Biển lặng không làm nên những thủy thủ tài giỏi.

Tục ngữ châu Phi

 
 
 
 
 
Tác giả: Tuệ Nghi
Biên tập: Thái Ngọc BÍch
Upload bìa: Thái Ngọc BÍch
Số chương: 13
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3045 / 195
Cập nhật: 2018-08-03 10:39:19 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 8
ính đến bây giờ,đã qua 24 năm kể từ ngày mẹ tôi về làm dâu nhà Bà và 7 năm kể từ ngày Ba tôi bước lên chuyến đò sang bên kia thế giới. Mẹ tôi vẫn thi thoảng kể về Bà- Mẹ chồng của Mẹ tôi.
Ngày đầu tiên Mẹ về ra mắt Bà,không có gì để nấu cơm,Bà chạy sang gánh bún trước nhà,và chỉ có tiềm mua cho Mẹ tôi một tô bún riêu.
Mẹ tôi về nhà chồng,không váy cưới lộng lẫy,không tiệc tùng sang trọng,chỉ có bộ áo dài cùa Bà và đưa dâu bằng chiếc xe đạp cũ của Ba tôi. Ngày lạnh,Mẹ chồng của Mẹ tôi bắc từng ấm nước lên bếp than rồi ngồi đợi rót vào bình thủy để con dâu đi làm về có nước nóng tắm.
Như bao phận dâu khác. Mẹ tôi cũng có "giặc Ngô",Bà biết hết. Nhưng có lẽ bênh con dâu cũng dở mà bênh con gái cũng chẳng hay nên Bà chỉ im lặng,vì bà thương cả hai. Mẹ tôi mang bầu,muốn mua cho con dâu chút đồ tẩm bổ nhưng sợ các con gái tị nạnh nên Bà phải giấu vào bụng túi thịt mới mua ở chợ,tạt qua phòng Mẹ tôi rồi đi ra ngay. Mẹ chồng của Mẹ tôi chẳng ngần ngại lấy sổ đỏ nhà âm thầm ra ngân hàng vay vốn rồi cầm tiền về lén lút đưa cho con dâu bảo cầm đi lấy vốn mà làm ăn. Lúc nào Mẹ tôi mua cho Bà tấm áo,mảnh vải hay miếng gì ngon thì Bà đều hỏi giá. Mà bai giờ Mẹ tôi cũng phải nói giá thật rẻ nếu như không muốn Bà cằn nhằn. Mẹ chồng của Mẹ tôi đã từng như vậy đó! Dẫu cuộc sống có những "biến động" đổi thay,nhưng Mẹ tôi luôn nhớ về Bà với những hồi ức tốt đẹp nhất!
Một thời nghèo khó vất vả đã qua đi,kỷ niệm của quãng thời gian đó có lẽ quá khó khăn để phai mờ trong trái tim mỗi người. Mẹ chồng của Mẹ tôi bây giờ đã già, hằng ngày vẫn tỉ mẩn nhặt chó mèo hoang về nuôi,ai không biết chữ đến nhờ Bà viết đơn giúp Bà cũng cặm cụi viết,xóm làng có việc cần nhờ Bà cũng đội nắng đội mưa đi,họp mặt Cựu chiến binh Bà vẫn hào sảng như thửơ nào. Nhưng đêm xuống có lẽ là buồn nhất và dài nhất đối với Bà khi mà những người con trai đã lần lượt bỏ bà đi trước.
Lần gần nhất tôi về thăm Bà, trước lúc chia tay Bà cũng lại lum khum gói cái bánh,cái kẹo cho tôi mang đi như khi tôi còn nhỏ. Bà vẫn mặc chiếc áo ấm màu lá úa,chiếc áo ấy có lẽ còn già hơn cả tuổi tôi.
Những lỗi lầm rồi sẽ được thời gian bôi xóa,nhất là khi người thì đã nằm lại nơi đất lạnh,người thì tóc đã ngả đôi màu. Không còn trách móc,những đắn đo hay sự dằn vặt. Chỉ còn lại duy nhất đó là ký ức. Những ký ức rất đẹp cứ lặng lẽ nặng lòng nhau.
Có lẽ khi hành trình cuộc đời dần đi về hướng hoàng hôn,Bà tôi và Mẹ tôi sẽ lại ở cùng nhau. Hai người phụ nữ của hai thế hệ nhưng lại có cùng những mất mát và nỗi đớn đau sẽ lại tìm về với nhau,tiếp tục cùng nhau đi nốt những bước chân còn lại của cuộc đời....
Sẽ Có Cách, Đừng Lo Sẽ Có Cách, Đừng Lo - Tuệ Nghi Sẽ Có Cách, Đừng Lo