Reading is to the mind what exercise is to the body.

Richard Steele, Tatler, 1710

 
 
 
 
 
Tác giả: Thảo Nhi
Thể loại: Ngôn Tình
Biên tập: Oanh2
Upload bìa: Trung Thiều
Số chương: 18
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3389 / 7
Cập nhật: 2016-05-22 23:12:34 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 8
ới 4 giờ 30, Trung Sơn chường mặt đến phòng làm việc của Hiếu Liêm:
- Đi thôi anh Liêm.
Hiếu Liêm nhăn mặt:
- Cậu hẹn với Hạnh Dung thì đi đi, lôi anh theo chi vậy, anh không đi đâu.
- Không được, anh phải đi đừng làm quê mặt người đẹp mà anh Liêm.
Hiếu Liêm buông xuôi, nếu về nhà buổi chiều nắng đẹp như thế này còn buồn hơn, thôi thì cứ xem như có nụ cười là được. Ngoài văn phòng, Nhã Uyên đã biến mất từ lúc nào, cô nàng cứ ngỡ được Trung Sơn hẹn nên chắc đã đi làm đẹp.
Quả thật, tại nơi hẹn, Nhã Uyên đang sốt ruột, cứ đưa khăn lau mồ hôi trán. Vừa trông thấy có cả Hiếu Liêm, Nhã Uyên vừa vui vừa buồn. Vui vì Trung Sơn đến, nhưng buồn vì có cả Hiếu Liêm, cô chỉ mong có được giây phút riêng tư với Trung Sơn.
- Đến lâu chưa Uyên?
Nhã Uyên cười sung sướng, Trung Sơn trông rõ cả chiếc cần cổ to của cô nàng rung rung theo.
- Em mới đến thôi.
Trung Sơn lóng nhóng nhìn ra đường, trong lúc Hiếu Liêm rót nước vào ly.
Nhã Uyên không xấu lắm, có điều quá mập thôi, cái mập đã làm át mất những nét đẹp của cô gái, như chiếc mũi cao và làn da mịn màng.
- Hạnh Dung.
Trung Sơn bật dậy như cái lò so chạy ào ra ngoài. Nhã Uyên ngơ ngác nhìn theo, mặt cô tái hẳn lại. Có cả cô gái ban trưa, nghĩa là...Trung Sơn sẽ đẩy cô cho Hiếu Liêm. Phẫn nộ và cay đắng trào lên trong lòng Nhã Uyên.
- Ngồi đi Hạnh Dung, em uống nước yến nghe?
Hạnh Dung cười duyên dáng, Nhã Uyên nhìn mãi thôi. Cô gái đẹp như vậy nên nào Trung Sơn không mê. Nhã Uyên nghe mình muốn khóc, cô cố giữ vẻ thản nhiên:
- Anh Liêm, đưa em về nhà được không?
Không mong gì hơn, Hiếu Liêm đứng ngay dậy:
- Cũng được.
Ngồi bên cạnh Hiếu Liêm, bây giờ Nhã Uyên mới để cho nước mắt mình trào ra, cô bệu bạo:
- Em xấu lắm phải không anh Liêm?
Hiếu Liêm lúng túng:
- Không, không xấu.
- Vậy sao anh Sơn không yêu em?
Hiếu Liêm thương hại:
- Uyên ạ, tình yêu đôi khi không thể nói được, có khi người ta yêu nhau không vì sắc đẹp mà vì hợp ý nhau, em có thể sẽ gặp người đàn ông nào đó, nhận ra em dễ thương và hợp với anh ấy, cho nên không thể trách Trung Sơn khi Trung Sơn biết em yêu cậu ấy mà cậu ấy không đáp lại.
Nhã Uyên sụt sịt:
- Em biết, tại em mập quá chứ gì, nhưng đâu phải em muốn như vậy, em từng nhịn ăn đến xỉu, từng tập thể dục nhưng mập vẫ mập.
Hiếu Liêm phì cười:
- Tội gì em phải cực khổ như vậy chứ, tin anh đi, ngày nào đó em sẽ gặp một người yêu em.
- Còn anh, tại sao chị Linh bỏ anh?
Hiếu Liêm im lặng, Uyên vừa khơi dậy nỗi đau trong lòng mà anh đã cố quên, nhưng như nhận ra, Uyên bưng miệng:
- Em xin lỗi.
- Không, không có gì. UYên này, hay mình cứ đi chơi đi, chiều đẹp như thế này về nhà làm gì.
- Dạ.
Hiếu Liêm lái xe ra ngoại thành dừng lại bên một con lạch có hàng bạch đàn trông dài theo con lạch. Ngồi xuống một gốc bạch đàn, Hiếu Liêm nhìn ra xa, người buồn cảnh còn buồn hơn.
- Quên nữa, anh có mua nước uống bỏ trong xe, anh đi lấy, anh với em uống.
Nhã Uyên sốt sắng:
- Em đi lấy cho.
- Ừa, chìa khóa nè, em mở cốp xe đó.
Nhã Uyên cảm lấy xâu chìa khóa đi lại xe, cô kêu lên:
- Sao toàn là bia không vậy?
- Em không uống được bia?
- Để thử.
Nhã Uyên xách lại nguyên bọc bia lon, ngồi cách xa Hiếu Liêm một chút. Hiếu Liêm khui một lon bia:
- Dám uống không?
- Chút chút.
Không ngờ chút chút mà Nhã Uyên uống hết cả lon, Hiếu Liêm thảng thốt:
- Say đó.
- Em không sợ, anh đưa em về.
Hiếu Liêm lắc đầu, mai mốt không dại dột đi với con gái thất tình
- Ngồi im, đưa tay lên đầu.
Một họng súng lạnh ngắt dí vào sau ót Hiếu Liêm với giọng lạnh lùng, Hiếu Liêm thảng thốt đến thờ người ra. Anh lại ngu ngốc ra khu ngoại thành rồi.
- Các anh muốn gì?
- Dĩ nhiên là tiền rồi ông bạn ơi, bỏ ra đi.
Hiếu Liêm nhăn mặt:
- Các anh lầm rồi, tôi không mang theo nhiều tiền.
- Hừm, đi xe hộp mà không có tiền.
- Tôi đi xe cơ quan.
Họng súng thúc mạnh vào ót, Hiếu Liêm đau điếng vì sự trả treo của anh, tên cầm sung dữ tợn:
- Tao cấm nói biết chưa?
- Đại ca, con bé....
Tên đàn em hất mạnh chỉ cho tên đàn anh sợi dây chuyền vàng chói và nặng trĩu trên cổ Nhã Uyên. Nhanh như chớp hắn giật tung sợi dây chuyền của Nhã Uyên, tấm lắc đeo tay. Nhã Uyên sợ đến chết khiếp, tên đàn anh cũng không kém, cướp đồng hồ đeo tay của Hiếu Liêm cùng toàn bộ số tiền trong ví.
- Đại ca, có bao nhiêu đây thôi, uổng công mình theo nó.
Bốn mắt hau háu nhìn Nhã Uyên như muốn lột trần cô, Nhã Uyên co rúm người lại:
- Lại đây bà mập.
Hiếu Liêm hốt hoảng:
- Các anh muốn làm gì cô ấy?
- Còn làm gì nữa, không lẽ mày ngu không biết.
Tên đàn anh kéo tuột Nhã Uyên vào bụi cây, Nhã Uyên khiếp đảm hét:
- Cứu em anh Liêm ơi.
Hiếu Liêm cắn mạnh môi, anh ân hận mình đã đưa Uyên ra nơi này, giờ chỉ biết trơ mắt nhìn cô bị chúng cưỡng hiếp.
Hiếu Liêm bậm môi quay đi, làm sao đây?
- Ngồi im, mày nhúc nhích ông bắn đó.
Hiếu Liêm phẫn nộ:
- Các anh còn muốn gì nữa nói đi, rồi buông tha cho cô ấy.
- Tiền, tao muốn tiền mà mày thì không có như ý tao muốn
Nhã Uyên hoàn toàn bị tên cướp bóc trần, cô gào thét cào cấu tên cướp từng bừng.
- Cứu em anh Liêm ơi.
- Nếu như tôi có tiền, cô ấy được tha không?
- Bao nhiều mới được?
- 10 triệu.
- Đừng dóc nghe, tao đã lục tung trên xe rồi.
- NHưng nếu có, có tha cho cô ấy không?
- dĩ nhiên là tha.
- Dưới nệm xe chỗ tay lái.
Tên cướp buông Nhã Uyên ra chạy nhanh lại xe, đúng như Hiếu Liêm nói, chỉ cần kéo cái ghế lên, bên dưới có 1 cái hộp với bó tiền. Chộp lấy, tên cướp sáng mắt:
- Đại ca, mình dọt đi.
Hự, chỉ cần như vậy, Hiếu Liêm tống ngay quả đấm vào mặt tên cướp, rồi tống thêm một cú đá vào bụng gắn, tên cướp buông rơi khấu súng gập người xuống. Nhã Uyên mừng rỡ quên cả mình đang phơi trần, cô vừa chạy vừa hét vang:
- Cướp, cướp.
Hai tên cướp hoảng kinh ôm tiền băng mình mà chạy.
- Đừng la nữa Uyên, ở đây không có ai đâu.
Sực tỉnh, Uyên hoảng kinh ngồi sụp xuống ôm ngực lại. Trời ơi, lúc này đây cô chỉ muốn độn thổ vì sự trần trụi của mình, Hiếu Liêm cởi chiếc áo sơ mi của mình ném lại mà không dám nhìn Uyên.
- Mặc áo vào đi.
Chụp chiếc áo, Uyên hấp tấp mặc vào rồi bưng mặt ngồi bẹp xuống đất mà khóc.
- Mau lên xe rồi vê, bộ muốn bọn cướp trở lại hay sao?
Uyên hoảng sợ ù té chạy lại xe, cô vừa trải qua cơn kinh hoảng nhất của đời mình.
- Cậu đúng là báo hại mà Sơn.
Trung Sơn cưòi hóm hỉnh:
- 10 triệu anh mất em sẽ nói ba tính vào tiền công tác phí, nhưng mất cái đồng hồ và ít tiền mà anh được nhìn Nhã Uyên còn gì bằng.
- Cậu đúng là đồ...cà chớn.
Hiếu Liêm đấm mạnh vào vai Trung Sơn, tưởng nó chia xẻ với mình, hoá ra vừa thuật cho nó nghe nó đã trêu chọc ngay.
- Này, nhớ đừng làm Uyên quê đó.
- Em biết rồi.
Nhưng vào công ty, Trung Sơn không sao không đưa mắt tìm kiếm Uyên. Mọi hôm chưa nhìn thấy người đã nghe tiếng, còn hôm nay đặc biệt cô nàng ngồi trong một góc im như hến. Bắt gặp Trung Sơn tìm kiếm, Nhã Uyên càng thu mình lại, khổ nỗi to con như vậy trốn vào đâu đây.
- Khỏe không mà đi làm Uyên?
Cúi mặt, một vết bầm trên mắt và vết xước trên má. Có mấy người đã theo hỏi cô, cô ấp a ấp úng.
- Té thôi mà.
- Làm việc đi nhé.
Trung Sơn bỏ đi, ngồi một mình Uyên bần thần nhìn mớ giấy tờ trước mặt mình. Trong cái rủi còn có cái may, Hiếu Liêm đã cứu cô, Uyên rùng mình, nếu như bọn cướp chiếm đoạt cô, giờ này chắc cô nằm chết dí một chỗ còn tâm trí đâu mà đi làm. Bỗng dưng Uyên thấy ghét Trung Sơn và có cảm tình với Hiếu Liêm, người như Hiếu Liêm mà bị phụ tình kể cũng đáng buồn cho anh.
- Uyên, cậu mang cái này lên phòng giám đốc trình ký đi rồi gởi cho công ty Đức Thắng.
Uyên giật nảy người nhìn lên:
- Cái gì?
- Mang cái này lên phòng giám đốc trình ký, cậu làm sao vậy?
- Sao tôi lại phải mang đi?
- Nhiệm vụ của cậu, bữa nay cậu làm sao vậy?
Uyên bối rối:
- Hương, cậu đi giùm được không?
Hương nhún vai:
- Người ta đang có cả đống công việc đây nè. Không làm giùm được đâu, mọi hôm cậu thích đi lắm mà, sao hôm nay có tâm sự hả?
- Không có.
Uyên cầm tập hồ sơ hấp tấp đứng lên, nhưng đến phòng Hiếu Liêm cô lại đứng lại. Cô không còn tự nhiên để giáp mặt ông giám đốc của mình. Thật lâu Uyên mới đưa tay lên gõ cửa, cộc, cộc. Tiếng Hiếu Liêm vang lên:
- Vào đi.
Uyên rụt rè bước vào, Hiếu Liêm ngẩng lên nhìn thấy Uyên, anh mỉm cười:
- Tôi tưởng là em nghỉ ở nhà, sao không ở nhà nghỉ cho Uyên?
Uyên lí nhí:
- Em không sao, anh Liêm ký giùm bảng hợp đồng này.
Hiếu Liêm đón tập giấy đọc chăm chú xong rồi ký tên vào, trao cho Uyên. Hiếu Liêm dịu dàng:
- Chuyện hôm qua là lỗi của anh đã rủ em ra ngoại thành, nếu mà có xảy ra chuyện gì chắc anh khó sống. Em sợ lắm phải không?
- Dạ, nhưng mà vì em anh mất 10 triệu.
Hiếu Liêm xua tay:
- Tiền thì có thể kiếm được nhưng cuộc đời con gái em, anh làm sao đền đây, nói tóm lại trong cái rủi còn có cái may.
Đổi giọng hài, Hiếu Liêm pha trò:
- Mai mốt dám đi với anh nữa không?
Uyên đỏ mặt:
- Đâu phải có chuyện không may hoài đâu.
Hiếu Liêm cười lớn:
- Xem ra thì có cũng chưa phải là sợ.
- Em ra ngoài.
Nhìn Uyên, Hiếu Liêm bỗng nhớ lại ngày hôm qua, nước da cô gái trắng phau, bất giác Hiếu Liêm cũng đỏ mặt:
- Anh Liêm đi nhậu không?
Lại Trung Sơn, Hiếu Liêm lắc đầu:
- Cậu đừng báo hại tôi nữa Sơn.
Trung Sơn cười khanh khách:
- Đùa với anh thôi, em có hẹn với Hạnh Dung.
Trung Sơn đóng cửa lại lui ra ngoài, đôi chân nghịch ngợm phóng trên những hai bậc cầu thang. Mình đã yêu mất thôi, Hạnh Dung, anh yêu em. Trung Sơn tưởng chừng như Hạnh Dung đang đứng trước anh với nụ cười duyên dáng.
- Hạnh Dung.
Hạnh Dung hết hồn nhảy lên lề đường, chiếc xe áp sát vào người làm cô mất vía. Nhìn lại, hóa ra Trung Sơn, Hạnh Dung cau có:
- Anh còn kiểu hù nào làm người ta đứng tim nữa không?
Trung Sơn tắt nụ cười:
- Xin lỗi nghe Dung, ai biết Dung yếu tim như vậy.
- Xin lỗi, mai mốt anh làm người ta chết mua quan tài cũng chưa đền được là khác.
- Thôi mà dung, cằn nhằn anh hoài. Đi đâu vậy?
Hạnh Dung giận dỗi:
- Đi đâu không mắc mớ tới anh.
- Hay là thất tình Đinh Bằng lại muốn đi tự tử nữa?
- Anh...
Hạnh Dung quắc mắt nhưng rồi cô dịu xuống ngay:
- Tôi không thèm mắc lõm nổi giận nữa đâu, tôi thừa biết anh muốn chọc cho tôi nổi sùng lên, đừng hòng. Bây giờ anh nói sao tôi cũng không thèm giận.
Trung Sơn phì cười:
- Tôi biết cô giỏi rồi, sao, định đi bộ hoài sao?
Hạnh Dung ngúng nguẩy:
- Có ai mời mình lên xe đâu mà lên, nhưng mà người ta đi xe du lịch sang quá, không dám quen đâu.
- Sợ miệng mồm của cô luôn, xe này là xe cơ quan, không phải xe tôi đâu. Lên xe đi, tôi mời đó.
Nhìn cánh cửa xe được Trung Sơn mở toang ra, Hạnh Dung vẫn làm cao:
- Ai dám đi với ông lớn, xe cơ quan nhưng làm lớn thì mới được ngồi xe con.
Quá quắt, Trung Sơn cười khẽ, anh lại thích con người ngang ngược bướng bỉnh này mới kỳ, yêu thì đúng hơn. Trung Sơn xuống nước:
- Lên xe đi, anh mời em thiệt mà Dung.
- Nể anh em mới lên xe đó nghe.
Trung Sơn cười thầm, anh mà cho xe chạy luôn, cô bé này chắc khóc dầm dề luôn:
- Anh mời em uống nước nghe Dung.
- Anh trả tiền?
- Dĩ nhiên, anh mời mà.
- Vậy thì em uống, có người mời nước...dại gì không uống phải không anh?
- Ừ
Hạnh Dung cười khanh khách vì chọc được Trung Sơn, cô chợt im lại:
- Chị Hai anh chừng nào đám cưới?
- Tháng sau.
- Thật ra cũng không hẳn là em yêu anh Đinh Bằng mặc dù anh ấy đáng yêu và tài hoa.
Trung Sơn mím môi lại, anh chỉ muốn cắn mạnh vào đôi môi kia cho đừng nói ra những lời độc ác.
- Anh thấy em thế nào Sơn?
Khi không lại chuyển đề tài, Trung Sơn nói không thèm nể nang:
- Chua ngoa đanh đá.
- Còn gì nữa không?
- Dữ như bà chằn.
Hạnh Dung cười khanh khách:
- Em không thèm giận đâu, cho anh nói thả ga đó.
- Nhưng mà cũng đáng yêu như một con mèo ngái ngủ.
Trung Sơn nhìn cô gái với cái nhìn dữ dội, không sợ Hạnh Dung nhìn lại Trung Sơn lắc đầu cười:
- Anh chưa thấy ai lạ như em.
- Lạ.
- Ừ, cho nên anh không ngần ngại mà nói... anh thích em.
- Can nghe, chúng ta mới quen nhau, là bạn thôi.
- Em chê anh điểm nào?
- Em đâu dám chê, anh đẹp trai, còn nhà giàu, làm lớn, em đâu dám trèo cao.
- Dung.
Trung Sơn dữ dằn bóp mạnh tay Hạnh Dung, cô gái nhăn mặt vung tay ra.
- Tay anh là cây hả, làm người ta đau muốn chết.
- Tại anh yêu em.
Hạnh Dung ngồi dạt ra giận dỗi:
- Nói mời người ta đi uống nước mà không thấy nước đâu, nói hoài khô cả họng.
Lầm lì, Trung Sơn lái xe lạng qua lạng lại. Hạnh Dung mặc kệ không thèm la, Trung Sơn mỉm cười. Anh bắt đầu thích tính cách của cô gái, chưa ai như cô bé, vừa đáng yêu vừa dữ dằn.
- Lái xe đi, ngắm người ta hoài đụng cột đèn ráng chịu.
- Anh đụng cột đèn cũng có em trong đó nữa cô bé ạ.
Hạnh Dung bật cười đẩy Trung Sơn ra:
- Không dám đâu, em còn yêu đời lắm thưa ngài chủ nhân nhà thương điên.
Trung Sơn cười phá lên, chưa bao giờ anh thấy vui như vậy.
Như Giấc Chiêm Bao Như Giấc Chiêm Bao - Thảo Nhi Như Giấc Chiêm Bao