Số lần đọc/download: 1074 / 27
Cập nhật: 2017-09-05 09:38:37 +0700
Chương 7
N
ỗi kinh hoàng Hoang tưởng…
Cảnh Thác loạn Kinh người…
Ánh dao và Nước Xanh
Khi đến Mint, tôi đỗ xe bên đường trước sòng bạc, tại một góc gần bãi đỗ xe. Chả ích gì phải liều lĩnh đỗ trước sảnh, tôi nghĩ. Cả hai chúng tôi không thể đi qua vì say. Cả hai đều cực kỳ căng thẳng. Những xung động hết sức nguy hiểm đang bủa vây chúng tôi. Chúng tôi vội vã đi qua sòng bạc và lên thang cuốn cửa sau.
Chúng tôi vào phòng mà không đụng phải ai – nhưng chìa khóa không mở được cửa. Luật sư đang đánh vật một cách vô vọng. “Mấy tên khốn kia đổi khóa của chúng ta rồi,” hắn than vãn. “Có lẽ chúng đã lục soát căn phòng. Chúa ơi, chúng ta toi rồi.”
Bỗng nhiên cửa bật mở. Chúng tôi dè dặt, rồi vội vã vào trong. Không có dấu hiệu rắc rối. “Đóng hết cửa đi,” luật sư nói. “Dùng hết dây xích chốt cửa.” Hắn nhìn hai chìa khóa khách sạn đang cầm trong tay. “Cái này đâu ra nhỉ?” hắn nói, giơ lên chìa khóa có số 1221.
“Phòng của Lacerda,” tôi nói.
Hắn mỉm cười. “Đúng rồi. Tôi nghĩ chúng ta sẽ cần nó.”
“Để làm gì?”
“Lên trên kia và dùng vòi nước cứu hỏa cho hắn phọt ra khỏi giường,” hắn nói.
“Không,” tôi nói. “Để tên khốn kia yên, tôi có cảm giác hắn tránh chúng ta vì lý do nào đó.”
“Đừng vờ vĩnh,” hắn nói. “Gã con hoang Bồ Đào Nha đó nguy hiểm đấy. Gã như con diều hâu đang quan sát chúng ta.” Hắn nheo mắt nhìn tôi. “Ông đã thỏa thuận xong với hắn chưa?”
“Tôi đã nói chuyện với hắn qua điện thoại,” tôi nói, “trong khi ông mang xe đi rửa. Hắn bảo sẽ báo lại sớm, để hắn có thể ra ngoài kia xuất phát lúc bình minh.”
Luật sư như không nghe thấy. Hắn gào lên thống thiết và hai tay đấm bôm bốp vào tường. “Tên khốn bẩn thỉu!” hắn hét. “Tôi biết mà! Hắn đã bắt cô gái của tôi mà!”
Tôi bật cười. “Cô bé tóc vàng trong nhóm làm phim à? Ông nghĩ hắn thọc đít cô ả sao?”
“Đúng thế – cứ đùa đi!” hắn rống lên. “Lũ da trắng khốn kiếp các người cùng một giuộc cả.” Lúc này chúng tôi đã mở một chai tequila mới và đang nốc cạn dần. Rồi hắn lấy một quả bưởi và bổ làm đôi bằng con dao săn Gerber Mini–Magnum bằng thép không gỉ, lưỡi như lưỡi con dao gập mới mài.
“Kiếm đâu được con dao thế?” tôi hỏi.
“Phục vụ phòng đưa lên,” hắn nói. “Tôi muốn cái để cắt chanh.”
“Chanh nào?”
“Họ không có,” hắn nói. “Họ không trồng chanh ở nơi sa mạc này.” Hắn bổ quả bưởi ra làm tư… rồi làm tám… rồi mười sáu… rồi hắn bắt đầu rạch khứa lung tung phần đã bổ kia. “Thằng khốn đê tiện bẩn thỉu,” hắn rên rỉ. “Tôi biết lẽ ra nên khử hắn luôn khi có cơ hội. Giờ hắn có cô ả rồi.”
Tôi vẫn nhớ cô gái ấy. Chúng tôi gặp rắc rối với cô ta trong thang máy vài tiếng trước: luật sư của tôi đã lên cơn điên.
“Chắc anh là tay đua,” cô ta nói. “Anh đua ở hạng nào?”
“Hạng à?” hắn quạt lại. “Cô hỏi quái gì thế?”
“Anh đua xe gì?” cô ta hỏi, thoáng mỉm cười. “Chúng tôi đang làm loạt phóng sự về cuộc đua này để phát trên truyền hình – có lẽ chúng tôi dùng được anh.”
“Dùng tôi hả?”
Lạy đức Thánh bà, tôi nghĩ. Lại có chuyện rồi. Thang máy đầy dân đua xe: qua từng tầng một cũng mất nhiều thời gian. Lúc chúng tôi dừng ở tầng ba, hắn đang run ghê gớm. Còn năm tầng nữa…
“Tôi lái loại to!” bỗng hắn quát. “Cái con mẹ gì rất rất to!”
Tôi phá lên cười, cố làm dịu tình hình. “Vincent Black Shadow,” tôi nói. “Chúng tôi ở trong nhóm nhà sản xuất.”
Điều này gây ra một tràng lầm rầm phản đối dữ dội từ phía đám đông. “Vớ vẩn,” ai đó sau tôi lẩm bẩm.
“Đợi đã!” luật sư hét… rồi nói với cô gái: “Xin lỗi, thưa cô, nhưng tôi nghĩ có những hạng mút cò trong thang máy này cần được rạch mặt.” Hắn thọc tay vào túi áo khoác ni–lông màu đen và quay sang đám người đã dạt về cuối thang máy. “Lũ da trắng ẻo lả này,” hắn gầm gừ. “Ai muốn rạch mặt hả?”
Tôi đang nhìn bảng chỉ tầng phía trên. Cửa mở ra ở tầng bảy, không ai động đậy. Sự yên lặng chết chóc. Cửa đóng lại. Lên tầng tám… rồi lại mở ra. Vẫn không có âm thanh hay cử động nào trong buồng thang máy chật cứng. Ngay khi cửa bắt đầu đóng, tôi bước ra và níu cánh tay hắn, giật hắn ra kịp thời.
Cửa đóng lại, và đèn thang máy báo tầng chín.
“Nhanh lên! Vào trong phòng,” tôi nói. “Lũ khốn đấy sẽ cho bọn điếm kia theo chúng ta mất!” Chúng tôi chạy ngay đến phòng mình. Luật sư cười man dại. “Vãi quá!” Hắn hét. “Ông có thấy không? Bọn họ sợ vãi ra. Như những con chuột bị nhốt trong lồng chờ chết!” Rồi, khi chúng tôi chốt cửa lại, hắn thôi cười. “Mẹ kiếp,” hắn nói. “Lần này nghiêm túc đấy. Cô gái kia hiểu đấy. Cô ta đem lòng yêu tôi rồi.”
Lúc này đây, sau mấy tiếng trôi qua, hắn tin rằng Lacerda – kẻ được gọi là nhiếp ảnh gia – bằng cách nào đó đã có được cô gái ấy. “Lên thiến thằng chó kia đi,” hắn nói, khua con dao mới thành những vòng tròn trước hàm răng mình. “Ông phím cho hắn đúng không?”
“Này,” tôi nói, “tốt hơn ông nên bỏ con dao chết tiệt kia và tỉnh táo lại đi. Tôi phải đưa xe vào bãi.” Tôi lùi chậm lại cửa. Điều bạn học được, sau nhiều năm giao du với người nghiện, là mọi chuyện điều nghiêm trọng. Bạn có thể quay lưng với ai đó, nhưng đừng bao giờ quay lưng với một kẻ nghiện – nhất là khi kẻ đó đang khua con dao săn sắc như dao cạo trước mắt bạn.
“Đi tắm đi,” tôi nói. “Hai mươi phút nữa tôi quay lại.” Tôi chuồn nhanh ra ngoài, khóa cửa lại, rồi cầm chìa khóa phòng Lacerda – chiếc chìa khóa luật sư đã thó từ trước. Tên ngốc tội nghiệp, tôi nghĩ khi đi vội xuống cầu thang cuốn. Người ta cử gã đến đây, trong nhiệm vụ hợp lý đến hoàn hảo này – chỉ vài tấm ảnh chụp mô tô và xe bọ cát đua quanh sa mạc – và giờ thì gã không nhận ra rằng mình đã rơi vào một thế giới ngoài tầm nhận thức của bản thân. Không đời nào gã hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra.
Chúng tôi đang làm gì ở đây? Ý nghĩa chuyến đi này là gì? Có thật tôi có con xe mui trần lớn màu đỏ ngoài đường kia không? Tôi đang vẩn vơ ở cầu thang cuốn khách sạn Mint trong cơn phê thuốc, hay là tôi đã đến Las Vegas này để viết một câu chuyện?
Tôi thò tay vào túi lấy khóa phòng; “1850,” trên khóa ghi. Ít nhất đó là thực. Nên nhiệm vụ tức thì của tôi là xử lý xong chiếc xe và quay lại căn phòng đó… rồi hi vọng sẽ tỉnh táo hoàn toàn để đối mặt với bất cứ chuyện gì có thể xảy ra lúc bình minh.
Đi hết cầu thang cuốn, rồi vào sòng bạc, một đám đông khổng lồ vẫn bám chặt quanh bàn chơi. Những người này là ai? Những khuôn mặt này! Bọn họ từ đâu tới? Bọn họ trông như những bức biếm họa về những tay buôn xe cũ ở Dallas. Nhưng bọn họ là thực. Và, Chúa lòng lành ơi, bọn họ đông không đâu mà kể – vẫn gào thét bên những bàn chơi bạc giữa thành phố sa mạc này lúc bốn giờ sáng một ngày Chủ nhật. Vẫn ấp ôm Giấc mơ Mỹ, hình ảnh Kẻ thắng Lớn ấy thế nào đó lại hiện ra ở phút chót của cuộc hỗn loạn trước bình minh tại một sòng bạc Vegas bốc mùi hôi hám.
Một vụ cược lớn ở Silver City. Thắng người chia bài và ôm một đống tiền về nhà. Tại sao không? Tôi dừng chỗ trò Money Wheel và thả một tờ Thomas Jefferson – tờ hai đô la, tấm phiếu tên nghiện bỏ hết vào một giỏ[12], cứ luôn nghĩ rằng biết đâu sự đặt cược lười biếng theo linh cảm lại mang đến mọi vận may.
Nhưng không. Lại thêm hai đô la nữa lọt xuống máng. Lũ khốn kiếp!
Không. Bình tĩnh nào. Hãy học cách tận hưởng chuyện thua. Điều quan trọng là phải đưa tin câu chuyện này theo ngôn ngữ của riêng nó; để dành mọi thứ khác cho Life và Look – ít nhất vào lúc này. Trên đường xuống cầu thang cuốn, tôi thấy gã ở báo Life xoắn xuýt cuống cuồng trong buồng điện tín, đang ba hoa chích chòe hiểu biết của mình vào tai một con robot gợi dục nào đó ở một gian phòng vuông phía biển bên kia. Như thế này: “LAS VEGAS LÚC BÌNH MINH – Các tay đua còn đang ngái ngủ, bụi còn bay trên sa mạc, giải thưởng 50.000 đô la, giải thưởng tiền mặt còn nằm thiu thiu ủ ê trong két sắt tại Khách sạn Mint lộng lẫy của Del Webb ngay tại trung tâm sáng chói của Kinh đô Sòng bạc. Căng thẳng tột độ. Và nhóm phóng viên Life chúng tôi ở đây (như mọi khi, với một cảnh sát vâm váp hộ tống…). Ngừng. “Vâng, thưa tổng đài, từ đó là cảnh sát. Còn gì khác à? Dù gì, đây cũng là Chuyên đề Life…”
Con xe Red Shark đỗ ở Fremont ngoài kia, nơi tôi đã bỏ lại. Tôi quay xe gửi vào ga–ra – xe của tiến sĩ Gonzo, không vấn đề, và nếu các anh ngại quá không làm được, thì chúng tôi có thể đánh bóng toàn bộ xe trước buổi sáng. Vâng, cứ làm đi – tính hết vào tiền phòng.
***
Khi tôi quay lại, luật sư vẫn ở trong bồn. Ngập trong làn nước xanh – thứ sản phẩm nhầy nhụa từ loại muối tắm Nhật Bản nào đó hắn nhặt trong cửa hàng quà tặng của khách sạn, cùng với một chiếc radio AM/FM cắm vào ổ điện. Âm lượng cực đại. Mấy thứ lảm nhảm của cái gì mà “Three Dog Night,” về một con ếch tên Jeremiah muốn “Niềm vui đến với Thế giới.”
Lúc đầu là Lennon, giờ là cái này, tôi nghĩ. Lần tới, chúng ta sẽ có Glenn Campbell gào rú “Những bông hoa đâu rồi?”
Ở đâu nhỉ? Ở thành phố này không có hoa. Chỉ có cây bắt mồi. Tôi vặn nhỏ âm lượng và nhận thấy một miếng giấy trắng bị nhai nằm cạnh máy radio. Luật sư dường như không nhận ra âm thanh thay đổi. Hắn đang lạc trong làn sương xanh; chỉ có thể nhìn thấy phần nửa đầu hắn nổi trên mặt nước.
“Ông ăn thứ này à?” tôi hỏi, cầm mẩu giấy trắng lên.
Hắn lờ đi. Nhưng tôi biết. Thật khó để làm hắn tỉnh lại trong sáu tiếng nữa. Cả vỉ blotter đã bị nhai hết.
“Đồ con hoang ăn hại,” tôi nói. “Tốt hơn ông nên cầu mong trong túi còn thorazine, vì nếu không, ngày mai ông sẽ gặp rắc rối to.”
“Nhạc!” hắn gầm gừ. “Bật lên. Bật băng lên.”
“Băng nào?”
“Băng mới ấy. Nó ngay đấy.”
Tôi cầm chiếc radio và nhận thấy nó cũng là một máy ghi âm – cái thứ được tích hợp bộ phận chạy băng cassette. Và cuốn băng, Chiếc gối siêu thực, chỉ cần lật lại. Hắn đã mở hết một mặt – ở mức âm lượng mà hẳn các phòng, có tường ngăn, trong bán kính chín chục mét cũng nghe thấy
“Thỏ trắng,” hắn nói. “Tôi muốn tiếng to lên.”
“Ông sắp toi rồi,” tôi nói. “Hai tiếng nữa tôi đi – rồi bọn họ sẽ lên đây và dùng gậy gộc đánh cho ông phòi cứt. Ngay trong bồn tắm này.”
“Tôi tự đào hố cho mình,” hắn nói. “Nước xanh và Thỏ trắng[13]… bật lên; đừng bắt tôi dùng đến thứ này.” Cánh tay hắn vung ra khỏi mặt nước, con dao săn cầm chặt trong tay.
“Ôi Chúa ơi,” tôi lẩm bẩm. Và lúc đấy tôi hiểu ra không thể làm gì giúp hắn nữa rồi – hắn nằm đó trong bồn, đầu đầy thuốc điên, và con dao sắc nhất tôi từng nhìn thấy, hắn hoàn toàn mất hết lý trí, đòi Thỏ trắng. Thôi thế là xong, tôi nghĩ. Tôi chịu đựng tên điên này hết mức có thể rồi. Lần này là chuyến đi tự sát. Lần này hắn muốn như thế. Hắn sẵn sàng…
“OK,” tôi nói, lật cuốn băng lại và nhấn nút “play”. “Nhưng cho tôi nhờ ông một việc lần cuối nhé? Ông cho tôi hai giờ được không? Tôi chỉ đòi hỏi có vậy – chỉ hai giờ để ngủ đến ngày mai. Tôi ngờ rằng mai sẽ là một ngày rất khó khăn.”
“Dĩ nhiên,” hắn nói. “Tôi là luật sư của ông. Ông cần bao nhiêu thời gian tôi cũng cho, với mức phí thường của tôi: 45 đô một giờ – nhưng có lẽ ông nên cần một chiếc gối, vậy sao ông không để tờ một trăm đô ngay cạnh radio, và cút đi?”
“Còn séc thì sao?” tôi nói. “Ở Ngân hàng Quốc gia Sawtooth. Ông không cần thẻ căn cước để lấy tiền mặt. Họ biết tôi.”
“Sao cũng được,” hắn nói, bắt đầu lắc lư theo nhạc. Phòng tắm giống như ở trong một chiếc cái loa trầm khổng lồ bị lỗi. Những rung giật kinh hồn, âm thanh ngập ngụa. Sàn nhà đầy nước. Tôi chuyển cái radio ra xa khỏi bồn tắm hết mức có thể, rồi tôi ra ngoài, đóng cửa lại.
Chỉ giây sau, hắn quát tháo tôi. “Cứu! Đồ khốn kiếp! Tôi cần giúp!”
Tôi vội lao vào, nghĩ rằng hắn lỡ tay xẻo mất một bên tai.
Nhưng không… hắn đang với tay qua cái kệ formica trắng nơi đặt chiếc radio. “Tôi muốn cái radio bỏ mẹ đó,” hắn gầm gừ.
Tôi giật chiếc radio khỏi tay hắn, “Ông điên à!” tôi nói. “Vào bồn đi! Tránh xa khỏi cái đài khốn kiếp này!” tôi đẩy cái đài khỏi tay hắn. Âm thanh lớn đến mức khó mà biết đài đang mở cái gì nếu không biết Chiếc gối siêu thực rõ từng nốt nhạc… mà lúc ấy tôi lại biết rõ, nên tôi biết rằng bài Thỏ trắng đã hết; đoạn cao trào đã đến và đã đi.
Nhưng luật sư dường như không hiểu ra. Hắn muốn nữa. “Lật cuốn băng lại!” hắn réo lên. “Tôi cần nữa!” Lúc này, mắt hắn đầy vẻ điên dại, không thể tập trung. Dường như hắn sắp vào cơn cực khoái thần kinh ghê gớm. “Cho nó chạy đi!” hắn thét. “Vặn cái đài của nợ to hết cỡ đi! Và khi đến đoạn nhạc tả con thỏ tự cắn đứt đầu, tôi muốn ông vứt cái radio chết tiệt vào bồn cho tôi.”
Tôi nhìn hắn chằm chằm, tay tôi vẫn nắm chặt cái đài. “Không phải tôi,” cuối cùng tôi nói. “Tôi sẽ rất vui được gí cái roi điện 440 vôn khốn kiếp vào bồn tắm ngay lúc này, nhưng không phải cái radio này. Nó sẽ khiến ông văng xuyên tường, chỉ mười giây là chết toi.” Tôi cười phá lên. “Cứt thật, bọn họ sẽ bắt tôi giải trình – sẽ lôi tôi vào cuộc xét hỏi của tên điều tra viên thối nát nào đó và xoáy tôi vào… đúng rồi… củ ti cụ tỉ. Tôi không cần thế.”
“Nhảm nhí!” Hắn gào. “Cứ bảo bọn họ tôi cần Bay!”
Tôi nghĩ một lát. “Được thôi,” cuối cùng tôi nói. “Ông đúng rồi. Đây có lẽ là giải pháp duy nhất.” Tôi cầm cái đài/radio lên – vẫn cắm ổ điện – và giơ trên bồn. “Để tôi xem đã thẳng hàng hết chưa nào,” tôi nói. “Ông muốn tôi ném cái này vào bồn khi Thỏ trắng lên cao trào – phải không hả?”
Hắn buông người xuống nước và mỉm cười biết ơn. “Mẹ kiếp, đúng rồi,” hắn nói. “Tôi đang định sẽ ra ngoài và kiếm một ả hầu phòng khốn kiếp làm việc này.”
“Đừng lo,” tôi nói. “Ông sẵn sàng chưa?” tôi nhấn nút “play” và Thỏ trắng lại bắt đầu cao dần lên. Gần như ngay lập tức hắn bắt đầu tru tréo và rên rỉ… một cuộc chạy nước rút nữa lên ngọn núi kia, và lần này nghĩ rằng hắn sẽ vượt qua đỉnh. Mắt hắn nhắm chặt, và chỉ đầu hắn cùng hai đầu gối là nhô lên mặt nước xanh nhầy nhụa dầu.
Tôi cứ để bài hát chạy, còn mình thì nhìn qua đống bưởi chín cạnh bồn rửa. Quả lớn nhất cũng nặng gần một cân. Tôi cầm trái bưởi của nợ thật chắc như Vida Blue cầm bóng để ném – và ngay khi Thỏ trắng lên đến nốt cao nhất tôi tung vụt trái bưởi vào bồn như tung trái pháo.
Luật sư gào lên điên dại, quẫy đạp trong bồn như cá mập vớ được mồi, vấy nước ra khắp sàn khi hắn cố tìm gì đó để bám vào.
Tôi rút dây nguồn đài/radio và chuồn vội khỏi phòng tắm… cái đài vẫn chạy, nhưng lúc này nó chạy bằng nguồn pin vô hại. Tôi có thể nghe tiếng nhạc lắng xuống khi tôi đi trong phòng đến chỗ túi đồ và lấy bình xịt hơi cay… ngay lúc ấy luật sư mở tung cửa phòng tắm và bước ra. Mắt hắn còn lơ mơ, nhưng hắn khua lưỡi dao trước mặt như một kẻ định cắt gì đó.
“Bình xịt đây!” tôi hét. “Ông muốn cái này hả?” tôi vẫn khua bình mace trước cặp mắt ướt nhoẹt của hắn.
Hắn dừng lại, “Đồ khốn nạn!” hắn rít lên. “Ông định làm thế hả?”
Tôi cười phá lên, vẫn khua cái bình xịt trước mặt hắn. “Sao phải lo? Ông sẽ khoái đấy. Cứt thật, trên đời này chẳng có gì bằng được bốn lăm phút quỳ gối phê hơi thuốc xịt Mace, mà nôn khan, mà thở dốc. Nó sẽ giúp ông bình tĩnh ngay.”
Hắn nhìn về phía tôi, cố tập trung. “Đồ con hoang da trắng,” hắn lẩm bẩm. “Ông sẽ làm thế hả?”
“Tại sao không?” tôi nói. “Quái quỷ, mới phút trước ông còn đòi tôi giết ông cho được! Và giờ ông lại muốn giết tôi! Mẹ kiếp, điều tôi nên làm là gọi cảnh sát!”
Hắn khuỵu xuống. “Cớm hả?”
Tôi gật. “Ờ, còn lựa chọn nào đâu. Tôi không dám ngủ khi ông cứ lượn đi lượn lại trong tình trạng này – với cái đầu đầy thuốc điên và muốn dùng con dao khốn nạn kia thái tôi ra từng mảnh.”
Hắn trợn ngược mắt một lúc, rồi cố mỉm cười. “Ai nói gì về thái từng mẩu đâu?” hắn lúng búng. Tôi chỉ muốn khắc chữ Z nho nhỏ lên trán ông thôi – không có gì nghiêm trọng cả.” Hắn nhún vai và với tay lấy thuốc lá trên ti vi.
Tôi dùng bình xịt Mace dọa hắn. “Quay lại bồn đi,” tôi nói. “Ăn viên đỏ rồi cố mà bình tĩnh lại. Hút tí cỏ, chích tí thuốc – mẹ kiếp, làm quái gì cũng được, nhưng mà để tôi yên.”
Hắn nhún vai và cười điên dại, như thể mọi điều tôi nói ra là cực kỳ hợp lý.
“Đúng cụ nó rồi,” hắn nói nghiêm túc. “Ông cần ngủ một chút. Ngày mai ông còn phải làm việc.” Hắn lắc đầu buồn bã rồi quay vào phòng tắm. “Mẹ kiếp! Đồ rỗi hơi.” Hắn khoát tay nhắc tôi tránh xa. “Cố mà nghỉ đi,” hắn nói. “Đừng bận tâm đến tôi.”
Tôi gật, và xem hắn lết vào phòng tắm – tay hắn vẫn cầm con dao, nhưng lúc này dường như hắn cũng chẳng nhận thấy là đang cầm nó. Ma túy đã làm hắn chuyển pha; giai đoạn tiếp theo sẽ là một trong những ác mộng tâm thần căng thẳng ghê hồn. Chừng bốn tiếng hoảng sợ căng cương lực; nhưng không liên quan đến thể xác, không có gì nguy hiểm. Tôi nhìn cửa đóng lại sau lưng hắn, rồi tôi lặng lẽ đẩy một chiếc ghế nặng, hình vuông để chắn cửa phòng tắm và đặt bình xịt Mace cạnh đồng hồ báo thức.
Căn phòng rất yên ắng. Tôi bước lại tivi và bật lên một kênh đã mất tín hiệu – tiếng ồn ở cường độ tối đa, thứ âm thanh phù hợp cho giấc ngủ, thứ âm thanh xoẹt xoẹt liên tục rất mạnh để tống tiễn mọi thứ kỳ quái.