Số lần đọc/download: 0 / 7
Cập nhật: 2023-06-17 16:10:16 +0700
Chương 8
C
al lẻn vào phòng sinh hoạt chung với túi xách của Jane nắm chặt trong tay và sải những bước dài qua cánh cửa kiểu Pháp dẫn ra ngoài, nhưng vẫn không thấy bóng dáng của cô đâu. Điều đó chỉ có một nghĩa duy nhất. Cô lại ra ngoài leo núi.
Anh biết cô đi dạo hầu hết mỗi ngày, nhưng khi anh hỏi cô về điều đó, cô chỉ nói với anh rằng cô không bao giờ đi xa. Well, rõ ràng là cô đã đi xa ngày hôm nay, xa đủ để cô có thể bị lạc! Đối với một người có IQ hơn 180, cô là người phụ nữ ngốc nghếch nhất anh đã từng gặp.
"Khỉ thật." Anh quăng cái ví xuống đi văng. Cái chốt bật mở và các đồ lỉnh kỉnh đổ tung ra.
"Có gì không ổn à, C-Man?"
"Cái gì? Uh, không." Cal đã quên mất cậu em út của anh, Ethan. Khi Ethan xuất hiện trước cửa hai mươi phút trước đó, Cal đã tạo ra một cái cớ về việc phải gọi lại một cuộc điện thoại và nhét cậu ta và đây, trong khi anh cố gắng thử tìm một đầu mối xem cô vợ mất tích của anh đang ở nơi nào.
Tự mình tận hưởng thêm một vài ngày 'trước khi anh giới thiệu Jane cho gia đình đã trở nên thậm chí khó khăn hơn là anh nghĩ. Ethan đã trở về từ chuyến đi trượt tuyết của cậu ta ba ngày trước, cha mẹ anh đã về từ kỳ nghỉ của họ hai hôm trước, và tất cả họ đều săn đuổi anh.
"Anh tìm cái ví của mình", anh nói dối. "Anh nghĩ Jane có thể đã nhét nó vào trong túi xách của cô ấy."
Ethan nhỏm dậy từ một cái ghế gần lò sưởi đủ lớn để dựng một cái Honda, và bước tới để nhìn qua cửa hiên. Cơn giận dữ của Cal mềm đi một chút khi anh nhìn em trai mình. Trong khi anh và Gabe luôn toả sáng trên sân cỏ, Ethan đã đánh dấu sự đặc biệt của mình trên sân khấu trường. Mặc dù cậu ta là một vận động viên mẫu mực, những giải thể thao có tổ chức chẳng hề hấp dẫn cậu ta đơn giản chỉ vì cậu ta chưa bao giờ nắm bắt được tầm quan trọng của chiến thắng.
Tóc vàng, người không cơ bắp như Cal hay Gabe, và đẹp trai đến độ đứng tim, cậu ta là đứa con trai duy nhất trong ba anh em nhà Bonner trông giống mẹ, và cái vẻ đẹp trai đàn ông đó đã khiến cậu ta phải chịu đựng những lời tròng ghẹo vô tận của Cal và Gabe. Cậu ta có đôi lông mi dày, mắt màu nâu nhạt và một cái mũi chưa bị gãy bao giờ. Mái tóc vàng đậm của cậu ta được cắt một cách bảo thủ và luôn dược chải một cách gọn gàng. Bình thường, cậu ta thích áo sơ mi đứng đắn, quần Dockers là thẳng nếp, và giày đi dạo sáng bóng, nhưng hôm nay cậu ta mặc một cái áo phông Grateful Dead cũ rích và quần jean. Trên người Ethan, bộ trang phục này trông giống như của Brooks Brothers.
Cal cau mày với cậu ta. "Em là cái áo T-shirt này hả?"
"Chỉ là mấy đường cơ bản thôi."
"Chúa Giêsu, Eth, em phải ngừng làm những chuyện tủn mủn như thế."
Ethan nở một nụ cười như Chúa Kitô của mình chỉ vì anh biết nó khiến ông anh trai của anh bị kích động đến thế nào. "Một vài người trong chúng ta phải tự hào về vẻ bề ngoài của mình." Anh nhìn đôi giày dính bùn của Cal vẻ ghê tởm. "Những kẻ khác trong chúng ta không thèm quan tâm xem mình trông thế nào."
"Thật không, đồ khốn." Ngôn ngữ của Cal luôn xấu xa khi anh ở quanh Ethan. Có một cái gì đó trong sự điềm tĩnh của thằng nhóc này khiến anh muốn chửi thề. Điều đó chẳng làm phiền Ethan tí nào hết. Là em út trong ba anh em trai, hai ông anh của cậu ta đã khiến cậu ta quen chịu đựng từ khi còn khá nhỏ. Ngay khi vẫn còn là những đứa trẻ, Cal và Gabe đã cảm thấy rằng Ethan dễ bị tổn thương hơn bọn họ rất nhiều, vì thế họ luôn chắc chắn rằng họ có thể chăm sóc cho cậu ta. Mặc dù không ai trong gia đình Bonner thừa nhận nó, tất cả họ đều bí mật yêu Ethan nhất nhà.
Cal cũng kính trọng cậu ta nữa. Ethan đã trải qua một thời kỳ hoang dã, trong suốt thời kỳ học đại học trong những năm đầu tuổi hai mươi, nơi cậu ta rượu chè và ngủ với quá nhiều phụ nữ, nhưng khi cậu ta đáp lại tiếng gọi của Chúa trời, cậu ta đã quyết định sống như một nhà truyền giáo.
"Thăm nom những người ốm là một phần công việc của em", Ethan nói. "Tại sao em không ngó qua cô vợ mới của anh một cái nhỉ?”
"Cô ấy không muốn đâu. Em biết phụ nữ họ thế nào mà. Cô ấy muốn ở trong tình trạng tuyệt vời nhất trước khi cô ấy gặp gia đình mình, để cô ấy có thể tạo một ấn tượng tốt trong buổi ra mắt."
"Anh nghĩ khi nào thì diễn ra buổi ra mắt đó? Giờ thì cả bố và mẹ đều trở lại thành phố rồi, họ hơi nôn nóng muốn gặp chị ấy một chút. Và Annie thực sự xát muối vào chuyện đó vì bà đã gặp chị ấy rồi mà mọi người thì chưa."
"Nó có phải là lỗi của anh đâu khi tất cả mọi người đã chọn đúng lúc này để mà chu du vòng quanh đất nước chứ."
"Em đã trở về từ chuyến đi trượt tuyết được ba ngày rồi."
"Yeah, Well, như anh đã nói với tất cả mọi người trong bữa tối hôm qua, Jane đã bị ốm trước khi mọi người quay về. Trận cảm cúm chết tiệt. Cô ấy sẽ cảm thấy tốt hơn trong một vài ngày-ít nhất là tuần tới và sau đó anh sẽ đưa cô ấy về nhà. Nhưng đừng mong đợi gặp cô ấy thường xuyên. Công việc của cô ấy thực sự quan trọng, và ngay tại lúc này cô ấy không thể dành quá nhiều thời gian ra khỏi máy tính của mình."
Ethan mới chỉ ba mươi, nhưng cậu ta xem xét anh bằng đôi mắt khôn ngoan, lão luyện. "Nếu anh cần nói chuyện, C-Man, em sẵn sàng lắng nghe."
"Anh chẳng phải phàn nàn về chuyện gì ngoại trừ cái cách tất cả mọi người trong gia đình này luôn dính mũi vào chuyện của anh."
"Không phải là Gabe."
"Không, không phải là Gabe." Cal nhét tay vào túi sau quần jeans của mình. "Anh uớc gì nó sẽ."
Họ rơi vào im lặng một lúc, bận tâm với những suy nghĩ về sự mất mát của người anh em của mình. Cậu ta bỏ xuống Mexico, chạy trốn chính bản thân mình.
"Em ước anh ấy về nhà", Ethan nói.
"Nó rời Salvation hàng năm trước. Đây không còn là nhà của nó nữa."
"Em đoán là chẳng nơi nào là nhà nếu không có Cherry và Jamie." Giọng Ethan nghẹn lại, và Cal nhìn ra xa. Khắc khoải muốn phá vỡ tâm trạng nặng nề, anh bắt đầu nhặt nhạnh những đồ lỉnh kỉnh trong ví của Jane. Cô ta ở đâu mới được cơ chứ? Trong hai tuần qua, anh đã buộc mình phải tránh xa cô và để cơn giận dữ của mình nguội bớt.
Anh cũng muốn cô cảm thấy bị cô lập và hiểu rằng anh là kẻ nắm giữ chìa khoá nhà tù của cô. Thật không may, cô có vẻ chẳng bị ảnh hưởng tí gì.
Ethan nhào tới giúp đỡ. "Nếu Jane bị cúm nặng như thế, có lẽ phải đưa chị ấy tới bệnh viện."
"Không." Cal vươn người tới nhặt một cái máy tính nhỏ và bút để anh không phải nhìn em trai mình. "Cô ấy ép mình làm việc vất vả quá, nhưng cô ấy sẽ cảm thấy tốt hơn ngay sau khi được nghỉ ngơi đầy đủ."
"Chị ấy chắc chắn không giống một trong những cô nàng hư hỏng của anh."
"Làm thế nào em biết cô ấy trông…" Anh ngẩng đầu lên và thấy Ethan đang nghiên cứu bức ảnh trên bằng lái xe đã bị rơi ra từ ví cô. "Không cô gái nào anh hẹn hò cùng hư hỏng hết."
"Họ chắc chắn không phải là mấy nhà khoa học chế tạo tên lửa rồi." Cậu ta cười. "Đặc biệt là điều này. Em vẫn không thể tin anh kết hôn với một nhà vật lý. Như em nhớ, cách duy nhất khiến anh qua được môn vật lý hồi trung học là Huấn luyện viên Gill dạy lớp đó."
"Em là đồ dối trá khốn kiếp. Anh được điểm A trong lớp đó đấy."
"Cao nhất là điểm C."
"B trừ."
Ethan toe toét và vung vẩy tờ giấy phép lái xe. "Em không thể đợi để nói cho bố biết em thắng trận cá cược."
"Cá cược gì?"
"Tuổi của người phụ nữ anh kết hôn với. Cha nói rằng chúng ta phải lên lịch lễ cưới của quanh các cuộc họp Girl Scout của cô ấy, nhưng em biết anh cuối cùng cũng thông minh lên. Em đặt niềm tin của mình vào anh, anh trai, và hình như là em đã đúng." (Girl Scouts: là một câu lạc bộ của các nữ thiếu niên Mỹ, ý cha Cal là cô con dâu tương lai của ông vẫn còn ở tuổi teen.)
Cal tức đầy ruột. Anh không muốn mọi người biết rằng Jane đã 28, nhưng với cái cách Ethan nhìn chằm chằm vào ngày sinh trên giấy phép lái xe của cô, anh không thể phủ nhận điều đó. "Cô ấy nhìn không quá 25 dù chỉ một ngày."
"Em không biết sao anh lại nhạy cảm thế. Không có gì sai trái về việc kết hôn với người ở cùng độ tuổi với mình."
"Cô ấy không chính xác cùng độ tuổi với anh."
"Trẻ hơn hai tuổi. Đó không phải khác biệt gì nhiều."
"Hai tuổi? Em đang nói cái quái gì vậy?" Anh giật lấy tờ giấy phép lái xe. Cô ấy không trẻ hơn anh hai tuổi! cô ấy…"
"Uh-oh" Ethan lùi lại. "Em nghĩ tốt nhất em nên về thôi."
Cal đã quá choáng váng bởi những gì anh đã thấy trên tờ giấy phép lái xe để có thể nghe thấy sự ngạc nhiên trong giọng nói của em trai anh, anh cũng không chú ý đến âm thanh cánh cửa trước đóng lại ít phút sau đó. Anh không thể tiếp nhận bất cứ điều gì ngoại trừ ngày tháng trên tờ giấy phép lái xe anh đang cầm trên tay.
Anh cạo lớp nhựa plastic mỏng bằng ngón cái của mình. Có lẽ nó chỉ là một vết bẩn trên lớp nhựa làm cho năm sinh của cô trông như thế. Hoặc có lẽ nó bị in nhầm. Cái Sở DMV chết tiệt này chẳng thể làm được chuyện gì đúng đắn cả. (DMV: Department of Motor Vehicles)
Nhưng anh biết nó không phải là do lỗi in ấn. Không có gì sai sót với những con số ác nghiệt, đáng lên án này. Vợ anh đã 34 tuổi, và anh như thể vừa mới nhận được một cú quật ngã trong cuộc đời thật này vậy. (he’d just taken the sack of a lifetime - trong môn bóng bầu dục, khi một cầu thủ ôm bóng bị đối phương quật ngã, người ta bảo cầu thủ đó "take a sack” – cảm ơn Chị Tiêu giúp đỡ)
"Calvin, nó sẽ đến đón cháu về ngay thôi," Annie Glide nói.
Jane đặt xuống tách trà cô đang nhấm nháp từ một chiếc cốc gốm trắng kiểu cổ với tàn tích là hình vẽ một lá cờ Mỹ và nhìn Annie qua căn phòng khách lộn xộn. Dù cách trang trí không chính thống của nó, căn nhà này có cảm giác như một tổ ấm, một nơi mà ai đó có thể thuộc về. "Ồ, cháu không nghĩ vậy đâu. Anh ấy không biết cháu ở đây."
"Vậy thì nó sẽ sớm tìm ra thôi. Thằng nhóc đó đã lang thang khắp mấy ngọn núi này kể từ khi nó còn quấn tã."
Cô không thể tưởng tượng Cal đã từng quấn tã. Chắc chắn anh đã được sinh ra với thái độ hiếu chiến và một bộ ngực đầy lông. "Cháu không thể tin nhà bà lại gần nhà anh ấy như thế. Hôm cháu gặp bà dường như chúng cháu phải lái xe vài dặm trước khi tới được cái cổng kinh khiếp đấy."
"Đúng đấy. Con đường chính uốn lượn cả một đoạn dài quanh Heartache Moutain rồi xuyên qua thị trấn. Sáng nay cháu đi đường tắt."
Jane đã rất ngạc nhiên khi cô lên đến đỉnh ngọn núi và nhìn xuống phía bên kia để thấy cái mái nhà bằng thiếc của cabin của Annie Glide. Lúc đầu, cô đã không nhận ra nó, nhưng sau đó cô đã phát hiện một cơn gió tất đầy sắc màu đung đưa ở một góc cổng vòm. Mặc dù đã gần hai tuần kể từ khi họ gặp mặt, Annie đã chào đón cô như thể cô dã được mong đợi lắm.
"Cháu biết cách làm bánh mì bằng bột ngô không, Janie Bonner?"
"Cháu đã làm thử vài lần rồi."
"Nó sẽ không ngon nếu cháu không phủ một ít bơ đâu."
"Cháu sẽ nhớ điều đó."
"Trước khi ta yếu như thế này, ta thường làm bơ táo theo cách của riêng ta. Không có gì ngon bằng bơ táo lạnh được trét trên bánh mì bắp còn nóng hổi. Cháu phải chọn những quả táo thật mềm để làm bơ, và cháu phải tự mình gọt vỏ thật cẩn thận vì không ai trên trái đất này muốn cắn phải một lớp vỏ cứng khi họ mong chờ một lớp bơ táo thật ngon và mềm mịn."
"Nếu cháu có làm thử, cháu sẽ rất cẩn thận."
Annie đã hành động như thế suốt từ khi Jane đến, quăng ra một loạt các công thức nấu ăn và một vài mẹo vặt dân gian: trà gừng khi cảm lạnh, uống chín hớp nước khi bị nấc cục, củ cải đường phải được trồng vào ngày 26, 27, hoặc 28 của tháng, nhưng không được trễ hơn nếu không chúng sẽ bị cớm nắng.
Mặc dù có lẽ sẽ chẳng bao giờ cô phải sử dụng bất cứ một thông tin nào trong số chúng, cô thấy bản thân mình vẫn chăm chú lắng nghe. Những lời khuyên của Annie như một món quà được truyền liên tục từ thế hệ này sang thế hệ khác. Cội rễ đã ăn thật sâu nơi núi đồi này, và với một người luôn cảm thấy mình như không có cội rễ, mỗi một lời khuyên như một liên kết vững chắc với một gia đình đầy lịch sử và truyền thống, những thứ mà cô luôn khát khao.
"...Và nếu cháu có ý định làm bánh bao, nhớ đặt một quả trứng vào trong miếng bột đó và một nhúm cây xô thơm nữa." Bà bắt đầu ho, và Jane nhìn bà một cách lo âu. Khi bà hồi phục, bà vẫy vẫy tay, trưng bày những cái móng tay được sơn màu đỏ anh đào tươi. "Cứ nghe ta lải nhải mãi. Ta tự hỏi sao cháu không nói, 'Annie, ngậm miệng lại; bà làm rác tai tôi đủ rồi đấy."
"Cháu thích nghe bà nói mà."
"Cháu là một cô gái ngoan, Janie Bonner. Ta ngạc nhiên là Calvin cưới cháu."
Jane cười. Annie Glide thật đầy bất ngờ. Người duy nhất trong số ông bà nội ngoại mà Jane đã từng biết là người mẹ luôn tự cho mình là trung tâm, trí não hẹp hòi của cha cô.
"Ta nhớ khu vườn của ta. Tên vô dụng Joey Neeson đã cày nó cho ta vài tuần trước đây, ngay cả khi nó là trái ý muốn của ta khi có người lạ ở đây. Calvin, nó luôn thuê những người lạ đến đây để sửa chữa mọi thứ, nhưng ta không thích thế. Nó không giống như khi người trong gia đình chõ mũi vào việc của ta, mặc xác lũ người lạ." Bà lắc đầu. "Ta đã hy vọng ta đủ khoẻ để có thể làm vườn vào mùa xuân này, nhưng ta chỉ tự huyễn hoặc bản thân thôi. Ethan nói nó sẽ giúp ta, nhưng thằng nhóc đáng thương ấy đã có quá nhiều việc với cái nhà thờ của nó rồi, ta chẳng đủ nhẫn tâm để làm bất cứ chuyện gì ngoài việc bảo nó “không có cậu bé yếu đuối nào được làm vườn của ta hết." Bà tặng cho Jane một cái liếc dài cả dặm từ đôi mắt xanh xảo quyệt của mình. "Chắc chắn ta sẽ nhớ khu vườn của mình, nhưng ta sẽ không để cho người lạ làm vườn cho ta đâu."
Jane nhìn rõ mồn một mưu mẹo của bà lão, nhưng cô không hề cảm thấy khó chịu. Thay vào đó, cô cảm thấy hãnh diện một cách lạ kỳ. "Cháu sẽ rất vui được giúp bà nếu bà chỉ cho cháu biết phải làm gì."
Annie đặt tay lên ngực. "Cháu muốn làm điều đó cho ta?"
Jane cười trước vẻ ngạc nhiên giả vờ của bà. "Cháu sẽ thích nó cho mà xem. Cháu chưa bao giờ có một khu vườn cả."
"Well, bây giờ, thế cũng tốt rồi. Cháu bảo Calvin đưa cháu đến đây ngay sáng mai, và chúng ta sẽ bắt đầu ngay lập tức. Thật ra là bị muộn rồi đấy-ta muốn bắt đầu từ cuối tháng hai cơ, trong khi trăng còn tối, nhưng nó vẫn sẽ phát triển tốt nếu chúng ta tiến hành ngay lập tức. Sau đó, chúng ta sẽ trồng hành, và sau đó nữa là củ cải đường."
"Nghe thật tuyệt." Cô nghi ngờ bà lão này đã không ăn uống đầy đủ như bà cần phải và cô đứng dậy. "Cháu đi chuẩn bị một bữa ăn trưa nhẹ nhé? Cháu thấy đói rồi."
"Bây giờ đó là một ý tưởng thật hay. Amber Lynn đã về từ chuyến đi của nó, và hôm qua nó có mang một ít súp đậu. Cháu chỉ phải hâm nóng lên. Tất nhiên, nó đã không nấu giống như ta đã dạy nó, nhưng, sau cùng, đó là của Amber Lynn cho ta."
Vậy là bố mẹ Cal đã trở về. Khi cô tiến vào nhà bếp, cô tự hỏi anh giải thích thế nào khi không đưa cô đến gặp họ.
Jane múc súp của họ vào một cái bát sứ và một cái bát nhựa. Cô mang kèm theo chúng những khoanh bánh ngô vuông vức từ một cái chảo trên bàn bếp. Khi họ ăn tại bàn trong nhà bếp, cô không thể nhớ mình đã từng thưởng thức một bữa ăn nào nhiều như thế. Sau hai tuần bị cô lập, thật là tuyệt vời khi được ở xung quanh một người khác, đặc biệt là một người không hề nhấm nhẳng ra lệnh và nhìn trừng trừng giận dữ vào cô.
Cô rửa sạch bát đĩa và đang mang một tách trà lên cho Annie đang ở trong phòng khách thì cô chú ý đến ba tấm văn bằng trong đống tranh lộn xộn, mấy cô vũ nữ ba lê bằng gốm, và cái đồng hồ treo tường bên cạnh cửa ra vào.
"Chúng thuộc về các cháu trai của ta," Annie nói, "nhưng chúng đưa cho ta. Chúng biết có một thực tế khiến ta luôn bực bội là ta đã phải bỏ học hồi năm lớp sáu, do đó, mỗi đứa đều tặng ta tấm bằng đại học của chúng vào đúng ngày chúng tốt nghiệp. Tấm của Calvin treo trên cùng đấy."
Jane nhặt cặp kính của cô từ bàn bếp và nhìn vào tấm bằng tốt nghiệp trên cùng. Nó là của Đại học Michigan, và nó ghi rằng Calvin E. Bonner đã nhận được bằng Cử nhân Khoa học... loại xuất sắc.
Tốt nghiệp với bằng loại xuất sắc (Summa Cum Laude)
Jane đặt tay lên cổ họng mình. Cô quay người lại. "Cal tốt nghiệp với bằng xuất sắc?"
"Đó là những gì họ gọi khi có một kẻ thực sự thông minh. Ta nghĩ cháu, là một giáo sư, phải biết điều đó chứ. Calvin của ta, nó luôn thông minh như một chính trị gia vậy."
"Anh ta…" Cô nuốt xuống và chiến đấu để nói tiếp trong khi tai cô cứ ù đi. "Anh ta học về chuyên ngành gì?"
"Bây giờ nó đã không nói cho cháu biết hử? Nhiều vận động viên, họ chọn những lớp học thật dễ, nhưng Calvin của ta, nó đã không làm thế. Nó chọn chuyên ngành sinh học. Luôn luôn thích lang thang trong rừng, nhặt nhạnh cái này cái khác.”
"Sinh học?" Jane cảm thấy như thể cô vừa nhận lấy một cú đấm vào dạ dày.
Mắt Annie hẹp lại. "Ta thấy thật lạ là cháu không biết tí gì về chuyện này, Janie Bonner."
"Ta đoán là chủ đề này chưa bao giờ được nhắc đến." Căn phòng bắt đầu quay tròn, và cô cảm thấy như thể mình sắp sửa ngất đi. Cô quay đi một cách lúng túng, làm sánh nước trà nóng ra tay mình, và trượt chân trên đường trở vào nhà bếp.
"Janie? Có gì không ổn ư?"
Cô không thể nói được. Quai cầm của chiếc tách rụng ra khi cô đánh rơi nó vào trong chậu rửa. Cô ép chặt tay vào miệng và chiến đấu chống lại một cơn kinh khiếp đang tăng lên. Sao cô lại ngu ngốc như thế chứ? Dù tất cả các kế hoạch quỷ quyệt của mình, cô đã rơi vào thảm họa mà cô đã cố gắng hết sức để tránh, và bây giờ con cô sẽ không bao giờ là đứa trẻ bình thường hết.
Cô nắm chặt lấy cái thành chậu rửa khi thực tế phũ phàng quét sạch đi giấc mơ màu hồng của cô. Cô biết Cal đã học Đại học Michigan, nhưng cô không tin rằng anh thật sự nghiêm túc về nó. Không phải vận động viên thường đăng ký một số lượng tối thiểu các khóa học chỉ để đủ qua và sau đó rời trường trước khi họ tốt nghiệp sao? Thực tế là anh đã chọn chuyên ngành sinh học và tốt nghiệp loại xuất xắc tại một trong những trường đại học uy tín nhất đất nước lại là một hoàn cảnh tàn bạo đến nỗi cô khó có thể chấp nhận được.
Sự thông minh này cũng đầy ý nghĩa. (Intelligence tended toward the mean). Thực tế gào lên với cô. Phẩm chất duy nhất cô đánh giá cao ở anh ta-sự ngu ngốc-không có gì hơn là một ảo ảnh, một ảo ảnh anh ta đã cố tình tạo nên. Và vì không thấy được điều đó, cô đã ép buộc con mình vào cùng một cuộc sống cô lập và đầy cô đơn như cô đã sống.
Cơn sợ hãi cào cấu lấy cô. Đứa con quý báu của cô sẽ là một kẻ lập dị, giống như cô.
Cô không thể để điều đó xảy ra. Cô sẽ chết trước khi cho phép con mình phải chịu đựng như cô đã từng chịu đựng. Cô sẽ chuyển đi! Cô sẽ đem con tới Châu Phi, một nơi nào đó xa xôi và nguyên thủy của châu lục này. Cô sẽ tự mình dạy dỗ nó để đứa con yêu quý bé bỏng của cô sẽ không bao giờ phải chịu sự đối xử độc ác của những đứa trẻ khác.
Mắt cô cay cay vì nước mắt. Cô đã làm gì? Sao Chúa lại có thể để một chuyện tàn ác như thế này xảy ra?
Giọng Annie xuyên thủng sự sầu khổ của cô. "Đấy, Calvin đây rồi. Ta đã bảo là nó sẽ đến đón cháu mà."
Cô nghe tiếng cửa xe đóng đánh sầm một cái, tiếng bước chân huỳnh huỵch ngoài cổng vòm phía trước.
"Jane! Cô ấy đâu, mẹ khiếp?"
Jane đâm bổ vào phòng khách. "Anh, đồ con hoang!"
Anh oai vệ tiến về phía trước, khuôn mặt anh méo đi. "Tiểu thư, em phải giải thích vài việc đấy!"
"Chúa ơi, tôi ghét anh!"
"Không nhiều hơn những gì tôi nghĩ về em đâu.” Mắt Cal rực lên đầy ghét bỏ và một cái gì đó mà bây giờ thật rõ ràng đến nỗi Jane không thể tin rằng cô đã không nhìn thấy nó trước đây, sự thông minh nhức nhối, thảm khốc ấy.
Cô muốn quăng mình vào anh ta và cào sự thông minh đó ra khỏi mắt anh, chặt mở sọ anh ta ra và giựt nó ra khỏi não của anh. Anh ta đáng lẽ phải ngốc nghếch! Anh ta đọc truyện tranh! Sao anh ta có thể phản bội cô thế này?
Sự tự chủ cuối cùng trong cô tan thành từng mảnh, và cô biết cô phải đi khỏi đây trước khi cô vỡ vụn ra. Với một tiếng kêu lên đầy giận dữ, cô quay ngoắt lại và lao trở lại vào nhà bếp, nơi cô bay ra ngoài qua cánh cửa sau lung lay.
Khi cô bắt đầu chạy, cô nghe thấy một gầm thịnh nộ vang đến từ phía sau cô. "Em quay lại đây ngay! Đừng bắt cho anh phải đuổi theo em, nếu không em sẽ hối tiếc đấy!"
Cô muốn đánh một cái gì đó. Cô muốn ném mình xuống một cái lỗ thật sâu và để cho mặt đất khép lại trên đầu cô, bất cứ điều gì để ngăn lại cơn đau khủng khiếp đang hoành hành bên trong cơ thể cô. Đứa trẻ mà cô đã yêu thưong hơn tất cả mọi thứ trên đời này sẽ là một kẻ lập dị.
Cô không nghe thấy khi anh xuất hiện phía sau cô, và cô thở hắt ra khi anh tóm lấy eo cô xoay lại. "Tôi đã bảo em dừng lại." anh hét.
"Anh đã huỷ hoại mọi thứ." Cô gào lên đáp trả.
"Tôi?" Khuôn mặt anh tái đi vì giận dữ. "Em là đồ dối trá chết tiệt! Em là một mụ già! Một mụ già chết tiệt!"
"Tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho anh." Cô nghiến chặt tay lại thành nắm đấm và thụi một cú vào ngực anh mạnh đến nỗi cơn đau bắn thẳng lại dọc theo cánh tay cô.
Cơn thịnh nộ của anh bắn tung toé. Anh bắt đầu chộp lấy hai cánh tay cô, nhưng cô đã đạt đến cái ngưỡng nơi sự hận thù của cô không thể kiềm nén lại được nữa. Gã đàn ông này đã hãm hại đứa con chưa sinh của cô, và cô, người chưa bao giờ từng đánh một ai cả, muốn anh ta đổ máu.
Cô điên lên. Kính của cô đã bay đi đâu mất, nhưng cô không quan tâm. Cô đá, cào cấu, cố gắng làm đau anh bằng mọi cách có thể.
"Em, dừng lại ngay lập tức. Dừng lại!" Tiếng gầm của anh rung cả ngọn cây. Một lần nữa anh lại cố gắng để kiềm chế cô, nhưng cô đã cắm phập răng mình vào phần trên cánh tay anh.
"Ouch!" Mắt anh mở lớn vì sỉ nhục. "Nó đau đấy, mẹ khiếp!"
Cảm giác bạo lực thật tuyệt. Cô nâng gối lên để thúc mạnh vào háng anh và thấy chân bị ngáng từ phía sau cô.
"Oh, không, anh không..."
Anh ngã xuống cùng cô, dùng cơ thể mình đỡ cú ngã của cô, sau đó vặn người lại để gim cô xuống đất.
Cuộc chiến đã khiến cô mệt lử, nhưng anh là kẻ chuyên nhận những cú đánh để kiếm sống, và anh thậm chí còn không bị hụt hơi. Tuy nhiên, anh đang giận điên lên, và anh bắt cô hứng chịu nó.
"Em sẽ nguôi giận ngay bây giờ, nghe chưa? Em đang hành động như một mụ điên! Em là mụ điên! Em nói dối tôi, lừa dối tôi, và bây giờ em đang cố gắng giết tôi, không cần phải đề cập đến cái thực tế rằng em đang làm hại đến việc mang thai đứa bé. Thề có Chúa tôi sẽ khoá em trong viện tâm thần và tiêm đầy Thorazine." (Thorazine là một loại thuốc dùng để chống chứng rối loạn tinh thần, tâm thần phân liệt...)
Mắt cô dâng ngập nước, và cô không muốn anh nhìn thấy, nhưng cũng không thể kìm lại được. "Anh đã hủy hoại tất cả mọi thứ."
"Tôi?" Anh xù lông lên đầy phẫn nộ. "Tôi không phải là người hành động như kẻ mất trí. Và tôi cũng không phải là người đã nói với tất cả mọi người là tôi mới có 28 tuổi chết tiệt!"
"Tôi chưa bao giờ nói với anh thế, và đừng có chửi thề với tôi!"
"Em 34! Ba mươi tư! Đã bao giờ em từng lên kế hoạch để đề cập đến nó với tôi?"
"Khi nào thì tôi được cho rằng nên đề cập đến nó? Tôi có nên nói với anh không khi anh theo dõi tôi trong lớp học của chính mình, hay khi anh đang hò hét với tôi qua điện thoại? Hay khi anh đẩy tôi lên máy bay? Hay có lẽ tôi nên cho anh biết sau khi anh đã khóa cửa nhốt tôi trong căn nhà của anh? Có phải đó là lúc tôi nên nói với anh không?"
"Đừng có cố đánh trống lảng đấy. Em biết là nó quan trọng với tôi, và em đã có chủ tâm lừa tôi."
"Có chủ tâm? Bây giờ ai lại đang dùng từ đao to búa lớn với một kẻ ngốc khốn khiếp. Anh nghĩ rằng hành động giống một gã miền núi ngu như lừa và khiến mọi người nghĩ anh là kẻ ngu đần là dễ thương à? Đó là ý tưởng của anh để vui vẻ hả?"
"Em đang nói về cái gì vậy?"
Cô phun từng từ vào anh. "Đại học Michigan. Tốt nghiệp loại xuất sắc."
"Ồ, đó hả." Sự căng thẳng dường như rời khỏi cơ thể anh, và trọng lượng của anh nới lỏng ra trên cô.
"Chúa ơi, tôi ghét anh", cô thì thầm. "Tôi đáng lẽ đã có cơ hội tốt hơn với ngân hàng tinh trùng."
"Chính xác đó là nơi em nên đi đến đầu tiên."
Mặc dù nói thế nhưng anh không còn có vẻ tức giận như trước nữa, nhưng axít vẫn như nổi sóng trong dạ dày cô. Cô biết cô phải hỏi anh, ngay cả khi cô sợ phải nghe câu trả lời, và cô buộc phải nhả ra từng từ.
"Chỉ số IQ của anh là bao nhiêu?"
"Tôi không biết. Không giống như em, tôi không xăm nó trên trán của mình." Anh lăn sang một bên, cho phép cô lập cập đứng lên.
"Vậy thì điểm SATS của anh. Nó được bao nhiêu?"
"Tôi không nhớ."
Cô nhìn anh đầy cay đắng. "Anh mới là kẻ nói dối. Mọi người đều nhớ điểm SATS của mình."
Anh phủi một vài cái lá ướt dính trên quần jeans của mình khi anh nhỏm dậy.
"Nói cho tôi biết, khỉ thật!"
"Tôi không phải nói cho em biết bất cứ điều gì" Anh có vẻ khó chịu, nhưng không đặc biệt nguy hiểm.
Điều đó không khiến cô bình tĩnh. Thay vào đó, cô lại một lần nữa cảm thấy sự kích động trào lên. "Anh cho tôi biết ngay bây giờ, nếu không, thề có Chúa, tôi sẽ tìm ra cách để ám sát anh! Tôi sẽ trộn thuỷ tinh nghiền vào trong thức ăn của anh! Tôi sẽ cắm phập một con dao cắt bơ vào anh trong khi anh đang ngủ! Tôi sẽ đợi cho đến khi anh đi tắm và vứt vào đó một thiết bị điện! T-Tôi sẽ nện cho anh một phát vào đầu bằng một cây gậy bóng chày vào một đêm nào đó khi anh vừa đặt chân vào cửa!"
Anh ngừng phủi quần jeans của mình và nhìn cô với ánh mắt trông như tò mò hơn là e sợ. Thực tế là cô biết cô chỉ đang làm mình trở nên vô lý hơn khiến cô càng phẫn nộ. "Nói cho tôi ngay!"
"Em quả là một cô nàng khát máu." Trông có vẻ hơi sửng sốt, anh lắc đầu. "Cái thiết bị điện đó... em sẽ phải cần một dây cắm thật dài hay cái gì đó để có thể kéo vào tận nhà tắm. Hoặc có lẽ em không định cắm nó vào ổ điện."
Cô nghiến răng ken két, cảm thấy ngốc nghếch phi thường. "Nếu nó không được cắm, nó sẽ không giật anh, được chưa?"
"Chính xác."
Cô hít một hơi thật sâu và cố lấy lại sự mẫu mực của mình. "Nói cho tôi biết điểm SATS của anh. Anh nợ tôi điều đó."
Anh nhún vai và cúi xuống nhặt kính của cô lên. "Có thể là 1.400, hay đại loại như thế. Có thể thấp hơn một ít."
"Một nghìn bốn trăm." Cô đấm anh mạnh hết sức có thể, sau đó đùng đùng tránh xa anh lao vào rừng. Anh ta là kẻ đạo đức giả đầy gian dối, và cô cảm thấy cực kỳ tệ trong sâu thẳm tâm hồn mình. Ngay cả Craig cũng không được thông minh như người đàn ông này. (SAT là một trong những kỳ thi chuẩn hóa cho việc đăng ký vào một số trường đại học tại Hoa Kỳ. Nếu xét theo scaled scores thì Cal được 1400/1600, là rất cao.)
"Vẫn là ngốc nếu so với em," anh gọi với theo cô.
"Đừng bao giờ nói chuyện với tôi nữa."
Anh đến bên cạnh cô, nhưng không chạm vào cô. "Thôi nào, Rosebud, em đã đủ bình tĩnh để tôi có thể xé xác em ra vì những gì em đã làm với tôi, nó tồi tệ hơn rất nhiều so với cái điểm SATS chết tiệt của tôi đấy."
Cô quay ngoắt về phía anh. "Anh đã không làm gì với tôi hết! Anh đã làm với con tôi, anh không thấy hả? Vì anh, một đứa trẻ vô tội sẽ lớn lên thành một kẻ lập dị."
"Tôi chưa bao giờ nói với em tôi ngu ngốc. Tất cả là do em ngộ ngận đấy chứ."
"Anh nói ain't! Đêm đầu tiên chúng ta ở cùng nhau, anh nói ain't những hai lần!"
Một cái giật nhẹ nơi khoé miệng anh. "Chỉ là một chút màu sắc địa phương. Tôi không xin lỗi đâu."
"Truyện tranh được quẳng đầy nhà"
"Tôi chỉ đang sống theo nguyện vọng của em."
Cô sụp đổ ngay sau đó. Cô quay lưng lại với anh, bắt chéo tay mình quanh một thân cây gần nhất, và tì trán mình vào cổ tay cô. Tất cả những bẽ bàng thời thơ ấu quay lại trong cô: những lời chế nhạo, những trò độc ác, sự cô lập khủng khiếp. Cô chưa bao giờ hoà nhập được, và bây giờ, con cô cũng thế.
"Tôi sẽ đem con tới Châu Phi", cô thì thầm. "Tránh xa khỏi nền văn minh. Tôi sẽ tự mình dạy dỗ nó, vì vậy cô bé sẽ không phải lớn lên với những lời chế nhạo của những đứa trẻ khác."
Một bàn tay nhẹ nhàng đến ngạc nhiên đặt trên ngang eo cô và bắt đầu xoa nhẹ. "Tôi sẽ không để em làm thế với cậu nhóc đó đâu, Rosebud."
"Anh sẽ, một khi anh thấy cô bé là một kẻ lập dị thế nào."
"Cậu ta sẽ không là một kẻ lập dị. Có phải đó là những gì cha em cảm thấy về em?"
Tất cả mọi thứ bên trong cô như đứng lại. Cô đẩy anh ra và lóng ngóng cho tay vào túi chiếc áo khoác Windbreaker tìm giấy ăn. Cô dành một chút thời gian để xì mũi, lau nước mắt, và lấy lại sự kiểm soát của mình. Sao cô có thể để bản thân mình vỡ vụn ra thế này? Không có gì phải thắc mắc là anh sẽ nghĩ cô điên rồi.
Cô xì mũi lần cuối cùng. Anh chìa cặp kính của cô ra, và cô đeo nó vào, lờ tịt đi những sợi rêu bị dính trên một gọng kính. "Tôi rất tiếc vì đã gây ra một cảnh đáng kinh khiếp như vậy. Tôi không biết chuyện gì đã xảy ra với mình nữa. Tôi chưa bao giờ đánh ai trong cuộc đời mình."
"Cảm giác rất tuyệt, phải không?" Anh toe toét, và với sự kinh ngạc của cô, một lúm đồng tiền thình lình hiện ra trên má anh. Choáng váng, cô nhìn vào nó một lúc thật lâu trước khi cô có thể nắn lại được chuỗi suy nghĩ của mình.
"Bạo lực không giải quyết được điều gì, và tôi đã có thể khiến anh bị thương khá nặng."
"Tôi không cố gắng để bẻ quặt tay em lần nữa đâu, Rosebud, nhưng em không có nhiều toàn bộ sẽ cho bạn khi nói đến packin 'một cú đấm" Anh nắm lấy cánh tay cô và bắt đầu hướng cô về phía ngôi nhà.
"Đây là lỗi của tôi. Mọi thứ đều là lỗi của tôi từ buổi ban đầu. Nếu tôi không để cho bản thân mình tin vào những hình mẫu dập khuôn về vận động viên và người miền Nam, tôi đã có thể phán xét một cách rõ ràng hơn khả năng trí tuệ của anh."
"Uh-huh. Nói cho tôi biết về cha em đi."
Cô suýt bị trượt chân, nhưng bàn tay trên khuỷu tay cô đã giữ chặt cô lại. "Không có gì để nói. Ông là kế toán cho một công ty sản xuất giấy."
"Một người nhanh trí?"
"Một người đàn ông thông minh. Nhưng không phải là sáng chói."
"Tôi nghĩ tôi đã hình dung ra rồi."
"Tôi không biết anh đang nói về cái gì."
"Ông không biết một tí ti gì về chuyện phải làm gì với em, đúng không?"
Cô bắt đầu tiến bước. "Ông đã làm hết khả năng có thể. Tôi thật sự không muốn thảo luận về vấn đề này."
"Đã bao giờ em nghĩ rằng những vấn đề của em khi còn là một đứa trẻ là do thái độ của cha em nhiều hơn là kích thước của bộ não của em?"
"Anh không biết cái gì hết."
"Đó không phải những gì tấm bằng của tôi nói."
Cô không thể trả miếng, vì họ đã đến sau nhà, và Annie đang chờ họ tại cánh cửa mắt cáo. Bà nhìn chăm chăm vào cháu trai mình. "Có chuyện gì với cháu thế? Cháu khiến một phụ nữ có bầu buồn bã như vậy, nó sẽ ảnh hưởng đến đứa bé, chắc chắn đấy."
"Bà có ý gì?" Anh xù lông lên như đang tham chiến. "Ai nói với bà cô ấy có thai?"
"Nếu không sao cháu lại kết hôn với cô ấy. Cháu chẳng thông minh đến mức đó đâu."
Jane thấy thật cảm động. "Cảm ơn, Annie."
"Và cháu" Annie quay về phía cô. "Có cái gì trong đầu cháu mà lại hành động như vậy hả? Nếu cháu cứ nổi điên lên như thế mỗi khi Calvin khiến cháu buồn, đứa bé sẽ bị nhau thai quấn cổ mà chết rất lâu trước khi nó có cơ hội thở hơi thở đầu tiên đấy."
Jane nghĩ về khả năng sinh lý không xác thực trong lời của bà, nhưng quyết định nên giữ mồn giữ miệng. "Cháu sẽ cẩn thận hơn."
"Lần sau nếu nó làm cho cháu nổi điên lên, chỉ cần lấy một khẩu súng ngắn và chĩa vào nó thôi."
"Để tâm vào việc của bà đi, mụ dơi già," Cal gầm gừ. "Cô ấy đã có đủ những ý tưởng của riêng mình về chuyện xử lý cháu rồi."
Annie nghiêng đầu về phía Jane, và một thoáng buồn dường như lướt qua bà. "Nghe ta này, Janie Bonner. Ta không biết chuyện gì đã xảy ra giữa cháu và Calvin để rồi nó kết thúc bằng việc cưới cháu, nhưng từ những gì ta thấy một vài phút trước, hai đứa không phải là yêu nhau thắm thiết'. Nó đã cưới cháu, và ta vui mừng vì điều đó, nhưng ta sẽ nói với cháu ngay bây giờ rằng nếu cháu đã làm bất cứ điều gì khuất tất để đưa nó vào tròng, cháu phải chắc chắn rằng Amber Lynn và Jim Bonner không bao giờ tìm ra. Chúng không có tâm trí khoáng đạt như ta đâu, và nếu chúng thậm chí chỉ nghi ngờ cháu đã làm tổn thương cậu bé của chúng, chúng sẽ đốn ngã cháu ngay ở đầu gối đấy, cháu có hiểu những gì ta nói không?"
Jane nuốt xuống một cách khó khăn và gật đầu.
"Tốt." Bà quay sang Cal.. Nỗi buồn mờ đi, và đôi mắt già nua của bà trở nên xảo quyệt. "Ta lấy làm ngạc nhiên khi ai đó ở trong trường hợp bị cảm cúm nặng như Janie đây có đủ sức khoẻ để leo bộ lên núi."
Cal khe khẽ chửi thề dưới hơi thở.
Jane nhìn chằm chằm vào Annie. "Bà muốn nói gì vậy? Cháu có bị cúm đâu?"
Cal túm lấy tay và bắt đầu kéo cô đi. "Đi nào, Jane, chúng ta về nhà thôi."
"Đợi một chút! Tôi muốn biết bà muốn nói điều gì."
Cal đã kéo cô vòng qua bên hông căn nhà, nhưng vẫn không kịp trước khi cô nghe thấy tiếng khúc kích của Annie. "Nhớ những gì ta đã nói với cháu về thắt cổ, Janie Bonner, vì ta nghĩ rằng Calvin sắp chọc cháu nổi điên lên rồi đấy."