Tôi luôn cố gắng làm những gì tôi chưa biết và nhờ đó, tôi có thể làm được những điều tưởng như ngoài khả năng của mình.

Pablo Picasso

 
 
 
 
 
Tác giả: Khánh Di
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 12
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1543 / 3
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 8/12
ổm nay, từ nhỏ Xuân Hiếu rủ rê, phòng tôi bị cuốn vào trò chơi cầu cơ. Nếu không nói là cực kỳ lậm.
Thực tình tôi cũng không rõ hư thực thế nào. Vì tụi nó có bao giờ cho tôi đặt tay vào đồng xu đâu ( mà nếu có chắc gì tôi đã dám). Những chuyện như thi cử môn này môn kia mấy điểm vì chưa thì nên chưa thể biết. Hỏi chuyện người yêu người iếc (chủ yếu nhất) thì cứ mơ mơ hồ hồ, từ từ bạch mã hoàng tử sẽ xuất hiện. Còn tương lai... Ôi trời, hơn bốn năm nữa mới có thể kiểm chứng. Biết tới ra trường tụi tui có ai nhớ nổi đến không.
Vậy mà mê lắm, tin lắm, cả phòng hầu như ai cũng răm rắp mới là lạ chứ.
Trong đó có chuyện tôi sắp có người yêu. Tụi nó cứ một hai là tui sẽ có, sắp có và gần có. Cơ đã nói thì làm sao mà sai cho được (?). Ai cũng nghĩ mặc nhiên là người chết thì phải biết được mọi chuyện. Không biết tụi nó cuồng tín một cách vô tình hay là cố tình để chọc tôi. Ðối với tụi nó, hoặc là cái anh chàng từng đá lông nheo hoặc là cái tên Thanh Tân. Dứt khoát phải là một trong hai người đó. Tôi đã từng hỏi tại sao thì đều thấy những cái mặt nghênh nghênh trả lời là tại... cơ, do cơ và dĩ nhiên là phải nghe theo... cơ!
Tên Tân thì rõ ràng quá nên tôi không thể cải chính. Còn anh Hải kia mới là oan ức. Khi không lại bị lôi luôn vào cuộc. Mấy con nhỏ này đã chọc thì có trừ ai, trong khi tôi đã giãi bày bao nhiêu lần. Này nhé, năm khi mười họa anh ta mới lên trường một lần, mà cũng thỉnh thoảng lắm tôi với anh ta mới ngẫu nhiên gặp nhau. Có lúc chỉ mới có nói dăm ba câu thì đã goodbye mất tiêu. Có ai yêu nhau mà như vậy không. Nói hết lời mà vẫn không tin. Mấy nhỏ này ngộ thiệt!
Rồi tới "cô bói" Mỹ Oanh nữa chứ. Nhất định bắt tôi đọc tên anh ta trong lúc xào bài. Và kết quả là tim hai người đang hướng vào nhau. Ngoài nó ra thì cả phòng có ai biết bói toán gì đâu nên nó bảo sao thì cứ biết vậy. Tôi không chịu nhận thì nó bảo là tôi giả bộ dối lòng. Giấu ai được chứ đừng hòng giấu nó, một người coi bói chí công vô tư nhất vì không lấy tiền. Nó còn dám thề nói không đúng sẽ bị thi lại môn xác suất hoặc môn Ðộng vật. Tưởng gì, phải nó thề môn nào còn tin, chứ hai môn đó ấy à, không thi lại thuộc hàng... của hiếm. Hơn nữa, cơ cũng phán nó thi lại Ðộng vật, giờ có thề cũng không ngại miệng.
Còn tôi. Vốn sơ là tin cơ lắm chỉ riêng chuyện này thì hơi hơi... không lắm mấy. Bằng chứng là cơ đã đoán sai tôi hết một lần. Nhưng cũng không dại dột chống án, rủi cơ giận bày ra trò trừng phạt tôi thì sao. Như lần vừa rồi nhỏ Kim Mai với Liên Hoa đó, giỡn giỡn làm sao mà bị cơ giận. Bắt cả hai phải lập tức đi ra vườn điều. Cả phòng xúm vô năn nỉ quá trời mà cơ nhất quyết không chịu. Thậm chí xin đi theo cũng không cho. Báo hại hai đứa nó đi mà mặt mày xanh lè xanh lét. Tụi nó đi rồi còn lại bốn đứa tôi run muốn chết, cả đám cầu trời khẩn phật không ngớt. Nhất là tôi, cứ "Nam mô a di đà phật" cho đến lúc tụi nó về. Mà có xảy ra gì đâu... mặt hai đứa nó tươi như hoa, hí ha hí hửng. Thì ra vừa tới đầu đường đã gặp hai anh thú y K8, sau khi biết lý do hai cô đi lạc loài ra đây bèn tội quá dẫn cho đi ăn chè. Ăn xong hộ tống trở về... còn muốn gì nữa.
Nhưng lần đó về sau, mỗi lần có ai đề xướng cầu cơ là mọi người lơ lơ, dần dần quên luôn. Người mừng nhất là tôi chứ còn ai. Không lợi dụng cơ bảo thế này phán kia những chuyện tình cảm lăng nhăng sẽ bị cho vào xó xỉnh. Và những câu hỏi " khiếm nhã, tò mò" quá mức đại loại như "ảnh có nói gì với mi chưa?" sẽ không ai nhớ để lâu lâu nhai lại... Quả thật là phúc cho tôi lắm thay!
Hoa Xinh vừa đi đâu về, đứng nhìn tôi thật lâu mới lại giường ngồi. Sau đó thở vắn thở dài cả buổi mới nói:
- Ta nói cái này mi đừng giận ta nghe An.
Chưa biết chuyện gì nhưng tôi đã căng người chuẩn bị tinh thần liền. Gì chứ nhìn điệu bộ rón rén như mèo không giống ngày thường của nói là đủ lo rồi.
Hoa Xinh cứ ngập ngừng mãi:
- Thầy Tuấn... đang triển lãm mấy con bướm của mi bên trại.
Tôi tưởng như bên công trường phá đá vừa nổ một cái ầm:
- Thiệt không đó mi?
- Thiệt...
Tôi nhổm người:
- Vậy giờ làm sao?
Hoa Xinh ấp úng:
- Ta không biết... Ðịnh về hỏi mi coi tính sao.
Tôi dở khóc dở cười:
- Hoa Xinh ơi là Hoa Xinh. Mi giết người không gươm đao rồi.
Hoa Xinh buồn rầu:
- Thiệt, ta đâu có ngờ như vậy.
Tôi bực mình xẵng giọng:
- Vậy sao bữa hổm mi nói chắc lắm.
Hoa Xinh ngồi im, tôi vùng vằng:
- Ta không biết đâu. Mi tính sao thì tính đi.
Hoa Xinh rụt rè:
- Hay để ta qua xin lỗi hắn nghe.
Nghe ồn ào Liên Hoa thò đầu xuống:
- Gì vậy tụi mi?
Tôi liếc mắt về phía Hoa Xinh:
- Thì chuyện mấy con bướm đó. Ta đã nói không mà ráng mượn cho được. Giờ thầy đem ngay mẫu đó triễn lãm bên trại rồi kìa.
- Chết chưa. Qua xin lại liền, được không? - Liên Hoa mách nước.
Tôi nhìn Hoa Xinh hy vọng, nhưng nó đã lắc đầu, nói nhỏ:
- Không kịp đâu, hắn thấy rồi, trước ta nữa.
Tôi muốn đứng tim. Chết thật rồi! Phen này đừng hòng tên Tân ngó đến mặt tôi. Hắn sẽ cho là tôi coi thường hắn. Dám đem cho người khác mượn quà của hắn tặng. Làm sao bây giờ? Tôi vò đầu bứt tóc và cả buổi vẫn không nghĩ ra cách gì cứu vãn. Khổ ơi là khổ!
Liên Hoa cũng nhiếc Hoa Xinh phụ tôi:
- Mi đúng là nghiệt thiệt đó Hoa Xinh. Biết là quà của người ta mà cứ ỉ ôi mượn hoài. Không cho thì buồn vui đủ thứ. Thế nào tên Tân cũng giận nói cho coi.
- Vậy giờ ta đi xin lỗi...
Liên Hoa liếc nó:
- Xin lỗi thì phải xin rồi, nhưng bảo đảm hắn không hết giận đâu.
Rồi nói còn quay qua "mắng" luôn cả tôi nữa:
- Ðã cản rồi mà không chịu nghe. Cứ sợ bạn thấp điểm, sợ bạn buồn... sợ không đáng cũng sợ. Mấy tên nhóm nó không lo thì thôi mắc gì đến mi. Giờ nhóm nó tám điểm đó, mi với nó vui nổi không?
- Thi ai mà biết. Hỏi mi chứ thấy mấy con bướm đã ít mà còn xấu. Ðem nộp thầy cho chừng... năm điểm là cùng. Rủi nó bị dưới trung bình rồi sao chịu nổi.
- Vậy giờ nó tám điểm mi vui lắm há.
Tôi cáu kỉnh:
- Nó vui chứ mắc gì bắt ta vui.
Hoa Xinh buồn xo:
- Bữa đem nộp ta tính đợi thầy chấm xong rồi xin lại liền. Nhưng thầy bảo đem về khoa chấm chứ không chấm tại lớp. Bởi vậy ta đâu có dám nói. Ai ngờ thầy lại chọn trúng mẫu đó... xui gì đâu.
Liên Hoa lườm:
- Ðợi tới mi ngờ là hết cách cứu.
- Giờ tụi mi nghĩ phụ ta phải ăn nói làm sao cho hắn đừng có giận nè. Rầu quá! - Tôi rầu rĩ.
Hoa Xinh bỗng tươi nét mặt:
- Biết đâu lại hay mi. Xưa giờ mi cũng đâu có định ưng hắn, sẵn dịp này coi như trả lời.
Tôi hoảng hồn la lên:
- Mi đoản hậu cũng vừa thôi nghe. Bộ hết cách trả lời rồi hả? Tình cảm của người ta mi làm như giỡn chơi được vậy.
Liên Hoa đế thêm:
- Nhỏ này chắc muốn bị ăn đòn.
Hoa Xinh hơi hoảng:
- Ủa, không được hả. Ai biết.
Tôi lại thở dài thườn thượt:
- Làm sao giờ ta. Chiều nay có tiết học hè. Mặt mũi nào mà dám gặp hắn.
Liên Hoa chép miệng:
- Thôi thì cứ nói thiệt chứ sao bây giờ. Hắn có giận thì ráng năn nỉ. Mua cóc, ổi, xoài, mận đem lại để chứng tỏ mình có thành ý. Hay kẹo cũng được.
Tôi lườm:
- Ở đó mà giỡn.
- Chứ sao nữa. Mi từng nói hắn con nít lắm mà. Dỗ bằng kẹo là phải quá chứ lị.
Tôi nhăn mặt. Liên Hoa hỏi ướm:
- Hay là bây giờ mi đã thấy hắn... hết giống con nít?
Tôi nhìn nó lạ lùng:
- Mi nói vậy là sao?
- Là mi... cảm động.
Hai đứa nó ngó tôi lom lom, chờ coi tôi phản ứng thế nào. Tôi bực mình không thèm nói nữa mà ngó chỗ khác. Nhỏ Hoa Xinh này đúng là... đại ác. Nỡ nào đẩy tôi vào hoàng cảnh khó xử thế nào. Giận nó xong tôi lại giận mình, nhẹ dạ làm chi cho giờ hối hận.
Thời gian gần đây tôi biết tên Tân dành nhiều cảm tình cho tôi lắm. Nhưng không lẽ hắn chưa nói gì mình đã lo trước? Mà đợi hắn ngỏ ý thì cũng không ổn. Từ chối dù khéo đến đâu cũng làm người ta buồn. Nghĩ một người phải buồn vì mình là tôi sợ quá, nên cố tránh không để cho hắn biết. Lúc nào tôi cũng để ý không tên này thì cũng nhỏ kia che chắn, chứ không còn dám đứng riêng với hắn như dạo trước. Ở trên lớp hay đâu cũng vậy, tôi hy vọng riết rồi hắn sẽ chán và sẽ tự hiểu, như thế nhẹ nhàng hơn nhiều. Tôi với hắn sẽ không ai bị khó xử.
Nhưng giờ lại xảy ra chuyện vầy. Thế nào hắn cũng cho là tôi không thực bụng quý món quà của hắn. Vì không quý mới dám cho người khác mượn. Mà khi đã không quý quà thì cũng sẽ không quý người... Chắc chắn là hắn sẽ nghĩ như vậy.
Nếu hắn chỉ nghĩ đến vậy còn đỡ cho tôi. Chỉ sợ hắn cho rằng tôi cố tình chà đạp tình cảm của hắn. Không đáp lại thì thôi chứ nỡ nào làm cho hắn bẽ mặt trước bạn bè. Rồi đây hắn sẽ giận tôi đến không thèm nhìn mặt cho coi. Tại sao trước khi cho Hoa Xinh mượn không hỏi qua hắn một tiếng? Hắn không chịu thì cũng có nơi đổi thừa... Chao ơi! Giờ thì con bướm với cả tâm tình của hắn đang đậu ngờ ngờ ở phòng triển lãm. Có là đá ngây ngô cũng phải biết giận... Hoa Xinh ơi là Hoa Xinh. Phải chi đừng than thở ỉ ôi cho ta nghe đi, thì giờ này ta đâu có mang tâm trạng như là tội phạm? Giải thích làm sao với hắn chuyện bướm đã chích formol mà còn biết bay hở trời!
Phải nói là khổ tâm chưa từng thấy!
Như Là Tình Cờ Như Là Tình Cờ - Khánh Di