As a rule reading fiction is as hard to me as trying to hit a target by hurling feathers at it. I need resistance to celebrate!

William James

 
 
 
 
 
Tác giả: Louisa M. Alcott
Thể loại: Tuổi Học Trò
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 24
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2325 / 42
Cập nhật: 2019-05-14 10:23:37 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 8 - Những Lá Thư Từ Nước Ngoài
ondon
Mọi người thương yêu của con,
Con đang ngồi đây trước một ô cửa sổ của khách sạn Bath ở khu Piccadilly. Đây không phải là một nơi của thị hiếu đương thời, nhưng bác trai đã nghỉ lại đấy nhiều năm trước đây và không muốn đi chỗ khác. Dù sao thì chúng con cũng sẽ không ở đây lâu, nên chuyện không quan trọng lắm. À! Con không làm sao diễn tả cho hết con thấy thích thú như thế nào! Con sẽ không bao giờ diễn tả được, vì vậy con sẽ gửi về nhà những đoạn ngắn trong sổ tay của con mà con không ngừng ghi chép từ khi lên đường.
Con sẽ gửi vài dòng kể về Halifax, nơi mà con cảm thấy không được khỏe, nhưng sau đó, mọi thứ đều tốt đẹp, con đã đi dạo trên boong tàu suốt cả ngày, với những người thật dễ chịu và vui vẻ.
Mọi người đều rất tốt với con và nhất là các sĩ quan. Chị Jo đừng cười! Các ông đặc biệt có ích khi ta ở trên tàu: ta tựa vào tay họ và nhờ họ làm hộ bao nhiêu là việc. Và vì họ không có gì để làm, nên rất tốt khi ta làm cho họ trở thành có ích, nếu không thì con nghĩ họ sẽ hút thuốc suốt thời gian đó.
Bác gái và Flo bị say sóng suốt chuyến vượt biển nên muốn ở một mình. Vì vậy, sau khi đã làm những gì có thể cho họ, con chỉ có việc vui chơi mà thôi. Bao nhiêu là cuộc dạo chơi trên boong tàu, bao nhiêu là mặt trời lặn, bao nhiêu là không khí trong lành và bao nhiêu là sóng! Cũng hồi hộp như là khi ta cưỡi một con ngựa hăng máu và chạy nhanh vậy. Con ước gì chị Beth có thể cùng đi, sẽ tốt cho chị ấy bao nhiêu. Với chị Jo cũng vậy, chị ấy có thể leo lên và ngồi chỗ lá buồm tam giác chính, kết bạn với mấy tay kĩ sư, và thổi vào chiếc kèn trom-pét của ngài thuyền trưởng, chị ấy sẽ sung sướng biết bao.
Mọi thứ đều tuyệt vời! Nhưng con thật sự hạnh phúc khi nhìn thấy bờ biển xứ Ái Nhĩ Lan, rất đẹp, thật xanh và tràn ngập ánh nắng, với những ngôi nhà nhỏ màu nâu nằm đây đó, những ngôi nhà đổ nát trên mấy ngọn đồi, những biệt thự nông thôn trong các thung lũng và mấy chú hươu gặm cỏ trong công viên. Lúc bấy giờ là sáng sớm, nhưng con không hề hối tiếc là mình đã dậy sớm như vậy, vì vịnh đầy tàu thuyền, bờ biển đẹp như tranh và trời nhuộm một màu hồng tuyệt đẹp. Con sẽ không bao giờ quên cảnh tượng này.
Ở Queenstown, một trong những người con mới quen từ giã chúng con – ông Lennox – và khi con nói điều gì đó về các ao hồ ở Killarney, thì ông ấy gật đầu vừa hát vừa nhìn con:
“Ôi bạn có bao giờ nghe nói về
Kate Kearney chưa?
Nàng sống bên bờ hồ Killarney;
Cái nhìn lướt qua của nàng cũng đủ
Cho mọi hiểm nguy lánh xa và bay mất
Vì cái nhìn lướt qua của Kate Kearney thật tai hại?
Thật là vô nghĩa có phải không?
Chúng con chỉ nghỉ lại Liverpool có vài tiếng đồng hồ. Đó là một nơi bẩn thỉu và ồn ào nên con rời xa nơi ấy mà không hề luyến tiếc. Bác trai đã chạy đi mua một đôi găng tay làm bằng da chó, một đôi giày thô kệch xấu xí và một cái ô. Sau cùng bác cũng chịu để cho người ta cạo râu và để lại chòm râu má. Bác rất hãnh diện vì trông có vẻ rất giống người Anh, nhưng lần đầu tiên bác nhờ người ta đánh giày thì chú bé đánh giày đã nhận ra ngay bác là người Mĩ và cười bảo bác: “Xong rồi, thưa ông, cháu đã đánh bóng cú chót theo kiểu Mĩ!” Điều này khiến bác rất khoái. Ồ con phải kể cho cả nhà nghe anh Lennox đã làm điều vô lí như thế nào! Anh ấy đã bảo bạn mình là Ward, người cùng đi với chúng con, đi mua một bó hoa để tặng con, và điều đầu tiên con nhìn thấy trong phòng con là một bó hoa tuyệt đẹp với câu: “Với lời chúc tụng của Robert Lennox”. Thế các chị thấy có nhộn không? Em thích đi du lịch.
Con sẽ không bao giờ đến được London nếu như con đi vào chi tiết quá!
Cuộc hành trình giống như buổi dạo chơi lớn xuyên qua một phòng tranh, đầy những phong cảnh tuyệt vời. Các trang trại làm con thích nhất với mái nhà bằng rạ, tường nhà phủ đầy dây trường xuân, cửa sổ với những ô kính nhỏ, các bà chủ nông trại to béo đang ngồi ở ngưỡng cửa, xung quanh là một đám trẻ con má đỏ hồng. Mấy chú bê con trông có vẻ bình thản hơn bê của ta, khi chúng đứng trong cánh đồng chua me cao đến gối, và mấy chị gà cục cục có vẻ bằng lòng lắm, như thể chúng không bao giờ nổi đóa như gà Mĩ. Và màu sắc thật hoàn hảo: cỏ thật xanh, và bầu trời cũng xanh, lúa chín vàng, các cánh rừng màu sậm… Lúc nào con cũng thấy thật hạnh phúc! Cả Flo cũng thế. Và chúng con nhảy bổ từ bên này sang bên kia, cố nhìn mọi thứ trong khi chúng con đi gần bốn mươi cây số một giờ! Bác gái bị mệt và đã đi ngủ, nhưng bác trai thì đọc quyển hướng dẫn du lịch thật kĩ, không bỏ sót một câu và không ngạc nhiên trước thứ gì cả. Bác luôn bảo: “Amy, đến đây nhanh lên. Ồ có thể đấy là Kenilworth, chỗ màu xám giữa các vòm cây kia!” Flo nhảy vội đến cửa sổ của con – “Ôi thật dễ thương! Chúng ta phải đến đó mới được, có phải vậy không, bố?” Bác trai bình thản ngắm nhìn đôi ủng của mình – “Không đâu con yêu à, trừ khi con muốn uống bia. Đó là một nhà máy bia.”
Yên một lúc, rồi Flo hét lên: “Chúa ơi, một giá treo cổ và một người đàn ông đang leo lên đó.” “Đâu, đâu?” Con gào lên, nhìn thấy hai cột trụ với một đòn ngang và vài dây xích đung đưa. “Một mỏ than.” Bác trai nheo mắt nhận xét. “Kia là một đàn cừu thật dễ thương đang nằm.” Con nói. “Bố nhìn kìa, trông chúng có xinh không!” Flo nói tiếp vẻ xúc động. “Đấy là mấy con ngỗng, thưa quý cô nương.” Bác trai nói, khiến bọn con im lặng cho đến khi Flo ngồi xuống đọc cuốn Những cuộc tình trăng hoa của Thuyền trưởng Cavendish, và con được thỏa thích ngắm nhìn phong cảnh.
Dĩ nhiên trời mưa khi chúng con đến London. Không có gì khác để xem ngoài sương mù và mấy cái ô. Chúng con đã nghỉ ngơi, không soạn đồ đạc trong vali ra và đi mua mấy thứ trong lúc trời mưa rào. Bác gái Mary đã tặng con mấy bộ quần áo mới, vì con đi quá vội nên không chuẩn bị đầy đủ. Một chiếc mũ trắng điểm một chiếc lông chim màu xanh, một chiếc váy bằng mút-sơ-lin đi cùng và một áo khoác xinh nhất mà ta có thể mơ ước. Con rất thích khi đi mua sắm ở phố Regent Street. Mọi thứ có vẻ rẻ! Con đã mua cả một lô những dải ruy băng đủ màu chỉ có sáu xu một thước. Con sẽ mua một đôi găng tay ở Paris, vì như vậy trông thanh lịch và sang trọng hơn!
Flo và con, để cho vui, đã thuê một cỗ xe ngựa xinh xinh để đi dạo trong khi hai bác đi ra ngoài, tuy nhiên sau đó chúng con được biết là các cô gái trẻ không nên đi một mình như thế. Thật là buồn cười! Vì khi chúng con vừa ngồi vào phía sau tấm chắn bằng gỗ thì người đánh xe đã cho xe đi nhanh đến nỗi Flo phát sợ, và bảo con nói ông ta dừng lại. Nhưng ông ta ngồi đâu đó phía sau bên ngoài, thành thử con không nói với ông ta được. Ông ấy không nghe tiếng con gọi, cũng không nhìn thấy con ra hiệu bằng chiếc ô của con phía trước, thế là chúng con không biết làm gì cứ đi như bay quanh các phố với một tốc độ có thể khiến ta gãy cổ. Sau cùng, trong cơn tuyệt vọng con nhìn thấy một cánh cửa nhỏ trên nóc xe, và khi con gõ vào đấy thì cửa mở, một con mắt đỏ ngầu hiện ra cùng một giọng lè nhè hỏi:
“Giờ thì thế nào, thưa bà?”
Con ra lệnh một cách hết mức điềm tĩnh rồi đóng sầm cửa lại. Với một câu “Vâng, vâng thưa bà” người đàn ông cho ngựa đi như thể đi trong “Nhanh hơn một chút”, thế rồi ông ta lại cho ngựa chạy nhanh không thua gì lúc nãy. Chúng con đành bằng lòng với số phận mình.
Hôm nay trời đẹp. Chúng con đã đến Hyde Park, ngay cạnh đây. Nhà của công tước Devonshire ở ngay bên cạnh. Con thường trông thấy mấy người hầu đi tới đi lui quanh cổng dành cho người làm. Nhà của công tước Wellington cũng không xa lắm. Bao nhiêu là thứ để xem, bố mẹ và các chị yêu ạ! Bao nhiêu là thứ con muốn kể cho mọi người nghe! Cũng vui như là kịch múa rối vậy. Có những quý bà to béo đi dạo trong các cỗ xe màu đỏ và vàng, với người hầu ăn mặc lộng lẫy đi tất lụa và mặc áo nhung còn người đánh xe mặt đánh phấn ngồi phía trước. Mấy người hầu nữ thật thanh lịch trong bộ váy áo đen và tạp dề trắng đi cùng mấy đứa trẻ má hồng kì lạ, những cô gái trông như ngái ngủ còn mấy tay chơi đội những chiếc mũ rất Ăng-lê và đi găng tay bằng da dê non màu tím nhạt. Sau cùng là mấy chú lính to lớn mặc áo vét đỏ, trông thật nhộn khiến con rất muốn vẽ họ.
Rotten Row có nghĩa là “con đường nhà vua”. Nhưng hiện giờ trông nó giống một trường dạy cưỡi ngựa hơn. Mấy chú ngựa thật tuyệt, và những người ở đây, nhất là mấy tay giữ ngựa, cưỡi ngựa rất cừ. Nhưng các bà thì người cứng đơ và nảy lên nảy xuống, không hợp với kiểu cách của ta. Con rất muốn chỉ cho họ xem thế nào là phi nước đại theo kiểu Mĩ, vì họ trịnh trọng đi nước kiệu tới lui trong bộ áo quần ngắn và mấy chiếc mũ cao, trông như những phụ nữ trong bộ đồ chơi Chiếc thuyền của Noah. Ai cũng cưỡi ngựa, các ông lớn tuổi, các bà béo mập, trẻ con, và giới trẻ làm trò tán tỉnh ở đây. Con đã trông thấy một cặp tặng nhau hoa hồng nụ, vì đây là thứ người ta cài lên khuyết áo, và con nghĩ đây quả là một ý tưởng hay.
Buổi xế trưa chúng con đã viếng thăm tu viện Westminster, nhưng đừng chờ đợi con tả hết cho mọi người nghe, vì không thể được. Con chỉ nói được thật là tuyệt vời! Tối nay chúng con sẽ đi xem kịch Fechter, một kết thúc thích hợp cho ngày hạnh phúc nhất đời con.
Nửa đêm
Đã muộn lắm rồi, nhưng con không thể gửi thư đi mà không kể cho mọi người nghe về những gì đã xảy ra tối hôm nay. Cả nhà hãy đoán xem ai bước vào khi chúng con đang dùng trà? Các bạn người Anh của anh Laurie, Fred và Frank Vaughn! Con quá ngạc nhiên nên đã không nhận ra họ nếu như cả hai không cho người đem danh thiếp đến. Đó là những chàng trai cao lớn để râu mép. Anh Fred rất đẹp trai, theo kiểu Ăng-lê, anh Frank thì khỏe mạnh hơn, anh ấy chỉ hơi tập tễnh thôi và không dùng gậy nữa. Qua anh Laurie, cả hai đã biết là chúng con sẽ nghỉ ở khách sạn nào và đến mời chúng con tới thăm nhà họ. Nhưng bác trai chưa muốn nhận lời, và hứa chúng con sẽ đến thăm họ lúc nào thích hợp. Cả hai đã đi xem kịch cùng chúng con. Chúng con đã có những giây phút thật tuyệt: Anh Frank chăm sóc Flo trong khi anh Fred và con chuyện trò như những người bạn cũ, về quá khứ, hiện tại và tương lai. Hãy nói với chị Beth là anh Frank đã hỏi thăm chị ấy và đã lấy làm tiếc là sức khỏe của chị yếu như vậy. Anh Fred đã cười khi con kể về chị Jo và anh ấy gửi “lời chào trân trọng đến chiếc mũ to”. Cả hai không quên trại Laurence và những trò vui hôm đó. Những thứ ấy bây giờ với con đã xa quá rồi!
Bác gái đã gõ vào tường đến lần thứ ba rồi: con phải dừng bút đây. Tuy vậy con còn rất nhiều chuyện để kể. Con thật sự thấy mình như là một quý cô nương xinh đẹp ở London, phóng đãng, đang viết thư thật khuya! Phòng của con toàn những thứ xinh xắn và đầu óc con đầy ắp những công viên, nhà hát kịch, quần áo trang nhã và những người thật lịch sự đang vuốt mấy bộ râu vàng của họ một cách hãnh diện với một vẻ quý tộc Ăng-lê đích thực! Và mặc dù đầu con đang ở trên mây, nhưng con rất nhớ và luôn quan tâm đến mọi người.
Amy
Paris,
Các chị thương yêu!
Trong thư trước em đã kể về thời gian chúng em ở London, về sự đáng mến của gia đình Vaughn và những giây phút dễ chịu mà họ đã đem lại cho chúng em. Em thích cuộc viếng thăm Hampton Court và bảo tàng Kensington hơn tất cả. Vì ở Hampton em đã nhìn thấy mấy bản phác họa của Raphael và đầy những tranh của Turner, Lawrence, Reynolds, Hogarth và nhiều họa sĩ khác nữa ở bảo tàng. Ngày đi dạo ở Richmond Park thật là tuyệt: ở đấy chúng em đã tổ chức một bữa ăn ngoài trời theo kiểu Anh thật sự, và em đã nhìn thấy bao nhiêu là cây sồi tuyệt đẹp và những bầy hươu mà em không thể vẽ lại được. Em đã nghe một con chim họa mi hót và nhìn thấy mấy con chim sơn ca bay đi. Chúng em cùng Fred, Frank đã đi thăm rất kĩ thành phố London. Chúng em thật là buồn khi phải lên đường. Vì mặc dù người Anh rất chậm chạp trong vấn đề đón khách, nhưng khi họ đã quyết định rồi thì em có cảm tưởng họ là những người hiếu khách nhất trên thế gian này. Gia đình Vaughn hi vọng là sẽ gặp lại chúng em ở Rome vào mùa đông tới và em sẽ rất buồn nếu như dự kiến đó không thành, vì Grace và em đã trở thành những người bạn thân thiết, còn các anh ấy là những người rất tốt, nhất là anh Fred.
Chúng em vừa mới đến đây thì anh ấy lại xuất hiện, bảo rằng anh ấy đi nghỉ hè và sau đó anh ấy sẽ đi Thuỵ Sĩ. Ban đầu bác gái có vẻ không bằng lòng, nhưng anh ấy thật là thú vị nên bác không nói gì nữa. Giờ đây chúng em rất hiểu nhau và thật mừng là anh ấy đã đến, vì anh ấy nói tiếng Pháp thật tuyệt. Em tự hỏi không biết chúng em sẽ xoay sở thế nào nếu như không có anh ấy. Bác trai không biết quá mười từ và cứ nói tiếng Anh thật to như thể làm như thế có thể làm cho người ta hiểu bác hơn vậy. Phát âm của bác gái thì khá lỗi thời còn Flo và em, từng hãnh diện vì nghĩ mình nói cũng khá, nhưng chúng em đã lầm. Cho nên anh Fred được đón tiếp nhiệt tình.
Chúng em đã trải qua những giây phút thật tuyệt vời! Từ sáng đến chiều chúng em viếng thăm các nơi, dùng bữa trưa ngon miệng trong các quán cà phê đông người và có bao nhiêu là cuộc phiêu lưu rất nhộn. Em đã ở trong bảo tàng Louvre vào những ngày mưa, và thỏa thích đắm mình trong hội họa. Chị Flo thờ ơ trước những bức họa đẹp nhất vì chị ấy không có tâm hồn nghệ sĩ. Nhưng em thì có. Em tự rèn luyện đôi mắt và tình yêu cái đẹp nhanh hết mức. Chị ấy thích xem di vật của những người nổi tiếng hơn. Em đã nhìn thấy chiếc mũ và chiếc áo khoác của Napoléon, cái nôi và chiếc bàn chải đánh răng cũ kĩ của ông, chiếc giày bé nhỏ của Marie-Antoinette, chiếc nhẫn của Thánh Denis, thanh kiếm của Charlemagne và nhiều thứ khác nữa. Em sẽ kể lại cho các chị nghe hàng giờ liền khi trở về, nhưng bây giờ thì em có ít thời gian để viết thư.
Palais-Royal là một nơi tuyệt trần, đầy những cửa hàng nữ trang và những thứ thật đẹp khiến em phát thèm vì em không thể mua chúng được. Anh Fred muốn tặng em một món quà, nhưng dĩ nhiên em không nhận. Rừng (Boulogne – ND) và Champs-Elysees rất tuyệt. Em đã nhìn thấy Hoàng gia vài lần: Hoàng đế thật khó coi, có vẻ khắc nghiệt và nghiêm khắc. Hoàng hậu thì mặt tái mét, yểu điệu và xinh đẹp, nhưng ăn mặc không có gu: áo váy màu tím, mũ màu lục và găng tay màu vàng! Còn hoàng tử là một cậu bé khôi ngô, nói chuyện luôn mồm với gia sư của cậu và gửi hàng nghìn chiếc hôn đến mọi người khi xe cậu đi qua, do bốn con ngựa kéo, với người đánh xe mặc quần áo sa tanh màu đỏ và lính cận vệ phía trước và sau.
Chúng em thường đi dạo trong vườn Tuileries, thật là tuyệt và dễ chịu, nhưng em thích vườn Luxembourg hơn. Nghĩa trang Père Lachaise rất lạ lùng: Rất nhiều ngôi mộ chẳng khác gì những gian phòng nhỏ và khi nhìn vào, ta thấy có bàn, ảnh người đã khuất và ghế để cho người thân đến viếng có thể ngồi nghỉ. Thật đúng là người Pháp!
Phòng khách sạn của chúng em có cửa sổ nhìn ra phố Rivoli. Từ ban công chúng em có thể trông thấy cả con phố sáng rực và nhộn nhịp. Thật là vui nên chúng em thường ngồi ở đấy để chuyện trò khi chúng em quá mệt mỏi không thể đi ra ngoài vào buổi tối. Anh Fred thật biết cách giúp vui và đó là chàng trai quyến rũ nhất mà em từng biết, ngoại trừ anh Laurie. Em ước gì anh Fred ngăm ngăm một chút vì em không thích đàn ông trắng trẻo. Tuy nhiên, gia đình Vaughn rất giàu có. Em không thấy khó chịu với màu tóc vàng của họ, vì tóc em còn vàng hơn.
Tuần sau, chúng em sẽ sang Đức và Thuỵ Sĩ. Và vì chúng em đi rất nhanh, nên em sẽ gửi các chị những tin ngắn thôi. Em vẫn viết nhật kí. Em cố gắng nhớ lại thật đúng và tả lại rõ ràng tất cả những gì được chiêm ngưỡng, như bố đã khuyên em. Đó là một cách luyện tập tốt cho em và với quyển phác họa của em, các chị sẽ hình dung rõ chuyến đi của chúng em hơn là qua mấy dòng viết vội vàng này.
Tạm biệt. Em hôn các chị thật nồng nàn.
Amy của các chị.
Heidelberg,
Mẹ yêu quý!
Vì có được một tiếng đồng hồ tự do trước khi đi Berne, con muốn kể cho mẹ nghe những gì đã xảy ra, vì một phần các sự kiện thật quan trọng như mẹ sẽ thấy.
Chuyến đi thuyền trên sông Rhine thật hoàn hảo. Mẹ hãy lấy các quyển hướng dẫn du lịch cũ của bố ra đọc nhé. Con không có đủ từ ngữ đẹp đẽ để tả hết cho mẹ thấy. Chúng con đã có những giờ phút tuyệt đẹp ở Koblenz, vì mấy chàng sinh viên thành phố Bonn, mà anh Fred làm quen trên thuyền đã đàn hát cho chúng con nghe. Đó là một đêm sáng trăng và vào lúc một giờ khuya, Flo và con bị đánh thức một cách nhẹ nhàng bởi những bản nhạc tuyệt nhất. Chúng con ra khỏi giường, đến núp sau màn cửa. Chúng con trông thấy anh Fred và vài anh sinh viên đang hát dưới cửa sổ phòng chúng con. Con chưa bao giờ thấy được cảnh tượng nào lãng mạn hơn: dòng sông, cầu tàu, pháo đài lớn, ánh trăng chiếu sáng phong cảnh, âm nhạc, tất cả làm cho ta mềm lòng, dù cho ta có quả tim sắt đá.
Khi họ hát xong chúng con đã ném hoa cho họ. Họ chen nhau để chụp lấy, gửi đến chúng con những chiếc hôn gió và tươi cười ra về, có lẽ để hút thuốc và uống bia. Ngày hôm sau, anh Fred cho con xem, vẻ mặt thật tình cảm, một bông hoa héo mà anh lấy ra từ túi áo gi-lê. Con cười nhạo anh ấy, và nói với anh ấy, chính Flo đã ném hoa đó chứ không phải con. Điều này có vẻ làm cho anh phật ý. Anh ném hoa ra cửa sổ. Sau đó anh ấy trở lại bình tĩnh hơn. Con lo là sẽ gặp rắc rối với chàng trai này, có vẻ bắt đầu như vậy rồi.
Thành phố có suối nước nóng Nassau thật vui cũng như thành phố Baden-Baden, nơi anh Fred đã thua một ít tiền, và con đã mắng anh ấy về chuyện đó. Anh ấy cần có người chăm lo cho anh ấy khi anh Frank không ở bên cạnh. Kate đã có một lần bảo, chị ấy hi vọng anh ấy sớm cưới vợ, và con hoàn toàn đồng ý với chị ấy là như thế sẽ tốt cho anh ấy. Frankfurt thật tuyệt vời. Con đã nhìn thấy ngôi nhà của Goethe, bức tượng của Schiller, và tác phẩm Ariadne nổi tiếng của Dannecker. Thật đẹp, nhưng có lẽ con sẽ thưởng thức được nhiều hơn nếu như con biết rõ câu chuyện. Con không dám đặt câu hỏi vì tất cả mọi người đã biết hoặc giả vờ như biết. Con thật mong chị Jo kể cho con nghe về tất cả những chuyện đó. Lẽ ra con nên đọc nhiều hơn, vì con phát hiện ra mình không biết gì cả, và điều này khiến con thật xấu hổ.
Giờ thì chúng ta hãy đi vào vấn đề chính, vì chuyện đã xảy ra chính tại nơi đây, và anh Fred vừa ra đi. Anh ấy thật tốt và vui tính khiến ai cũng thích anh ấy. Con không bao giờ nghĩ đến gì khác hơn là một tình bạn trong suốt cuộc hành trình.
Nhưng sau buổi ca nhạc dưới cửa sổ là mấy buổi đi dạo dưới ánh trăng, những cuộc trò chuyện trên ban công và những chuyện xảy ra hằng ngày thật sự có ý nghĩa hơn một buổi vui đùa. Con hoàn toàn không yêu đương lăng nhăng, thưa mẹ, thật vậy, vì con không hề quên tất cả những gì mẹ dặn, và con đã cố gắng hết mình. Nhưng đó không phải lỗi ở con, nếu như mọi người yêu con một cách tự nhiên. Con không làm gì cả để cho chuyện đó xảy ra, và con thấy lo rằng liệu con có phớt lờ được họ không, mặc dù chị Jo nói rằng con chẳng có trái tim. Con biết là mẹ sẽ lắc đầu và các chị sẽ nói: “Ôi trời, con ranh vụ lợi!” Nhưng con đã suy nghĩ rất nhiều và nếu như anh Fred hỏi con làm vợ, con sẽ nhận lời, mặc dù con không yêu anh ấy. Con rất thích anh ấy và chúng con rất hợp nhau. Anh ấy đẹp trai, còn trẻ, khá thông minh và rất giàu, giàu hơn cả gia đình Laurence nhiều. Con nghĩ gia đình anh ấy sẽ không phản đối và con sẽ rất hạnh phúc, vì họ rất dễ thương, có giáo dục, rộng rãi và họ yêu quý con. Anh Fred, người anh lớn trong hai anh em sinh đôi, theo con nghĩ, sẽ được cơ nghiệp rộng lớn tuyệt vời. Một ngôi nhà riêng tại một phố thời thượng, không loè loẹt như mấy ngôi nhà lớn của chúng ta, nhưng tiện nghi gấp hai lần. Con rất thích ngôi nhà ấy vì nó không khoa trương. Con đã nhìn thấy bát đĩa, nữ trang của gia đình, mấy người phục vụ già, mấy bức tranh vẽ biệt thự ở nông thôn có công viên, nhà cửa, bãi cỏ và bầy ngựa thật đẹp. Con không thể đòi hỏi gì hơn. Con vụ lợi, có thể, nhưng con rất ghét cảnh nghèo khó. Một trong số bọn con phải lấy chồng giàu. Chị Meg đã không làm điều đó, chị Jo sẽ không làm, chị Beth thì chưa thể, vậy thì con sẽ làm và sẽ biến mọi thứ trở nên thật dễ chịu quanh con. Con sẽ không bao giờ cưới một người mà con không ưa, mẹ hãy tin chắc như vậy. Và nếu anh Fred không phải là người hùng trong mộng của con thì anh ấy cũng rất thích hợp với con. Với thời gian con sẽ yêu anh ấy nếu như anh ấy yêu con và để cho con làm những gì con thích. Con đã suy nghĩ nhiều về vấn đề này suốt tuần qua. Anh ấy chưa nói gì với con cả, nhưng có thể thấy rõ là anh ấy đã phải lòng con. Anh ấy không bao giờ đi với Flo. Lúc nào anh ấy cũng ở cạnh con, trên xe, bên bàn ăn hoặc khi đi dạo. Anh tỏ ra tình cảm khi chúng con ở một mình, và anh ấy nổi xung nếu có ai đó cả gan nói chuyện với con. Hôm qua vào giờ ăn tối, một sĩ quan người Áo đã nói với bạn anh ta – một nam tước có vẻ phóng đãng – về “một cô gái tóc vàng tuyệt đẹp”, vẻ mặt Fred giận dữ và anh đã cắt miếng thịt một cách thật thô bạo khiến suýt nữa thì nó văng ra khỏi đĩa! Anh ấy không phải là một người Anh keo kiệt và lạnh lùng, mà anh ấy khá nóng tính, vì anh ấy có dòng máu Ê-cốt trong huyết quản, như ta có thể đoán ra qua cặp mắt xanh lơ rất đẹp của anh ấy.
Tối hôm qua, lúc mặt trời lặn, chúng con đã tới lâu đài, trừ Fred, anh ấy sẽ gặp chúng con ở đó, sau khi đi lấy thư ở hòm thư bưu điện. Chúng con đã có một buổi đi dạo tuyệt vời qua các phế tích và trong các khu vườn tuyệt đẹp do ngài Tuyển hầu dựng lên cho bà vợ người Anh của ngài. Con thích nhất là phần sân thượng rộng rãi, vì từ đó có thể nhìn ngắm khung cảnh xung quanh đẹp tuyệt vời. Và trong khi mấy người kia đi vào bên trong để xem, con ngồi ở đấy để vẽ một cái đầu sư tử bằng đá màu xám, bao quanh bởi dây nho dại màu đỏ. Con có cảm giác là một chuyện lãng mạn sẽ xảy ra. Con ngồi đấy, nhìn dòng sông Neckar chảy lặng lờ qua thung lũng, lắng nghe tiếng nhạc do ban nhạc người Áo chơi bên dưới và chờ đợi người yêu đến, giống như một nhân vật nữ trong tiểu thuyết thật sự. Con cảm giác rằng một chuyện quan trọng sẽ đến, và con đã sẵn sàng. Con không run và cũng không đỏ mặt. Con chỉ cảm động một chút thôi.
Con loáng thoáng nghe thấy tiếng anh Fred và rồi sau cùng thì Fred chạy đến qua cổng vòm lớn để tìm con… Anh ấy có vẻ bị rối trí nên con không hề nghĩ đến chuyện riêng mà hỏi xem có chuyện gì xảy ra. Anh ấy bảo vừa nhận được một bức thư gọi anh trở về nước Anh, vì anh Frank bệnh rất nặng. Vì vậy anh ấy sẽ phải lên đường ngay, bằng chuyến tàu đêm, và chỉ kịp từ giã thôi. Con lấy làm tiếc cho anh ấy, và thất vọng cho con. Nhưng chỉ một phút, vì khi siết tay con một cách khiến ta không còn nghi ngờ gì về tình cảm của anh ấy, anh ấy bảo: “Anh sẽ sớm trở lại, đừng quên anh, Amy!”
Con không hứa hẹn gì cả nhưng con đã nhìn anh ấy và anh ấy có vẻ bằng lòng. Một giờ sau anh ấy lên đường. Tất cả chúng con sẽ rất thiếu vắng anh ấy. Con biết là anh ấy định nói, nhưng con nghĩ, qua một chi tiết có lần anh ấy hé mở, rằng anh ấy đã hứa với bố anh ấy là sẽ không làm điều gì như vậy trong lúc này, vì anh ấy là chàng trai nông nổi và ông cụ sợ có một cô con dâu người nước ngoài. Chúng con sẽ gặp lại nhau không bao lâu nữa tại Rome. Và ở đó, nếu như con không đổi ý thì con sẽ nói: “Vâng, cám ơn anh”, khi anh nói với con: “Em có muốn lấy anh không?…”
Tất cả chuyện này là bí mật. Nhưng con muốn mẹ biết những gì đã xảy ra. Mẹ đừng lo lắng cho con. Mẹ đừng quên, con là cô bé Amy thận trọng của mẹ, và hãy tin chắc là con sẽ không làm gì mà không suy nghĩ chín chắn. Hãy gửi cho con bao nhiêu lời khuyên mà mẹ muốn. Con sẽ nghe theo nếu có thể. Con ước sao được gặp mẹ để chúng ta có thể chuyện trò lâu. Mẹ thân yêu của con, hãy yêu và tin tưởng ở con.
Luôn luôn là Amy của mẹ.
Những Người Vợ Tốt Những Người Vợ Tốt - Louisa M. Alcott Những Người Vợ Tốt