Nguyên tác: The Gold Hunters
Số lần đọc/download: 1263 / 24
Cập nhật: 2017-03-13 15:46:43 +0700
Chương 7: Bắt Đầu Cuộc Săn Vàng
M
ỗi ngày sau đó mặt trời mọc sớm hơn, và ngày dài hơn, không khí ấm áp hơn. Cùng với hơi ấm là mùi thơm ngọt ngào của cây cỏ đâm chồi trên mặt đất và vô số âm thanh của sự sống sâu thẳm vô hình trong những cánh rừng đã được đánh thức khỏi giấc ngủ dài trên chiếc giường băng tuyết. Những con chim sâu cất tiếng hót vang lừng và bay liệng từ sáng đến tối trên những cành cây. Chim giẻ cùi và quạ rỉa lông trong ánh nắng. Và những con chim sẻ tuyết, những con chim xinh đẹp trắng điểm đen tí hon có thói quen bay vun vút như ánh chớp của những viên ngọc ngày càng ít dần ít dần, cho tới khi chúng bỏ đi hết. Những chồi tuyết tùng vươn cao dần trong niềm hân hoan, tẻ nhánh như những cây đậu Hà Lan mập mạp, để trở thành bữa tiệc ngon lành cho những con gà gô.
Gấu Mẹ ra khỏi cái hang ngủ đông của nó, theo sau là những gấu con vừa sinh ra hai tháng trước. Nó dạy các con cách đẩy ngã những cây non mảnh khảnh để ăn những chồi vừa nhú. Nai sừng tấm xuất hiện từ những đỉnh núi phủ băng của những ngọn núi cao lớn, theo sau là những đàn sói, biến những con nai yếu bệnh thành mồi ngon cho chúng. Ở khắp nơi róc rách những dòng chảy của tuyết đang tan, tiếng vỡ răng rắc của băng trên những tảng đá, mặt đất và cây cối. Và khi đêm tới, ánh sáng trắng lạnh của nữ thần Rạng đông phương Bắc nhích dần, nhích dần về Bắc cực trong vầng hào quang phai nhạt.
Mùa xuân tới, và ở Bưu cục Wabinosh nó mang tới nhiều niềm vui hơn nơi nào khác, vì ở đó Rod đã gặp lại mẹ của anh. Chúng ta không có nhiều thời gian để kể về những chuyện đã diễn ra ở bưu cục lâu đời này trong suốt mười ngày sau cuộc trùng phùng hạnh phúc của họ, về tình yêu mến đang lớn dần giữa mẹ của Rod và Minnetaki cùng công chúa vợ của George Newsome, viên quản lý bưu cục; về chuyến khởi hành của những chiến sĩ có nhiệm vụ truy lùng Woonga mà kết thúc là cuộc chiến đấu sống còn của Rod trong căn lều cũ; hoặc về những công việc chuẩn bị của những người săn vàng.
Vào một ngày đã xác định trong tháng Tư, Wabi, Mukoki và Rod họp mặt trong phòng của Rod, sáng sớm hôm sau họ sẽ bắt đầu chuyến phiêu lưu dài đầy thú vị vào miền Viễn Bắc, và trong đêm cuối này họ xem xét cẩn thận lại những trang bị và kế hoạch để xem còn sót thứ gì không. Đêm đó Rod ngủ rất ít. Lần thứ hai trong đời, cơn sốt phiêu lưu đang rần rần chảy trong máu anh. Sau khi những người kia đi khỏi, anh nghiên cứu lại tấm bản đồ cho tới khi mắt anh nhíu lại. Trong cơn thiếp ngủ chập chờn đến với anh ngay sau đó, khi trí óc anh ngưng hoạt động, anh lại thấy những cảnh tượng ở căn lều gỗ cũ, thấy cái túi da hươu mục nát chứa đầy những cục quặng vàng đặt trên bàn.
Anh thức giấc khi những vì sao bắt đầu mờ dần trong ánh bình minh. Ở căn phòng ăn rộng lớn của bưu cục, mọi người ngồi ăn bữa sáng cuối cùng trước khi rời xa người thân nhiều tuần, có khi nhiều tháng.
Viên quản lý cố làm cho bà Drew và công chúa vợ ông vui lên đôi chút, và ngay cả Minnetaki cũng tự ép mình cố mỉm cười, dù mắt nàng đỏ hoe, và mọi người biết rằng nàng đã khóc nhiều. Rod mừng vì bữa ăn đã xong, và họ bước vào không khí lạnh lẽo của ban mai, xuống mé bờ hồ, nơi chiếc thuyền độc một làm bằng gỗ bạch dương đã được hạ thủy và chờ đợi chuyến khởi hành. Anh còn thấy dễ chịu hơn khi họ đã nói lời tạm biệt với hai người mẹ. Nhưng Minnetaki đi xuống thuyền với họ, và khi Wabi hôn cô, cô khóc òa lên. Rod cảm thấy cổ mình nghẹn lại khi anh nắm lấy bàn tay bé nhỏ của cô, giữ nó giây lát trong hai bàn tay của mình.
Anh thì thầm:
- Tạm biệt, Minnetaki.
Anh quay lại và trở về vị trí ở giữa chiếc thuyền. Hét lên tiếng cuối cùng, Wabi chống sào đẩy thuyền ra và chiếc thuyền lướt vào bóng tối.
Trong một lúc lâu mọi người im lặng, ngoại trừ tiếng khoát nước đều đều của ba mái chèo. Có một lần giọng hét của Minnetaki mơ hồ vang tới, và họ hét đáp trả. Nhưng chỉ có thế. Một lúc sau Rod nói:
- Lạy Chúa, cuộc tạm biệt này là phần khó nhai nhất của toàn bộ chuyến đi!
Câu nói của anh quét sạch cảm giác nặng trĩu trong lòng họ.
Wabigoon đáp:
- Rời xa Minnetaki với tôi lúc nào cũng khó khăn. Một ngày nào đó tôi sẽ mang nó đi cùng tôi một chuyến.
Rod nói to với sự nồng nhiệt:
- Cô ấy là một cô bé bướng bỉnh!
Từ đuôi thuyền vang lên tiếng chắc lưỡi vui vẻ của Mukoki.
- Nó dũng cảm. Nó bắn, nó đi săn. Nó xinh đẹp!
Ông nói, và cả Rod lẫn Wabi phá ra cười.
Chàng trai da đỏ nhìn vào chiếc la bàn dưới ánh sáng của một que diêm.
Anh nói vói về phía sau:
- Chúng ta sẽ băng ngang qua hồ Nigipon thay vì đi theo bờ hồ. Ông nghĩ sao, Muky?
Người mở đường già im lặng. Wabi ngạc nhiên ngưng tay chèo và lặp lại câu hỏi.
- Ông nghĩ thế có an toàn không?
Mukoki liếm vào cạnh bàn tay và giơ nó lên trên đầu.
- Gió thổi từ hướng Nam – Ông nói – Có lẽ không mạnh hơn, nhưng...
- Nếu như vậy – Rod nói thêm với vẻ ngờ vực, chú ý đến sức khẳm của con thuyền – Chúng ta phải chuẩn bị, chắc chắn như thế!
Wabi lên tiếng:
- Nếu đi theo bờ hồ, chúng ta sẽ mất trọn hôm nay và phân nửa ngày mai. Còn nếu cắt ngang hồ, chúng ta có thể tới bờ bên kia sớm hơn ngay trong chiều nay. Hãy cứ liều một phen!
Mukoki lẩm bẩm câu gì đó gần như là một lời chấp thuận, và Rod cảm thấy một cảm giác lạ kỳ xuyên khắp người anh khi con thuyền hướng mũi vào lòng hồ rộng lớn. Nhịp chèo đều đặn của họ đưa con thuyền lướt đi với vận tốc bốn dặm/giờ, và trước khi ngày dài hạ xuống cánh rừng, bờ hồ ở hướng Bưu cục Wabinosh chỉ còn là một đường vạch mờ mờ xa xôi. Những lo sợ không nói thành lời của chàng trai da trắng tiêu tan khi mặt trời lên, ấm áp và rực rỡ, bao trùm lên mặt hồ mờ mịt, đánh đuổi sự giá lạnh khỏi bầu không khí, và dường như mang theo với nó những mùi thơm ngọt ngào của khu rừng ở phía xa. Anh vui vẻ giữ tay chèo, niềm hân hoan giản dị của ban mai trùm lên hai cánh tay anh với sức mạnh của một chàng khổng lồ trẻ tuổi. Wabi huýt sáo và hát nghêu ngao một bài hát của thổ dân da đỏ, Rod hát nối tiếp bài “Anh chàng Doodle”... ngay cả ông già Mukoki lặng lẽ giờ cũng thỉnh thoảng hú lên một tiếng để bày tỏ rằng ông cũng vui sướng như họ.
Một ý nghĩ trùm lên trong tâm trí của cả ba. Họ đã khởi hành tốt đẹp chuyến du hành ly kỳ nhất, chuyến du hành tìm vàng. Trong tay họ sở hữu bí mật của một kho tàng vĩ đại. Sự lãng mạn, sự mạo hiểm và sự khám phá đang chờ đợi họ. Miền Bắc lặng lẽ mênh mông, bí ẩn với sự cô độc già nua của nó, ở nơi đó ngay cả những cơn gió dường như cũng thì thầm về những điều lạ lùng đã diễn ra trước đó vô số tháng năm. Giờ nó đang ở ngay phía trước mặt họ. Họ sắp sửa chôn mình vào những bí ẩn của nó, giật khỏi nó kho báu mà nó bảo quản. Máu của họ sôi lên nóng bỏng với ý nghĩ đó. Bí mật nào sẽ hé lộ với họ? Điều gì họ có thể sẽ khám phá ra? Những cuộc phiêu lưu nào họ sẽ đương đầu trong Thế giới Vô danh đó, nơi cư dân chỉ là những loài thú và cỏ cây hoang dã, đang trải ra mù mịt và hoang vu trước mặt họ? Hàng trăm câu hỏi như thế đốt cháy tâm trí của ba kẻ mạo hiểm, biến công việc của họ thành một trò chơi, và trong từng hơi thở của họ toát ra một niềm vui sướng.
Mặt hồ sống động với những con vịt trời. Hàng đàn lớn những con vịt trời đen, ngóc những chiếc mỏ xanh, và những tiếng kêu ríu rít của chúng vang vang. Thỉnh thoảng, họ trông thấy một đàn lớn đang bơi phía trước, và một trong ba người có thể hạ một con bằng khẩu súng trường. Rod và Mukoki mỗi người đã hạ hai con, và Wabi ba con, cho tới khi người lính già dừng cuộc vui lại.
Ông khuyên:
- Không nên phí phạm đạn để bắn nhiều vịt quá. Cần đạn cho những con mồi lớn!
Nhiều lần trong buổi sáng, cả ba nghỉ giải lao khi mệt, và vào buổi trưa họ dừng chèo trong hơn một giờ để ăn một bữa ngon lành đã được chuẩn bị sẵn cho họ ở Bưu cục Wabinosh. Bờ hồ bên kia giờ không còn nhìn thấy được, và khi cuộc du hành tiếp tục mọi đôi mắt đều nôn nao tìm kiếm những dấu hiệu của cửa sông Ombabika, nơi những chuyến mạo hiểm hấp dẫn vào mùa đông trước đó của họ bắt đầu. Trong một lúc, đôi mắt của Wabi gắn chặt vào một dải dài màu trắng dọc theo bờ hồ, và anh kêu gọi sự chú ý của các bạn đồng hành.
- Dường như nó đang chuyển động – Anh nói, quay sang Mukoki – Có thể nào như vậy....?
Anh dừng lời với vẻ ngờ vực.
- Gì thế? – Rod hỏi.
- Đó là những con thiên nga! – Anh ta kết luận.
- Thiên nga! – Chàng trai la lên – Ý cậu là có nhiều thiên nga đến vậy sao...
Wabi đáp:
- Đôi khi chúng phủ đầy hồ với cả ngàn con. Tôi đã từng nhìn thấy chúng bơi trắng cả mặt nước đến hút tầm mắt.
Mukoki xác nhận:
- Còn nhiều hơn số thiên nga cậu đếm trong một ngàn năm!
Sau vài giây, ông nói thêm:
- Đó không phải là thiên nga. Là băng!
Có một niềm tư lự trong giọng nói của ông khi ông nói những từ cuối, và dù Rod không thể hiểu hết tầm quan trọng của phát hiện này đối với họ, nhưng anh không thể không nhận thấy rằng cả hai người bạn đồng hành của anh có vẻ nôn nóng một cách đáng chú ý. Nguyên nhân nhanh chóng được làm rõ. Nửa giờ chèo nhanh đưa họ tới rìa của một cánh đồng băng trải dài một phần tư dặm từ bờ hồ. Ở cả hai đầu nó kéo dài đến hút tầm nhìn của họ. Mukoki ngồi với chiếc mái chèo vắt ngang đầu gối, không nói lời nào.
- Có chuyện gì? Chúng ta không thể làm gì sao? – Rod hỏi.
Wabigoon đáp:
- Làm gì! À, có lẽ ngày mai, hoặc ngày mốt!
- Ý của cậu là chúng ta không thể vượt qua lớp băng đó?
- Đúng vậy. Rìa của tảng băng đã rã.
Chiếc thuyền đã dạt dọc theo khối băng, và Rod bắt đầu đập nó bằng chiếc chèo. Nó bị vỡ thành những mảnh nhỏ chừng vài tấc rồi trở nên cứng hơn.
Anh tuyên bố:
- Tôi cho là hoặc chúng ta cắt một con đường hoặc là dải băng sẽ giữ chúng ta lại.
Wabi vớ lấy một cái rìu.
- Chúng ta sẽ thử xem!
Mukoki lắc đầu.
Nhưng lần thứ hai trong ngày hôm ấy, Wabigoon kiên quyết hành động chống lại sự phán đoán của người mở đường già, điều mà Rod chưa từng thấy anh ta làm trước đây. Từng tấc một anh phá vỡ lớp băng phía trước chiếc thuyền, cho tới lúc con thuyền đã cắm hết chiều dài của nó vào lớp băng đang rã. Rồi, bám vào mũi thuyền để lấy thăng bằng, anh thận trọng bước lên mặt băng.
- Nào! – Anh la lên chiến thắng – Tới cậu, Rod! Đi cho vững!
Trong một thoáng, Rod tới gần anh ta. Chuyện xảy ra sau đó trôi qua như trong một cơn ác mộng khủng khiếp. Đầu tiên là tiếng rạn vỡ nhỏ trong lớp băng dưới chân họ, nhưng nó qua đi trong khoảnh khắc. Wabi đang tự cười chế giễu mình vì sự sợ hãi đã hiện lên trên mặt anh, và đang gọi Rod, thì với một tiếng rạn nứt lớn, toàn bộ lớp băng dưới chân họ vỡ tan, và họ chìm xuống lòng nước đen sâu thẳm của hồ. Điều cuối cùng mà Rod nhìn thấy là vẻ mặt khủng khiếp của người bạn đang chìm xuống lớp băng vụn vỡ; anh nghe một tiếng hét lớn, kinh khủng từ Mukoki, và anh biết rằng lòng nước lạnh giá đã nhấn chìm anh, và anh đang chiến đấu vì cuộc sống của mình bên dưới mặt nước.
Anh vùng vẫy dữ dội hai tay và hai chân để ngoi lên, và trong khoảnh khắc khủng khiếp đó anh nghĩ tới phiến băng khổng lồ. Điều gì nếu anh ngoi lên bên dưới nó? Anh phải vùng ra khỏi nó theo hướng nào?
Anh mở to mắt nhưng tất cả chỉ là một khối đen hỗn độn quanh anh. Những giây dường như dài hàng thế kỷ. Trong đầu anh như có cảm giác bị chẻ ra, xé ra, một khao khát gần như bao trùm lên tất cả là mở miệng ra, để thở, hít thở không khí ở một nơi không có gì ngoài cái chết! Rồi đầu anh va vào một vật gì đó. Đó là lớp băng! Anh đã trồi lên dưới mặt băng, và không có kết thúc nào ngoài điều đó!
Anh bắt đầu chìm xuống trở lại, chậm chạp, như thể có một bàn tay vô hình đang lôi anh xuống, và trong cơn tuyệt vọng anh thực hiện một nỗ lực lớn lao cuối cùng, vùng vẫy một cách mù quáng, biết rằng trong một giây tới anh phải há miệng ra. Ngay cả bên dưới mặt nước anh vẫn còn đủ ý thức để biết rằng anh cố gắng hét lên, và anh cảm thấy dòng nước đầu tiên tràn vào phổi. Nhưng anh không nhìn thấy cánh tay dài vươn xuống nơi những bọt nước vừa xuất hiện, anh không cảm thấy cú lôi đã đưa anh lên mặt băng trở lại. Tri giác đầu tiên của anh về cuộc sống là có cái gì thật nặng trong bao tử của anh, và anh đang được chà xát, được đấm bóp, và bị lăn vòng vòng như thể anh đã trở thành đồ chơi của một con gấu lớn. Rồi anh nhìn thấy Mukoki, và rồi Wabigoon.
- Cậu phải đi nhóm lửa.
Anh nghe Mukoki nói, và anh có thể nghe Wabi chạy nhanh về phía bờ. Vì anh biết rằng họ vẫn còn đang ở trên mặt băng. Chiếc thuyền đã được kéo lên một cách an toàn cách đó vài mét, và người da đỏ già đang lôi từ đó ra những tấm da. Khi quay lại, Mukoki thấy Rod đang chống khuỷu tay nhìn ông.
- Đó là cái mà cậu gọi là suýt chết!
Ông nhe răng cười, đặt cánh tay an ủi lên vai Rod.
Với sự giúp đỡ của Mukoki, chàng trai đứng lên, và được trùm lên người một tấm da. Chậm chạp, họ đi về phía bờ hồ. Chẳng bao lâu Wabi chạy tới đón họ, người ướt sũng.
Anh ta nài nỉ:
- Rod, khi chúng ta hết cóng, tôi muốn cậu đá tôi. Tôi muốn cậu đá tôi thật mạnh, và rồi tôi sẽ rất thú vị để đá cậu. Và mãi mãi sau chuyện này, khi chúng ta làm một điều mà Mukoki bảo chúng ta đừng làm, chúng ta sẽ đá nhau nhiều hơn nữa!
Rod hỏi:
- Ai đã kéo tôi lên?” Rod hỏi.
- Tất nhiên là Mukoki. Cậu đá tôi chứ?
- Làm ngay!
Và hai nhà mạo hiểm trẻ ướt sũng, gần bị đóng thành băng bắt tay nhau, trong khi Mukoki chắc lưỡi, lẩm bẩm nguyền rủa cho tới khi ông khiến cho hai chàng trai phá ra cười.