Love is as much of an object as an obsession, everybody wants it, everybody seeks it, but few ever achieve it, those who do will cherish it, be lost in it, and among all, never… never forget it.

Curtis Judalet

 
 
 
 
 
Thể loại: Trinh Thám
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 13
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 177 / 28
Cập nhật: 2020-06-17 09:39:10 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 8 - Cơ Mưu Bại Lộ
ảo Hạ Uy Di, một buổi chiều. Nằm giữa Thái bình dương, cách Nhật bản 6 tiếng đồng hồ máy bay phản lực, Hạ Uy Di, với khí hậu tươi mát, trong sáng, là một thiên đường của nhan sắc, của sóng biển, dừa xanh và nhạc điệu man dại.
Thủ đô của Hạ Uy Di là Honolulu.
Bét-sy, cô gái có cái mông bất hủ mà Văn Bình gặp hôm nào trong bệnh viện giải phẫu thẩm mỹ C.l.A. cũng có mặt trong số du khách của mùa hạ tại Honolulu.
Nàng được nghỉ phép nửa tháng. Lần đầu nàng tới Honolulu nên quang cảnh trời nước đã làm nàng say mê.
Trời bắt đầu ngả về chiều. Bét-sy mặc áo tắm bikini, gồm hai miếng vải hoa mỏng, và nhỏ như chiếc khăn tay hỉ mũi. Áo tắm càng chật, càng nhỏ, cơ thể của nàng càng được tôn lên. Vì vậy suốt từ sáng tới trưa nàng vẫn nằm lì trên bài cát trắng xóa Oai-ki-ki 1. Bãi này là của riêng khách sạn Halékulani mà nàng có phòng ở đó.
Bét-sy đi nhiều nhưng chưa thấy nơi nào có những bãi biển và khách sạn như ở tại Honolulu. Khách sạn Halékulani không phải là một buyn-đinh cao lêu nghêu với đủ máy lạnh tối tân như khách sạn Hin-Tông 2 ở Nữu Ước, Tây bá linh... mà gồm những căn nhà nhỏ, riêng biệt, giữa một khu toàn dừa và chuối chạy dọc dài bờ biển Oai-ki-ki...
Nàng ngồi dậy, lấy áo choàng mặc vào rồi bách bộ về khách sạn. Nửa giờ sau, nàng xuống vườn, lộng lẫy trong cái áo mỏng màu tím nhạt, màu rất hợp với khách thừa lương từ bốn phương đổ tới....
Nàng mở cửa chiếc xe Hoa Kỳ mới tinh sơn trắng mà nàng thuê của một hãng ở đại lộ Kalukaua. Chiếc xe chạy êm như ru.
Đường phố buổi chiều bắt đầu đông đảo Bét-sy vừa lái xe vừa nhẩm một bài hát nhẹ, Bét-sy chưa chồng, và nàng cũng chưa yêu ai. Đúng ra, chưa yêu ai thì không sát với sự thật vì nàng đã gặp nhiều người đàn ông, và hơn thế nữa nàng đã sống chung với họ. Tuy vậy nàng chưa gặp được ý trung nhân hợp sở thích. Nàng cũng không hiểu vì khó tính hay vì do nghề nghiệp của nàng bắt
buộc.
Một đứa bé bán hoa chạy băng qua đường. Nàng mắm môi đạp lút bàn thắng, chiếc xe đứng dừng hẳn lại. Bồ hôi toát dầm cả trán nàng. Thế mà thằng bé lại nhăn răng trắng nhởn ra cười với nàng.
Bét-sy lái xe vào vệ đường. Nàng đã tới ngã tư của đại lộ Kalukaua và đường Lu-ớt 3.
Nàng tắt máy, xuống đường, đi bách bộ.
Chợt tiếng xe hơi phanh đánh kít làm nàng giật bắn mình. Tiếp sau tiếng thắng gấp là tiếng kêu rầm. Nàng quay phắt lại, một chiếc xe không mui vừa húc một chiếc cam nhông đồ sộ của nhà binh ở gần ngã tư. Mọi người đổ xô tới.
Chiếc xe du lịch bị bẹp rúm, trông rất dễ sợ. Người lái là một thanh niên mặc áo rằn ri, gục đầu vào vô lăng, hình như bị thương nặng...
Binh sĩ trên cam-nhông nhảy xuống, vực người thanh niên trong xe du lịch vào băng ca.
Vừa nhìn thấy dung mạo của nạn nhân, Bét-sy buột miệng:
- Trời ơi! M. 20!
Con người điển trai, vạm vỡ mà nàng thấy nằm sóng soài trên băng ca bằng vải trắng đẫm máu kia là người mà nàng biết mặt và có dịp săn sóc trong bệnh xá của C.I.A. dưới bí hiệu là M.20. Chàng đã bế nàng lên lòng và hứa sẽ mang nàng di du lịch Hạ Uy Di sau khi bình phục. Thế rồi M.20 biến đi đâu không ai biết. Dầu sao nàng cũng có cảm tình với M. 20.
Nhưng nàng vừa thốt ra câu đó xong lại giật mình, lo lắng. Kỷ luật của C.I.A. đã rõ ràng: bất cứ những điều gì liên quan đến nhân viên phải giữ thật kín. Nàng dáo dác nhìn quanh, biết đâu trong đám đông chả có người nghe được câu nói của nàng hồi nẫy trong khi sửng sốt.
Xe Hồng thập tự đã tới chở nạn nhân vào nhà thương Tripler General Hospital, một trong những nhà thương lớn nhất thế giới. Bét-sy đứng lại, tần ngần bên chiếc xe méo mó, trong lòng buồn rầu và sợ sệt.
Có lẽ không ai nghe nàng nói đâu. Nàng nghĩ như vậy. Nhưng nàng đã lầm.
Có một vành tai đã nghe lọt tiếng kêu thất thanh của nàng.
Đó là một người cao cao, xương xương, lông mày chổi xể, mũi cà chua, miệng nhỏ xíu, gã thuyền trưởng đã đưa nhà bác học Lý Dĩ lên tàu ngầm.
Tên hắn là Lê-vin, cán bộ cao cấp của sở R.U. Sô- viết, đang hoạt động trên đất Mỹ.
Tuy là nhân viên cao cấp, hắn lại không phụ trách về phần hành động mà chỉ chuyên việc đưa người ra, vào đất Mỹ bằng đường thủy vì hồi ở Nga sô hắn là một sĩ quan hải quân.
Hắn không thể bỏ qua biến cố hi hữu này. Thứ nhất, nạn nhân giống hệt người mà đêm ấy hắn chở xuống tiềm thủy đĩnh ở ngoài khơi tiểu bang Ca li phoóc ni - Thứ hai: một người đàn bà thấy mặt nạn nhân lại kêu lên mật hiệu M. 20.
Lê-vin núp sau một cửa hàng bán sách, đợi Bét-sy đi qua. Nàng trèo lên xe hơi. Xe của nàng vừa chạy khuất thì Lê-vin rồ máy chiếc xe đua cực mạnh theo sau.
Đợi cho xe nàng vào khách sạn Halékulani, hắn mới quyết định. Hắn nhìn nàng đứng trước một ngôi nhà trắng đối diện ra bể. Một lát sau, thấy bóng nàng ở cửa số, mặc quần áo nhẹ, hắn mới chịu quay lại lui xe về đường Kalia.
Hắn đứng trước một biệt thự nhỏ, hai tầng. Trông trước trông sau không có ai hắn liền xô cửa bước vào.
Vào đến thềm, hắn mới bấm chuông. Một cái chuông nhỏ gắn giấu sau cửa. Ba tiếng ngắn, một tiếng dài, reo lên lanh lảnh.
Đúng bốn phút sau, cửa mở. Một người đứng tuổi, nét mặt nghiêm nghị nhưng đầy thiện cảm, tóc bạc một mái, mở cửa mời Lê-vin vào.
Qua phòng khách, sang thư viện. Lê-vin chưa kịp ngồi xuống ghế bành thì người đứng tuổi đã trách:
- Anh không biết chỉ thị hay sao? Có việc tối hệ anh mới được phép tới nhà tôi. Anh không biết rằng cơ sở bị động rồi ư?
Lê-vin đáp:
- Thưa, có việc rất quan trọng liên quan tới vụ Lý Dĩ.
Kha-Lếp, người đàn ông tóc bạc, giật mình. Lê-vin châm một điếu Camen, đoạn báo cáo lại cho Kha-Lếp nghe về tai nạn xe hơi.
Mặt Kha-Lếp đương hồng hào, bỗng chuyển sang màu xanh tái. Kha-Lếp là ủy viên tối cao của tổ chức do thám Nga ở Mỹ, và chịu trách nhiệm về kế hoạch bắt cóc nhà bác học Lý Dĩ.
Kha Lếp hỏi gặng:
- Anh có chắc nạn nhân hồi nãy nhìn giống cái người xuống tầu đêm đó không?
- Thưa, không những giống mà thôi, thoạt tiên tôi còn tưởng là người đó nữa là khác.
Kha-Lếp lẩm bẩm:
- Nghĩa là... nghĩa là...
Lê-vin chêm vào:
- Có thể tàu ngầm của ta bị nạn chăng?
Kha-Lếp vuốt tóc trả lời:
- Cũng có thể. Để tôi xin Mạc tư Khoa xác nhận lại. Nếu Lý Dỹ đã được đưa đến nơi đến chốn thì chúng mình chết.
- Thưa đồng chí, tại sao ạ?
Kha-Lếp đấm tay xuống bàn gắt:
- Chết, chết cả nút. Như vậy tức là có hai Lý Dĩ. Lý Dĩ thật và Lý Dĩ giả. Tức là cái thằng được Rô-Ma-Nốp o bế, đưa sang Liên Sô chỉ có thể là Lý Dĩ giả hiệu. Như thế có nghĩa là bọn C.I.A. đã chơi xỏ mình, chúng đã đi guốc vào bụng chúng mình.
Lê-vin tái mặt:
- Vô tình chúng ta đã đưa một tên gián điệp lọt vào mộl cơ sở quan trọng bậc nhất. Bây giờ biết tính sao thưa đồng chí?
Kha-Lếp chắp tay sau đít, đi đi lại lại trong phòng, nhiều nếp răn hiện trên trán. Một lát sau hắn nói:
- Cũng may có tai nạn xe hơi ngẫu nhiên này và anh lại có cái may mắn được chứng kiến. Cái con bé ấy chắc biết được nhiều chuyện. Hiện tôi chưa thể biết chắc được Lý Dĩ sang Nga là thật hay là giả. Cần phải hỏi con bé kia mới được. M.20? M.20?
Kha-Lếp rút ngăn kéo, lấy ra khẩu súng lục còn nguyên bi đạn.
Hắn đút khẩu súng vào túi áo vét-tông, đoạn ra lệnh cho Lê-vin:
- Anh đi với tôi. Chúng ta phải làm ngay. Đợi bọn C.I.A. đánh hơi thấy thì còn nguy hơn nữa.
Chiếc B.M.W kiểu đua cực nhanh của Lê-vin biến vào bóng tối Hạ Uy Di.
Xa xa vẳng lại một điệu nhạc lẳng lơ, thác loạn, và quyến rũ. Ngọn gió mát từ đại dương quay lại, chiếc xe đã tới cuối đường Kalia.
o O o
Trong khi ấy tiếng điện thoại réo vang tại Văn phòng viên tư lệnh đồn binh San Tờ 4..
Mới nghe xong câu đầu, viên tư lệnh biến sắc. Một nhân vật được Hoa thịnh Đốn gửi tới "nghỉ mát" với điều kiện canh chừng từng bước vừa bị tai nạn xe hơi. Mà ác thay tai nạn đã xảy ra vào lúc mà nhân vật này chưa được phép rời đồn binh San Tờ.
Theo lệnh, hàng ngày người này chỉ được rời San Tờ đi dạo mát và tắm biển từ 8 giờ tối trở đi. Người này được lái xe riêng nhưng phía sau luôn luôn có xe có vô tuyến của đoàn an ninh quân đội mặc thường phục chạy theo.
Nhân dịp xe hơi bị mắc kẹt ở một ngã tư, người này phóng lên trước, thành ra chiếc xe hộ tống đành chậm lại sau. Đến khi theo kịp thì chuyện đáng tiếc đã xảy ra.
Viên tư lệnh đồn San Tờ thở dài.
Năm phút sau, ông gọi điện thoại cho Tòa Ngũ Giác ở Hoa thịnh Đốn. Cuộc điện đàm được thâu thanh và chuyển tới ông Sì-Mít, tổng giám đốc Mật vụ.
Đúng 15 phút sau khi tai nạn xảy ra tại Honolulu, ông Sì-Mít ấn chuông điện trong văn phòng ở Ngũ Giác Đài, gọi đại tá không quân Pít, phụ trách hành động của C.I.A. tới.
Pít chưa kịp yên vị, ông Sì-Mít đã nhăn mặt:
- Anh nghĩ ra sao về vụ Lý Dĩ ở Honolulu?
Pít đáp:
- Việc này, tôi đang điều tra gấp để tìm nguyên nhân. Sau khi Văn Bình xuống Lát Vê Gát, tôi đã thân chinh tới tận nơi đưa nhà bác học Lý Dĩ đi. Công việc được thi hành hoàn toàn bí mật, địch không thể nào biết nổi. Thoạt đầu, tôi mời Lý Dĩ đi Miami, nhưng chỉ được mấy ngày, ông ta đã đề nghị xin về. Vì không thể cưỡng bách được Lý, nên tôi phải đưa ông ta tới Hạ uy Di, nhưng gửi vào trại binh San Tờ có lính túc trực ngày đêm. Ngay viên tư lệnh đồn San Tờ cũng không biết người bị giam lỏng là Lý Dĩ.
- Tôi không tin rằng đây là ngẫu nhiên. Chắc chắn bên trong có sự trục trặc. Tôi muốn điện ngay với phái viên của Sở ở Honolulu để tìm hiểu sự thật.
- Ông muốn tôi báo cho F.B.l. để hợp tác mạnh thêm không?
- Không, tôi không muốn làm ồn ào để địch biết rằng Lý Dĩ bị nạn là Lý Dĩ thật. Nhân viên của ta phải hoạt động thật kín, và nhất là không được phép lưu lại dấu vết. Nội đêm nay, anh phải tường trình cho tôi biết. Chậm qua sáng mai thì Văn Bình và Katy ở bên Nga phải chết.
Ông Sì-Mít nhấn mạnh những chữ cuối bằng giọng nói đều đều, nghiêm nghị. Trông mắt ông người ta bỗng thấy chất thép tóe lửa chứ không còn vẻ hiền lành, ngớ ngẩn của người tiểu chức về hưu nữa.
Ngừng một phút, ông Sì-Mít tiếp:
- Nếu không kịp, anh phải cho máy bay phản lực chở một nhân viên đắc lực tới Honolulu ngay bây giờ.
- Thưa ông, hiện có Bét-sy nghỉ mát ở đó.
- Cô gái ở bệnh xá thẩm mỹ ấy à?
- Thưa vâng.
- Anh điện ngay cho cô ta.
Pít nắm lấy máy điện thoại. Chàng gọi cấp tốc cho khách sạn Halékulani ở Honolulu.
Tuy chàng được quyền ưu tiên mà một lúc sau chàng mới nói chuyện được với khách sạn Halékulani.
Nghe giọng nói run run của Bét-sy. Pít vội hỏi:
- Tại sao thế? Có chuyện gì mà cô sợ hãi như vậy?
- Đại tá Pit đấy ư? May cho em quá! Không biết em có thoát khỏi đêm nay không? Lúc nãy em ra phố, sau vụ M.20 bị tai nạn xe hơi, có hai người đàn ông lái xe theo em.
Bét-sy ngừng lại để thở. Pít đưa mắt nhìn ông Sì-Mít, nét mặt ông vẫn như tượng đá. Tai ông vẫn dính vào một ống nghe điện thoại.
Pít giục:
- Hai người ấy ra sao?
Bét-sy đáp:
- Một người trẻ quen quen, còn người già thì không quen.
- Quen như thế nào?
- Em nói trong điện thoại được không?
- Không hề gì. Điện thoại có máy phá - thu thanh.
- Người trẻ hình như có ảnh trong ban Lưu Trữ Tài Liệu. Cao độ 1 thước 79, mũi cà chua, lông mày dính nhau, mặt choắt lại, trong hồ sơ A của ngoại quốc. Hình như tên y là...
- Tên gì?
Bétsy im bặt. Rồi nàng nói:
- Trời ơi! Họ đã mở cửa phòng khách.
Pít thét to:
- Súng đâu?
Trong điện thoại, Pít và ông Sì-Mít nghe "pụp" một tiếng như tiếng nút chai
sâm banh mở. Điện thoại rơi xuống đất. Rồi hai người không nghe được gì nữa hết.
Bồ hôi ướt đẫm bộ quân phục của đại tá Pít. Chàng thở dài, đưa mắt nhìn ông Sì-Mít.
Ông Sì-Mít lặng lẽ thở khói xì-gà lên trần, rồi ra lệnh:
- Chậm rồi, chậm lắm rồi. Địch đã biết ta đưa Lý Dĩ giả sang Nga. Anh sẽ dựa vào tướng mạo mà Bétsy mô tả để truy tầm nhân viên của địch.
Nhưng việc này không quan hệ. Quan hệ hơn là việc liên lạc ngay với U.M.86 ở Mạc tư khoa, trong đêm nay. Nội trong đêm nay. Để báo tin cho Văn Bình và Katy rằng họ đã bị lộ. Làm nhanh lên để Văn Bình biết tin trước khi họ biết. Thế thôi.
Ông Sì-Mít lục hồ sơ, tìm việc khác, đại tá Pít quay về ban Hành động...
o O o
Chiếc B.M.W. của Lê-vin dừng ngay ở trước khách sạn Halékulani.
Kha-Lếp dặn Lê-vin:
- Con bé này, ta phải hành động trước. Nhưng phải cẩn thận, nghe chưa?
Lê-vin hỏi:
- Liệu con bé có biết ta lái xe theo sau không?
Kha-Lếp cười:
- Sao lại không? Chính tôi cố làm lộ liễu cho con bé mách với cấp trên. Nếu chúng huy động bộ máy rầm rộ để vây bắt, ta sẽ biết chúng đã đánh trảo Lý Dĩ giả để lừa Rô-Ma-Nốp.
Hai người bước vào con đường đầy dừa xanh, dẫn đến ngôi nhà mát của Bét-sy.
Lê-vin mở cửa vào trước.
Hắn thấy qua khe hở của phòng ngủ bóng Bét-sy đương gọi điện thoại. Kha-Lếp từ từ theo sau. Nhanh như cắt, Lê-vin nhảy vào phòng ngủ.
Khẩu súng cắm ống cao su ngăn tiếng động bắn trúng ống diện thoại bằng nhựa, vỡ tan tành.
Lê-vin quát:
- Đứng im, không chết mất xác!
Bét-sy muốn bắn mà lúng túng không được. Thì ra trong lúc sửng sốt nàng quên không kéo cò an ninh.
Kha-Lếp giật khẩu 6.36 nhỏ xíu trong tay nàng, ném lên nệm, cười khẩy:
- Ồ, cái đồ chơi trẻ con này thì đánh với chác gì? Cô em biết điều thì khai hết sự thật ra, nếu không thì đừng hòng về nhà.
Bét-sy đáp:
- Khai cái gì mới được chứ?
Lê-vin tát cho nàng một cái nổ đom đóm mắt, miệng quát:
- Còn già mồm hả?
Kha-Lếp gạt Lê-vin sang bên, đoạn vặn máy thu thanh cho vang lên, Bét-sy lồm cồm bò dậy, tay xoa má còn nguyên năm ngón tay đỏ chót.
Kha-Lếp hỏi:
- Mày gọi điện thoại cho ai?
- Không biết.
- Cho ông Sì-Mít chứ gì?
- Sì-Mít là ai?
Kha-Lếp chẳng nói chẳng rằng, chộp cái ví da của nàng để trên bàn, lục lọi một hồi. Hắn ném trước mặt Bét-sy miếng giấy hình chữ nhật, bọc lát-tích.
- Cái gì đây?
Đó là tấm thẻ nhân viên C.I.A. mà nàng dùng ra vào tòa Ngũ Giác. Lệ thường khi đi chuyện riêng phải để giấy này ở nhà, không hiểu duyên cớ nào lại run rủi nàng mang theo người.
Nàng không đáp, trân trân ngó hai người.
Kha-Lếp rút cây kim găm trong xấp giấy bạc trong ví ra bảo Bét-sy:
- Mày biết cái gì đây không? Nó sẽ đâm lút vào ngực mày nếu mày không khai.
Bét-sy vẫn im lặng.
Kha-Lếp nắm mảnh áo trước ngực nàng giật mạnh xuống, làm hở một phần ngực trắng như ngó sen. Bét-sy không còn thẹn nữa, tuy da thịt bị lõa lồ.
Thấy Lê-vin nhìn ngực nàng bằng con mắt thèm thuồng.
Kha-Lếp quắc mắt:
- Kim đấy, đâm vào..
Lê-vin đâm cây kim thật mạnh vào vú Bét-sy. Tội nghiệp. Cây kim vào thịt ngọt lịm đi, ngập đến đầu. Bét-sy dẫy lên, máu chảy một giòng ri rỉ xuống bụng, nàng nghiến răng chỉ để nước mắt trào ra chứ không kêu lên. Vì nàng biết mình sắp chết. Tiếng nhạc trỗi ầm ỹ, chung quanh chẳng ai nghe được tiếng nàng kêu cứu giữa tiếng gió thét và sóng gào mạnh mẽ.
Nàng đành chịu chết.
Kha-Lếp ngó Lê-vin:
- Nó gan đấy nhỉ? Tặng cho nó một cây kim nữa vào. Đúng cái chỗ tim đập ấy.
Nhìn cái kim nhọn hoắt lấp lánh dưới ánh đèn, Bét-sy rú lên, một tay đưa lên bịt mắt.
Lê-vin cười hềnh hệch:
- Cô ả sợ à? Sợ thì khôn hồn khai đi?
Vừa nói, hắn vừa dí đầu kim sát da nàng. Bét-sy vẫn không hề hé răng. Giá nàng muốn khai nàng cũng biết gì đâu mà khai.
Kha-Lếp hỏi:
- M.20 là ai?
Bét-sy chợt hiểu. Đây là nhân viên của Trung Tâm. Nàng chưa hoạt động với nhân viên C.I.A. trên đất địch lần nào nhưng đã biết rõ những hình phạt mà bọn Trung Tâm dành cho nàng. Tuy nhiên cây kim trong vú đau buốt làm cho nàng không thể nào chịu nổi. Lại còn cây kim thứ hai sắp sửa đâm vào sâu hơn nữa.
Kha-Lếp giục:
- M.20 là ai trong C.I.A.?
Câu hỏi rõ như ban ngày. Nàng gục đầu xuống cổ trong đau đớn. Kha-Lếp sai Lê-vin:
- Rút cây kim ra cho nó.
Cây kim được rút ra xong, máu vẫn chảy nhưng Bét-sy đỡ đau đớn. Kha-Lếp hất hàm:
- Bây giờ nói đi.
Giọng thều thào, Bét-sy đáp:
- Tôi không biết tên thật người đó là gì. Tháng trước, tôi làm nữ điều dưỡng cho bệnh xá C.l.A. trong tòa Ngũ giác và được chăm nom một người tên là M.20 bị thương ở mặt.
- Chữa xong rồi, hắn đi đâu?
- Tôi không biết.
- Ngày nào?
- Không nhớ rõ ngày, nhưng là trong tuần lễ đầu tháng.
- Nằm trong đó mấy hôm?
- Một tuần đúng.
Kha-Lếp liếc nhìn Lê-vin. Thời gian này ăn nhịp với chương trình bắt cóc Lý Dĩ. Hắn không còn nghi ngờ gì nữa. Nhưng hắn vẫn hỏi thêm:
- Lý Dĩ là ai, có biết không?
- Tôi không biết.
- Vừa rồi, nói điện thoại với ai?
Bét-sy nín thinh. Lê-vin dí mạnh cây kim vào ngực. Bét-sy ôm ngực lùi lại, miệng kêu đau.
Kha-Lếp nhún vai:
- Đã sợ lại nín thinh làm gì?
Bét-sy thở dài, nói:
-Tôi cũng không cần giấu làm gì. Người đó là đại tá Pít của sở Mật vụ.
Kha-Lếp nghiến răng:
- Nghĩa là mày đã gọi điện thoại báo tin cho Mật vụ C.I.A. biết trước.
Nàng cười một cách chua chát:
- Không đúng. Họ gọi cho tôi trước, không tin các anh hỏi lại người giữ điện thoại trong khách sạn mà xem.
Lê vin quay lại phía Kha-Lếp:
- Thế thì bọn chúng đã đánh hơi thấy nộivụ.
Kha-Lếp gật gù:
- Cũng không hề gì.
Đoạn hắn hất hàm về phía Bét-sy. Khi ấy nàng ngồi bó gối trên giường, lấy cái gối che chỗ ngực bị kéo rách hết áo vẻ mặt sợ hãi.
Lê-vin tiến lên, giật cái gối, quăng xuống giường và nhổ bãi nước miếng lên trên:
- Sắp về âm phủ cũng biết thẹn ư?
Bét-sy đứng bật dậy như lò-so. Nàng không ngờ sẽ bị địch giết. Hai tay nàng vẫn che ngực.
Lê-vin quát:
- Bỏ tay xuống, quay lưng lại.
Đứng trước đàn ông thân thể lõa lồ, đàn bà chỉ nghĩ đến thẹn thò mà quên mọi nguy hiểm khác. Cho nên Bét-sy chỉ nghĩ tới hai tay che trước ngực, không chịu bỏ xuống.
Lê-vin cười ha hả, bóp cò luôn ba phát liền. Bét-sy ngã gục xuống. Đến lúc sang bên kia thế giới, hai tay gan dạ của nàng vẫn cố che giấu bộ ngực nõn nà.
Kha-Lếp đá cái xác, đoạn nói với Lê-vin:
- Dầu C.I.A. biết, họ vẫn không trở tay kịp, vì ta sẽ đánh vô tuyến ngay về Mạc Tư Khoa; tuy nhiên ta cần chụp nội đêm nay bức hình của Lý Dĩ trong bệnh viện để gửi bằng bê-li-nô cho kịp.
Mấy phút sau,cả hai trèo lên xe đua, phóng như bay về bệnh viện Triple General Hospital.
o O o
Kha-Lếp đậu xe ở xa, đoạn đi vòng ra sau, trèo qua một tường rào. Hắn đã quen với bệnh viện này nên chỉ bốn phút sau đã tìm tới phòng bác sĩ.
Vừa vào đến trong, Kha-Lếp đụng phải một bác sĩ cao lớn. đeo kinh trắng, ống mạch đeo tòng teng trên cổ, há miệng chưa kịp hỏi thì quả đấm như trời giáng của Lê-vin đã rơi trúng giữa mặt. Cặp kiếng vỡ tan, viên bác sĩ ngã quay xuống đất, bất tỉnh nhân sự, máu me đầy mặt.
Kha-Lếp cúi xuống, lột cái áo choàng và ống mạch đeo vào ngưòi, đoạn kéo nạn nhân vào góc phòng lấy vải trắng che lại.
Hai phút sau một viên bác sĩ nữa bước vào. Cũng như người trước nạn nhân bị đánh mê man. Kha-Lếp và Lê-vin trong bộ áo choàng bác sĩ trịnh trọng mở cửa bước ra. Gặp một nữ y tá, Kha-Lếp hỏi:
- Nạn nhân xe hơi buổi chiều ở ngã tư Kalakaua và Lu-ớt nằm ở đâu?
Người nữ điều dưỡng cung kính thưa:
- Thưa, ở phòng kia. Kia kìa....
Kha-Lếp tiến nhanh về cuối hành lang. Phòng Lý Dĩ nằm có hai người lính bồng súng gác.
Kha-Lếp hỏi, giọng hách dịch:
- Đã có ai vào thăm bệnh chưa?
- Chưa, chúng tôi chỉ có bổn phận gác, còn thăm bệnh là bổn phận của bác sĩ.
Kha-Lếp cười thầm trong bụng vì vừa gặp được một gã cứng đầu nhưng lại có lợi cho hắn. Chẳng nói chẳng rằng, Kha-Lếp bước vào trong phòng Lý Dĩ.
Hai người lính cũng vào theo. Kha-Lếp gắt:
- Các anh làm ơn ra ngoài kia một chút để cho tôi khám bệnh nhân.
Hai quân nhân lắc đầu. Kha-Lếp đành đặt ống nghe lên ngực Lý Dĩ, nghe qua quít, còn Lê-vin giả vờ loay hoay lấy cái bật lửa ra châm thuốc lá cho Lý Dĩ nhưng kỳ thật để chụp hình nhà bác học bằng cái máy cực nhỏ.
Kha-Lếp đưa cho Lý Dĩ một viên thuốc màu xanh với lời dặn:
- Ông còn mệt lắm. Dùng viên thuốc này cho lại sức. Trong người không có thương tích nào nặng đâu.
Kha-Lếp rót nước vào cốc, đưa cho Lý Dĩ chiêu với thuốc. Lý Dĩ cầm viên thuốc, đưa lên miệng toan nuốt thì một người lính xua tay:
- Không được, đại tá tư lệnh đồn binh San-Tơ không cho nạn nhân này được uống thuốc nào mà không có đại tá chứng kiến.
Le-vin gắt:
- Thế thì để cho nạn nhân chết ư? Đại tá là quân nhân biết gì thuốc men mà nói?
Nói xong, Kha-Lếp bưng cốc nước đổ vào miệng Lý Dĩ. Một người lính sấn tới, định giằng lấy, Kha-Lếp không thể trì hoãn được nữa. Hắn đợi cho bàn tay người lính tới gần sát mới nắm lấy, giật cho ngã nhoài ra đất. Như cái máy tốt, Lê-vin đánh ngã người thứ hai. Kha-Lếp quay lại, định ép Lý Dĩ uống cái viên thuốc độc nhưng cửa phòng mở toang và một họng súng đen ngòm đã chĩa vào. Lê-vin phóng mình ra, khẩu tiểu liên bị đánh lệch sang bên, người lính bị sức mạnh của Lê -vin đẩy chúi vào thành cửa.
Kha-Lếp chạy băng ra hành lang. Lê-vin bồi thêm một trái đấm nữa vào mặt tên lính cầm súng ngoài cửa rồi co cẳng chạy theo Kha-Lếp.
Một loạt đạn tiểu liên nổ ròn, Kha-Lếp rút súng lục trong mình ra bắn. Nhưng Lê-vin đã bị trúng đạn vào bắp chân. Hắn ngã xuống. Kha-Lếp lôi hắn đi nhưng hắn không đủ sức đứng dậy.
Một loạt đạn tiểu liên tiếp theo. Chỉ trong giây phút bọn lính gác sẽ tìm ra chỗ hắn và Lê-vin nấp.
Hắn giận sôi lên. Giận Lê-vin vụng về đến đỗi bị trúng đạn. Hắn cúi xuống nhìn Lê-vin, Lê-vin nhìn lại bằng con mắt van lơn. Nhưng Kha-Lếp đã ban cho bạn một phát súng vào chính giữa sống mũi. Loáng một cái, hắn đoạt cái bật lửa trong có cái máy ảnh Miniphốt cực mạnh, đoạn băng mình qua lan can, ra ngoài sân.
Trời tối, gió thổi rào rào.
Kha-Lếp nhẩy lên chiếc xe đua tối tân về đến biệt thự, hắn lục tủ, lấy ra một mớ giấy, châm lửa đốt. Nếu không có thằng phải gió Lê-vin hắn đâu đến nỗi phải điêu đứng như thế này.
Kha-Lếp đợi cho đống giấy tàn hẳn, mới ném vào chậu rửa mặt, kéo nước cho chảy hết.
Xong xuôi, hắn lấy trong xe hơi ra một cái va-li hình vuông. Bên trong là hộp điện đài do Mật vụ Sô-Viết mới chế tạo cho nhân viên hoạt động ở xa mẫu quốc.
Hắn hí hoáy lấy bút chì viết một bức điện rồi dịch sang mật mã, đánh cho trung ương ở Mạc-tư-Khoa. Nhưng sau một phút nghĩ ngợi, Kha-Lếp lại đánh diêm đốt cháy.
Vẫn biết hắn đã khám phá ra C.I.A. tráo Lý Dĩ để đánh lừa R.U. nhưng hắn chưa dám cả quyết ở đâu là Lý Dĩ thật. Biết đâu vì bị mất Lý Dĩ thật nên C.I.A mới đặt ra Lý Dĩ giả ở Honolulu bố trí cho Lê-vin sa bẫy? Lê-vin đã thành người thiên cổ. Kha-Lếp càng khó nghĩ, vì hắn chưa biết rõ trong trường hợp nào Lê-vin chứng kiến tai nạn xe hơi và để ý tới nữ nhân viên C.I.A.
Kha-Lếp sợ toát bồ hôi, biết đâu C.I.A. bố trí như vậy để hắn báo cáo về Mạc tư Khoa rằng Lý Dĩ của Rô-Ma-Nốp là giả. Thành ra không mất gì C.I.A lại mượn được tay R.U. để giết Lý Dĩ, không cho nhà bác học đem tài năng ra phụng sự cho Liên Sô nữa.
Thế mà suýt nữa mình đánh điện về. Kha-Lếp nhủ thầm. Suy nghĩ một lát, hắn còn một cách thử lại bài toán trở lại Nữu-Ước, liên lạc với tổ chức cộng sản để tìm hiểu về Katy; đến khi ấy thông báo với Mạc tư Khoa cũng chưa muộn.
Càng nghĩ, Kha-Lếp càng thấy lý của mình là đúng. Vì nếu kẻ bị tai nạn xe hơi là Lý Dĩ thực thụ tại sao C.l A. không cho người canh gác đàng hoàng mà lại dùng hai tên lính hạng bét?
Kha-Lếp nhìn đồng hồ tay, máy bay về miền Tây Mỹ sắp cất cánh, Kha-Lếp gắn bộ râu giả lên mép cho đúng với tấm hình trong giấy thông hành, đoạn quơ vội mấy cái quần áo,trèo lên xe hơi, lái thẳng ra phi trường.
o O o
Lúc máy bay cất cánh khỏi trường bay Honolulu thì trong tòa Ngũ Giác ở Hoa thịnh Đốn, ông Sì-Mít đương nói chuyện với đại tá Pít.
Vẻ mặt đại tá Pít tươi hơn hồi tối. Chàng báo cáo một mạch:
- Thưa, lệnh của ông đã được đánh đi, nếu không gặp trở ngại Văn Bình có thể bắt được nội trong vòng 12 tiếng đồng hồ.
Ông Sì-Mít rút cặp kính cận thị ra lau lau, miệng hỏi Pít:
- Việc ở Honolulu yên ổn rồi chưa?
- Thưa xong, Bét-sy đã bị chúng giết chết sau khi tra tấn. Quả như ông đoán, bọn chúng đã tới bệnh viện tìm Lý Dĩ.
-Theo đúng chỉ thị của tôi đấy chứ?
- Thưa vâng. Nhân viên của ta đợi ở ngoài, đợi chúng trốn ra khỏi mới theo sau.
- Thôi được, cử cho theo tới Nữu Ước.
- Thưa ông, liệu bức diện của ta có chậm hơn điện của họ không?
Ông Sì-Mít cười một cách kín đáo:
- Nếu đối thủ là ai thì còn sợ, chứ Kha-Lếp thì anh yên tâm. Hắn là người rất cao mưu. Vì cao mưu hay tất đa nghi nên hắn sẽ sa vào kế của tôi. Hắn là nhân viên cao cấp tất trước khi làm gì phải điều tra rất kỹ lưỡng. Hắn lại sắp được về hưu, nhỡ làm cái gì thất thố thì có là đi Tây bá lợi Á làm thợ mỏ sớm. Vì vậy hắn phải thận trọng. Nhưng dầu hắn có gửi điện về chậm cũng không thua ta mấy vì hắn điện thẳng về Mạc-tư-Khoa, còn ta, ta phải qua trung gian.
- Thế tại sao ông không bắt quách Kha-Lếp đi có ổn hơn không?
- Nếu chỉ có một mình Văn Bình không thôi thì còn gì bằng, khốn nỗi ta đương có một số nhân viên làm việc với Kha-Lếp và giữ những địa vị quan trọng. Bắt Kha-Lếp đi trong lúc này thì hết đầu mối.
- Thưa, còn Bétsy?
Ông Sì-Mít đứng dậy, cho hai tay vào túi quần, nét mặt trầm ngâm:
- Tội nghiệp, nhưng ta không thể làm gì hơn được nữa.
Pít tỏ vẻ phản đối:
- Thưa ông..
Ông Sì-Mít gạt phắt:
- Anh định phản đối tại sao tôi không ra lệnh cứu Bét-sy chứ gì? Cứu được Bét-sy thì dễ nhưng cứu được đại cuộc mới khó, tuyệt khó. Anh ngu lắm. Nếu không cho chúng rảnh tay tra tấn ở khách sạn Hulékuani thì anh làm gì có thời giờ bố trí kế hoạch ở bệnh viện?
Pít chợt hiểu. Lệ thường, mỗi khi chàng lầm ông Sì-Mít thường mắng chàng ngu một cách thân ái..
Chàng mở cửa về phòng.
Ở lại một mình, ông Sì-Mít ấn chuông gọi mang một hồ sơ tối mật khác tới.....
Chú thích
1. Waikiki.
2. Hilton, khách sạn lớn nhất thế giới.
3. Lewers Road. — Tên những con đường khác mà tác giả không phiên âm thì xin cứ đọc như tiếng Việt.
4. Tức là Fort Shalter.
Núi Đá Tiên Tri Núi Đá Tiên Tri - Người Thứ Tám Núi Đá Tiên Tri