However rare true love may be, it is less so than true friendship.

Unknown

 
 
 
 
 
Tác giả: Susie Morgenstern
Thể loại: Tuổi Học Trò
Nguyên tác: Lettres D'amour De 0 À 10
Dịch giả: Ngân Hà
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Upload bìa: Little rain
Số chương: 17
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2626 / 59
Cập nhật: 2016-02-13 10:38:51 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 7
Dan
Lời hứa cho chủ nhật sau đó đã tan ra thành mây khói. Đó là một ngày mà mọi thứ đều u ám, tạo thành bức tranh xám xịt. Mặt trời và sự náo nhiệt của chủ nhật tuần trước chỉ còn là kỷ niệm, như là bức thư cất trong tủ. Bà của Ernest cũng rầu rĩ xám xịt như bầu trời và Ernest phải khó khăn lắm mới không nói buột ra những mong ước ấp ủ.
Mặc dầu vậy, ngày cũng trôi qua, từng phút từng phút, mở ra câu chuyện được viết rất lâu trước khi Ernest ra đời. Hai bà cháu im lặng dùng bữa trưa, một bữa ăn chẳng có gì đáng nói. Không có gì lay động bốn bức tường bao quanh cuộc sống của hai bà cháu. Lời nói cứ chìm nghỉm dưới đáy sâu đại dương đen tối của những ý nghĩ tuyệt vọng.
Lá thư được lôi ra, dù đã được mở song vẫn chứa đựng đầy những bí hiểm. Người ta muốn viết gì trong thư nhỉ? Với Ernest, lá thứ đã mất đi nét thú vị. Nó sẽ làm thay đổi gì? Chỉ thêm một điều khó hiểu trong ngôi nhà chứa hàng ngàn bí mật này. Ernest thậm chí đã thôi không còn tìm kiếm dấu vết cha mình.
May sao những ngày thứ hai vẫn đến đều đặn, trung thành, đáng tin cậy. Thứ hai đến có nghĩa là lại đi học, và điều đó giúp Ernest năng động hơn một chút. Cậu chưa bao giờ ở trong băng nhóm nào, chưa bao giờ chơi với hội con trai trong lớp. Cậu chỉ là con mồi tình yêu các cô bé săn tìm. Người ta chẳng hỏi han gì cậu, tới mức ngay cả bè cánh những kẻ cứng đầu nhất cũng phải tránh xa cậu vì nể, vì sợ. Nhưng, từ khi Victoire xuất hiện. Ernest hình như không còn là kẻ "khó gần" nữa, và mọi người bắt đầu hỏi han cậu.
Vào một ngày thứ hai mùa đông, tan học, đã thấy Dan và Simon đứng đợi Victoire trước cổng trường trong chiếc xe minibus gia đình.
"Hôm nay chúng ta phải đi chợ. Ernest, em phải giúp các anh. Chúng ta đi siêu thị Bercy nhé."
"Vâng, sẵn sàng thôi, nhưng em phải báo cho Bà biết."
"Chúng ta sẽ đi qua nhà em và em chạy nhanh vào báo cho bà."
Ernest thậm chí chưa bao giờ trèo lên một chiếc xe và đi xe quả là một cảm giác thích thú mới với cậu. Cậu cũng chưa bao giờ vào trong một cửa hàng dù bé nhất, chẳng thế nên cậu thấy cái siêu thị này giống như một hành tinh khác. Dan đưa cho cậu một tờ đồng 10 Franc để thuê xe đẩy. Ernest quan sát kỹ các hành động của Victoire, Dan và Simon. Victoire giải thích cho cậu: "Chúng ta cần bốn chiếc xe đẩy. Nhà tớ đông bằng bốn nhà khác, cậu hiểu chưa?"
"Đây là danh sách mua hàng của em". Dan nói và đưa cho Ernest một tờ giấy ghi đầy tên hàng. "45 phút nữa gặp nhau ở quầy thanh toán nhé!"
Ernest thấy đầu óc đã quay cuồng nhưng cậu vẫn muốn giá có thể hàng giờ liền nghiên cứu đồ đạc, những chiếc hộp, những cái gói, những cái túi, những con số đề giá hàng. Cậu từng đi thăm quan bảo tàng với các bạn cùng lớp, nhưng cái bảo tàng ấy kém hấp dẫn hơn nhiều so với cái siêu thị này. Vô số thứ để xem… song cần phải mua thật nhanh. Ba thùng sữa sáu hộp loại tách kem một nửa, sáu tá trứng, hai gói tã - quần. Ernest lao vào chọn hàng rất nhanh nhẹn và chú tâm, như tác phong cậu vẫn thể hiện trong mọi công việc. Khả năng làm việc hiệu quả đã giúp cậu kết thúc việc chọn mua hàng trước giờ hẹn, dù siêu thị là một thế giới hoàn toàn lạ lẫm với Ernest. Cậu đi ra gian hàng bán sách như tới một miền đất quen thuộc. Dựa người lên chiếc xe đẩy, cậu đọc những hãng tít trên những bìa sách đủ màu dựng trên kệ bày. Đôi mắt cậu đưa hết từ quyển này sang quyển khác và mãi tới khi đâm phải một chiếc xe đẩy khác Ernest mới bừng tỉnh. May sao đó là chiếc xe của Dan, chất đầy các loại hàng khác nhau. Dan nhặt lên những hộp ngũ cốc, hộp ngô, đồ lót bị rơi và nói nhỏ: "Hẹn gặp lại như đã định."
Ernest đẩy chiếc xe của mình ra cái bàn ở giữa, nơi xếp hàng chồng những cuốn sách ăn khách. Và ở đó, cậu bị hút vào, không phải bởi tên sách, mà bởi tên một tác giả. Cậu nhìn như xuyên thủng bìa sách. Ernest đứng như chôn chân tại chỗ, nhìn chằm chằm mãi mới quyết định cầm cuốn sách lên. Đây quả là nơi bất ngờ cho cuộc gặp gỡ này, vào một ngày mà cậu chẳng trông đợi điều gì, trừ việc thức dậy, đi lại và ngồi, ăn, đi bộ, viết, đọc, và đi ngủ.
Cậu lật đi lật lại cuốn sách, đọc phần tóm tắt ở bìa bốn mà như không đọc, lướt qua một lượt từ đầu đến cuối, rồi lại lộn từ cuối sách lên đoạn đầu. Cậu vỗ cuốn sách vào trán, ôm ghì vào ngực, không nhận ra đó chỉ là sách bằng giấy, không nghĩ ra việc cậu chẳng có tiền để mua. Thậm chí cũng chẳng cần mua. Dù sao chăng nữa, cuốn sách này đã thuộc về cậu.
Cậu buông người ngồi phệt xuống đất để được ngắm nghía cuốn sách cho thỏa thích. Victorie tìm thấy cậu trong trạng thái đó. Hổn hển gần như đứt hơi và hoảng hốt, cô nói: "Chúng tớ đợi cậu tới mười phút rồi. Cậu định muốn cho gia đình Montardent phải nhịn tối nay hay sao hả?"
Ernest ngẩng đầu lên, song chẳng biểu lộ gì hơn. Cậu gần như không biết cậu đang ở đâu và Victoire muốn gì ở cậu. Chiếc xe hàng của cậu đang lưu lạc tận đâu đâu, nó bị những người mua hàng vội vã đẩu hết sang trái rồi lại sang phải. Victoire chìa cả hai tay ra cho cậu: "Nắm lấy!" cô nói với cậu như với một em bé và cố kéo cậu lên. Ernest chợt bừng tỉnh và đặt cuốn sách trước mặt Victoire. Victoire chỉ để ý đến tên sách, cô đọc to: "Cuộc Đại chiến - bài học của những người cha." Cô không chú ý tới tác giả. "Ernest à, có gì mà phải quan tâm đến những cuộc chiến. Trong cuộc sống còn nhiều thứ khác nữa, chứ đâu chỉ có chiến tranh! Thôi đi nào! Các anh tớ sốt ruột lắm rồi! "
Ernest nắm chặt cuốn sách, túm lấy chiếc xe đẩy mà cậu đã tìm lại được ở đầu gian hàng giấy, và chạy theo Victoire ra quầy số 26 nhanh như đi bằng pa-tanh.
Simon đang lấy đồ từ xe đẩy cho lên thảm trượt ở quầy thanh toán và Dan lại chuyển từ thảm trượt vào xe đẩy. Victoire chuyển thêm hàng của Ernest. Mấy khách hàng ở đằng sau sốt ruột khi thấy ba đứa đưa Ernest lên trước họ. Victoire giải thích đơn giản: "Đây là lần đầu tiên bạn ấy đi chợ." Như để xin lỗi hộ Ernest, cô bé nói thêm: "Bạn ấy học giỏi lắm ạ, chỉ tội đi chợ thì chẳng biết gì."
Dan trả tiền cho cả bốn chiếc xe hàng. "Các anh có nhà hàng à?" Cô thu ngân hỏi.
"Ồ không, nếu thực sự cô muốn biết, thì tôi là anh cả trong gia đình có mười ba cậu con trai và một cô con gái, và do một nhu cầu kỳ quặc, tất cả thành viên trong gia đình phải ăn ít nhất ba bữa một ngày."
"Anh đùa đấy à!" Cô thu ngân nói.
"Không, tôi nói thật đấy. Khi sinh ra tôi, bố mẹ thấy tôi quá đẹp trai, quá thông minh, quá hoàn hảo, nên đã quyết định: "Phải sinh thêm mười ba đứa nữa giống nó!" Nhưng không may, những đứa kia lại không được toàn vẹn như tôi", cậu nói và lấy tay chỉ Victoire và Simon. Cô thu ngân, một cô gái tóc hung xinh xắn mặt tô vẻ lòe loẹt, đã bị anh chàng bẻm mép hớp hồn. Thực ra Dan còn lâu mới đáng gọi là đẹp trai hoàn hảo. Anh thấp bé, bự con, với cái trán bị rụng tóc sớm trước tuổi. Nó khiến anh trông già hơn tuổi hai mươi hai của mình. Song điều đó không ảnh hưởng gì với việc anh rất thành công với phụ nữa vì họ thích nét hài hước, sự nồng nhiệt và có duyên của anh. Nhưng anh chỉ yêu có mỗi Milène, cô bạn sinh viên đang học thạc sĩ lịch sử giống anh.
Khi chiếc túi hàng cuối cùng được cho vào trong xe đẩy. Ernest đi theo đoàn, và cô thu ngân hét toáng về phía cậu" "Ê này, còn quyển sách, cậu định ăn trộm hả?"
Ernest nhìn Victoire, cô biết thừa là cậu chẳng có một đồng xu nào. Dan cầm cuốn sách và đọc tên tác giả: "Gaspard Morlaisse… một người họ hàng của chú mày à?"
"Em nghĩ… đó là bố em."
"Tác giả này rất nổi tiếng. Ông ấy có trong danh sách tham khảo chương trình học thạc sĩ của anh. Anh cũng quan tâm tới cuốn này. Anh sẽ mua và cho chú mày mượn."
Có thực sự cần thiết phải mua cuốn sách của bố đẻ mình không nhỉ? Mà liệu có đúng bố của cậu không? Nhỡ có thể có nhiều người tên là Gaspard Morlaisse? Ernest, cho tới lúc này thì thực ra là chưa có bố, liệu có thể bỗng nhiên lại có một ông bố nổi tiếng? Cậu mải mê tự đặt ra một loạt câu hỏi tới mức im lặng suốt từ khi chuyển những chiếc hộp từ xe đẩy vào cốp xe minibus cho tới lúc khuân hàng từ xe vào trong căn hộ nhà Montardent.
"Chú mày ở lại ăn tối nhé?" Dan hỏi cậu, anh có nhiệm vụ nấu ăn vào thứ hai.
"Dạ không, em cám ơn. Em về đây… Bà em…" Nhưng cậu không thể quay đi mà không hỏi.
"Anh Dan này. Làm thế nào để tìm được địa chỉ một tác giả hả anh?"
"Em viết thư gửi cho nhà xuất bản, em nhìn thấy không, địa chỉ ở dưới bìa ấy. Này, em muốn đọc trước không?"
"Vâng, cảm ơn anh, nếu anh muốn", Ernest nói, cố giấu vẻ hấp tấp vội vàng xếp cuốn sách vào trong cặp, để tránh không cho bà nội nhìn thấy. Cậu sợ bà lại càng buồn hơn khi nhìn thấy cuốn sách.
Những Lá Thư Không Gửi Những Lá Thư Không Gửi - Susie Morgenstern Những Lá Thư Không Gửi