Nguyên tác: The Fight For Olympus
Số lần đọc/download: 158 / 8
Cập nhật: 2020-04-04 20:35:32 +0700
Chương 8
T
rở lại với nhà hàng Táo Đỏ, Emily đi đi lại lại khắp khu vực phòng khách, cảm thấy mình như con thú bị nhốt trong cũi vậy. Cứ như đã mấy năm kể từ lúc bọn họ rời đi. Có quá nhiều khả năng khiến mọi việc có thể thất bại. Cô lo sợ cảnh sát sẽ chú ý đến chiếc xe bị đánh cắp và chặn họ trên đường. Nếu họ bị bắt rồi thì sao? Có phải bọn họ đang ở trong buồng giam nào đó không? Hay có thể bọn CRU đã bắt họ trong Rừng Ma và đưa họ tới căn cứ của chúng rồi.
“Họ đã đi lâu quá rồi,” cô vừa nói vừa đi tới cho con tuấn mã và vuốt ve mái bờm mềm mại của nó. “Có gì đó không ổn rồi. Lẽ ra chúng ta nên ở cùng với họ.”
Một lúc nữa trôi qua, nỗi sợ hãi trong cô tăng lên cho đến khi Emily cảm thấy giật nảy mình sợ hãi. Cuối cùng thì họ cũng nghe thấy tiếng cửa mở ở phía sau khu bếp.
“Họ về rồi.” Emily chạy về phía khu bếp hy vọng nhìn thấy Paelen, Joel và thần Cupid. Nhưng thay vì điều đó, cô lại đang đối diện với một kẻ lạ mặt, một tay run rẩy cầm chiếc đèn pin và trong tay kia là khẩu súng. Emily hét lên. Gần như ngay lập tức người đàn ông bị làm cho hoảng hốt siết ngón tay và cò súng và bắn.
Viên đạn bắn thẳng vào ngực của Emily. Cô bắn về đằng sau và ngã xuống sàn nhà. Cảm giác như thể cô vừa bị đánh bằng một chiếc gậy bóng chày vậy. Ngực của cô bỏng rát và máu đang dồn lên tai. Cô nghe tiếng khịt mũi giận dữ của Pegasus khi nó tấn công người đàn ông và rồi ông ta hoảng sợ hét lên khi đối mặt với con tuấn mã đang giận dữ.
Emily biết rằng mình đã bị bắn. Nhưng ngay trong lúc cô tự hỏi chuyện gì sẽ xảy ra với cha nếu mình không còn nữa thì cô cảm thấy lớp kim loại của viên đạn đang nóng lên. Nó đang tan chảy trong cơ thể cô trong khi vết thương lớn đó đang tự động khép miệng lại. Trong bóng tối của căn bếp không được đốt lửa, cô có thể thấy ánh sáng rực rỡ đang hiện lên lên ngực của mình. Cô đưa đôi bàn tay lên ngực và thấy quần áo mình đẫm máu. Nhưng khi cô ấn ngón tay và cho lỗ đạn mà lẽ ra nó phải có, cô không thể tìm thấy dấu vết nào của vết thương cả. Dưới đầu ngón tay, cô cảm thấy làn da mịn màng, không tì vết.
Cô từ từ ngồi dậy. Emily nhìn về phía người đàn ông và thấy ông ta đang co rúm lại thẳng góc nhà. Ông ta vẫn đang giữ chặt chiếc đèn pin nhưng khẩu súng đã biến mất. Pegasus đang đứng bên cạnh ông ta, đôi cánh mở to và mũi nó phồng lên khi đang giận dữ đối mặt với ông.
“Bình tĩnh nào, Pegs, chị không sao đâu,” Emily vừa nói vừa loạng choạng đứng lên. Cô hơi choáng váng và cảm thấy lạ lùng nhưng không hề đau đớn chút nào. “Chị chỉ bị chấn động một chút thôi.”
Emily bước tới cho cánh cửa sau và đóng lại. “Ông là ai?” Cô tra hỏi người đàn ông đang sợ hãi. “Ông làm gì ở đây?”
“Ta... ta là chủ ở đây,” ông ta lắp bắp vì hoảng sợ. Chiếc đèn pin của ông ta đang soi vào chiếc áo đẫm máu của cô và đôi mắt kinh hãi đang nhìn cô như thể đang nhìn một bóng ma. “Ta nhìn thấy khói bay ra khỏi đây và nghĩ những kẻ phá hoại lại đột nhập vào. Làm ơn đừng giết ta!”
“Giết ông ư?” Emily gặng hỏi. “Ông là người cầm súng. Ông đã bắn tôi đấy!”
“Ta... ta xin lỗi,” ông ta nói. “Đó chỉ là vô tình thôi. Cô tiến đến chỗ tôi quá nhanh, cô làm tôi giật mình và tôi đã bị trượt tay.”
Pegasus giậm chân xuống đất một cách giận dữ và khịt mũi. Nó nhào tới gần người đàn ông đang sợ chết điếng.
“Nó là cái gì thế?” Người đàn ông la lên sợ hãi.
“Pegasus không phải là ‘cái gì’!” Emily gắt lên. “Đó là một cậu bé.”
“Pegasus á?” Người đàn ông hỏi lại. “Đó là con ngựa biết bay trong thần thoại Hy Lạp sao?”
“Và nó cũng không phải là một con ngựa,” Emily vừa nói vừa bước đến chỗ con tuấn mã và vỗ về chiếc cổ đang rung lên của nó. “Ổn rồi mà, Pegs. Chỉ chắc chắn đây chỉ là vô tình thôi. Ông ta không cố ý làm đau chị đâu.” Cô nhìn người đàn ông. “Có phải vậy không? Tốt hơn là ông nên nói sự thật với Pegasus. Nó biết khi người ta đang nói dối đấy.”
“Ta thề đấy,” người đàn ông đáp. “Đó thực sự chỉ là một tai nạn thôi.”
Emily cảm thấy mệt mỏi kinh khủng và cần ngồi xuống. “Hãy ra khỏi đó và vào sảnh ngồi để tôi nhìn ông rõ hơn. Tên ông là gì?”
“Earl,” người đàn ông sợ sệt vừa nói vừa thận trọng bước vòng qua Pegasus, không bao giờ rời đôi mắt cảnh giác khỏi nó.
“Ngồi xuống đằng kia,” cô mệt mỏi nói. “Đừng có hành động đột ngột hay cố gắng bỏ đi.”
Earl ngồi xuống bên đống lửa, vẫn nhìn Emily như thể cô là ma quỷ vậy. “Cô là ai thế?” Ông ta rụt rè hỏi.
“Ông thực sự không muốn biết đâu,” Emily đáp. “Nhưng tôi có thể nói cho ông biết điều này. Bọn tôi ở đây vì một lý do tốt và cần ẩn náu một thời gian. Thế nên đừng cố gắng trốn thoát. Tôi không muốn làm đau ông nhưng nếu ông cố tình thì tôi sẽ làm đấy.”
Emily cảm thấy phát mệt khi đe dọa người đàn ông nhưng cô không thể để ông ta trốn thoát và đi gọi cảnh sát được. Để chứng minh cho điều mình vừa nói, cô đứng trước ngọn lửa. Cô triệu tập những tia lửa và chúng bắn ra sáng rực rỡ từ đầu ngón tay của cô rồi bén vào đống gỗ. “Tôi có thể làm điều này nhanh hơn ông có thể chạy đấy. Thế nên hãy ngồi lên đó và thoải mái đi. Khi bọn tôi xong việc, ông có thể hoàn toàn lành lặn rời khỏi đây.”
Đôi mắt của Earl mở to sợ hãi khi nhìn ngọn lửa dữ dội rồi lại nhìn Emily.
“Chúng ta hiểu nhau chứ?” Emily căn vặn.
Người đàn ông gật đầu. Emily vỗ nhẹ và bên sườn của Pegasus. “Em có thể để mắt đến ông ta một lát không? Chị thấy không khỏe. Chị nghĩ mình cần ngồi xuống một lát.”
Khi Emily ngồi xuống, Pegasus đứng bên cạnh bảo vệ cô nhưng đôi mắt giận dữ không lúc nào rời khỏi Earl. Nó vẫn khịt mũi và giậm chân xuống nền đất một cách tức giận. Emily chắc chắn rằng nếu Earl cố gắng di chuyển, Pegasus sẽ không ngần ngại tấn công ông ta. Cô hít một hơi thật sâu và cô gắng nghỉ ngơi. Trong đời mình cô chưa bao giờ mệt mỏi đến như vậy và không thể nào thức thêm một giây phút nào nữa. Ngay sau đó cô chìm và giấc ngủ sâu để chữa thương.