Nguyên tác: 1973年のピンボール – 1973–Nen No Pinbouru
Số lần đọc/download: 0 / 90
Cập nhật: 2023-08-05 09:48:01 +0700
Chương 6
C
ô đóng cánh cửa nhà tắm lại sau lưng. Hiện tại chỉ có tiếng của chiếc vòi hoa sen.
Chuột ngồi thẳng trên giường, không cách nào tập trung được những suy nghĩ, đoạn đưa một điếu thuốc lên miệng và tìm cái bật lửa của hắn. Nó không nằm ở trong cái quần để trên bàn. Thậm chí còn chẳng tìm được một mẩu diêm. Hắn lục lọi trong ví của cô, nhưng không gặp may. Hắn không còn lựa chọn nào khác ngoài việc bật hết đèn trong phòng và tìm hết các ngăn tủ, đến cuối mới lôi ra được một hộp diêm cũ mang tên của một nhà hàng ở một nơi nào đó.
Trên lưng chiếc ghế mây được cô để gọn gàng vớ và đồ lót của mình có phủ một chiếc váy được may điêu luyện màu hạt dẻ.
Và trên chiếc tủ đầu giường, bên cạnh một chiếc đồng hồ đeo tay của phụ nữ, là một cái túi đeo quai Bagagerie, không mới, nhưng được giữ gìn cẩn thận.
Bản thân Chuột ngồi xuống chiếc ghế mây đối diện và, với điếu thuốc vẫn để trong miệng, nhìn lơ đãng ra ngoài cửa sổ.
Từ căn hộ trên đồi của mình, hắn có thể trông thấy những hoạt động rải rác của con người đang diễn ra trong bóng tối bên dưới. Cứ chốc chốc, Chuột lại đặt tay lên hông, trông như tay đánh gôn đứng ở mép của một phần sân thoải xuống, chăm chú nhìn cảnh vật đến hàng giờ đồng hồ. Sườn dốc lốm đốm những dải đèn nhà, trải xuống theo một độ nghiêng chậm rãi bắt nguồn từ ngay dưới chân hắn. Có những lùm cây tối, những mô đất nhỏ, lác đác lại có ánh sáng trắng hắt lên từ những chiếc đèn hơi thủy ngân đặt cạnh bể bơi riêng. Tại nơi sườn dốc trở nên bằng phẳng, một con đường cao tốc uốn éo chạy ngang qua; một dải băng ánh sáng nịt ngang mặt đất, và xa hơn là độ chừng một dặm đô thị phẳng lỳ vươn ra tới đại dương. Mặt biển tối, mịt mùng đến nỗi bạn không thể phân biệt nước với trời. Ngay chính giữa của bóng tối ấy sẽ nổi lên ánh sáng cam của ngọn hải đăng, để rồi lại biến mất. Xuyên qua tất cả những tầng tầng lớp lớp tách biệt ấy là một luồng nước tối đen độc nhất.
Một con sông.
* * *
Chuột gặp cô lần đầu trong những ngày khai cuộc của tháng chín, khi bầu trời vẫn còn giữ lại chút gợi nhớ về sự rực rỡ của mùa hè.
Lúc đó hắn đang lật qua góc rao vặt “Voi Trắng” của tuần báo địa phương. Bên cạnh những cái nôi cho trẻ sơ sinh, máy học ngoại ngữ và xe đạp trẻ em, hắn tìm thấy một chiếc máy đánh chữ điện tử. Một người phụ nữ nghe điện thoại, giọng cô ta rất ra vẻ công việc, “À, đúng, nó đã được sử dụng hơn một năm rồi, nhưng vẫn còn một năm bảo hành. Không nhận trả góp hàng tháng. Anh có đến và tự lấy được không?” Thỏa thuận đã xong, Chuột nhảy lên cái xe của hắn và lái về phía căn hộ của người phụ nữ, trả số tiền và lấy cái máy. Mức giá gần ngang bằng với số tiền mà hắn đã nhận được từ những công việc vặt trong suốt mùa hè.
Mảnh mai và nhỏ người, cô ta mặc một chiếc váy không tay xinh xắn. Cả một hàng đồ gốm chạm trổ muôn vàn dáng vẻ màu sắc được xếp dọc lối vào. Gương mặt đoan trang, đứng đắn, mái tóc buộc gọn thành búi. Tuổi của cô? Hắn sẽ đồng ý với bất cứ con số nào nằm ở giữa hai mươi hai và hai mươi tám với không chút nghi ngờ.
Ba ngày sau hắn nhận được một cuộc điện thoại, người phụ nữ nói rằng cô đã tìm thấy cả nửa tá dây mực cho cái máy đánh chữ, nếu hắn muốn dùng. Và khi đến lấy chúng, hắn đã mời cô tới Jay’s Bar, đãi cô hai chầu cocktail để đổi cho mớ dây. Hắn chưa đi được xa lắm trong việc nói chuyện với cô.
Lần thứ ba họ gặp mặt là bốn ngày sau đó, tại một bể bơi trong nhà tại thị trấn. Chuột chở cô về nhà và lên giường với cô. Chuột thật sự không hiểu tại sao mọi thứ lại thành ra như vậy. Hắn còn chẳng nhớ nổi ai đã tiếp cận ai. Có lẽ tất cả đã bay đi theo gió mất rồi.
Một vài ngày trôi qua, mối quan hệ với cô bắt đầu phình lên trong Chuột, thông báo sự tồn tại của nó như một cái nêm mềm đóng vào cuộc đời thường nhật của hắn. Từng chút từng chút một, thứ gì đó đang bắt đầu ảnh hưởng tới Chuột. Mỗi lúc hình ảnh cánh tay mỏng manh của cô ôm vòng quanh người hắn hiện lên trong đầu, Chuột lại cảm thấy một sự dịu dàng đã lãng quên từ lâu đang lan ra khắp người.
Hắn có một ấn tượng rất rõ ràng rằng cô, trong thế giới nhỏ bé của chính mình, đang nỗ lực để xây nên một thứ gì đó hoàn hảo. Và Chuột biết rằng nó vượt xa những nỗ lực thông thường. Cô luôn luôn diện những bộ váy cầu kỳ nhất, nhưng chưa bao giờ thu hút sự chú ý không cần thiết, và những bộ đồ lót đẹp – không phải loại rườm rà, mà thông minh. Cô xức nước hoa eau de cologne với mùi hương của vườn nho buổi sớm, cẩn thận lựa chọn từ ngữ khi nói chuyện, tiết chế trong việc hỏi những câu thừa thãi, mỉm cười với cái vẻ “đã luyện tập” mà cô có được từ việc liên tục soi xét tỷ mẩn qua gương. Và mỗi thứ ấy, theo cách riêng của chúng, khiến Chuột cảm thấy buồn. Sau khi ngắm cô một vài lần, Chuột đoán cô hai bảy tuổi. Và hắn đoán không trật vào đâu được.
Bầu ngực của cô nhỏ, cơ thể mảnh mai không chút mỡ thừa và rám nắng rất đẹp – mặc dù cô bác bỏ việc mình muốn bị rám nắng, thật đấy. Gò má cao cùng cặp môi mỏng nói thay cho việc được giáo dục đàng hoàng và một tâm hồn nghị lực, thế nhưng sau tất cả những sắc thái biểu cảm tô điểm trên gương mặt cô, thứ hiện ra là một sự ngây thơ không chút phòng bị.
Cô tốt nghiệp khoa kiến trúc của một trường mỹ thuật và đang làm việc tại một công ty quy hoạch, cô nói với hắn có thế. Nơi sinh? Không phải ở xung quanh chốn này. Đến đây sau khi tốt nghiệp. Mỗi lần một tuần cô sẽ đi ra bể bơi, và mỗi tối chủ nhật cô đều lên một chuyến tàu để đi tới lớp học viola của mình.
Mỗi lần một tuần, vào tối thứ bảy, hai người họ sẽ gặp nhau. Rồi cả ngày chủ nhật, hắn sẽ nằm ườn quanh nhà nghe cô chơi nhạc Mozart.