A good book should leave you... slightly exhausted at the end. You live several lives while reading it.

William Styron, interview, Writers at Work, 1958

 
 
 
 
 
Tác giả: Lavyrle Spencer
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: November Of The Heart
Dịch giả: Vũ Đình Phòng
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Upload bìa: Lý Mai An
Số chương: 19
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1696 / 14
Cập nhật: 2015-12-02 02:06:40 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 8
ánh cửa ngôi nhà làm xưởng mỗi ngày để ngỏ mười bốn tiếng đồng hồ để đón gió bên ngoài và đón Lorna Barnett Lorna đợi bốn ngày sau mới lại ra đấy. Hôm đó nàng ra vườn hoa tìm mẹ. Bà Levinia đang cầm kéo cắt hoa, chiếc giỏ quàng vào cánh tay.
- Chúc mẹ một buổi sáng tốt lành! - Lorna gọi to.
Bà Levinia ngước mắt nhìn lên. Bà đeo găng tay màu xanh lá cây.
- Chào con của mẹ, Lorna.
Lorna nhìn lên trời:
- Thời tiết hôm nay có vẻ rất đẹp, mẹ à.
- Nắng khủng khiếp thì có. Con đi đâu phải đội mũ vào đấy.
- Ôi, con quên mất, nhưng con hứa lần sau con sẽ nhớ.
- Con có thứ gì thế kia?
- Bánh quy mẹ ạ. Con ngửi thấy mùi bánh, bèn ghé vào bếp xem thế nào. Quy táo mẹ ạ, thế là con lấy một ít. Mẹ muốn nếm một cái không ạ?
Lorna mở tấm khăn ăn trắng Bà Levinia tháo găng tay nhón một miếng đưa lên miệng:
- Con sẽ đem chỗ còn lại xuống nhà kho cuối vườn cho Harken.
- Ôi, mẹ không muốn con đến gặp thằng ấy luôn đâu.
- Không, họa hoằn lắm con mới ra đấy. Con rất nóng lòng muốn xem anh ta đóng thuyền cho cha đến đâu. Con thấy anh ta làm miệt mài nên con cũng thông cảm. Hôm nay nhân tiện xuống xem anh ta làm, con định đem cho anh ta ít bánh.
- Cũng được, nhưng mẹ nhắc để con liệu.
- Mẹ muốn ra đấy cùng với con xem Harken làm đến đâu không?
- Không. Mẹ ngại vào cái nhà kho tối tăm ẩm thấp ấy lắm. Và sáng nay mẹ phải hái ít hoa cắm vào phòng khách.
- Ôi, mùa hè năm nay mẹ trồng được nhiều thứ hoa đẹp quá. Nhân chỗ hoa mẹ vừa cắt, con xin một bông có được không ạ?
- Được nhưng con đừng ngồi lâu dưới ấy nhé.
- Ồ, không đâu mẹ ạ.
Lorna chọn một bông phi yến, nói tiếp:
- Con chỉ mang bánh xuống, ngồi một chút rồi đi ngay. Con còn đi sang nhà Phoebe nữa, mẹ ạ. Nghe bảo nó đang ốm đau thế nào đó. Có lẽ con sẽ ngồi bên nó hơi lâu và về muộn đấy mẹ ạ.
- Cũng được. Nhân tiện bảo nó là mẹ gửi lời chúc nó chóng khỏe và gửi lời mẹ hỏi thăm hai bác Armfield nữa.
- Vâng.
- Độ mấy giờ con về?
- Khoảng ba giờ chiều mẹ ạ.
- Thôi, con đi cho sớm.
Lorna đi nhanh hết vườn hoa, bể phun nước, vòng ra sau nhà kính. Đến trước cửa ngôi nhà kho, nàng đứng lại sửa sang váy áo cầm gói bánh quy và bông hoa phi yến sang một tay rồi đẩy cửa bước vào.
Harken đang cưa ván, không nghe thấy tiếng mở cửa. Anh vẫn mặc quần áo lao động đen, dây đeo đen và sơ mi bạc mầu, gần thành trắng.
Nhân lúc Harken mê mãi làm việc, Lorna tha hồ ngắm khuôn mặt nhìn nghiêng và mái tóc vàng rũ xuống. Jens Harken đã cưa xong tấm ván, nhưng máy cưa vẫn còn quay thêm một lúc nữa.
Lorna gọi:
- Chào Jens!
Harken ngẩng đầu lên. Vẻ mặt anh rạng rỡ:
- Ôi, Lorna!
- Quà cho anh đây!
Lorna nói và đến bên Harken, đặt gói bánh quy và bông hoa lên tấm gỗ.
Harken làm ra vẻ thản nhiên, nhưng Lorna thấy rõ anh đang rất sung sướng thấy nàng đến thăm.
- Hoa này tên gì?
- Phi yến.
- Cảm ơn Lorna.
- Tôi chỉ ghé qua thôi. Tôi phải sang Phoebe bây giờ. Thôi, tôi đi đã nhé.
- Cảm ơn, Lorna! - Harken nói.
Lorna chạy đến nhà Phoebe. Nàng vào chào ông bà Armfield xong, chạy thẳng lên phòng Phoebe. Chưa nói chuyện gì được mấy Phoebe đã giục bạn về. Có vẻ trong người khó chịu, Phoebe không muốn tiếp ai lâu. Lorna mừng thầm, vậy là từ giờ đến ba giờ chiều nàng hoàn toan tự do. Nàng nghĩ ngay đến chuyện đến ngồi với Harken.
Lorna không đi đường thẳng mà luồng lách trong rừng, đến thẳng ngôi nhà kho của Harken. Dọc đường nàng suy nghĩ về quan hệ giữa nàng và Harken. Lorna biết Harken yêu nàng nhưng tình thế của anh lúc này buộc anh phải dựng lên những bức tường ngăn cách hai người. Lorna rất hiểu.
Nàng vào đến nơi thì Harken đã đi đâu. Bông hoa phi yến nằm trơ trụi trên thành cửa sổ. Gió thổi làm những cánh hoa run rẩy. Bánh quy không còn đó nhưng khăn ăn gói bánh đã được gấp lại đặt trên đống gỗ. Máy cưa nằm im ắng.
Lorna ngồi ghế băng đợi. Nửa giờ sau Harken về. Nghe thấy tiếng chân quen thuộc ngoài vườn, Lorna thấy tim đập thình thình, Harken đẩy cửa bước vào, đứng sững lại ngạc nhiên thấy Lorna đã ngồi trong đó.
Cũng như mọi lần, bổng nhiên một từ trường xuất hiện giữa họ.
- Phoebe ốm và cần nghỉ ngơi nên tôi về. Từ giờ đến ba giờ sẽ không ai hỏi gì đến tôi hết. Tôi ở lại đây được không?
Harken không nói gì cũng không nhúc nhích. Anh ngây người nhìn Lorna. Vì anh đứng sấp bóng nên nàng chỉ thấy bóng đen của anh trên khung cửa sáng rực. Không nhìn rõ mặt Harken, nhưng Lorna cảm thấy anh đang căng thẳng, nghĩ xem nên đối xử với nàng như thế nào.
- Tại sao cô không hỏi cha mẹ cô xem họ bảo sao?
- Có chứ. Tôi đã hỏi mẹ tôi trước khi đi đem bánh ra đây cho anh.
- Cô hỏi bà rồi à?
- Mẹ tôi đang hái hoa ngoài vườn, tôi dừng lại kể với mẹ tôi là tôi đem ít bánh xuống cho anh và xin mẹ tôi một bông hoa.
- Vậy mà mẹ cô đồng ý?
- Tôi đoán mẹ tôi không biết tôi đem hoa xuống tặng anh.
- Cô Lorna, tôi rất muốn cô ra đây với tôi nhưng tôi nghĩ cô ra luôn không có lợi cho cô.
- Anh đừng lo. Tôi không đòi anh hôn tôi lần nữa đâu.
- Tôi biết. Cô không đòi vì cô biết tôi chẳng chịu.
- Tôi chỉ cần nhìn anh thôi, Harken.
- Nhưng cô làm tôi không tập trung vào công việc được.
- Tôi sẽ lặng yên giống như con chuột nhắt thôi.
Harken bật cười. Lorna cũng cười theo.
- Tất nhiên tôi không thể im lặng như con chuột, dù sao anh cũng cho tôi ngồi đây.
- Cũng được vậy, - Harken đành nhượng bộ.
Hôm nay không có cái hôn nào và lúc Lorna về, Harken không mời nàng lại đến như hôm trước nữa.
Từ hôm đó Lorna thường xuyên có mặt trong ngôi nhà kho dùng làm nơi đóng thuyền. Nàng đã có vị trí dành riêng là chiếc ghế băng. Nàng thường ra lúc trưa và về nhà khoảng ba giờ chiều. Lorna thỉnh thoảng mang thức ăn xuống cho Harken và cùng ăn với anh. Họ nói chuyện thoải mái, về đủ mọi thứ chuyện. Harken kể nàng nghe về thời thơ ấu của anh, về cha mẹ, anh trai anh.
- Anh có kể với anh ấy về tôi không?
- Tôi đã kể rằng tôi đã mời cô ăn cá vẩy mắt.
- Anh còn kể gì nữa?
- Chỉ thế thôi.
- Mỗi thế thôi?
- Thế là đủ.
Công việc của Harken tiến triển rất đúng tốc độ như anh đã dự tính. Những tấm gỗ làm khung được cưa cắt và lấp theo chiều dài chuẩn bị đón những tấm gỗ cong lắp ráp vào nữa là khoang con thuyền sẽ hoàn thành.
Công việc tiến triển thì tình thân giữa Harken và Lorna cũng tiến triển theo. Tình bạn của họ ngày càng gắn bó. Về tình yêu họ cũng cố gắng cưỡng lại không đẩy thêm. Và họ thực hiện đúng điều đã thỏa thuận với nhau: không hôn nhau thêm nữa.
Cho đến ngày Lorna đem xuống một bát to nho đen, loại quả hết sức quý mà bà Levinia và bác làm vườn Smythe đã dầy công lắm mới gây được. Nho đen được ướp đường và tinh sữa, đựng trong chiếc bát men sứ bọc trong tờ tạp chí chuyên về tầu thuyền. Thấy Lorna bước vào, Harken ngừng tay đón.
- Đố anh biết tôi đem thứ gì đến? - Nàng mở nắp chiếc bát - Tuyệt chưa, Harken?
- Nho đen! - Harken reo lên thán phục, - Bác Smythe mà biết bác sẽ làm ầm lên thôi.
- Không sao đâu, anh yên tâm, - Lorna nói rồi hãnh diện lấy trong túi áo ra một chiếc thìa nhỏ bằng bạc.
- Chỉ một chiếc thìa thôi à? Harken hỏi.
- Một là đủ.
Họ khiêng ghế băng ra sát cửa, ngồi khoanh chân trên ghế bắt đầu ăn món nho đen tẩm đường và tinh sữa. Họ lần lượt dùng thìa. Người này xúc một thìa đưa lên miệng lại đưa thìa cho người kia xúc. Cuối cùng khi bát nho đã hết, Lorna cầm thìa vét, đưa cho Harken.
- Cô ăn đi, - Harken nói - Đấy là thìa cuối cùng.
- Không... Anh ăn đi... - Nàng nói.
Harken đang ngồi, tay đặt lên lưng ghế sau lưng Lorna, toàn thân thư giản. Lorna đưa thìa lên chờ anh đỡ lấy, cặp mắt nâu của nàng nhìn thẳng vào cặp mắt xanh của Harken. Thấy Harken không đỡ chiếc thìa. Lorna bèn đưa thìa đến sát miệng anh. Harken bèn dướn đầu ra, há miệng.
Lorna nhìn chằm chằm vào đầu lưỡi anh, như bị thôi miên. Nàng đưa thìa nho vào, chăm chí nhìn miệng anh từ từ khép lại, ngoạm cả thìa nho. Phần thìa đựng nho nằm gọn trong miệng Harken. Anh giữ nó một lúc lâu, như thể dùng lưỡi vét hết nho dính trên thìa. Vét mãi, vét mãi... như thể anh đang hôn nó.
Cuối cùng Lorna rút thìa ra, đặt xuống bát, tạo một tiếng động nhỏ vì chiếc bát men sứ nằm trên váy nàng. Im lặng. Họ chỉ còn nghe thấy tiếng đập dồn rập của hai trái tim và hơi thở gấp. Một cảm giác căng thẳng đột nhiên xuất hiện giữa họ. Trong ngần ấy ngày qua, họ đã cố nhịn, cố gìn giữ, cố không đẩy tình cảm lên, nhưng bây giờ thì mọi cố gắng đột nhiên sụp đổ. Họ không thể giữ mãi quan hệ trong phạm vi tình bạn. Họ cần phải buông thả cho tình yêu bộc ra.
Chưa nhúc nhích họ đã thấy họ sẽ làm gì rồi.
Cánh tay Harken rời khỏi lưng ghế, ôm lưng nàng kéo lại. Lorna ngoan ngoãn ngửa mặt, chìa môi, đón Harken đang cúi xuống áp môi anh lên. Hai tay anh đã ôm hai vai nàng và Lorna ôm cổ anh. Lúc này giữa họ không còn sự giữ gìn, không còn sự lịch sự, lễ phép nào nữa, như lần hôn đầu tiên.
Cái hôn của họ hôm nay đắm đuối, buông thả, nhục thể, cuồng nhiệt ngay từ lúc hai cặp môi chạm vào nhau. Họ đưa vào cái hôn cả lưỡi, cả răng và họ ghì chặt nhau như thấy thế nào cũng vẫn chưa đủ chặt. Họ quấn nhau, nhập vào nhau ngay trên ghế băng.
Lưỡi họ quấn quít nhau trong điệu múa diệu kỳ. Họ thấy vị nho trong miệng nhau, trên lưỡi nhau. Như thể người này muốn đoạt lại trên lưỡi người kia vị nho còn đọng lại.
Nụ hôn tạm dừng lại để Harken với tay đặt bát và thìa ra ngoài vì Lorna bị vướng hai thứ đó trên váy chưa nhúc nhích phần cơ thể bên dưới được. Bây giờ thì họ không vướng víu gì nữa, Lorna chồm lên, một tay quàng cổ Harken, một tay đỡ chỗ bên dưới lưng chàng. Miệng họ há to và ngoạm hẳn vào nhau. Họ vuốt ve nhau khắp những chỗ nào trên cơ thể có thể vuốt ve được, sườn, lưng, eo.
Một lúc sau, cả hai cùng buông nhau, miệng không cười được mà chỉ thở hổn hển. Hơi thở của họ phả mạnh vào mặt nhau. Hình như cả hai đều không muốn rời khỏi chỗ này. Nhưng Harken đã đứng phắt dậy, nói giọng ra lệnh:
- Ta vào kia.
Chàng nắm tay Lorna kéo nàng đứng dậy, lôi nàng vào sau bức vách ngăn. Trông như Harken kéo nàng về nhà anh. Trong đó khá tối, Lorna nhón đầu ngón chân bước theo chàng, tay ôm vai chàng
Họ lại hôn nhau, lần này hai thân thể áp chặt nhau khiến họ không ngờ hai tấm thân lại khít nhau đến thế. Thời gian ban chiều trong chỗ mờ tối này như dừng lại. Hai cái miệng gắn chặt vào nhau đê mê trong lúc bàn tay chàng lần xuống dần sau lưng nàng, cuối cùng ôm hai hông nàng. Sau đấy hai bàn tay chàng đưa lên áp bên ngoài bầu vú nàng.
Harken ngẩng mặt lên và bốn mắt họ gặp nhau.
- Lorna! - chàng gọi. Lúc này chỉ là "Lorna" đơn giản, đúng như nàng mong muốn và chàng cũng ao ước.
- Jens! - Nàng đáp lại, cũng bằng cái tên nàng ao ước được gọi.
Họ đắm đuối nhìn vào mắt nhau.
- Bây giờ anh có thể nói điều đó ra được không? - Chàng hỏi rất khẽ.
- Được! Anh nói đi, bất cứ điều gì cũng được. - Nàng thì thầm đáp.
- Em là người con gái đẹp nhất trong tất cả người những con gái anh đã biết. Anh đã nghĩ vậy ngay từ buổi tối đầu tiên nhìn thấy em trong bếp.
- Còn em, ngay lúc đó em đã nghĩ anh là người con trai đẹp đẽ nhất trên đời. Em đã phải cố gắng kiềm chế bao lâu nay, chưa nói ra miệng điều đó.
- Chúng mình phải ghìm lại để không nói ra miệng bao nhiêu điều.
- Vậy bây giờ anh nói đi.
- Hỡi người đẹp, không biết bao nhiêu lần anh thèm được làm như hôm nay! Em biết là làm gì không?
- Hôn em chứ gì?
- Hôn em, ôm chặt em, vuốt ve những đường cong tuyệt mỹ của em.
Vừa nói chàng vừa bóp nhẹ hai bầu vú nàng nhưng cố không đụng đến núm vú nàng.
- Bao nhiêu lần.
- Năm chục, một trăm, một ngàn. Nhiều đến mức đêm anh ngủ được, chỉ hình dung đang ôm em như thế này.
- Em cũng vậy. Anh đã làm em bao nhiêu đêm mất ngủ.
- Vậy là anh hạnh phúc.
Lorna lại kiểng chân há miệng đón miệng của Harken áp chặt vào. Hai lưỡi họ thọc vào miệng nhau, quằn quại nhảy múa, đưa vào sâu rồi kéo ra nông, rồi lại đưa vào sâu. Khi gần ngạt thở, chàng rút lưỡi ra liếm lên môi dưới nàng, liếm đi liếm lại như để gở lại, để bù đắp cho bao nhiêu ngày khao khát. Và họ lại thọc lưỡi vào miệng nhau hôn nữa.
Lần hôn này. Harken đưa bàn tay vào trong lần vải áo nàng mân mê vú nàng, dịu dàng, âu yếm.
Lorna áp má vào má chàng thở hổn hển.
Nàng rên rỉ sung sướng:
- Ôi... - Nàng thì thầm vào miệng chàng - Ôi...
Lorna ngã người cho Jens đỡ hai vai và nàng nhắm mắt lại.
Chàng vẫn vuốt ve vú nàng, dùng ngón tay cái nắn nhẹ lên bầu vú, cốt để nàng quen dần. Chàng xòe cả bàn tay ôm bầu vú như đỡ quả địa cầu, nhưng chưa đụng đến chỗ nhạy cảm nhất của nàng.
Mắt Lorna chớp chớp, mở ra. Nàng thè đầu lưỡi ra giữa hai hàm răng. Hai bầu vú nàng dâng lên hạ xuống trong hai bàn tay chàng giữ nhịp cho hơi thở. Bây giờ hai bàn tay chàng trong lúc xoa vú nàng đã lướt nhẹ vào núm vú nàng. Nàng rùng mình. Chàng bèn rút hai tay ra, ôm chặt nàng.
Chàng thì thào vào làn tóc nàng.
- Chỗ này không an toàn.
- Vậy ta đến chỗ khác, bất cứ đâu cũng được.
- Em chịu chứ?
- Em khao khát ngày hôm nay từ bao lâu rồi. Ôi, Jens!
Nàng áp chặt vào người chàng hơn nữa, cảm thấy nơi này nguy hiểm, bất cứ lúc nào đều có thể bị phát hiện, giống chàng. Họ đâu có kinh nghiệm về bố trí trước mọi thứ, mặc dù cả hai đều tha thiết dâng hiến cho nhau. Họ lờ mờ cảm thấy họ đang vượt qua ranh giới, đang phá đổ bức tường ngăn cách, mà điều đó là không thể tránh được.
Những lo lắng, e sợ ấy đâm gắn bó họ với nhau thêm.
- Em có thể chờ đến Chủ Nhật được không? - Chàng thì thầm hỏi.
- Nếu không thể sớm hơn. Ôi, em có cảm giác phải rời anh lúc này em chết mất. Em không chịu nổi.
- Phía Nam nhà Tim Iversen có một cánh rừng thưa bên bờ hồ. Chỗ bờ hồ ấy toàn đá nên chẳng ai ra bao giờ. Anh sẽ đợi em ở bên dưới, trên bờ hồ. Anh mượn thuyền của Ben để bơi ra đó. Một giờ trưa Chủ Nhật nhé?
- Đồng ý. Một giờ.
- À, Lorna!
- Anh định bảo gì?
- Nếu em thấy cần cẩn thận, lúc đến đó em cài chiếc trâm nhọn nhé.
Chủ nhật đó là một ngày nắng đẹp, Lorna đem theo thức ăn picnic. Và một tấm chăn đơn. Nàng mặc bộ đồ màu xanh và cài trâm nhọn dài một gang tay gài vào mũ, chiếc trâm nàng vừa đem gài cho thật nhọn. Lorna bơi thuyền sang bên kia hồ và nhìn thấy thuyền của Jens Harken giữ neo tại đó, dưới chân những tảng đá lởm chởm. Chỗ này bờ hồ toàn đá to. Một lối đi nhỏ dẫn lên khu rừng trên cao. Khi bơi mái chèo đến gần bờ, Lorna đã thấy Jens đứng trong rặng cây bước ra, đi theo một lối nhỏ xuống bờ nước. Chàng mặc bộ lể phục đen dùng cho ngày Chủ Nhật và đội mũ dạ đen.
Lorna ngoái đầu lại, nhìn bộ quần áo trên người Harken, trong lúc chàng đứng tựa vào một chân, chân kia gát lên một tảng đá.
- Chào! - Jens gọi to trong lúc Lorna thu mái chèo, lái cho thuyền lạng vào bờ.
- Chào! - Nàng vui vẻ đáp lại.
Jens đã đứng sát bờ nước đợi đón dây thừng buộc mũi thuyền để buộc vào một góc liễu. Lorna đứng lên, làm con thuyền chòng chành. Nàng nghiêng người lấy lại thăng bằng, rồi đưa Jens tấm chăn trải và giỏ thức ăn. Sau đó nàng lấy thăng bằng, nắm bàn tay Jens chìa ra đón, nhún chân nhảy lên bờ. Jens đỡ nàng, ôm ngang người nàng, xoay một chút rồi nhẹ nhàng đặt nàng xuống nền đá mấp mô.
Jens vẫn ôm ngang eo Lorna. Nàng vịn vai chàng. Họ đứng im lặng một lúc như thế. Hôm nay họ ung dung đâu có vội vã gì.
Lorna ngắm nghía chàng. Trong bộ lể phục ngày Chủ Nhật, trông Jens rất khác. Sơ mi trắng, âu phục đen, cà vạt đen, nhất là chiếc mũ dạ đen khiến mặt chàng đổi khác rất nhiều. Nàng hơi ngạc nhiên.
Jens cũng ngắm nàng, hài lòng thấy nàng mặc bộ hôm nọ dự bữa picnic đầu tiên với nhau ở nhà ông Tim Iversen. Cũng tấm váy mầu xanh kẻ sọc, sơ mi trắng, ống tay thụng. Và cũng chiếc mũ rơm rộng vành với hai dải mầu xanh nước biển rủ xuống sau lưng.
- Chào em, Lorna - Chàng chào lại lần nữa giọng trìu mến và hơi ngượng nghịu.
Nàng đáp lại hơi xấu hổ, cũng rất dịu dàng.
- Chào anh, Jens!
Ở nhà họ đã chuẩn bị hàng chục điều để đến đây sẽ nói sẽ làm nhưng lúc này họ quên hết. Họ đứng ngây ra dưới ánh nắng gay gắt, mặt họ rạng rỡ vì những tình cảm mới xuất hiện đối với nhau.
Ngoài xa những cánh buồm đang lướt trên mặt hồ rộng mênh mông. Jens cúi xuống nhấc tấm chăn trải đưa cho Lorna. Giỏ chàng xách, đi trước dẩn nàng bước lên những tảng đá mấp mô, giữa là cỏ cây dại mọc rậm rạp khiến đường đi khá nguy hiểm.
- Cẩn thận chỗ này dốc đấy.
Mỗi lần Lorna trượt chân, Jens vội níu nàng lại, nắm chặt tay nàng đưa nàng đến chỗ an toàn hơn. Họ đã lên đến một bãi phẳng. Những cây to che kín họ nhưng vẫn mở ra cho họ một chỗ trống để nhìn thấy mặt hồ phía Tây. Họ chọn một khoảng trống rộng hơn một chút để trải tấm chăn và picnic đúng như họ dự tính.
Đến lúc này mới chỉ có những cái nhìn trộm nhau. Một trong những cái nhìn đó của Lorna bị Jens bắt gặp là khi chằng cúi xuống đặt giỏ thức ăn và ngẩng lên. Họ đứng trên vị trí họ đã chuẩn bị đầy đủ.
- Anh làm sao à? - Jens lo lắng hỏi.
- Chưa bao giờ em thấy anh mặc bộ này.
Jens nhìn xuống bộ âu phục đen mặc trên người.
- Bộ này cũ quá rồi. Anh chỉ có mỗi bộ này thôi.
- Cả mũ nữa, em cũng chưa nhìn thấy anh đội nó bao giờ.
Jens bỏ mũ, cầm vào tay dáng điệu lịch sự. Dáng điệu này chàng chưa bao giờ có dịp cho Lorna thấy.
- Hôm nay Chủ Nhật mà!
- Không. Anh đừng bỏ mũ. Em thích anh đội cái mũ ấy.
- Thật à? - Jens lại đội lên đầu và kéo mũ hơi lật ra phía sau một chút - Nếu em thích thì anh đội.
Lorna ngắm nghía người yêu. Nàng nhìn từ chiếc mũ xuống mặt rồi xuống cà vạt đen nằm giữa hai đầu cổ áo trắng của sơ mi. Áo vét của chàng cài khuy đầy đủ, và ống tay hơi ngắn, có vẻ từ ngày mua nó đến nay, Jens đã cao thêm một chút. Lorna nhận thấy chính hai ống tay bị ngắn ấy càng làm nổi thân hình cao lớn và cường tráng của Jens.
- Em nghĩ phụ nữ không được phép ca ngợi người đàn ông nào là đẹp khủng khiếp.
Jens bật cười:
- Đúng thế. Câu ấy chỉ đàn ông mới được quyền dùng khi ca ngợi phụ nữ.
Chàng nghiêm mặt nói tiếp:
- Lorna, em đẹp khủng khiếp! Anh phải nói rằng em có một thân hình hoàn mỹ trong chiếc áo ống tay thụng và tấm váy mỏng dính kia.
- Thật không? - Nàng nhìn xuống và kéo ống tay ra cho phồng thêm. - Cảm ơn anh khen, mặc dù em thấy hai ống tay áo này rất vướng víu, đặc biệt là khi đi qua khung cửa hẹp, chuyên bị móc vào khung cửa, đồng thời hay va quệt, rất chóng bẩn. Còn váy của em thì không phải chỗ nào cũng mỏng cả đâu. Đấy là vạt đằng trước, còn vạt đằng sau thì... Anh muốn xem không?
Nàng quay người cho Jens thấy phần mông, vải váy dầy ôm cặp mông tròn trĩnh, Jens nhận thấy nhìn đằng sau trông nàng càng đẹp, hai chân thon dài, mông tròn eo nhỏ và hai dải mũ xanh lam rủ xuống làm nửa trên người nàng nở nang hẳn lên. Lúc quay mặt lại, mặt Lorna hơi ửng đỏ.
- Những đường cong trông tạm được đó chứ? - Nàng đùa.
Jens không còn nghĩ được gì khác ngoài nổi khao khát được ôm nàng, và hôn ngay bây giờ. Nhưng chẳng lẽ lại bất lịch sự thế? Dù sao cũng phải ăn bữa picnic trước trò chuyện đàng hoàng một lúc về thời tiết, về đánh cá chẳng hạn rồi sau đó mới có thể...
- Mời cô ngồi xuống, thưa tiểu thư Barnett. Cô ngồi thì tôi mới dám ngồi, đúng vậy không, thưa tiểu thư?
- Ôi, Lạy Chúa, em quên bẵng mất đấy.
Nàng quỳ xuống tấm chăn trải và nhìn tấm thân to lớn, kềnh càng của chàng gấp lại, ngồi xuống một cách gò bó. Jens ngồi kiểu nửa ngồi nửa quỳ. Một bên mông đặt xuống gót chân còn chân kia duỗi thẳng ra. Bàn tay chàng chống lên mặt chăn trải ở sau lưng.
Họ nhìn nhau. Rồi họ nhìn ra hồ.
- Hiếm hôm nào trời đẹp như hôm nay, em công nhận không? - Jens nói.
- Đúng thế. Thời tiết hôm nay đẹp tuyệt vời.
- Thuyền đánh cá đông nghịt trên mặt hồ.
- Vâng.
- Hôm được thoát ra ngoài "xưởng" thật dể chịu.
Jens dùng những câu lịch sự để nén lại cơn thèm thuồng đang chỉ chực bùng lên. Họ nhìn nhau truyền cho nhau những ý nghĩ thầm kín không nói ra miệng.
- Ta ăn cho xong bữa đi chứ? - Nàng nói.
- Đúng thế. Xem em đem những thứ gì nào?
Lorna mở nắp giỏ, bầy các thứ ra tấm chăn trải.
- Gà ướp lạnh nấu với nấm hương. Măng tây bọc mở chài. Bánh nhân thịt và dứa ướp lạnh.
- Em làm hư anh đấy.
- Em còn muốn làm hư anh nhiều nữa kia, - Nàng nói trong lúc lấy thức ăn đặt vào đĩa. - Anh phải ăn nhiều măng tây bọc mở chài để quên đi món cá nguội muôn thuở của anh. Em rất thích ăn picnic bằng những thứ này. Vừa hợp tính em thích thứ lạ, vừa làm anh ăn ngon miệng. Đến hôm nay, anh thấy chúng mình đã khá hiểu khẩu vị của nhau rồi đấy chứ?
Lorna mĩm cười đưa đĩa cho Jens và bắt đầu lấy thức ăn vào đĩa cho bản thân nàng. Jens ngắm người yêu thích thú với từng động tác, từng cử chỉ của nàng, những ngón tay thon đẹp thoăn thoắt lấy thức ăn đặt lên đĩa, cái cổ dài mảnh mai, trắng ngần. Những lọn tóc rủ xuống dưới vành mũ, cái cằm nhọn hình trái tim duyên dáng.
- Em bảo bác Schmitt chuẩn bị giỏ thức ăn nguội này đấy à?
- Vâng.
- Bác ta có nói gì không?
Lorna vẫn tiếp tục lấy thức ăn vào đĩa và giọng nói nàng đứt quãng.
- Bác ta được trả lương không phải để nói gì. Vả bác ta nói gì em cũng mặc, cả anh cũng vậy, đúng không nào? - Nàng lảng sang chuyện khác - Anh mượn thuyền của bạn anh đấy à?
Nàng hỏi và nhìn thẳng vào mắt Jens.
- Đúng thế.
- Anh bảo anh ấy thế nào?
- Anh kể sự thật là anh hẹn gặp người yêu.
- Anh có nói cụ thể là em không?
- Không cần nói, Ben cũng biết.
- Anh ấy biết rồi à?
- Cậu ta nhìn thấy bông hoa phi yến của em anh đặt trên cửa sổ, bèn hỏi hoa ai tặng. Anh không quen nói dối.
Hai người đột nhiên im lặng một lát, nghĩ đến những thứ họ đã phải làm lén lút, nhất là cuộc hẹn hò hôm nay. Jens tiếp:
- Anh muốn nói với em điều này. Nếu như chúng ta có lỡ bị phát hiện, nếu như chuyện chúng ta đến tai mẹ em hoặc cha em và hai ông bà có gọi anh lên để hỏi thì anh sẽ không giấu giếm mà sẽ thú thật.
Lorna nhìn thẳng vào mắt người yêu, nói:
- Em cũng vậy.
Mỗi người đã cầm đĩa thức ăn trên tay. Họ nhìn nhau. Họ đều cảm thấy bữa picnic này chỉ là cái cớ, cái vỏ, đồng thời cũng làm họ phải lui lại thứ họ thích thú nhất lúc này, thứ là mục đích thật sự của cuộc gặp gỡ hôm nay.
Jens đặt đĩa xuống đám cỏ. Chàng cúi người sang phía Lorna, bảo nàng cũng đặt đĩa xuống cỏ. Cả hai nhấc giỏ thức ăn cùng các hộp các gói ra ngoài tấm chăn. Jens bỏ mũ.
- Thức ăn ngon tuyệt nhưng sao anh không thấy muốn ăn chút nào.
Mặt Lorna đỏ ửng và tim nàng đập thình thình lúc Jens quỳ xuống trước mặt nàng, mắt chăm chú nhìn khuôn mặt nàng hơi ngửa lên. Dáng điệu chàng đã rõ ràng và nàng vẫn quỳ nguyên như thế, đặt hai mông lên hai gót chân, bàn tay chắp lại đặt trên đùi. Jens nắm hai ống tay áo nàng, kéo dần lên rồi ôm nàng.
Lorna nhắm mắt tận hưởng cái hôn. Một cái hôn đầu tiên thật sự là kiểu hôn đúng như họ ao ước bao lâu nay. Ngày hôm nay, giờ giấc này, giây phút này họ đã mong đợi, khao khát bao nhiêu. Những đêm nằm một mình trên giường họ mơ thấy nó. Ban ngày làm việc họ mơ thấy nó. Đưa mái chèo trên đường đến đây họ mơ thấy nó. Bây giờ nụ hôn thật sự đó đã diễn ra, vụng về, đơn sơ lúc khởi đầu, khi chàng phải cúi đầu, vượt qua vành mũ nàng để tìm đến cặp môi nàng.
Hai cặp môi áp vào nhau, hai đầu lưỡi tìm kiếm nhau, họ cảm thấy họ đã được điều bao lâu khao khát. Jens thấy rõ đầu lưỡi nàng rụt dè, e thẹn lần tìm lưỡi chàng, đón đợi lưỡi chàng rồi mơn trớn lưỡi chàng.
- Mạnh dạn lên em, đừng ngại ngùng gì nữa. Hãy để anh chiều em.
Vài con hải âu đập cánh gần đó, kêu những tiếng khàn khàn. Vài con côn trùng vo ve trên hai đĩa thức ăn của họ. Xa xa tiếng còi tầu chạy trên hồ rú lên. Họ không nghe thấy gì. Họ chỉ nghe văng vẳng bên tay ý nghĩ thầm kín của nhau:
Vậy là cuối cùng đôi ta đã thực sự bộc lộ tình yêu. Không còn phải ghìm nén, không còn phải e ngại...
Đất thở chăng? Hay gió thổi? Trời hè run rẩy hay da thịt họ đụng vào nhau? Cặp người tình lúc này không còn muốn thứ gì cản họ yêu nhau. Mắt không nhìn, Jens đưa tay lên mũ nàng, lần thấy chiếc trâm dài, rút nó ra, lật mũ khỏi đầu nàng.
Lorna ngưng cái hôn, đỡ chiếc mũ quăng nó xuống bên cạnh mũ chàng trên bãi cỏ, ngửa ra để chàng nhìn thẳng vào cặp mắt nâu của nàng.
Chỉ có mỗi mùa hạ chứng kiến cặp trai gái đang mê mẩn nhau, sùng bái nhau, chiêm ngưỡng mắt, mũi, môi, cằm, vai, tóc của nhau.
Jens nói:
- Em đúng là tuyệt vời, y hệt trong óc tưởng tượng của anh.
Chàng cúi dần xuống, ôm ngang người nàng, kéo nàng áp xuống bộ lể phục đen của chàng. Vậy là hôm nay họ đã miệng áp miệng, thân thể áp thân thể nhau. Họ buông thả hoàn toàn nổi thèm khát nhau vẫn nén lại trong bấy lâu.
Jens giang hai đầu gối ra từ từ đặt nàng nằm xuống. Lorna vẫn ôm chặt cổ chàng. Tấm váy nàng xòe ra. Chàng cúi xuống và họ lại quằn quại trong cái hôn cuồng si.
Lorna rên rỉ:
- Jens! Jens!...
Trong lúc bốn cánh tay ôm chặt nhau, nàng mở mắt nhìn qua vai Jens, thấy các cành cây trên cao đang quay nhè nhẹ.
- Anh không nghĩ là anh lại được như thế này...
Giọng Jens nói lạc hẳn đi, giọng của con người trong cơ mê sảng.
- Em cũng vậy...
- Vậy là em đang ở đây. Em bằng xương bằng thịt...
- Và anh nữa... Anh thật sự chứ không phải anh trong mơ...
- Anh đã tưởng không có được buổi trưa hôm nay. Anh không dám nghĩ rằng em sẽ đến.
- Ôi, Jens! Tại sao anh lại nghĩ như vậy? Anh không thấy là lúc nào em cũng sẵn sàng bám theo anh sao?
- Em thừa biết rằng khi nào có thể được là anh đến với em ngay.
Jens nâng bàn tay nàng hôn lên những ngón tay rồi áp hai tay bàn tay nàng lên ngực chàng.
- Em hiểu chứ, - Nàng quỳ lên và đặt hai bàn tay lên chàng.
- Mỗi lần em ra nhà kho, anh ngẩng đầu lên, thấy em đứng giữa khung cửa, anh lại bị như thế này.
- Bị sao?
- Bị thế này này, - Jens áp bàn tay phải của nàng vào ngực bên trái chàng.
- Thế này? - Nàng nhìn thẳng vào cặp mắt xanh biếc của chàng, đồng thời chọc bàn tay vào bên trong lần áo, áp vào chỗ trái tim chàng.
Trái tim chàng đập rất mạnh "Thụp! Thụp! Thụp!..."
- Ôi, hệt như em. Tim em cũng đập như thế hàng tiếng đồng hồ sau mỗi lần gặp anh, - Nàng thì thào.
- Thật ư? - Chàng hỏi và hưởng cảm giác bàn tay mềm mại của nàng đặt trên ngực mình.
Nói xong, chàng đặt bàn tay lên ngực trái nàng để thấy trái tim nàng đập ra sao.
Jens nhấc bổng nàng, đặt nàng nằm ngửa trên tấm chăn trải. Chàng cầm bàn tay nàng đặt lên ngực nàng thì thầm:
- Em cởi áo ra.
Đồng thời chàng ngồi dậy, cởi áo vét, Lorna đang loay hoay cởi ba mươi cái khuy trên áo nàng. Jens đã cởi xong áo mà Lorna vẫn loay hoay chưa cởi xong ba mươi cái khuy chết tiệt kia.
- Để anh cởi giúp.
Chàng cúi xuống giúp nàng cởi khuy.
- Ôi, - Nàng rên rỉ, thọc hai bàn tay vào mái tóc chàng. - Em hư lắm phải không anh?
Chàng ngẩng đầu, dướn mình áp miệng vào miệng nàng.
- Một số người bảo thế. Nhưng đâu có hư gì!
- Đúng vậy... - Jens!... Chưa bao giờ em sung sướng thế này.
- Vừa rồi, em nói mẹ em bảo. Phải chăng mẹ em bảo em đừng để ai làm như anh đang làm, đúng thế không?
- Đừng nói... Jens... Anh đừng nói nữa.
Lorna mở mắt âu yếm nhìn chàng. Các ngón tay nàng vẫn thọc vào mái tóc chàng. Rồi nàng kéo mặt Jens xuống, hôn lên má chàng, tai chàng.
Jens khẽ nói:
- Lorna! Chúng mình phải ngưng lại thôi.
Lorna có cảm tưởng chàng đã suy nghĩ rất căng thẳng, đã tranh đấu tư tưởng rất dữ dội trước khi nói:
- Em có biết cứ thế này sẽ dẫn đến đâu không, Lorna?
- Dẫn đến đâu nghĩa là sao? - Lorna không dám nhìn thẳng vào mắt Jens.
- Em không biết à?
- Em không biết anh nói thế nghĩa là sao?
- Bác em, bà Henrietta dặn em đem theo trâm nhọn cài mũ đi, em có hiểu để làm gì không?
Lorna bối rối nàng im lặng.
- Anh đoán mẹ em căn dặn em chính là đề phòng chuyện ấy đấy.
- Chuyện gì? - Lorna vẫn chưa hiểu.
- Mẹ em dặn em thế nào? - Jens nâng cằm Lorna, quay mặt nàng lại để nàng nhìn thẳng vào mắt chàng. - Mẹ em dặn thế nào, em kể lại cho anh nghe đi.
- Mẹ em bảo... đàn ông con trai thích... sờ soạng con gái. Và nếu thấy họ sờ thì con phải chạy vào nhà ngay.
- Mẹ em nói đúng đấy. Em nên về nhà ngay bây giờ.
- Anh bảo em về à?
- Không phải thế. Anh chỉ bảo tốt nhất cho em là nên về nhà ngay bây giờ. Ngay lúc này. Còn riêng anh thì anh rất muốn em ở lại với anh. Mỗi phút có em bên cạnh là một phút quý giá đối với anh.
- Ôi, Jens! Em không hiểu tý gì hết.
- Em chưa bao giờ như thế này à, Lorna?
Nàng đỏ mặt, định ngồi dậy, nhưng Jens đã nhanh hơn, túm tay nàng giữ lại.
- Em đã từng thế này rồi! - Chàng nói như thể vừa phát hiện ra điều gì mới mẻ, mắt nhìn thẳng vào mắt nàng. - Với Taylor Duval!
- Jens! Buông em ra để em dậy.
- Không! Em phải trả lời anh đã! - Jens nâng cằm Lorna. - Thằng cha Taylor đã làm thế này với em rồi chứ gì?
Vì bị Jens giữ chặt, bắt phải nhìn thẳng vào mắt chàng, Lorna thấy khó có thể nói dối. Nàng khẽ nói:
- Vâng, nhưng chỉ một chút thôi.
- Một chút?
Lorna đã lấy được đôi chút can đảm.
- Vâng, em không nói sai đâu.
- Hắn đã hôn em vào cái chỗ anh vừa hôn?
- Không. Anh ấy chỉ... chỉ sờ em thôi, kiểu như... như anh làm hôm ở nhà kho sau vườn ấy.
- Hắn đã sờ em?
- Nhưng em đã làm theo lời mẹ dặn, em đòi về nhà ngay.
- Em thế là khôn ngoan đấy.
- Vậy thì có gì là sai, Jens? Hay tại anh cáu vì em không cho anh? Có thể vì thế mà anh giận dữ với em không, Jens?
- Anh không giận em. Em dậy đi.
Jens đã dậy và nắm tay Lorna kéo nàng ngồi dậy.
- Anh không giận em. Bây giờ em mặc áo vào.
Lần đầu tiên đột nhiên Lorna thấy mình có lỗi. Nàng đau đớn gục đầu, tay uể oải kéo áo che ngực và chậm chạp, lúng túng cài khuy nịt vú. Jens thấy thế thương hại bèn giúp nàng, chỉnh đốn lại nịt vú rồi ngửa người nhìn nàng loay hoay làm cái công việc phức tạp, cài cho hết ba chục cái khuy áo. Nàng làm chậm chạp và Jens sốt ruột thầm đếm từng chiếc khuy một.
Chàng dịu dàng nâng cằm nàng, hôn nhẹ lên miệng nàng.
- Đừng ủ rủ thế Lorna. Em chưa làm điều gì tội lỗi đâu.
Câu an ủi của Jens không hiệu quả gì mấy. Nhìn thấy tóc nàng rối bù, chàng hỏi:
- Tóc em xổ tung rồi. Em có mang lược theo không?
- Không. - Nàng cúi đầu nói.
- Anh có đây, - Jens lấy lược trong túi áo ra. - Cầm lấy.
Lorna tránh nhìn Jens, trong lúc nàng tìm trâm trên tấm chăn, cài lên tóc. Khi chải tóc theo kiểu "ổ chim" như trước, nàng trả lược cho Jens:
- Cảm ơn.
Lorna nói lí nhí. Jens đưa mũ cho nàng và nhìn nàng cài trâm lên mũ. Anh nghĩ cách làm cho Lorna vui trở lại.
- Bây giờ ta ăn picnic chứ? - Anh hỏi.
- Em không đói.
- Nhưng anh đói, - Jens cố lấy giọng vui vẻ nói. Chàng muốn làm cho Lorna tươi vui lên.
- Thế thì được - Nàng ngoan ngoãn nói, quay lại định lấy hai đĩa lúc nãy đã đầy thức ăn nhưng chưa ăn. Ai ngờ kiến đã bám đầy rồi. Nổi khổ tâm của Lorna lại bùng lên và nước mắt nàng trào ra. Nàng mếu máo nói:
- Bữa picnic thế là hỏng rồi. Thức ăn đầy kiến.
Lorna cố ghìm nhưng nước mắt cứ trào ra, chẩy trên hai gò má. Nàng khóc nức nở, chạy ra úp hai chiếc đĩa xuống cỏ.
Lập tức Jens chạy đến, ôm nàng.
- Lorna thân yêu! Em làm sao thế? Nín đi, đừng khóc nữa. Em làm tan nát trái tim anh đấy...
Lorna nép đầu vào ngực chàng:
- Ôi, Jens! Em yêu anh.
Jens nhắm mắt. Chàng nuốt nước bọt. Chàng ôm chặt Lorna vào ngực trong khi nàng khóc nức nở, mếu máo nói:
- Em rất yêu anh Jens... Em yêu anh vô cùng... Chưa bao giờ em yêu ai như thế... Em có cần gì đâu... chỉ cần được nhìn anh, được ngồi bên anh. Ôi, Jens, sau đây chúng mình sẽ thế nào?
Jens không biết trả lời ra sao. Lorna vẫn thổn thức:
- Mùa xuân lúc em ra đây nghỉ tại biệt thự Rose Point, em đâu đã biết anh, đâu đã biết có anh tồn tại trên cõi đời? Vậy mà bây giờ anh đã thành người em không thể xa. Anh đã thành người quan trọng nhất của em.
- Hay ta chấm dứt quan hệ với nhau ngay từ phút này?
- Không! Anh đừng nói thế! Em làm sao chấm dứt được khi em đã yêu anh. Anh đã thành người quan trọng nhất của em. Thiếu anh em chẳng còn thiết sống nữa. Buổi sáng nào mở mắt ra là em nghĩ đến anh. Buổi tối nào khi lên giường em chỉ nghĩ về anh, mơ ước có anh bên cạnh, nhớ lại từng chi tiết những lần gặp anh.
- Đừng! Em đừng nên thế, Lorna! Đừng bao giờ nên thế! - Jens lùi lại, nhìn thẳng vào mắt Lorna - Hãy hứa với anh là em quên anh đi.
- Không! Em không hứa! Em yêu anh. Hay anh không yêu em, Jens? Em biết anh cũng yêu em. Em đã thấy tình cảm ấy trong mắt anh hàng trăm lần rồi. Chỉ có điều anh chưa nói ra miệng đấy thôi đúng thế không, Jens?
- Anh nghĩ rằng, anh không nói ra như thế sẽ dể dàng hơn.
- Không! Không dể dàng hơn chút nào. Anh hãy nói ra. Nếu anh yêu em, anh hãy nói ra là anh yêu. Đó là cách giúp em đấy.
Điều yêu cầu của Lorna lơ lửng trên không trung một lúc lâu trên đầu họ. Cuối cùng Jens chịu thua. Anh nói:
- Anh yêu em, Lorna.
Nàng quay sang ôm chặt Jens như thể không cho anh rời nàng nữa.
- Bây giờ thì em vui rồi. Chỉ một câu đó thôi đã đủ làm em sung sướng. Em biết trước anh sẽ nói câu đó ngay từ buổi đầu tiên gặp anh. Ngay từ lúc nhìn thấy anh dưới nhà bếp, em vào hỏi mọi người xem chuyện gì đã làm cha em nổi giận. Ngày hôm đó em đã biết trước sẽ đến một ngày nào đó anh nói câu kia ra với em. Em biết ngay từ lúc anh thú nhận việc chính anh đã nhét mẩu giấy vào đĩa kem bưng lên cho em.
- Cái mẩu giấy chết tiệt ấy! - Jens đau đớn.
- Không phải! - Lorna thì thầm - Chính nhờ mẩu giấy ấy mà hai chúng ta quen nhau và yêu nhau. Anh không thấy như vậy sao?
Họ ngồi ôm nhau lặng lẽ trong vài phút. Nhưng trong đáy lòng Jens thấy trước mối tình giữa chàng và Lorna sẽ chỉ đem lại đau khổ cho cả hai. Sẽ làm tan nát trái tim họ chứ không đem lại được điều gì tốt đẹp.
Jens ngồi xuống nới lỏng vòng tay ôm Lorna, trìu mến vuốt ve những ngón tay nàng.
- Còn Taylor Duval thì sao? - Chàng hỏi. - Còn chiếc đông hồ hắn tặng em? Còn cha mẹ em đang mong em lấy hắn? Rồi còn một thực tế: anh chỉ là đầy tớ của cha em?
- Không bao giờ nữa! - Lorna thét lên cương quyết - Không bao giờ anh quay về làm thuê cho cha em nữa! Anh là chuyên gia đóng tầu. Một ngày kia anh có xưởng đóng tầu của riêng anh và khắp Hoa Kỳ người ta sẽ chạy đến cầu cạnh anh đóng thuyền cho họ. Chính anh đã nói với em như thế kia mà?
Jens nâng cằm Lorna, đặt ngón tay cái lên miệng nàng, không cho nàng nói nữa.
- Ôi, Lorna, Lorna...
Jens thở dài mệt mỏi. Chàng nhìn vào khu rừng. Họ im lặng một lúc lâu. Lorna phá vỡ không khí im lặng. Nàng nói:
- Bao giờ ta gặp lại nhau?
Jens như chợt tỉnh khỏi những suy nghĩ miên man. Chàng đứng lên, kéo Lorna cùng đứng dậy, Jens âu yếm nhìn vào mắt nàng:
- Em hãy suy nghĩ đi. Xem có thật sự em muốn gặp anh không? Bởi nếu chúng mình tiếp tục gặp nhau, em sẽ phải khóc lóc suốt đời, muốn phải lén lút dối trá mãi không, Lorna?
Tất nhiên nàng không muốn? Jens nhìn mắt nàng và thấy rõ như thế.
- Anh bảo anh không muốn dối trá kia? - Lorna nhắc.
- Đúng thế. Mà có đúng thế không nhỉ?
Một sự thật không được nói ra nhắn bảo họ rằng nếu tình thế buộc họ phải dối trá thì họ cũng đành phải dối trá vậy. Cả hai đều không thích thú gì chấp nhận sự thật ấy.
- Muộn rồi, - Jens nói - Em phải về thôi.
Mắt nàng lại rơm rớm lúc nhìn hai chiếc đĩa vẫn còn đầy kiến;
- Vâng, - Nàng đau đớn nói.
- Em về đi. Anh lo đổ thức ăn.
Họ quỳ xuống đổ thức ăn không dùng đến ra bãi cỏ, xếp đĩa bọc vào tấm khăn. Họ làm lặng lẽ và đau xót. Jens cầm giỏ. Lorna cầm chăn. Họ ra phía bờ hồ. Lúc xuống dốc, Jens đi trước nắm chặt cổ tay Lorna đi sau. Đến bến, Jens xếp các thứ lên thuyền, tháo dây cột rồi quay lại. Họ đứng trên tảng đá xám nhìn nhau một lúc lâu. Lorna nói:
- Em chưa kịp hỏi, việc đóng thuyền của anh đến đâu rồi.
- Tốt. Đúng là tốt. Sắp tới anh sẽ đi hấp gỗ để uốn cong làm sườn con thuyền.
- Em đến xem được không?
Jens ngửa mặt lên trời, nhắm mắt lại, nuốt nước bọt.
- Thôi được, - Lorna buồn bã nói - Em sẽ không đến. Nhưng anh hãy nói thêm lần nữa rằng anh yêu em đi, để em có cái mà nhớ lại.
Jens hôn nàng. Chàng ôm hai bên má nàng, đặt môi lên môi nàng. Chàng hôn như thể trút hết nổi hận vào đó. Nổi hận của trái tim chàng lúc này đang tan nát. Hai đầu lưỡi chạm vào nhau trong cuộc chia tay cay đắng. Trong khi đó mặt trời trên cao vẫn rực rỡ và bên cạnh họ sóng vỗ vẫn lăn tăn lấp lánh.
- Anh yêu em! - Jens nói và nhìn theo Lorna, nước mắt đầm đìa đang chèo con thuyền ra xa dần.
Tháng Mười Một Của Trái Tim Tháng Mười Một Của Trái Tim - Lavyrle Spencer Tháng Mười Một Của Trái Tim