This nice and subtle happiness of reading, this joy not chilled by age, this polite and unpunished vice, this selfish, serene life-long intoxication.

Logan Pearsall Smith

 
 
 
 
 
Tác giả: Louis Sacha
Thể loại: Tiểu Thuyết
Dịch giả: Hương Lan
Biên tập: Quoc Tuan Tran
Upload bìa: Quoc Tuan Tran
Số chương: 49
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1229 / 67
Cập nhật: 2016-06-09 04:42:48 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 7
ất nhiều người không tin vào lời nguyền.
Cũng rất nhiều người không tin vào tắc kè đốm vàng, nhưng một khi bị chúng cắn rồi thì chẳng có gì khác giữa việc tin hay không tin.
Quả là kỳ cục khi các nhà khoa học đặt tên cho loài tắc kè này dựa theo những đốm vàng trên thân chúng. Mỗi con có đúng mười một đốm, nhưng rất khó trông thấy những cái đốm trên nền da màu vàng nhạt.
Loài tắc kè này dài từ một tấc rưỡi đến hai tấc rưỡi, có đôi mắt lồi đỏ ngầu. Thật ra mắt chúng màu vàng, chỉ vành da bao quanh mắt có màu đỏ, nhưng người ta hay nói về đôi mắt đỏ của chúng. Răng chúng đen, lưỡi trắng đục.
Quan sát tắc kè đốm vàng, hẳn ta sẽ nghĩ: lẽ ra nó phải được đặt tên là tắc kè “mắt đỏ”, hoặc tắc kè “răng đen”, hoặc có thể là tắc kè “lưỡi trắng” mới đúng.
Nếu ai từng lại đủ gần để trông thấy những đốm vàng, bảo đảm người đó sẽ chết chắc!
Tắc kè đốm vàng thích sống trong những cái hố, nơi chúng tìm được chỗ trốn tránh ánh nắng mặt trời và chim săn mồi. Thông thường có khoảng hai mươi con tắc kè đốm vàng sống trong một hố. Nhờ cặp giò mạnh mẽ, chắc khỏe, chúng có thể phóng lên khỏi hố để tấn công con mồi. Chúng ăn bọn thú nhỏ, côn trùng, gai xương rồng và vỏ hạt hướng dương.
Stanley đứng dưới vòi hoa sen, để mặc cho làn nước lạnh tưới lên cơ thể nhức nhối và nóng hổi của mình. Đó là bốn phút trên thiên đàng. Đã là ngày thứ hai liên tiếp cậu không dùng đến xà phòng. Cậu mệt rũ.
Dãy nhà tắm không có trần, những bức vách cách mặt đất chừng tấc rưỡi, trừ các góc. Không có cống thoát nước dưới nền nhà. Nước cứ chảy luồn qua khe tường và nhanh chóng bốc hơi dưới ánh nắng mặt trời.
Cậu thay bộ đồ sạch màu cam vào, quay trở lại lều, nhét đồ dơ vào rương, lấy bút và hộp đựng giấy ra và đi tới Phòng Giải Trí.
Tấm biển gắn trên cửa ghi: PHÒNG ĐỒ NÁT.
Hầu như mọi thứ trong phòng đều gãy, vỡ - tivi, máy bắn đạn, đồ đạc. Ngay cả những con người trong đó trông cũng bèo nhèo - những cơ thể mệt lử nằm ườn trên những chiếc ghế và trường kỷ.
Tia X và Nách đang chơi bi-a mười sáu banh. Mặt bàn bi-a nhắc Stanley nhớ đến đáy hồ. Nó đầy những cục u và lỗ, bởi vì có quá nhiều kẻ khắc tên viết tắt của mình lên mặt lớp nỉ.
Bức tường đằng kia có một hốc lõm gắn cái quạt điện - một thứ máy lạnh rẻ tiền. Ít ra thì quạt vẫn còn hoạt động.
Khi Stanley băng qua căn phòng, cậu vấp phải một cái chân thò ra.
- Ê, phải nhìn chớ! - một đống thù lù màu cam trên ghế la lên.
- Mày phải nhìn thì có - Stanley lẩm bẩm. Cậu quá mệt để quan tâm đến những việc khác.
- Mày nói gì? - Đống Thịt đó sừng sộ.
- Chẳng nói gì - Stanley đáp.
Đống Thịt chồm lên. Nó to gần bằng Stanley và rắn chắc hơn nhiều.
- Mày có nói mà - Nó chọc một ngón tay ú nu vào cổ Stanley.
- Mày nói gì?
Đám đông lập tức bu quanh chúng.
- Bình tĩnh! - Tia X can ngăn. Nó đặt tay lên vai Stanley và cảnh cáo:
- Mày đừng lôi thôi với Mọi Hang.
- Mọi Hang! Hay! - Nách gật gù.
Stanley nói:
- Tôi không muốn rầy rà. Tôi mệt phờ rồi, thế thôi.
Đống Thịt càu nhàu.
Tia X và Nách xốc Stanley tới một cái đi-văng. Mực Ống nhích sang bên lấy chỗ cho Stanley ngồi xuống.
- Mày có thấy Mọi Hang ngoài đó không? - Tia X hỏi.
- Mọi Hang là thằng du côn đội lốt công tử bột - Mực Ống nhận xét, nó khẽ đập cánh tay Stanley.
Stanley ngả lưng tựa vào thành đi-văng bọc nhựa vinyl rách te tua. Dù đã tắm nhưng thân thể cậu vẫn còn tỏa nhiệt - Em chẳng cố gây sự làm gì - cậu thều thào.
Điều cuối cùng cậu muốn làm sau khi tự giết mình suốt ngày trên hồ là đánh nhau với một thằng được gọi là Mọi Hang. Cậu mừng vì Tia X và Nách đã tới giải cứu cậu.
- Hà, cái hố đầu tiên của mày thế nào? Mực Ống hỏi.
Stanley rên rỉ, mấy thằng kia cười rú.
- Hừ, hố đầu tiên là hố khó nhất - Stanley nói.
- Ăn nhằm gì - Tia X bảo - Hố thứ hai còn khó hơn nhiều. Mày đã bị thương tích trước khi bắt đầu rồi. Nếu mày tưởng bây giờ mày đau thấu trời thì cứ chờ đấy coi sáng mai mày thấy làm sao, đúng không?
- Trúng bóc - Mực Ống đồng tình.
- Với lại, niềm vui qua rồi - Tia X tiếp.
- Niềm vui gì? - Stanley hỏi lại.
- Đừng có dối tao - Tia X vặn vẹo - Tao cá là mày luôn muốn đào một cái hố thật to, đúng không? Tao nói đúng không?
Thật tình là trước đó Stanley chẳng nghĩ gì đến điều ấy, nhưng cậu biết tốt hơn nên thừa nhận với Tia X rằng hắn nói đúng.
Tia X nhai tiếp:
- Mọi tên nhóc trên thế gian này đều muốn đào một cái hố to đùng, rộng tới tận Trung Quốc, đúng không?
- Đúng - Stanley nhất trí.
- Hãy nghĩ lời tao nói đi - Tia X bảo - Tao nói thế đấy. Nhưng giờ thì niềm vui qua rồi. Mà mày vẫn cứ phải đào, đào nữa, đào nữa, đào miết.
- Trại Trò Vui - Stanley buông lời.
- Cái gì trong hộp vậy? - Mực ống hỏi.
Stanley quên khuấy mất mình đang mang theo cái hộp.
- À, giấy. Em định viết thư cho mẹ em.
- Cho mẹ mày? - Mực ống cười ồ lên.
- Mẹ sẽ lo lắng nếu em không viết thư.
Mực Ống quắc mắt.
Stanley ngó quanh phòng. Đây là nơi dành cho bọn con trai trong trại vui chơi giải trí. Nhưng chúng làm gì? Chúng đập phá. Màn hình tivi nát bấy, tựa hồ như ai đó đã đạp một bàn chân xuyên qua nó. Hầu hết bàn ghế đều mất ít nhất một chân. Tất cả mọi thứ đều cập kênh và xộc xệch.
Stanley chờ, mãi đến khi Mực Ống đứng lên nhập vào đám chơi bi-a, cậu mới viết thư.
Mẹ yêu quý,
Hôm nay là ngày đầu tiên con ở trại, và con đã kết thân với mấy người bạn. Tụi con ở trên hồ suốt ngày, vì vậy con mệt lắm. Khi nào con thi đậu môn bơi, con sẽ học qua môn trượt nước.
Con của mẹ.
Stanley dừng bút. Cậu linh cảm có ai đó đang đọc thư qua vai mình. Cậu quay lại và thấy Zero đang đứng đằng sau đi-văng.
- Tớ không muốn mẹ lo lắng về tớ - Stanley giải thích.
Zero chẳng nói gì, chỉ dòm trân trân vào lá thư với vẻ nghiêm trọng, nét mặt giận dữ.
Stanley nhét lá thư vào hộp đựng giấy.
- Đôi giày có chữ X màu đỏ trên lưng phải không? - Zero hỏi cậu.
Stanley ngớ người ra một lúc, nhưng sau cũng hiểu Zero đang hỏi về đôi giày của Clyde Livingston.
- Phải - Cậu trả lời, thắc mắc tại sao Zero lại biết điều đó. Nhãn hiệu X vốn là thương hiệu giày nổi tiếng. Có lẽ Clyde Livingston quảng cáo cho hiệu giày này.
Zero nhìn cậu chăm chú một lúc, cũng với vẻ nghiêm trọng như khi nhìn lom lom vào lá thư.
Stanley thọc ngón tay vào một cái lỗ trên đi-văng bọc nhựa vinyl và lôi ra một dúm nệm nhồi. Cậu không ý thức được mình đang làm gì.
- Đi ăn tối nào, Mọi Hang - Nách rủ.
- Đi không, Mọi Hang? - Mực Ống phụ họa. Stanley nhìn quanh và thấy Nách và Mực Ống đang gọi mình.
- Ờ, đi - cậu đáp. Cất bút vào trong hộp, Stanley đứng lên, đi theo mấy thằng kia ra bàn ăn.
Không phải Đống Thịt, mà chính cậu mới là Mọi Hang. Cậu xụ vai trái xuống. Như thế vẫn còn hay hơn là Bao Hèm.
Những Cái Hố Những Cái Hố - Louis Sacha Những Cái Hố