Số lần đọc/download: 0 / 9
Cập nhật: 2023-07-16 17:10:48 +0700
Chương 8
C
ô ngủ mê mệt đến nỗi không nghe tiếng chuông đồng hồ báo thức reo, đến khi thức giấc đành điên cuồng thay đồ và vẫn đến chỗ làm muộn cả 15 phút.
THỨ ba, ngày 3 tháng 3, tờ lịch bàn chỉ rõ ngày tháng khi cô mở khóa ngăn kéo và với lấy chiếc cốc uống cà phê mà Donna đã mang cho cô. Thứ ba.
Ngày cuối cùng cô còn liên lạc đựơc với Ramon. Anh sử dụng số điện thoại đó đến khi nào? Cho đến khi anh kết thúc công việc của mình vào lúc 5 hay 6 giờ chiều đây? Anh tối nay anh làm việc muộn? Có gì khác nhau đâu? Nếu như cô gọi cho anh có nghĩa cô sẽ phải sẵn sàng để rời khỏi nơi này và lấy anh. Và rằng cô chỉ là không thể. Ngày 3 tháng 3.
Katie mỉm cười buồn bã khi nuốt xuống từng ngụm cà phê nóng hổi. Anh đã cuốn hút cô với một vận tốc ánh sáng như tia lửa xẹt, cô chắc sẽ trở thành một cô dâu tháng Ba mất thôi. Làm cô dâu thêm một lần nữa.
Katie lắc mạnh đầu và tận dụng tài năng đặc biệt mà cô khám phá ra mình đã sở hữu trong suốt cuộc ly hôn: Ngay lập tức bắt mình phải nghĩ đến một điều khác vào giây phút một sự việc không trông đợi hiển hiện trong tâm trí cô, cô hoàn tòan có thể trấn áp nó.
Cô là một ngọn gió lốc lạc quan hoạt động suốt ngày. Cô không chỉ xử lý toàn bộ các cuộc phỏng vấn đã lên lịch hẹn, mà còn tiếp thêm ba ứng viên đến mà không hẹn trước.
Cô chú mục vào gần như tất cả các bài sát hạch khối văn phòng, lặp đi lặp lại những chỉ dẫn về phần đánh máy bản sao như thể nó là một bài diễn văn hay nhất mà cô từng viết. Cô nhìn chăm chú vào đồng hồ trong khi họ đánh máy, y như nó là một kiệt tác của nền công nghệ phức tạp hoàn toàn cuốn hút cô.
Cô ào vào văn phòng của Virginia một thoáng, rối rít cám ơn bà vì mức tăng lương mới của mình và lời khuyên chí lý, rồi chậm chạp khóa phòng làm việc và miễn cưỡng trở về nhà.
Loanh quanh mãi trong căn phòng vắng chẳng dễ dàng gì, đặc biệt khi tiếng đài phát thanh cứ nhắc mãi cho cô về thời gian. “Đây là Đài phát thanh KMOX, bây giờ là 6:40”.
Và Ramon sẽ không còn ở số điện thoại đó nữa, nếu anh vẫn… tiếng cô phát thanh viên vẳng trong tâm trí cô.
Tức tối, Katie tắt phụt radio và bật tivi lên, vơ vẩn quanh nhà mà không thể nào ngồi yên một chỗ được. Nếu cô gọi cho Ramon, sẽ chẳng còn đường thoái lui nữa, cô sẽ phải nói cho anh sự thật. Thậm chí nếu có nói đi chăng nữa, thì chắc anh cũng sẽ không còn muốn lấy cô. Anh đã điên lên khi biết cô đã từng kết hôn. Có thể chuyện nhà thờ không phải là vấn đề chính. Có thể anh không muốn dùng hàng “đã xài qua” như cô. Nhưng nếu anh muốn kết thúc mọi chuyện, thì tại sao anh để lại cho cô số điện thoại nơi cô có thể liên lạc với anh?
Màn hình tivi cập nhật bản tinh hàng ngày. “Vào lúc 6:45, nhiệt độ ở St. Louis là 78 độ F.” tiếng người phát thanh viên dội vào suy nghĩ của cô.
Cô không thể gọi cho Ramon trừ khi cô sẵn sàng từ chức bằng một đơn xin nghỉ việc trong ngày. Đó là tất cả những gì còn lại. Cô sẽ phải lê bước tới văn phòng của Virginia Johnson và nói với một người đã rất tuyệt vời đối với cô. “Xin lỗi vì rời khỏi đây đột ngột, nhưng tôi buộc lòng phải vậy.”
Và thậm chí cô còn không kịp nghĩ đến bố mẹ mình. Họ sẽ giận điên lên, lo lắng, đau lòng. Họ sẽ rất nhớ cô nếu cô đi Puerto Rico. Katie bấm số điện thoại của bố mẹ và được người giúp việc thông báo rằng Ông và Bà Connelly hiện đã đến ăn tối ở Câu lạc bộ thành phố. Chết tiệt! Katie nghĩ thầm. Sao họ lại không có mặt ở đó khi cô cần? Đáng ra họ nên ở nhà, nhớ về Katie bé nhỏ của họ, người con gái mà mấy tuần mới gặp một lần. Họ có nhớ cô nhiều không nếu như hàng bao nhiêu ngày tháng mới thấy mặt cô?
Katie đứng bật dậy, và tuyệt vọng muốn làm gì đó cho có việc, cô liền thay bộ đồ tắm – bộ đồ màu vàng chanh! Ngồi trên bàn trang điểm trong căn phòng ngủ rộng thênh thang của cô, Katie nhanh nhẹn chải tóc.
LÀm sao cô có thể nghĩ đến chuyện từ bỏ mọi thứ xung quanh mình để đổi lại kiểu sống và một ngôi nhà như anh đã nói cho cô? Cô hẳn mất trí rồi! Cuộc sống của cô là giấc mơ của một phụ nữ Mỹ hiện đại. Cô có một sự nghiệp sáng chói, một căn hộ đẹp, quần áo sang trọng và không phải lo nghĩ về tài chính. Cô trẻ trung, quyến rũ và tự lập. Cô có tất cả mọi thứ. Tất cả. Ý nghĩ đó đã chậm chạp len vào tâm trí khi cô nhìn chăm chú một cách tỉnh táo vào gương. Lạy chúa tôi, có phải là tất cả mọi thứ không? Đôi mắt cô tối lại tuyệt vọng khi một lần nữa suy ngẫm về một tương lai giống y như hiện tại của cô bây giờ. Phải có một cuộc sống hơn thế này nữa chứ. Chắc chắn đây không phải là tất cả. Chỉ là không thể trở thành thôi.
Cố thoát khỏi những suy nghĩ buồn thảm của mình, Katie nhặt lấy một chiếc khăn tắm và rảo bước về phía hồ bơi. Có khoảng 30 người đang ở đó, bơi hay nằm duỗi dưới những cái bàn che ô. Don và Brad đang cùng với một số người khác tụ lại uống bia. Katie vẫy vẫy tay khi họ gọi cô đến tham gia cùng. Trải chiếc khăn tắm lên chiếc ghế khuất nhất mà cô tìm thấy được, Katie quay người đi về phía hồ. Cô bơi 20 vòng rồi trèo lên và nằm xuống ghế. Ai đó đã bật một chiếc radio xách tay. “Lúc này là 7: 15 ở St. Louis, nhiệt độ là 78 độ F.”
Katie nhắm mắt cố không nghĩ đến bất cứ điều gì, và đột nhiên cô gần như cảm thấy được đôi môi mạnh mẽ của Ramon di chuyển một cách nhẹ nhàng tán tỉnh đôi môi cô, rồi áp mạnh nụ hôn cho đến khi trở nên hoang dại và cô đang vui mừng dâng hiến cho cơn đói khát của miệng và vòng tay anh. Giọng nói trầm sâu ấy len vào trái tim cô. “Anh sẽ hiến dâng cuộc đời của mình cho em… Anh sẽ làm tình với em cho đến khi em van xin anh dừng lại… Anh sẽ lấp đầy ngày tháng của em bằng những niềm vui.”
Katie cảm giác như đang dần ngạt thở, “Chúng ta thuộc về nhau,” anh đã nói thế, giọng nói anh khàn lại vì đam mê. “Hãy nói với em rằng anh biết. Hãy nói đi.” Cô đã đòi hỏi anh về điều đó. Cô thậm chí hiểu rõ ràng – rất rõ là họ không thể nào ở bên nhau.
Anh quá đẹp, quá nam tính qua mái tóc đen dày và nụ cười sáng lóa. Katie nghĩ về vệt chẻ nhỏ giữa cằm của anh và cách anh nhìn – “ôi-“ Cô kinh ngạc thốt lên, người nảy bật ngồi lên khi dòng nước đá lạnh rơi thẳng vào đùi cô.
“Dậy đi, người đẹp ngủ trong rừng.” Don toét miệng cười và ngồi xuống ghế. Katie dịch ra bên cạnh để nhường chỗ, cô lười biếng dõi theo anh ta. Đôi mắt đờ đẫn, khuôn mặt hơi xúc động, anh ta trông như đã uống say bí tỉ suốt cả buổi chiều vậy. “Katie,” đôi mắt anh ta nhìn soi mói vào đường sẻ sâu hút bị phô bày bởi cái áo tắm thiếu vải. “Cô thực sự làm tôi khuấy động đấy, cô biết chứ?”
“Tôi không nghĩ là quá khó để hiểu đâu,” Katie trả lời với một nụ cười gượng gạo, cô đẩy bàn tay của anh ta ra khi những ngón tay bắt đầu lần theo vệt nước ngang qua bắp đùi trái của cô.
Anh ta cười phá lên. “Tử tế với tôi đi, Katie. Tôi đã có thể rất tử tế với cô mà.”
“Tôi không phải gái gìa, và anh cũng chẳng phải cậu chàng hướng đạo sinh,” Katie châm biếm, cô che dấu sự khó chịu của mình trứơc cách sử xự khiếm nhã đó.
“Cô quả là có miệng lưỡi thông minh, tóc đỏ ạ. Nhưng có nhiều việc hay hơn để làm hơn là bắn tỉa tôi thế. Hảy để tôi chỉ cho cô một cái để làm thí dụ nhé. “ Miệng anh ta bắt đầu áp vào miệng cô và Katie giật đầu về sau né tránh.
“Don,” cô gần như nài nỉ. “Tôi đang thực sự không cố tình có mặt ở đậy nhưng nếu anh không dừng chuyện này lại tôi sẽ hét lên đấy, rồi cả hai chúng ta sẽ thành lố bịch.”
Anh ta giật lại và nhìn chằm chằm cô. “Có chuỵên quái gì với cô vậy hả?”
“Chả có gì!” Katie đáp. Cô không muốn gây sự thù địch với anh ta, cô chỉ muốn anh ta biến đi. “Anh muốn gì đây?” cuối cùng cô thốt lên.
“Cô đùa à? Tôi muốn người phụ nữ mà tôi đang nhìn – người có một khuôn mặt đẹp lộng lẫy, một thân hình ngon lành và một trí óc nhỏ xinh trong trắng.”
Katie nhìn thẳng vào mắt anh ta. “Tại sao?’ cô hỏi thẳng.
“Cưng ơi,” anh ta trêu chọc, đôi mắt vẫn dán chặt vào người cô. “Một câu hỏi ngốc nghếch. Nhưng tôi sẽ nói theo đúng cách đàn ông thường nói bị hỏi rằng tại sao anh ta lại muốn trèo lên núi. Tôi muốn trèo lên cô vì cô có mặt ở đây. Cô có muốn tôi nói thẳng tuột ra nữa không? Tôi muốn trèo lên người cô, hoặc là cô thích thì có thể…”
“Tránh xa tôi ra,” Katie rít lên. “Anh thật ghê tởm, anh say rồi.”
“Tôi không say!” anh ta bực bội.
“Thế thì anh chỉ thật ghê tởm! Giờ thì biến đi.”
Anh ta đứng dậy nhún vai. “Thôi được!Tôi sẽ gửi Brad qua nhé? Anh ta thú vị đấy. Hay còn Dean, anh ta…”
“Tôi không muốn bất kỳ ai trong số các anh!” Katie nổi khùng.
Don hoàn toàn hoang mang. “Sao không? Chúng tôi chả thua kém gì ai. Thật ra chúng tôi còn khá hơn nhiều gã ấy chứ.”
Kaite từ từ đứng thẳng lên, nhìn chằm chằm vào anh ta khi những câu nói ấy bắt đầu len vào trí óc cô, dội vào đầu cô. “Anh nói gì?” cô thì thầm.
“Tôi nói chúng tôi cũng chả thua kém ai, thậm chí còn hơn đầy gã.”
“Anh đúng…” cô thở ra chầm chậm. “Anh hoàn toàn đúng.”
“Vậy thì sao? Cô đang gìn giữ cho cái gì đây? Hay, nói thẳng nhé, cô đang gìn giữ cho ai vậy?”
Và Katie đột ngột hiểu ra. Ôi chúa ơi, cô đã hiểu ra sự việc! Cô gần như vấp vào Don vì vội vã lách qua anh ta. “Không phải cái gã Tây Ban Nha chết tịêt đó chứ?” Anh ta hét lên phía sau cô.
Nhưng Katie chẳng còn thời giờ đâu mà trả lời, cô guồng chân chạy. Chạy hết con đường nhỏ, đẩy bật cánh cửa hàng rào, và bật cả móng tay vì hấp tấp kéo cánh cửa trượt bằng kính.
Không thở nổi vì sợ mình đã quá muộn màng, cô nhấn hàng số mà Ramon đã viết vào tờ giấy nhỏ bên cạnh điện thoại. Cô đếm tiếng chuông reo, hy vọng của cô chết dần theo từng tiếng chuông mà không có lời đáp lại.
“Xin chào,” giọng một người phụ nữ trả lời sau tiếng chuông thứ mười còn Katie gần như đã chuẩn bị gác máy.
“Tôi… tôi muốn nói chuyện với Ramon Galverra. Anh ấy có đó không?” Katie qúa choáng váng khi nghe tiếng phụ nữ trả lời điện thoại, rõ ràng đây là số nhà riêng, rằng cô gần như quên nói tên mình cho người phụ nữ đang chờ đợi. “Tôi là Katherine Connelly.”
“Xin lỗi, cô Connelly, Ngài Galverra đi vắng. Chắc cũng sắp về rồi. Tôi sẽ nói ông ấy gọi cho cô nhé?”
“Vâng, làm ơn.” Katie nói. “Phiền bà gửi lại lời nhắn cho anh ấy rằng tôi đã gọi, ngay lúc ông ấy quay lại chứ?”
“Tất nhiên rồi. Ngay khi ông ấy quay về.”
Katie gác máy và nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại. Có phải thật sự Ramon đã đi rồi không, hay có phải anh yêu cầu người phụ nữ thân thiện kia né tránh Katie? Anh đã giận dữ khi Katie nói rằng cô đã từng kết hôn… có thể giờ thì niềm đam mê của anh sau hai ngày đã nguội lạnh, anh không còn thích thú gì việc giành giật một người vợ “đã sử dụng qua” nữa. Cô sẽ làm gì nếu như anh không gọi lại cho cô? Cô có giả bộ rằng anh không nhận được tin nhắn của cô và sẽ gọi lại cho anh lần nữa? Hay cô nên hiểu rằng anh không còn muốn gọi cho cô nữa?
Hai mươi phút sau chuông điện thoại vang lên. Katie nín thở chộp lấy nó, “Xin chào.”
GIọng nói của Ramon thậm chí nghe còn sâu lắng hơn trong điện thoại. “Katie?”
Cô nắm chặt lấy ống nghe đến nỗi bàn tay cô nhức nhối. “Anh nói hãy gọi cho anh nếu em… em muốn nói chuyện.” Cô dừng lại, hy vọng anh sẽ nói gì đó để giúp cô, nhưng anh vẫn im lặng. Hít một hơi thở sau, Katie đành tiếp tục. “Em muốn nói chuyện, nhưng em không thích nói qua điện thoại. Ramon, liệu anh có thể ghé qua đây không?”
Không một chút cảm xúc nào trong giọng nói của anh. Tất cả những gì anh thốt lên là một từ duy nhất. “Được.”
Nhưng thế là quá đủ. Katie nhìn xuống bộ áo tắm màu vàng và nhảy bổ vào phòng để thay đồ. Cô không biết mặc cái gì như thể bộ đồ mà cô chọn có ý nghĩa sống còn vậy. Cuối cùng cô lấy một chiếc váy cổ cao màu hồng đào nhẹ nhàng và quần đồng bộ, cô sấy tóc, quét một lớp son môi màu hồng, một chút phấn má và cuối cùng là chuốt mi. Đôi mắt cô lấp lánh, má cô hồng lên khi nhìn vào gương, “Chúc tôi may mắn đi nào,” Cô nói với hình ảnh phàn chiếu của mình.
Cô đi vào phòng khách, chuẩn bị ngồi xuống thì mới bật ngón tay đánh tách. “Scotch,” cô lớn tiếng. Ramon thích Scotch, còn cô lại không có chút nào. Để cửa trước khép hờ, Katie nhảy sang căn hộ phòng bên cạnh và mượn người đàn ông sống ở đó một chai J&B.
Cô lưỡng lự mong đợi được thấy Ramon chờ cô ở trước cửa khi cô quay lại, nhưng anh không ở đó. Cô vào bếp và pha cho Ramon một Scotch loại mà anh hay gọi khi họ đi chơi ở ngoài – pha thêm nước và cho đá. Cô đưa chiếc cốc lên ngọn đèn phía trước đo lượng rượu. Chính xác là phải thêm bao nhiêu nước đây? Và tại sao cô lại làm một việc ngu ngốc này nhỉ, pha đồ uống của anh quá sớm sẽ làm đá tan ra mất. Cô quyết định uống luôn phần rựơu này. Mũi cô nhăn lại vì vị rượu cay nồng, cô mang chiếc cốc theo vào phòng khách và ngồi xuống.
Chín giờ 15 phút, tiếng chuông cửa kêu nhức óc khiến cô nhảy bật ra khỏi ghế.
Cố kiềm mình lại vào giây cuối cùng trước khi mở rộng cửa, cô nặn ra một nụ cười lịch thiệp. Dưới ánh sáng êm dịu của ngọn đèn đêm, hình dáng Ramon in trên lối vào, rất cao lớn và cực kỳ ấn tượng trong bộ com lê xám và cà vạt nâu sẫm. Đôi mắt anh nhìn thẳng vào cô, nét mặt dửng dưng, không ấm áp cũng không cả lạnh lùng.
“Cám ơn vì đã tới,” Katie thốt lên, cô lùi lại đóng cánh cửa phía sau anh. Quá lo lắng đến nỗi không biết phải bắt đầu từ đâu, cô quyết định lựa chọn một sự thỏa hiệp. “Ngồi đi, em sẽ pha cho anh đồ uống.”
“Cám ơn,” anh đáp. Anh bước vào phòng khách và cởi bỏ áo khoác. Thậm chí không thèm quay lại nhìn cô, anh cẩn thận khoác chiếc áo vào lưng ghế.
Katie hòan toàn lúng túng trước thái độ của anh, nhưng ít ra cởi áo khoác có nghĩa là anh định ở lại một lúc. Khi cô từ bếp bước ra với đồ uống trên tay, anh đang xoay lưng lại với cô, hai tay đút túi quần, nhìn ra ngoài cửa sổ phòng khách. Anh quay lại khi nghe thấy tiếng cô và lần đầu tiên Katie thấy những nét hằn sâu vì căng thằng và mệt mỏi trên đôi mắt và khóe miệng anh. Cô lo lắng lướt qua vẻ mặt ấy. “Ramon, trông anh kiệt sức quá.”
Anh nới lỏng cà vạt và đón lấy chiếc cốc Katie vừa đưa. “Anh không ở đây để bàn luận về tình trạng sức khỏe của anh, Katie.” Anh cộc cằn nói với cô.
“Không, em biết.” Katie thở dài. Anh lạnh lùng xa cách và Katie có cảm tưởng như là anh vẫn còn giận cô khủng khiếp.
Đôi mắt đen của anh bình thản. “Điều đó hoàn toàn phụ thuộc vào những gì em phải nói cho anh. Anh đã bảo em rồi, anh chỉ có rất ít dành cho em nếu như em cưới anh, nhưng một trong số đó chính là sự trung thực giữa hai chúng ta. Luôn luôn. Và anh cũng muốn điều tuơng tự ở em. “
Gật đầu, Katie quay khỏi anh, dựa lưng vào thành ghế giống như một chỗ dựa vững chắc khi rõ rành rành là cô sẽ không nhận được bất cứ một chỗ dựa nào về mặt tinh thần từ người đàn ông đứng ngay sau lưng cô. Hít một hơi thật sâu, Katie nhắm mắt lại. “Ramon, lúc ở nhà thờ hôm thứ Sáu, em.. em đoán anh có thể là một tín đồ Thiên chúa giáo,. Và rồi em biết nếu thế thì anh không thể - sẽ không lấy em nếu em đã kết hôn tại một nhà thờ và rồi lại ly dị. Đó là lý do tại sao em nói rằng em đã li hôn. Đó không phải là một lời nói dối, em đã ly hôn, nhưng giờ David đã mất rồi.”
Giọng nói đằng sau cô lạnh lùng vô cảm. “Anh biết,”
Katie nắm chặt lấy lưng ghế chặt đến nỗi những ngón tay cô tê cóng. “Anh biết? Làm sao anh biết được?”
“Có lần em đã kể là anh làm em nhớ đến một người, người mà cái chết đã mang lại cho em một sự giải thoát. Khi em nói về người chồng cũ, một lần nữa em lại kể rằng anh đã khiến em nhớ đến anh ta. Anh luận ra em có thể không quen đựơc 2 người đàn ông như thế. Ngoài ra, em là một kẻ nói dối cực kỳ dễ phát hiện.
Sự lãnh đạm của anh xé nát trái tim Katie, “Em hiểu,” cô nói, cổ họng cô nghẹn tức vì nước mắt. HÌnh như Ramon không muốn vợ của người khác, anh không quan tâm liệu cô có là một phụ nữ đã ly hôn hay một góa phụ. Như thể cô phải tự trừng phạt bản thân mình hơn nữa bằng cách thực tế anh đã bắt cô phải nói cho anh nghe cụ thể hơn về chuyện đó. Katie thì thào. “Làm ơn giải thích cho em tại sao anh vẫn còn giận em, ngay cả sau những gì em vừa kể cho anh? Em biết anh giận, em chỉ không chắc là tại sao anh…”
Hai tay anh giữ chặt lấy cánh tay cô và anh xoay cô lại, những ngón tay siết chặt. “Vì anh yêu em!” anh nghiến răng nói cộc lốc. “Và hai ngày qua em đã khiến anh phải sống dở chết dở” Giọng anh thô ráp, như thể nó đang xoáy từ trong lồng ngực anh, “Anh yêu em,và gần 48 giờ qua anh vẫn chờ em gọi, chết dần theo từng giờ trôi qua.”
Với một nụ cười cuồng loạn, Katie đặt tay cô lên ngực và cằm anh, cố làm dịu đi nỗi căng thẳng bằng những đầu ngón tay của mình. “Những ngày qua với em cũng là những ngày khủng khiếp.”
Anh vòng tay quanh người cô siết mạnh, đôi môi anh mở ra cho một nụ hôn bắt buộc cô phải đáp trả lại nỗi khát khao cháy bỏng mà anh đang trao cho cô. Đôi tay anh đòi hỏi cơ thể cô, vuốt ve bờ cổ, lưng cô, ngực cô và rồi trựơt xuống, siết chặt cô vào sức mạnh đàn ông đang bị khuấy động nhức nhối của anh. Theo bản năng, Katie áp sát vào anh. Ramon rên lên vì ham muốn mãnh liệt và tay anh chìm ngập vào mái tóc cô, giữ miệng cô để lưỡi anh khuấy động cô bừng cháy.
Anh phủ những nụ hôn như mưa lên khắp mặt và trựơt xuống cổ cô. “Em đang khiến anh mất trí rồi, em biết không?” anh nặng nề thầm thì với cô. Nhưng Katie không thể đáp lại. Đôi môi anh đã chiếm đoạt môi cô và cô đang chìm nghỉm trong một nỗi vui sướng mênh mang, tự nguyện sa lầy dưới những đợt sóng mê say trong từng cái chạm đói khát, bằng miệng và đôi tay kiếm tìm của anh.
Katie chầm chậm thoát ra khi áp lực đôi môi anh nới lỏng. Cảm thấy như bị tứơc đọat và mất mát, cô dựa má vào vồng ngực anh, trái tim cô đập thình thình như nện búa và tiếng tim anh đập mạnh vang bên tai cô.
Bàn tay anh ôm lấy má cô và Katie ngước lên nhìn anh, tan chảy trong sự dịu dàng tươi mới hiện lên trên khuôn mặt anh. “Katie, anh sẽ cưới em cho dù em có kết hôn với gã đàn ông cục súc đó ở bất cứ nhà thờ nào trên trái đất này và rồi ly dị anh ta ở bất cứ tòa án nào đi chăng nữa.”
Katie hầu như không nhận ra lời thì thầm của chính cô. “Em nghĩ lý do anh giận dữ là vì em đã đã để cho mọi chuyện đi quá xa giữa hai chúng ta mà không kể cho anh rằng em đã từng kết hôn.”
Anh lắc đầu. “Anh tức giận vì anh biết em đang nói dối anh về chuyện chồng em còn sống, em dựa vào đó để lấy lý do không cưới anh; anh giận dữ vì anh biết em sợ những gì anh cảm nhận về anh, và vì anh không còn nhiều thời gian nữa để cho em vượt qua nỗi sợ hãi của chính mình.”
Katie nhón chân và ép một nụ hôn lên đôi môi hưởng ứng một cách nồng nhiệt của anh, nhưng khi vòng tay anh siết chặt lấy cô thì cô lại lùi lại. Bước ra khỏi sự cám dỗ trong vòng tay anh, cô thốt lên, “Em nghĩ, trước khi em mất hết tỉnh táo, em nên nói cho bố mẹ biết. Sau tối nay chỉ còn có 3 ngày cho chúng ta để cố lôi kéo họ trước khi rời đi.
Katie tiến lại bàn, nhấc điện thoại lên và bắt đầu bấm số nhà bố mẹ cô, rồi ngước lên nhìn Ramon. “Em sẽ nói với họ chúng ta chuẩn bị đến, nhưng em nghĩ tốt hơn hết là họ nên đến đây…” Cô gửi cho anh một nụ cười lo lắng, phiền muộn. “Bố có thể ném anh ra khỏi nhà họ nhưng họ không thể ném ra anh khỏi nhà em được.”
Chờ điện thoại trả lời, cô luồn tay vào mái tóc rối tung của mình, cố nghĩ ra cách làm thế nào để bắt đầu câu chuyện. Khi mẹ cô nhấc máy, tâm trí Katie hoàn toàn trở nên trống rỗng. “Chào mẹ.” cô thốt lên. “Con đây.”
“Katie, có chuyện gì vậy? Giờ đã là chín rưỡi rồi.”
“Không, không có gì.” Cô dừng lại một thoáng. “Con mong là, nếu không quá muộn, mẹ và bố có muốn qua đây uống chút gì đó không.”
MẸ cô cười phá lên. “Mẹ cho là có. Chúng ta vừa mới về nhà sau bữa tối ở câu lạc bộ. Chúng ta sẽ tới đó ngay.”
Katie, điên cuồng đào bới ra một cách nào đó để giữ cho mẹ cô đừng dập máy trong khi cô nghĩ cách tiếp cận vấn đề. “À, tốt hơn hết là bố mẹ nên mang thứ đồ uống mà hai người thích nhé. Con chỉ có rượu Scotch thôi.”
“Được rồi, cưng. Con muốn chúng ta mang gì đến nào?”
“Thuốc an thần và muối ngửi.” Katie lẩm bẩm vô vọng.
“Sao, con yêu?”
“Không có gì đâu, mẹ, có việc này con phải nói với mẹ, nhưng trước khi nói ra, con muốn hỏi mẹ một chuyện. Mẹ có nhớ khi con còn bé mẹ có kể cho con rằng dù con có làm gì đi chăng nữa, bố và mẹ vẫn sẽ luôn yêu con không? Mẹ đã nói rằng dù cho có tệ thế nào đi chăng nữa, mẹ…”
“Katie.” Mẹ cô đột ngột cắt ngang. “Nếu con đang cố làm mẹ sợ, thì con đang rất thành công đấy.”
“Không bằng một nửa chuyện con sẽ nói đâu.” Katie thở dài đau khổ. “Mẹ, Ramon đang ở đây. Con sẽ đi cùng anh ấy Chủ nhật này và kết hôn với anh ấy ở Puerto Rico. Chúng con muốn bàn với cả hai bố mẹ về chuyện này tối nay.”
Đường dây điện thoại câm lặng trong một khoảnh khắc, và rồi tiếng mẹ cô thốt lên. “Chúng ta sẽ muốn nói chuyện với con, Katie.”
Katie dập máy và nhìn Ramon nhướng mày dò hỏi.”Em lại trở thành Katherine rồi.” Bất chấp nỗ lực đùa cợt của cô, Kaite rầu rĩ biết bố mẹ sẽ phá hủy đến thế nào những việc cô đang làm. Cô sẽ giữ nguyên quyết định của mình tới Puerto Rico, mặc cho họ có nói gì, nhưng cô yêu họ rất nhiều và cô ghét nỗi buồn mà cô chuẩn bị gây ra cho họ.
Cô đứng đợi bên cửa cùng Ramon, cánh tay anh dỗ dành ôm lấy hai bờ vai cô. Cô biết rằng bố mẹ cô vừa đến qua ánh đèn chiếu lấp loáng ở khúc quanh lối vào căn hộ của cô.
Cảm giác buồn bã và vô cùng sợ hãi, Katie bắt đầu tiến về trước nhưng giọng Ramon cất lên đã ngăn cô lại. “Katie, nếu em thấy nặng nề về những gì mình sắp làm, anh sẽ thay em. Anh không thể… nhưng anh hứa với em rằng ba ngày tới em sẽ chịu đựng với nỗi buồn duy nhất mà từ trước đến giờ anh cố tình gây ra cho em.”
“Cám ơn anh,” cô đau đớn thì thào, đặt bàn tay mình vào trong lòng bàn tay vững chãi đang mở rộng của anh, cảm thấy sức mạnh trong từng ngón tay mạnh mẽ đầy tự tin của anh siết lấy cô. “”Có bao giờ em nói em yêu những lời anh nói với em nhiều đến thế nào chưa?”
“Chưa,” anh cười mỉm. “Nhưng bắt đầu bây giờ là đúng nơi đấy.”
Nhưng Katie không còn thời gian để thắc mắc về ý nghĩa trong câu nói của anh nữa vì tiếng chuông cửa đã reo lên từng hồi.
Bố Katie, người đàn ông nổi tiếng vì phong cách duyên dáng và nhiều đức tính tốt đẹp khác nữa, lao vào căn hộ của cô như một cơn gió lốc, chấp nhận bàn tay đưa ra cho một cái bắt tay của Ramon và bật nhanh. “Thật tốt đã gặp lại anh, Galverra, chào mừng anh đến nhà vào một ngày khác; anh thật trơ tráo hỏi cưới Katie nhà tôi và anh quả là điên rồ hết sức nếu như anh nghĩ chúng tôi sẽ cho phép anh làm điều đó.
Mẹ Katie, lừng danh về khả năng kiềm chế của mình thậm chí trong những lần căng thẳng tột bực, nổi cơn dông tố, hai tay nắm lấy cổ hai chai rượu giống như một nghệ sĩ xiếc tung hứng. “Chúng tôi sẽ không ủng hộ chuyện này đâu,’ bà thông báo. “Ngài Galverra, chúng tôi sẽ phải yêu cầu anh rời khỏi đây,” cái chai oai vệ chỉ thẳng ra phía cửa. ‘Còn con, Katherine, con mất trí rồi. Về phòng ngay.” Cái chai bên kia quét một vòng đâu ra đấy vào trong nhà.
Katie, quan sát tình cảnh đang diễn ra qua nỗi khiếp đảm vô cùng tận, cuối cùng đã tỉnh trí đủ để thốt lên lời. “Bố, ngồi đi. Mẹ, mẹ cũng vậy.” Khi cả hai đã yên vị trên ghế, Katie mở miệng định nói, cô liền nhận ra rằng mẹ cô vẫn đang nắm chặt hai chai rượu dựng thẳng đứng hai bên đầu gối, cô liền gỡ lấy chúng từ tay bà. “Nào, Mẹ, đưa cho con trước khi mẹ tự làm mình bị thương.”
Sau khi giải thoát cho mẹ cô khỏi hai món vũ khí ấy, Katie đứng thẳng người, cố nghĩ ra cách để bắt đầu câu chuyện, cô chà hai lòng bàn tay vào hai bên quần màu hồng đào, và quăng cái nhìn vô vọng khẩn khoản về phía Ramon.
Ramon quàng tay quanh cái eo nhỏ của Katie, lờ đi vẻ mặt cau có giận dữ của bố cô trước cử chỉ đó, và bình tĩnh nói với ông. “Katie đã đồng ý về Puerto Rico với tôi vào Chủ nhật, ở đó chúng tôi sẽ làm lễ kết hôn. Tôi thấy rằng với hai người thật khó chấp nhận nhưng điều đó có ý nghĩa rất lớn với Katie khi cô ấy biết cô ấy được ông bà sẽ ủng hộ những gì cô ấy đang làm.
“Nó chắc như bắp là sẽ không làm chuyện đó.” Bố cô quát lên.
“Trong trường hợp này,” Ramon điềm tĩnh cất lời. “Ông đã bắt buộc cô ấy phải lựa chọn một trong hai bên, và toàn bộ chúng ta đều mất mát, nhưng cô ấy sẽ căm ghét tôi vì đã gây ra mối bất hòa giữa cả hai ông bà – và cô ấy cũng sẽ căm ghét hai người, vì đã không hiểu và mong muốn cho hạnh phúc của cô ấy. Với tôi điều quan trọng là Katie được hạnh phúc.”
“Chết dẫm là chuyện này cũng quan trọng với chúng tôi.” Ông Connelly nghiến răng kèn kẹt. “Vậy đích xác là kiểu sống gì mà anh có thể trao cho con gái tôi, sống trong một cái trang trại tồi tàn nào đó ở Puerto Rico chăng?”
Katie nhận thấy vẻ mặt Ramon tái đi, va cô muốn siết cổ ba cô vì đã gây tổn thương đến lòng tự trọng của Ramon bằng lời nói ấy. Nhưng khi Ramon trả lời, giọng của anh điềm tĩnh. “Cô ấy sẽ chỉ có một túp lều nhỏ để ở, nhưng mái nhà không dột nát. Cô ấy sẽ luôn có đồ ăn và quần áo mặc. và tôi sẽ trao cho cô ấy những đứa trẻ. Trên hết, tôi không hứa được với Katie điều gì, ngoại trừ việc cô ấy sẽ thức giấc từng ngày trong cuộc đời biết rằng cô ấy được yêu thương.”
Đôi mắt mẹ Katie ngập tràn nước mắt, thái độ thù địch trên khuôn mặt bà đang giảm đi khi bà nhìn chăm chú Ramon. “Lạy chúa tôi…” bà thì thầm.
Tuy vậy, bố Katie, vẫn đang nhiệt tình lao vào trận chíến. “Thế nên, Katie sẽ trở thành một kẻ lao dịch, một bà nội trợ nông thôn, đúng không?”
“Không, cô ấy sẽ trở thành vợ tôi.”
“Và quần quật như vợ của một gã nông dân.” Ông khinh khỉnh đáp lại.
Quai hàm Ramon nghiến chặt và anh càng trở nên nhợt nhạt hơn. “Cô ấy sẽ có việc để làm, đúng thế.”
“Anh có biết không, Anh Galverra, rằng Katie chỉ duy nhất có một lần sống ở nông thôn trong suốt cuộc đời nó? Tôi tình cờnhớ đến sự kiện này cực kỳ rõ ràng.” Cái nhìn nghiêm khắc của ông ngoặt sang cô con gái đang giật nảy mình. “Con có muốn kể cho anh ta nghe chuyện đó không, Katherine, hay là bố?”
“Bố, lúc đó con mới chỉ 12 tuổi.”
“Cũng như ba người bạn của con, Katherine. Nhưng chúng đã không thét lên khi người nông dân ở đó chặt phăng cổ con gà. Chúng không gọi anh ta là tên giết người ngay tại bàn và từ chối ăn món gà trong hai năm trời. Chúng không cho là bọn ngựa “bốc mùi”; hay việc vắt sữa bò là “gớm guốc”, và một nông trại trị giá nhiều triệu đô là “một nơi vô cùng hôi hám đầy những con vật dơ dáy.”
“Thôi,” Katie nổi loạn cắt ngang. “ Bạn con đã không ngẫu nhiên mà ngã lăn vào một đống phân, bị ngỗng cắn, hay bị một con ngựa mù đá phải.” Quay phắt sang Ramon để cố bênh vực cho bản thân, Katie sửng sốt thấy anh đang nhìn xuống cô cười toe toét.
“Giờ thì anh sắp sửa lăn ra mà cười đấy, Galverra.” Ông Connelly tức tối nói, “nhưng anh sẽ không cười nổi khi biết rằng ý tưởng sống trong nghèo khổ của Katie sẽ làm nó mất hết tất cả những gì nó gây dựng và tính phí bất kỳ thứ gì nó muốn vào tài khoản của tôi. Nó không biết nấu nướng nếu món ăn đó không phải là trong hộp, trong túi giấy hay trong đồ hộp ăn liền, nó còn không biết đâu là đầu kim nữa, nó..”
“Ryan, anh đang phóng đại rồi.” Bà Connelly can thiệp vào một cách không hề mong đợi, “Katie đã sống nhờ thu nhập của chính nó từ ngày nó tốt nghiệp đại học, và nó hòan toàn biết cách khâu vá.”
Ryan trông sẵn sàng nổ bùm bụp. “Nó biết thêu hoặc bất kỳ việc quái nào đại loại vậy. và không giỏi! Tôivẫn không biết liệu thứ mà nó làm tặng chúng ta có được coi là con cá hay con cú không nữa, bà cũng vậy mà.”
Hai vai Katie bắt đầu rung lên vì nụ cười cố nén. “Đó là… một cái nấm.” cô rền rĩ, úp mặt vào vòng tay kiên quyết của Ramon và phá lên cười. “Con… con đã làm nó khi con lên 14 tuổi.” Lau sạch nước mắt đang ứa ra vì cười quá mức, cô dựa vào trong lòng Ramon và ngước đôi mắt sáng lấp lánh của mình lên Ramon. “Anh biết không.. em đã tưởng họ sẽ nghĩ anh không đủ tốt với em.”
“Những gì chúng ta nghĩ,” Ryan Conneely cáu kỉnh, “là…”
“Có phải Katie thiếu kỹ năng với kiểu sống mà nó sẽ theo anh không, anh Galverra,” Bà Connelly cắt ngang cơn giận bùng nổ của ông chồng. “Thứ “kinh nghiệm” làm việc của Katie trước kia ở trường và ở chỗ làm hiện thời, là loại công việc đầu óc chứ không phải là lao động chân tay. Nó tốt nghiệp hạng xuất sắc, và tôi biết ở chỗ làm nó đã phải khổ nhọc đến thế nào. Nhưng Katie hoàn toàn chẳng có kinh nghiệm gì với kiểu lao động chân tay đến gãy lưng đâu.”
“Cô ấy sẽ chỉ kết hôn với tôi.” Ramon đáp lại.
Ryan Connelly rõ ràng là đã chấm dứt việc cố gắng phải tỏ ra biết điều. Ông nhảy ngược lên, tiến hai bước dài giận dữ, rồi quăng cái nhìn tăm tối của mình vào Ramon với một cơn điên tiết phát ra từ tất cả các lỗ chân lông. “Tôi đã đánh giá sai anh ngay từ ngày anh bước vào nhà chúng tôi, Galverra. TÔi tự cho là anh có lòng tự trong, và cả danh dự nữa, nhưng tôi đã sai lầm.”
Bên cạnh cô, Katie cảm giác Ramon trở nên cứng người lại như đá tảng khi bố cô tiếp tục bài diễn văn dài chỉ trích khắc nghiệt của ông. “Tôi thừa biết là anh nghèo – anh nói bao nhiêu, tôi vẫn sẽ cung cấp cho anh một con số tiền thích hợp. Tuy anh đứng đây và nói với chúng tôi rằng cho dù anh chẳng đem lại cho nó cái gì, anh vẫn sẽ mang con gái của chúng tôi đi, lấy đi của nó tất cả mọi thứ mà nó có, lấy đi cả gia đình và bạn bè nó nữa – tôi hỏi anh, đó có phải là hành động của một gã đàn ông tử tế và đáng kính không? ANh trả lời tôi, tôi thách anh đấy.”
Katie, sắp sửa đứng ra làm trung gian hòa giải, đưa mắt dò theo biểu hiện nét mặt chết người của Ramon và lùi lại. Bằng một gịong nói thấp trầm, khủng khiếp, anh dằn từng tiếng một. “Tôi sẽ để Katie tránh xa khỏi người anh của chính tôi (EM KHONG HIEU CAU NAY, DICH DAI). Câu trả lời đó đủ cho ông chưa?”
“Đủ, vì chúa, đủ rồi! Câu đó cho tôi biết loại…”
“Ngồi xuống nào, Ryan,” Bà Connelly cao giọng. “Katie, con và Ramon vào bếp pha chút gì đó uống đi. Mẹ muốn nói chuyện riêng với bố con.”
Áp tai vào cửa bếp nghe trộm cuộc nói chuyện một cách không biết xấu hổ trong khi Ramon pha đồ uống, Katie quan sát mẹ cô bước lại gần bố và đặt bàn tay lên tay bố cô. “Chúng ta đã thua trận chiến này rồi, Ryan, và anh đang gây thù địch với người chiến thắng. Anh chàng đó đang rất khó khăn mới cố không chống lại với anh, vì thế anh đang cố tình dồn cậu ta vào chân tường cho đến khi cậu ta không còn cách nào khác ngoài việc trả đũa lại.”
“Khốn khiếp, nó chưa thắng đâu. Không cho đến khi Katie lên máy bay với nó. Cho đến lúc đó, nó là kẻ thù chứ không phải là kẻ thắng cuộc.”
Bà Connelly cười nhẹ. “Cậu ta không phải là kẻ thù của chúng ta. Ít nhất, cậu ta không phải là kẻ thù của em. Không phải từ giây phút cậu ta nhìn vào anh và nói với anh rằng Katie sẽ sống từng ngày trong cuộc sống của nó biết rằng nó được yêu thương.”
“Nhảm nhí. Chả có gì ngoài ba cái lời nói nhảm nhí.”
“Nhưng được nói với chúng ra, Ryan. Được nói ra một cách chân thành và không hề bối rối trước các bậc phụ huynh của Katie – lời nói ra không hề thì thầm trước nó ngay cả trong thời điểm giận dữ. Em thậm chí còn không thể nghĩ một người đàn ông nào lại nói được những lời ấy trước bố mẹ một cô gái. Cậu ta sẽ không bao giờ để cho con bé tổn thương. Cậu ta sẽ không thể trao cho nó vật chất, nhưng sẽ trao cho nó mọi thứ thực sự đáng giá trong cuộc đời này. Em biết điều đó. Giờ thì hòa nhã mà nhượng bộ đi, hoặc là anh sẽ còn thua thiệt hơn nữa đấy.” Khi chồng bà nhìn tránh đi, bà chạm vào mặt ông, và xoay mặt ông đối diện với mình.
Đôi mắt xanh thăm thẳm của bà, giống y hệt mắt Katie, ướt nhòe. “Ryan,” bà dịu dàng nói. “Đó không thực sự là người mà anh phản đối, phải không?”
Ông thở dài, một tiếng thở dài sâu rời rạc. “Không,” ông cất tiếng khàn khàn. “Thực sự không. Chỉ là vì… anh không muốn cậu ta mang Katie của anh đi mất. Anh lúc nào cũng yêu thương nó, em biết mà, Rosemary. Nó là đứa con duy nhất trong ba đứa từ trước đến nay quan tâm tới anh, đứa duy nhất coi anh là một thứ khác ngoài một hầu bao mở rộng hào phóng., đứa duy nhất từ trước tới nay quan tâm đến mỗi khi anh ốm hay mệt mỏi, nó đã cố làm cho anh vui.” Ông hít vào một hơi dài, “Katie luôn giống như một tia nắng mặt trời trong cuộc sống của anh, và nếu cậu ta mang nó đi, anh sẽ không thể nào còn thấy được ánh nắng Katie của anh nữa.”
Katie, không hề nhận thức được Ramon đã tiến lại và đứng ngay đằng sau, cô dựa đầu vào khung cửa, nước mắt chảy dài trên má.
Nâng cằm vợ lên, Ryan lấy khăn tay của ông và lau những giọt nước mắt trên mặt vợ. Bà Connelly gượng cười. “Chúng ta đáng ra nên trông đợi điều này … đó chính xác là việc mà Katie sẽ làm. Nó luôn luôn tràn đầy niềm vui và hạnh phúc, vì thế sẵn sàng hy sinh bản thân nó. Nó lúc nào cũng kết bạn với đứa trẻ mà không ai chơi cùng, và chưa bao giờ có một con chó đi lạc nào mà Katie lại không đem lòng yêu thương. Cho đến tận lúc này, em đã nghĩ David đã phá hủy cái phần đẹp đẽ, biết yêu thương trong nó, em căm ghét cậu ta vì điều đó,….” Nước mắt dâng đầy trên mi, và lấp lánh trên hai má của bà. “Ôi, Ryan, anh không thấy sao… Katie đã tìm lại được thứ mà nó yêu thương.”
“Gã đàn ông lần trước đã đánh đập nó.” Ryan mỉm cười buồn bã.
“Nhưng cậu con trai này sẽ không,” vợ ông lên tiếng. “Cậu ta sẽ bảo vệ con bé.”
Ôm bà vợ sụt sùi của ông vào lòng, Ryan liếc ngang phòng và bắt gặp Katie cũng đang khóc trong vòng tay của Ramon, cô đang nắm chặt chiếc khăn tay của anh. Một nụ cười hòa giải thoáng qua trao cho người đàn ông cao lớn đang ôm chặt con gái ông bằng cái ôm che chở của mình, Ryan lên tiếng. “Ramon, cậu còn thừa chiếc khăn tay nào không?”
Nụ cười nhẹ của Ramon thể hiện sự chấp thuận ngừng bắn giữa hai người đàn ông. “ Cho những người phụ nữ, hay là cho chúng ta đây?”
*******
Khi hai bậc phụ huynh rời đi, Ramon yêu cầu sử dụng điện thoại và Katie bước ra ngoài hiên để anh trò chuyện một cách riêng tư. Cô lang thang quanh quẩn, lơ đãng chạm vào những bụi cây trồng trong những cái chậu lớn bằng gỗ đỏ, rồi ngồi lên một bên của chiếc ghế bố dài, nhìn chăm chú vào những ngôi sao sáng lấp lánh như những viên kim cương trên bầu trời.
Ramon tiến về phía cửa kính đang mở và dừng lại, bị mê hoặc bởi vẻ đẹp mỏng manh của bức tranh mà cô tạo ra. Ánh sáng đèn từ bên trong căn hộ hắt ra phía cô trong đêm đen mượt như nhung. Mái tóc cả cô rơi xuống xõa ra, lộng lẫy quanh bờ vai, có một sự chin muồi căng tràn nhựa sống trong dáng người của cô, kết hợp với vẻ kiêu hãnh kín đáo trong nét nghiêng nghiêng của chiếc cằm làm tăng thêm sức quyễn rũ trong cô, khiến cho cô dường như vừa như khiêu khích vừa như khó tiếp cận.
Cảm nhận được sự hiện diện của anh, Katie nhẹ quay đầu lại. “Có chuyện gì không ổn sao?” cô hỏi khi nghĩ đến cuộc gọi điện thoại vừa nãy của anh.
‘Có,” anh nói với vẻ dịu dàng nghiêm nghị. “Anh sợ rằng nếu anh tiếng gần thêm nữa anh sẽ khám phá ra em chỉ là một giấc mơ.”
Nụ cười ngọt ngào trên đôi môi gợi cảm của Katie. “Em rất thực.”
“Các thiên thần không có thật. Không ai mong đợi được chạm vào và ôm một thiên thần trong vòng tay.”
Nụ cười của cô rực rỡ hơn. “KHi anh hôn em, những suy nghĩ của em chỉ là hư ảo.”
Bước xuống hiên anh vòng qua cô, đôi mắt anh nhìn sâu vào mắt cô. “Và những suy nghĩ của em là gì khi em ngồi một mình ở đây, ngước nhìn lên những vì sao giống như một nữ thần đang thờ phụng?”
Chỉ cần âm sắc giọng nói trầm sâu lắng của anh cũng đã khuấy động katie; nhưng giờ cô đã tự bộc lộ cho anh thấy rằng trong cô chỉ là một bản tính nhút nhát cố hữu. “Em đang nghĩ không thể nào tin nổi chỉ trong vòng có 7 ngày toàn bộ cuộc đời em đã thay đổi. Không, không phải bảy ngày, mà chỉ là 7 giây thôi. KHoảng khắc anh hỏi đường em, cuộc đời em đã đổi sang hướng khác. Em luôn tự hỏi chuyện gì sẽ xảy ra nếu em đi xuống sảnh 5 phút sau đó.”
Ramon đỡ cô nhẹ nhàng đứng dậy. “Em có tin vào số mệnh không, Katie?”
‘Chỉ khi mọi thứ sai lầm.”
“Còn khi chúng xảy ra tốt đẹp?”
Mắt Katie lấp lánh. “Thì đó là vì em đã lên kế hoạch một cách thông minh và làm việc chăm chỉ.”
“Cám ơn em.” Anh toét miệng cười như trẻ con.
“Vì cái gì đây?”
“Vì tất cả những lần trong 7 ngày vừa qua em đã khiến anh cười.” Đôi môi anh phủ lấy môi cô bằng một cái hôn ngọt ngào, ấm áp.
Katie nhận ra rằng anh không có ý định làm tình với cô đêm nay, và cô biết ơn và xúc động bởi sự kiềm chế của anh. Thể xác cô đã quá kiệt quệ và đầu óc cô trống rỗng rồi.
“Ngày mai anh định làm gì?” Cô hỏi sau vài phút, khi anh chuẩn bị rời đi.
“Thời gian của anh là của em.” Ramon trả lời. “Ngày mai anh định tới Puerto Rico. Vì chúng ta sẽ không đi cho đến tận Chủ nhật, cam kết duy nhất để anh ở đây là bắt buộc phải ăn sáng với bố em.”
“Anh muốn đưa em đến chỗ làm sáng mai trước khi anh gặp ông ấy không?” Katie hỏi. “Chúng ta sẽ có thời gian ở bên nhau và anh có thể đón em sau đó.”
Vòng tay của Ramon siết chặt lấy cô. “Có.” Anh thì thầm.