Nguyên tác: The Thief And The Dogs
Số lần đọc/download: 0 / 11
Cập nhật: 2020-11-02 22:25:37 +0700
Chương 5
M
ột vài người khách ngồi ăn nhìn anh chằm chằm không tin vào mắt mình rồi đồng thanh đứng dậy:
- Ôi lạy trời, cầu trời phù hộ cho con trên đất này.
- Nhờ Đức thánh tiên tri, hôm nay thật là tốt lành và phúc đức!
Họ vây bọc lấy anh, người bán cà phê và người hầu bàn đầu tiên chen nhau mà ôm lấy anh và hôn anh. Saít bắt tay họ lần lượt và tỏ lời biết ơn họ:
- Ông chủ Tácgiăng ạ, xin cảm ơn, và cảm ơn các bạn.
- Nhưng ra bao giờ vậy?
- Ngày hôm kia.
- Vậy thì chúng tôi có lí do để lạc quan tin vào Đấng Cứu thế.
- Lạy Chúa lòng lành.
- Thế còn những người khác thế nào?
- Họ đều khỏe mạnh cả. Hãy kiên nhẫn, việc đâu có đó.
Họ trao đổi với nhau về những tin tức mới nhất, cho đến khi chủ quán kéo Saít ra một góc bàn riêng biệt sau khi yêu cầu mọi người trở lại chỗ cũ của mình thì yên tĩnh mới trở lại trong quán. Không có gì thay đổi khác trước, như là anh mới xa cái quán này hôm qua vậy: gian phòng tròn, các bình rượu bằng đồng, những cái ghế mây, những khách ăn quen thuộc vẫn ngồi đây đó với những chén trà và trao đổi giá cả các món hàng. Qua cửa sổ, người ta cảm thấy sa mạc trải mênh mông trong bóng đêm dày, không có một tia sáng. Im lặng nặng nề trong quán. Một luồng gió khô mát thổi vào trong phòng mang theo cả sức mạnh và sự tinh khiết của sa mạc. Saít cầm lấy chén trà người hầu bàn vừa đưa tới và nâng lên uống một hơi không kịp chờ nguội nước.
Anh nghiêng người về phía chủ quán và hỏi:
- Bây giờ công việc ra sao, anh?
Tácgiăng hơi trên môi dưới:
- Bây giờ người ta chẳng còn thể tin ai được nữa, bất cứ ai.
- Vậy, tại sao thế, lạy Chúa.
- Toàn những bọn ăn hại, người ta tưởng chúng là viên chức làm việc nhà nước cả.
Anh buông một tiếng thở dài đầy vẻ giễu cợt:
- Bất kể thế nào, một tên ăn hại còn hơn là một tên phản bội. Chính vì một kẻ phản bội mà tôi bị tống vào tù, ông chủ quán ạ.
- Xin Chúa hãy bảo vệ chúng ta.
Saít nhìn lão chủ quán với đôi mắt dò xét:
- Anh không có tin tức gì ư?
Người chủ quan lắc đầu vẻ tiếc rẻ và im bặt một cách bướng bỉnh. Saít ghé sát vào thì thầm:
- Mình cần một khẩu súng lục, loại tốt ấy.
Lão chủ quán Tácgiăng đáp ứng ngay không do dự:
- Sẵn sàng ngay thôi.
Anh cảm ơn lão bằng một cái vỗ vai mạnh và lúng túng nói:
- Nghĩa là tôi không có…
Lão chủ quán giơ ngón tay mập mạp lên môi và ngắt lời anh bằng một giọng phiền trách:
- Ai lại đi bắt anh phải xin lỗi! Saít uống hết chén nước, lòng thanh thản, rồi anh đứng dậy bước đến bên cửa sổ. Anh đứng đó, dáng thon thả, đương đầu với ngọn gió đang thổi phồng các vạt áo của anh như một cánh buồm. Phóng tầm mắt về phía mênh mông trong đêm tối, anh phát hiện ra những ngôi sao treo trên bầu trời trong veo hệt như một giải cát, làm cho quán cà phê hình như một hòn đảo cô đơn giữa biển khơi hoặc một chiếc máy bay bị treo trên bầu trời… Quán cà phê xây dựng trên một cồn đất, dưới chân cồn chập chờn các chấm lửa thuốc lá của khách đã rời khỏi phòng trà ra ngồi ngoài trời trong bóng đêm để hóng mát và yên tĩnh, trông như các ngôi sao lập lòe. Xa xa, về phía tây, hiện lên những điểm sáng của khu Aphasiết, gợi lên vị trí khác sâu trong sa mạc. Ngả người ra ngoài, Saít nghe rõ tiếng nói của những khách khứa ngồi ở dưới chân cồn đất. Người hầu bàn tiến về phía họ, tay mang cái điếu hút thuốc có than cháy rực sáng bắn các tia lửa ra lách tách. Buổi họp dưới ánh lửa trở nên ồn ào, cười nói và chẳng bao lâu một giọng trai trẻ vẻ đùa cợt cất lên trong đám người:
- Ở đây có người nào có thể chỉ cho tôi biết một nơi nào yên tĩnh ngự trị không?
Có tiếng một người khác cất lên, thách thức:
- Nào, xem kỹ đi, chính nơi này mà lại không yên tĩnh sao?
- Đáng buồn là anh lại đưa ra câu hỏi với chính anh…
- Tại sao lại cố tình tố cáo những nỗi lo ngại và băn khoăn của chúng ta? Người ta lại không thể quên đi tương lai được ư?
- Nhưng tại sao phải thế mới được chứ? Liệu có thể giả định cậu là người đối lập với hòa bình và ổn định không chứ?
- Cái đó ấy à, đấy là chuyện riêng tư giữa cậu và tên đao phủ của cậu.
- Anh bạn à, nếu anh nói chuyện nhảm nhí với vẻ vô tư đến như vậy chính là vì đang núp trong bóng tối và sa mạc. Nhưng anh sẽ không chậm trễ vào ngay thành phố đâu vậy thì chuyện tào lao như thế có ích gì.
- Bi kịch là ở chỗ này cơ, tức là kẻ thù của cậu có thể cùng một lúc là bạn cậu.
- Đây phải như vậy, cái bi kịch thực sự là người bạn của cậu đồng thời lại là kẻ thù của cậu.
- Nhưng tất cả chúng ta là những thằng hèn nhát, tại sao không thừa nhận như vậy?
- Có thể lắm, nhưng trong thời đại chúng ta thì tìm đâu ra sự dũng cảm?
- À! Lòng dũng cảm là lòng dũng cảm!
- Và cái chết là cái chết!
- Bóng tối và sa mạc, là tất cả cùng một lúc!
Chuyện trò vớ vẩn thật. Họ muốn nói gì? Tuy nhiên mình có cảm tưởng rằng trong chừng mực nào đó họ nói đúng suy nghĩ của mình. Phải rồi, một cách bí ẩn giống như bí ẩn của đêm tối. Cả chính mình nữa, mình cũng từng có một thời thanh niên sôi nổi. Trái tim say sưa, phấn chấn. Mình đi lùng kiếm vũ khí, không phải để ám sát mà để bảo vệ một lý tưởng.
Đằng sau cái cồn cát này, những chàng trai ăn mặc rách rưới bàn về nghệ thuật chiến đấu. Chỉ huy họ là chủ nhân cái ngôi nhà số 18. Ông ta chỉ huy họ, huấn luyện họ và truyền dạy kiến thức cho họ. Với Saít Maran, lúc đó khẩu súng lục quan trọng hơn là bánh mì. Khẩu súng lục còn đáng giá cao hơn cả lễ múa thánh ca mà anh đã từng chạy theo cha đi dự. Có một buổi chiều, cha anh đã hỏi: “Bây giờ thanh niên xứ này cần gì hở Saít?” và trước khi anh kịp trả lời, cha đã tự trả lời rằng: thanh niên cần vũ khí và sách, vậy thì con hãy luyện tập và đọc sách đi. Một lần khác trong khu nhà sinh viên, cha đã nhìn anh và cười chế diễu “Vậy ra con đã ăn trộm à? Con đã thực sự bước qua ngưỡng cửa rồi sao? Hoan nghênh, con đã làm giảm nhẹ tội cho bọn bóc lột đi đấy. Đấy là một hành động hợp pháp, Saít à, đừng có nghi ngờ gì về chuyện đó cả.
Từ lúc đó, cả không gian rộng lớn này đã là nhân chứng về tài nghệ của anh. Người ta đã nói rằng anh là Thần Chết hiện thân và tay súng của anh rất chính xác. Anh nhắm mắt thưởng thức không khí trong lành, thốt nhiên có một bàn tay đặt lên vai anh. Quay lại anh nhận ra lão chủ quán chìa ra cho anh khẩu súng lục:
- Chúa hãy phù hộ cho khẩu súng này bắn trúng kẻ thù.
Saít cầm lấy khẩu súng, xem xét nó và hỏi:
- Tôi phải trả anh bao nhiêu, ông chủ quán?
- Tôi biếu anh!
- Không đâu, tôi chỉ xin anh một điều là cho tôi một thời hạn.
- Anh cần bao nhiêu viên đạn?
Họ trở lại chiếc ghế băng. Vào lúc họ đi qua chiếc cửa mở, một chuỗi cười của phụ nữ vẳng đến từ ngoài và lão Tácgiăng vui mừng:
- Con bé Nua đấy, cậu còn nhớ đến nó không?
Saít chăm chú nhìn vào đêm tối nhưng không trông thấy ai.
- Cô ta vẫn đến đây ư?
- Thỉnh thoảng thôi. Cô ta sẽ vui lắm khi gặp cậu.
- Cô ta có đi với ai không?
- Chắc rồi… đi với con trai chủ tiệm làm bánh kẹo.
Họ cùng ngồi xuống chiếc ghế băng và lão chủ quán gọi người hầu bàn:
- Cậu hãy đi tìm cô Nua và bảo cô ấy tới đây, nhưng phải nói cho khôn khéo nhé.
Đúng, để cô ta đến để mình có thể nhìn thấy năm tháng đã làm cô ấy thay đổi thế nào, cái cô gái đã từng tìm cách chiếm lấy trái tim mình. Lúc đó trái tim mình lại ở chỗ khác rồi, thuộc về cái con mẹ phản bội mình. Thật không có gì đau khổ bằng trái tim yêu thương lại bị đáp lại bằng thái độ dửng dưng lạnh nhạt của người mình yêu. Không có gì đau đớn ê chề bằng tiếng kêu than của con chim họa mi vấp phải bức tường đá. Không có nỗi đau thương nào khốc liệt bằng một ngọn gió mát vuốt lên một lưỡi cưa sắt cả. Thậm chí những tặng vật cô ta cho mình hồi đó mình lại đem cho Nabavigia Alixơ hết. Anh mân mê khẩu súng trong túi và nghiến chặt răng. Nua hiện ra trước ngưỡng cửa, thật không có gì bất ngờ hơn. Khi nhận ra anh, nàng đứng sững lại kinh ngạc tột độ. Anh đứng nhìn nàng và mỉm cười. Nua trông có vẻ thon mảnh hơn xưa và mặt thì đánh bự phấn. Một chiếc áo váy trắng dán chặt vào thân hình, khiêu khích không cần che giấu để lộ cánh tay và bộ đùi, tóc bay tung trong gió. Bất chợt nàng lao vào anh và đôi tay họ ghì mạnh lấy nhau.
- Sáng danh Chúa, anh đã trở về!
Rồi nàng cười để giấu niềm xúc động, đứng chen vào giữa lão Tácgiăng và Saít.
- Em có khỏe không, Nua?
Tácgiăng trả lời vui vẻ thay cô:
- Anh trông đấy, Nua lúc nào cũng sáng lạn vì cô ấy tên là ánh sáng mà.
Đến lượt Nua trả lời:
- Em vẫn khỏe, còn anh? Về sức khỏe thì trông anh vẫn khỏe mạnh và vẫn có dáng đẹp như xưa, nhưng trong mắt anh có cái gì đó? Em biết anh. Khi nào anh giận dữ, em cũng nhận thấy ngay.
Saít mỉm cười hỏi lại:
- Sao lại như thế nhỉ?
- Em chẳng biết nói ra sao cả, mắt anh đỏ ngầu lên và hình như có vẻ đe dọa ở đôi môi.
Anh cười to và thì thầm vẻ tiếc rẻ với cô:
- Bạn em sắp đến tìm em đó.
Cô nàng lúc lắc đầu đáp lại hất mớ tóc vừa xõa xuống che mất mắt:
- Anh ta ấy à, anh chàng không biết cái cóc khô gì cả!
- Dù sao thì em đã cặp bồ với anh ta.
Nua nhìn anh với ánh mắt tinh quái:
- Anh có muốn em chôn sống ngay lập tức anh ta trong cát không nào?
- Không, không phải trong đêm nay, chúng mình sẽ xem xét sau.
Đột nhiên, anh tỏ ra quan tâm:
- Này em, người ta nói rằng hắn ta là miếng mồi tốt đấy phải không em?
- Vâng, anh ta thường đưa xe đón em đi chơi ở khu Nghĩa trang những người tử vì đạo, anh ta thích những nơi vắng vẻ mà.
Trong mắt của Saít thoáng một tia bóng tối nhưng không thoát khỏi mắt cô nàng. Và anh lẩm bẩm như nói với riêng mình:
- Anh ta thích nơi vắng vẻ ở khu Nghĩa trang những người tử vì đạo?
Hàng mi mắt của Nua chớp chớp khi tia mắt của hai người gặp nhau. Nàng quở trách:
- Đấy, anh thấy không lúc này anh chẳng còn nghĩ gì đến em nữa phải không?
- Không phải thế đâu, sao cô em lại nói thế? Anh rất gắn với em!
- Có thể như vậy, nhưng anh chú ý trước tiên đến “miếng mồi tốt” cơ mà.
Anh lẩm bẩm và mỉm cười:
- Đấy là một cách nghĩ đến em đó.
Cô nàng đâm ra lo lắng:
- Nếu anh ta biết rõ sự thực về vai trò của em thì em chết luôn, cha anh ta là người có thân thế và gia đình ấy thực sự đông như một thị tốc đấy. Anh có cần tiền không?
- Anh cần một cái xe ôtô hơn là tiền.
Rồi Saít đứng dậy vừa nói vừa lấy tay nhẹ nhàng véo má cô nàng:
- Đừng giận anh. Sẽ không có gì xảy ra đâu mà em lo lắng và không bao giờ người ta có thể nghi ngờ em được. Anh có phải là tay mới vào nghề đâu, em biết rồi. Và sau đó, chúng ta lại càng có dịp gặp nhau luôn hơn là em tưởng.