Nguyên tác: The Godfather's Revenge
Số lần đọc/download: 2491 / 71
Cập nhật: 2016-05-06 21:42:47 +0700
Chương 7
H
ắn ngủ quên nhưng vẫn nghĩ Ginny luôn đúng, lúc nào cũng vậy, không có gì tuyệt vời bằng cái ngày mà họ bắt đầu yêu nhau say đắm.
Johnny Fontane bay đến New York trước một ngày. Hắn và Lisa, con gái lớn, đi ra ngoài ăn bữa tối ở nhà hàng Italia trên phố Harlem, nơi mà mì ống ngon như vợ hắn làm vậy. Ở đây bạn phải đặt trước để có một chiếc bàn, như kiểu mua một mảnh đất vậy - trừ khi bạn quen ai hoặc là một ai đó tầm cỡ trong thành phô. Lisa - người từng bị mất mặt vì sự nổi tiếng của cha mình - rõ ràng thích điều này: sự chú ý của mọi người, mỗi một miếng khi ăn, bông hoa tô điểm cho vẻ đẹp của cô, những bức tranh. Cô đang là sinh viên năm hai ở Juilliard. Lúc đầu Johnny kịch liệt phản đối con gái mình đến New York một mình. Juilliard là Juilliard, mặc dù Lisa còn nhút nhát, nhưng xuất hiện trên sân khấu đằng sau chiếc đàn piano cô thả lỏng vai, suối tóc dài đen mượt che một phần mặt, ngón tay búp măng nhảy múa trên phím đàn như một luồng sáng phát ra từ người cô. Johnny đã hứa sẽ chăm sóc con bé. Hắn đến thăm cô mỗi lần tới New York. Cô đưa cha mình tới những nơi chưa từng đến, như nơi sản xuất phim The Balcony của Jean Genet, nơi cả thế giới phim như một nhà thổ. Ngược lại hắn đưa cô tới những đấu trường và câu lạc bộ nhạc Jazz. Họ gần đây thân thiết hơn, kể từ lần hắn phải xa vợ mình, Ginny. Lisa cũng bớt nhút nhát hơn nhiều, thậm chí cả trên sân khấu, mặc dù Johnny phải thừa nhận không thích thú cho lắm khi xem con mình biểu diễn. Lisa mười năm trước đây rõ ràng không muốn diễu hành cùng cha mình trên phố chút nào.
Khi họ uống cà phê và đợi món tráng miệng - một chiếc bánh mì tròn mà họ sẽ cùng ăn - Lisa định nói gì đó nhưng lại thôi. Nếu có gì đó mà Johnny- Fontane biết về phụ nữ, thì lúc nào họ cũng có một điều gì đó để nói. Johnny nói:
- Thôi nào. Con biết là con có thể nói với ba mọi điều mà.
Chỉ khi hắn nhận ra có một loạt camera đang chĩa về phía mình, như thể muốn hắn đóng vai một người cha bình dị. Hắn kệ xác.
Johnny tiếp tục an ủi con gái. Cuối cùng Lisa đặt tay lên bàn và nhắm mắt lại. Cô ngồi như thế một lúc. Hắn im lặng. Một điều nữa cần biết về phụ nữ: để họ im lặng khi cần.
Lisa nói gần như thì thầm:
- Ba à, có đúng không? Một chữ thôi, có đúng hay không?
Hắn cảm thấy đau lòng khi con gái mình hỏi điều này. Đồng thời hắn thích cái tính ương ngạnh của cô. Dù sao thì cô cũng là con gái hắn.
- Không, không phải. Thật nực cười. Ba không phải găngxtơ. Ba không dính líu gì tới bọn chúng
cả.
Lisa gật đầu. Có vẻ như cô đang tự thuyết phục mình nên tin cha mình.
- Nếu một người Do Thái hoặc người Ailen hoặc Ba Lan đến đất nước này và làm việc chăm chỉ
- những công việc đường phố, những công việc mà những người nhập cư hay làm - và họ cũng biến chúng thành những công việc làm ăn hoặc một sự nghiệp chính trị, thì đó là ví dụ cho sự thành công cua giấc mơ Mỹ. Nhưng khi đó là một người Italia, hắn sẽ là một găngxtơ.
- Không phải mọi người Italia đều như thế. Johnny nói'.
- Đúng vậy. Nghĩ một chút đi con. Mọi người Italia đều như vậy. Khi bất kỳ ai lên đỉnh cao danh vọng, điều này lại xảy ra. Không tốt đẹp gì nhưng đó là sự thật.
- Nhưng có nhiều người trong số họ là... - Cô không muốn nhắc tới từ găngxtơ.
- Họ làm sao? Vito Corleone là Bố già của ba. Ông ta đứng ở nhà thờ và tuyên thệ sẽ chăm sóc ba, và ông ta làm thật, không khác gì đối với những người chú của con. Cái chú làm thợ sửa ống nước tên là gì?
- Paulie.
- Đúng, Paulie. Cũng giống như Paulie đã làm cho con. Nền tảng của chú ấy - là do Vito Corleone - ủng hộ hàng triệu đô cho những trẻ em nghèo, bệnh viện, nhà triển lãm, thậm chí cả những giáo sư ở trường của con. Ông ta không bao giờ đi thương thuyết với bọn tội phạm, về phần Michael Corleone, con trai Vi to, người bây giờ là ông trùm của gia tộc, một quý ông sống ở Columbia và Dartmouth và cũng là một anh hùng hải quân trong một trận đánh mà ba quên mất tên rồi. Có lẽ là Iwo Jima. À không, trận khác. Vấn đề là bất kỳ phóng viên hay bất kỳ ai mà con muốn tin, một thương vụ mà Michael Corleone có phần ở trong - chỉ vậy thôi - đóng góp cổ phần và không tham gia vào hội đồng quản trị - thương vụ đó cho ba cơ hội đầu tư ở một khu resort ven hồ Tahoe.
- Lâu Đài Trên Mây?
- Đúng rồi. Cũng giống như cách mà Howard Johnson bán cho ba một phần trạm sửa xe của ông
ta.
- Con nhớ ba nói ông ta không phải là chủ tịch hội đồng quản trị?
- Ông ta là một cổ đông lớn. Nhờ ông ta mà ba biết về vụ đầu tư. Những đứa con của Bố già giật
dây và ba tham gia vào vụ việc.
- Sòng bạc phải không? Không phải là resort?
- Có sòng bạc ở trong. Nhưng đó là một khu resort lớn. Có sân golf, tennis, phòng triển lãm. Khi nào rảnh chúng ta nên ghé qua thăm thử.
- Con rất thích!
Johnny cảm thấy tiếc nuối vì chưa bao giờ đưa con gái mình tới đó.
- Dù sao thì con cũng đã tới Nevada, con đã tới đó rồi thì cũng giống nhau cả thôi. Sân bay nào chả có cửa ra vào, chỗ nào chả có những trạm xăng. Con có thể mở một khu resort ở Nevada mà không có casino, rồi con sẽ mau chóng phá sản.
Cô lắc đầu.
- Không, tin ba đi, con sẽ phá sản.
- Ý con là con chưa bao giờ tới Nevada.
- Thật chứ?
- Thật.
- Không thể nào. Ba nhớ đã đưa các con tới đó rồi mà. Lisa lắc đầu:
- Con chưa bao giờ xem ba hát bên ngoài Los Angeles và nơi đây cả. Johnny Fontane uống nốt ly rượu:
- Thế à? Dù sao điều ba định nói với con không giống như những gì ba đầu tư trước đây, vụ lần này thu về khá lớn.
Tiền là một vấn đề quan trọng mà Johnny không muốn nói với con gái hoặc bất kỳ ai. Hắn có vấn đề với một vài kế toán viên, chưa kể ba vụ ly hôn, hai trong số đó là những diễn viên đàng điếm, đào mỏ. Dù thời thế xấu tốt, hắn đều sống sung sướng, boa mạnh tay và cá độ hết mình. Johnny hạ giọng:
- Nhờ có khu này mà con tới được trường Juilliard, phần còn lại đủ để chị em con học ở bất kỳ đâu các con muốn. Thật tuyệt vời!
Lisa gật đầu hờ hững:
- Vấn đề không phải là tiền. Ba liên quan tới quá nhiều người. Những người đó, những bức ảnh chụp nữa.
- Con yêu, ba là người của công chúng khi bằng tuổi con. Con có biết một ngày ba được yêu cầu chụp ảnh với những người xa lạ bao nhiêu lần không?
Lisa nhìn thẳng vào mắt cha mình.
Johnny gật đầu. Đúng vậy. Hắn quen biết nhiều người.
- Ba không muốn nói dối con, ba biểu diễn ở những nơi mà ba không muốn dây dưa với bất kỳ ai. Lần cuối cùng ba nhớ thì luật pháp Mỹ không cấm quen biết một người nào đó.
Johnny nhấp một ngụm cà phê. Lisa nắm chặt khăn tay và đưa lên miệng. Cô nhăn mặt, Johnny hy vọng đây không phải là một sự khó chịu.
Johnny nói, giọng to hơn:
- Thôi nào con gái. Nghĩ xem, ba là ca sĩ ở các hộp đêm. Con nghĩ ai làm chủ những hộp đêm
này?
Đấy không phải là câu mà Johnny nghĩ ra. Hắn học nó từ một diễn viên đồng tính Ollie Smith
Christmas - giờ đổi tên là ngài Oliver, một gã già khú đế to lớn - nói câu này để xua đuổi cánh phóng
viên đang bám dính lấy Johnny trong buổi diễn tập cho lễ ra mắt của Tổng thống Jimmy Shea. Lisa không tỏ thái độ mình đã nghe câu nói này trước đây. Johnny giơ tay biểu hiện sự đầu hàng, để nói rằng sự bắt buộc trong tình cảnh này. Hắn còn làm gì được nữa? Chẳng gì cả. Lựa chọn nào đây. Không có bất kỳ lựa chọn nào.
Lisa đặt khăn ăn xuống. Cô vuốt mái tóc mình. Một cử chỉ đáng lo ngại, Johnny nghĩ, cho đến khi hắn thấy nụ cười nở trên môi con gái.
Hắn đã làm cô tin tưởng.
Lisa tựa vào bàn và hôn lên má cha mình.
Johnny hối tiếc vì đã rất nhiều lần khi con cái cần sự giúp đỡ của hắn. Bắt đầu từ Lisa. Hắn còn phải đi một quãng đường rất xa nữa với Angie và Trina. Hai người vợ trước là Margot Ashton và Annie MacGowan đã “nhúng mũi” vào việc của hắn và gia đình. Điều này còn tồi tệ hơn cả việc làm hắn đau lòng hoặc lấy cắp tiền. Hắn sẽ không bao giờ để điều đó lặp lại. Johnny nói:
- Ba yêu con, thiên thần bé nhỏ ạ!
- Suỵt! - Lisa nói, nhưng cô vẫn mỉm cười.
Sau bữa tối Johnny đưa con gái về căn hộ của cô. Hắn biết nơi nào cũng có những người bạn có thể tin tưởng để tránh tai mắt của bọn phóng viên, những kẻ biết là không nên nói về vấn đề hiện tại của hắn ở Nevada hoặc những lời phàn nàn ở New York khi gọi hắn là cảnh sáât truởng. Trong vài giờ liền hắn tránh xa được những điều đó.
Màn đêm buông xuống. Hắn có nhiều cơ hội để tham gia một vài show diễn. Nhưng để thấy rằng hắn sẽ chịu mất ngủ vào ngày hôm sau, vậy nên hắn chọn qua đêm với một cô ả. Một người đàn ông luôn học hỏi được điều gì đó từ việc này. Hắn đối diện với ánh sáng gay gắt của buổi sáng sớm phản chiếu từ chiếc limo, quay trở về căn phòng ở khác sạn Plaza, và hắn thấy thực sự tự hào về bản thân.
Johnny cạo râu và tắm rửa và không cảm thấy chut say xỉn nào hết. Hắn có sự nghiệp đang lên cao. Khi còn là một thằng nhóc, nếu ai đó bảo rằng rồi một ngày những băng đĩa và bộ phim mà hắn tham gia sẽ làm lũ con gái la hét và lũ trai trẻ ghen tị, hắn cũng không lấy gì làm ngạc nhiên lắm. Hắn được sinh ra để làm người nổi tiếng: Đôi mắt sáng ngời, một giấc mơ lớn, một người mẹ luôn động viên con hết mình. Nếu ai đó bảo rằng hắn có thể giúp Tổng thống đắc cử và sau đó trình diễn buổi lễ ra mắt ấn tượng nhất trong lịch sử, Jonny cung sẽ tin tưởng điều này. Nhưng chỉ sau khi hắn biết toàn bộ sự thật, đó là khi cống hiến quá nhiều máu, nước mắt và mồ hôi cho Jimmy Shea (chưa kể một số cô bạn của hắn), thằng cha người Ailen vô ơn đã đuổi Johnny đi vì hắn là người Ý, chỉ vì tên đạo đức giả háo sắc muốn che giấu sự thật rằng cha ông ta là một kẻ buôn rượu lậu và những gì ông ta đã làm để được đứng đầu nước Mỹ. Đơn giản vì tất cả là chưa đủ khi vào được Princeton và ông ta trở thành một kẻ đào mỏ - cưới một cô gái lắm tiền. Ông ta phải giả vờ rằng mình xuất phát từ tầng lớp trung lưu. Mọi thứ đều quá dễ đoán.
Nhưng còn cái danh hiệu cảnh sát trưởng trong lễ diễu hành của ngày Columbus, ngay trên đại lộ Năm Johnny có nằm mơ cả triệu năm cũng không ngờ tới được. Nó là vinh dự chỉ dành cho những người quan trọng như Fiorello La Guardia, AI Smith hoặc Giáo hoàng. Johnny đã tham gia lễ hội này từ khi còn là thằng nhóc mặc quần dùi, một tay nắm cờ Mỹ tay kia là cờ Ý. Hắn chơi trống ở trường
trung học và diễu hành qua khắp các tuyến phố từ nhà thờ Saint Patrick đến dại lộ 79, mắt không rời khỏi cái mông đầy đặn của đội trưởng đội hoạt náo viên Armamaria DíGregorio. Cái năm mà hắn thành công cùng ban nhạc Les Halley, hắn vẫn còn quá nhỏ bé so với cái giá để micro ngoại cỡ của mình..
Giờ đây: cảnh sát trưởng Johnny Fontane
Khi khách sạn đưa bữa sáng cùng với mấy tờ báo, sự phấn chấn của Johnny kết thúc. Có một vài kẻ phá bĩnh đang muốn tổ chức những cuộc biểu tình lố bịch hai bên đường mà hắn đi qua. Và giờ đây Johnny Fontane đang ở trên trang nhất của rất nhiều tờ báo. Johnny làu bàu:
- Tin chậm mỗi ngày!
Hắn cảm thấy như bị một cú cùi chỏ vào giữa bụng.
- Có chuyện gì vậy, thưa ngài?
Tên bồi cũng đã kết thúc việc dọn bữa sáng.
Nguồn tin cho hay Fontane và một cô gái trẻ hơn độ chục tuổi đang ve vãn nhau ở một nhà hàng lịch sự được biết tới là nơi mà giới Mafia hay ghé thăm.
Johnny nặng nề ngồi xuống mép giường. Tai hắn đỏ bừng.
- Tôi nói cảm ơn.
Johnny Fontane đã quá huyên thuyên về việc biểu diễn ở hộp đêm có liên quan tới những băng nhóm có tổ chức.
Johnny quẳng tờ báo sang một bên và nhắm mắt lại.
- Lúc nào cũng vậy, thưa ngài.
Tên bồi đưa cho hắn tin nhắn của Ginny: Làm ơn hãy gọi cho em.
Tiền boa Johnny cho tên bồi khá hậu hĩnh. Điều đó cũng có nghĩa với Johnny Fontane, thứ rác rưởi này không thể nào làm hắn bận tâm. Không một cơ hội nào hết.
Thằng nhóc trẻ con, ngốc nghếch mà Johnny đã từng là trước đây sẽ gọi cho cô và hét vào mặt cô vì cô đã phản đối việc cho con gái tham gia diễu hành cùng cha mình (cô còn có thể nói vê điều gì được cơ chứ? Cô ta có giác quan thứ sáu về mọi chuyện tồi tệ xảy ra với hắn), rồi hắn dập mạnh ông nghe và ném điện thoại vào tường. Hắn có thể đập tan bát đĩa, đá vào tivi, rồi sao? Hắn sẽ bắt đầu nghĩ kế trả thù bọn nhà báo. Nguồn tin cho hay? Vuốt ve? Mẹ kiếp! Hộp đêm với mối liên hệ tới các băng nhóm có tổ chức. Mẹ kiếp! Mẹ kiếp! Mẹ kiếp! Hắn sẽ giết chúng!
Hãy tin đi: Johnny vẫn rất bực tức vì điều này. Nhưng.
Hắn hít một hơi thật sâu.
Hắn đổ mồ hôi vì những gì mà hắn không định làm.
Lại một hơi sâu nữa.
Cái cách lấy hơi mà trước đây hắn vẫn làm trước những buổi ghi âm.
Hắn không còn là một thằng nhóc ngỗ ngược nữa. Hắn đã là một tên năm mươi hai tuổi phốp pháp. Công chúng nhìn hắn như một tượng đài. Những bài hát lúc nào cũng được mở trên đĩa và trong khắp mọi căn phòng toàn thế giới. Cuộc đời đã cho hắn nhưng trải nghiệm mới, và hắn chấp nhận. Nỗi đau khiến hắn không thể nào quên được, nhưng một người đàn ông có thể hy vọng được điều gì?
Hắn hít một hơi.
Johnny cảm thấy cơn giận dữ dần nguôi ngoai. Hắn nhìn vào đĩa trứng ôp-la nguội tanh nguội ngắt. Hắn chọc chọc bằng cái thìa khuấy cà phê. Hắn không đói. Dấu hiệu đầu tiên của một kẻ say rượu là khẳng định mình không say rượu. Hắn uống một vốc aspirin cùng một chút rượu, rồi châm thuốc bạc hà. Cả aspirin và thuốc dạ dày đều đựng trong những chiếc bình lớn.
Đây là nửa đêm ở Los Angeles, quá sớm để gọi cho Ginny. Nếu hắn không nói với cô trước buổi diễu hành, thế còn lỗi lầm của hắn thì sao? Để tại múi giờ. Đổ tại nước Mỹ quá rộng lớn.
Và vẫn còn hơn hai giờ nữa mới tới cuộc hẹn của hắn với Michael Corleone.
Hắn tóm lấy cái túi đựng mấy kịch bản phim mà hắn mang theo từ California và nằm ườn trên chiếc ghế sofa đỏ.
Rõ ràng đây là một trong những ngày tuyệt vời nhất trong đời hắn. Nhưng thay vì thưởng thức nó, Johnny tìm kiếm sự giải thoát trong đống dày cộm kịch bản kia, cố không nghĩ quá nhiều về ngày hôm qua. Hắn không muốn nghĩ sẽ nói gì với Michael Corleone. Johnny là một diễn viên. Hắn làm tốt hơn khi để mọi chuyện diễn ra tự nhiên. Đây là một cuộc gặp làm ăn, nhưng việc làm ăn của Johnny là đóng phim. Diễu hành cũng thế, đúng không?
Hắn bắt đầu nhấm nháp ly cà phê và nhìn đống kịch bản phim, tìm kiếm một thứ nào đó có lợi cho hình ảnh công chúng của hắn. Tuy nhiên hắn bực mình (thay vì ngạc nhiên), hầu hết kịch bản đều muốn hắn đóng vai một tên cướp lẫy lừng danh tiếng - hắn chỉ đóng vai này đúng một lần trước đây, trong một vở hài kịch nhạt nhẽo. Có hai bức tranh khắc họa Hyman Roth quá cố. Một bức miêu tả chân dung ông ta bức kia là một diễn viên thủ vai Roth. Cả hai bức tranh đều yêu cầu Johnny đóng vai tên trùm, như thể khán giả chấp nhận một kẻ như hắn vào vai một tên Do Thái khôn ma, ranh mãnh vậy. Hắn vứt tất cả vào thùng rác.
Johnny nhìn qua kịch bản khác, ghi chép những vai có thể hắn không định tham gia nhưng hắn nghĩ mình có thể diễn tốt. Vào vai một cảnh sát, rõ ràng dây là chuyện của hiện tại rồi. Một tên sống ngoài vòng pháp luật, da ngăm đen tên Covelli, có được một khẩu súng từ bà giáo khó tính của mình, cứu cả thị trấn khỏi một cựu binh chiến tranh liên bang (Có tên J. Fontane? Ai đó viết nguệch ngoạc ở trang 1). Người làm vườn thiểu năng xuất hiện ở cuối phim, kết liễu tên nghị sĩ tham nhũng, vũ phu (hóa ra là anh trai của người làm vườn). Người đại diện cho Johnny nói Hollywood chắc chắn không bao giờ cho hắn vào những vai như thế này. Rõ ràng hắn có một công ty sản xuất phim trong tay, nhưng hắn vẫn cần đóng phim và phân phối chúng. Chưa kể việc phải lôi kéo những khán giả Mỹ khó tính tới rạp, bỏ ra khoản tiền lớn. Ngày nay chỉ có lũ trẻ choai choai mới tìm tới rạp phim, ngồi một góc tối và ôm nhau. Để có lượng lớn khán giả, bạn cần làm những thứ chưa từng xuất hiện trên tivi, thay vì tạo ra
những hình ảnh rẻ tiền, hãy đưa vào những ngôi sao màn bạc đóng những cảnh cũ rích. Một người đàn ông khôn ngoan từng nói, nếu khán giả không tới rạp của anh, anh không có cách nào ngăn họ lại cả.
Đây hiển nhiên là một chân lý.
Nhưng nếu Johnny Fontane vẫn tin vào chân lý, giờ đây hắn vẫn chôn mình ở cái thị trấn nghèo nàn ngày nào, làm chân chạy bàn, bán áo phông hay là bảo vệ.
Hắn nhìn chằm chằm vào tập kịch bản. Johnny chắc chắn mình có thể đóng vai một anh hùng, miễn là nó đậm chất sử thi. Có thể không phải là Chúa Jesus hoặc là vua Arthur, nhưng hắn có thể diễn tốt vai một vị chỉ huy trong chiến tranh hoặc cứu những trẻ em mồ côi khỏi vụ hỏa hoạn ở Chicago. Hắn có thể làm tốt những việc quý tộc nhưng đừng nghệ sĩ quá, đóng vai gã khốn đốn và được bắn một phát ân huệ để giải thoát, những thứ có thể kiếm cho Johnny một hoặc hai đô cũng như sự chú ý của dư luận.
Có nhiều cách để bắt Hollywood nghĩ theo một chiều hướng khác.
Nhưng nếu dùng tới những cách ấy, vẫn dùng những mối quan hệ ấy, thì Johnny bây giờ đang mắc kẹt.
Johnny tin vào những gì mình nói với Lisa, từng lời một. Cùng lúc hắn chưa bao giờ hỏi Bố già ý ông ta là gì khi nói sẽ đưa cho Zack Woltz một lời đề nghị mà hắn không thể chối từ. Woltz bây giờ là người điều hành công ty Woltz International Pictures, đã thề bất cứ giá nào cũng phải để cho Johnny nhận vai diễn đó. Có nhiều lời đồn đoán vì sao Woltz thay đổi ý định, nhưng Johnny không quan tâm, ít hay nhiều thì hắn cũng quên điều này rồi. Johnny nhận vai diễn, lên màn ảnh, trở về nhà với tượng Oscar trong tay. Khi nhà Corleone tài trợ cho công ty sản xuất của Johnny, hắn không hỏi bất kỳ điều gì. Khi có lời đồn đại rằng những băng nhóm Chicago đóng góp vào trong thành tích của hắn, kế toán viên của Johnny hỏi liệu hắn có muốn biết điều cần biết không. Hăn chỉ cười - cười lớn - rồi đi ra khỏi văn phòng.
Rõ ràng điều này không có nghĩa là tất cả nhưng kẻ đó là găngxtơ.
Để làm được những điều lớn lao, người ta phải theo cách của John Q. Công chúng không bao giờ biết tới. Bí mật bên trong làm thế nào mà khách sạn Plaza trở nên nổi tiếng sẽ làm bạn khó chịu. Cũng như thành phố New York vậy. Mọi quốc gia đều như vậy. Nếu những tên trộm có trách nhiệm, đủ thông minh để xây dựng một tổ chức xung quanh chúng và gặp rắc rối vì thêu một lá cờ thì chúng đi vào lịch sử như những người hùng.
Johnny nhìn đồng hồ. vẫn còn quá sớm để gọi điện. Hắn ghét phải từ bỏ ý định chia sẻ vinh dự này với con gái mình, nên hắn nghĩ ra một cách khác.
Hắn chọn kịch bản phim tiếp theo từ chồng tài liệu. Khám phá nước Mỹ. Nó dày gấp đôi các tập tài liệu khác. Lật vài trang, hắn băn khoăn không biết mình có thể đóng vai Columbus. Hắn vứt sang một bên rồi tìm kiếm cơ hội khác. Hắn lôi ra một kịch bản tên Trimalchio Rex. Điều làm hắn chú ý là cái tên của nhà biên kịch, Sergio Lupo. Sau hai trang, không phải vì kịch bản quá chán, Johnny chợt ngủ thiếp đi.
Hắn ngủ quên nhưng vẫn nghĩ Ginny luôn đúng, lúc nào cũng vậy, không có gì tuyệt vời bằng cái ngày mà họ bắt đầu yêu nhau say đắm. Cốc cà phê tuột khỏi tay hắn, đập xuống sàn. Nó bị mẻ mất một miếng.