Số lần đọc/download: 0 / 36
Cập nhật: 2021-04-18 17:57:47 +0700
Chương 8
Đ
ÊM QUA, TRỜI ĐỔ MỘT TRẬN mưa lớn. Trận mưa đầu mùa như trận mưa bão rớt. Gió rít căm phẫn. Tôi nằm đắp chăn trên giường, nghe mưa gió giận hờn nhau và nghĩ tới những con chim khuyên dưới giàn hoa giấy nhà Tường Vi. Nàng không thể đem chúng vào nhà trú mưa. Chả hiểu nàng có nhờ chị săn sóc chúng nó? Sáng nay Sàigòn bừng nắng. Nắng rực rỡ nhẩy múa trên cành lá còn ướt nước mưa. Tôi trở dậy, đầu óc hoang mang. Có lẽ, tôi chợt nhớ những bài thơ của Tường Vi hứa gửi cho tôi đọc khi một trong hai chúng tôi chết trước. Tôi vội vàng xuống nhà Tường Vi.
Lối vào nhà nàng còn sũng nước. Trái tim tôi xốn xang ngay tự lúc đứng ở cổng nhà nàng. Tôi nghe rõ tiếng khóc. Ngón tay tôi ấn chết vô nút chuông điện. Cánh cửa quen thuộc hé mở. Tường Thanh mắt đẫm lệ. Thấy tôi, nàng nức nở:
- Ông Hoài!
Tôi phóng nhanh vào:
-Chuyện gì thế, cô Thanh? Nàng lau nhanh nước mắt:
-Đêm qua mưa lớn quá. Tôi thở phào:
-Vâng, mưa gió đầy trời.
Tường Thanh thấm khô nước mắt. Nhưng nàng không thể giấu nổi đôi mắt ngầu đỏ mà tôi biết nàng đã khóc từ lúc mưa vừa chớm tạnh.
-Cô Thanh.
-Dạ.
-Có chuyện gì xảy ra không? Đêm qua tôi bồn chồn quá. Tôi sợ những con chim khuyên chết cóng trong lồng.
-Chúng hãy còn sống.
-Tường Vi?
-Con bé ngủ ngon. Ông Hoài... Nàng nhìn tôi. Ánh mắt như thắp một ngọn nến. Và ngọn nến buồn thảm cơ hồ ngọn nến cắm trên nắp quan tài.
-Ông Hoài...
-Tôi nghe cô đây.
-Những người mơ mộng đều không muốn đi xa hơn, khi họ nghĩ rằng đã đến đỉnh của mộng mơ. Ông đồng ý chứ?
-Vâng.
-Tường Vi đã nhập cõi thiên thai của nó.
Tôi giật mình:
- Cô nói gì, cô Thanh?
Nàng cắn môi dưới một giây, rồi nói:
-Người ta chỉ bất hạnh, sầu đau khi trống vắng kỷ niệm. Một người con gái sẽ khốn nạn biết mấy nếu đến giờ lâm chung nàng còn phải chờ đợi tình yêu đến.
Tôi đứng dậy:
-Để tôi lên đánh thức Tường Vi. Nàng chớp mắt:
-Ông Hoài, tôi chưa nói hết ý.
Tôi đành ngồi xuống. Và Tường Thanh, dù không muốn khóc, dù cố nén một đau thương, nước mắt nàng vẫn ứa ra.
-Tường Vi không bao giờ bất hạnh. Nó là đứa sung sướng nhất ở thế gian và ở cả địa ngục. Ông đã cắm vào bình hoa tâm hồn nó một đóa hoa thương yêu bất tử. Và con bé nhập thiên thai bằng hương thơm của tình người.
-Cô Thanh.
-Ông không thể đi xa hơn. Tường Vi cũng vậy. Cả tôi nữa. Tối qua, trời đầy trăng sao, Tường Vi nhờ tôi ẵm lên xe bảo ngồi trên xe làm thơ thú vị hơn nằm trên giường. Rồi con bé chờ tôi ngủ, tự lăn xe, tự
mở cửa ra ngoài sân thượng. Tôi ngủ thiếp, không biết mưa gió bên ngoài.
-Rồi sao?
-Chiếc xe còn đó.
-Tường Vi? Tường Vi?
-Nàng đã nhập thiên thai.
-Đã chết?
-Không, đã nhập thiên thai. Nàng đã bay đến một chân trời xa như ông muốn. Tôi cứ sợ trái bóng xà phòng ông thổì cho nàng vui sẽ vỡ. Bây giờ, nàng tin chắc trái bóng lung linh màu sắc ấy không bao giờ vỡ. Trái bóng kỳ diệu đã thay cánh hạc đưa nàng lên thiên thai.
Mắt tôi mờ đi. Trái tim tôi đang bị muôn vàn mũi kim nhọn đâm. Tôi có cảm tưởng mình là liều thuốc độc mạnh nhất cho một người muốn tự tử.
-Ông Hoài.
-Ông đừng ân hận. Hành lý của Tường Vi xếp chặt kỷ niệm tình yêu mà ông gửi nàng.
Tôi nghiến răng. Tai tôi ù rồi. Nhưng tiếng nói của Tường Thanh cứ như ngọn gió bấc cắt da thịt xoáy vào tai tôi.
-Nàng ghi giấy dặn trước hai điều, ông muốn xem không? Tôi lắc đầu. Tường Thanh nói:
-Tường Vi van xin ông đừng nhìn mặt nàng lần cuối vì mặt người chết xấu lắm. Nàng bảo thế. Sau hết, nàng tặng ông những bài thơ.
Tường Thanh trao tay tôi một xấp giấy màu hồng. Tôi run rẩy đỡ những bài thơ. Gia tài của Tường Vi, nàng để lại trên cõi đời cho riêng tôi, chẳng cần chúc thư. Người chết không oán hận. Người sống cũng không oán hận. Tôi chợt thấy Tường Thanh nói đúng. Con chim khuyên nhỏ bé của tôi đâu có chểt. Nó đã bay lên một cõi thiên thai của nó, bay đến miền hoa lan. Chắc hẳn nó sung sướng.
Chỉ còn lại những kẻ không biết mơ mộng, những kẻ lê đôi chân xích hai tảng đá thực tại là bất hạnh trọn kiếp người.
4-3-1970
(Viẽt xong tại xã Phú Nhuận)