If you truly get in touch with a piece of carrot, you get in touch with the soil, the rain, the sunshine. You get in touch with Mother Earth and eating in such a way, you feel in touch with true life, your roots, and that is meditation. If we chew every morsel of our food in that way we become grateful and when you are grateful, you are happy.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Duyên Anh
Thể loại: Tuổi Học Trò
Upload bìa: Quoc Tuan Tran
Số chương: 27
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2986 / 66
Cập nhật: 2016-10-05 22:29:26 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 8/27
háng mười có một buổi học nặng nề nhất thì buổi học đó phải là buổi học sáng nay. Phượng không thèm quay xuống cũng chẳng viết thông điệp tình yêu trên từng mẩu giấy nháp quăng cho tôi. Tôi hiểu rằng Phượng đã giận tôi thả lời hứa đến thăm nàng theo mây trời. Phượng không biết tôi đã hút hết hai mươi điếu thuốc lá và hai ngón tay tôi đã lên mầu vàng. Ðêm qua, tôi lại thức khuya, tìm những bài thơ thương nhớ thiết tha nhất để học thuộc lòng. Có một nỗi niềm gì đó lang thang trong tâm hồn tôi. Nỗi niềm đó luôn luôn đánh thức tôi cả những lúc tôi buồn ngủ. Nó thúc giục tôi nghĩ tới những buổi chiều nắng vàng khiêu vũ, những vì sao lung linh, những cơn gió, những cụm mây, những bến bờ xa lắc... Nó bắt tôi quên sách vở và xúi tôi trốn học. Và khuyến khích tôi làm thơ. Không chừng tôi sẽ trở thành thi sĩ.
Phượng ngồi bất động suốt hai giờ học. Ra chơi, nàng vẫn ngồi bất động. Tôi ngồi sau lưng Phượng, cũng bất động. Tôi có cảm tưởng suối tóc nàng đang chảy siết. Ðã đến chỗ xoáy của giận hờn. Và tôi chới với ở chỗ xoáy đó. Tôi không biết cách nào ngoi lên. Tôi đập tay, đập chân. Tôi ú ớ. Rồi tôi chìm nghỉm. Tôi ngu đần quá, không kêu cứu ai. Tôi khờ khạo quá, không thể mở miệng nói một câu xin lỗi. Tôi cam đành làm kẻ tử tội oan uổng. Nhưng Phượng đã nói vu vơ:
- Chiều hôm qua đứng chờ xuýt thành tượng đá.
Tấm màng đã vất xuống dòng suối cho kẻ sắp chết đuối bám vội. Tôi trần tình:
- Chiều hôm qua...
Phượng cắt lời tôi:
- Anh ngủ quên, anh mải đánh bóng chuyền, anh mê bơi lội, anh say sưa đọc truyện, anh...
Phượng ghi đủ thứ tội trong bản án. Tôi bấn loạn, chỉ còn bào chữa bằng một câu hết sức ngu ngơ:
- Chiều hôm qua tôi bắt đầu hút thuốc lá. Tôi thức khuya hút nguyên gói Cotab.
- Hút thuốc lá anh sẽ lao phổi, anh sẽ chết.
- Tôi thích chết.
Phượng quay xuống bất chợt. Tôi giật mình trong nỗi sợ đê mê. Ðôi mắt Phượng mở to. Ðôi mắt thật tròn. Ðôi mắt thu gọn những buổi chiều nắng vàng khiêu vũ, những vì sao lung linh, những cơn gió, những cụm mây, những bến bờ xa lắc... Và cả tâm hồn tôi.
- Anh hút thuốc lá thật đấy à?
Tôi xoè những ngón tay vàng khói thuốc:
- Phượng xem.
Phượng nhăn nhó:
- Giời ơi, phổi anh vàng như thế.
Nàng mím môi:
- Tại sao anh hút thuốc lá? Anh giận ai mà hút thuốc lá?
Tôi hơi cúi đầu:
- Tôi giận tôi. Tôi hút thuốc lá dưới chân cột điện đầu phố nhà Phượng.
Ðôi mắt Phượng ánh lên nỗi vui mừng:
- Nghĩa là anh...
Tôi nhìn vào đôi mắt Phượng, kể lể thật nhanh:
- Tôi không ngủ quên, không mải đánh bóng chuyền, không mê bơi lội, không say sưa đọc truyện...
- Anh đã đến sao anh không chịu vào nhà?
- Tôi không hiểu.
- Anh không thích vào?
- Tôi thích lắm. Tôi đi đi lại lại nhiều lần và tôi về nguyền rủa tôi. Rồi tôi hút thuốc lá cho ngón tay tôi vàng cho tôi đỡ buồn.
Phượng chớp mắt. Một thoáng trôi qua, Phượng mỉm cười. Nàng khẽ gọi:
- Anh Chương!
Tôi hỏi:
- Phượng tin tôi chứ?
Nàng gật đầu:
- Tin anh. Và Phượng thấy anh dễ mến quá.
Ðám mây chì của buổi học vụt tan. Lớp học bỗng ngập nắng vàng. Phượng nói:
- Xin lỗi anh nhé!
Tôi như một kẻ lạc vào sa mạc cát bỏng, khát nước khô cổ, ngã gục sắp chết thì thấy mình ngã gục trên miệng giếng đầy ắp nước.
- Từ giờ trở đi Phượng không còn giận anh nữa. Sáng nay biết bao chuyện muốn nói với anh. Thế mà tại giận anh, Phượng quên hết. Anh đã nghĩ xong cảm tưởng chưa. Phượng muốn biết sớm để còn bắt anh nghĩ nhiều cảm tưởng khác.
Tôi nói:
- Thí dụ cảm tưởng bị giận oan, cảm tưởng hút thuốc lá?
Phượng cười:
- Cảm tưởng ấy chắc lạ lắm.
Tôi mở cuốn vở nháp, lấy hai cái cảm tưởng chép nắn nót trên giấy pelure xanh đưa cho Phượng. Nàng cất vào cặp sách ngay và bảo:
- Phượng bắt chước anh, để về nhà nằm trên giường đọc chầm chậm.
Tôi bắt đầu lo sợ. Và lại nguyền rủa mình dại dột dám để Phượng biết những dòng chữ đáng lẽ phải giữ kín trong nhật ký của mình. Chẳng hiểu, đọc xong, Phượng sẽ nghĩ gì. Tôi thấy xấu hổ. Tôi thấy cần lẩn trốn.
Phượng Vĩ Phượng Vĩ - Duyên Anh Phượng Vĩ