Số lần đọc/download: 2709 / 17
Cập nhật: 2016-07-13 10:12:07 +0700
Chương 7
N
gày 14 tháng 6 năm 1809. ~*~
Đám cưới của James Ryburn – Bá tước Islay - Công tước Ashbrook tương lai với một nữ thừa kế ít tiếng tăm - cô Theodora Saxby - khiến người ta ngừng thở vì chú ý, điều thường chỉ dành cho đám cưới hoàng tộc. Tin đồn chủ yếu nói đến đám cưới tình yêu. Chuyện cô Saxby từng chăm sóc James trong trận ốm thuở bé được kể đi kể lại rồi thêm mắm dặm muối cho tới hai tuần trước đám cưới, phần lớn Luân Đôn tin rằng cô đã đọc truyện cho anh khi anh đang hấp hối, chỉ có giọng cô mới ngăn anh chìm vào giấc ngủ vĩnh hằng.
Một tuần trước đám cưới, quý cô Saxby đã cứu sống James khi anh đã rơi vào “bóng tối không còn đường quay về” (như được viết trong tờ Morning Chronicle). Và đám cưới hẳn sẽ lộng lẫy như đám cưới công chúa. Không chỉ vì nó đã được lên kế hoạch trong vài tháng mà chi phí cũng không hề bị giới hạn. Công tước Ashbrook đã tuyên bố rằng không có gì đủ tốt cho đám cưới của người được ông giám hộ với con trai ông đồng thời là người thừa kế của ông.
Trong ngày trọng đại ấy, cô Saxby được đưa tới nhà thờ St.Paul trong một cỗ xe không mui mạ vàng lấp lánh trên đường phố đông đúc, phần lớn Luân Đôn đều đổ ra đường với hy vọng được nhìn thấy cô dâu. Các phóng viên ở Luân Đôn, từ tờ Time nghiêm túc tới tờ Tittle-Tattle rác rưởi, đều tụ tập cạnh cửa thánh đường. Khi xe tiến lại gần, họ đổ xô tới trước rồi dồn sát vào các rào cản dựng lên để ngăn quần chúng lại.
“Cô dâu,” Timothy Heath, một phóng viên trẻ của tờ Morning Chronicle, viết “thanh lịch như người Pháp, váy cưới như một đám mây bằng lụa và satin. Cô cài hoa trên đầu và cầm một bó hoa trong tay.” Anh ta tạm dừng. Cô Saxby không phải là một cô gái xinh đẹp, nên việc viết tiếp có hơi khó khăn. “Nữ công tước tương lai,” cuối cùng anh ta viết, “có nét mặt xứng với giới quý tộc. Các đường nét trên mặt đặc trưng cho những người đàn ông và phụ nữ Anh đã từng đứng kề vai sát cánh với hoàng tộc.” Phóng viên tờ Tittle-Tattle đúc kết đơn giản và tàn nhẫn một cách đáng kể. “Cô ta là một nữ công tước xấu xí và tôi sẽ bị nguyền rủa nếu có ngày cô ta biến thành thiên nga.” Anh ta phát biểu khi quan sát Công tước Ashbrook chìa tay để giúp con dâu tương lai xuống xe.
Dù hẳn là anh tự nói một mình, mọi phóng viên gần đó đều nghe thấy và reo hò. Tittle-Tattle phát hành một ấn bản buổi tối đặc biệt có tiêu đề Nữ công tước xấu xí! Các biên tập viên khắp Luân Đôn nhìn dòng chữ bắt mắt đó và đổi tiêu đề ấn phẩm buổi sáng của mình sao cho gần giống. Tất cả những quý cô thở dài khi say đắm ngắm nhìn bờ vai rộng và khuôn mặt điển trai của James rồi cười khúc khích trong buổi trà sáng. Và tất cả quý ông từng tính khiêu vũ với cô Saxby cảm thấy hài lòng một cách đoan chính vì họ không hạ thấp tiêu chuẩn của mình trước món hồi môn của cô.
Sau một đêm, từ một tin dồn được mọi người đồn đoán, việc James yêu cuồng dại “nữ công tước xấu xí” trở thành chuyện thần thoại hoang đường không ai thèm tin. Rõ ràng Bá tước Islay kết hôn vì tiền, không còn lý do nào khác. Và những gì báo chí tuyên bố là sự thật thì cả Anh quốc đều tin. “Tôi rất ngạc nhiên,” một vũ công opera trẻ tuổi có tên Bella thổ lộ với bạn bè vào buổi sáng sau đám cưới. Vài tháng trước, cô ta nhận được một viên ngọc lục bảo lớn và một lời tạm biệt chính thức. “Tôi chẳng bao giờ nghĩ ngài ấy là loại người quy củ sau khi cưới, đặc biệt là khi cưới một phụ nữ như thế.”
Cô ta chỉ vào hình minh họa trong tờ lá cải ưa thích nhất của rạp hát, nó đã phát họa qua loa hình dáng của “nữ công tước xấu xí.” Nó giống tranh biếm họa hơn là một bức chân dung, vài cọng lông rải rác lộ ra dưới mũ cô dâu. “Ngài ấy sẽ trở lại,” cô bạn Rosie đáp. Roise đa nghi và cũng thông minh hơn. “Hãy cho ngài ấy sáu tháng.”
Bella hất tóc. “Tôi sẽ không đợi anh suốt sáu tháng hết. Có nhiều quý ông xếp hàng chờ tôi ở cửa lắm, cho cô biết là thế.” “Hừm, tôi thấy buồn cho cô ta,” Roise nói. “Cô ta đang bị gọi là xấu xí trên mọi tờ báo Luân Đôn. Nhất định rồi cô ta sẽ biết thông tin đó. Và khi một trong số họ,” Roise ám chỉ cả giới thượng lưu, “mang danh đó, thì họ sẽ phải mang theo nó suốt đời.”
Nhìn vào hình ảnh của mình trong gương, Bella chỉnh lại chiếc vòng ngọc và nghĩ rằng màu da hồng kem đáng yêu của cô hẳn tương phản một cách kinh khủng với cô dâu mới của James. “Tôi thấy buồn cho ngài ấy. Tôi nghe nói cô ta chẳng nảy nở chút nào. Ngài ấy rất thích đôi gò bồng đào của tôi, nếu cô hiểu ý.” “Đúng là không,” Roise xác nhận. “Tôi đã thấy rõ ràng khi cô ta xuống xe. Cô ta gầy kẹp như quần áo, người phẳng lỳ. Cô biết Magis ở phòng bán vé chứ? Anh ấy nghĩ cô ta là đàn ông, tất cả chỉ là một trò bịp lớn.”
Bella lắc đấu. “Viên ngọc này cho biết đó không phải là trò bịp.” ~*~
Chính lúc ấy, ở một khu khác của Luân Đôn, Theo tỉnh dậy sau đám cưới, cảm thấy bối rối. Đám cưới toàn những gương mặt tươi cười mơ hồ… đôi mắt âm u của giám mục… khoảnh khắc cô nghe giọng nói mạnh mẽ của James hứa hẹn sẽ thuộc về cô cho tới khi “cái chết chia lìa đôi ta,” khoảnh khắc cô nói “con đồng ý” và nhìn thấy môi anh nở nụ cười. Sau khi họ trở về nhà, cô hầu Amélie của cô đã cởi bộ đồ bồng bềnh toàn ren với lụa đáng ghét mà mẹ cô định nghĩa là bộ váy cổ tích được mười hai thợ may làm việc cả ngày lẫn đêm trong suốt một tháng trời để hoàn thành – và mặc cho cô một bộ váy ngủ màu hồng mỏng. Có diềm xếp ly.
Cha chồng cô đã bỏ không phòng cưới, và cô đã cởi đồ trong phòng ngủ thuộc về nữ công tước trước – căn phòng rộng bằng ba phòng ngủ cũ của cô. Và sau đó, James bước vào từ phòng ngủ kề bên của công tước mà giờ đã thuộc về anh, miệng anh trông khá nhợt nhạt và nghiêm nghị.
Sau đó, buổi tối hôm ấy chỉ là những hình ảnh nhạt nhòa, lo lắng, khao khát, ngượng ngùng. Nó không phải những gì cô đã mong đợi, nhưng cô đã mong đợi cái gì chứ? Khi mọi chuyện kết thúc, James đã hôn phớt lên lông mày cô. Và đó là lần đầu tiên cô nhận ra rằng nếu có những lúc cô cảm thấy hơi choáng váng thì chồng cô lại mang vẻ bình thản đến bất ngờ. Không hề đói khát như ở buổi hòa nhạc, lúc họ chỉ hôn nhau đơn thuần. Trước khi cô kịp nói điều gì đó, anh đã lặng lẽ đóng cánh cửa thông phòng lại.
Tất nhiên, việc anh rời đi cũng đã được lường trước. Cô biết rằng không ai trừ người nghèo ngủ chung giường bởi nó mất vệ sinh, dẫn đến việc khó ngủ. Không chỉ thế, một trong các nữ gia sư của cô từng bảo rằng đàn ông hôi như dê vào buổi sáng và nếu phụ nữ không chặn nỗi kinh hãi đó ngoài cửa thì có thể sẽ bị đè dưới một cơ thể đàn ông hôi thối. Cả lúc mới nghe lẫn lúc này cô đều không thấy hình ảnh đó dễ chịu chút nào. Có lẽ việc James ngủ lại trong phòng anh là thích hợp. Nhưng anh có cần phải rời đi vội vã như thế không? Trong khi cô vẫn còn cảm thấy mơ hồ?
Rồi cô chợt nghĩ anh có thể về phòng vì sau khi thỏa mãn, bằng chứng còn đọng lại trên giường cô. Ai lại muốn ngủ trên ga giường bẩn thỉu chứ? Không phải cô. Có lẽ trong tương lai cô sẽ ghé thăm phòng anh rồi trở về chiếc giường sạch sẽ của mình. Ý nghĩ đó khiến cô bật cười, dù cho cô nhận ra cơ thể mình có vẻ đang đau đớn ở những nơi chưa từng đau đớn bao giờ. May thay, mẹ cô đã giải thích kỹ lưỡng về những gì xảy ra trên chiếc giường cưới.
Nó chỉ gần giống những gì bà đã miêu tả. Ví dụ, mẹ cô nói người chồng chạm vào chỗ đó của người vợ, nhưng James không làm vậy. Và bà cũng ám chỉ, dù không nói thẳng ra, rằng vợ cũng có thể làm vậy với chồng. Nhưng vì James không… Họ đã hôn nhau khá lâu, rồi anh xoa ngực cô, sau đó anh chống người dậy (chân cô ngứa ran một cách hạnh phúc trong ký ức ấy), và cuối cùng anh đẩy vào trong, một việc không mấy dễ chịu. Sau đó, mọi thứ kết thúc nhanh chóng.
Cô có thích việc đó, gần như cả quá trình, đặc biệt là lúc anh hôn cô gấp gáp đến mức cả hai rên rỉ, bởi vì nó làm cô cảm thấy mình như tờ giấy sắp cháy. Dù tất nhiên là chuyện đó không xảy ra.
Và giờ cô là một phụ nữ có chồng trong buổi sáng đầu tiên của đời sống hôn nhân. Điều đó có nghĩa là cô sẽ không bao giờ đeo ngọc trai, mặc đồ có diềm xếp ly hay váy trắng trong đời nữa. Amélie đã cẩn thận vắt chiếc váy cưới quái dị của Theo xuống ghế. Cô trèo xuống giường và bước ra để nhìn nó. Nó là món đồ cuối cùng mà mẹ cô được chọn cho cô. Chỉ điều đó thôi cũng đáng ăn mừng. Cười toét miệng, Theo mở cánh cửa sổ nhìn xuống khu vườn trải dài sau dinh thự của Công tước Ashbrook và cầm váy lên.
Đúng lúc ấy có một tiếng gõ cửa nhẹ, rồi cánh cửa giữa phòng ngủ của cô và James mở ra. Anh đang mặc đồ cưỡi ngựa, đi giày và cầm roi, còn cô thì đi chân trần, mặc váy ngủ, tóc buông xõa sau lưng. “Em đang làm cái quái gì thế?” anh hỏi, hất đầu về phía chiếc váy cưới trong tay cô.
“Quẳng cái thứ khủng khiếp này ra ngoài cửa sổ.” Anh đến cạnh cô đúng lúc nhìn nó rơi xuống. Lớp trên hơi phồng lên do gió trên đường rơi xuống. “Anh hy vọng nó không đại biểu cho thái độ của em đối với cuộc hôn nhân của chúng ta?”
“Nếu thế thật thì cũng quá muộn rồi,” Theo nói, “Anh quá nặng để em quẳng ra ngoài cửa sổ. Nhìn nó xem. Nó trông như một cái bánh trứng đường say xỉn.” Bộ váy hạ cánh hoa mỹ trên hàng rào gỗ hoàng dương bên dưới. “Anh nghĩ không có lý do gì phải mặc cái váy đó thêm lần nữa,” James bình luận, vẻ hài hước châm biếm quen thuộc vang lên trong giọng anh.
Theo cảm thấy nhẹ nhõm. Nếu họ có thể trở lại là chính mình, thoải mái khi ở bên nhau thay vì thế này… nóng ran và ngượng nghịu, thì kết hôn sẽ dễ chịu hơn nhiều. “Em định thay đổi cách ăn mặc,” cô nói, cười toe toét với anh. “Em có thể sẽ quẳng tất cả những gì mình có ra ngoài cửa sổ.”
“Đúng rồi,” James nói. Giọng anh hoàn toàn thờ ơ. “Kể cả cái váy em đang mặc,” cô nói chán ghét.
Khi nghe câu đó, vẻ mặt anh hơi sáng lên. “Em có định quẳng váy ngủ ngay bây giờ không? Anh có thể giúp em cởi nó ra.” Theo cười toe toét miệng với anh. “Muốn nhìn cô dâu của mình dưới ánh sáng ban ngày sao?” Nhưng anh khẽ nhíu mày. Theo phải kiềm chế không đưa tay lên xoa trán anh. “Có vấn đề gì vậy?” Thay vào đó cô hỏi.
“Không có gì.” Khóe miệng anh giần giật nên cô chạm một ngón tay vào đó, đủ để anh biết rằng cô hiểu rõ nét mặt anh đến mức nói dối chẳng có tác dụng gì. Rồi cô tựa lưng vào bệ cửa sổ và khoanh tay, chờ đợi. “Anh tự hỏi liệu em có thể dành vài giờ với anh và ông Reede – quản lý điền trang – trước giờ ăn trưa không.”
“Tất nhiên. Em có thể giúp gì?” “Cha anh đã chuyển giao đất đai cho anh. Sau khi cưỡi ngựa, anh sẽ cùng Reede tới cầu cảng, vì chúng ta có một con thuyền ở đó, nhưng bọn anh sẽ quay lại sau khoảng một, hai tiếng.”
“Cha anh đã làm gì cơ?” Theo nhắc lại, không tin vào tai mình. James gật đầu.
“Làm thế quái nào mà anh dụ ông ấy làm điều đó được vậy?” Cô hỏi. Một nụ cười rầu rĩ nở trên môi anh. “Anh đã đề nghị mẹ em đòi lập hợp đồng hôn nhân. Bà rất hiểu vì đã nghe tin về những cuộc đầu tư hấp tấp của ông.”
“Nhưng anh chưa nói gì về điều đó với em! Cả mẹ em cũng không!” “Anh đã bắt cha anh hứa cho anh thừa kế đất đai sau đám cưới chứ không phải chờ đợi tới khi ông mất. Nhưng anh không dám chắc ông ấy sẽ thật sự làm theo nếu không được pháp luật chứng nhận. Mẹ em hoàn toàn đồng ý nên đã tham dự cùng anh.”
Theo gật đầu. “Và bà chỉ định anh phải cho em tham gia thảo luận về đất đai.” “Không, bà không hề yêu cầu như vậy. Anh đã làm thủ tục để cả anh lẫn em làm người hưởng thụ.”
Lần này miệng Theo há hốc. “Anh đã làm gì cơ?” “Tất nhiên, nó gắn với tước bị. Cả em lẫn anh đều không thể bán nó.”
“Đây là ý kiến của mẹ em à?” “Không. Thật ra thì bà không hề hào hứng, còn cha anh tức đỏ mặt, nói thế là còn nhẹ. Nhưng anh đã đòi làm vậy.” Vẻ thõa mãn sáng lên trong mắt anh. “Em biết rõ anh không có tài xử lý số liệu mà, Daisy. Nhưng em không như vậy. Chúng ta có thể cùng nhau nghĩ xem phải làm gì. Chúng ta toàn nảy ra nhiều ý tưởng hay ho, có nhớ không?”
Theo há hốc miệng. Cô chưa từng nghe nói điền trang được quản lý bởi phụ nữ. Ừm, ít nhất là phụ nữ không phải góa phụ. “Anh giỏi nhất khi làm việc ngoài trời,” James nói tiếp một cách bền bỉ, “và nếu em nhờ anh chọn con ngựa giỏi nhất trên trường đua thì anh có thể chọn ra một cách tương đối chính xác. Nếu em nghĩ chúng ta nên tăng số cừu gây giống trong điền trang thì chắc chắn anh làm được. Nhưng ngồi trong thư viện và nghe một loại số liệu ư? Anh sẽ phát điên mất.”
“Em rất vui được đi cùng anh,” Theo nói. Cô cảm thấy như sắp khóc đến nơi. “Em chỉ… em rất vinh dự vì anh muốn em giúp.” “Không cần phải thế đâu,” James nói, hơi gay gắt. “Em cũng nên biết rằng cha anh gần như đã đẩy điền trang xuống vực thẳm. Khoản thừa kế của em giúp nó đứng vững. Nên việc em tham dự vào cũng công bằng thôi.”
Theo chớp mắt trước tiết lộ đó nhưng tạm thời gạt nó sang bên. “Em không nghĩ có nhiều người đàn ông suy nghĩ được như anh,” cô nói một cách mơ hồ. “Miễn là anh hiểu rõ em không được học cách ghi sổ kép hoặc bất cứ điều gì thật sự hữu dụng từ gia sư hết.” “Em có thể học. Từ những gì cha anh kể, mẹ anh có thể quản lý điền trang khi còn sống và bà cũng không được đào tạo. Và anh sẽ ở bên em, Daisy. Anh chỉ không muốn làm việc đó mà không có em thôi.”
“Được rồi,” Theo nói. Cô cảm thấy vô cùng hạnh phúc đến mức chẳng nói thêm được gì nữa. Nhưng ông chồng mới của cô chỉ đứng đờ ra đó, trông khá ngượng nghịu. Sau đó anh nói, “Tối qua có chấp nhận được không? Em không bị đau chứ?”
“James, anh đang đỏ mặt kìa!” Theo kêu lên. “Không hề.”
“Anh không nên nói dối nữa,” cô nhận xét. “Lần nào em cũng có thể nhìn thấu anh. Và để trả lời câu hỏi của anh, có, nó dễ chịu một cách ngạc nhiên. Mặc dù em nghĩ có một việc chúng ta nên thay đổi.” Ngay lập tức anh trở nên cảnh giác. “Cái gì?”
“Em sẽ tới phòng anh thay vì anh sang phòng em.” “Ồ.”
“Bao lâu thì người ta làm việc này một lần?” Theo hỏi, có chút hiếu kỳ. James trông ngọt ngào đến choáng váng. Thực ra, cô có thể tưởng tượng mình hôn anh ngay lúc này. Nhưng, tất nhiên, người ta không làm việc đó một cách tự phát, và chắc chắn không phải giữa ban ngày ban mặt. “Muốn bao nhiêu thì là bấy nhiêu,” James đáp. Giờ má anh đỏ không chối đi đâu được.
Cô ngồi xuống ghế. “Em nhận ra mình cũng có một câu hỏi về đêm qua.” Cô vẫy tay về chiếc ghế đối diện, “Mời ngồi.” Anh ngồi xuống, dù ngập ngừng thấy rõ.
Thật phóng đãng một cách kỳ cục khi ngồi đối diện một người đàn ông – chồng cô – mà chỉ mặc chiếc váy ngủ bằng lụa mỏng. Ánh sáng ban mai chiếu xuống vai và chơi đùa tóc cô, và dù tóc cô có màu sáng kỳ cục, nó trông đẹp nhất dưới ánh sáng tự nhiên, nên cô vuốt nó qua vai. “Tối qua là lần đầu tiên em làm tình với bất kỳ ai,” cô tuyên bố, không cần thiết lắm nhưng cô vẫn muốn làm rõ.
“Anh biết điều đó.” “Em muốn biết anh đã làm tình với bao nhiêu phụ nữ.”
James cứng người lên. “Vừa đủ.” “Bao nhiêu?”
“Sao em lại muốn biết?” “Vì em muốn biết. Với tư cách là vợ anh, em có quyền được biết.”
“Vớ vẩn. Chẳng ai kể cho vợ mình những chuyện kiểu này hết. Em không nên hỏi. Nó không đứng đắn.” Theo lại khoanh tay. Cô đã nhận thấy nó đẩy ngực cô lên. “Sao anh lại không kể cho em?”
“Bởi vì nó không đứng đắn,” James lặp lại, định đứng dậy. Mắt anh rực lửa, và Theo cảm thấy phấn khích. Cô thích James mất bình tĩnh dù cô rất ghét khi nhìn thấy cha anh như vậy. Anh cúi xuống, chống hai tay lên ghế của cô. “Vì sao em muốn biết? Đêm qua có điều gì đó làm em cảm thấy kinh nghiệm của anh thiếu thốn à?” Bị đôi mắt tối sẫm của anh mê hoặc, Theo kìm chế khao khát kéo anh lại gần. Hoặc phá lên cười. “Làm sao em biết đêm qua thiếu thốn được?” cô nói, nén cười.
Một bàn tay chậm rãi bóp cổ cô một cách chủ ý. “Chắc em sẽ làm anh chết mất.” Ngón tay cái đẩy cằm cô. “Đêm qua em có hài lòng không, Daisy?” Cô cau mày nhìn anh và lắc đầu, làm tay anh bật ra. “Theo.”
“Sao anh có thể không xem em là Daisy khi tóc em bao quanh mặt như những cánh hoa?” Anh quỳ gối trước ghế của cô và cầm một lọn tóc dày. “Nó lấp lánh như ánh nắng.” “Em thích được gọi là Theo hơn,” cô bảo anh lần nữa. “Đêm qua khá dễ chịu, cảm ơn anh. Em hỏi về những người khác vì em muốn biết điều gì đó về anh mà không ai biết nữa.”
James tập trung nhìn lọn tóc cô như thể anh đang nắm vàng trong tay, nhưng khi nghe câu đó anh nhìn vào mắt cô. “Em biết tất cả về anh.” “Không phải.”
“Em là người duy nhất biết anh,” anh bình thản nói. “Tất cả những gì quan trọng cần biết, Daisy… Ý anh là, Theo. Anh học số má dở tệ. Anh giỏi xoay xở với động vật. Anh căm ghét cha mình. Anh không thể kiểm soát tính khí, và anh ghét sự thật là anh di truyền tính ấy từ cha mình. Anh có tính sở hữu cao. Anh quá quắt…” “Anh cũng yêu cha anh,” Theo chỉ ra, “dù anh có giận ông thế nào đi nữa. Và em vẫn muốn biết câu trả lời cho câu hỏi của mình.”
“Nếu anh kể cho em thì anh có thể lấy một lọn tóc không?” “Chúa ơi, lãng mạn làm sao,” Theo hít thở, cả người run lên. Nhưng một tia lý trí xen vào, “Nếu anh cắt ở sau đầu, chỗ không dễ nhận thấy.” James rút một con dao nhíp và đi ra sau lưng cô. “Đừng nhiều quá,” cô xin anh, giơ tóc lên rồi để nó trùm qua lưng ghế. “Amélie sẽ cáu gắt kinh khủng nếu đầu em bị trọc một chỗ.”
Anh rê tay qua tóc cô rồi nói nhỏ, “Em là người thứ hai, Daisy. Và cũng là người cuối cùng.” Nụ cười của Theo xuất phát từ tận con tim, nhưng cô nghĩ danh sách ngắn của anh không phải là điều cần chúc mừng, ít nhất trong suy nghĩ của anh là vậy. Nên cô không nói gì hết. Cô ngửa đầu ra sau và thấy anh đã cắt một lọn tóc dài. “Anh sẽ làm gì với nó? Em bị tính ủy mị của anh làm mù mắt rồi đấy, James.” Cô vươn tay về phía James, “Thế một nụ hôn chào buổi sáng tuyệt vời thì sao? Dành cho người hiểu rõ anh nhất mà vẫn dùng cả đời khoan dung tính quá quắt của anh?”
Mắt anh vẫn tối sầm và phiền muộn, nhưng anh cúi xuống và hôn lên môi cô, dịu dàng và ngọt ngào. “Thật ra thì em thích kiểu khác cơ.” Cô cảm thấy tim bắt đầu dồn dập trong họng.
“Kiểu khác,” James chậm rãi nói. Anh xoắn lọn tóc qua ngón tay, rồi đặt nó lên tủ đầu giường và kéo cô đứng dậy. “Một nụ hôn thôi nhé. Rồi anh phải xuống gác.” Dù nói vậy, anh vẫn chậm rãi chiếm đoạt miệng cô, như thể họ có cả ngày chỉ để nếm nhau, đến với nhau như lụa với nhung.
Cửa mở ra, và một cô hầu kêu ré lên. Cửa đóng lại, và họ vẫn hôn nhau. Miệng của James liên tục trượt xuống quai hàm, lông mày, tai cô, rồi quay lại, chiếm đoạt miệng cô. Theo bắt đầu huyên thuyên độc thoại, run rẩy, hổn hển bình luận một loại điều vô nghĩa, cho tới khi nói, “Em không thể tin là mình không biết cảm xúc của mình… chuyện gì sẽ xảy ra nếu anh không nhận ra kịp thời, James? Nếu em quyến rũ được Geoffrey tới bệ thờ thì sao?”
Anh dứt miệng ra. Lúc này cô đang bám chặt lấy anh, cố nép mọi đường cong của cơ thể mình với cơ thể săn chắc của anh, cố bám lấy anh như con mèo, hơi thở nức nở thoát ra. Nhưng anh đẩy cô ra, đem ghế chặn giữa họ một khoảng xa. “James,” cô nói, giọng đầy khao khát.
“Đừng,” giọng anh cũng khàn đặc, nhưng mặt anh có vẻ gì đó kỳ lạ, mắt giận dữ và thống khổ. “Có chuyện gì vậy?” Theo hỏi, đột nhiên nhận ra rằng thật sự có chuyện gì đó, không chỉ là James có tâm trạng quái gở.
“Không có gì,” James nói dối thấy rõ, “Anh phải gặp quản lý điền trang. Anh không muốn ông ta nghĩ rằng cả gia đình này giống hệt cha anh. Thỉnh thoảng cha anh bắt ông Reede đợi mấy ngày liền sau khi đòi gặp mặt.” “Tất nhiên,” Theo đáp. “Nhưng em hiểu anh, James. Có điều gì đó thật sự bất ổn phải không? Xin hãy cho em biết. Nó là gì?”
Nhưng anh quay người và bỏ chạy, và cô nói chuyện với cánh cửa..