We read to know we are not alone.

C.S. Lewis

 
 
 
 
 
Tác giả: Lan Khai
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Quoc Tuan Tran
Upload bìa: Sakitabi
Số chương: 11
Phí download: 2 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1390 / 18
Cập nhật: 2016-06-17 07:56:11 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 8
ả ngày hôm sau, tôi theo lời Sẩu, nằm lì ở nhà không đi đâu hết.
Nói là tôi sợ cũng không đúng. Tôi chỉ làm theo sự khôn ngoan mà thôi. Tôi cần phải suy tính kỹ để sẵn sàng đối phó với bất kỳ sự gì có thể xảy đến cho tôi. Là bởi tôi đã quyết định lấy Ẻn cho kỳ được. Tôi quyết định sẽ thắng tất cả mọi kẻ tình địch của tôi, thắng cả người tôi yêu nữa.
Còn như bảo tôi không sợ cũng không đúng. Một người dù chán đời đến đâu khi chạm trán với cái chết cũng đâm hoảng. Huống hồ tôi hiện rất yêu đời. Tôi có thể giáp mặt với kẻ thù của tôi mà không chút nao núng sợ sệt. Nhưng tôi làm thế nào để không gờm một kẻ thù vô hình? Tôi còn lạ gì cách giết nhau hèn nhát của những tay tình địch miền rừng. Họ có bao giờ công nhiên đánh nhau! Họ chỉ đánh trộm. Đối với sự đánh trộm, ta dù khinh bỉ mặc lòng, ta không có quyền không phòng bị.
Suốt ngày hôm nay tôi nằm lì ở nhà Sẩu.
Anh đi vắng! Người ta mời anh sang ăn cưới tận làng bên.
Bữa cơm chiều xong, tôi liền bắt thằng Noọng cho trâu vào chuồng đóng văng lại và sai sập cổng trước cổng sau xuống.
Còn tôi, tôi nằm khểnh bên khuôn bếp mở sách ra đọc.
Cạnh chỗ tôi nằm, một con dao bảy sáng loáng và một khẩu súng giáp ba lúc nào cũng sẵn sàng khi hữu sự.
Tôi bình tĩnh lắm.
Nhưng tôi chỉ bình tĩnh về một mặt mà thôi: đối phó với kẻ thù.
Đối với Ẻn, tôi lại nghĩ ngợi rất nhiều, đến nỗi mắt tôi cứ nhìn những chữ mà óc tôi, kỳ thực, chẳng lĩnh hội được gì ráo.
Tôi tự đặt cho tôi hàng trăm câu hỏi để chẳng giải đáp ổn thỏa được câu nào. Và, càng bối rối, tôi càng say mê Ẻn, càng thiết tha yêu thiếu nữ. Trời, nếu tôi sẽ phải tuyệt vọng trong việc dự định cầu hôn với nàng thì sự tuyệt vọng này thực quả là ghê gớm hơn tất cả mọi thứ tuyệt vọng khác tôi đã trải qua.
Đối với tôi, Ẻn không những chỉ là một cô con gái. Nàng còn là một cái gì xa xôi bí mật nó kích thích tính tò mò của tôi.
Hơn nữa, nàng còn là tượng trưng của tất cả cái đẹp cái thơ của rừng thẳm mà tôi yêu mến tự bao giờ.
Đã gồm đủ ngần ấy điều kiện, nàng được tôi ao ước, chẳng qua cũng là lẽ tất nhiên vậy.
"Ta hết sức làm cho nàng phải nhận lời ta".
Ý nghĩ này vừa nảy ra trong óc tôi thì một tiếng động ngay bên ngoài phên cửa sổ vụt làm tôi nhỏm dậy như cái máy.
Có người!
Phải, tôi không thể nhầm được, bên ngoài tấm phên nứa, đích thị có người, một kẻ gian phi nào đương sắp làm việc ác. Tôi vớ vội lấy khẩu súng. Mắt tôi sáng lên; tim tôi se lại; tôi nhăm nhăm mổ cò.
"Thầy Khải à!... Còn thức không nè?"
Tôi buông khẩu súng xuống chiếu, và có cảm tưởng như trong tâm hồn vừa cất được nghìn cân nặng.
- Cô Ẻn đấy phỏng? Tôi còn thức đây. Tấm phên nứa hé mở.
Thiếu nữ lách vào trong nhà như một cái bóng.
- Cô Ẻn đi đâu thế?
- Lại thăm thầy.
- Ồ, quý hóa quá... Cô cũng nhớ tôi như tôi nhớ cô phải không?
- Không, tôi không nhớ...
Câu nói làm tôi rơi từ mây xanh xuống đất. Tôi hỏi vặn nàng bằng một giọng bực tức:
- Cô không nhớ tôi thì cô đến đây làm gì?
- Đến chơi thôi...
- Chẳng thà cô đừng đến tôi lại khỏi mất giấc ngủ!
Nàng cầm tấm phên cửa:
- Thế tôi đi về vậy...
Tôi hoảng kinh!
- Ấy chớ! Tôi nói đùa đấy! Cô ở đây nói chuyện cho vui. Anh Sẩu đi ăn cưới làng bên vắng...
- Tôi biết thế nên mới sang.
Tôi nóng ran cả người, bất giác ôm ghì lấy thiếu nữ.
Nàng êm ái gạt tay tôi:
- Thong thả đã.
- Ừ, Thế em ngồi lại đây cho ấm!
- Này, có phải đêm qua thầy suýt chết phải không?
- Phải. Anh Sẩu đã nói cho em nghe chứ gì?
- Không.
- Thế ai nói?
- Không ai nói.
- Không ai nói làm sao em biết?
Một vẻ tự kiêu hiện long lanh trong mắt thiếu nữ.
- Không cần ai nói em cũng biết!
Tôi ngờ vực:
- Ồ...
- Lúc thầy ở nhà tôi ra về thì có đứa nó bắn thầy chứ gì?
- Phải rồi. Em đã biết... à, hình như em biết trước có đứa nào bắn tôi?
Ẻn cúi nhìn bếp lửa. Tôi tiếp:
- Nếu em biết trước có đứa rình bắn tôi thì em hẳn cũng biết tên nó là gì chứ?
Nàng ngẩng phắt đầu nhìn tôi với một vẻ hoảng hốt và hấp tấp chối:
- Không, tôi có biết gì đâu!
Tôi mỉm cười:
- Có, em có biết. Nhưng nếu em chưa muốn nói thì thôi, để khi khác vậy. Giờ tôi chỉ hỏi em một điều.
-Thầy hỏi gì?
- Em đến đây làm gì?
- Đến để hỏi thăm thầy xem có bị thương không.
- May quá, tôi không việc gì cả.
- Thế thì tốt. Tôi không muốn thầy bị đau...
- Cảm ơn em. À, như thế tức là em cũng có lòng... yêu thương tôi?
- Tôi có nói thế bao giờ!
- Cần gì phải nói!
- Tôi lại thấy ông giáo đi ăn cỗ vắng, thầy ở nhà chắc buồn nên sang nói chuyện cho vui.
- Cô tốt quá.
- Có gì tốt!
- Cô lạ lắm...
- Thầy nên cẩn thận. Có đứa nó ghét thầy như thế, từ giờ thầy đừng một mình đi đêm nữa.
- Nhưng không sang nhà em, tôi nhớ lắm.
- Sang ban ngày vậy.
- Ban đêm nhớ nhiều hơn.
- Thế thì tôi sang chứ thầy đừng sang. Tôi chờ lúc ông giáo ngủ say rồi sẽ sang.
Tôi cầm tay thiếu nữ:
- Tại sao em lại làm thế?
- Làm thế nào?
- Tại sao em lại thích lén lút như thế? Chúng ta lấy nhau đường hoàng có hơn không!
- Thầy đừng nói chuyện ấy nữa. Thầy không nghe tôi thì tôi sẽ giận, không đến nữa đâu.
Như vậy là cái quái gì? Trong lòng nàng hẳn có một ẩn tình ấy. Tôi thề sẽ khám phá ra mối ẩn tình ấy.
- Ừ thì thôi, không nói chuyện ấy nữa!
-Thầy có muốn yêu tôi thì tôi sẽ đến cho mà yêu. Thế đủ rồi...
Tôi thở dài:
- Đã đành là đủ, nhưng không lấy được nhau, buồn lắm.
- Lấy nhau đã chắc vui à?
- Sao lại không!
Tôi ôm chặt nàng vào lòng và tha thiết:
- Ẻn!...
- Gì kia?
- Tôi yêu em lắm!... Tôi yêu mình lắm. Sao mình cứ nhất định không là vợ tôi?
- Thầy đừng hỏi thế!
Trời, tôi có thể phát điên lên với nàng được chứ không chơi! Thế này là cái quái gì!
Tôi ghì mạnh thiếu nữ đến nỗi nàng phải kêu đau.
- Tôi giết chết em mất.
- Sao tệ thế!
- Em tệ thì có. Em làm khổ tôi...
- Người ta đến cho mình yêu mà lại bảo người ta làm khổ à?
- Tôi không muốn yêu như vậy. Tôi muốn lấy kia.
- Còn tôi, tôi lại không thích lấy.
Tôi hẩy nàng ra:
- Về thì về!
- Thật nhé?
- Ai nói đùa!
Nàng đứng dậy, mở phên cửa ra ngoài.
Tiếng cà kheo bước qua rào nghe rõ mồn một...
Tôi bực tức quá, có cảm tưởng như người nhai một miếng cao su.
Sau cùng, tôi bỗng nảy ra một ý định. Tôi đứng phắt dậy, đeo khẩu súng lên vai đoạn tót xuống thang ra cổng.
Đêm ấy không có trăng.
Sự vật, tuy vậy không mịt mù lắm. Một thứ ánh sáng mơ hồ làm cho tôi nhận rõ bóng nàng đi trước mặt tôi.
Trong đời người con gái này tất phải có một bí mật gì ghê gớm lắm.
Tôi quyết theo nàng.
Tôi quyết khám phá cái bí mật kia cho bằng được.
Tôi nhón gót theo, trong khi nàng vẫn lùi lũi đi mà không biết.
Nàng rẽ vào một con đường bên này dòng suối, con đường vào sâu tận rừng rậm và không có nhiều nhà cửa gì hết.
Thế là thế nào?
Tôi rảo bước tiến lên.
Nàng vẫn như cái bóng ma trước mặt tôi.
Chừng nửa giờ qua.
Bên lề đường, giữa một chòm lau rậm, hiện thấp thoáng một túp nhà nhỏ, hình như tồi tàn lắm.
Từ phía trong, tuyệt nhiên không lọt ra một ánh đèn hay một tiếng động nào cả.
Thiếu nữ dừng chân trước ngôi nhà cô tịch nọ.
Nàng ngồi bên một gốc cây và ôi quái dị! Ôm đầu cất tiếng khóc. Nàng khóc không to, chỉ tỉ tê như tiếng dế giun, nhưng mà thảm đạm quá!
Tôi lạnh người, óc khôn mờ tối hẳn lại, không còn biết cắt nghĩa các điều mắt thấy tai nghe kia ra làm sao nữa.
Tôi cứ đành đứng lặng mà nghe.
Và nàng, nàng khóc một lúc khá lâu mới đứng dậy quay về lối cũ.
Tôi nép vào xó tối, chờ nàng qua rồi lại đi theo xem nàng còn làm những trò trống gì.
Nàng đi thẳng về nhà. Tôi rấn bước và theo kịp nàng giữa lúc nàng toan vào cổng.
- Cô Ẻn!
Tiếng tôi gọi khiến nàng giật bắn người.
Nàng quay phắt lại, tiến sát đến trước mặt tôi, hai mắt long xòng xọc:
- À, thầy lại theo dò tôi à?
- Tôi... tôi...
- Bước ngay... Đồ chó!... Tao chém cho mày một nhát dao này bây giờ!
- Ô hay! Tôi vì...
- Chẳng vì gì cả... Về đi!
Giọng nàng đã hơi dịu:
- Từ giờ đừng có theo tôi thế nữa, xấu lắm.
- Tôi yêu cô lắm kia. Thấy cô khăng khăng từ chối tôi, tôi phải xem cái cớ sự từ chối ấy là cái gì...
- Tôi không bằng lòng! Tôi không muốn gặp thầy nữa!
Suối Đàn Suối Đàn - Lan Khai Suối Đàn