There is always, always, always something to be thankful for.

Unknown

 
 
 
 
 
Tác giả: Harold Robbins
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: The Adventurers
Dịch giả: Lê Văn Viện
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Upload bìa: Little rain
Số chương: 150
Phí download: 11 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3228 / 32
Cập nhật: 2016-01-08 08:10:00 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 7
antiago, tay Anh-điêng, bứt nắm lá từ một bụi cây dưới vịnh, lấy hai tay vò nát. Rồi hắn cúi xuống vục một ít bùn ở bên bờ hố nước. "Đắp vào mặt đi", hắn nói. "Sẽ khỏi đau đấy".
Roberto và tôi đều làm như chỉ dẫn. Bùn non mát rượi. Tôi nhìn nó. "Có đau không?" tôi hỏi một cách trân trọng.
"Ít thôi".
"Tớ chưa bao giờ bị thương cả", tôi nói.
Nó ra chiều kiêu hãnh, sờ lên vết cắt nhẹ. "Có lẽ nó sẽ để lại một vết sẹo". Nó nhìn tôi, vẻ chê bai. "Nhưng của cậu thì sẽ không. Những vết cào chẳng sâu như vết thương do dao đâu".
"Ồ" tôi thất vọng nói. Tôi chả có gì để khoe cả.
Tôi nhìn về phía Manuelo và Mèo Bự. Họ đang thì thầm với nhau dưới một gốc cây. Thỉnh thoảng họ lại liếc sang mấy phụ nữ đang ngồi dưới đất bên rìa bãi trống.
"Chẳng hiểu họ chuyện trò gì thế nhỉ?" tôi hỏi.
"Tớ không biết" Roberto nói. Nó không nhìn Manuelo và Mèo Bự mà chăm chăm nhìn mấy ả. "Đứa trẻ nhất không đến nỗi tồi".
"Cậu có cho là họ giận bọn mình không?"
"Ai cơ?" giọng Roberto hơi bối rối. Rồi nó nhìn qua và hiểu ý tôi. Nó lắc đầu. "Tớ cho là không đâu. Nếu tụi mình không đến đây để báo cho họ thì họ đã chết sạch rồi".
"Ừ".
"Và cuối cùng thì tớ đã nhảy vào thằng đội để cản hắn".
Tôi nhìn Roberto chằm chằm. Tôi cứ tưởng khi đó nó ngã. "Cậu rất dũng cảm".
"Cậu cũng thế", nó lại liếc các phụ nữ. "Tớ chỉ mong họ đừng có bàn soạn nữa. Tớ đã sẵn sàng chơi một đứa ngay đây!"
"Thật à?"
"Là cái chắc".
Bàn soạn xong, Mèo Bự đi tới chỗ chúng tôi. Qua đống xác, hắn dừng lại bên Diego. Santiago nói "Tội nghiệp Diego".
Giọng Mèo Bự chẳng hề xúc động "Tội nghiệp Diego cái cứt gì! nó quá ngu xuẩn. Đã bao nhiêu lần tớ bảo là đừng có trố mắt ra mà nhìn một cách ngớ ngẩn. Đáng đời".
Santiago nhún vai rồi quay đi khi Mèo Bự đi tiếp tới chỗ chúng tôi. "Bọn nhỏ ổn chứ?"
"Vâng", Roberto trả lời cho cả hai.
"Tốt", hắn nói. "Các cậu quay lại lấy ngựa được không? Chúng ta có nhiều thứ phải chở đấy".
Roberto nói trước khi tôi kịp phản ứng. "Các anh sẽ làm gì với đám phụ nữ?"
Mèo Bự nhìn nó. "Canh gác, cho đến khi các cậu trở lại".
"Vậy thì tôi sẽ ở lại giúp canh gác chúng", Roberto nói. "Cử một trong những người khác đi với Dax".
Mèo Bự chằm chằm nhìn nó rồi bước lại chỗ Manuelo. Họ lại thì thầm. Cuối cùng, Mèo Bự trở lại.
"Nếu được ở lại, về nhà các cậu sẽ không nói gì chứ?"
Roberto gật đầu.
Tôi thì chẳng ch hắn nói thế nghĩa là thế nào, nhưng tôi cũng muốn ở lại nếu như Roberto được ở lại. "Tôi cũng hứa sẽ chẳng nói gì hết".
Giọng Mèo Bự nhẹ hẳn đi. "Cậu sẽ ở lại" hắn nói. "Chúng tớ có công việc quan trọng cho cậu hơn là việc đi lấy ngựa. Đó là việc cảnh giới. Chúng tớ không muốn tên lính đã trốn thoát sẽ trở lại và bất thần tóm cổ chúng ta như tên đội. Đi ngược đường trở lại khoảng một phần tư dặm và hết sức cảnh giác!"
"Tôi không biết", tôi nhìn Roberto nhưng nó chẳng nói gì.
Mèo Bự rút khẩu súng lục ở thắt lưng ra. "Đây, cầm lấy. Nếu thấy hắn thì bắn báo động một phát lên trời".
Điều đó làm cho tôi vững tâm. Đây là lần đầu tiên có người cho tôi cầm một khẩu súng lục.
"Cẩn thận" Mèo Bự nói. "Đừng có bắn vào mình đấy".
"Không" tôi trịnh trọng trả lời, liếc quanh xem thử những người khác có nhìn mình không. "Đừng lo. Nếu hắn ở quanh đây thì tôi sẽ báo cho anh".
Tôi đi xuôi con đường được khoảng một trăm bộ thì nghe thấy tiếng cười của họ, và không hiểu vì sao họ lại cười. Tôi đã đi khuất hẳn mà tiếng cười vẫn còn dội theo. Khi đoán chừng mình đã đi được khoảng phần tư dặm, tôi trèo lên một cái cây cao để có thể nhìn bao quát xung quanh.
Khoảng mười lăm phút sau, tôi bỗng thấy bồn chồn. Nếu như tên lính có ở quanh quất đâu đây, thì tôi cũng chẳng nhìn thấy hắn. Tôi phải ở đây bao lâu? Mèo Bự không nói gì về điều này cả. Tôi chờ thêm vài phút rồi quyết định trở lại hỏi hắn.
Tôi gần như chạm trán với họ khi lại nghe thấy tiếng cười. Bằng vào bản năng, tôi leo lên cây. Có một điều gì đó bảo với tôi rằng họ có thể cáu nếu như thấy tôi trở lại, vào lúc đó, nhưng trí tò mò đã thắng tôi.
Tất cả bọn họ tụ tập ở rìa bãi trống. Thoạt tiên, tôi không thấy được họ đang làm gì, bởi vì họ ở sâu trong bóng rợp của một cái cây lớn. Tôi lặng lẽ đi vòng sang phía bên kia của bãi trống. Nhưng tất cả những gì tôi thấy được là cả một đống thân thể hỗn độn. Và chợt hiểu ra.
Nhưng đấy không phải là cảnh lưu lại trong ký ức tôi. Những người đàn bà này chẳng hề sợ hãi. Họ không la thét, còn cười ngặt nghẽo nữa là đàng khác.
Santiago Lớn đang ngồi tựa gốc cây, điếu xì gà nhỏ lủng lẳng trên môi. Nét mặt hắn thoả mãn một cách bí ẩn. Tôi đưa mắt tìm Roberto. Bỗng nó chui ra khỏi bụi cây, tay cầm quần.
Tôi chằm chằm nhìn. Nó nói đúng, tôi miễn cưỡng nghĩ vậy. Của nó to hơn của tôi, sừng sững như một chiếc cột cờ nhỏ.
Santiago Bé nói gì đó với mọi người qua kẽ răng. Yên lặng bỗng bao trùm khi tất cả bọn họ quay nhìn Roberto.
Mèo Bự nhổm lên, cái bụng trắng hếu nhẵn thín. Hắn làu bàu và tôi nghe giọng hắn qua bãi đất trống. "Đã đến lúc rồi. Tướng quân sẽ biết ơn đấy. Phải không? Nó đã là người đàn ông rồi".
Người đàn bà mà Mèo Bự nằm lên trên kéo hắn xuống. Hắn cáu bẳn gạt tay thị đi. "Phò!" hắn đẩy thị ra rồi đứng lên.
Chậm rãi, Manuelo và Santiago Bé cũng đứng lên. Manuelo đổ ít nước lên bụng rồi lau khô bằng chiếc khăn bông. Hắn quay về phía Roberto. "Như đã thoả thuận. Cậu được chọn".
Roberto nhìn đám phụ nữ. Họ nằm đó, trần truồng, vẫn long lanh mồ hôi, ngước nhìn nó bằng những cặp mắt hững hờ. "Tớ lấy con này", nó chỉ.
Người nó chọn không hơn một cô bé mới lớn là bao. Tôi thì tôi sẽ chọn một trng những người khác, vú họ to hơn, và đấy là cái mà Roberto bảo tôi là nó thích. Nó sụp xuống trên hai đầu gối ở phía trước thị. Cùng với tiếng cười, thị đưa tay kéo ập nó xuống rồi giơ hai đùi lên mà khoá chặt quanh người nó.
Tôi thấy hai đùi và cặp mông béo trắng của thị gần như cuộn chặt lấy Roberto. Tôi nhìn những người khác. Họ đang rất thích thú. Một giây sau Manuelo quay sang và đổ xuống người đàn bà gần hắn nhất. Tôi nghe thị làu bàu khi khoá hai đùi quanh hắn. Lại một tiếng kêu nữa và Mèo Bự lao vào với một thị khác.
Tôi lại quay nhìn Roberto. Hai đứa rập rình trong một vũ điệu vô nhịp kỳ quặc. Tôi thấy một sự kích thích râm ran trong mình. Tim tôi đập như trống làng và một nhói đau kỳ lạ lan ra từ háng tôi. Miệng tôi bỗng khôcong. Tôi không thở được.
Roberto bỗng rú lên, vật vã một cách điên dại như thể cố thoát cơn ghì xiết của người đàn bà. Sửng sốt, tôi cảm thấy mình trượt đi, vội tóm lấy một cành cây, nhưng đã quá muộn. Tôi rơi từ trên cây xuống gần như ngay dưới chân họ.
Manuelo lăn ra và nhìn tôi. "Trật lấc!"
"Đồ nói dối!" tôi quát lên.
Mèo Bự quay đầu lại. "Cậu phải gác con đường cơ mà".
"Đồ nói dối!" tôi quát lên, lao và người đàn bà gần nhất, đít nhấp nhổm, bắt chước vũ điệu của Roberto. "Tôi cũng muốn hiếp một con!"
Mèo Bự lôi tôi lại. Tôi vùng vẫy. "Buông ra! Buông tôi ra!".
Tôi vần còn đang nhấp nhổm một cách cuồng dại khi bị Mèo Bự nhấc bổng khỏi mặt đất. Tôi vùng vẫy và đấm túi bụi vào mặt hắn. Tôi khóc. "Nếu tôi đã đủ lớn để giết người thì tôi cũng đủ lớn để hiếp đàn bà! Tôi chẳng kém gì Roberto cả!".
Nhưng hai cánh tay Mèo Bự đã ghìtg sát vào bộ ngực nhễ nhại mồ hôi của hắn. Tôi ngửi thấy đầy mùi mô hôi của đàn ông và bỗng cơn sốt vùng vẫy trong tôi biến mất.
Tay hắn nhẹ nhàng xoa đầu tôi. "Thôi nào, con gà trống nhỏ của tôi" hắn thì thào. "Bình tĩnh. Mọi thứ sẽ đến với cậu đúng lúc. Chẳng mấy chốc cậu sẽ là một người đàn ông".
Những Kẻ Phiêu Lưu Những Kẻ Phiêu Lưu - Harold Robbins Những Kẻ Phiêu Lưu