Số lần đọc/download: 2631 / 3
Cập nhật: 2015-11-23 17:37:12 +0700
Chương 8
T
ừ ngày có Hoài Vũ xuất hiện, gia đình ông Qúi Châu luôn đầy ắp nụ cười, hai cậu con trai của Hà Tử rất mê thích Hoài Vũ và anh rất khéo trong việc chiều con nít.
Hai cậu bé bụ bẫm, giống nhau như hai giọt nước, ào ra đón Hoài Vũ khi anh vừa dừng xe lại. Hải Lăng đòi bồng kênh lên vai, còn Tử Lăng đang tíu tít kể chuyện trường học của mình.
Hoài Vũ bế cả hai vào nhà, gật đầu chào ông bà Qúi Châu. Bà Qúi Châu vui nhất, lắng tai nghe Hải Lăng líu lo ngượng nghịu với Hoài Vũ.
Hoài Vũ mang đến cho hai cậu, mỗi đứa một chiếc xe điện tử chạy bằng pin. Tử Lăng thích thú mê mãi với đồ chơi, Hai Lăng chơi được một chút đã chạy đến bên Hoài Vũ vòi vĩnh:
- Ăn kem đi bác Vũ.
Hà Tử kéo con lại mắng:
- Hải Lăng bị đòn đấy, để bác Vũ nói chuyện với bà ngoại.
- Không sao đâu Hà Tử, Hải Lăng nó thích như thế này.
Vừa nói, Hoài Vũ vừa tung Hải Lăng lên cao và đón bắt nó. Trò chơi mạnh bạo làm Hải Lăng thích chí cười vang. Tử Lăng cũng bỏ chiếc xe điện tử của mình chạy đến:
- Bác Vũ tung con lên cao đi.
- Ờ, bây giờ Hải Lăng nghỉ mệt một chút, đến phiên anh Tử Lăng, con chờ anh Tử lăng rồi lại đến phiên con nha.
Trò chơi đang sôi động hào hứng, chuông điện reo và Đinh Lăng xuất hiện, không ai hay biết Đinh Lăng đứng yên mục kích khung cảnh đầm ấm của vợ và con mình, mà anh đang đứng bên ngoài như một người ngoại cuộc.
Môi mím lại, mắt lóe tia lửa hờn ghen giận dữ nhìn Hoài Vũ loay hoay bên hai đứa con của mình. Tử Lăng nhìn thấy Đinh Lăng trước tiên, cậu bé rời khỏi lưng Hoài Vũ lao ra cửa reo to:
- Ba, ba về!
Tử Lăng ôm chầm lấy đùi Đinh Lăng, cười toe toét bô bô miệng khoe:
- Ba ơi, một lát bác Hoài Vũ chở con và em Hải Lăng đi ăn kem.
Nụ cười tắt trên môi những người có mặt nơi phòng khách, hướng về Đinh Lăng.
Hoài Vũ. Một cái tên quen thuộc, Đinh Lăng quay nhìn Hoài Vũ đăm đăm. Hoài Vũ đứng lên chào Đinh Lăng, tay anh còn bế Hải Lăng. Đinh Lăng lạnh nhạt chào khách, không nhìn vợ, cúi đầu chào cha mẹ vợ.
Ông Qúi Châu lên tiếng phá bầu không khí nặng nề:
- Đinh Lăng con đến rước mẹ con Hà Tử về đó hả?
- Dạ.
Đinh Lăng ngồi xuống một chiếc ghế trống, trong lúc bà Qúi Châu bĩu môi có vẻ tức giận:
- Anh về đây làm gì, mẹ con nó đã có cuộc sống riêng, an thân bên cạnh tôi, tôi nghĩ anh cũng nên ly dị, trả tự do cho con tôi là hơn.
Hà Tử biết mẹ giậN Đinh Lăng ghê gớm nên gọi rể là anh. Cô nắm tay mẹ van nài:
- Mẹ!
Bà Qúi Châu hất tay Hà Tử:
- Mẹ không muốn con đi theo nó về cái nhà lạnh như nhà hoang đó nữa.
- Mẹ Ơi, con van mẹ, chuyện chúng con để chúng con tự xử với nhau.
Bà Qúi Châu giận dữ:
- Tự xử, tự xử, con chờ nó bắt buộc con và quẳng con trước mặt con tờ đơn ly hôn chắc, hay là con muốn tiếp tục cuộc sống héo mòn cho đến chết, trong khi Hoài Vũ vẫn đợi con.
Những lời của mẹ làm Hà Tử chết điếng, cô nhìn chồng sợ hãi, chờ đợi sóng gió nổi lên. Đinh Lăng nhìn trân trối vào mặt vợ, hai tay anh vấu chặt vào nhau cười gằn:
- Mẹ đã mớm cho em như vậy, và đó cũng là ý em nữa phải không Hà Tử, bây giờ thì anh đã rõ vì sao em hay về đây, em thay đổi chưng diện hơn lúc trước.
Hà Tử nghẹn ngào:
- Anh nói bậy rồi anh Đinh Lăng.
- Tôi nói bậy, được cho cô tự do, tôi bằng lòng ly dị nhưng tôi bắt con.
- Bắt con?
Hà Tử kêu lên hãi hùng, cô xua hai tay đau khổ, Hoài Vũ không biết nói sao khi bị lâm vào thế kẹt, ông Qúi Châu tiến lại gần Đinh Lăng đặt tay lên vai anh:
- Còn có ba đây Đinh Lăng.
Đinh Lăng dịu xuống:
- Con xin lời ba.
Bà Qúi Châu nguýt chồng:
- Ông không để xem anh ta có dám làm càn không?
Ông Qúi Châu lừ mắt với vợ.
Hoài Vũ đứng dậy cáo lui:
- Xin phép hai bác cho cháu ra về.
Quay sang Đinh Lăng, Hoài Vũ ôn tồn:
- Anh Đinh Lăng, anh nóng quá đó thôi. Tôi vẫn xem Hà Tử như cô em gái của mình và rất mến hai đứa con của anh. Tôi khuyên anh nên suy nghĩ để tránh tan vỡ cho gia đình, Hà Tử rất cần anh, cả hai cháu nữa.
Đinh Lăng lạnh lùng:
- Cám ơn những lời chỉ dạy của anh, nhưng tôi biết tôi phải làm gì rồi.
Hoài Vũ bắt tay Đinh Lăng, rồi bước đi.
Hải Lăng vùng khỏi tay bà ngoại chạy theo Hoài Vũ.
- Bác Vũ cho con theo với.
Hoài Vũ đứng lại nựng vào má nó vỗ về:
- Con lại với ngoại đi, bác về hôm khác sẽ đến chở con đi ăn kem, ngoan đi con.
Hải Lăng phụng phịu:
- Không, con đi với bác hà.
Hà Tử nghiêm giọng gọi con:
- Hải Lăng, vào mẹ biểu, để cho bác Vũ về.
Hải Lăng vùng vằng, đứng dậm chân không chịu nghe lời mẹ. Hoài Vũ phải bế nó trả cho Đinh Lăng vỗ về:
- Ba Hải Lăng về, một lát ba sẽ chở con đi ăn kem.
Hải Lăng tuột ngay xuống đất khi Đinh Lăng chưa kịp đón nó, Đinh Lăng tím mặt, cơn ghen bốc lên dữ dội khi nhìn con của mình quấn quýt yêu thương tình địch của mình. Bỗng dưng anh thấy mình thừa thãi xa cách vợ con nghìn trùng.
Ông Qúi Châu bảo Hà Tử:
- Con gọi con Thảo dỗ cho Hải Lăng ngủ, rồi đến đây cho ba nói chuyện.
- Dạ.
Hà Tử bồng con vào trong và trở ra.
Ông Qúi Châu nhìn Đinh Lăng nghiêm khắc:
- Con định bỏ bê vợ con sống phóng túng cho đến bao giờ Đinh Lăng?
Đinh Lăng cúi đầu nhận lỗi:
- Con xin lỗi ba mẹ, con đã có lỗi với vợ con nhưng hiện tại Phượng Thanh đã có thai đứa con, nên con không biết phải cư xử làm sao cho vẹn.
Hà Tử đưa ngón tay lên miệng cắn mạnh để nén tiếng khóc, lời nói của chồng làm tim cô tan nát, bà Qúi Châu bật dậy giận dữ:
- Anh ngoại tình với người khác có con, vậy mà anh còn muốn về đây làm dữ với con tôi, anh nghĩ luật pháp sẽ binh vực anh sao vậy Đinh Lăng?
- Xin ba mẹ thứ lỗi, vì tai tiếng con đành phải xử đẹp cho Hà Tử.
Hà Tử bật khóc:
- Anh không cần phải lo cho tôi, tôi muốn ly dị để yên thân nuôi con, bao nhiêu đó đủ rồi, anh đi về đi.
Ông Qúi Châu thở dài:
- Con đã có con với người ta, thì ba cũng không biết nói gì hơn. Số phận con gái của ba hẩm hiu. Thôi thì con nên dứt khoát, đừng làm khổ Hà Tử nữa.
Lời nói an phận của ông Qúi Châu, như ngọn roi quất mạnh vào mặt Đinh Lăng. Ông đã yêu cầu anh tha... cho con gái ông, phần thua thiệt vẫn là con gái ông. Đinh Lăng hổ thẹn gục đầu ngồi yên.
Ông Qúi Châu đứng lên:
- Vợ chồng con cứ bàn với nhau, ba má cần đi nghỉ.
Biết ý chồng, bà Qúi Châu dắt Tử Lăng đi theo mình, còn lại hai vợ chồng, Đinh Lăng quỳ xuống bên chân vợ:
- Em đừng ly dị Hà Tử, anh van em, chờ Phượng Thanh sanh nở xong, anh sẽ trở về bên em.
Hà Tử nức nở:
- Anh đừng nói thêm lời nào nữa, em không nghe đâu, anh hứa với em nhiều lắm, em chỉ muốn được sống một mình để nuôi con mà thôi.
- Nghĩa là em muốn ly dị?
- Phải, để anh được danh chánh ngôn thuận chung sống cùng Phượng Thanh.
- Còn em?... Em muốn trở về với Hoài Vũ phải không?
- Anh xem em là loại người nào Đinh Lăng, nếu em ưng Hoài Vũ không bao giờ em bỏ cha và mẹ theo anh.
Đinh Lăng ân hận:
- Anh có tội với em nhiều quá Hà Tử.
- Anh nên về đi.
- Anh muốn ở lại với con đêm nay, Hà Tử đừng chia cách cha con anh, anh rất đau lòng khi nhìn con mình quấn quýt người khác.
Hà Tử thương hại:
- Đó là tại anh, không phải lỗi của con.
- Anh muốn gần con để chuộc lại tội mình, đừng khe khắt với anh.
- Tùy anh, nhưng em xin nói rõ, chuyện chăn gối vợ chồng giữa chúng ta hoàn toàn cắt đứt.
- Hà Tử!
Hà Tử đứng lên, lòng đau như cắt, mặt cố giữ nét lạnh lùng.
- Anh ngủ ở phòng khách, em sẽ mang Tử Lăng và Hải Lăng vào cho anh.
- Cám ơn em.
Hà Tử bỏ đi, còn lại Đinh Lăng đang úp mặt vào lòng bàn tay buồn rầu.
- Ba ơi!
Đinh Lăng ngẩng lên. Tử Lăng khẽ gỡ bàn tay cha cậu leo ngồi trên đùi cha thỏ thẻ:
- Mẹ bảo con lên đây ngủ với ba.
- Ừ, còn em Hải Lăng đâu?
- Hải Lăng ngủ với bà ngoại, nó không chịu đi, mẹ nói đợi nó ngủ một lát, mẹ sẽ bồng lên.
Đinh Lăng nằm dài lên đi văng, anh bế Tử Lăng đặt nằm lên ngực mình âu yếm hỏi:
- Con có thương ba không Tử Lăng?
- Dạ, có chứ!
- Con thương ba nhiều hay mẹ nhiều nào?
- Con thương ba bằng mẹ, ba ơi...
Đinh Lăng nhìn con, Tử Lăng lồm cồm ngồi dậy, mắt nó to tròn như hòn bi, đôi môi hồng xinh xắn cong lên:
- Mẹ khóc hoài, ba đừng đi nữa nghen ba.
Lời của đứa con làm Đinh Lăng lặng người. Tử Lăng mới bốn tuổi, còn quá bé dại, vậy mà nó đã biết nhận định rồi ư? Nỗi ray rứt và ân hận dấy lên trong lòng Đinh Lăng. Ôi ta là một người chồng, một người cha có khối óc, có trái tim không, lại quá tàn nhẫn bỏ vợ và con lạnh lùng. Đinh Lăng siết con vào lòng thơm lên má nó:
- Ừ, ba không đi nữa đâu con.
- Thiệt hôn ba?
- Thiệt.
Tử Lăng vui mừng ôm mặt Đinh Lăng hôn phủ lên khắp mặt, lòng người cha mềm đi, Đinh Lăng ghì chặt thân hình bé nhỏ của con vào lòng, hôn tới tấp lên mặt con, hạnh phúc là đây, hạnh phúc mà anh đã vất bỏ từ lâu.
- Đinh Lăng, em mang Hải Lăng lên cho anh.
Trong bóng tối lờ mờ Hải Lăng đang ngủ say trên tay Hà Tử. Đinh Lăng khẽ ngồi dậy. Sau khi nhẹ nhàng đặt Tử Lăng nằm ngay ngắn lại, anh đưa tay đón con, mắt nhìn Hà Tử. Không nhìn chồng Hà Tử vội vã quay lưng. Đinh Lăng hốt hoảng đặt Hải Lăng nằm cạnh Tử Lăng chạy theo vợ, lúc Hà Tử vừa đến ngưỡng cửa, anh nhìn vợ vẻ thống khổ ăn năn:
- Em ở lại với anh một chút đi Hà Tử.
Hà Tử dừng chân lại gỡ tay chồng đang cố giữ chặt tay mình dịu giọng:
- Anh muốn nói gì với em nữa?
- Em đến đây đi.
Đinh Lăng choàng tay qua vai vợ, dìu Hà Tử lại đi văng hai con đang ngủ, giọng anh buồn rầu:
- Anh muốn nói anh vẫn yêu em và hoàn toàn không muốn ly dị, không muốn xa em.
- Chúng mình đã nói rõ quan điểm của nhau từ lúc chập tối, anh buông em ra đi.
- Anh không muốn như vậy, Hà Tử. Anh muốn em làm gì để được em tha thứ, chúng ta còn có hai đứa con, đừng bắt anh xa con.
Hà Tử thở dài:
- Em nào dám chia cách cha con anh đâu, nhưng cô ta có con với anh, làm sao anh còn trọn vẹn là của mẹ con em nữa Đinh Lăng?
- Người đàn ông có những mối tình bên ngoài hay có con đi nữa, nhưng không phải vì thế mà bỏ vợ con, em nên thông cảm cho anh là một nghệ sĩ, cho anh cơ hội để quay trở về bên em và con.
Hà Tử dịu dàng nhìn chồng:
- Em đã tha thứ cho anh từ lâu rồi Đinh Lăng và cũng đã từng tin những lời hứa hẹn của anh, để mà đau khổ để thâu canh chờ đợi, em là một người đàn bà bình thường, anh có biết em ghen không, ghen mà không thể làm ồn, không thể dằn vặt chồng, không thể cấu xé tình nhân của chồng, chính điều này làm em khô héo, Đinh Lăng ơi, em đã cố sống bằng kỷ niệm tình yêu của anh, để mà tha thứ cho anh, anh biết không?
Những giọt nước mắt lại lăn dài trên đôi má người vợ đau khổ, cô nức nở:
- Cứ nghĩ từng đêm, anh ôm ấp yêu thương một người đàn bà khác như đã yêu thương ôm ấp em, là lòng em tan nát đớn đau.
Đinh Lăng hôn lên những giọt nước mắt của vợ, nỗi ăn năn dâng ngập lòng, hơn bao giờ hết, kỷ niệm và ân tình dậy trong anh, anh ghì chặt Hà Tử năn nỉ:
- Tha thứ cho anh nghen em, anh sẽ thực hiện lời hứa của mình, không làm em buồn nữa.
Hà Tử hoài nghi:
- Anh sẽ làm sao, làm sao anh bỏ cô ta được, em không thể nào chịu đựng nổi khi anh sống giữa hai người đàn bà.
- Không, như anh đã nói chờ Phượng Thanh sinh xong, sau đó anh trợ cấp cho cô ấy tiền nuôi con, vậy thôi, anh sẽ về bên em và hai con, đừng ly dị bỏ anh, anh yêu em, em không nhớ kỷ niệm ngày ta mới chung sống với nhau sao?
Những giọt nước mắt của Hà Tử lại rơi nhiều hơn, cô úp mặt vào ngực Đinh Lăng:
- Nếu nói người bỏ quên kỷ niệm phải là anh, anh Đinh Lăng à.
- Anh biết và xin tạ lỗi cùng em.
Vòng tay trói buộc của Đinh Lăng xiết chặt lấy thân thể mảnh khảnh thân quen của vợ, tình yêu về trong anh như ngày mới yêu nhau. Đinh Lăng thì thầm lời yêu:
- Đừng xa anh, em yêu.
Nước mắt Đinh Lăng cũng rơi tràn trên má Hà Tử. Cô thảng thốt, lòng cô mềm đi trước sự ăn năn của chồng, cô ôm chặt Đinh Lăng hôn lại anh, những nụ hôn làm lành đầy nước mắt phải có của hai vợ chồng trẻ. Hải Lăng và Tử Lăng vẫn ngủ say bên cạnh, Đinh Lăng dìu vợ nằm xuống divan, tay anh gối đầu cho cô, hôn lên khắp gương mặt Hà Tử, giọng anh nồng nàn:
- Hà Tử, anh yêu em.
Hà Tử lại quên hết những khổ đau dày vò, những đêm chờ đợi tuyệt vọng mòn mỏi, bây giờ chỉ có vòng tay nồng ấm và môi hôn đắm đuối của người chồng yêu dấu.
Tiếng động cơ của dòng xe cộ bên ngoài ồn ào, làm cả hai vợ chồng thức giấc và cùng nhận ra họ đã làm lành nhau... đang quấn quýt trong vòng tay nhau, Hà Tử nhìn chồng e thẹn như đêm tân hôn. Đinh Lăng hôn nhẹ lên má vợ thì thào:
- Bé của anh.
- Mẹ cho con nằm giữa.
Hải Lăng chồm dậy, cậu bé tinh nghịch leo qua thân mình mẹ lăn rơi vào giữa Đinh Lăng và Hà Tử, ôm lấy cổ mẹ tách rời Đinh Lăng ra xa nói ngọng:
- Đêm hồi hôm con ngủ với ngoại mà.
- Mẹ bồng con vào đây ngủ với ba đó, chịu hôn?
- Chịu.
- Chịu thì hôn ba đi.
Hải Lăng quay qua, cậu vòng tay qua cổ cha hôn lên má, Đinh Lăng sung sướng chỉ vào một bên má của mình:
- Hôn bên đây nữa.
Hải Lăng hôn vào bên má Đinh Lăng chỉ, Đinh Lăng lại chỉ vào mắt và trán mình, cậu bé làm theo tất. Tử Lăng giật mình tỉnh giấc, cậu bé ganh tỵ lăn vào mình cha, giành hôn, hai cậu con trai thi nhau hôn, Đinh Lăng sung sướng đón nhận hạnh phúc do con ban tặng. Nào vợ, nào con, còn hạnh phúc nào hơn, nếu không có những phút giây lạc lòng của mình.
- Hà Tử, Hà Tử.
Tiếng bà Qúi Châu gọi lớn bên ngoài.
Đinh Lăng đẩy vai vợ:
- Mẹ gọi em kìa.
Hà Tử ngồi dậy, vuốt lại mái tóc đi ra cửa, bà Qúi Châu mặt cau có bực dọc:
- Con Phượng Thanh đến nhấn chuông gọi cửa tìm Đinh Lăng, mẹ nói là Đinh Lăng không có ở đây, nó không chịu về còn la hét um sùm kìa.
- Dạ, mẹ để con gọi anh Đinh Lăng.
Hà Tử quay trở vào, Đinh Lăng đang bị hai cậu quý tử chọc lét, lăn lộn cười khanh khách.
- Anh Đinh Lăng, có Phượng Thanh đến tìm anh.
Đinh Lăng cau mày khó chịu:
- Em nói là anh không có ở đây, phiền quá.
- Mẹ nói cô ta không chịu về còn la hét bên ngoài um sùm.
- Thật quá đáng.
Đinh Lăng ngồi dậy, hai cậu quý tử tiu nghỉu ngưng trò chơi, Đinh Lăng vỗ đầu con:
- Hai đứa đi đánh răng rửa mặt đi, một lát ba đưa đi ăn phở.
- Dạ.
Hai đứa bé mặt hí hửng tranh nhau đi, Đinh Lăng lấy áo mặc vào đi ra ngoài.
Phượng Thanh mặc áo bầu đứng vênh vênh mặt trong phòng khách đi qua đi lại. Đinh Lăng mặt hầm hầm quát:
- Cô làm gì vậy Phượng Thanh?
Vừa thấy Đinh Lăng, Phượng Thanh ôm chầm lấy anh khóc lu loa:
- Em bảo anh ở đây nhưng họ nói là không có. Đinh Lăng, anh đi suốt đêm làm em lo gần chết.
Đinh Lăng gỡ tay Phượng Thanh, anh ngượng ngập vì bị Ôm trước mặt vợ, sầm mặt bảo Phượng Thanh:
- Cô về đi, bao giờ tôi muốn về thì tôi về, đừng đến đây.
Phượng Thanh xám mặt tức tối:
- Anh ăn nói như vậy với tôi đấy hả, đồ sở khanh, đồ bạc bẽo. Ai đưa anh lại sân khấu để anh có danh vọng như ngày nay, anh không dễ bỏ tôi đâu Đinh Lăng.
Đinh Lăng quát:
- Cô muốn nói gì thì đợi tôi về nhà, còn đây là nhà cha mẹ vợ tôi, cô nên biết điều một chút chứ.
Phượng Thanh lồng lộn ôm cứng Đinh Lăng cấu xé anh lung tung đay nghiến:
- Tôi chỉ biết anh lấy tôi có thai, tôi sắp sanh, anh phải có trách nhiệm là luôn ở bên tôi.
Đinh Lăng giận run, ước sức đánh được Phượng Thanh anh cũng không từ, Phượng Thanh biết Đinh Lăng không dám đánh mình vì cô đang có thai, cô lăn xả vào anh tru tréo:
- Anh về thì tôi mới về. Nếu không, tôi chết tại đây cho anh coi.
- Cô về trước đi, trưa tôi về.
- Không, nếu anh không về thì tôi cũng không về.
- Phượng Thanh, cô có còn sĩ diện không, tại sao vợ tôi không ghen mà cô lại đến đây làm ồn chứ?
Phượng Thanh trề môi dài giọng:
- Vì cô ta không cần anh, còn em thì yêu anh.
Đinh Lăng đỏ mặt, mắt tóe lửa nhìn, Phượng Thanh vẫn tỉnh như không.
Hà Tử bước ra ôn tồn:
- Đinh Lăng, anh đưa Phượng Thanh về đi, đừng để ba mẹ phiền.
Đinh Lăng nhìn vợ, anh thấy tội quá. Hà Tử vẫn nhu mì hiền hậu. Chưa bao giờ cô dám hỗn ẩu dữ dằn với anh, chỉ biết lấy nước mắt khóc dỗi mà thôi. Anh xót xa hỏi:
- Còn em, em có dẫn còn về nhà mình không?
- Em còn phải ra cửa hàng buôn bán.
- Chiều em đưa con về nhà nghen, anh sẽ về.
- Dạ, anh đưa cô ấy về đi.
Đinh Lăng ngần ngừ một chút, nhìn Phượng Thanh bụng cao vượt mặt anh lại không nỡ thẳng thừng tàn nhẫn, đành thở dài, dặn Hà Tử lần nữa:
- Chiều em dẫn hai con về nhà đợi anh.
Hà Tử nín thinh, Đinh Lăng quay sang Phượng Thanh quắc mắt:
- Đi về, tôi đưa cô về.
Phượng Thanh vênh mặt lên, môi nhích nụ cười chiến thắng, đôi môi đỏ choét kiêu hãnh, ngoe nguẩy bỏ đi. Đinh Lăng nhìn vợ một thoáng bước vội theo Phượng Thanh.
Hà Tử đứng nhìn theo, nước mắt cô tuôn ràn rụa trên má, cô cắn môi lại ngăn tiếng khóc, chạy nhanh về phòng.
Chiều đi qua thật chậm, Hà Tử đưa hai con về nhà. Buổi cơm chiều thịnh soạn được Hà Tử tự tay làm, khăn ướp lạnh để sẵn, Hải Lăng và Tử Lăng được thay quần áo mới. Bình hoa lai- Ơn màu vàng Đinh Lăng thường ưa thích được đặt lên bàn. Căn nhà lộng lẫy xinh đẹp vẫn hoang lạnh vì thiếu bóng Đinh Lăng.
Thành phố lên đèn, bóng đêm đen xịt đổ dài, sao trên trời chi chít. Đồng hồ đổ tám tiếng. Hai đứa bảo vú Hai cho nó ăn. Cô vẫn đứng im bên khung cửa sổ, tì má lên kính đón chờ Đinh Lăng.
Mười giờ, hai đứa trẻ ngủ lăn trên salon vì không đợi được cha về như đã hứa, Hà Tử mang con vào phòng bỏ mùng rồi trở ra, chờ đợi.
Mỗi một chiếc xe từ xa quét ánh đèn sáng trưng, Hà Tử lại hồi hộp để rồi thất vọng, những chiếc xe vô tình đi qua và mất hút, bóng dáng Đinh Lăng biệt tăm.
Mười hai giờ... Hà Tử đứng chôn chân, cô biết chắc chắn Đinh Lăng không trở về đêm naỵ Hà Tử vẫn cứ đứng tì mặt vào khung kính, người cô như hóa đá.
Em đã cố tin anh Đinh Lăng, tin vào anh, tin vào kỷ niệm và tin vào tình yêu của em sẽ làm anh quay về, nhưng anh thì luôn thất hứa. Nước mắt tủi hờn lại rơi rơi trên má âm thầm với đêm đen.
Tử Lăng thức giấc đi tìm mẹ, cậu ôm lấy chân mẹ gọi nhỏ:
- Mẹ Ơi!
Hà Tử quay lại, cô thụp xuống ôm chầm lấy con khóc nức nở, nước mắt ướt cả má và tóc con trẻ, Tử Lăng ôm lấy khuôn mặt mẹ, vỗ về mẹ như dỗ em bé:
- Mẹ đừng khóc mẹ Ơi, một lát ba về mà.
Hà Tử muốn gào lên trả lời con:
- Tử Lăng ơi, đêm nay ba không về đâu, mẹ đã mòn mỏi và tuyệt vọng.
Đêm đã quá khuya, đồng hồ đánh ba tiếng. Hà Tử vẫn còn nằm chong mắt, nước mắt thì mãi tuôn dài. Cô cắn chặt lấy đôi môi mình để nói lên lời quyết hận:
- Em sẽ không lạc lòng để tha thứ cho anh nữa đâu Đinh Lăng.