồi tệ nhất. Người đàn ông này đang bị thương, nhưng cô giận dữ bởi thực tế rằng gã hy vọng cô quỳ sụp xuống phục tùng gã sao. Cô biết cô đang vô lý, biết rằng, đối với bất kỳ ai khác, cô sẽ không ngần ngại để làm tất cả những gì có thể để người bệnh có thể thoải mái hết mức có thể. Vậy nhưng điều gì ở J.T Cutter lại khiến cô trở nên nhạy cảm đến thế? Hình ảnh lướt qua khi gã đang trèo lên giường, không chút xấu hổ, với sự trần trụi trước mắt cô khiến má cô nóng ran. Gã quả thật là một người đàn ông cường tráng, từ đôi vai rộng cho đến bàn chân thật lớn. Gã cũng là một tên giết người, một kẻ trộm ngựa, một tên cướp ngân hàng, và là một kẻ bắt cóc. Nhưng điều đó không thể ngăn được cô tôi trầm trồ trước bắp tay và đôi chân cơ bắp của gã, hay ngừng tự hỏi sẽ thế nào nếu được lướt bàn tay lên ngực gã...
Với một tiếng thở dài bực tức, cô quỳ xuống bên cạnh dòng sông và lấy đầy một bi đông nước, sau đó táp nước lên đôi gò má nóng ran.Chuyện gì xảy ra với cô vậy? Cô chưa bao giờ bị thu hút bởi ‘trai hư’ trước đây. J.T Cutter đối nghịch hoàn toàn kiểu đàn ông cô ngưỡng mộ. Cô thích những người đàn ông trung thực và làm việc chăm chỉ, người đàn ông với tiêu chuẩn đạo đức và ý thức mạnh mẽ được giữa đúng và sai. Không một ai trong số những quý ông cô từng hẹn hò có thể khuấy động cô được như cái kẻ ngoài vòng pháp luật này làm. Và cô không thích điều đó. Không thích một chút nào! Cô đã khiến bản thân giận sôi người suốt quãng đường quay lại lều. “Đây,” cô nói, đẩy bi đông nước về phía tay gã. “Tôi hy vọng anh sẽ chết sặc!”
Đó là những điều không nên nói. J.T giơ một tay lên cổ họng, nhớ lại một cách rõ ràng cảm giác chiếc thòng lọng siết quanh cổ, cảm giác trôi nổi khi cánh cửa sập dưới chân bung ra... Brandy nhìn chằm chằm gã, nhìn thấy sự kinh hoàng phản chiếu trong đáy mắt gã.
“Tôi xin lỗi,” cô thì thầm. “Tôi không có ý đó.” “Không sao đâu,” gã trả lời khàn khàn.
“Không, thật đấy, tôi xin lỗi.” “Quên đi.”
Nhưng gã không thể quên. Đêm đó, gã lại có giấc mơ tồi tệ đó, giấc mơ khi gã được dẫn lên cầu thang của giá treo cổ, khi đầu gã bị trùm kín, nhìn chằm chằm vào bóng tối mịt mùng, trái tim nện như sấm rền trong lồng ngực, tiếng mạch máu đập thình thịch bên tai. Gã chưa bao giờ biết đến nỗi sợ hãi quoặn thắt ruột gan đến vậy trong suốt cả cuộc đời mình, không kể cả khi mẹ gã qua đời để gã lại một mình, khi gã nhìn xuống nòng súng trường của một người đàn ông khác. Một lần nữa, gã lại cảm thấy trọng lượng của chiếc dây thừng quanh cổ, cảm giác gai gai của sợi dậy trói ngoặt tay gã ra sau. Gã đã bất lực và sợ hãi. Và rồi gã nghe thấy sự im lặng đột ngột khi đám đông nín thở chờ đợi... “Không!” Từ ngữ bật ra từ cổ họng gã. Cơ thể gã đầm đìa mồ hôi, đứng đó một cách cứng nhắc, tìm kiếm chút ánh sáng, thứ ánh sáng mềm mại bao phủ bởi tình yêu và sự thấu hiểu.
“J.T? J.T, anh có sao không?” “Ừ.”
Gã đang thở gấp, như thể gã vừa chạy đến cả trăm dặm. Cơ thể gã ướt đẫm mồ hôi; bàn tay gã run rẩy. Ánh sáng bùng lên khi Brandy ném một nắm củi lên trên mồi than đang cháy. “J.T?”
“Tôi ổn,” gã khàn khàn nói. Tâm trí cô nói rằng cô nên quay lại chăn và để gã một mình, nhưng rồi khi nhìn vào gương mặt gã cô biết mình không thể làm thế.
Trượt ra khỏi tấm chăn, cô đặt thêm ít gỗ lên trên lửa sau đó đến quỳ bên cạnh gã. Gã nhìn cô như thể gã không hề nhận ra cô, đôi mắt nâu sẫm của gã giờ hoang dã và mất phương hướng. “Không sao đâu, J.T,” cô thì thầm. Cô kéo gã về phía mình với chút do dự, cho đến khi đầu gã đặt trên vai cô. “Nó qua rồi,” cô thì thầm dịu dàng. “Đừng nghĩ về nó nữa.”
Da gã căng lên bên dưới tay cô. Cô có thể cảm nhận thấy gã đang run rẩy không kiểm soát, cảm giác mồ hôi ướt đẫm da gã. Cô lướt những ngón tay qua mái tóc gã, xoa xoa gáy, và trượt tay xuống tấm lưng rộng. Từ từ, cô cảm thấy gã dần thư giãn. Đầu gã lớn và nặng nề trên vai cô và cô giục gã nằm xuống lại, ngạc nhiên khi gã gục đầu vào lòng cô.
Lúc này, gã trông không hề giống một tên sát nhân. Dù mắt gã tối đen và làn râu lún phún bao phủ quai hàm, gã trông thật tổn thương và đơn độc. Cô đấu tranh với thôi thúc muốn hôn lên trán gã, ôm lấy gã vào vòng tay và an ủi gã như một người mẹ an ủi đứa con sợ hãi của mình. Nhưng J.T Cutter không phải một đứa trẻ, và cô sợ rằng bất kỳ sự đụng chạm nào của cô cũng có thể khiến gã hiểu sai hơn chỉ là mong muốn đơn giản mong muốn an ủi giữa người với người.
“J.T?” Gã không trả lời, và cô nhận ra rằng gã đã ngủ lại. Cô kéo tấm da trâu lên vai, định quay trở lại giường, nhưng sự miễn cưỡng khi phải rời đi để gã lại một mình khiến cô bất ngờ, vậy nên cô ở lại, ôm lấy đầu gã trong vòng tay, bàn tay còn lại nhẹ vuốt ve trán gã, cho đến khi cô nghe thấy tiếng ngôi làng trở mình bắt đầu một ngày mới.
*** Gã biết cô rời đi ngay trước khi gã mở mắt. Trong một lúc, J.T nhắm mắt nằm đó, nhớ lại cái chạm của bàn tay cô và âm thanh giọng nói cô đã xua tan những tàn tích của cơn ác mộng đêm hôm trước. Suốt những năm sau khi mẹ gã qua đời, không ai, không một ai, từng dành thời gian để làm dịu nỗi sợ hãi của gã. Gã đã quên mất cảm giác khi có một người phụ nữ ôm lấy gã không gì hơn là chỉ để an ủi gã. Nó khiến gã xấu hổ, sao gã lại có thể dễ dàng để cô an ủi gã, sao gã lại hăm hở tìm kiếm nơi trú ẩn an toàn trong vòng tay cô như thế. Gã không thể nhớ lần cuối khi gã muốn, hoặc cần, một người phụ nữ cho bất cứ điều gì khác hơn là một lần ‘tàu nhanh’. Trong số tất cả những phụ nữ gã từng lên giường, gã chỉ nhớ duy nhất người đầu tiên.
Nhưng gã sẽ nhớ Brandy Talavera, không chỉ bởi cô thật tử tế, mà còn vì cô đã trông thấy gã khi gã cảm thấy tổn thương nhất. Gã tìm thấy sự an ủi dịu dàng từ cô nhưng, gã cũng tức giận với thực tế rằng cô đã bắt gặp gã vào lúc yếu đuối nhất. Và rồi gã nghe thấy tiếng bước chân của cô và quên sạch mọi thứ gã đã dự định nếu trông thấy cô lần nữa. Ánh sáng đổ bóng lên sàn khi cô vén tấm vải phủ cửa lều lên và bước vào trong.
Brandy do dự, tự hỏi gã nhớ được bao nhiêu về đêm qua. Và rồi, cô hít một hơi thật sâu. Dù sao thì cô cũng phải đối mặt với gã. Bước từng bước về phía trước cũng thật khó khăn làm sao, khi cô băng qua sàn đến bên giường gã. “Chào buổi sáng.” “Chào buổi sáng.”
Ánh mắt cô không nhìn vào gã. “Anh có đói không?” “Có quan trọng không?”
“Nếu không thì tôi đã chẳng hỏi.” “Thật sao? Hôm qua cô đã nói với tôi rất rõ ràng là cô không hứng thú với bất kỳ nhu cầu nào của tôi cả.”
Brandy đỏ mặt, xấu hổ khi bị nhắc về thái độ cư xử của mình. “Tôi biết tôi đã nói gì.” “Vậy cái gì khiến cô thay đổi suy nghĩ thế?”
“Không có gì.” Cô bắn thẳng mắt nhìn gã, bối rối bởi tông giọng trầm khàn và biểu hiện ủ rũ của gã. “Tôi chẳng quan tâm nếu anh có chết đói đâu.” J.T lẩm bẩm chửi thề, tự hỏi tại sao gã lại khốn nạn khủng khiếp đến vậy. Cô chẳng làm gì để khiến gã có cái thái độ khinh khỉnh đó cả. Và rồi gã nhận ra gã chỉ sử dụng cái thái độ cáu kỉnh đó để luôn giữ cho mọi người trong tầm kiểm soát.
“Brandy...” “Tôi muốn anh ra khỏi đây, ngay lập tức, ngay hôm nay.”
“Chỉ thế thôi sao?” “Chỉ thế thôi! Tôi kết hôn với anh, và giờ tôi đang ly dị anh.” Cô quay gót và bước về phía cửa. “Mặc quần áo vào và cút ra khỏi đây.”
“Brandy, chờ đã!” Cô dừng lại, một tay giữ cửa, nhưng cô không quay lại.
“Tôi...” Gã chửi thề lần nữa. “Tôi xin lỗi.” “Hẳn là anh không nói ba từ đó thường xuyên phải không?”
“Tôi không chắc là tôi đã từng nói chúng nữa là.” “Mặc đồ vào đi,” cô nhẹ nhàng nói. “Tôi sẽ lấy cho anh chút gì đó để ăn.”
J.T hít một hơi thật sâu. “Tôi muốn cảm ơn cô vì đêm qua. Và nếu cô cũng nghĩ tôi không nói cảm ơn thường xuyên thì đúng là vậy.” Lời nói nhẹ nhàng của gã khiến tim Brandy thắt lại. “Anh sẽ nói cho tôi điều gì đó sao?”
“Nếu tôi có thể.” Chậm rãi, cô quay lại đối mặt với gã. “Anh cũng từng có cơn ác mộng như vậy lúc trước, phải không?”
“Ừ.” “Lần cuối anh nói điều gì đó về lời hứa một năm. Ý anh là gì?”
“Không có gì.” Gã đang nói dối. Cô có thể nghe thấy điều đó trong giọng gã, trông thấy nó trong mắt gã. “Mặc đồ vào đi. Tôi sẽ tìm thứ gì đó cho anh ăn.”
J.T gật đầu. Giống như hầu hết phụ nữ Crow, Brandy làm phần lớn công việc nấu nướng bên ngoài. Nó hẳn phải là một sự thay đổi đối với cô, gã trầm ngâm, phải nấu nướng trên lửa khi mà cô đã luôn quen với một cái máy có thể nấu thức ăn trong vài phút thay vì hàng giờ. Nhìn xuống chân, J.T trông thấy chỗ quần áo cô đã mang cho gã. Chiếc áo da hoẵng vô cùng mềm mại trên làn da trần của gã. Chiếc khố da bao phủ phần thắt lưng gã và không thêm gì khác. Đôi giày da đanh cùng tông. Gã thoáng trầm ngâm, mẹ gã sẽ nghĩ gì nếu bà trông thấy gã như bây giờ.
Brandy bước vào lều và dừng lại đột ngột, gần như không nhận ra súp đang sóng sánh trong chiếc bát cô cầm. J.T đứng gần chính giữa căn lều, vẻ mặt hơi ngượng ngùng khi bắt gặp cái nhìn của cô. “Cô nghĩ sao?”
Brandy nuốt nước bọt. Cô nghĩ sao nhỉ? Cô gần như không thể nghĩ được gì! Anh ta luôn đẹp trai khủng khiếp thế sao? Đôi vai anh ta rộng và đôi chân dài thế sao? Và tại sao cô lại líu cả lưỡi thế này? Những người đàn ông khác trong làng cũng mặc y hệt thế thôi mà. “Này,” gã gọi nhẹ nhàng. “Cô ổn chứ?”
“Ổn. Đây.” Cô đẩy chiếc bát vào tay gã. J.T nhìn chằm chằm vào cô, tự hỏi cô đang bị nghẹn cái gì.
“Ngồi xuống và ăn đi,” Brandy nói, giọng cô cộc cằn thấy rõ. “Vâng, thưa cô,” J.T trả lời, và ngồi bắt chéo chân trên chiếc giường lông thú của gã, bắt đầu ăn.
Brandy nhặt đôi giày da đanh cô đang làm lên và bắt đầu công việc. Nhưng cô không thể giữ cho mắt mình không đi lạc đến chỗ J.T, không thể không lưu ý đến chiếc áo da hoẵng vừa khít trên đôi vai rộng và khuôn ngực gã, đến chiều dài cơ bắp trên đùi gã. Chúa rủ lòng thương, chuyện gì xảy ra với cô vậy?
“Brandy, Brandy?” “Gì?”
“Cô có muốn đi dạo với tôi không?” “Đi dạo?”
J.T gật đầu. “Tôi bị giam cầm đủ lâu rồi. Tôi muốn duỗi chân một chút.” Gã đứng dậy và chìa tay ra. “Đi chứ?” Sự khôn ngoan, thận trọng, giác quan, tất cả đều gào lên nói không. Nhưng ký ức về lời nói xin cô tha thứ, về lời cảm ơn, đã đánh thẳng vào tim cô. Cô cảm giác như gã không được biết đến nhiều lòng tốt trong suốt cuộc đời mình. Và rồi, lờ đi sự phán đoán của mình, cô đồng ý và đặt tay cô vào tay gã.
Những ngón tay gã siết lại quanh bàn tay cô, hơi ấm lan tỏa lên cánh tay cô và siết chặt quanh tim cô. Gã giúp cô đứng dậy, nhưng không thả tay cô ra. Ra đến ngoài, gã hướng về phía hạ lưu, bàn tay cô nắm chặt trong tay gã.
“Thật là một vùng đất đẹp đẽ,” Brandy nhận xét, tha thiết muốn phá vỡ sự im lặng giữa họ. “Phải, đẹp thật.” J.T dừng lại dưới gốc cây và quay sang đối mặt với cô. “Cô đã cứu sống tôi. Tôi rất biết ơn.”
“Tôi làm thế cũng là vì bản thân thôi.” “Tôi biết, nhưng điều đó cũng không thay đổi được thực tế là tôi nợ cô.”
Gã nhìn cô một lúc lâu, đắm chìm trong đôi mắt xám to rõ của cô. Ở gần thế này, gã có thể ngửi thấy mùi xà phòng cô đã tắm, mùi hương của cây xô thơm, mùi khói của lửa. Tay cô mềm mại và nhỏ nhắn. Đột nhiên, gã không thể cưỡng lại sự thôi thúc cuốn cô vào vòng tay và hôn cô. Và gã đã làm thế.
Nhẹ nhàng, vững vàng, gã kéo cô lại gần, cúi đầu xuống, nghiêng miệng mình trên môi cô. Gã cảm thấy cô cứng người lại, nghe thấy tiếng thở hổn hển vì ngạc nhiên của cô. Và rồi cánh tay cô vòng quanh eo gã, và cô dựa vào gã, hôn trả lại gã. Gã hôn sâu hơn, lưỡi gã sục sạo tìm kiếm miệng cô như một lời khẩn cầu câm lặng. Thở dài đầu hàng, cô mở miệng và hương vị đầu tiên gã được nếm từ cô thật quá đỗi ngọt ngào.
“Brandy...” Gã thì thầm tên cô và rồi lại hôn cô. Cơ thể cô mềm mại, dẻo dai, ngực cô ấm áp tựa vào ngực gã. Bàn tay gã trượt lên lưng cô; gã cảm thấy cô rùng mình khi gã vuốt ve dọc xương sống cô và xoa xoa gáy cô. Gã rải những nụ hôn nhè nhẹ lên má, lên trán, và lên cần cổ cô, ngón tay gã lùa trong suốt tóc đen dài của cô. “J.T...” Lương tâm cô đang cố gắng trồi lên, vượt qua đám mây mờ ảo xâm chiếm trong nụ hôn gã mang lại truyền đến từng giác quan của cô. Cô biết cô nên đẩy gã ra, nhưng cơ thể cô từ chối vâng lời, từ chối chấm dứt cảm giác ngọt ngào này, thứ cảm xúc khiến trái tim cô đập nhanh hơn, nó khiến tâm hồn cô ca hát.
Khi gã dứt miệng ra khỏi miệng cô, cô cảm thấy như bị tước đoạt. Mí mắt cô chớp mở và cô nhìn chằm chằm vào gã, môi cô hé mở. “Brandy...”
Cô rên lên khe khẽ, và J.T chửi thề bên dưới hơi thở. Gã đã làm rất nhiều việc hèn hạ trong cuộc đời mình – lên giường với hàng đống phụ nữ và quên luôn họ – nhưng Brandy xứng đáng hơn thế. Ngạc nhiên trước hành động của bản thân, gã đẩy cô ra.
“Brandy, chúng ta tốt hơn nên dừng lại.” Cô chớp mắt nhìn lên, biết rằng gã nói đúng.
Biết rằng cô không muốn gã dừng lại. “Thôi nào,” gã lên tiếng, nắm lấy tay cô lần nữa, tiếp tục bước về phía hạ lưu, suy nghĩ xoay mòng mòng trong gã. Trong mắt những người Crow, Brandy là vợ gã. Gã ước gì đó là sự thật, ước rằng gã có quyền đặt cô lên chiếc giường mềm mại và biến cô thành của gã. Nhưng điều đó thật không đúng. Cô thuộc về một thời đại khác, một nơi khác, và gã chỉ có một năm để sống. Làm tình với cô lúc này sẽ chỉ khiến mọi việc trở nên phức tạp hơn.
Họ bước đi trong im lặng cho đến khi họ đến chỗ một phiến đá phẳng nằm bên cạnh một khúc sông. “Cô muốn nghỉ một lúc không?” gã hỏi.
“Được.” Cô ngồi xuống, và gã ngồi kế bên cạnh cô, gần gũi nhưng không chạm vào cô.
“Cái tên J.T là bắt đầu của cái gì vậy?” Brandy hỏi sau một lúc. “Sử sách không nói gì về nó cả.” “John Tokala.”
“Tokala?” Brandy cau mày. “Là từ chỉ con cáo trong tiếng Lakota phải không?” J.T gật đầu. “Mẹ tôi nghĩ tôi nên có một cái tên Lakota để nhắc nhở tôi là ai, vậy nên tôi được lấy tên theo tên ông ngoại.”
“Anh đã bao giờ sống với người Sioux chưa?” “Chưa.”
“Vậy là anh chưa bao giờ được gặp ông bà ngoại. Thế còn gia đình cha anh thì sao? Anh đã bao giờ gặp họ chưa?” “Chưa.”
“Tôi rất tiếc.” J.T nhún vai. “Chẳng quan trọng,” gã trả lời cộc lốc. Nhưng nó có.
“Anh đã bao giờ muốn tìm lại những người bên mẹ mình chưa?” “Để làm gì? Tôi không biết họ mà họ cũng chẳng biết tôi.”
“Có lẽ ông bà anh vẫn còn sống.” “Quên đi, Brandy. Tôi không có thời gian tìm họ đâu.”
“Tại sao lại không?” Thật là vậy, tại sao chứ, gã trầm ngâm chán nản. Nhưng gã không thể nói cho cô biết rằng gã đang sống bằng quãng thời gian vay mượn, rằng ngày tháng đang trôi quá nhanh.
Nhắm mắt lại, gã nằm lên phiến đá. Brandy mỉm cười buồn bã. Sớm muộn gì, cô cũng sẽ tìm ra những điều gã đang giấu cô.
The Angel & The Outlaw (Tiếng Việt) The Angel & The Outlaw (Tiếng Việt) - Madeline Baker The Angel & The Outlaw (Tiếng Việt)