Chỉ có một thành công mà thôi, đó là sống cuộc sống của mình theo cách của chính mình.

Christopher Morley

 
 
 
 
 
Tác giả: Sawako Ariyoshi
Thể loại: Tiểu Thuyết
Dịch giả: Nhẫn
Biên tập: Nguyen Van Nhan
Upload bìa: Nguyen Van Nhan
Số chương: 16
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 17
Cập nhật: 2022-03-07 21:57:19 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 8
ia đình Tachibana đón năm mới khá yên ắng, do họ vẫn còn chịu tang. Phải săn sóc một người thân bị lú lẫn như ông Shigezō, họ biết ơn các tập tục xưa vì nhờ nó mà họ được miễn những nghi lễ thường lệ của dịp năm mới. Mặc dù đến hiện tại mọi chuyện đang diễn tiến thuận lợi, với việc để ông cụ đi đến Trung tâm vào ban ngày, Akiko không thể không lo lắng trong lúc ở chỗ làm. Ngày hai tháng một rơi vào ngày chủ nhật của năm đó, nên chị hài lòng khi có thể ở nhà cùng ông Shigezō trong năm ngày liên tiếp.
Akiko đã không đặt bất cứ món bánh gạo đặc biệt nào từ người mua bán gạo, nhưng chị đã mua một túi bánh gạo mà cả Nobutoshi và Satoshi đều yêu thích. Chi nướng vài cái trên lửa từ lò than.
- Thật hết xảy! Đây là cách tuyệt nhất để ăn bánh gạo, Nobutoshi nhận xét.
Akiko nhúng một trong những cái bánh vào trong nước tương, gói một ít rong biển xung quanh nó rồi đưa cho ông Shigezō. Ngay lúc đó, bà Kadotani mỉm cười tươi rói nhìn qua hàng rào khu vườn.
- Có ai ở nhà không?
- Xin chào! Mời bà vào. Cám ơn bà rất nhiều vì đã trông nom cho ông.
- Đừng khách sáo. Chúc mừng năm mới!
Bà Kadotani cúi thấp khiến cho Akiko cẩm thấy không thoải mái. Chắc hẳn bà cụ nhận ra rằng gia đình chị vẫn đang chịu tang chứ? Sau rốt chính bà là người đã đưa ra các chỉ dẫn rõ ràng về việc dùng vải trắng để che mặt người chết và dùng dao để đuổi linh hồn ma quỷ. Nhưng ngay lúc này bà lại đang gọi họ ra.
- Ông ơi, bà Kadotani đến này, Akiko gọi to.
Ông Shigezō ngẩng lên từ phía bên kia của bàn sưởi. “Vâng, vâng” ông to tiếng đáp lại.
- Có một buổi tiệc tất niên tại Trung tâm, và bà đến để mời ông Tachibana đi cùng. Bà nghĩ ông sẽ thích nó.
- Bà biết rõ là chúng cháu đang chịu tang mà.
- Không thành vấn đề. Một gia đình nên ăn mừng khi có người già ra đi. Ông có muốn đi cùng tôi không, ông Tachibana?
Akiko nghĩ sẽ tốt cho ông Shigezō khi đi đến một buổi tụ tập đông người. Cho nên chị giúp bố chồng mặc áo vest và áo khoác rồi nhờ bà Kadotani trông chừng ông. Akiko tiễn họ ra đến cổng và lo lắng nhìn ông Shigezō và cụ bà nhỏ nhắn tay trong tay đi khỏi.
- Con đường tình yêu có vẻ luôn ngập tràn ánh sáng, dù chúng ta có già đi, Nobutoshi nói. Vậy ra bố để người khác dắt đi mà không phản kháng gì sao? Những người già thì làm gì trong một buổi tiệc năm mới nhỉ?
- Sao mình không đến xem cho biết?
- Cho anh xin!
Anh đứng dậy và cầm gậy đánh gôn rồi đi ra vườn để luyện tập những cú đánh. Akiko nhận ra đây là lần đầu tiên trong nhiều năm mà chồng chị dành kỳ nghỉ lễ năm mới để ở nhà. Vào ngày đầu năm, anh thường đi thăm các giám đốc của công ty và uống đến khi say khướt trên đường về nhà. Vào ngày mùng hai hoặc ba, anh tham giải đấu mạt chược và chơi một hoặc hai vòng gôn. Anh hẳn đã từ chối các cuộc gặp mặt này trong năm nay vì gia đình đang có tang. Dù sao việc nghỉ ngơi sẽ tốt cho anh. Tuy anh chưa bao giờ có dấu hiệu mệt mỏi khi còn trẻ, Nobutoshi giờ đã cảm thấy kiệt quệ vào buổi sáng sau chầu say bí tỉ. Akiko đột nhiên nhớ lại những điều mà chồng chị đã nói về việc ông Shigezō là hình ảnh của chính anh lúc cuối đời. Akiko nghĩ có lẽ anh đang dùng cái chết của người mẹ làm cái cớ để được tĩnh dưỡng, và chị cũng có ý định làm như vậy.
Dù rằng gia đình chị không đón năm mới theo đầy đủ nghi lễ, Akiko vẫn treo một miếng cá hồi muối - một phong tục cổ của người Nhật - và đã mua nhiều loại món ăn năm mới truyền thống. Tuy nhiên, chị đã không lên bất cứ kế hoạch đặc biệt nào cho mùa nghỉ lễ. Ông Shigezō đến sống cùng họ trong nhà chính đã đánh dấu sự khởi đầu của một lối sống mới. Ông cụ thức giấc hàng đêm để xả nước tiểu, và vì ông không chịu dùng toilet kiểu Tây, Akiko giờ phải ngủ dưới lầu cùng ông. Ngay khi ông Shigezō tỉnh giấc, chị tự động mở cửa chớp và dẫn ông ra ngoài vườn. Đến hết ngày đầu năm, việc này đã trở thành một nghi thức về đêm. Nhưng ông Shigezō không thể nhịn được cho đến khi vào trong căn nhà nhỏ, nên ông tiểu luôn ra vườn như một con chó.
Cho đến hiện tại thì nó chưa gây ra bất cứ vấn đề nào vì thời tiết vẫn còn đẹp, nhưng họ sẽ làm gì nếu trời mưa hoặc có bão? Vào ngày 31 tháng mười hai, Akiko đã mua một chiếc bình tiểu và ép ông Shigezō thử dùng nó sau khi tiếng chuông của đền Myōhōji ngừng vang lên vào giữa đêm, nhưng ông la lối chống đối rằng ông không thể dùng vật thay thế như vậy. Nobutoshi đang luyện tập các cú đánh golf trên đúng vị trí mà bố anh đã tiểu lên mỗi đêm. Nghiêng ngó người chồng, Akiko biết nếu chị kể ra sự thật này thì anh sẽ trở nên sưng sỉa và ngừng luyện tập.
Đã năm giờ chiều mà ông Shigezō vẫn chưa về nhà. Nobutoshi nhận ra anh không thể đổ hết trách nhiệm lên đầu người vợ, nên anh xuất hành để đi xem chuyện gì đang xảy ra tại Trung tâm. Akiko thầm nghĩ không có gì phải lo miễn là ông Shigezō ở cùng với bà Kadotani. Nhưng nếu Nobutoshi chỉ thấy mỗi bà Kadotani ở đó, chuyện sẽ nghiêm trọng hơn nhiều so với lúc Kyōko đã phải đuổi theo người bố. Cho nên Akiko có chút lo âu khi nhìn người chồng đi khỏi.
- Satoshi ơi. Mẹ biết năm sau sẽ vất vả, nào là các bài thi vào trường đại học của con và những chuyện khác, nhưng hãy nghĩ về sự an toàn của ông nữa. Mẹ sẽ cố đi làm về càng sớm càng tốt, nhưng mẹ mong con sẽ ở nhà vào các tối, chị quay sang nói với con trai.
- Được mà mẹ.
- Bố con và mẹ vẫn chưa quen với việc chăm sóc ông, nhưng mẹ nghĩ mọi việc sẽ ổn khi chúng ta nắm được cách ông hành xử. Cho đến lúc đó, hãy giúp đỡ bố mẹ nhé.
- Thư giãn đi mẹ. Mọi việc sẽ tệ hơn nhiều nếu ông vẫn nóng tính như trước.
- Đúng, mẹ đồng ý. Ông dường như đã trở thành một đứa trẻ. Việc này chắc chắn tốt hơn hẳn là bị càu nhàu và nghe ông than vãn không ngừng về vấn đề sức khỏe.
- Ông không phải một đứa trẻ. Ông là một con thú.
- Con nói gì vậy, Satoshi!
- Đúng mà mẹ. Chó và mèo dễ dàng nhớ được chủ của chúng. Một cách bản năng, ông chỉ nhận ra những người nào thực sự cần thiết cho sự tồn tại của mình.
Dù Satoshi hiếm khi bàn luận về người ông với bố mẹ câu, nhưng rõ ràng là cậu đã kỹ càng để ý đến ông.
- Ý con muốn nói là ông nghĩ mẹ là chủ của ông?
- Vâng ạ. Chứ mắc gì ông phải cất công nhớ bố khi mà bố chẳng làm gì cho ông cả? Việc cứ cho rằng ông là bố của bố và cô Kyōko thật vô nghĩa. Họ nói bản năng là trí tuệ bẩm sinh cần thiết cho sự tồn tại.
- Nhưng nhớ là ông cũng nhận ra con nữa đấy nhé.
- Vậy có lẽ ông nghĩ con có ích lợi gì đó.
- Có thể con đúng.
- Ông đúng là một người thật sự phiền toái, Satoshi nhận xét, bà thì lại rất tốt, nhưng ông đã chẳng làm gì cho con lúc con còn nhỏ. Một lần ông nổi đóa với con vì đã làm bừa bộn căn phòng. Một lần khác ông bắt gặp con tiểu tiện trong vườn và thực sự chạy đuổi theo con - con nghĩ việc này xảy ra trước lúc con bắt đầu đi nhà trẻ. Con rất ghét mỗi khi ông nổi giận. Vì vậy con đã luôn né ông như né tà. Có điều bỏ qua mọi chuyện đó, ông vẫn nhận ra con. Con nghĩ nó phải là một dạng bản năng sinh học nào đó.
Akiko ngạc nhiên trước mức độ già đời của đám học sinh trung học ngày nay. Chúng có thể thoải mái nói về những điều như là “bản năng sinh học”. Đồng thời chị cảm thấy mừng vì con trai chị đã trưởng thành nhanh như vậy. Dù sao thì cái ý tưởng ông Shigezō xem Akiko như chủ nhân của mình vẫn ít nhiều gây sốc.
Một lúc sau, Nobutoshi trở về nhà mà không dẫn theo ông Shigezō.
- Anh đã thực sự ngạc nhiên bởi những việc đang diễn ra tại Trung tâm. Có đủ kiểu cụ ông, cụ bà ở đó. Họ đang hát các bài dân gian và nhảy theo chúng. Tuy không hề uống một giọt rượu sake nào, họ đúng là một lũ ầm ĩ. Một bà nói với anh có một cụ bà đã nhảy múa ngay từ lúc đến vào buổi sáng có tuổi cỡ với bố. Bà ấy chắc chắn không bị lẫn! Bà đã nói và nói và thậm chí còn kể cho anh về lược sử của Trung tâm. Tòa nhà đó từng là một trạm biến thế. Rồi một nhóm gọi là Hiệp hội Công dân cao tuổi đã sở hữu và cải tạo nó. Các hội viên đã tự trải các tấm chiếu tatami, cho nên bà từ chối đi đến các trung tâm khác. Anh không bao giờ có ý niệm một buổi tụ họp của người già sẽ giống như vậy!
- Ông đã làm gì trong suốt thời gian đó?
- Ông ngủ gà gật trong góc phòng với hai tay bó gối.
- Ôi trời!
- Khi anh đề nghị dẫn ông về nhà, ông nhìn anh hoảng sợ và hỏi anh là ai. Bà Kadotani nói bà sẽ dắt ông về nhà, cho nên anh đã để ông ở lại. Bà nói ông đã ăn rất nhiều bánh gạo và bánh mứt đậu đỏ. Bà ta cư xử cứ như đã cưới bố ấy.
- Anh hẳn phải đùa!
- Anh không có. Bà ấy thực sự khá bạo dạng. Mẹ hành xử như y tá hoặc người hầu của bố, nhưng bà Kadotani lại tán tỉnh bố thái quá.
- Và ông phản ứng thế nào ạ?
- Theo như anh thấy, ông hoàn toàn ngó lơ bà.
- Hẳn trước giờ ông phải hấp dẫn trong mắt phái đẹp lắm nên đến tận bây giờ vẫn thu hút được các bà dù ông đã bị lẫn, Akiko nhận xét.
Đồng thời chị nhớ lại buổi trò chuyện cùng bác sĩ về các kết quả cuộc kiểm tra sức khỏe của ông Shigezō. Dường như huyết áp của ông Shigezō bình thường và mạch ổn định. Ông không bị thiếu máu và phim chụp X-quang cho thấy không có dấu hiệu của ung thư. Cho nên bác sĩ kết luận sức khỏe của ông ổn. Khi Akiko nhắc đến thói phàm ăn của ông, bác sĩ đề nghị gia đình phải đảm bảo ông không được ăn quá độ. Việc ông Shigezō không nhận ra người con trai là vì lý do tuổi đã cao. Nhưng lúc Akiko hỏi liệu lú lẫn có phải là bệnh không, bác sĩ trở nên lảng tránh và hình thức, thông báo rằng kết quả kiểm tra cho thấy ông Shigezō có sức khỏe hoàn toàn bình thường. Vì ông chỉ thu phí thăm khám, Akiko cảm thấy chị không thể gây thêm áp lực lên ông. Thế nên chị cám ơn ông rối rít và nhanh chóng ra về.
Nobutoshi trở nên im lặng được một lúc. Anh đang nghĩ về những điều mình đã chứng kiến vào buổi chiều hôm ấy. Không bốn mươi cụ đã tập trung tại Trung tâm Umezato để liên hoan đầu năm. Vài cụ hát nhạc dân gian còn số khác đọc thơ, ai nấy đều trình diễn tự nhiên khiến cho anh cũng như khán giả đầy thích thú. Ông Shigezō tách biệt rõ ràng trong nhóm. Khi Nobutoshi bước vào hội trường, nhiều cụ bà đang nhảy múa theo bài hát “Chiếc mũ cài hoa”. Tất cả bọn họ dường như vô cùng khỏe mạnh. Những cụ bà bảy mươi hoặc tám mươi tuổi với chiếc mũ trên tay, họ xoay tròn và lắc cơ thể từ trái sang phải. Họ không phạm một lỗi nào, Dù không thể nói chuyển động tay của họ thật sự uyển chuyển. Bà Kadotani nhảy múa như là một nghệ sĩ nổi tiếng.
Một số cụ ngồi trên chiếu tatami cử động tay theo điệu nhạc trong lúc xem buổi biểu diễn; những cụ khác ngồi trò chuyện, lưng họ xoay về phía các vũ công. Nobutoshi không thể không để ý là các cụ bà cười nhiều hơn. Nobutoshi cho rằng nếu ông Shigezō bắt đầu thường xuyên tham gia Trung tâm sớm hơn vài năm, có thể ông sẽ không trở nên lú lẫn sớm như vậy. Nhưng rồi anh nhớ lại tính tình người bố trước đây và nhận ra ông Shigezō sẽ cảm thấy không thoải mái với các hoạt động như thế này. Nobutoshi kết luận bố anh chỉ có thể tự trách mình vì tình trạng thảm thương của ông. Ông Shigezō ngồi bó gối trong lúc mơ màng ngủ ở góc phòng. Khi Nobutoshi chạm lên vai và đề nghị họ nên về nhà, ông cụ cảnh giác nhìn anh bằng đôi mắt ươn ướt và hỏi anh là ai. Nobutoshi đã sốc khi bố ruột không nhận ra anh, nhất là trước mặt những người lạ này.
- A, ngày mai đi làm lại rồi, anh nói trong sự nỗ lực gắng gượng để xua đi phiền muộn.
- Mình đã được nghỉ ngơi thoải mái trong dịp nghỉ lễ phải không nào? Akiko cười nói.
- Đúng vậy. Có khi anh đã nghỉ ngơi hơi nhiều và không vận động đủ, nhưng anh thực sự cảm thấy tuyệt! Dù anh ghét bị trở nên lú lẫn như bố.
- Nói gì đâu không!
- Em có nghĩ là thật lý tưởng khi con người chết ngay sau khi nghỉ hưu không? Anh không hình dung nổi mình sẽ hát rồi múa tại một trung tâm dành cho người cao tuổi. Bỗng dưng anh nhớ lại thời điểm mình trở về sau chiến tranh.
- Tại sao vậy anh?
- Khi đó anh không còn phải lo về chết chóc. Anh mừng vì còn sống. Nhưng giờ nhìn bố, anh cảm thấy mình phải chết trước khi trở nên lú lẫn. Tại sao bây giờ mọi người lại sống lâu như vậy? Tưởng tượng về một thế giới mà không có ai chết và mọi người cứ già đi khiến anh nổi da gà.
Satoshi đột nhiên ngồi phịch xuống và bật tivi. Akiko ra dấu cho chồng, nhắc anh đổi đề tài.
- Hai bố con thích ăn gì trong bữa tối nào?
Akiko sẽ đi làm lại vào ngày hôm sau, và các bữa ăn sẽ lại được xoay quanh các món đơn giản, cho nên chị muốn chuẩn bị món gì đó đặc biệt cho bữa tối hôm đó. Nhưng chị vô cùng thất vọng khi Nobutoshi nói anh không đói còn Satoshi muốn ăn mì.
Không lâu sau đó, ông Shigezō được bà Kadotani dẫn về nhà. Akiko và Nobutoshi cám ơn bà cụ, còn bà thì cười thích thú rồi nói: “Ông ấy chẳng gây phiền hà gì cả. Bà sẽ lại đón ông vào ngày mai.”
- Ông đã về.
- Chào con, Akiko.
Trong lúc đi vào nhà, ông Shigezō nghi ngờ nhìn Nobutoshi. Nobutoshi vô vọng đánh mắt sang Akiko khiến chị không thể nhịn cười.
- Tiệc tất niên thế nào ông ơi? Akiko hỏi.
- Bình thường.
- Ông có vui không ạ?
- Có.
- Con nghe nói họ phục vụ bánh gạo và bánh bao.
Nhìn chăm chú vào mặt ông cụ, Akiko tiếp tục tung ra hàng loạt câu hỏi, nhưng ông Shigezō chỉ nhìn chằm chằm vào khoảng không. Rồi đột nhiên ông nói với vẻ khẩn trương:
- Ồ, Akiko. Bố đói. Bố ăn tối được chưa?
- Ông thích ăn gì ạ? Con sẽ làm bất cứ món gì mà ông thích.
Ông Shigezō mím môi và bắt đầu tập trung, nắm lấy cơ hội ngàn vàng này để giao tiếp như một con người. Tò mò muốn biết ông sẽ yêu cầu món gì cho bữa tối, Akiko và Nobutoshi nhìn nhau. Ngay cả Satoshi cũng quay lại nhìn ông từ chỗ đang ngồi phía trước chiếc tivi.
Tiếng nhạc Rock om sòm phát ra từ tivi tràn ngập căn phòng, và lạ thay, nó lại khiến cho bầu không khí lúc đó trở nên tĩnh tại. Ông Shigezō vẫn mím môi trong lúc bị săm soi bởi ba thành viên khác trong gia đình; ông như cậu học trò đang tập trung. Akiko cảm giác khá lo lắng khi tự hỏi món đặc biệt nào mà ông sẽ yêu cầu. Làm thế nào chị có thể nói không nếu ông đòi một món mà chị không có nguyên liệu để nấu?
Ông Shigezō đột ngột ngẩng lên.
- Akiko, bà chết rồi phải không? Ông bất ngờ hỏi khiến cả nhà giật mình.
- Ồ? Bà mất khi nào ạ?
- Con không biết à? Bà bị ngựa đá và chết sau khi nôn ra máu.
- Bà chết như vậy ạ?
- Đúng.
Akiko bối rối nhìn chồng. Ông Shigezō đang nói về chuyện quái quỷ gì vậy? Nobutoshi nặn óc để cố nhớ. Satoshi đứng dậy, nhấc bức ảnh của bà từ bàn thờ và đưa nó cho ông.
- Đây có phải là người ông đang kể về không?
Ông Shigezō chậm chạp ngẩng lên nhìn Satoshi, sau đó dán mắt vào bức ảnh.
- Bà này là ai?
- Ông không nhận ra bà ấy sao? Bà ấy là người đã chết. Nhưng bà không bị ngựa đá và bà cũng không nôn ra máu, Satoshi nói.
- Cháu đang nói về ngựa của ai vậy?
- Ông vừa kể chuyện về một con ngựa mà? Ông vừa nói bà bị ngựa đá. Nếu ý ông không phải là bà này, ông đang nói về ai ạ?
Ông Shigezō tỏ rẻ cực kỳ bối rối. Ông nhìn người cháu trai, rồi ông cầu khẩn Akiko.
- Satoshi nói gì lạ lùng lắm, Akiko. Bố không biết bà này.
Akiko quá sửng sốt không thốt nên lời. Chị đi thẳng vào bếp, quyết định rằng chị cần phải xử lý hết các món ăn dành cho dịp năm mới trong một bữa.
Chị đã mua một lượng lớn rong biển cuộn; chị còn có một ít khoai lang và bánh cá đã thừa ra từ trước. Vậy nên chị chỉ cần hấp thêm cơm và chuẩn bị ít canh miso cho bữa tối.
Akiko bưng các món được nấu từ đồ ăn còn thừa đến bàn ăn tối. Khi cả nhà ngồi vào bàn và cầm đũa lên, Nobutoshi bỗng nhiên thốt ra:
- Đúng rồi! Bố đã dựa vào câu chuyện cũ rích đó! Phải, anh nhớ ra rồi. Việc đó đã xảy ra bốn mươi năm trước. Không… bốn mươi lăm năm mới đúng, trước khi anh đi học. Một bà cụ trong làng đã chết sau khi bị ngựa đá. Anh chưa bao giờ gặp bà, nhưng anh nhớ đã có đi xem con ngựa đã đá chết bà. Anh không thể nhớ ra nó là của ai. Phải, anh bắt đầu nhớ được chuyện đó rồi. Nó thực sự đã xảy ra. Vụ việc đã gây náo loạn trong làng.
- Sao ông lại tự nhiên nhớ lại những chuyện đã xảy ra quá lâu như vậy. Có thể ông đã ở đó lúc bà cụ bị ngựa đá chăng?
- Anh thực sự không biết điều gì khiến ông nghĩ về chuyện đó.
Cả con trai, con dâu và cháu trai đều nhìn ông Shigezō lúc ông cầm chén cơm trên tay và từ tốn nhai. Khi Akiko mời ông một cuộn rong biển, ông thành thạo gỡ bỏ phần nút thắt bằng đầu đôi đũa. Sau khi trải cuộn rong biển ra, ông gắp con cá bé tí ở lõi của cuộn và cho nó vào trong miệng. Satoshi đặt một cuộn rong biển khác lên đĩa của ông và ông Shigezō lặp lại thao tác khéo léo đó. Quá ấn tượng, Satoshi tiếp tục đặt hết cuộn này đến cuộn khác lên đĩa ông cho tới khi chiếc hộp đựng trống không còn chiếc đĩa thì chất đống rong biển. Ông Shigezō không đếm xỉa đến việc Akiko nói với ông rong biển ăn được. Chị ngạc nhiên trước sự phí phạm của ông, nhưng không cảm thấy tiếc khi nhìn đồ ăn thừa bị đối xử như vậy. Quan sát việc ông Shigezō đã tốn bao nhiêu lâu để gắp được con cá, Akiko thấy rằng thói phàm ăn của ông không đáng bận tâm; cho nên chị đã để mặc Satoshi mời ông toàn bộ số cuốn rong biển.
- Bố có vẻ đã quên hẳn mẹ, Nobutoshi nói.
- Sao một người đàn ông có thể quên đi vợ mình sau khi sống cùng họ gần sáu mươi năm cơ chứ?
- Anh xin mình. Bố là người đã quên mất mẹ. Chẳng có lý do gì mà mình lại lườm nguýt anh như vậy.
- Sao bố có thể vô cảm như vậy? Việc này làm em thắc mắc điều gì đã giữ họ bên nhau suốt những năm qua.
- Nhưng bố vẫn nhớ ra em đấy thôi, Nobutoshi vặn vẹo.
Akiko cảm thấy bối rối tột độ. Điều cuối cùng mà chị muốn nghe là chồng chị đưa ra nhận xét tương tự như của Kyōko đã nói trước đây. Chị đổi chủ đề.
Như thường lệ, ông Shigezō tỉnh giấc giữa đêm và được Akiko dìu ra ngoài vườn để tiểu tiện. Khi chị trở lại nhà, Akiko không thể chịu đựng ý nghĩ sẽ ngủ bên cạnh bố chồng tối hôm đó, nên chị quyết định dành thời gian còn lại trong đêm cùng chồng. Ôm lấy gối và chăn, chị đi thẳng lên lầu.
Khoảnh khắc thấy cảnh tượng Nobutoshi đang thoải mái rúc trong chăn ngủ khì, Akiko cảm nhận được cơn giận dâng lên. Nobutoshi kỳ vọng chị chăm sóc cho mọi nhu cầu của ông cụ, mặc dù ông Shigezō là bố của anh. Đàn ông luôn cố gắng hết sức để tránh các rắc rối từ chuyện gia đình. Chính Akiko là người thức dậy mỗi đêm khi ông Shigezō cần đi tiểu và cũng là người phải đứng nghe tiếng ông tiểu tiện trong vườn. Chưa hết, vào thời điểm cái chết của mẹ chồng, cũng là Akiko phải quán xuyến mọi chi tiết của lễ tang, trong khi chồng chị ngồi một đống bên cạnh, quá bàng hoàng để động tay. Đã bao giờ anh cảm thấy có lỗi với vợ mình khi chị phải dìu ông ra ngoài giữa đêm khuya? Tên đàn ông này cũng sẽ quên luôn chị nếu chị chết trước. Đột nhiên không thể kiềm chế được cảm xúc của mình, Akiko dùng chiếc gối đánh trên tay để đánh vào người chồng đang ngủ. Nobutoshi tỉnh giấc bởi cú quất.
- Chuyện gì vậy? Anh hỏi.
- Không có gì mình ạ.
Nobutoshi rên rỉ và duỗi người, rồi xoay trở trên giường và lại lần nữa chìm vào giấc ngủ yên bình. Sợi tóc bạc trên mái tóc anh lóe sáng trong ánh đèn mờ, và Akiko nhớ lại những điều chồng chị đã nói về việc rồi một ngày anh sẽ trở nên giống bố anh. Chị thức trắng đêm hôm đó.
Những Năm Tháng Thu Tàn Những Năm Tháng Thu Tàn - Sawako Ariyoshi Những Năm Tháng Thu Tàn