Never lend books, for no one ever returns them; the only books I have in my library are books that other folks have lent me.

Anatole France

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 8
Phí download: 2 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2929 / 101
Cập nhật: 2015-09-19 10:33:02 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 8 Kết Thúc
ùa xuân đến, tôi gặp lại Triệu Hải Sinh.
Chúng tôi đã chia tay nhau hơn một năm, đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy anh. Anh mặc một cái áo sơ mi giản dị, cầm một cái ô màu lam, xuất hiện ở trước cửa nhà tôi.
Tôi mời anh vào nhà, anh cúi đầu thay giày, nhẹ nhàng đem ô đặt ở cạnh cửa.
Thời gian bỗng như quay lại năm tôi mười lăm tuổi, anh cũng như vậy mà xoay người bước vào, dùng giọng nói dễ nghe lễ phép hỏi: “Đây có phải nhà của thầy Hạ không, tôi từ Bắc Kinh đến đây, đã có điện thoại hẹn trước.”
Tim của tôi đâp nhanh và loạn nhịp trong vài giây, sau đó tôi xoay người, đi vào phòng bếp, chuẩn bị pha trà cho anh.
“Xin lỗi anh.” Tôi nói, “Trong nhà không có cà phê.”
“Cát Cát,” Anh nhận tách trà, hỏi: “Em có khỏe không?”
“Rất tốt.” Tôi nói, “Tối nay ở lại ăn cơm nhé, em đi mua thêm thức ăn.”
“Không được.” Anh lắc đầu, “Anh chỉ là đi ngang qua, tiện thể đến thăm mọi người. Phải rồi, anh đọc được tin em đã đoạt giải hội họa, thầy Hạ nếu ở dưới suối vàng có biết, chắc sẽ rất tự hào.”
Anh nói xong, ánh mắt hướng lên tường, nhìn đến hai bức tranh đang treo trên đó, một bức là khi anh rời khỏi nhà tôi lấy đi, do ba tôi vẽ, “Con gái”, và một bức khác là tác phẩm tôi đoạt giải lần này “Loài chim không thể bay.”.
“Vụ án của Mễ Mễ, nghe luật sư nói em đã không muốn truy cứu nữa?” Hải Sinh nói.
“Đúng vậy, dù sao cũng không đủ chứng cứ.” Tôi nói, “Chủ yếu là, những người có liên qua đều đã chết, dây dưa làm gì, đau khổ mệt mỏi lắm.”
“Cậu ta đã hồi phục tốt chứ?”
“Cảm ơn anh, không tệ lắm.”
“Anh định tháng chín này đi Australia.” Triệu Hải Sinh nói.
“Anh muốn thăm lại chốn cũ à.”
“Định cư.” Anh đi thẳng vào vấn đề, nói: “Cát Cát, anh hy vọng em đi theo anh.”
Tôi quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Cậu ta không hợp với em.” Triệu Hải Sinh nói, “Tình yêu là chuyện cả đời.”
“Có lẽ vậy.” Tôi nói, “Cũng may cuộc đời của anh ấy cũng vừa mới bắt đầu lại.”
“Em không nghĩ tới một ngày nào đó, cậu ta sẽ nhớ ra mọi chuyện hay sao?”
Mặt của tôi có chút biến sắc, nhưng kiên định lại: “Không sao cả, có lẽ ngày đó anh ấy đã yêu em, không thể rời xa em.”
“Chúc em may mắn.” Triệu Hải Sinh uống một ngụm hết ly cà phê, đứng dậy, mỉm cười nói với tôi: “Cát Cát, trà và cà phê của em pha đều giống nhau, uống rất ngon. Anh đi đây, em hãy suy nghĩ kỹ đề nghị của anh, chúng ta vẫn còn thời gian, em cứ từ từ đừng gấp.”
Anh đi ra cửa, cái khung khá thấp, anh khom người, mở ô, liền rời khỏi.
Tôi ngồi ở trong phòng thật lâu. Mùa này, ngoài cửa sổ có thể nhìn thấy những chú chim bay qua. Tôi thích nhìn chúng nó vỗ cánh bay đi, rồi đoán xem khi nào chúng nó trở lại, rốt cuộc những chú chim ấy sẽ bay về phương nào, và làm sao biết đường quay về chốn cũ. Kết hợp thành đàn, phải chăng bởi vì bọn chúng cũng sợ hãi cô đơn?
Cửa có người đẩy ra, là Dạng, anh mặc một cái áo thun màu vàng, ôm một quả bóng màu lam, toàn thân ướt đẫm mồ hôi, lớn tiếng nói với tôi: “Cát Cát, xem anh mang gì về cho em này?”
Nói xong, anh giơ ra bàn tay đang giấu sau lưng, trên tay là một con cá lớn.
“Ha ha.” Anh cười, “Nhìn thấy không, anh câu đấy, tối nay chúng ta có đồ ăn ngon rồi.”
“Thật xin lỗi.” Tôi chạy nhanh đến, “Em đã quên nấu cơm rồi.”
“Để anh nấu cho.” Dạng mang cá vào phòng bếp, xoay người lại nói với tôi, “Cát Cát, người kia là ai?”
“Ai?”
“Cái người đến tìm em đấy?”
“Anh đã thấy rồi à?”
“Ha ha.” Dạng nói, “Em nên giữ anh ta lại ăn tối.”
Bữa cơm tối hôm đó, là Dạng làm, anh kiên quyết không cho tôi nhúng tay vào. Vẫn nhớ khi vừa biết nấu ăn, tay chân anh vụng về, chén bát trong nhà tôi ngày nào cũng có cái bị vỡ, nhưng bây giờ, anh đã thành thạo rất nhiều, khéo tay đã gần vượt qua tôi. Tôi ngửi được mùi hương của món thịt kho cá, nên cảm thấy thèm ăn.
“Em ăn nhiều một chút.” Dạng lấy cho tôi một bát cơm đầy, “Em gầy lắm, nếu không ngày mai, anh dẫn em đi chơi bóng, đội bóng rỗ trường anh mới thành lập, đang cần thêm người, em có thể đến làm cầu thủ dự bị.”
“Đội bóng rỗ của các anh không phân biệt giới tính à?”
“Em là ngoại lệ.” Anh nói.
Dáng vẻ cười sảng khoái của anh, thật sự rất đẹp.
“Em nhìn anh làm gì?” Anh hỏi.
“Đẹp mới nhìn.”
“Ha ha.” Anh nói, “Được nghệ thuật gia khen tặng, đúng là rất vui.”
Tôi cầm đôi đũa, nhẹ nhàng gõ lên đầu anh, anh nhìn tôi, nói: “Cát Cát, anh đã gặp em ở đâu?”
Tôi vùi đầu ăn cá, anh lấy một miếng cá lớn cho vào bát của tôi nói: “Ba anh nói, ăn nhiều cá sẽ thông minh.”
Tôi nhìn anh kinh ngạc: “Anh đã nhớ rồi sao?”
Anh nhún vai: “Chỉ là tự nhiên nó hiện ra trong đầu, nên nói vậy thôi.”
“Ba của anh nhất định là rất tốt, cũng rất đẹp trai.”
“Đó là chuyện đương nhiên.” Anh chẳng có một chút khiêm tốn nào.
Buổi tối, mưa rốt cuộc cũng ngừng, chúng tôi ngồi bên ngoài bậc thang ở thềm nhà ngắm sao. Dạng bỗng nhiên nói với tôi: “Hai ngày nữa, anh sẽ sửa lại căn nhà một chút, anh đã ở đây gần một năm, không thể ăn không ngồi rồi mãi được.”
“Dạng.” Tôi nói, “Anh có thích ở đây không?”
Anh thở dài: “Một người không có chỗ để đi, có thể được như vậy là hạnh phúc lắm rồi.”
“Đúng rồi, anh đi bệnh viện kiểm tra, bác sĩ nói sao?”
“Thính lực bên tai trái không thể hồi phục, về phần trí nhớ, bác sĩ nói, anh phải trở lại hoàn cảnh quen thuộc, gặp người quen cũ, chắc chắn sẽ có hy vọng.”
Tôi dựa vào người anh gần một chút, anh vươn dài cánh tay ôm tôi: “Nhưng mà Cát Cát, anh vẫn cảm thấy em rất thân quen, dường như anh thật sự đã gặp em ở đâu rồi.”
“Ừ.” Tôi nói.
“Kỳ thật em không cần lo cho anh.” Dạng nói, “Em xem, hiện tại anh đã khỏe lên rất nhiều, nếu em có chuyện gì cần làm, thì hãy đi làm đi.”
Đương nhiên tôi hiểu được ý muốn của anh.
Tôi ngẩng mặt lên nhìn anh: “Chúng sẽ sống như vậy cả đời, chẳng lẽ không tốt sao?”
Trong bóng đêm, tròng mắt của anh sâu thẳm lấp lánh như bầu trời sao. Tôi nhắm mắt lại, anh hôn lên môi của tôi, thì thầm nói: “Cát Cát, em có biết anh lo lắng điều gì không?”
“Điều gì?”
“Anh lo rằng người anh yêu nhất không phải là em.”
Những lời này đánh trúng trái tim tôi, tôi bất ngờ đẩy anh ra.
“Em sao vậy?” Anh còn muốn ôm tôi.
“Đi ngủ sớm một chút đi.” Tôi nói, “Ngày mai em còn phải đi làm xa.”
“Em lại đi giao bán tranh à?” Anh nói, “Ngày mai anh không có tiết học, anh sẽ đi thay em.”
“Không phải.” Tôi nói, “Em đi gặp một người bạn. Phải mất hai ba ngày.”
“Được!” Anh đứng lên, ưỡn ngực ngã lưng, “Đi ngủ nào!”
Chúng tôi tự về phòng của mình. Căn nhà nhỏ quả thực không thể cách âm, thậm chí tôi có thể nghe được tiếng của anh ở bên kia đang thay quần áo, cởi giày, leo lên giường đắp chăn lại. Tôi mở ngăn kéo tủ đầu giường, trong đó có một cái điện thoại di động. Tôi vẫn còn nhớ rõ ngày đó, Hứa Dặc gọi điện thoại lần cuối cùng cho tôi, nói tôi biết hắn dùng cách của chính mình giúp Mễ Mễ báo thù. Tôi chưa kịp khuyên can hắn, thì hắn đã cúp điện thoại. Lúc tôi và Triệu Hải Sinh chạy đến quán bar thì vụ nổ đã xảy ra, nơi đâu cũng đều là người, chúng tôi không có cách nào khác đành phải dừng xe ở bên ngoài, đi vòng ra phía sau quán bar, vừa đúng lúc nhìn thấy Trương Dạng từ trên lầu nhảy xuống, mặt mày bê bết máu. Tôi nhìn qua liền nhận ra anh. Tôi kéo anh lên xe, đầu của anh trọng thương, đang rất nguy kịch, chúng tôi đưa anh vào bệnh viện, trên người của anh chẳng có gì, ngoài chiếc điện thoại này.
Anh nằm viện một tuần mới tỉnh lại, đầu bị cây xà nhà cháy rơi trúng, thính lực bên tai trái không còn, không nhớ bất kỳ chuyện gì. Tôi nghe giới truyền thông đưa tin, trong đám cháy đó anh đã cứu tổng cộng mười ba mạng người, trong tiếng nổ lớn cuối cùng thì bị “Mất tích”. Tin tức của anh có hai nhận xét, một vài người cho rằng anh nghĩa khí anh hùng, còn một vài người khác cho rằng anh là thủ phạm. Anh cũng chẳng có thân nhân, chỉ có một cha nuôi, ngay cả xét nghiệm DNA cũng không thể xác định.
Giây phút đó tôi quyết định để anh ở bên cạnh tôi. Làm cho anh mất tích, khiến cho tất cả mọi chuyện đều giống như bị gió cuốn đi sạch sẽ, tôi tin rằng đây là do ông trời sắp đặt. Anh là một món quà, cùng với “Đồng tiền xu” kia, đã từ lâu bắt đầu chậm rãi đi vào cuộc đời tôi. Nếu quá khứ của của anh đã bị xóa sạch, thì tương lai của anh tôi phải chịu trách nhiệm chăm sóc, bảo vệ.
Trước khi anh xuất viện một ngày, tôi đề nghị chia tay với Triệu Hải Sinh, sau đó, liền đưa anh về thành phố biển nhỏ bé này.
Triệu Hải Sinh không có dây dưa níu kéo, có lẽ người anh yêu vẫn là mẹ của tôi, tôi đối với anh mà nói, chỉ là một người tạm thời che lấp đi khoảng trống trong lòng anh, nội tâm của anh sẽ vĩnh viễn day dứt không nguôi, buông tay là lựa chọn tốt nhất.
Đối với anh là thế, còn đối với tôi thì sao?
Tôi cầm lấy cái điện thoại, đi ra ngoài, bãi biển sau cơn mưa ẩm ướt lạnh lẽo. Tôi đi chân trần trên bờ cát, mở ra cái điện thoại của anh, bên trong chỉ còn một chút điện còn sót lại, bởi vì điện thoại đã qua một thời gian dài không dùng, nên đã muốn hư, tôi mở mục danh bạ, khi kéo đến cái tên “Tiểu Nhĩ Đóa”, tôi dừng lại.
Tiểu Nhĩ Đóa.
Ở bệnh viện, tôi đã từng nghe anh gọi cái tên này.
Tôi tin rằng, đây nhất định là người con gái anh yêu.
Khi anh đứng trong phòng nhìn đến bức tranh “Loài chim không thể bay” kia trong một thời gian dài, tôi càng hiểu rõ, ẩn sau gương mặt trên bức tranh ấy, là người con gái của anh.
Đây chính là lúc, tôi nên đưa anh về với cô ấy.
Tôi lấy ra cái điện thoại của mình, bàn tay run rẩy, bấm gọi số điện thoại kia. Rất nhanh có người nhận, tôi nghe được một giọng nói trong trẻo ngọt ngào: “A lô, xin hỏi tìm ai?” Một khắc đó, giống như tôi được nhìn thấy Mễ Mễ, Mễ Mễ đang đứng trong nước biển, ưỡn ngực chỉ tay về phía trước, tinh nghịch nhìn tôi mỉm cười.
Tôi trấn tĩnh chính mình, nhẹ giọng nói: “Vâng, tôi muốn tìm Tiểu Nhĩ Đóa.”
HẾT CHƯƠNG 8
Tai Trái Tai Trái - Nhiêu Tuyết Mạn Tai Trái