Số lần đọc/download: 7872 / 10
Cập nhật: 2015-11-21 22:38:37 +0700
Chương 8
D
oanh Doanh ngồi tựa vào vách nghe dì Năm theo tao khác nào dì ấy là nhà tâm lý học đang phân tích tâm lý kẻ khác. Cô tức tối đến nghẹn lời khi nghe dì Năm nói tiếp:
- Dì hỏi cậu Luân rồi, gia đình Viễn không dư dả gì, nó phải tất bật chạy hết chỗ này đến chỗ nọ dạy thêm để kiếm sống. Việc đó là tốt nhưng tán tỉnh một lúc hai đứa con gai là chị em trong cùng gia đình là xấu, khó ai chấp nhận. Lẽ ra dì đã nói chuyện này với bà đốc rồi, suy đi nghĩ lại dì thấy khổ lắm. Đụng đến Uyển là đụng đến mợ Hai, dì không muốn. Mặc kệ mẹ con nó. Điều dì lo là con, con phải khôn hồn tỉnh viamá dang xa thằng đó ra nếu không dì sẽ nói với bà ngoại.
Nghe nhắc đến bà ngoại Doanh bối rối, không bao giờ nên để bà ngoại biết chuyện này. giọng cô khô khan:
- Đúng ra con và anh ta cũng chưa là gì của nhau ngoài chút tình cảm bạn bè, nhưng anh ta cứ đeo theo đề nghị làm thân. Dĩ nhiên từ giờ trở đi mọi việc khác rồi. Dì Năm đừng kể chuyện này với bất cứ ai, ngay cả với cậu Luân. Rồi con sẽ cho Viễn một trận nên thân.
Bỏ mặc dì Năm ở bếp. Doanh quay người chạy vội lên lầu. Ngang thư viện cô thoáng thấy hai mái đầu của thầy trò Ngọc Uyển kề sát bên nhau thắm thía.
Đóng sập cửa phòng lại Doanh nằm như chết trên giường. Cô ngạt thở với ý nghĩ bị lừa dối. Từ nhỏ đến lớn, chưa bao giờ Doanh Doanh nén nổi những sự căm ghét trong lòng mỗi khi cô nhận ra bất kỳ sự gian dối nào. Trong gia đình này cô chưa bao giờ bị khổ sở vì sự dối trá. Thế mà niềm tin đầu đời về tình yêu cô cưa dựng nên quanh mình đã đổ sụp rồi.
Doanh xoay người cuộn tròn trong chăn và vùi đầu vào đống gối, cô cố không nghe tiếng dương cầm réo rắt vui tươi đang gõ vào tim cô từng nốt một, cô cốd dánh lừa mình rằng mọi chuyện vừa xảy ra chỉ là một giấc mơ, trong mơ dì năm đã nói đùa rất ác với cộ Thế nhưng âm thanh ngọt ngào của những sợi tơ đàn kia sao mà qủy quái, nó cố tình chạm vào vết thương của cô, nhè nhẹ mà rất thực rằng ớ thư việnkia có hai người đang mắt trong mắt, tay trong tay thật hạnh phúc. Gã đànông đó đến với cô như để muốn đo sức hấp dẫn của bản thân gã với phái đẹp. Gã đang tự hào mình là vùng ánh sáng. Doanh Doanh sẽ chứng tỏ rằng cô không bao giờ là loại phù du mù quáng lấy sự sống của mình để đổi lấy cái không có thật. Huống chi bản thân Viễn cũng chưa đủ là nguồn sáng để mê hoặc cộ Được rồi, Doanh Doanh sẽ cho con người đểu cáng ấy biết cái giá việc anh ta làm. Sự gian dối sẽ được trả bằng sự gian dối. Nhỏm người dậy Đăng bước ra cửa sổ nhìn xuống vườn, lòng co6 nhẹ đau khi những toan tính bất ngờ ập đến, rồi lại chùn xuống một nỗi bâng khuâng biết lời dì Năm Hiền nói có thật không? hay vì lý do gì đó dì ấy ghét Viễn rồi nói điều xấu cho anh. Nhưng tính dì Năm đâu phải nhỏ nhen đa sự. Doanh Doanh lúc nào cũng yêu thương và nể trọng dì Năm, trong gia đình này không ai coi dì là ng giúp việc hết.
Doanh Doanh nghe dì Năm kể hồi xưa dì bệnh nặng lắm, bị thương hàn mà, tóc rụng còn le hoe mấy sợi, người xanh bủn ra, mười phần chết bảy tám, khổ là dì Năm lúc ấy sống với dì ghẻ, bà ta cùng ông chồng đàng đọan bỏ người con gái lại một mình trong nhà thương thí rồi trốn mất.
Ông ngoại Doanh Doanh là một bác sĩ giàu lòng nhân ái, ông không giàu của như những bác sĩ khác ở thành phố này vì ông luôn làm phúc cho bệnh nhân, trước tình cảnh thương tâm của cô gái trẻ, ông cùng vợ đã đứng ra bảo bọc lo lắng, chăm sóc trị liệu.
Khi hết bệnh Năm Hiên xin ở lại nhà ông bà Phát, vì với cô trên đời này xem như không còn ai là người ruột rà thân thích nữa. Bà ngoại Doanh Doanh cho Năm hiên ăn hoc, dì học bổ túc ban đêm, dần dà cách sống, cách suy nghĩ của Năm Hiên đã thay đổi, để bây giờ dì Năm luôn luôn chứng tỏ với Doanh Doanh bản lĩnh, kinh nghiệm và óc suy đóan, đánh giá sắc sảo của dì. Chưa bao giờ dì Năm rầy oan hay nói sai bất cư" chuyện gì. Với bà ngoại, Doanh sợ nể cách khác, với dì Năm Doanh sợ cách khác, dì là một trong những người thân yêu mà cô sẽ khổ nếu một ngày nào đó cô xa họ.
Vậy thì rõ là chuyện của Viễn dì Năm đã nắm rất kỹ rồi dì mới nói, bặm môi lại Doanh thầm thì tê tái "phái chi dì Năm đừng nói gì cả, phải chi mình đừng đến quán Hạ Trắng chiều mưa ấy, phải chi... "
- Doanh Doanh ra cậu biểu.
Ngạc nhiên với cách gọi bất ngờ của Luân, Doanh dạ vang rồi hất tấp mở cửa. Cô thấy Luân đang khuất ở thư viện. Vội vã bước theo lòng đầy nghi hoặc Doanh Doanh chẳng hiểu nổi cậu Út kêu mình có chuyện gì hay không?
Bước vào thư viện cô đảo mắt liếc thật nhanh một vòng, Doanh thấy không còn ai ngoài cậu Luân vừa kéo ghêngồi xuống trước chiếc bàn gỗ mun đen dầy bên trên có để một lo hoa bất tử. Những cánh hoa màu vàng đỏ nhẹ như giấy, Doanh Doanh thường tự hỏi vì sao hoa không khô héo mà cứ bình thản nhưng vô hồn vô cảm. Với cái xác trơ ra cùng năm tháng, lọ hoa như càng khó ưa hơn dưới cái nhìn của Luân.
Chỉ đợi Doanh ngồi đối diện là Luân hỏi ngay:
-Mấy hôm nay con có gặp Thu Thảo không?
- Dạ không, chị Thảo nghỉ học Anh Văn cả hai tuần rồi mà cậu.
Mắt Luân sa sầm xuống. Anh trách:
-Vậy sao Doanh không nói với cậu.
Tròn mắt ra vẻ ngạc nhiên, cô đáp:
-Con tưởng cậu biết rồi, với lại hôm trước cậu bảo "cấm " xía vô chuyện người khác, con đâu dám hó hé gì đâu... Lỡ bị ăn cốc, oan mạng lắm.
Thấy mặt Luân thừ ra như mất hồn Doanh ngập ngừng hỏi dầu cô đã biết chuyện:
-Có chuyện gì hả cậu Út?
L không trả lời cô cháu gái mà lẩm bẩm:
-Chẳng lẻ Thảo đã đi rồi, đi mà không nói lấy một lời. Thật là giả dối.
Nghe hai tiếng giả dối thoát ra từ đôi môi hơi mím lại của Luân. Doanh bỗng đau nhoi nhói, trước đây cô đã từng cùng với dì Năm cười cậu Luân hời hợt trong tình trường, để bị TT, một cô gái sống hơi bạo hớp hồn mà không haỵ Doanh tự hào mình là kẻ sáng suốt hơn người, nhưng nếu dì Năm chưa nói ra những điều làm cô đau đớn từ chiều đến giờ thì cô có hơn gì ông cậu của mình đâu.
Ôi, tình yêu. Cái thứ huyền hoặc của lưới nhện đọng những hạt bụi sương mai lấp lánh trong vườn mà nhiều buổi sáng Doanh Doanh thơ thẩn dưới các gốc cây đã ngẩn ra khi nhìn thấy. Đẹp thật đấy. Lạ lùng thật đấy nhưng đó là cái bẫy nhằm đánh lừa những con vật ngờ nghệch. May mắn thay cô không ngờ nghệch lắm để còn kịp thời tin lời của dì Năm hơn là tin lời Viễn. Và bây giờ cô chợt xót xa khi hiểu cậu mình đang buồn bực cỡ nào.
Doanh gõ gõ tay lên bàn:
-Bộ cậu không biết chuyện gia đình chị Thảo sẽ xuất cảnh sao?
L khố sở lắc đầu:
-Không, cậu chỉ mới vừa biết cách đây mấy hôm.
Doanh dè dặt:
-Cậu Luân à. Cậu có... thương chị Thu Thảo thật không? Chắc không đâu hả cậu?Doanh thấy mặt cậu Luân bừng lên rồi cái giọng oai quyền mỗi lần rầy la cô về tội phá phách chợt vang ra một thói quen:
-Con nít mà bày đặt hỏi chuyện không phải của mình, rõ vớ vẩn.
Vênh mặt Doanh cãi lại:
-Con lớn rồi chứ đâu còn nhỏ. Tại cậu cho con là nít nhỏ, đâu thèm nghe lời con nói, thành ra bây giờ mới... khổ.. ý quên mới buồn... Con biết chị Thảo quen nhiều người lắm, trong lớp Anh Văn, anh chàng nào cũng từng đi chơi với chỉ, bất kể già trẻ, bé lớn, có vợ con hay chưa. Con nói cậu lại cho rằng Thu Thảo quan hệ xã giao rộng, bạn bè trong sáng chớ có gì đâu mà thêu dệt lắm điều. Tại cậu Út tin người ta quá...
L thở dài:
- Dầu sao Thảo cũng là cháu của Tuấn bạn cậu, chú của cô ta đàng hoàng lắm...
Thế đấy, Viễn cũng là bạn cậu Luân, cậu thì hiền lành dễ mến biết bao, Doanh bật cười:
-Cậu cháu mình đều lầm hết, chẳng ai biết gì nhiều về những người khác ngoài quan hệ quyến thuộc của mình ra để cả tin quá sứ c.
L ngồi thừ người, có lẽ anh không nghe lời Doanh vừa nói. Cô biết cậu Luân rất hiền và nhút nhát trước người khác phái. Tron ghọc tập và nghề nghiệp đã chọn, cậu tỏ ra thông minh hoạt bát hơn hẳn mọi người, nhưng trong khoa xã giao, nhất là với phái đẹp cậu lúc nào cũng bị bạn bè qua mặt. Có lẽ đó là một trông những truyền thống của đàn ông dòng họ Nghiêm (?) Doanh nghe dì Năm kể ngày xưa cậu Hai Vũ cũng bị mợ Lam Tuyền làm tình làm tội, mợ ấy gần như bắt xác, bắt hồn cậu Hai vì cậu Hai ngoài việc học rất giỏi và chỉ biết lo học ra thì không biết chuyện gì ngoài đời cả. Một người yêu, rồi một người chồng không có kinh nghiệm sống, không có bản lãnh thì sợ vợ là phải rồi, nhất là cô vợ là người sắc sảo khôn ngoan như mợ Lam Tuyền.
Bây giờ cậu Út Luân cũng thế. Ngoài việc ăn học ra cậu không bao giờ la cà đâu cả. Niềm say mê học hành làm cậu " khờ" với cuộc sống bon chen lừa lọc bên ngoài. Nghĩ cũng lạ, bà ngoại Doanh luôn cho rằng những thằng contrai tóc tai dài rậm, hút thuốc phì phèo ngồi quán cà phê ăn mặc bụi đời là hạng vứt đi, hạng du đãng không đàng hoàng, không được giao thiệp để bà luôn dạy con mình trong chiếc lồng son. Doanh Doanh cũng từng được nuôi dạy như thế nên cô thèm vô cùng cái vỗ cánh bay ra trời rộng như những chú chim.
Đã có lần ông Đăng nhắc nhẹ về cách nghĩ cách sống và cách giữ dạy con cháu của bà Phát, bà đã hầm hầm nỗi giận, rồi tự hào với những đứa con đã nên người nên nghiệp qua cách giáo dục của mình.
Hôm ấy Doanh thoáng gặp chút buồn rầu trong đôi mắt ông Đăng khi ông nhìn cô.
Cái nhìn như muốn nhắn nhủ lời xin lỗi của ông. Vì rất nhiều lần ba cô tự dằn vặt rằng ông là người cha thiếu trách nhiệm với con. Ông không nuôi dạy cô lấy một ngày thì thôi lại còn động vào niềm tự hào về cách giáo dục con cháu của mẹ vợ. Đúng là không nên.
Doanh chớp bờ mi cong nhìn cậu mình, cô nhỏ nhẹ kiểu trẻ con khuyên người lớn:
-Cậu kêu Doanh chỉ để hỏi bao nhiêu đó thôi sao? Giờ này chắc chị Thu Thảo đã qua Mỹ rồi. Chỉ là ng không tốt, cậu đừng thèm buồn. Thiếu gì các cô gái vừa đẹp người, đẹp nết.
-Cậu không buồn, tao chẳng hiểu nổi tại sao Thảo đừa làm gì với người cô ta chẳng thương, chẳng thích.
Doanh Doanh cảm thông vô cùng câu hỏi mà cậu không trả lời được. Chắt lười một cái Doanh an ủi:
-Tại cậu suốt ngày lo học, hai ba tuần mới đến nhà chơi một lần, rồi bận học cậu lại lặn mất tiêu, bao giờ học xong mới xuất hiện, chị Thảo nghĩ là cậu giỡn không chừng... Nên cả lúc đi xa chỉ cũng giận mà không ghé chào cậu.
Cười gượng gạo Luân nói:
- Doanh Doanh làm như cậu là con nít không bằng. Mà có lẽ cậu chỉ là khác trẻ con ở số tuổi thôi, nên Thảo mới cợt đùa như vậy. Một bài học cần thiết đó chứ.
Doanh Doanh với tay bứt một bông bất tử rồi tàn nhẫn vặt vụn những cánh nhẹ như rơm của nó ra khỏi chiếc nhụy mịn mười như nhung, cô để mặc những cánh khô vàng bay bay trên mặt bàn lòng thầm ái ngại. Thật ra cô khồng hề biết cậu Út mình đặt tình cảm với Thu Thảo sâu đậm cỡ nào. Nhưng cô nghĩ hình như cậu Luân say mê việc mổ xẻ thực tập các tử thi trong nhà thương hơn là việc nghiên cứu mổ xẻ tâm hồn một cô gái cậu đang theo đuổi. Cậu chỉ tìm đến nhà Thu Thảo sau khi cậu chẳng còn bận bịu gì với ba mớ kim chích, dao mổ, ống nghe, ống thuỷ của cậu. Dĩ nhiên những lần đến thăm này cậu Luân dấu mọi người trong nhà, nhất là bà ngoại, Doanh được biết chuyện là từ Thu Thảo, cô ta huyênh hoang khoe với mọi người trong lớp rằng có một anh chàng sinh viên y khoa năm chót con nhà dòng dõi, học xuất sắc, giàu có đang theo đuổi cô, ông bác sĩ tương lai ấy chính là cậu Út của Doanh Doanh. Rồi tự Thu Thảo kể với Doanh Doanh những buổi thăm viếng của Luân để từ đó Thảo đưa ra nhận xét: "Anh chàng hiền lành, giỏi về học hành nhưng ngố về khoa tán gái, không ga lăng, không thể nào hợp với cộ" Doanh Doanh chỉ muốn đánh động cậu mình bằng những tình huống ngẫu nhiên để tự cậu ấy hiểu cô gái kia đang đùa với cậu, nhưng cả mấy lần Doanh cố ý "gài" đều trật cả mấy lần. Luân chủ quan cứ ngỡ rằng Thu Thảo có tình ý đặc biệt với một người say mê khoa học như mình để bây giờ mọi việc đã kết thúc từ lâu mà cậu vẫn còn ngẩn ngơ chưa tin là thật.
Xé cái nhụy hoa ra thành nhiều sợi tơ nhỏ li ti rồi chu môi thổi cho những sợ tơ ấy tung bay vào khoảng không. Doanh ấm ức trước tình cảnh của cả hai cậu cháu cộ Cậu Luân là người mẫu mực hiền lành, trung thực khong hay nghịch phá, cắc cớ như cô để có thể hiểu lòng dạ vòng vo của đàn bà. Còn Doanh, cô luôn tự hào về sự thông minh, tài ứng xử lẫn cái trò lí lắc, tà đạo cộng chút điêu ngoa của mình, thế sao vẫn không lọt khỏi cái lưới đã giăng sẵn mà cô từng e dè né tránh.
Doanh bỗng đỏ bừng mặt và tức giận và vì thấy bị xúc phạm khi nhìn mặt Ngọc Uyển tươi roi rói như đoá hoa thược dược hồng đang thơ thới bước vào thư viện. Sao Ngọc Uyển lại đáng ghét đến thế. Còn Viễn nữa, nghĩ đến anh ta Doanh chỉ ước chi Viễn là cái hoa bất tử kia đế cô có thể xé tan ra thành nhiều mảnh.
Ngọc Uyển bước lại gần bàn bằng những bước chân nhẹ nhàng như chân sáo.
-Chú Luân, Nãy giờ Uyển tìm chú quá trời, ai ngờ chú lại ở đây.
Như vừa tỉnh cơn mê, Luân ngơ ngác:
-Có gì không Uyển?
- Dạ, cháu nhờ chú chở đến nhà bà Ngân, bạn của mẹ.
L uể oải lấy trong túi ra chùm chìa khoá, vừa thảy lên bàn anh vừa nói:
-Lấy xe của chú đi một mình cho quen.
U phụng phịu:
-Cháu chưa thuộc hết đường trong thành phố, nhà bà Năm vòng vo xa tít, làm sao cháu dám đi một mình. Chú Luân, đi với Uyển cho vui.
Giọng Luân lừng khừng như cho qua chuyện:
-Nhà bà Năm có gì mà vui chứ?
-Có nhiều thứ lắm, nhất là dì út con bà Năm, vừa đẹp, vừa dể thương. A, chú Luân xứng với dì út lắm đó.
Doanh nghe tiếng Luân bật cười. Anh đưa mắt nhìn cô rồi đùn đẩy:
-Hay là Doanh đi với Uyển vậy. Lấy xe cậu nè.
Như một phản xạ Doanh lắc đầu nguầy nguậy:
-Con đi xe cậu không quen làm sao dám chở.
Liếc xéo Doanh một cái rõ bén, Ngọc Uyển được nước làm tới:
-Từ nhỏ đến giờ Uyển không được ở gần nội, gần chú nên đâu được chú cưng, Uyển có bao giờ dám nhõng nho với chú út đâu. Vậy mà chiều nay năn nỉ chú gần chết mà mà...
-Mắt Uyển rân rân long lanh như bao nhiêu giọt lệ chực sẵn để trào ra. Uyển diễn tuồng thật giỏi, Doanh còn mềm lòng huống chi là cậu Út. Cô vừa buồn cười vừa tức trong bụng khi Luân càu nhàu nhưng đứng dậy:
-Ôi, thôi, đừng có mít ướt nữa. Đi đâu thì xuống, chú chở; đi cho lẹ.
Hất bộ mặt đắc ý vì toại nguyện của mình về phía Doanh, Uyển ríu rít đầy vênh váo:
-Rồi chú út sẽ thấy đi với Uyển không bao giờ uổng công hết. Mai mốt chú út lại sẽ sẵn sàng chở Uyển đi nữa cho mà xem.
Còn lại một mình trong thư viện vắng lặng với chiếc bàn gỗ đen tả tơi bao cánh hoa và nhụy hoa bất tử. Doanh chợt nhận ra sự mất mát dần dần những tình cảm quanh mình. Trong nhà nầy, cô không còn là cô cháu gái bé bỏng duy nhất nữa. Ngọc Uyển ngọc ngào duyên dáng đang trổ tất cả tài năng điêu luyện để thu phục mọi người, trong khi cô với tất cả ương ngạnh vụng về đang tự đánh mất chính cô trong lòng bà ngoại và có thể là cả trong cậu Út lẫn dì Năm. Với Viễn, Ngọc Uyển cũng là kẻ làm chủ trái tim giả dối của anh. Nguyễn Doanh Doanh chẳng còn gì nữa đâu. Cô gục đầu trên bàn và nghe bước chân ai đó thật êm.
Cô ngẩng lên. Viễn gọi tên, nhưng cô im lặng. Anh đứng trước mặt cô miệng cười thật tươi:
-Sao lại gục đầu trên bàn vậy Doanh Doanh!
Doanh đáp lạnh lùng:
-Anh không cần phải bận tâm đến điều đó.
-Cần chứ
Vừa nói, Viễn vừa bước lại gần hơn, Doanh đứng vụt dậy và thấy mềm lòng khi khoảng cách giữa hai người kề sát, đến mức mặt cô sắp... ng phải ngực anh. Chưa chạm vào nhau nhưng Doanh đã cảm thấy cái ấm áp của người Viễn lan sang mình. Hết hồn cô lui lại, anh giang tay kéo cô vào lòng thì thầm:
-Anh biết em đang ở đây. Và nơi này bây giờ chỉ còn có hai chúng ta thôi.
Doanh lả người trong vòng tay anh, hình như cô quên hết những lời dì Năm đã dặn dò. Cô như mơ màng khi nghe Viễn nói nhỏ:
- Doanh Doanh, anh yêu em.
Mở to mắt, cô lùi ra thảng thốc:
-Em không tin!
Viễn nhìn đăm đăm vào gương mặt cô:
-Anh không trách em nghi ngờ anh, nhưng thật là như vậy.
ANh thớ dài:
-Công việc buộc anh lúc nào cũng kề cận bên Ngọc Uyển, nhưng chỉ là phần xác thôi, phần hồn anh úc nào cũng lang thang kiếm em, anh muốn có em đến mức ngớ ngẩn cứ tướng Uyển là em. ANh biết Uyển rất mến anh, anh thấy tội nghiệp nên đôi lúc có những cử chỉ, lời nói ân cần làm em hiểu lầm. Hãy tin anh đi Doanh Doanh
Cô ấp úng:
-Nhưng em đã biết gì về anh đâu.
Viễn cười, cái lúm đồng tiền lại gợi cảm hơn bao giờ hết.
-Trước đây anh có một số bạn gái, nhưng chưa có ai đủ tiêu chuẩn để anh yêu hết. Em là số một.
-Không, ý em không phải muốn biết chuyện đó. Em muốn biết về anh, về gia đình anh kìa.
-Gia đình anh à?
Viễn trầm ngâm để nghĩ cách nói thế nào nhằm gây ấn tượng mạnh với Doanh. Cô nghiêng đầu chờ đợi:
-Nhà anh toàn những người làm nghệ thuật, người hội hoạ, kẻ điêu khắc, đủ cả, anh còn em gái là diễn viên vũ ba lệ Gia đình anh đã "vượt" nhiều lần nhưng thất bại, vốn liếng chẳng còn gì, bọn anh phải vật lộn với cuộc sống nuôi lấy bản thân, nuôi lấy cái tài của mình bằng nhiều nghề khác.
Viễn mơ màng:
-Một ngày nào đó có điều kiện, bọn anh sẽ thực hiện mộng ước của mình.
Say đắm nhìn Doanh, anh nói tiếp:
-Lúc đó sẽ có cả em nữa, em cưng. Vì vậy theo anh, em nên thi vào y khoa để giữ lấy cơ hội đi du học. Nhất y, nhì dược tạm được B'ach Khoa mà Doanh Doanh.
Ngỡ ngàng Doanh hỏi:
-Sao em lại phải như vậy cơ chứ!
Nâng gương mặt trẻ thơ của Doanh lên, Viễn nghiêm trang:
-Em phải như vậy nếu em yêu anh và muốn có anh bên cạnh. Mà anh thì trước sau gì cũng đi.
Yêu à, Doanh Doanh bối rối, cô đang lo sợ hoang mang vì "nó" đây, nhưng cô cũng muống được Viễn nâng niu ôm mình trong vòng tay như hiện giờ, cô không hiểu được tại sao, nỗi khát khao nào đã khiến cô dạn dĩ đến thế.
-Em nghĩ gì mà im lặng vậy?
Giọng Doanh yếu đuối:
-Em nghĩ là em rất dở toán, hoá. Thi vào y không nổi đâu.
Viễn cười thật tươi:
- Đừng lo, anh sẽ kèm, Ngọc Uyển không thông minh bằng em, anh còn kèm được mà.
Cô thật tình:
-Nhưng em không thích bác sĩ.
Viễn cúi xuống gần sát mặt Doanh, mắt anh nghịch ngợm:
-Nhưng em thích anh và muốn có anh kế bên, phải không nhỏ?
Vòng tay xiết của Viễn làm Doanh thấy khớp, cô ấp úng:
-Em sẽ suy nghĩ lại.
-Em cứ suy nghĩ cho kỹ. Điều em cần nhớ là anh yêu em, yêu điên cuồng, anh muốn gần mãi bên em, đừng làm anh thất vọng nghe Doanh.
Cô thấy nao nao trong người. Cô đã biết chút ít về Viễn. Anh ấy nói về gia đình,về bản thân, về tình yêu mà anh ấy chọn. Anh ấy tự nhận là luôn cận kề bên Uyển, rồi có những cử chỉ, lời nói ân cần với nó vì thương hại. Nhưng có đúng là anh ấy nói thật không?
Viễn nâng cằm cô lên, môi anh thật gần và Doanh không thể cưởng lại trái tim mình.