Every breath we take, every step we make, can be filled with peace, joy and serenity.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Hoàng Thu Dung
Thể loại: Tiểu Thuyết
Upload bìa: Thanh Tâm Trần
Số chương: 10
Phí download: 2 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 7387 / 27
Cập nhật: 2015-05-24 22:31:11 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 8
ăng Triều ngẩng lên.
- Chuyện gì đó, Ôsami?
Ôsami tươi cười bước xuống bãi:
- Anh đang xem xét lại đám san hô à? Chúng quá quen với chúng ta. Hãy về với mẹ Đăng Triều đi.
- Mẹ anh làm sao?
Ôsami khẽ chớp đôi mắt tròn nâu rất đẹp. Đôi mắt cô không giống người Nhật Bản:
- Cha em hết lòng chữa trị cho bà nên hôm nay em thấy bác bình phục hẳn đó:
- Sao em hết?
Đăng Triều nắm tay cô bàn một dốc đá dẫn lên nhà của mình:
- Ngày nào rảnh em không đến chới với bác. Bác ấy thích em lắm.
Đăng Triều khẽ cười:
- Mẹ anh thích mấy cô gái xinh đẹp lắm. Lúc ở Việt Nam bà có mở một thấm mỹ viện. Em lại rất xinh hèn gì không thân với mẹ anh.
Đến bậc cửa Đăng Triều.
- Mẹ ơi con về nè!
Bà Bội Dung bước ra nhìn:
- Ồ, Đăng Triều về rồi hả con. Sao con lại với Ôsamin:
- Bác không vui khi con đi với anh ấy sao?
- Bà Bội Dung kéo tay cô gái người nhật là con gái của vị bác sĩ Nhật Bản hết lòng trị bệnh cho bà vào trong nhà. Bà rất có cảm tình anh với Ôsami:
- Ôsami bác rất vui nữa là khác Đăng Triều mải lo nghĩ cho công việc đến này chưa có một người bạn gái nào. Cháu có thích làm bạn gái của Đăng Triều không?
Ôsami che miệng cười khúc khích:
- Có cháu rất muốn nhưng Đăng Triều không nhận bác à.
Đăng Triều đưa mắt nhìn cô:
- Em đùa gì vậy Ôsami?
- Đăng Triều sao con kỳ vậy? Ôsami tốt lắm, tìm đâu có một cô gái như vậy.
Đăng Triều mỉm cười khi thấy Ôsami nháy mắt với anh. Anh cứ ngỡ Ôsami đang báo cho anh biết bà Bội Dung rất tỉnh táo. Anh đùa:
- Thì con vẫn xem Ôsami là bạn mà mẹ.
Bà Bội Dung cười thích thú:
- Con ở nhà nhé. Mẹ sẽ làm thức ăn đãi khách. Con tiếp Ôsami giúp mẹ đi.
Đăng Triều lắc đầu:
- Thôi được rồi để con làm cho mẹ. Mẹ ngồi chơi với Ôsami, nghỉ ngơi luôn thể.
Bà Bội Dung tiu nghỉu.
- Lúc nào con cũng xem mẹ là người bệnh thật là chán. Mẹ khỏe lắm con phải để bà già này hoạt động chứ.
Ômisa nhanh nhảu.
- Đúng đó bác, bác không cần làm gì cả. Ba cháu không cho bác làm nặng ảnh hưởng khỏe. Bác thích hoạt động cháu sẽ đưa bác đi dạo ạ.
Bà Bội Dung đồng ý ngay.
- Để Đăng Triều ở nhà. Bác cháu đi dạo đi.
- Dạ.
Ôsami đưa bà Bội Dung ra ngoài đi dạo đi. Cảnh núi rừng bát ngàn:
Sông, hồ, suối, biển dính liền nhau như một bức tranh. Cô gái người Nhật nhỏ nhắn dịu hiền đi chầm chậm một bên một người đàn bà lớn tuổi nhưng nói chuyện nhau rất hợp.
Đến một chỗ mát mẻ trên ngọn đồi Ôsami dừng lại, cô hỏi bà Bội Dung:
- Quê bác có giống cảnh ở đây không?
Bà Bội Dung lắc đầu:
- Ở Việt Nam không có những rừng đào bát ngát như ở Nhật. Chỉ có Sapa nhưng bác chưa từng đến đó:
- Vậy hả?
- Việt Nam có hoa mai cháu có biết mai không?
Ôsami lắc đầu:
- Cháu nghe nói chứ không biết. Mai có đẹp như hoa đào không bác.
- Đẹp lắm xuân về mai nở vàng cả lối đi đến nhà nào cũng chưng mai. Mai mốt sang Việt Nam cháu sẽ biết và yêu qúy nó.
Ôsami đỏ hồng khuôn mặt:
- Cháu ao ước sang bên ấy nhưng đâu có dịp. Bà Bội Dung cười ý vị:
- Cháu và Đăng Triều của bác rất xứng.
Nếu cháu không chê thì bác sẽ nhận cháu làm cô đâu của Việt Nam vậy.
Ôsami cười e thẹn:
- Cháu sợ anh Đăng Triều chê cháu bác ơi:
- Đừng lo, bác sẽ ép con trai bác, chỉ cần cháu đồng ý.
Ôsami cười khúc khích. Cô thầm yêu chàng trai Việt Nam rất hiếu thảo với mẹ bấy lâu nay. Nhưng chưa có dịp thổ lộ tình cảm của mình với anh.
Đăng Triều vừa nuôi mẹ trị bệnh tâm thần vừa kết hợp với nữ việc sĩ khoa học đại dương người Nhật Bản tên Ôsami tác nuôi trồng san hô đỏ ở một bãi biển nuôi trồng thành công. San hô đỏ dùng làm phẩm trang sức qúi giá.
Qui trình sản xuất đồ trang sức bằng sàn hô đỏ được bán cho một tập đoàn nữ trang ở Pháp và giành được nhiều giải thưởng. Số tiền kiếm được Đăng Triều dành trị bệnh cho mẹ mình. Ông bác sĩ người. Nhật rất khâm phục Đăng Triều, ông cũng muốn anh làm rể của mình nên rất tận tình chữa trị cho bà Bội Dung. Bà ấy dần bình phục sau gần một năm ở Nhật Bản.
Đăng Triêu nhớ những cành san hô đỏ óng ánh ở Việt Nam. Anh lại đến một cô gái trong một đêm trăng sáng hạ ông trọn bên nhau bằng chính quả tim mình.
Một năm đã qua. Dòng cuốn phăng anh đi. Chắc Thư Thư oán trách, anh lắm. Anh chẳng có một dòng địa chỉ của cô làm sao mà liên lạc.
Định mệnh buộc anh và Thư tách rời mãi mãi sao? Không thể, anh vẫn nhớ cô và sẽ về Việt Nam tìm lại mối tình xưa đã vuột khỏi tìm tay.
Mải suy nghĩ, anh giật mình khi giọng ngọt ngào của Ôsami bên cạnh:
- Ôi! Không ngờ anh Đăng Triều giỏi quá.
Đăng Triều lịch sự mời cô ngồi:
- Em đừng khen. Anh chẳng có tài cán gì. Chỉ vì thời thế tạo anh hùng thôi.
Ôsami lắc đầu:
- Em không hiểu?
Đăng Triều giải thích:
- Vì anh và em chỉ có hai người. Mẹ bệnh anh phải bỏ nghề về chăm khóc mẹ, lâu dần quen tay. Đúng không?
Thích thú trước lời giải thích của anh Ôsami bảo:
- Em khen anh, anh đừng từ chối. Đàn ông có tính tự lập ở Nhật được coi trọng lắm.
- Vậy hả? Tính tự lập cũng có ở phụ nữ nữa chứ.
Ôsami gật đầu:
- Có ở nhiều phụ nữ. Họ không muôn ảnh hưởng đến ái.
Đăng Triều đùa:
- Còn em thích thế nào?
- Thích được chồng chịu chuộng, cũng biết tự lập nhưng lo trong gia đình chính.
- Em giống tính người Việt Nam quá. Hèn gì rất hợp ý mẹ anh.
Ôsami cười khúc khích. Nụ cười của cô rất duyên hấp dẫn quyến rũ đối diện.
Đăng Triều cũng rất trân trọng cô nhưng trong tim anh đã có một bóng hình khác.
Đăng Triều thầm khen mẹ đôi mắt nhìn người:
Đúng là mẫu con dâu mà mẹ anh mong ước.
- Anh có muốn em làm cô dâu người Việt Nam không?
Đăng Triều kêu khổ mẹ anh gieo vào lòng cô gái hồn nhiên này bao hi vọng.
Anh tìm cách lựa lời:
- Em thích Việt Nam rồi hả? Mai mất anh làm mai cho một người.
Cười nheo mắt, Ôsami nghiêng đầu:
- Em đâu có quen chàng trai nào ngoài anh.
- Vậy à:
- Có lẽ bác sợ anh mắc nên không nói ra. Bác thích em đến chơi vì muốn em làm quen với cách sống của anh.
- Mẹ anh thấy anh mắc nên muốn anh sớm lập gia đình:
Còn anh thì...
- Thế nào hả Đăng Triều?
Anh tế nhị giải thích, cho Ôami hiểu:
- Sự nghiệp chưa vững vàng cuộc sống bấp bênh anh chưa có ý định lập gia đình sớm.
Ôsami vân vê tà áo, đôi mắt buồn buồn:
- Anh chê em?
- Không.
- Không chê mà từ chối.
Đăng Triều cố né tránh:
- Em xinh đẹp như thế này, anh đâu dám so sánh có điều anh chưa có nơi định cư chính thức anh chẳng muốn làm khổ ai.
- Gia đình em ở đây, anh cứ ở lại ba em sẵn sàng giúp đỡ vả lại anh cũng thừa khả năng tạo dựng cuộc sống cho mình mà.
- Nhưng anh không muốn làm phiền gia đình em mãi.
- Nói rõ ra xem. Có phải anh có người yêu ở Việt Nam nên anh không thể.
Nhìn cô, Đăng Triều nháy mắt bảo:
- Không có mà.
ôsami ngạc nhiên:
- Đẹp trai, tài năng, giỏi giang như anh mà không có cô nào em không tin.
Đăng Triều cố ra vẻ bình thường. Anh gắp món ăn cho cô.
- Không tin anh thì cứ hỏi mẹ anh xem.
Ôsami đỏ mặt, cô cắn nhẹ bờ môi hồng không son phấn bảo:
- Em sẽ hỏi đấy. Nếu thật sự chưa có thì...
- Thì sao hả?
Ôsami ngập ngừng:
- Thì em sẽ chờ anh.
- Thôi ăn đi kẻo nguội, em xem thức ăn Việt Nam có ăn được không?
Ôsami sung sướng gắp từngmón ăn thử và luôn miêng khen. Đăng Triều biết cô thầm yêu anh từ lâu đến bây giờ mới thổ lộ hết lòng mình. Nhưng Đăng Triều, không thể yêu ai nữa, hình ảnh Thư Thư và bức tượng san hô đỏ rực ánh mắt đẹp của người con gái từng làm anh xao xuyến cả tâm can lại hiện lên.
Ôsami rất xinh đẹp nhưng với anh cô chỉ là một cô bạn bình thường không hơn không kém. Đăng Triều tế nhị từ chối tình cảm Ôsami và anh quyết định sẽ trở về Việt Nam nay mai.
Quyết định cứng rắn và âm thầm Đăng Triều không cho Ôsami và mẹ mình hay biết trước.
Bà Bội Dung về nhà trong tâm trang nửa vui nửa buồn. Bà thật sự không hieur nổi Đăng Triều muốn gì.
Chiếc phi cơ vừa hạ xuống phi trường, Đăng Triều dìu mẹ ra ngoài. Anh không ngờ ngày trở lại Việt Nam ngoài sự mong đợi của mình:
- Mẹ khỏe không?
- Khỏe. Sao con không cho mẹ biết mình về Việt Nam để mẹ chia tay với Ôsami.
Đăng Triều nhìn quanh sân bay tìm người quen. Anh dìu nhẹ tay mẹ đến một chỗ ghế ngồi nghĩ.
- Con sợ cô ấy quyến luyến mẹ ạ.
- Hóa ra chúng ta là người vô ơn, bạc nghĩa mẹ nhớ cô gái ấy quá.
- Về nhà mẹ sẽ liên lạc với Ôsami cô ấy sẽ hiểu con hơn.
Bà Bội Dung càm ràm:
- Mẹ thấy cô gái ấy tốt lắm. Con đã bỏ qua một cơ hội. Chắc mẹ chết trong cô đơn quá.
- Sao vậy mẹ?
- Thì con cháu gì đâu mà vui.
Đăng Triều đùa với mẹ:
- Mẹ muốn có cháu ẵm bồng cứ nói với con một tiếng cơn tìm cho mẹ.
Bà Bội Dung nhìn anh:
- Con tưởng có cháu dễ lắm sao. Con lượm đâu về cho mẹ à.
- Không có con sẽ tìm cho mẹ một nàng dâu xinh đẹp, ngoan hiền và tốt nhất hơn cả Ôsami nhất định mẹ sẽ thích.
- Ừ, hứa thì phải có đó. Mẹ không chờ lâu được đâu buồn lắm.
Anh tủm tỉm cười:
- Thì ra mẹ muốn có cháu lâu rồi mà con cư tưởng...
- Tưởng cái gì hả?
Tưởng mẹ chỉ lo chăm chút vế sắc đẹp cho mọi người nên quên việc giữ cháu. Vậy mà con ngại.
- Cái thằng con này... mẹ bỏ nghề lâu rồi con cứ đem ra đùa mãi mẹ thật xấu hổ.
- Thôi ta đi đi mẹ!
- Đi đâu?
- Đi về nhà. Thạch Hải chờ chúng ta ở ngoài kia.
Thạch Hải nào mẹ không biết?
- Cậu ấy là bạn của kỹ sư ngành thuỷ sản học chung với con lúc trước.
- Vậy hả?
- Con chào bác, chào cậu...
Hoàng Thái ló đầu ra khỏi chiếc xe hơi đời mới cười tươi rói!
- Suýt chút nừa tớ đã không nhận ra cậu rồi. Đi nước ngoài về có khác đẹp như diễn viên Hồng Kông vậy.
Đăng Triều bắt tay Hòang Thái thật chặt:
- Còn cậu cũng trẻ ra. Nghe nói là giám đốc một công ty lớn về thủy sản à.
- Ừ, lên xe về nhà, tớ chiêu đãi rồi kể cho cậu nghe.
- Nhà ai hả con?
Bà Bội Dung thắc mắc:
- Lúc đi con còn để căn nhà lại sao?
Thái cười cười đỡ phụ bà Bội Dung lên xe:
- Bác khỏe hẳn rồi phải không? Con nghe nói Dạ lý ra nước ngoài gạt gẫm người ta bị thưa kiện hết tiền vừa trở về Việt Nam trông cô ta tàn tạ lắm.
Bà Bội Dung cay đắng trong lòng:
- Đúng là ác lai ác báo. Mong sao nó đừng tìm đến làm phiền con bác.
- Mặc mũi nào mà tìm hả bác?
- Bác cứ về lần này yên chí ngồi nhà hưởng thụ. Đăng Triều lãnh mấy giải thưởng lớn cậu ấy mua cho bác một căn nhà thật đẹp, bác biết chưa.
Đăng Triều nhướng mắt với bạn:
- Mình muốn dành sự ngạc nhiên cho mẹ. Cậu lỡ nói ra mất rồi.
- Thật hả con? Ngôi biệt thự cũ ở cũng được mua làm chi cho tốn tiền.
Cả hai nhìn nhau bối rối. Bà Bội Dung không để ý thái độ của hai chàng trai - Mẹ à. Thật ra nơi đó đã bán trước khi sang Nhật để lo chạy chữa cho mẹ.
- Đúng đó bác, Đăng Triều là đứa con có hiếu. Cậu ấy đã xin giải ngủ sớm chạy vạy lo cho bác trắng án. Sau đó lo tiền bạc đưa bác sang Nhật trị bệnh.
Anh ấy đánh đổi tài sản chỉ để cứu bác mà thôi.
Bà Bội Dung nắm tay Đăng Triều. Bàn tay bé bỏng ngày nào mà bà rất yêu quí. Ngày nay anh trở thành một chàng thanh niên đẹp, khỏe. Anh là niềm hi vọng của bà.
Bà thấy ray rứt bao nỗi niềm:
- Con có trách mẹ không Đăng Triều?
- Chuyện gì vậy mẹ?
- Mẹ làm cho công danh sự nghiệp tình yêu của con dở dang tất cả con buồn mẹ không?
Anh cất giọng chân thành.
- Nếu đổi tất cả để có mẹ con làm và bây giờ con đâu có mất gì đâu.
Bà Bội Dung gật gù:
- Vậy mẹ có gì mà buồn hả? Con và Hoàng Thái đưa mẹ đến đâu mè sẽ đến đó. Mẹ rất hài lòng về con đó Đăng Triều.
Hoàng Thái thấy hai mẹ con họ vui vẻ, anh cũng vui lây:
- Bác nhận ra khả năng con trai của mình hơi muộn rồi đấy bác ạ.
Bà Bội Dung mắng lên:
- Cháu thiệt là... đừng gây xích mích giữa hai mẹ con bác chứ.
Hòang Thái cười ha hả:
- Cháu đâu dám ạ.
Anh cho xe dừng lại trưowcs nhà hàng lớn mời bà Bội Dung:
- Cháu đã đặt sẵn cả bác và cậu vào dùng thử.
Đăng Triều lắc đầu:
- Cậu phung phí quá nha Hoàng Thái. Ăn chơi bình dân thôi.
Hoảng Thái lắc đầu:
- Việt kiều Nhật mà tiếc với bạn bè một bữa tiệc ư? Hèn gì cậu chẳng giàu như trùm sò vậy.
Đăng Triều cười to đấm vào vai bạn:
- Ai là trùm sò hả? Chỉ có điều tớ thích đơn giản bình dân hơn.
- Sao cậu không nói trước. Vã lại chẳng lẽ hôm nay rước bác về cho bà ấy ngồi quán cóc sao.
Đăng Triều lơ đãng nhìn các con phố. Nơi nào là chỗ ở của Thư sẽ mua hoặc thuê một chỗ để đặt trụ sở của công ty và tìm Thư Thư ngay:
Hoàng Thái giúp anh mọi việc. Đây là người bạn mà anh tin cậy gởi gắm mọi thứ trên đời. Một người bạn thân hiếm có.
Bà Bội Dung dùng bữa thật nhanh Hoàng Thái đành lái xe đưa hai mẹ con về nhà nghỉ ngơi.
Căn biệt thự mà Đăng Triều nhờ Hoàng Thái mua rất xinh đẹp, mát mẻ. Bà Bội Dung hài 1òng như ở nhà của mình ngày trước. Hoàng Thái mướn sẵn người giúp việc cho bà Bội Dung. Bà Bội Dung, khen Hoàng Thái hết lời.
Xong xuôi Hoàng Thái đưa Đăng Triều đến chỗ công ty mới thành lập:
- Cậu thấy thế nào?
- Khen hay chê. Cậu muốn món nào...
- Ở đời ai lại khoái chê. Nhưng khen để lấy lòng tớ cũng không thích hiểu chưa?
Đăng Triều cười ngất:
- Có được thằng bạn như cậu cũng đáng đồng tiền bát gạo đấy chứ!
- Hả, cậu bảo tớ là đầy tớ của cậu hả.
- Đâu dám tệ như vậy. Ai lại xấu xa như thế.
- Vậy cậu cũng còn có lương tâm.
Nè tớ cho cậu biết. Khi cậu rời khỏi trạm, có không biết bao nhiêu bức thưu gửi về địa chỉ của cậu mà không ai nhận cả.
Đăng Triều giật mình:
- Sao cậu không nhận giùm. Đâu rồi?
- Trả lại hết rồi ai cũng nghĩ là các cô gái hâm mộ tài điêu khắc, cậu gởi thư tới nào ngờ...
- Ngờ cái gì?
- Cách đây hơn nữa năm có một chàng trai tim đến đòi gặp cậu để thanh toán một món nợ. Tớ sợ quá nói dối cậu cao chạy xa bay mất rồi.
- Trời đất! Sao cậu hạ thấp mình vậy. Chàng trai đó là ai?
- Nghe nói là sếp hay là gì của cậu đó. Nói thật đi lúc ở đảo cậu quậy dữ lắm hả. Sao con gái đeo dữ vậy.
Đăng Triều ngó bạn đăm đăm:
- Nói bậy bạ gì vậy. Cậu không tin mình hả?
- Tin thì tin nhưng cậu đi rồi để mình giải quyết những chuyện không biết gốc rễ như thế đúng là ác hết chỗ nói.
- Ráng đi. Ai hiểu cậu là bạn của tớ làm chi.
- Làm bạn của cậu có ngày thót tim quá. May là hơn nửa năm nay không tìm đên đòi nợ nữa. Đăng Triều nghe một chút tan vỡ len nhẹ vào hồn. Anh muốn bắt tay vào tìm Thư Thư. Một hi vọng mong manh, biết tìm từ đâu bây giờ. Có lẽ Thư Thư buồn khổ lắm khi anh tất bật lo cho mẹ mình ngày đêm ở bệnh viện.
Anh đâu còn tâm trí lo cho mình nên đă tạm quên cô người yêu bé bỏng ngày nào trên đảo. Hoàng Thái nói có lẽ là Thạch Hải, anh ấy tìm mình để mắng chứi chăng. Chỉ có Thạch Hải mới biết Thư Thư ở đâu.
Hai người bàn kế hoạch mở công ty mới. Không gian ở cái quán ăn bình dân này khá yên tĩnh, thích hợp bàn bạc việc làm ăn. Hoàng Thái rất sành những nơi này.
- Ê! Sao không lo tìm nửa mảnh còn lại của mình đi.
- Còn cậu có chưa mà lo cho người khác.
- Tớ hả? Khỏi cần tình yêu chi cho mệt. Nếu cần vui vẻ cứ qua đêm một chỗ nào đó cho xong.
Đăng Triều quát:
- Cậu điên hả? Bộ cậu muốn Sida ăn à.
Hoàng Thái cười hắc:
- Đùa với cậu thôi mình đâu có điên mà tìm đến với xi măng, tớ đời lắm. Tớ có cô vợ rất xinh và một cậu ấm xinh lắm. Hôm nào sẽ ra mắt cậu. Báo đảm cậu sẽ ghanh tỵ cho mà xem.
- Vậy à?
Hoàng Thái lại đùa với bạn:
- Lo cho mình đi ông bạn ạ. Mặt này sắp xếp ly rồi đó. Mai mốt già ai mà lấy.
Bất giác Đăng Triều thở dài não nuột:
- Thật ra trước lúc mình trở về lo cho mẹ mình đã yêu một cô gái.
Hoàng Thái ngơ ngác:
- Ở trên đảo phải không?
- Ư, cô ấy đến đảo một buổi chiều mưa trốn cha vì ông ấy ép cô lấy một Việt kiều già không hợp với cô ấy. Tớ quen trong một trường hợp như vậy?
- Lãng mạn quá nhỉ. Cô ấy không có người yêu sao?
- Không sao. Nhưng một chàng trai đeo đuổi.
- Ai vậy?
- Là sếp của mình đấy.
- Anh ta tên là gì?
Đăng Triều lắc đầu:
- Cậu không quen anh ấy lâu. Một người rất tốt.
- Vậy là cậu và sếp mình thành tình địch hả?
Đăng Triều lắc đầu:
- Không có. Chỉ hiểu lầm thôi.
- Cậu nói lộn xộn tớ chả hiểu gì cả.
Đăng Triều buồn hiu hắt kể cho Hoàng Thái nghe mọi chuyện và mong anh giúp đỡ:
- Cô ấy chỉ yêu có mình tớ nên rất đơn giản nhưng lúc ấy Dạ Lý lại tìm ra đảo khiến cô ấy hiểu lầm và sếp của mình giận ngăn cấm cô ấy đến với mình.
- Đúng là éo le như phim vậy. Hãy kể tiếp đi Tớ rất muốn nghe - Thì ăn chút gì đã chúng còn gặp lâu dài mà.
Nhướng mắt với bạn, Hoàng Thái bảo:
- Có phải cậu đang nhớ đến cô gái ấy và trăn trở khi Dạ Lý cao chạy xa bay gây họa cho mẹ mình.
- Không hẳn như vậy, mình và Thư Thư rất yêu nhau. Cô ấy lại con của ông chủ tàu, một công ty lớn của thành phố.
Hoàng Thái đặt đôi đũax uống ngạc nhiên vô cùng:
- Thư Thư? Cái tên cũng quen đấy có phải công ty Phước Vinh không?
- Sao cậu biết? Đúng rồi đó.
- Cách đây hơn nửa năm có một vụ kiện giữa công ty này và một ông chủ nước ngoài đăng tải đầy trên báo. Ông chủ Thành Phú có người con gái rất đẹp ở đảo nghe nói ổng bệnh hấp hối đăng bài nhắn tin cho cổ về.
- Chuyện đó hơn một năm rồi. Chính cô ấy.
Hoàng Thái nhăn mặt:
- Thì ra cậu yêu cô tiểu thư họTrịnh ấy. Cả năm biệt tích chắc cô ấy lấy chồng mất rồi thôi đi tìm cô khác chắc ăn hơn, hi vọng gì nữa.
Lời nói của Hoàng Thái như nhát dao cưa vào vết thương lòng của anh.
Đúng là một năm biết bao vật đổi sao dời.dù thờỉ gỉan không dài lắm nhưng cũng đủ cho người ta thay đổi vật đổi sao dời kia mà lòng người cố định sao nỗi. Nhưng sao anh vẫn tin Thư Thư đã yêu anh cô ấy chẳng chịu thay đổi đâu.
􀃋 􀃋 􀃋 Tình yêu sâu sắc, sự dâng hiến tự nguyện của cô đánh đổ mọi thứ vây quanh. Anh từ chối cuộc sống ầy đủ ở tokyo, từ chối cô gái xinh đẹp Sa Min cũng vì nhỏ Thư Thư.
- Không được cậu phải giúp mình hỏi cho ra tông tích của Thư Thư giùm mình có được không Hoàng Thái.
Nhìn vẻ mặt nhăn nhó của anh. Hoàng Thái biết khó lòng thay đổi ý định của ông bạn mình, anh đùa:
- Thôi được vì cậu tớ phải xông vào hang hùm lần này. Nếu tớ có chết cậu nhớ làm băng truy phong danh hiệu nha!
- Rồi sẵn sàng, một bức tượng bằng san hô để 1ưu danh.
- À, cậu nhắc tơ mới nhớ bức tượng khuôn mặt cô gái mà cậu tạc có phải Thư Thư không?
- Đúng rồi, cậu còn giữ à?
- Còn... đẹp đấy. Thôi được tớ sẽ giúp cậu. Ngày mai sẽ biết tin ngay.
Đăng Triều vẫn chưa yên lòng, anh đề nghị:
- Hay là để tớ đi theo cậu.
Hoàng Thái lắc đầu nhăn mặt:
- Tớ không phải là vệ sĩ, không có võ lỡ người ta có chồng rồi. Cậu đau lòng làm chuyện bậy bạ tớ đỡ không nổi đâu.
Bật cười trong lúc đang buồn, Đăng triều lắc đầu trước ông bạn thích đùa tếu:
- Có bao giờ cậu khóc chưa?
- Chưa...
- Vậy thì chuẩn bị đi. Tớ sẽ cho cậu khóc đấy. Tớ không chịu nổi cái cười đầy mai mỉa của cậu rồi đó. Thật là...
Cả hai lại bật cười vui vẻ. Lời nói đùa của Hoàng Thái khiến Đăng Triều lo lắng thật sự. Nhưng anh rất tin vào tình yêu mãnh liệt của mình và Thư Thư.
Mong sao trái đất vẫn tròn cho anh gặp lại người yêi. Lòng anh lại ngỗn ngang rối bời.
Cái tin Thư Thư đã chồng con làm cho Đăng triều như rơi vào hố sâu vực thẩm. Anh vô cùng đau khổ thẫn thờ như kẻ mất hồn. Không thiết tha gì với chuyện kinh doanh nữa, Đăng Triều không bước ra đường:
- Alô! Cậu hả Đăng Triều?
Đăng Triếu mệt mỏi:
- Tớ đây. Cậu tìm tớ có việc gì?
- Chiều nay công ty mở hội thảo cậu không đến dự sao.
- Có lẽ mình không đến đâu. Cậu lo giùm tớ đi.
- Trời đất. Cậu tính chết rũ vì chuyện tình đã một năm trôi qua ư. Một năm cậu ở Nhật chịu đựng được sao bây giờ lại suy sụp như vậy?
Giọng Đăng Triều buồn muốn khóc:
- Tớ không hiểu nối trái tim mình. Bây giờ thì không còn gì nữa mình yêu cô ấy và vì cô ấy mà làm tất cả để trở về với hi vọng sẽ sum họp một nhà.
Hoàng Thái bực mình:
- Mình đã bảo sao dời vật đổi rồi mà. Ai lại chờ một người mất tung tích như cậu hả. Tại cậu không nói với người ta thì ráng chịu thôi trách ai bây giờ.
Đăng Triều nghe tê tái trái tim anh ngước nhìn bức tượng san hô đỏ như một hoài niệm mơ hồ đầy đau đơn:
- Mình chẳng trách ai cả. Tại mình vô duyên số nên...
- Lại trách lời, trách duyên phận, ôi tớ chết mệt vì thằng bạn như cậu mất.
- Đừng than khổ nữa Hoàng Thái, mình đang chết cả con người đấy. Buồn quá, biết làm gì bây giờ?
- Làm việc cậu sẽ quên buồn ngay. Hay là đến chỗ tớ chiều nay mình đưa cậu đến một điểm có nhiều em xinh đẹp bốc lửa cho cậu lưah nhé.
- Không đâu. Tớ chẳng muốn nhìn ai cả vì Thư Thư phản bội mình biết tin ai trên đời này.
- Chẳng lẽ người tốt chết hết rồi sao?
- Không đâu. Còn rất ít mình chẳng thiết tha tìm nữa.
- Cậu định nằm ở nhà cho đến chết khô sao?
- Có lẽ mình sẽ ra đảo một lần. Cậu hãy đến phụ mẹ quản lý công ty giúp mình nha.
- Ê! Không hứa đâu nha. Cậu định tìm cái gì ngoài hòn đáo ấy hả tớ bận nhiều việc lắm.
Cậu làm ơn đi HoàngThái.
Không đợi Hoàng Thái trả lời, Đăng Triều vội cúp máy ngay. Anh thẫn thờ nhìn những kỷ niệm trên đảo mà HoàngThái giữ giùm anh cả năm nay. Những đồ trang sức bằng san hô đỏ, những con ốc biển xà cừ qúi giá và những viên ngọc trai lấp lánh đính mấy chiếc nhẫn anh định sẽ tặng cho Thư Thư trong ngày cưới:
Tất cả vụt mất như tàng giấc mơ đẹp. Anh tiếc ngẩn ngơ. Tình yêu nào vụt bay đi như cánh chim trời. Đăng Triều mân mê chiếc nhẫn ngọc trai trong tay buồn hiu hắt. Nỗi buồn như gặm nhấm trái tim anh đến trơ ra như một khối đá mới thôi.
Đăng Triều thay quần áo đứng lên bước ra khỏi phòng, Anh bắt gặp cái nhìn khác lạ của bà Bội Dung:
- Con định đi đâu vậy Đăng Triều?
Anh né tránh cái nhìn của mẹ:
- Con ra ngoài tìm Hoàng Thái.
Bà xoay mặt con trai đối diện với mình:
- Nói thật với mẹ đi Hoàng Thái ể cho mẹ nghe nhưng mẹ không tin.
Cái thằng bạn trời đánh, bép xép hơn bà tám. Chuyện của anh đâu cần cho mẹ anh nghe. Biết được mẹ chắng lo lắng mà sinh bệnh.
Anh lựa lời nói khéo:
- Đâu có gì quan trọng mẹ,vùa dự hội thảo về à. Có gì mới không?
- Con thật sự không cả sao hả. Vậy mà Hoàng Thái giục mẹ về. Nó sợ con làm bậy.
Nở nụ cười héo hắt, Đăng Triều đưa mẹ vào nhà:
- Bạn,con thích đùa mẹ đừng để tâm.Con muốn gặp Hoàng Thái để hỏi cái tội nói nhảm.
- HoàngThái đến bây giờ, con khỏi phải tìm. Mẹ biết con đang khổ vì một cô gái. Có phái vì mẹ bị bệnh mà con và cô gái ấy phải xa nhau và bặt tin tức đến nay không?
Đăng Triều sợ mẹ buồn nên im lặng. Bà Bội Dung nhìn con trai thương cảm:
- Nếu thật sự con yêu cô ấy mẹ sẵn sàng tìm và năn nỉ giúp con.
Anh đưa mắt nhìn mẹ. Bà trở lại bình thường đó là niềm vui của cả hai mẹ con. Rất tiếc tình yêu của anh không tròn nên hạnh phúc chưa trọn vẹn.
- Mẹ ơi không cần phải làm thế đâu. Người ta đã lây chồng mất rồi. Con buồn một lúc rồi sẽ quên thôi. Mẹ yên tâm đi con không sao cả.
- Tội nghiệp con tôi. Con đừng làm gì cho mẹ lo nha Đăng Triều.
- Dạ....
Có tiếng xe gầm rú cửa. Hoàng Thái đến, Đăng Triều đành ở lại nhà tiếp người bạn của mình.
Vừa thấy anh Hoàng Thái la lên:
- Sao vẫn khỏe chứ?
- Khỏe.
- Vậy mà nói chuyện tớ cứ tưởng cậu đang đứng trước cái hố và sẵn sàng buông mình xuống đó.
Đăng Triều nháy mắt ra hiệu Bà Bội Dung có ở nhà:
- Cậu tưởng tượng quá mức. Cậu không nên làm kỹ sư thủy sản mà làm nhà văn mới đúng. Một con vịt sáu thổi thành con voi tài thật.
- Sao mình phóng đại à? Có ích lợi gì?
Đăng Triều không muốn cãi cọ với Hoàng Thái trong lúc tâm trạng bất ổn của anh vẫn còn đeo đẳng.
- Tại cái tật bà tám chứ không ích gì cả!
- Hừ, cậu bảo mình nhiều chuyện phải. Phải gọi là nhà ngoại giao đa tài mới đúng. Nhờ tớ tài giói mới chỉ một ngày đặt cọc tớ đã hoàn thành mấy cái hợp đồng béo bở thích không?
Đăng Triều lắc đầu:
- Mình chẳng thích ai cả. Làm nhiều chi vậy, ai hưởng chứ. Tương lai mịt mù, buồn chán vô biên.
- Cậu đó hả Đăng Triều. Cậu chui vào cái vỏ ốc của mình mà trốn. Thật uổng lòng tin cậy của tớ.
- Cậu nói hợp đồng gì béo bở hả?
- Thì hợp đồng tìm người. Thì xong không trả một đồng còn định tháo chạy nên tớ tìm tính sổ đây.
- Hừ, ai hợp đồng với cậu chuyện ấy?
Hoàng Thái gân cổ cãi:
- Cậu chẳng báo tớ đi tìm Thư Thư ư? Quả nhiên đóng giả người đến xin hợp đồng mua bán mình lạc đến tệ xá của họ. Đúng là một gia đình hạnh phúc.
Nghe tưng tức trong lòng Đăng Triều hỏi:
- Mới nhìn sao cậu biết hạnh phúc?
- Biết chứ. Tớ hỏi Thư Thư thì nghe cô ấy gọi ngọt ngào “Mình ơi có khách”.
Và anh chồng một người rất đẹp trai to lớn vừa xuất hiện, giọng trầm ấm anh ta hỏi “ai vậy em” mình nghe xong còn nổi da gà, nếu có mặt cậu sẽ xỉu cái bịch ngay.
- Hừ, cậu giỏi...
Hoàng Thái biết Đăng Triều không tin lời anh kể. Anh chỉ muốn. Đăng Triều quên nỗi đau mà sống bình thường trở lại. Thật sự hai người không có ngọt ngào như lời anh tô vẽ. Anh muốn giết niềm hi vọng còn le lói trong tim Đăng Triều để bạn anh toàn tầm toàn ý làm lại cuộc đời.
- Phóng đại hả? Hổng có đâu. Mà nè bé con của Thư Thư rất dễ thương. Nó giống cậu ghê.
Đăng Triều ngó bạn lom lom:
- Cậu đừng có đùa.
- Ờ thì con nít mà đứa nào chẳng giông giống nhau.
Anh thở dài.
- Chồng cô ấy là ai vậy?
- Là sếp của cậu đó. Thạch hải - Thạch Hải? Trời ơi!
Đăng Triều kêu lên thảng thốt. Anh tựa vào thành ghế nhắm mắt lại.
Anh bị hình ảnh,Thư Thư choán hết tâm trí giờ đến Thạch Hải. Họ đã là vợ chồng rồi sao? Thạch Hải là phó giám đốc của công ty Ông Thành Phú muốn trao quyên cho con rể. Mọi thông tin của anh đều trùng với thông tin của Hoàng Thái.
Đăng Triều an lòng Thư Thư được hạnh phúc. Anh chỉ dằn vặt lương tâm vì không từ mà biệt. Hai trái tim yêu nhau lại bị xẻ làm đôi, mỗi người một phương trời ngơ ngác chẳng hiểu vì đâu mà nên nổi. Cũng tốt, họ bằng vai phải lứ, nên chúc cho họ hạnh phúc Ngồi đây anh nhớ cô da diết. Điện thoại anh bấm số rồi lại không dám gọi đi.
Anh bỏ máy xuống. Hoàng Thái kêu lên:
- Thôi, đừng khuấy động cuộc sống bình an của cô ấy nữa, nếu như Thư Thư còn yêu cậu. Thư Thư đâu thể bỏ chồng mà theo cậu. Nếu cô ấy theo tiếng gọi tình yêu sẽ có thừa hai người đau khổ.
- Ai hả?
- Thạch Hải và đứa bé. Liệu cậu có thể sống yên ổn mà hưởng hạnh phúc bên Thư Thư không bao giờ có chuyện ấy xảy ra, đúng không.
Như vậy là hết rồi, giấc mơ sum họp đã tan thành mây khói Thư Thư ơi, chẳng biết làm gì. Trong hoàn cảnh này phải chi em chờ anh như lời hứa, định mệnh khiến xin. Lời Hoàng Thái khuyên thật chí lý. Đăng Triều quyết định quên Thư Thư. Nhưng qúa đau khổ anh không thể quên ngay bây giờ. Anh tha thiết nói với Hoàng Thái:
- Vết thương lòng cậu có biết không?
- Biết. Rất đau. Đau chết đi được.
- Cậu rất hiểu mình.
- Nhưng thời gian nó sẽ lành lặn trở lại.
- Hi vọng như thế. Còn bây giờ thì đau lắm cậu ạ. Mình muốn có thời gian quên.
- Cậu muốn bao lâu.
- Một ngày, một tháng hay một năm mình không biết.
- Cậu định làm gì tu hả?
- Không. Mình đi xa một chuyến.
Hoàng Thái không dám đùa:
- Đi đâu? Có phải ra hòn đảo nào đó không?
- Ừ, chỉ là nơi mình lúc trước.
- Chỉ vậy. Làm ăn hay tìm kỷ niệm vớ vẩn rồi buồn.
Đăng Triều nói chẳng suy nghĩ:
- Lên kế hoạch làm ăn.
Hoàng Thái vội bắt tay anh cười to:
- Có thế chứ. Mình ủng hộ cậu.
- Hay giúp mẹ mình quản lý công ty nha.
- Ừ. Bao giờ cậu về?
- Xong thì về.
- Ôkê.
Đăng Triều một mình ra đảo san hô tìm lại kỷ niệm xưa.
Ngồi bên chiếc tàu khá lớn. Hòn đảo xuất hiện như một chấm đen lớn. Anh mong giờ khắc đặt chân lên đảo.
Một năm qua, bến tàu vẫn như xưa người bảo vệ bến tàu là. người khác. Anh nấn ná nhìn lại con đường xuống bến tàu, nơi lần đầu anh ôm Thư Thư chạy dưới cơn mưa dữ dội.
Anh thả dài bước chân đến khu nuôi trồng san hô đỏ. Đón anh và là một người cán bộ không quen. Đăng Triều không bước vào trong anh đi xuống bãi cát vàng hoe sắc dưới cái nắng nhàn nhạt của buổi trưa. Bầu trời vẫn xanh ngắt một màu kỷ niệm. Anh nhớ da diết, Thư Thư ơi, tình yêu của chúng ta là bọt biển. Em là con sóng ngầm anh là bờ cát vắng, đến rồi đi. Xa cách nghìn trùng.
Có bao giờ sóng trở về với cát không. Ôi chao! Buồn thê thiết.
Với chiếc ba lô trên vai, Đăng Triều đi lang thang vô định. Anh tưởng chiếc ba lô là Thư Thư đang ôm lấy anh khóc vùi vì vết thương đau đớn. Anh vỗ về cả buổi. Từng dấu chân anh đi qua sóng lấp lại chẳng để dấu vết gì. Có giống tình yêu của anh và Thư Thư không nhỉ?
Anh chợt nhớ Xuân Diệu than rằng “yêu là chết trong lòng một một ít”.
Không, chết nhiều lắm tan nát cả tâm hồn. Nỗi nhớ nỗi đau cứ cồn cào trong dạ, anh ân hận, ray rứt cả đời.
Đăng Triều không biết đêm nay mình sẽ đến đâu, ở đâu. Mấy đứa trẻ nô đùa xa xa, anh lại nhớ hôm nào anh cùng bọn trẻ tập vẽ ở bờ biển. Chúng say mê với màu vẽ và bút mới bỏ quên cô giáo một mình và chiều mưa trên đảo anh đến với cô thật ấm nồng.
Đăng Triều không chịu nổi với những cung bậv tình cảm cứ dâng trào ngồi cô đơn trên mõm đá nghe gió lồng lộng thổi. Một cánh chim biển lạc loài bay ngang đầu thảm thiết. Anh nhìn theo bất giác thở dài.
San Hô Nhỏ Bé San Hô Nhỏ Bé - Hoàng Thu Dung San Hô Nhỏ Bé