Người ta không đánh giá tôi bởi số lần tôi vấp ngã mà là những lần tôi thành công. Bởi thành công đó chính là những lần tôi thất bại nhưng không bỏ cuộc.

Tom Hopkins

 
 
 
 
 
Tác giả: Trần Thu Trang
Thể loại: Tiểu Thuyết
Upload bìa: T T
Số chương: 35
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4962 / 121
Cập nhật: 2015-09-13 09:57:54 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
8 -
hìn đè hẳn người lên nút chuông, những tiếng kính coong ngân dài trong đêm khuya. Mùi rượu phả ra làm Vân thấy buồn nôn. Nàng đỡ anh ta vào nhà, đi thẳng tới chỗ chậu rửa trong bếp. Đúng như nàng nghĩ, Thìn nôn oẹ ồn ào. Một lát sau, anh ta ngồi vật ra bên bàn ăn. Vân mở nước để những thứ bầy nhầy trong chậu trôi đi, và dấp nước nóng lên chiếc khăn lau mặt cho anh ta. Nàng đã quá quen với tình cảnh phải nhìn và chăm sóc Thìn khi anh ta say xỉn nôn mửa đến độ không biết trời đất gì rồi.
Để mặc Thìn gục đầu vào tấm khăn nóng. Nàng lấy bàn chải đổ xà phòng cọ chiếc chậu rửa. Nàng thấy kinh tởm vì những thứ nhây nhớt mà nước chưa cuốn trôi hết, nhưng đồng thời khi làm những việc đó nàng lại thấy có cảm giác của cuộc sống gia đình. Chỉ những lúc như thế này nàng mới được phép coi mình là vợ anh ta, còn một Nguyễn Bá Thìn hào nhoáng sang trọng thì phải để dành cho bà vợ chính và những cô tình nhân tươi trẻ khác.
Thìn loạng choạng đứng dậy thọc tay vào nắn bóp bụng và ngực Vân rồi kéo nàng về phía phòng ngủ. Nàng không đi theo anh ta, giọng mệt mỏi:
- Em kẹt rồi.
Đôi mắt một mí trừng lên nhìn nàng một giây:
- Tưởng hết từ đầu tuần rồi?
- Rong.
Nàng nói cụt ngủn và treo chiếc bàn chải lên móc. Giọng Thìn lè nhè, đầy vẻ bực bội cục cằn:
- Sao tự nhiên lại để như thế?
- Không rõ.
- Chữa đi, không thì bực mình lắm.
Vân thở dài, nàng quay người đi vào phòng ngủ. Mới vừa chuồi người xuống giường chưa kịp đắp chăn, Thìn đã kéo nàng dậy. Anh ta mở khoá quần, dáng điệu bức bối. Vân biết anh ta bắt nàng làm mọi việc để thấy thoả mãn, kể cả... Nàng có cảm giác buồn nôn. Đã gần 1 giờ sáng và nàng đang rất mệt. Nàng không muốn sex, dù chỉ là oral, nàng cần một giấc ngử. Nàng ngã ra đệm, khép mắt phớt lờ vẻ tức giận của Thìn. Anh ta quát tướng lên:
- Hôm nay cô làm sao thế hả?
- Em mệt lắm, khuya rồi, anh đừng có làm ồn!
- Dậy! - Một cái siết mạnh làm vai nàng đau điếng.
Vân không động đậy, mắt vẫn nhắm nghiền. Thìn văng tục, anh ta giật tung áo xống và gần như ngồi hẳn lên người nàng, hai bàn tay thô bạo tóm lấy hai bên đùi nàng làm làn da mịn đỏ ửng lên. Vân co chân giãy giụa và đẩy văng anh ta ra khỏi giường. Mặt nàng tái nhợt:
- Anh vừa phải thôi.
- Cô giỏi lắm!
Thìn cười nhạt, cặp mắt nhỏ lướt trên những đường nét thân thể Vân. Nàng ngồi dậy quàng vội áo lên người, nghe giọng anh ta rít qua kẽ răng:
- Cô đã hứa với tôi thế nào, nhớ không?
Vân muốn văng tục. Nàng chuẩn bị phải nghe hắn nhắc rằng những đồng tiền cặn bã của hắn đã kéo nàng từ kiếp trâu chó lên kiếp người đấy! Nàng mệt mỏi nằm xuống, giọng khô khốc:
- Tôi nhớ, nhưng tôi đang ốm. Anh hãy để tôi yên!
Thìn kéo lại khoá quần rồi đùng đùng bỏ khỏi phòng. Vân ngồi dậy, nghe giọng anh ta oang oang vọng vào:
- Rồi, tôi để cô yên, xem cô chịu được bao lâu... Đồ ngu!
o O o
Thìn không đến, không gọi điện hay nhắn tin, cũng chẳng chuyển tiền vào tài khoản ATM cho Vân. Nàng cũng im lặng, để mặc Thìn với cái kiểu trừng phạt hèn mọn đấy. Biết mình khó qua được vòng phỏng vấn của công ty áo cưới Sylvie Léa vì không biết tiếng Pháp, nàng lẳng lặng lôi chiếc đồng hồ Tissot cùng mấy món nữ trang của những người tình cũ tặng từ những hốc tủ kín ra bán lấy tiền tiêu trước mắt.
Cả tuần nay nàng lang thang khắp mấy vùng ven đô, hết chụp ảnh lại vẽ mấy bức phong cảnh kiểu hàng chợ để giao cho các gallery quen. Hết ngày, thay vì đi mua sắm, xem phim hay ngồi uống ở những quán bar-cafe sang trọng, nàng nằm nhà bật lại những đĩa phim ít ỏi hoặc xuống dưới tầng trệt vào dịch vụ internet công cộng. Giá cạnh tranh hai ngàn một tiếng, chỉ nhịn một bát phở sáng là nàng có thể ngồi đến khuya.
Ở diễn đàn về nhiếp ảnh, nickname của nàng đã có danh hiệu "thành viên quen thuộc". Thậm chí trong một cuộc thi ảnh nội bộ của trang web, bức ảnh chụp cảnh sinh hoạt vùng ven đô của nàng còn đoạt giải nhì. Đôi lúc nàng cũng đã lên giọng người đi trước để nhận xét ảnh của những thành viên mới. Tất nhiên là Vân không để sự đắc thắng của mình đi quá xa. Học theo những người bạn ảo nhiệt tình và luôn tôn trọng người đối thoại, nàng cũng cố gắng có những ý kiến tích cực với mọi bức ảnh. Nàng hiểu cái cảm giác thiếu tự tin ở người mới, nàng cũng đã từng như vậy mà.
Mấy hôm nay mọi người đang rất hào hứng bàn tán về việc tổ chức một chuyến đi sáng tác tập thể ở Sapa. Vì các thành viên phần lớn đều làm ở những văn phòng giờ giấc cố định nên nan giải nhất là việc bố trí thời gian để mọi người có thể đi đông đủ. Cuối cùng một ai đó đưa ra ý kiến tận dụng đêm thứ sáu và chủ nhật cho việc di chuyển. Nghĩa là mọi người sẽ có hai ngày đi chơi. Vấn đề thời gian coi như đã ổn thoả. Giờ chỉ còn việc liên hệ hỏi mua vé tàu, đặt phòng nghỉ và vạch chương trình cụ thể cho chuyến đi. Việc này thì Vân có thể đóng góp được.
Sapa chính là quê hương nàng. Gia đình nàng đang kinh doanh một nhà nghỉ loại bình dân ở ngay phố chính của thị trấn. Đã cuối mùa xuân, Sapa không còn quá lạnh. Hoa lê hoa mận có lẽ đã tàn từ lâu nhưng nắng sẽ hửng nhè nhẹ trên thung lũng, dãy Hoàng Liên Sơn sẽ in rõ trên nền trời trong vắt, hoa lá hoang dại sẽ khoe sắc tươi tắn còn những cây rau cải cây nấm Sapa sẽ ngọt hơn bao giờ hết.
Log in vào diễn đàn xung phong đảm trách công việc đặt phòng nghỉ kiêm luôn hướng dẫn viên, Vân thấy vui vui khi nhận được lời nhắn gặp mặt "ban tổ chức" chiều nay. Từ trước đến nay không mấy quan tâm đến đời sống trên mạng dù có chân "quan sát viên" trong tragn web về Sapa của vợ chồng Thành - Linh, nàng không ngờ tham gia một cộng đồng ảo lại có những điều thú vị như vậy. Mới chỉ cách đây hai tháng, nàng còn chẳng biết gì sự tồn tại của diễn đàn này, vậy mà bây giờ nàng đã được tín nhiệm và ở trong "ban tổ chức" cho một cuộc đi chơi đặc biệt của họ.
Mặc một chiếc gilê len ra ngoài áo sơmi kẻ sọc, để vạt áo bên trong thò ra ngoài đầy vẻ bụi đời nghịch ngợm, vuốt một chút keo lên mái tóc nâu tỉa loe xoe, nàng hài lòng và háo hức trèo lên chiếc Vespa tới cuộc gặp mặt trù bị cho chuyến đi. Hôm nay trông nàng thoải mái và năng động, bộ dạng thế này hợp với một buổi "offline" của thế hệ @ quá đi ấy chứ!
Quán trà nhìn ra Hồ Tây, những bộ bàn ghế trúc kê sát bờ kè đón gió lộng. Ánh hoàng hôn lấp loáng như những chiếc khăn nhỏ dát kim tuyến lay động dập dềnh trên mặt nước. Một nhóm đàn ông tuổi tác khá chững chạc đang xúm quanh mấy chiếc bàn đá mé bụi chuối cảnh hoa đỏ buông xuống như những tràng pháo. Dù mọi người không ai giống với hình dung tưởng tượng của nàng nhưng nàng biết đó là những người mình đã hẹn, vì chiếc bàn đá bây giờ đang xếp đầy "đồ nghề súng ống". Bước tới nghiêng đầu duyên dáng trước nnhững cặp mắt khá ngỡ ngàng, nàng nói:
- Diễn đàn nhiếp ảnh của mạng Tinh thần Việt Nam đúng không ạ?
- Đúng rồi. Đồng chí là ai nhỉ? - Một người độ hơn ba mươi tuổi chìa tay bắt tay nàng - Tớ là Trần Huyền Phong.
"Phải rồi, mọi người quen gọi nhau bằng nickname", nàng nghĩ thầm, thấy ngồ ngộ nhưng cũng ngay lập tức cười đáp lời:
- À, em biết bác rồi. Có lần bác trả lời về Canon 300D cho em, không rõ bác còn nhớ không, em là Từ Hải.
Những tiếng ồ à vang lên. Một người đàn ông tóc muối tiêu dáng điệu viên mãn kéo ghế cho nàng, giọng hồi hởi:
- Bọn tớ lại cứ đinh ninh Từ Hải phải là trang nam tử hiên ngang cơ đấy! Ngồi đi, ngồi đi. Tớ là Plonkie, tên thật là Ngữ.
- Ồ, macro tiên sinh...
- Ầy - Plonkie xua tay liếc về phía Trần Huyền Phong cười cười - chả hiểu đứa quản trị ác ôn nào nó chơi đểu đặt cho cái danh hiệu đấy chứ có phải tớ tự xưng đâu!
Vân mỉm cười ngồi xuống, nghe Trần Huyền Phong, tên thật cũng là Phong, giới thiệu một lượt mọi người. Toàn những cái nick nàng quen hoặc ít nhiều có nghe biết. Tất cả đều lớn tuổi hơn nàng, vài người thậm chí đáng tuổi cha chú nàng. Nàng gọi họ bằng bác xưng em theo đúng kiểu xưng hô trên mạng, chợt thấy buồn cười khi nghĩ rằng người già nhất ở đây vẫn còn kém người tình của mình vài ba tuổi. Mọi người vui vẻ nhắc về những tấm ảnh đáng nhớ của nhau, đem máy ra chụp, bình phẩm đùa giỡn về "máy móc súng ống" và hỏi han về chuyến đi sắp tới. Chợt Phong hỏi Ngư:
- Bác Plonkie có số di động của Blue-sabbath phải không nhỉ?
- Có, nhưng tớ lưu trong cái máy kia, hôm nay lại để nhà mất rồi.
- Chán quá, hôm trước chat với nó cả buổi trưa để tìm chỗ bán hộ thằng bạn "con" flash SB-800 mà không nhớ ra chuyện số di động - Một người khác có nickname là Xot lên tiếng - Sao giờ này vẫn chưa thấy nhỉ? Thằng cu đấy chơi được phết!
Vân khá ấn tượng và tò mò vì cái nick Blue-sabbath. Lúc nãy, qua những câu chuyện của mọi người, nàng biết anh ta sẽ đảm trách việc mua vé tàu.
- Có khi nó chưa lên mạng đọc bài đâu.
- Nó làm công ty Dotcom gì ấy, ngồi online cả ngày, làm gì mà không vào.
- Có khi vào rồi lại ra trước khi kịp thấy thông báo. Anh em mình triệu tập gấp quá mà - Ngữ phỏng đoán.
- Vậy làm thế nào để liên lạc được với nó bây giờ?
Mọi người còn đang bàn tán xoay quanh người vắng mặt thì có tiếng chân đi tới.
- Ôi, đông đủ thế! Em cứ đinh ninh là 6 giờ...
Một bóng hồng theo cả nghĩa đen và nghĩa bóng ngồi xuống đối diện với Vân. Nàng khẽ gật đầu thay lời chào, Phong vồn vã giới thiệu:
- Đây là Esmeralda, không biết Từ Hải có để ý không nhỉ?
Thấy vẻ ngơ ngác của Vân, Esmeralda che miệng cười khúc khích. "Làm hàng quá thể!", Vân nghĩ thầm, quan sát "bóng hồng" kỹ hơn. Cô ta cũng trạc tuổi nàng, có thể kém nhưng cũng có thể hơn. Son hồng, mắt bóng ánh ngọc trai, váy ngắn chấm bi, áo hở vai bo gấu hồng nhạt, giày bốt cao ngang gối, cách trang điểm và ăn mặc thì ra vẻ trẻ trung nhưng cái cổ cùng đôi bàn tay đầy gân và nếp nhăn lại tố cáo một sự già cỗi.
Cặp mắt lúng liếng với dáng điệu mềm mại và giọng cười trong vẻo vèo veo của cô nàng làm cho đám đàn ông sôi động hẳn lên. Vân không tỏ cảm xúc gì, nàng ngồi thu mình với vẻ rụt rè của ma mới, lặng lẽ để mắt đến những kỹ xảo của nàng mà cũ. Có cô ta, cả Trần Huyền Phong và Xot đều tỏ vẻ khoe khoang hơn một chút, trông họ như những con cá cảnh giương vây. Một nhân vật mang nick là Icon có vẻ ít nói nhất từ đầu đến giờ bỗng lên tiếng và ngay lập tức dẹp yên đám ồn ào lạc đề do Esmeralda gây ra, tất cả quay lại chủ để về chuyện liên lạc với Blue-sabbath.
Esmeralda, hay là Thu Hiền, lại che miệng cười khúc khích. Lắc lắc chiếc điện thoại có dây đeo là mèo Kitty lên làm cho chiếc chuông nhỏ ở cổ con mèo rung lên tinh tinh, cô ta nói với Phong bằng vẻ đắc thắng:
- Em có số văn phòng nó ở đây này. Mọi người mua đi, em bán cho. Một serie chân dung khổ lớn nha!
- OK, khuyến mại thêm cho cô cả tay dung eo dung nữa - Ngữ nói tếu.
- Eo ơi, tay dung với eo dung rồi còn... mấy cái dung nữa, ghê chếttt. Thôi để em gọi luôn cho nó, chẳng bán biếc gì nữa. Bác Plonkie nhớ em đấy!
Suýt nữa thì Vân bĩu môi. Nàng vội bưng chén trà lên hớp một ngụm để giấu nụ cười khẩy. Nhìn cái kiểu õng ẹo rắn giả lươn của cô ta mới khiếp chứ!
- A lô, Blue phải không? Chị Esmeralda này... Sao giờ vẫn còn ngồi làm việc hả? Có nhớ hứa gì với chi không?... Ồ, bị hack hả?... Ồ, virus gì mà kinh khủng quá!... Vậy thì chị không phiền nữa nha... Thôi nha.
Giọng này đi rao kẹo kéo chắc là hay lắm! Vân lại hớp thêm một ngụm trà hoa cúc lờ lợ nữa, chợt thấy tội nghiệp cho anh chàng Blue-sabbath tốt tính. Anh ta hẳn là làm cái gì đó về bảo mật công nghệ thông tin và đang điên đầu vì bị hacker tấn công. Nhưng chắc 10 tên hacker sừng sỏ cùng đám virus phá hoại cũng chẳng làm anh ta sởn gáy bằng một bà chị gọi điện nói chuyện bằng cái giọng đả đớt nai tơ này!
Phải Lấy Người Như Anh Phải Lấy Người Như Anh - Trần Thu Trang Phải Lấy Người Như Anh