Books let us into their souls and lay open to us the secrets of our own.

William Hazlitt

 
 
 
 
 
Tác giả: Kim Hài
Thể loại: Tiểu Thuyết
Upload bìa: Mirabella Nguyen
Số chương: 15
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2387 / 15
Cập nhật: 2017-08-04 14:00:31 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 8 -
e mì vừa về tới đầu ngỏ thì bị khựng lại bởi một đám đông lố nhố.
- Có chuyện chi rồi.
Lão Phịnh lầu bầu. Cũng như các khu xóm lao động khác, chỉ cần một tiếng la,tiếng khóc thất thường là cả xóm đổ ra đường. Giờ nầy xóm tạm cư coi như khá đầy đủ mọi người nên khúc hẻm lố nhố trẻ con,người lớn tụ năm tụ ba bàn tán. Hai anh em thằng Lũi phải ì ạch mãi mới đẩy được cái xe tới cửa nhà.
Chú Bốn giác hơi đứng trước cửa nhà thở ra:
- Tưởng xe Oâng Tư về.. Không biết bán ở đâu mà về trễ quá vậy?
- Có chuyện gì vậy Bốn? Lão Tư thường về khuya lắm.
- Coi như tui mất toi buổi tối,chẳng làm ăn gì được.
Mỗi người một câu xì xào. lão Phịnh mệt quá chẳng buồn đứng lại đi tuốt vào trong nhà. Chị Bê chị Bé ngồi chồm hổm trên giường bàn tán. Bác Giáo cũng phá lệ không nằm,lưng dựa vào vách. Lão Phịnh khựng lại hỏi:
- Nè có chuyện chi? Cháy nhà hả?
Hai anh em thằng Lủi khệ nệ khiêng sô đựng chén bát vô tới.
- Trời lại không thương dân nghèo rồi.
- Mà sao?
Thằng Lũi lắng tai nghe.
- Người quê thằng Nhẫn vô báo,lũ cuốn trôi nhà cửa gia đình thằng Nhẫn mất rồi.
- Cái gì?
Thằng Lũi bất giác nắm chặt tay em. Nó nhớ tới câu nói của Uùt Đậu:An Hậu kế bên An Hòa. Oâi trời,nếu An Hậu bị lũ,thì An Hòa quê nó như thế nào đây? Má nó bịnh hoạn có tản cư đi được không? Mà tản cư đi đâu,nhà cửa ra sao? Hèn gì chẳng thấy Dì Tẩm vô lấy tiền như mọi lần.
Thằng Lũi sợ đến nhủn người,mặt mày tái mét,chẳng nghe được mọi người đang nói chuyện gì nữa.. Uùt Đậu tuy chưa hiểu hết,nhưng chỉ nghe chuyện thằng Nhẫn nó cũng bồn chồn trong bụng. Giật tay anh,Uùt Đậu nói:
- Anh Nhẫn làm sao hở anh hai?
Lão Phịnh đang hỏi chị Bê dồn dập. Quê lão cũng gần đó:
- Nghe nói lũ tới Bình Thuận rồi? Có biết đích xác chỗ nào bị không? Năm ngoái tụi nó cũng đồn ẩu làm tui sợ quá. Đừng có nghe đồn. Phải chính thức người ở quê ra kể chuyện kia.
Bác Giáo thở dài an ủi mọi người:
- Đừng có nhốn nháo. Xã huyện chớ không phải miếng ruộng mà chỗ nầy bị,nhất thiết chỗ kia cũng bị y như vậy. Có xã ngập nặng có xã ngập nhẹ. Nơi mưa,nơi nắng.Phải bình tỉnh,bình tỉnh..
Bác Giáo chưa nói hết câu thì bên ngoài đã vọng vào tiếng khóc la của thằng Nhẫn.
- Thằng Nhẫn về rồi.
Lão Phịnh lẩm bẩm. Cả nhà đều chạy ra. Thằng Nhẫn ngồi dưới đất khóc lu loa. Lão tư Tẩu đứng ngờ ngờ bên cạnh phân bua:
- Tui có linh tính mà. Năm nay lũ nặng. Mới tuần trước tui nói nó đừng có ăn hàng,đánh bạc để dành tiền về quê. Nó nói với tui đợi khi nào nó trúng số độc đắc lỉnh rỉnh mới về. Đó,giờ đây có tiền vạn thì cũng huề. Còn ai nữa mà về.
Chú Bốn lay thằng Nhẫn:
- Thôi,chuyện gì cũng có số.Mà khối người khổ chớ đâu phải mình mình. Năm này rồi đến năm khác,biết tới lượt ai đây.
Lão Tư Tẩu cũng nói thêm:
- Trời kêu ai nấy dạ.Cứ để nó khóc cho thỏa.
Giọng nói của lão Tư Tẩu dịu dàng không ngờ. Nói xong lão quay lưng xách mấy cái sô,cái thùng đựng chén vô nhà. Mọi ngày,đó là công việc của thằng Nhẫn.
Thằng Nhẫn đang khóc bỗng im bặt. Đầu gục xuống gối.Chỉ thấy cái lưng nó rung động như bị ai lắc nhẹ. Có tiếng đàn bà chanh chua:
-Oái,cái thằng đi bụi lâu năm, bỏ cha bỏ nhà có tiếc gì đâu mà khóc...
Vài người hùa theo mắng mỏ đay nghiến,toàn những người đã từng bị thằng Nhẫn phá phách trêu chọc.Có một số người liên tưởng đến gia đình,lòng mơ hồ nổi lo âu có thể đến lượt mình thì chép miệng thở dài than vản cho số phận. Quá khuya mọi người tản ra. Thằng Nhẫn vẫn ngồi nguyên chỗ cũ. Uùt Đậu tiến tới gần run run hỏi:
- Anh Nhẫn,Uùt Đậu đây nè. Bác Giáo nói đôi khi chỉ tin đồn..
Thằng Nhẫn ngẩng đầu lên nắm tay Uùt Đậu khóc nức:
- Ba anh..Ba anh..Bé Hoa..Anh định bụng sẽ gởi về cho nó bộ đồ. Vậy mà cứ lần chần..Giờ thì hết rồi..
Uùt Đậu khóc hu hu..Thằng Lũi chùng lòng đứng im bên cạnh. Suốt bao năm tháng hai đứa chưa nói được với nhau câu nói thân tình mà chỉ có chửi mắng,gây gỗ rủa xã. Bây giờ nó muốn an ủi thằng Nhẫn mấy câu mà sao miệng ngờ ngợ thế nào ấy. Bác Giáo lập cập ngồi xuống quờ tay nắm vai thằng Nhẫn.
- Thôi vô nhà đi cháu. Gió máy.Vô nhà đi,chuyện đâu còn đó. Ngày mai rồi tính.
Chú Bốn một bên,thằng Lũi,Uùt Đậu một bên dắc thằng Nhẫn vô giường,ấn nó nằm xuống.
Ai về nhà nấy. Khu xóm trở lại im lìm,nhưng dưới bóng tối của những mái lá,rất nhiều con tim vẫn thổn thức,lo âu về bao bất trắc rủi ro không biết sẽ giáng xuống lúc nào lên cuộc sống khổ nghèo của họ.
Thằng Lũi thức dậy cùng lúc với tiếng la mắng cằn nhằn của chú Ngô. Trời còn sớm lắm.Con hẻm tối lù mù. Thằng Lũi quờ quạng bước ra.
- Hết chỗ ngồi rồi hay sao mà ngồi đây?Xỉn hả?
Chú Ngô dắc xe đạp vô nhà. Mùi bánh giò còn vương vất bay ra từ cái giỏ chứa toàn lá gói bánh.
- Thằng Nhẫn đó chú Ngô...Sao nó dậy sớm vậy cà?…
Nói chưa hết câu lại đến phiên chú Lành la. Thằng Lũi chạy ra ngoài kéo tay thằng Nhẫn dậy. Người nó lạnh tanh như ướp đá. Sau khi nghe kể sơ câu chuyện,chú Ngô kéo thằng Nhẫn vô trong nhà,đẩy nó lên giường thằng Lũi. Chú Lành lấy một cái bánh giò còn lại,bóc lá, ép thằng Nhẫn ăn. Thoạt đầu thằng Nhẫn đẩy cái bánh ra,một chặp sau có lẽ quá đói,nó cầm bánh từ từ ăn hết rồi không nói không rằng chùi người xuống chiếu mắt nhắm lại.
Chú Ngô chép miệng:
- Người hại không đáng sợ bằng trời hại. Con người nhỏ bé tựa hạt cát. Tội nghiệp
Chú Lành lắc đầu:
- Cái thằng này nó chẳng khổ lâu đâu. Cứ coi tính tình nó thế thì biết.Ba bảy ngày là nó quên tất,bắt đầu phá làng phá xóm.
Thằng Lũi cũng nghĩ như vậy. Mọi người đều nghĩ như vậy. Chỉ có Uùt Đậu là nghĩ khác. Nhìn thằng Nhẫn ngủ say,Uùt Đậu nói:
- Tội anh Nhẫn ghê. Aûnh thương ba ảnh em ảnh dữ lắm. Tại ba ảnh hết,nên ảnh mới đi bụi..
Thằng Lũi nghĩ bụng;
- Uùt Đậu thiệt dễ tin. Đúng là con nít.
Nhưng mọi người đã lầm. Uùt Đậu nói đúng.Giữa trưa hôm sau,thằng Nhẫn báo với lão Tư Tẩu là nó nghĩ việc. Mặc cho lão Tư la lối om sòm,thằng Nhẫn vẫn nói nhỏ với cái giọng không giống như thằng Nhẫn hằng ngày.:
- Bác Tư. Tui cám ơn bác nhiều lắm,nhưng tui phải về quê,phải tìm ba tui,em tui. Nếu họ chết,tui chôn cất cho họ. Nếu họ sống,tui thăm họ rồi sẽ trở vô đây. Tui chỉ xin bác ít tiền về xe. Chỉ tiền xe thôi.
Lão Tư Tẩu giận run vì nghĩ đến xe mì buổi chiều không ai rao bán. Lão hét lên khản giọng;
- Bà con coi nè. Nó muốn nghĩ mà không báo trước. Tui làm sao bán mì. Có gì cũng phải để thời giờ tao thu xếp mướn người khác chớ. Mầy nghĩ kiểu đó,đồng xu tao cũng không đưa để coi mầy đi đâu được. Giỏi sao không biết để dành tiền. Aên xài phá phách cho đã..Giờ thì xin..
Lão Tư Tẩu lại làm cho cả xóm chộn rộn. Bác Giáo lạch cạch cái gậy bước ra.Cả những người bán đêm cũng dở giấc, dụi ghèn,chân thấp chân cao ra ngoài. Thằng Nhẫn ngồi xụi lơ,cái bọc ny long đựng quần áo bên cạnh. Mặt nó tái xanh, mắt thâm quầng lơ láo nhìn mọi người, đôi môi mím lại.
Uùt Đậu lại gần thằng Nhẫn ngẹn ngào hỏi:
- Anh Nhẫn về nhà hả? Phải đó,anh về đi..
Lão Tư Tẩu lại rít lên:
- Đồ ăn ở mà không có tình có nghĩa. Mình cưu mang nó lúc nó bơ vơ. Bây giờ nó bỏ đi để mình chết nợ chết nần …
Bác Giáo hắng giọng:
- Anh Tư nè. Thằng Nhẫn như con cháu trong nhà. Bây giờ nó gặp nạn,không lẽ mình bỏ nó. Ai trong chúng ta cũng đều xa quê tha phương cầu thực. Lòng luôn đau đáu muốn về quê,nhưng vì nghèo nên cố nén,cố chịu đựng. Cháu Nhẫn cũng vậy. Còn nhỏ mà phải xa gia đình cực lắm.Bây giờ lại mất cả gia đình,thử hỏi sao mà nó không khổ cho được. Nếu là tui,là anh thì mình cũng phải về thôi.
- Thì nó cứ về, còn đưa tiền cho nó về tui làm chi có. Xe mì chiều này mà không bán hết tui có nước tự vận.
- Tui có đề nghị này,một mình chú Tư lo thì cũng ngặt.Bà con mình mỗi người một ít,góp cho cháu nó về.
Có giọng người lớn tiếng nói:
- Chẳng biết gia đình tui ra sao đây. Còn phải lo gửi về nhà nữa,lấy đâu ra. Ai cũng có cảnh riêng.
- Biết nó có về thiệt không,hay lấy tiền rồi nhập vô mấy sòng bài.
- Kệ,nó đáng con cháu.Thương người như thương thân.Của ít lòng nhiều,tích tiểu thành đại mà..
Trong khi mọi người xì xào bàn tán,thằng Lũi kéo tay Uùt Đậu vô nhà,nói nhỏ:
- Uùt nè,mình có chút tiền để dành, cho thằng Nhẫn nghe. Tội nó quá..
Uùt Đậu gật đầu sốt sắng:
- Dạ, anh Hai lấy đi.
Thằng Lũi nhấc cái chân giường rút cái bao ny long ra. Những tờ giấy bạc phẳng phiu,cuộn tròn,quen thuộc nằm gọn trong lòng tay thằng Lũi. Nhắm mắt nó cũng biết rõ từng tờ. Ngày nào nó cũng đếm,cũng tưởng tượng đến ngày dẫn em về quê thăm má. Số tiền này đưa cho thằng Nhẫn thì không biết đến hôm nào anh em nó mới thực hiện được niềm mong ước của mình. Thằng Lũi nắm chặt cuộn tiền đứng im một hồi. Uùt Đậu vừa xếp lại tấm ny long,vừa thỏ thẻ nói:
- Rồi mình sẽ cố rao mì thiệt nhiều,để dành lại tiền,anh hai hén.
Thằng Lũi nới những ngón tay,đưa gói tiền cho Uùt Đậu nói:
- Uùt Đậu ra đưa cho thằng Nhẫn đi.
- Anh Hai đưa đi.
- Không, Uùt Đậu thân với nó mà. Cứ đưa đi.
- Anh Hai đi với út …..
Thằng Nhẫn vẫn còn đứng đó,mắt cúi xuống,không nhìn mọi người xung quanh. Thằng Lũi dẫn Uùt Đậu đến bên thằng Nhẫn. Uùt Đậu nói:
- Anh Nhẫn lấy tiền này mua vé xe về nhà đi. Anh Lũi nói em đưa cho anh đó.
Thằng Nhẫn đẩy tay Uùt Đậu:
- Không. Bửa nọ anh đã dụ em lấy tiền rồi. Để dành về thăm má. Anh không lấy của em đâu.
Thằng Lũi nói:
- Mầy cứ cầm đi. Cầu sao cho ba với em mầy tản cư được …
Thằng Nhẫn ôm mặt òa khóc. Mọi người xung quanh yên lặng nhìn. Có người sụt sùi đưa tay chùi mắt. Thế rồi mỗi người vài ngàn,gom góp đưa cho thằng Nhẫn. Lão tư Tẩu trong nhà cầm lòng không đậu chạy ra vừa đưa tờ giấy hai chục ngàn vừa nói:
- Đây,lo mà về đến nơi đến chốn. Cũng đừng lo quá,không phải hể lũ về thì ai cũng chết cả đâu.
Bác Giáo cảm động nói:
- Tui biết mà, dân mình nghèo nhưng tình nghĩa lắm. Cái miệng có khi ác nhưng tâm thì chẳng bao giờ ác hết.
Lão Phịnh đem ra một cái áo mưa,đưa cho thằng Nhẫn:
- Cái nầy cần. Aùo mới toanh đó,tao chưa dám mặc. Ngoài đó mưa dai như đĩa.
Chú Bốn bùi ngùi:
- Thôi đi đi cho sớm. May mắn nghe.
Thằng Nhẫn khóc nức lên rồi bước đi. Nó không ngoảnh lại nhưng thằng Lũi biết là tâm hồn nó vẫn còn quyến luyến nơi đây.Uùt Đậu hỏi khẽ:
-Rồi ảnh có vô lại không anh Hai?
Thằng Lũi trả lời giọng đầy nước mắt:
- Anh Hai không biết.Nhưng anh Hai cầu cho nó gặp lại ba với em gái nó.
Mọi người nhìn theo thằng Nhẫn cho đến khi nó đi khuất sau khúc quanh. Sáng nay trời không mưa.
Trong thành phố trời trở nắng chang chang. Nhưng ngược lại,tin lũ bay về tới tấp. Báo chí,đài truyền thanh truyền hình hôm nào cũng đưa tin,hình. Lũ ở miền Tây,ở Cà Mâu,ở miền Trung,miền Bắc,cứ như lũ là một cái máy chạy xoay vòng. Tinh thần của những người dân tạm cư chao đảo. Phần lớn họ từ những vùng quê sâu,nghèo khổ hội tụ về đây, họ đã từng sống với lũ,biết lũ nên giờ đây ai nấy cũng đều phập phồng ngóng tin nhà. Cứ đêm đêm nghe tiếng khóc vọng là ai cũng biết tai ương đã ập xuống một gia đình.Giờ đây ít ai tò mò túa ra đường ngoại trừ đám trẻ con. Đa phần,họ lặng lẽ ở yên tại chỗ của mình mà lo lắng,suy nghĩ về những ngày sắp tới.
Trời nắng nên lão Phịnh trở về chung cư cũ để bán mì. Khi xe mì vừa yên chỗ,thằng Lũi nói với em:
- Bây giờ Uùt gặp bạn rồi nhen.
Nhưng Uùt Đậu không tỏ vẻ vui mừng. Nó quạu quọ nói với thằng Lũi:
- Em với anh hai đổi chỗ bán. Em không thích đi lô đó đâu.
Thằng Lũi ngạc nhiên:
- Uûa,sao vậy. Uùt không tới thăm bạn hả? Còn đọc truyện tranh nữa.
Uùt Đậu đỏ mặt,nước mắt lưng tròng,nó nói nhát gừng:
- Có biết đọc đâu mà đọc chung.
Nói xong,nó vội vàng bỏ đi một nước,hai thanh tre nhịp chát chúa làm thằng Lũi giật mình chạy theo nhắc:
- Nè,gỏ vừa vừa thôi..gảy,là xui lắm đó.
Thằng Lũi suy nghĩ hoài. Té ra là Uùt Đậu mặc cảm vì miønh không biết chữ. Nhưng coi truyện tranh thì đâu cần đọc chữ.Hình vẽ rõ ràng là vậy. Chính út Đậu dám lấy tiền để dành mua truyện tranh rồi giở ra coi hằng ngày mà. Có điều bây giờ thằng Lũi mới nghiệm ra là chưa bao giờ Uùt Đậu giải thích hoặc kể cho nó nghe những gì mà Uùt Đậu coi được trong mấy cuốn truyện để ở nhà.
Thằng Lũi chỉ buồn cho em không được đi học như những đứa trẻ khác. Phần nó,nó chẳng còn tơ tưởng đến chuyện đi học từ lâu lắm rồi. Từng ngày nó chỉ biết tích lũy được chút tiền,gởi về nuôi má,nuôi em. Ước mong duy nhất của nó là một mai kia có tiền về quê,dựng được căn nhà,khỏi phiêu bạt xứ người kiếm ăn từng bữa. Nói cho ngay,thỉnh thoảng,mỗi khi bác Giáo nói chuyện trong sách,hoặc kể chuyện Tây Tàu,nó ngồi nghe cũng say mê, khâm phục, rồi ước mơ,nhưng đó cũng chỉ là mơ ước tựa như nghe chuyện đời xưa mà thôi.
Giờ đây câu nói của Uùt Đậu làm nó giật mình. Rõ ràng hai anh em nó chưa bao giờ đọc được một chữ.
Thằng Lũi vừa đi vừa suy nghĩ,bước lên tầng một lúc nào không hay.
- Mì.. Bạn Uùt Đậu …
Cánh cửa sổ mở tung. Một cái đầu xinh xắn thò ra,cái nơ tóc lấp lánh ánh bạc dưới ánh đèn. Thằng Lũi chạy trờ tới.Con bé 30 tô mì nhìn nó. Nụ cười khựng trên môi. Thằng Lũi đon đã:
- Dạ,mì đây..
- Uùt Đậu..
Thằng Lũi tự nhiên thấy bối rối. Nó nói cho qua:
- Uùt Đậu đang mắc tay phụ bên dưới. Chút nữa nó mới đi rao..
Người mẹ từ trong nhà bước ra nói:
- Lâu quá,không thấy bán. Con bé nầy cứ bắt bác phải chở đi ăn mì,nhưng ra đến nơi chẳng ăn được bao nhiêu. Chắc nó ăn được là nhờ cái cậu bé xíu kia nói chuyện vui..Làm cho bác hai tô đặc biệt đi.
Đột nhiên con bé trở chứng:
-Con không ăn đâu.
Người mẹ ngạc nhiên:
- Coi kìa,bữa nào cũng ngóng. Bây giờ có mì thì lại nhỏng nhẽo..
Rồi bà quay lại thằng Lũi:
- Cậu cứ làm đi. Con bé nầy nhiều chuyện quá …
Thằng Lũi quay trở xuống. Uùt Đậu cũng vừa mang bát dơ về xe. Thằng Lũi kêu:
- Hai tô đặc biệt.
Rồi nó quay qua Uùt Đậu nói nhỏ:
- Uùt bưng mì lên cho bạn nghe. Con bé nó sẽ không chịu mua mì nếu không có Uùt bán.
Nói nhỏ như vậy không ngờ lão Phịnh nghe được.
- Ừ,mối quen thằng út phải bán chớ. Buôn bán là nhờ mối.Sao lại bỏ. Hai tô nầy tao làm đặc biệt ngon. Mau bưng lên cho họ.
Uùt Đậu ngần ngừ. Thằng Lũi đưa mắt ra hiệu,nó đưa cho Uùt Đậu một tô, tự bê một tô,nói to, cốt cho lão Phịnh nghe và cũng để yên lòng út Đậu:
- Anh hai đi với Uùt. Để khi không có Uùt thì có anh Hai...
Mặt Mi Mi tươi lên khi thấy Uùt Đậu. Nó đặt tô mì trước mặt hít lấy hít để.
- Ngon quá,thơm quá.
Bà mẹ cười tươi:
- Cái con nhỏ, vậy mà nói không ăn. Hai cháu đứng chơi với Mi Mi chờ lấy tô. Nó trông cháu lắm đó. Cả tháng rồi không bán ở đây phải không?
Thằng Lũi nói với em:
- Út đứng đây để anh Hai đi rao..
Uùt Đậu đứng một mình. Bụng nó nữa vui nữa buồn. Khung cửa sổ quen thuộc vẫn tràn ngập ánh đèn. Con bé vẫn ngồi ở chỗ cố định cũ, gương mặt tươi tắn hạnh phúc. Trên bàn chất ngay ngắn mấy con búp bê và cả đống truyện hình màu rực rỡ tuyệt đẹp. Mi Mi vừa ăn vừa hỏi Uùt Đậu như giữa hai đứa chưa có ngày nào không gặp nhau:
- Mì ngon quá. Bạn Đậu nè,vừa rồi có ra nhiều tập truyện lắm nghe. Dạo nầy Mi mi coi truyện chữ nhiều hơn.Thích nhất là truyện “ Những ngôi nhà trên thảo nguyên “. Truyền hình có chiếu rồi,nhưng đọc sách Mi mi vẫn còn thích. Thích ơi là thích. Gía như nhà bạn ở gần, Mi Mi với bạn cùng đọc,cam đoan là bạn cũng thích mê. Mẹ Mi mi còn đọc cuốn đó nữa là.Phải không Mẹ?
Uùt Đậu ậm ừ nghe kể mà lòng buồn bã. Chưa bao giờ nó muốn mình biết chữ, biết đọc như bây giờ. Niềm ước ao đó còn lớn hơn nỗi mặc cảm về sự ngu dốt của mình. Aùnh hạnh phúc trong mắt,trên mặt Mi mi khiến út Đậu không thể không bị hấp dẫn. Nó đến sát khung cửa và bắt đầu đưa tay sờ lên những bìa sách óng ả,trơn láng
– Cháu học tới lớp mấy rồi?
Uùt Đậu ngước mắt nhìn. Mẹ Mi Mi đang mỉm cười nhìn Uùt Đậu,trên tay bà có mấy quyển sách nhỏ.
- Nè,bác tặng cháu mấy cuốn sách nầy để đọc cho vui. Nếu cháu đọc hết rồi,có thể lấy sách của Mi mi về đọc. Mi mi thích kể chuyện sách lắm. Bác lựa toàn những cuốn hay và bổ ích. Đừng có mua sách bậy bạ.Đọc có hại.
Mi mi đã ăn xong tô mì, bé vói tay đưa cho Uùt Đậu thêm mấy cuốn nữa,cười nói:
- Bạn Đậu đọc mấy cuốn này trước nè. Đằng sau có đố vui, có câu lạc bộ nữa.
Uùt Đậu không nói được tiếng nào. Mấy cuốn sách trĩu nặng trên tay. Nữa muốn bỏ đi,nữa muốn đứng lại bên khung cửa sổ sáng đèn nầy để nghe cô bé kể về những chuyện đã đọc được. Hình như trong những cuốn sách ấy có tất cả những gì mà Uùt Đậu nghĩ tới: gia đình,làng quê,anh em,bạn bè, ước mơ, nỗi nhớ, nỗi thương,niềm vui, buồn khổ. Chỉ mới nghe kể mà Uùt Đậu đã thổn thức,vui cười,hạnh phúc với những nhân vật trong sách. Giả như nó tự đọc được thì nổi vui ấy chắc chắn sẽ nâng lên gấp bội bởi cảm giác được ngang hàng với Mi Mi,được đàng hoàng nói chuyện,trao đổi những điều đọc được trong sách vở mà không phải thẹn thùng vì thua sút cô bé.
Nhưng giờ đây,những cuốn sách đang làm cho Uùt Đậu bối rối xấu hổ. Chợt nhớ đến lời nói dối hôm nào,nó lén liếc nhìn Mi Mi.Miệng cô bé mím lại như đang chế nhạo nó. Không nói được một lời cám ơn, Uùt Đậu quay lưng bước nhanh xuống cầu thang.
Nữa đêm,khi lên giường ngủ,thằng Lũi vẫn thấy Uùt Đậu loay hoay với những tập truyện. Nó biết đó là sách truyện của mẹ Mi mi cho,nhưng chưa nhìn kỹ. Sà người xuống giường,thằng Lũi vuốt nhẹ lên bìa mấy cuốn sách chép miệng:
- Sách mới,đẹp ghê.
Thằng Phiên lò cò đến gần,ghé mắt nhìn vào:
- Cha, Út Đậu có nhiều sách quá há?
Rồi nó nheo mắt đùa:
- Không biết chữ mà mua sách chi dữ vậy? Bộ để dành bán ve chai hả?
Thằng Lũi quay lại đấm vào bụng thằng Phiên một cái nhẹ:
- Nè,đừng có chọc phá em tao. Có sách mới có chữ chớ. Có chữ mà không có sách thì huề trớt.
- Nói sai rồi bồ. Biết chữ mới khó chớ sách thì dễ ẹt. Đi đâu mà chẳng thấy giấy đầy chữ xé xã như rác.
- Nhưng đây là sách,là truyện..
Bác Giáo la:
- Om sòm quá.
Thằng Phiên cố nói:
- Bác Giáo,tui nói có đúng không?. Phải biết chữ thì mới mua sách đọc chớ. Không biết chữ mô tê gì thì mua sách làm chi.
Bác Giáo ậm ừ.
- Thì tất nhiên rồi. Phải biết chữ mới đọc sách. Chuyện vậy mà cũng gây gỗ. Thôi ngủ đi.
Uùt Đậu chợt co người lại. Mấy quyển sách rơi lả tả. Kéo cái chăn mỏng trùm đầu. Nó khóc lặng lẽ.
Thằng Lũi không biết phải an ủi em ra làm sao. Biết chữ, chuyện mới nghe chẳng có gì đáng lo bằng lo làm sao có tiền mua thuốc mua gạo. Sống trong nghèo khổ từ nhỏ,nên khi vừa biết suy nghĩ,thằng Lũi chỉ mong một điều là đủ no ba bữa,còn những chuyện khác nói cho vui mà thôi. Vì vậy trước nỗi khổ tâm của em mình thằng Lũi không biết phải làm gì. Nó không ngủ được, trở mình hoài làm cái chỏng kêu kèn kẹt. Mãi đến khi chú Lành đạp xe trở về nó mới thiếp đi. Tảng sáng,thằng Lũi thức dậy lò dò ra ngoài đi tiểu. Trời mưa lất phất. Lúc trở vào,bác Giáo ngồi thu lu trên giường,vai khoác tấm chăn mỏng.
- Cháu bịnh hả?
Thằng Lũi ngối lên mé sát giường bác Giáo. Nó trả lời nho nhỏ:
- Dạ không. Cháu đi tiểu mà..
- Ờ, người già ngủ ít. Còn nhỏ phải ngủ nhiều mới đủ sức. Thấy trong mình khó chịu phải nói cho người lớn biết.Đừng có để bịnh nặng..
Thằng Lũi buột miệng:
-Đau ốm gì đâu bác. Chẳng là Uùt Đậu …
-Uùt Đậu làm sao? Ờ, dạo sau nầy bác thấy nó lạ lắm nghen. Không như hồi mới vô..
Thằng Lũi rơm rớm nước mắt. Nó cần có một ai đó để trút bớt nổi lo lắng của mình. Nó nói:
- Bác Giáo ơi. Thằng út nó không biết chữ. Nó buồn. Cháu phải làm sao đây?
Bác Giáo bật cười:
- Không biết chữ phải học chớ sao.
- Nhưng làm sao học được.
- Kiếm thầy mà học. Phải tới trường tới lớp thôi.
Thằng Lũi làm thinh. Tới trường,tới lớp. Chuyện đó sao quá xa vời với anh em nó. Thiệt ra nó cũng không lạ gì trường học. Xe mì lão Phịnh đã dừng lại trước biết bao ngôi trường. Hằng ngày, mỗi sáng,mỗi chiều,trên đường phố học trò lũ lượt tung tăng. Và hằng đêm,trong những khung cửa sáng, các cô bé,cậu bé cắm cúi học bài bên mẹ bên cha. Nhưng những gì nó thấy ít làm nó xao động lâu vì xem đó như là điều hiển nhiên tựa như nhìn thấy những vật dụng bóng lộn,những bữa ăn sang trọng trong nhà ai đó có cuộc sống rất khác mình.
Không ngờ,giờ đây,chính Uùt Đậu lại mong muốn một cuộc sống khác,cái ước muốn xa lạ,khó thể với tới. Tất cả chỉ tại con bé 30 tô mì,và cũng tại Uùt Đậu học đòi. Càng nghĩ nó càng giận em,mặc dù sâu trong lòng,nó vẫn mong ước một mai,Uùt Đậu đọc được quyển sách trên giường kia. Ừ nhỉ,nếu Uùt Đậu đọc được tất cả những cuốn sách kia..Chỉ nghĩ không thôi mà tim nó đã ngập tràn nỗi vui rộn ràng,rất lạ.
Nảy giờ bác Giáo cũng ngồi im suy nghĩ.Từ hôm Uùt Đậu lấy tiền của anh mua sách đến nay, bác Giáo đã biết Uùt Đậu có ý thích sách,ham đọc. Một đứa trẻ yêu thích sách tất nhiên nó sẽ dễ dàng học được nếu có người chỉ dạy. Bác tiếc cho mình, có chữ nghĩa nhưng mắt lại quá mờ,không thể tự đọc được thì nói chi đến việc dạy tụi nhỏ. Bác cũng nghe có nhiều vùng mở lớp học tình thương miễn phí,nhưng cả khu tạm cư nầy toàn là nhà cửa tự phát nên không có lớp. Vã lại,nếu có,tụi nhỏ cũng làm sao đi học khi chúng phải lao động vừa kiếm sống vừa phải gởi tiền về cho bố mẹ ở quê. Giá như bác có được một cái kính lão tốt,họa may bác có thể dạy cho chúng dăm ba chữ khi chúng rảnh rỗi. Khổ nỗi,bác không phải là một kẽ ăn xin mà chỉ muốn đánh đổi nghệ thuật để lấy miếng cơm. Nhưng tài thổi kèn của bác thì tầm thường, già nua,hơi ngắn,mà ngoại hình tang thương. Vì vậy,tiền thu được chỉ đủ đắp đổi qua ngày.Nhưng bác chẳng quan tâm,bác chẳng cần kính mà cũng chẳng cần tương lai bởi tự biết cuộc đời mình còn rất ngắn ngủi.
- Hồi trước bác có đi học ở trường không?
Bác Giáo ngậm ngùi:
- Ừ,thời của bác,học nhiều. Có điều bác chẳng thành tài,thành danh,rồi thảm họa gia đình,nên bác mới tha phương cầu thực như vầy...
Thằng Lũi chẳng hiểu hết được lời bác nói,nó chỉ chắc chắn là bác biết chữ,nhiều chữ nữa. Mừng rỡ,nó nắm tay bác lắc lắc:
- Hay bác Giáo dạy cho Uùt Đậu đi. Uùt Đậu chỉ cần đọc được mấy cuốn truyện đó thôi.
Bác Giáo cười hiu hắt:
- Mắt bác có thấy được chữ chi đâu mà dạy. Giá có một cái kính tốt,biết đâu bác còn lọ mọ dạy dăm ba chữ cho ai muốn học,bác đâu có tiếc công.
Thằng Lũi thất vọng. Vậy là hết đường. Nó nhìn em.Uùt Đậu vẫn còn say ngủ. Bên ngoài,trời mới hưng hửng. Thằng Lũi kéo cái chăn mỏng đắp lên người em. Chưa bao giờ nó thấy thương Uùt Đậu như bây giờ. Tội nghiệp thằng nhỏ,lẽ ra Uùt không nên làm bạn với con nhỏ 30 tô mì. Chợt nhớ tới câu hát ru của mẹ:” Gối rơm thủ phận gối rơm …”.bỗng dưng,thằng Lũi cảm thấy tức tối,nhưng không phải tức Uùt Đậu hoặc tức con bé 30 tô mì mà tức chính mình.
Uùt Đậu trở mình thức dậy. Nhìn thấy thằng Lũi ngồi ở cuối giường nhìn mình,nó nhoẻn miệng cười:
- Trời đất, em ngủ quên. Sáng bửng rồi phải không anh Hai.?
Nụ cười ngây thơ của út Đậu khiến thằng Lũi nhẹ lòng. Nó cũng cười đáp lại:
- Hết mưa rồi.
Những Ô Cửa Sáng Đèn Những Ô Cửa Sáng Đèn - Kim Hài Những Ô Cửa Sáng Đèn