Số lần đọc/download: 2375 / 54
Cập nhật: 2016-04-19 21:57:31 +0700
Chương 8
D
u thuyền thật đẹp, đẹp như giấc mộng của tôi. Giấc mộng làm chủ một du thuyền và sống những ngày vàng trên biển rộng, xa cách loài người của tôi đã trở thành sự thật. Gần trở thành sự thực. Tôi đã có đủ điều kiện, chỉ còn cần một chút may mắn.
Thời gian dài dằng dặc rồi cũng qua đi. Tôi trở về Đà Nẵng bằng phi cơ và không trở lại kho hàng Thanh Long, tôi tới ngụ Ở một khách sạn nhỏ ven biển. Nơi đây không hẳn là một khách sạn. Nơi đây là một vi-la được chủ nhân làm thành phòng cho mướn, nơi lui tới của những cặp vợ chồng người Pháp. Chủ nhân là một Pháp kiều từng sống nhiều năm ở Đông Dương. Ở đây không ai chú ý đến ai và khung cảnh thật yên tĩnh.
Buổi sáng nắng vàng, từ cửa sổ phòng tôi trong vi-la nhìn ra biển, tôi nhìn thấy du thuyền của tôi — tôi có thể gọi nó là du thuyền của tôi được chứ — nằm ở ven biển. Thuyền đẹp quá. Tôi đứng bên cửa sổ trong buổi sáng đầu tiên nhìn nhắm nó không biết chán. Tôi nghĩ đến chuyện đặt lại tên cho nó là Diễm Lan. Người đẹp như Diễm Lan mới xứng đáng là chủ du thuyền đẹp này.
Sự có mặt của du thuyền ở bến tàu này làm tôi sợ bọn Khôi Bác sĩ cũng để ý thấy. Không biết chúng nó có nghi ngờ gì không? Chắc chắn chúng phải biết vợ chồng Diễm Lan định trốn đi, nhưng cách trốn đi nhanh nhất, được những kẻ cần đi trốn dùng đến nhiều nhất là bằng đường hàng không, tôi hy vọng dù có nhiều thủ đoạn, tên Khôi cũng không nghĩ đến chuyện vợ chồng Diễm Lan lại dùng đến cách đi phiền phức khó thực hiện là đi bằng du thuyền.
Những ngày chờ đợi thật dài.Tôi cũng không dám liên lạc với Diễm Lan mặc dầu rất muốn, và tôi biết là ở trong thành phố kia nàng cũng từng giờ từng phút chờ đợi tin tôi, tôi cũng không dám lảng vảng đi vào phố dù là ban đêm. Chỉ một tình cờ nhỏ cũng đủ làm hỏng tất cả.Trong tình trạng này, tôi không thể chấp nhận được một tình cờ. Tôi phải biết trước tất cả phải đối phó được với tất cả. Có như vậy, thêm nhiều may mắn nữa, tôi mới có thể hoàn thành được nhiệm vụ đưa vợ chồng Diễm Lan ra đi.
Tôi lo âu ba sự kiện nguy hiểm có thể xảy ra. Một: cảnh sát tìm thấy xác Qúi Trâu Lăn và tìm bắt tôi lại. Hai: bọn côn đồ tìm ra được Vũ Dương hoặc chúng nổi nóng tra tấn Diễm Lan bắt nàng phải khai ra hết. Hai chuyện trên đây quan trọng và nguy hiểm ngang nhau. Ba: bọn côn đồ ghi nhận sự có mặt của chiếc du thuyền Đồng Nai ở đây và từ du thuyền tìm tới tôi.Chuyện thứ ba này không nguy hiểm lắm bằng hai chuyện trên, nhưng bất cứ một trong ba chuyện làm tôi lo âu này xảy ra, chuyến đi của chúng tôi cũng trở thành khó khăn nếu không nói là không thể thực hiện được.
Thời gian nặng nề và dài lê thê, nhất là khi người ta chờ đợi và mong cho nó chóng qua, tôi xuống bến nhận du thuyền và kiểm lại những vật dụng tôi trang bị cho thuyền ở Saigon. Mọi thứ đều đủ và trong điều kiện tốt. Tôi chi cho người tài công và chú thợ lái du thuyền từ Saigon ra mỗi người một khoản tiền thưởng, dục họ trở về ngay Saigon sáng hôm nay bằng phi cơ. Tôi không lo gì chuyện họ nấn ná ở lại đây và nói lộ chuyện tôi mua du thuyền để chuyện này lọt đến tai bọn côn đồ. Có tiền, họ sốt sắng trở về Saigon hơn. Saigon là nơi có đủ trò du hí, ăn chơi. Có tiền, ai cũng muốn mau mau về Saigon.
Tôi lên du thuyền và cho thuyền chạy thử ra khơi vào buổi chiều thứ sáu. Dàn máy của thuyền ở trong tình trạng tốt hơn cả sự ước định của tôi. Với du thuyền gắn máy này, tôi có thể đưa Diễm Lan đi khắp thế giới.
Thuyền ra khơi, tôi dong buồm. Cánh buồm trắng cũng được giương lên bằng một máy điện. Nhẹ nhàng, nhanh chóng và giản tiện. Tôi tắt máy và thuyền lướt êm trên mặt sóng. Trở xuống ca-bin, tôi mở tủ lạnh, bồn nước ngọt ra coi. Thực phẩm tươi và đồ hộp chất đầy trong tủ lạnh. Nước ngọt đầy áp. Tôi mở tủ đựng bản đồ ra xem. Tất cả những bản đồ tôi nhờ mua đều nằm trong đó. Trong số có những bản đồ đầy đủ chi tiết về những khu vực biển từ Việt Nam tới Phi Luật Tân. Tôi yên tâm. Chỉ cần Vũ Dương nhớ được gần đúng nơi phi cơ rớt xuống là tôi có thể thành công.
Và đêm mai, thứ bảy, chúng tôi sẽ ra đi. Chỉ còn một ngày ở lại đất liền nữa thôi. Hy vọng trong một ngày, bọn côn đồ sẽ không có hành động gì mới và xác Qúi Trâu Lăn vẫn nằm yên đó.
Đêm đó, tôi ngủ và mơ thấy tôi vã Diễm Lan — chỉ có mình tôi và mình nàng — sống với nhau trên chiếc du thuyền lênh đênh giữa biển. Nàng bận bộ áo tắm hai mảnh màu xanh đậm viền những đường trắng. Trông nàng như một nữ thủy thần. Đời tôi chưa có giây phút nào đẹp và êm bằng những giây phút trong giấc mơ ấy. Tôi không biết tôi mơ trong bao lâu. Chỉ biết khi tỉnh dậy, trong nhiều phút nằm yên nửa ngủ nửa thức, tôi vẫn mơ màng tưởng như tôi đang nằm trên du thuyền lướt êm trên biển xanh và nếu tôi mở mắt, tôi sẽ thấy người đàn bà đẹp như nữ thủy thần, như tình nữ ấy ở bên tôi…
° ° °
Trước khi rời Saigon, tôi đã gửi một điện tín cho Diễm Lan về nhà nàng. Kinh nghiệm cho tôi biết bọn côn đồ có thể nghe trộm được máy điện thoại ở nhà nàng nhưng chúng không dám chặn đường nhân viên bưu điện để lấy điện tín, trừ phi chúng có người ở hẳn trong nhà Diễm Lan. Chúng còn hy vọng thấy Vũ Dương mò trở về đó. Nếu chúng bắt giữ nàng, chúng sẽ chỉ có thể bắt được nàng mà không bao giờ còn thấy bóng dáng kể chúng cần gặp là Vũ Dương, chồng nàng. Trong điện tín, tôi hẹn nàng 10 giờ sáng thứ bảy tới tiệm uốn tóc phụ nữ Tuyết ở gần chợ Đà Nẵng. Tiệm uốn tóc này là nơi phụ nữ có thể đến bất cứ lúc nào và cũng là nơi đàn ông không thể vào được, kể cả những anh đàn ông đi theo vợ hoặc nhân tình. Nếu có tới đưa đón vợ hoặc nhân tình, hay vợ bé, vợ bao, gã đàn ông chịu khó đó cũng một là chờ ở ngoài xe hơi hai là ở quán nước nào gần đó. Tôi biết tiệm uốn tóc Tuyết có điện thoại và tôi sẽ gọi điện thoại tới đó nói chuyện với nàng.
Đúng 10 giờ sáng, tôi đã ngồi trong một tiệm ăn ven biển. Tiệm này cũng do chủ nhân là một cặp vợ chồng Pháp -Việt đề huề chủ trương. Đà Nẵng trong những năm gần đây là thành phố còn nhiều Pháp kiều nhất Việt Nam. Khách ở tiệm này toàn là Pháp và một số những người Việt Nam làm việc hoặc làm ăn với Pháp. Tôi chờ đến 10 giờ 10 phút mới gọi dây nói đến tiệm uốn tóc Tuyết, tôi sợ Diễm Lan có thể đến trễ.
- Cho tôi nói chuyện với bà Diễm Lan.
Chắc nàng ngồi chờ gần ngay máy điện thoại của tiệm, vì cô giữ kép của tiệm này chưa kịp nói gì trả lời tôi đã nghe tiếng nàng vang lên:
- Diễm Lan đây…
Nàng cũng nhận ra tiếng tôi. Nàng không hỏi thêm trước khi hồi hộp tiếp:
- Em chờ anh lâu quá…
Tôi vội vã ngắt lời nàng:
- Lan đừng nói nhiều. Chỉ nghe tôi nói thôi. Nghe và nhớ kỹ. Xong cả rồi. Đêm nay chúng mình đi. Du thuyền tốt lắm, hoàn toàn. Tôi sẽ đón Vũ Dương xuống thuyền trước, xong sẽ trở lại đón Lan. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra. Vũ Dương sẽ xuống được du thuyền êm ả, trái lại lúc đưa em xuống thuyền mới là khó…
Trong máy có tiếng thở của nàng:
- Lan hiểu.
- Ở nhà không có chuyện gì xảy ra chứ?
- Vẫn như thường.
- Em bảo Vũ Dương bận quần xám. Đen càng tốt. Cả sơ-mi cũng đen hoặc xám. Bận Montagut màu đậm càng tốt. Chín giờ tối nay hắn nấp chờ sẵn ở vườn sau nhà. Tôi sẽ tới đó vài phút sau chín giờ, cho hắn ra đó nấp trước để mắt hắn quen với bóng tối. Trong nhà Lan cứ bật đèn như mọi tối. Tôi sẽ đến khúc đường sau nhà trên một chiếc xe buýt nhỏ như tôi đã nói trước với Lan. Khi xe ngừng, hắn sẽ chạy qua vườn tơi bên cửa xe nhưng nhớ dặn là hắn đừng mở cửa ngồi vào ca-bin. Xe có cửa bên và cửa này mở sẵn. Hắn chỉ việc lỏn lên ngồi trong xe. Nhưng đừng ngồi lên ghế mà ngồi xuống sàn để tên canh chừng ở đó không nhìn thấy. Hắn phải ra khỏi nhà nhẹ và nhanh. Đừng chạy qua vườn trước khi xe tôi ngừng mà cũng đừng quá chậm. Tôi chỉ ngừng xe ở đó nhiều lắm là nửa phút rồi lại đi ngay. Ngừng lâu, tên canh chừng sẽ nghi và mọi việc sẽ hỏng Lan hiểu rồi chứ?
Tôi lại nghe rõ tiếng nàng thở:
- Dạ.
Nếu là lúc khác, tôi đã ngừng lại để thưởng thức tiếng “dạ” ngoan, hiền, ngọt của nàng, để nó có đủ thì giờ đi tối tận cùng trái tim tôi. Nhưng lúc này tôi phải quên nó đi để nói tiếp:
- Tôi tin rằng nếu xe chỉ ngừng đó tí chút rồi đi ngay, tên canh chừng đằng sau nhà sẽ không thể nghĩ ra đó là xe đến đón Vũ Dương. Nó sẽ tiếp tục ngủ gật và không can thiệp hoặc báo động. Tôi đưa thẳng Vũ Dương xuống du thuyền và để hẳn ở đó. Bây giờ đến lượt Diễm Lan.
15 phút sau khi tôi đón được Vũ Dương đi, em ra khỏi nhà. Em bận như bình thường, như mọi đêm em đi chơi hay đi ăn tối vậy. Em lái xe thẳng đến nhà hàng Archipel ở bờ biển. Em biết Archipel chứ?
- Biết. Em có tới ăn ở đó mấy lần.
- Tốt. Đêm nay là đêm thứ bảy, nhà hàng Archipel chắc sẽ khá đông khách. Đậu xe ở sân trước như thường, em vào đó gọi thức ăn. Đợi bồi mang thức ăn đầu tiền ra rồi em hãy đi vào phòng Toilette. Toilette của nhà hàng này có cửa sổ nhìn ra khu sâu sau. Đứng ở đó em sẽ nhìn thấy tôi ngồi trong chiếc xe buýt đậu ở sân sau và tôi cũng sẽ nhìn rõ em. Khi em thấy tôi bật lửa đốt điếu thuốc, em cứ bình tĩnh đi ra cửa sau của nhà hàng tới xe tôi. Chắc chắc bọn chúng sẽ đi theo em đó nhưng tôi tin rằng chúng sẽ ngồi trong xe chờ em ở sân trước. Cùng lắm là có thằng sẽ vào trong nhà hàng ngồi ăn để canh xem em có gặp ai trong đó không. Khi em đi vào toilette, chúng sẽ không thể, hoặc không kịp, đi theo em.
Tôi ngừng lại nửa giây và tiếp bằng một giọng cố lạc quan:
- Đó. Tất cả những gì em cần làm đêm nay chỉ có thế. Em đủ sức chứ?
- Có anh, em làm được tất cả mọi chuyện…
Và nàng cũng nói nhanh:
- … Anh… Khi chúng mình gặp lại nhau. Giữa chúng ta sẽ có Vũ Dương. Em sẽ không bao giờ còn có dịp để nói… Em vẫn hối đã kéo anh vào vụ này. Em tiếc em đã không gặp được anh…
Tôi biết nàng muốn nói gì. Tôi biết trước là nàng sè nói nhừng điều đó và tôi đã quyết định trước rằng đó là những lời nàng không nên nói ra. Nàng nói thế cũng là quá đủ. Nên tôi cắt ngang và tôi biết là nàng hiểu vì sao tôi cắt lời nàng:
- Chín giờ tối nay.
Và tôi vội vã đặt máy nói xuống như đó là một vật rực lửa làm cho bàn tay tôi cháy bỏng.
° ° °
Trong mấy ngày chờ đợi trước đó, tôi đã tưởng là thời gian dài và nặng nề, chập chạm đến như vậy là nhất rồi. Nhưng thời gian đó còn nhẹ và qua nhanh so với 12 tiếng đồng hồ ngày thứ bảy, kể từ sau khi tôi hẹn với Diễm Lan đến lúc tôi lái chiếc xe buýt mới mướn đến đón chồng nàng.
Tôi không còn việc gì để làm trong suốt một ngày thứ bảy. Chỉ còn một chuyện nhỏ cần giải quyết là chiếc Falcon của Diễm Lan. Trước đây tôi từng nghe nàng nói là nàng đã bán nó cho một salon ở đây nhưng còn giữ lại đi cho đến hết tháng. Đêm nay, khi đón được nàng, tôi sẽ bảo nàng viết mấy chữ bỏ vào thùng thừ ở bến tàu, gửi cho nhân viên salon bảo họ tới nhà hàng Archipel lấy chiếc xe. Khi nàng đã đi khỏi hẳn hải phận Việt Nam rồi, những gì thiên hạ thắc mắc về nàng đều không quan hệ nữa. Kể cả việc xác tên Trâu Lăn có nổi lên, hoặc có hiện hồn về báo mộng cho đồng đảng như những oan hồn thường làm…
Không còn việc gì quan trọng đáng lo hết ngoài việc tôi đưa vợ chồng nàng xuống du thuyền đêm nay. Họ xuống được du thuyền là chỉ 3 tiếng đồng hồ sau, tôi không còn phải lo âu nữa. Dù có không tìm ra được chỗ phi cơ rơi và số kim cương nhiều chục triệu nằm dưới đó, tôi cũng được sống với nàng nhiều ngày trên biển xanh. Dù những ngày đẹp ấy có chồng nàng nhưng cũng không sao, người ta có thể yêu một người đàn bà có chồng mà không cần có sự thỏa mãn xác thịt. Thấy nàng được sung sướng bên chồng nàng là tôi đủ mãn nguyện. Tôi có vẻ là một quân tử Tàu nhưng đôi khi người đàn ông phải đóng vai quân tử Tàu vài lần trong đời mới thành người, mới xứng đáng là đàn ông.
Nhưng rồi cũng như mọi ngày, thời gian cũng qua, buổi chiều cũng tàn, mặt trời rồi cũng chìm mất sau rặng núi phiá Tây và những ánh sao rồi cũng lấp lánh trên nền trời sám, chín giờ, tôi đã lái chiếc xe buýt cọc cạch đến khu phố cạnh khu nhà Diễm Lan. Đây là giây phút quyết định. Khi nghĩ đến Diễm Lan và chồng nàng đang run sợ, hồi hộp chờ đợi, tôi thấy tôi không có quyền xúc động. Vợ chồng nàng đặt hết tin tưởng vào tôi. Nghĩ vậy hai tay tôi không còn run nữa trên bánh lái.
Con đường đằng sau vi-la tối om. Không một bóng người, không cả bóng con vật. Tôi cho xe chạy chậm và nhìn rõ suốt từ đầu đường tới cuối. Có hai chiếc xe đậu ở đó. Dường như có người ngồi trong một chiếc xe. Nhưng không can hệ gì, tôi đã biết trước như thế. Tên côn đồ nào đó ngồi trong xe sẽ không ngờ. Chỉ trong nửa phút, gã đã để xổng mất Vũ Dương.
Và tôi cũng tính đúng. Tôi và vợ chồng nàng có nhiều may mắn trong đêm nay. Hai chiếc xe đậu trong con đường nhỏ vắng này, cùng đậu phiá bên kia đường. Nếu xe gã côn đồ đậu sát ngay đằng sau vi-la, gã có thể nhìn thấy bóng người từ trong vường chạy ra xe tôi, nhưng gã đậu xe phiá vỉa hè bên kia và mắt gã sẽ bị thành chiếc xe buýt nhỏ này che khuất.
Cả dãy phố vắng này tràn đầy bóng tối nhưng trong vườn sau vi-la, nơi vợ chồng Diễm Lan bị bao vây, bóng đêm đen và dầy hơn tất cả. Trong khu vườn ấy, thu mình dưới một bụi cây nào đó, Vũ Dương chắc đang nín thở. Và Diễm Lan chắc cũng đang nín thở. Tôi hy vọng họ làm theo đúng những lời dặn của tôi và họ đủ kheó leó để cho tên côn đồ canh bên ngoài không nhận thấy có chuyện gì lạ.
Nhưng vợ chồng Diễm Lan khéo hay vụng thì tôi cũng phải tới đó. Tôi cho xe chạy chậm hơn và trên con đường vắng có nhiều ổ gà, chiếc xe cũ phát ra những tiếng lọc xọc quá lớn.
Khi tới đằng sau vi-la, tôi đạp chân ga, vừa rồ ga vừa sang số như xe đang chạy bỗng nhiên bị hóc số. Tôi không quay đầu nhìn lại phiá cánh cửa mở sẵn bên hông xe nhưng tôi biết co người lên xe, người đó lên xe thật êm và tôi cho xe chạy. Tôi cố gắng cho chạy chầm chậm đúng tốc độ rì rì của xe từ đầu phố, để tên côn đồ canh gác khỏi thấy khả nghi.
Không muốn nhưng hai buồng phổi của tôi cũng thốt ra một hơi thở dài. Hơi thở ra ấy trút đi nỗi lo âu, hồi hộp chất chứa trong ngực tôi. Vậy là xong, phần khó khăn nhất của chuyến đi chốn này đã được thực hiện thành công, tôi đã đem được Vũ Dương ra khỏi vòng vây của bọn côn đồ.
Đúng lúc tôi nghĩ như thế thì gã đàn ông ngồi trên băng sau ghế tôi bật quẹt châm thuốc. Tôi choáng váng người và tôi giận điên lên. Thằng đàn ông gì lại có thể ngu ngốc đến như thế? Ánh lửa soi sáng trong xe và tên côn đồ canh gác có mù mới không trông thấy. Như thế này là hỏng tất cả bao nhiêu công lao của tôi tan tành.
Tôi gần như nổi điên lên:
- Tắt thuốc lá đi. Đồ ngu…
Tôi gầm lên và nhấn ga cho chiếc xe chạy nhanh. May ra tên côn đồ sẽ không lái xe đuổi theo, rất có thể gã sẽ chỉ báo cáo về chuyện này và tôi vẫn còn có thể đưa Vũ Dương chạy thoát.
Tôi rùng mình khi cảm thấy họng súng dí vào ót tôi cùng với giọng nói quen thuộc vang lên:
- Khỏi cần chạy cho mệt xác vô ích. Âm mưu của chú mày bại lộ rồi. Nó rách như cái mền Sakymen…
Gã thốt ra vài tiếng cười mỉa mai. Tiếng cười ấy sắc như dao và làm tôi kinh sợ hơn cả họng súng đang dí vào ót:
- Ta là Khổng Minh tái sinh mà… Cái mưu quèn của chú mày qua mắt tao sao nổi…
Gã thâu khẩu súng lại. Gã không cần phải dí vào ót tôi mới chỉ huy nổi tôi. Lúc ấy chân tay tôi, và cả tinh thần tôi nữa, đều mềm, đều nhão ra. Tôi ngoan ngoãn làm theo lời gã:
- Cho xe chạy ra đầu phố, vòng lại đường đằng trước và đi vào sân vi-la
Tôi từ từ quay đầu lại nhìn. Đầu tôi nặng như có tảng đá trăm cân đè lên. Người đàn ông ngồi sau tôi với điếu thuốc cháy đỏ trên môi là Khôi. Khôi bác sĩ.
Cổ họng tôi cũng như có một cục đá mắc nghẹn. Tôi cố gắng lắm mới thốt ra được hai tiếng:
- Diễm Lan?
Rất lịch thiệp và gần như vui vẻ Khôi đáp:
- Ở trong vi-la.
- Nàng… Nàng có làm sao không?
Gã lại thốt tiếng cười nhẹ như để chế nhạo sự lo âu đàn bà đó của tôi:
- Làm sao tức là làm sao? Nếu chú mày muốn hỏi Làm sao nghĩa là nàng đã chết chưa thì câu trả lời là chưa. Nàng chưa làm sao cả. Da thịt thơm như mít của nàng mới chỉ bị sây sát vài chỗ, nhưng không sao, nàng vẫn còn đủ những bộ phận cần thiết để mần ái tình. Xong phải nói ngay rằng nàng có còn sống để mần ái tình gay cấn hay không một phần lớn là do sự cộng tác của chú mày.
Tôi không hiểu Khôi muốn nói gì. Tôi cũng không thể đoán biết có những chuyện gì vừa xảy ra. Mọi chuyện xảy ra vừa vượt khỏi tầm tay và tầm ước đoán của tôi. Tôi ngớ ngẩn và ngây ngô như một ông Tướng yên trí địch quân đang ở xa mình đến mấy trăm cây số đột nhiên thấy binh sĩ địch đứng đầy ngoài cửa phòng.
Xe chạy tới cổng trước vi-la. Tôi nhìn thấy trong vi-la có đèn sáng và cánh cổng sắt mở rộng. Tôi không còn cách nào khác là cho xe chạy qua lối sỏi tới trước cửa nhà.
Khôi bước xuống xe trước. Gã thản nhiên nói như đang nói một chuyện rất thường:
- Vào nhà bàn tính lại một chút đã. Chương trình có một vài thay đổi nhỏ nhưng du thuyền vẫn có thể ra khơi được trước 12 giờ đêm nay
Tôi ú ớ:
- Du thuyền? Du thuyền?
Gã nhún vai:
- Thôi mà. Đừng dở trò con nít. Tao nghĩ chú mày là thằng khá hơn thế. Vào đây.
Tôi xuống xe và gã lùi lại một bước nhường cho tôi đi vào nhà trước, gã đi sau tôi. Tôi bàng hoàng như đang sống trong giấc mơ. Nếu tôi choàng dậy và thấy mình đang nằm trên giường, tôi sẽ là người không lạ lùng gì hết. Đúng ra tôi không còn hiểu gì cả.
Khôi đã biết hết về dự định đêm nay tôi tới đón Vũ Dương đi, gã cũng biết rõ về chiếc du thuyền. Trong một giây đồng hồ, tia sáng lóe lên trong óc tôi. Diễm Lan cho gã biết. Tôi bị nàng lừa.
Tôi có thể bất chợt đánh ngã Khôi ở đây và vọt chạy. Những tên côn đồ đàn em nấp đâu đó trong khu vườn tối này có thể bắn tôi nhưng với chút may mắn, tôi vẫn có thể chạy thoát. Bọn côn đồ không dám nổ súng gây náo động ban đêm và những khẩu súng lục thường khó bắn trúng một người biết cách chạy trốn. Tôi cũng có thể đoạt khẩu súng của Khôi hoặc kẹp cổ gã để uy hiếp bọn đàn em gã. Nhưng tôi không làm thế tôi cần gặp Diễm Lan. Tôi có cảm giác nếu tôi không bước vào vi-la này để gặp nàng đêm nay tôi sẽ không bao giờ còn có dịp nhìn thấy nàng và tôi sẽ hối hận suốt đời.
° ° °
Đây là lần thứ nhất tôi đặt chân vào toà nhà này. Phòng khách thật rộng, đồ đạc bầy biện trong đó có vẻ Tây. Và căn phòng rộng này có tiếng âm nhạc dặt dìu. Tiếng nhạc phát ra từ một dàn Stereo lớn kê ở cuối phòng.
Có ba gã đàn ông ở trong phòng. Hai gã ngồi vắt vẻo trên hai chiếc ghế ở hai đầu phòng, một gã nằm dài dưới sân, mặt úp xuống nền đá hoa trên một vũng máu.
Tôi không chú ý gì đến bọn đàn ông. Xác chết nằm đó cũng không làm tôi nhìn kỹ. Tôi đảo mắt nhìn tìm Diễm Lan.
Nàng ngồi thu mình trong một chiếc ghế bành ở giữa phòng. Nàng bận chiếc áo sơ-mi dài tay trắng, quần jean xanh, đi dép săng-đan bằng gót với những chiếc quai nhỏ như sợi giây. Nàng ngồi thu cả hai chân lên ghế. Mái tóc nàng phản chiếu ánh đèn óng ánh.
Có một người chết trong phòng này. Tuy chưa biết mặt Vũ Dương nhưng linh tính cũng cho tôi biết chắc người chết là Vũ Dương. Y bị bắn ở ngực hoặc ở mặt. Vũ Dương không thể là hai gã mặt mũi gian ác ngồi kia. Và trên mặt Diễm Lan có nhiều vết thâm tím. Hình như một mắt nàng bị sưng.
Nàng như nhìn thấy tôi cả từ tước khi tôi bước chân vào phòng. Và nàng nhìn ngây tôi. Cả người nàng biểu lộ sự kinh khiếp và tuyệt vọng. Rồi nàng mở miệng để nói một câu gì đó với tôi.
Nhưng tên Khôi đã bước tới và tát mạnh vào mặt nàng. Một cái tát trái tàn nhẫn và hung bạo. Đầu Diễm Lan va mạnh vào thành ghế và nàng kêu lên một tiếng khẽ.
Tôi nhẩy tới đánh Khôi, nhưng trước khi tôi kịp đấm gã, hai tên côn đồ chực sẵn ở đó đã thanh toán xong tôi. Một báng súng đập mạnh và ngọt vào đầu làm tôi gục xuống chân Khôi. Cảm giác cuối cùng của tôi là gục xuống chân gã như thế tôi có vẻ như kẻ quì gối cầu xin gã tha cho một cái tội gì đó thật lớn.
Bóng đen chụp xuống tôi nhưng chắc chỉ trong năm bẩy giây đồng hồ sau tôi đã tỉnh lại. Tôi thấy tôi nằm trên sàn nhà và ngay trước mắt tôi là một đôi giầy gia, loại bottine cổ cao và hai miếng thung đen hai bên. Trong phút bàng hoàng, và hoảng loạn ấy bộ óc choáng váng của tôi bỗng nghĩ rằng đôi giày này phải là giầy Gia. Ở Saigon hồi này giày Gia là hiệu giày được giới ăn diện đi nhiều nhất. Giầy Gia đã thay thế cho hiệu giầy Trinh nổi tiếng 10 năm trước. Trước kia giầy Trinh 500 đồng và bây giồ giầy Gia 5000 đồng. Giá giầy trong 10 năm nay tăng lên tới 20 lần…
Như vì tôi nghĩ đến nó, một chiếc giầy di chuyển và mũi nó thúc mạnh vào bụng tôi làm cho tôi từ nằm sấp quay lại nằm ngữa. Tên vừa đá tôi cúi xuống nắm áo tôi kéo lên. Gã thốt một tiếng cười mũi và mặt gã hiện rõ sự hoan hỉ như việc gã vừa đá tôi là một cử chỉ thân thiện giống như một cái vỗ vai giữa hai người bạn lâu ngày mới gặp.
Bộ mặt gã tròn như cái đĩa lớn. Tóc gã vừa quăn vừa dầy để dài che kín hai vành tai.Con mắt gã có màu xanh đục và tôi biết gã là Tây lai khi nhìn tôi cái mũi lõ nhòm xuống mồm gã.
Tên côn đồ đàn em thứ hai đứng xa tôi hơn. Tay gã cầm khẩu súng và khẩu súng ấy như liền làm một với những ngón tay xương xẩu của gã. Hình dáng gã khác hẳn với tên lai vừa đá tôi. Gã cao và gầy, mặt gã dài và nhọn như một lưỡi dao. Gã bận áo đen, quần đen, đi giầy đen. Da mặt gã cũng đen. Trông gã như một chú đạo tì cháu ngoại của ông Nê Ru.
Khôi đứng trước mặt Diễm Lan, gã chỉ tay:
- NGồi đây. Vai trò người hùng của chú mày chấm dứt rồi. Tao đã để cho chú mày đóng cương vị hơi lâu. Điều chú mày cần nhớ nhất để khỏi ăn hận là… tao là đạo diễn và chú mày chỉ là thằng đóng một vai trò do tao sắp xếp.
Tôi gượng đứng dậy nhưng hai đầu gối vẫn còn run, tôi ngồi như ngã xuống chiếc ghế gã chỉ.
Bên tay tôi là máy điện thoại. Tuy tôi không liếc nhìn nhưng Khôi cũng biết ngay là tôi để ý đến điện thoại. Gã nhếch mép:
- Tao khuyến cáo chú mày đừng rờ tay đến điện thoại. Trước hết vì chú mày không đủ thì giờ quay số, hai nữa dù có gọi được cho cảnh sát chú mày cũng chẳng nên dại dột. Bởi vì bọn cớm đã tìm thấy xác thằng Qúi và đang rất muốn tìm tên sát nhân.
Im lặng nặng nề, tôi cố gắng nói:
- Anh đã giết Vũ Dương rồi, anh còn muốn gì nữa?
- Muốn có sự cộng tác của Vũ Dương phu nhân.
- Cộng tác… làm gì?
- Làm những gì cần làm để láy lại một két sắt nhỏ thôi nhưng đựng đầy kim cương trị giá 50 triệu.
Tôi vẫn chưa hiểu gã định nói gì, định làm gì? Gã muốn lấy lại số kim cương nhưng gã đã giết mất Vũ Dương, người duy nhất biết nơi phi cơ rớt cùng với số kim cương ấy. Không lẽ chuyện phi cơ rớt là bịa đặt và Vũ Dương cất giấu số kim cương ấy ở trong vi-la này và gã muốn Diễm Lan phải chỉ chỗ giấu?
Tôi nhìn Diễm Lan. Nàng cũng có vẻ không hiểu những ý định củ a Khôi như tôi. Trong lúc đó tên Khôi bác sĩ cúi mặt đi đi lại lại trong phòng. Gã có vẻ suy nghĩ. Đúng như lời gã tự giới thiệu, gã có vẻ là một nhà đạo diễn điện ảnh đang suy tính thực hiện một đoạn phim khó.
Tôi nhìn người đàn ông bị bắn chết nằm sấp trên sàn. Hắn bận chiếc áo Monlagut đen, quần sám và đi giầy đen. Tôi nhớ lại lời khuyên của tôi: nên bận y phục đen hoặc sám để dể lẫn trong bóng tối. Rõ ràng là Vũ Dương đã bị bọn côn đồ bắt gặp và bắn chết trong lúc sửa soạn ra khỏi nhà. Tôi nhìn thấy một phần khuôn mặt Vũ Dương. Mái tóc hắn quá dài. Có thể hắn đã trốn trên trần nhà này cả tháng trời và không có dịp đi hớt tóc. Hắn có khuôn mặt hơi dài, nước da trắng. Hắn khá đẹp trai nhưng hơi yếu. Cũng có thể là trong thời gian sau này hắn đã không ăn không ngủ được vì lo âu, vì suy nghĩ. Trong nhiều này kể từ khi nghe Diểm Lan nói đến Vũ Dương, tôi vẫn thắc mắc tưởng tượng không biết chồng nàng là người thế nào. Bây giờ tôi đã biết chồng nàng chỉ là một cái xác chết có mái tóc quá dài.
Khôi cất tiếng hỏi hai tên đàn em:
- Hai thằng mày lau chùi hết dấu tay để lại trong nhà này rồi chứ?
Gã Tây lai nhanh nhẩu đáp:
- Thưa vâng. Sạch nhẵn. Có tim bảy ngày cũng không còn nữa cái dấu tay.
- Thằng nào giữ chià khoá chiếc xế Falcon?
- Em…
Gã mặt mâm móc chiếc chìa khoá xe của Diễm Lan dơ lên. Khôi ra lệnh:
- Đưa cho thằng Xoa. Xoa… Mày lái chiếc Falcon đem ra bỏ ở trước cửa chợ rồi đi bộ ra trước cửa nhà bưu điện. Tụi tao chờ mày ở đấy. Chúng mình sẽ lên du thuyền trên chiếc xe con cóc của chú mày.
Gã chỉ tôi. Sau đó, gã nói với tên mặt mâm:
- Chờ cho bọn tao lên du thuyền xong xuôi rồi, việc của mày phải làm ở đây là lái cái xe con cóc đem về bỏ nó ở đâu đó trong thành phố. Xong mày đi máy bay về Saigon, báo với Đại Ca Chưởng môn là bọn mình hạ được thằng Vũ Dương và tao với thằng Xoa cùng hai anh chị này đã xuống du thuyền đi tìm bảo vật. Báo với Đại Ca là mọi việc tiến triển tốt đẹp. Hiểu chưa?
Tên Tây lai có cái tên là Xoa đi ra khỏi vi-la trước. Tôi và Diễm Lan nhìn nhau. Như vậy là đêm nay tôi và nàng vẫn lên được du thuyền như dự định nhưng thiếu Vũ Dương, nhưng thêm hai tên sát nhân nguy hiểm này. Tôi hiểu Khôi định dàn xếp để đổ tội giết Vũ Dương lên đầu Diễm Lan. Cảnh sát sẽ tim ra Diễm Lan có liên lạc với tôi, nàng có đến kho hàng Thanh Long tìm tôi và từ đó họ sẽ tìm ra cũng chính tôi là tên đã giết Qúi Trâu Lăn. Tôi và nàng bị tên trùm côn đồ kia tròng thòng lọng vào cổ. Khôi cũng nắm hết quyền chủ động và chúng tôi không còn có thể làm cách nào để thoát.