Số lần đọc/download: 197 / 11
Cập nhật: 2019-12-06 09:02:42 +0700
Chương 8 - Margalo
V
ì Stuart quá bé nên thường khó mà tìm ra nó quanh nhà. Ba nó, mẹ nó, và thằng George anh trai hiếm khi ngó thôi mà định vị được nó – thường là họ phải gọi; và căn nhà vẫn hay dội vang những tiếng gọi “Stuart! Ới Stuart!” Khi bạn bước vào một căn phòng, rất có thể Stuart đang cuộn mình trong một cái ghế, nhưng bạn sẽ chẳng thể nhìn ra nó. Ông Little lúc nào cũng sợ mất con, sợ không bao giờ tìm lại được. Ông thậm chí còn làm cho nó một cái mũ con màu đỏ, hệt mấy tay đi săn vẫn đội, nhờ thế ông sẽ thấy nó dễ dàng hơn.
Một ngày kia khi đã được bảy tuổi, Stuart ở trong bếp xem mẹ làm bánh bột báng. Nó thấy đói, và khi bà Little mở cửa tủ lạnh để lấy vài thứ, Stuart lẻn vào bên trong xem thử có kiếm được miếng pho mát nào không. Nó cho rằng, dĩ nhiên rồi, mẹ phải thấy nó; nên khi cánh cửa tự động sập lại và Stuart nhận ra mình đã bị khóa trong, nó ngạc nhiên ghê gớm.
“Cứu!” nó gọi. “Trong này tối quá. Trong cái tủ lạnh này lạnh quá. Cứu con! Cho con ra! Mỗi phút mỗi lạnh hơn đây này!”
Nhưng giọng nó không đủ mạnh mà xuyên qua thành cửa dày. Trong bóng tối, nó lảo đảo và ngã xuống một đĩa mận khô. Nước mận lạnh căm. Stuart run cầm cập, hai hàm răng đánh vào nhau. Phải đến nửa giờ sau bà Litte mới mở cửa tủ ra lần nữa và thấy Stuart đứng trên một tảng bơ, đập đập hai cánh tay vào nhau cố để giữ ấm, miệng thổi phù phù vào hai lòng bàn tay, cứ thế nhảy lên nhảy xuống.
“Trời ơi!” bà kêu lên. “Stuart, thằng bé tội nghiệp của tôi.”
“Một ngụm brandy[8] được không mẹ?” Stuart nói. “Con lạnh thấu cả xương.”
Nhưng thay vì vậy, mẹ Stuart nấu cho nó ít nước xuýt nóng, rồi đặt nó vào cái giường làm từ vỏ bao thuốc lá, với một chai nước nóng của búp bê áp vào hai bàn chân. Ấy thế mà, Stuart vẫn cảm nặng, rồi từ đó biến thành viêm phế quản, và nó phải ở trong giường gần như suốt hai tuần.
Trong suốt thời gian Stuart bị bệnh, những thành viên khác của gia đình cực kỳ tử tế với nó. Bà Little chơi trò tic-tac-toe[9] với nó. George làm cho nó một ống thổi bong bóng xà phòng và một cái cung với một mũi tên. Ông Little làm cho nó một đôi giày trượt băng bằng hai cái kẹp giấy.
Một buổi chiều lạnh giá, bà Little đang giũ cái giẻ lau bụi ngoài cửa sổ thì nhận thấy trên bậu cửa có một con chim nằm đó, có vẻ như đã chết. Bà mang nó vào nhà và đặt nó cạnh lò sưởi, chỉ một lúc sau nó đã đập đập cánh và mở mắt ra. Đó là một con chim con xinh đẹp màu nâu, với một sọc vàng trên ức. Nhà Little không đồng thuận với nhau về việc con chim này thuộc loại gì.
“Nó là bách thanh mắt lác.” George nói, vẻ khoa học.
“Bố nghĩ nó là chim hồng tước thì đúng hơn.” Ông Little nói. Nhưng dù gì, họ cũng xếp cho nó một chỗ trong phòng khách, và cho nó ăn, cấp cho nó một cốc nước. Chẳng bao lâu sau, nó đã thấy khỏe hơn và nhảy nhảy quanh nhà, xem xét mọi thứ với sự thích thú và cẩn trọng tối đa. Lúc này đây, nó nhảy lên lầu và vào phòng Stuart; Stuart đang nằm trên giường.
“Chào.” Stuart nói. “Bạn là ai? Bạn từ đâu đến?”
“Tên em là Margale,” con chim nói khẽ khàng bằng một giọng du dương. “Em đến từ những cánh đồng cao ngất lúa mì, từ những đồng cỏ lẩn sâu trong dương xỉ và cây kế; em đến từ những thung lũng của cây râu dê, và em thích hót.”
Stuart ngồi bật dậy trên giường. “Nói lại đi!” nó bảo.
“ Không được,” Margalo đáp, “ Em viêm họng.”
“ Tôi cũng thế,” Stuart nói. “Tôi bị viêm phế quản. Tốt hơn là bạn đừng có đến gần tôi, không là lây đấy.”
“ Em sẽ chỉ ở đây thôi, ngay cửa ra vào.” Margalo nói.
“Bạn có thể lấy nước súc miệng của tôi mà dùng, nều muốn,” Stuart nói. “Có mấy lọ thuốc nhỏ mũi này, và tôi có rất nhiều khăn giấy Kleenex.”
“Cảm ơn anh rất nhiều, anh sao mà tử tế,” con chim đáp.
“Họ lấy nhiệt độ cho bạn chưa?” Stuart hỏi; nó đã bắt đầu lo lắng thực sự cho sức khỏe của cô bạn mới.
“Chưa,” Margalo đáp, “nhưng em nghĩ cũng không cần”
“Ừm, chắc ăn là hơn,” Stuart đáp, “vì nhỡ có chuyện gì xảy ra với bạn thì tôi ghét lắm. Đây…” Nó thảy cho con chim cái cặp nhiệt độ. Margalo đặt xuống dưới lưỡi, và nó cùng Stuart ngồi rất yên trong vòng ba phút, rồi Margalo lấy cái cặp nhiệt độ ra, nhìn vào, xoay chầm chậm và cẩn thận.
“Bình thường.” con chim thông báo. Stuart thấy tim mình nhảy lên vì vui sướng. Có vẻ như chưa bao giờ nó gặp tạo vật nào đẹp đẽ như con chim tí ti này, và nó đã yêu nàng.
“Tôi hi vọng,”nó nhận xét, “bố mẹ tôi đã sắp xếp cho bạn một chỗ tử tế mà nằm ngủ.”
“Ồ, vâng,” Margalo đáp. “Em sẽ ngủ trong bụi dương xỉ Boston trên cái kệ sách trong phòng khách. Ở thành phố mà có một chỗ như thế mới đẹp làm sao. Và bây giờ, xin thứ lỗi cho, em nghĩ là em phải đi ngủ- em thấy ngoài kia trời tối rồi. Em luôn luôn lên giường lúc mặt trời lặn. Ngủ ngon, thưa cậu.”
“Làm ơn đừng gọi tôi là cậu,” Stuart kêu lên. “Cứ gọi tôi là Stuart.”
“Tốt thôi,” con chim nói. “ Ngủ ngon, Stuart!” Và nó búng đi bằng những bước nhẹ nhàng, nhún nhảy.
“Ngủ ngon, Margalo,” Stuart gọi. “Sáng mai gặp nhau.”
Stuart chui lại dưới tấm chăn. “Một con chim tuyệt đẹp,” nó thì thầm và thở dài một tiếng khe khẽ.
Khi bà Little bước vào sau đó để tém chăn cho Stuart và nghe nó cầu nguyện, Stuart hỏi rằng bà có nghĩ liệu con chim sẽ ngủ an toàn bên dưới phòng khách không.
“Rất an toàn, con thân yêu,” Bà Little đáp.
“Thế mèo Snowbell thì sao?” Stuart nghiêm khắc hỏi.
“Snowbell sẽ không đụng đến con chim,” mẹ nó nói. “Con ngủ nhé và quên hết mọi thứ ấy đi.” Rồi bà Little mở cửa sổ và tắt đèn.
Stuart nhắm mắt và nằm đó trong bóng tối, nhưng nó dường như không sao ngủ được. Nó lăn qua rồi lăn lại, và tấm chăn với khăn trải giường thành nhàu nhĩ cả. Nó cứ nghĩ mãi về con chim ở dưới lầu ngủ trong bụi cây dương xỉ. Nó cứ nghĩ mãi về Snowbell và lối lóe mắt của y. Cuối cùng, không thể chịu đựng hơn nữa, nó bật đèn lên. “Vẫn có chút gì đó trong mình không tin nổi một con mèo,” nó lẩm bẩm. “Mình không thể ngủ được khi biết rằng Margalo đang gặp nguy hiểm.”
Đẩy mớ chăn xuống, Stuart trèo ra khỏi giường. Nó tròng cái áo khoác vào, xỏ đôi dép lê. Xách theo cái cung và mũi tên cùng cái đèn pin, nó nhón chân đi vào sảnh. Ai nấy đã đi ngủ cả và căn nhà tối đen. Stuart mò mẫm đi về phía cầu thang, và chầm chậm, cẩn thận bước xuống phòng khách, không gây ra tiếng động nào. Cổ họng nó đau đớn và nó thấy hơi chóng mặt.
“Dù có bệnh thì cũng phải làm cho xong việc này,” nó tự nói với bản than.
Cẩn thận để không phát ra tiếng động nào, nó băng qua phòng lên tới cái đèn cạnh giá sách, đu lên sợi dây đèn, và trèo lên cái kệ. Một tia sáng yếu ớt hắt vào từ ngọn đèn đường, và Stuart có thể lờ mờ thấy được Margalo, ngủ trong bụi dương xỉ, rúc đầu dưới cánh.
“Giấc ngủ ngụ trên mắt em, bình an ngụ trong ngực em,” nó thì thầm, lặp lại một câu nói nó từng nghe trong các bộ phim. Thế rồi nấp mình sau giá cắm nến, nó chờ đợi, lắng nghe và quan sát. Phải đến nửa tiếng đồng hồ nó chằng nhìn thấy gì, chẳng nghe thấy gì ngoài tiếng xù cánh yếu ớt của Margalo khi cô nàng cựa quậy trong mơ. Đồng hồ điểm mười tiếng ầm ĩ, và trước khi âm thanh của tiếng gõ cuối cùng tắt hẳn. Stuart thấy hai con mắt vàng lóe lên dòm ra từ su ghế sô pha.
“Thế đấy!” Stuart nghĩ. “Mình đoán thể nào cũng có việc để mà làm mà!” Nó với tay lấy cung tên và mũi tên.
Cặp mắt tiến đến gần hơn. Stuart thấy sợ, nhưng nó là một con chuột can đảm, thậm chí cả khi đang viêm họng. Nó đặt mũi tên dựa vào dây cung và chờ đợi. Snowbell bò êm ái về phía kệ sách, trèo nhẹ như ru lên cái ghế vừa vặn tầm với tới bụi dương xỉ Boston nơi Margalo nằm ngủ. Và rồi con mèo ẹp mình xuống, sẵn sàng búng lên. Đuôi mèo quật qua quật lại. Mắt mèo lóe sáng. Stuart quyết định thời điểm đã tới. Từ sau giá nến nó bước ra, quỳ xuống, cong dây cung, và nhắm cẩn thận vào tai trái Snowbell - cái tai gần nó nhất.
“Đây là việc hay nhất mình từng làm từ trước đến nay,” Stuart nghĩ. Và nó bắn mũi tên thẳng vào tai con mèo.
Snowbell rú lên đau đớn, phóng xuống và chạy một mạch vào nhà bếp.
“Trúng phóc!” Stuart nói. “Lạy trời! Chà, đúng là một đêm ra trò.” Và nó ném một cái hôn về phía bóng hình đang say ngủ của Margalo.
Và vài phút sau, con chuột con mệt bã người lê vào giường- mệt nhưng sau rốt cũng sắp được làm một giấc.
[8] Một loại rượu mạnh.
[9] Tương tự cờ ca rô.