Americans like fat books and thin women.

Russell Baker

 
 
 
 
 
Tác giả: Thiên Thảo
Thể loại: Ngôn Tình
Biên tập: Quoc Tuan Tran
Upload bìa: Minh Long Nguyễn
Số chương: 39
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1715 / 2
Cập nhật: 2016-07-06 22:25:02 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 6
hậm rãi mở mắt ra, cảm giác được trên người mình bị cắm vào rất nhiều ống, có ổng thở còn có ống truyền thức ăn. Bên người có một cô y tá trẻ tuổi đang tập trung tinh thần nhìn mình thật chăm chú.
"Ngài Uông, ngài đã tỉnh lại!" Y tá nhỏ kinh hỉ kêu lên. "Ngài chờ một chút, tôi lập tức gọi bác sĩ."
Nhìn y tá nhỏ đi chẳng khác gì đang chạy, Uông Phong Lân đưa tay kéo đi hết mớ dây nhợ lùng nhùng trên người, ngồi dậy, cảm thấy chân tay cứng ngắc rất không thoải mái, cái này chắc là nằm hơn hai mươi bốn tiếng đồng hồ làm cho cơ thể chưa thể thích ứng lại được với chuyển động.
"Ngài Uông, ngài tại sao lại tự đi như vậy." Y tá nhỏ mang bác sĩ đi vào, phía sau còn có thêm năm sáu người, nhìn thấy có thư kí ở công ti của mình, còn có mấy người làm thuê ở nhà, còn có người không biết là ai cả.
"Tôi không có việc gì." Uông Phong Lân đứng dậy, nói với người phía sau, "Gọi Tu lại đây ngay giúp tôi."
"Vâng ạ!" Thư kí công ti lập tức đi gọi điện thoại.
"Sau đó thì nói với cha mẹ tôi, tôi không có vấn đề gì! Để cho bọn họ yên tâm." Sau đó thì phân phó với người làm trong nhà.
"Vâng ạ!" Người làm cũng lập tức gọi điện thoại.
"Những người còn lại, cần thông báo cho người nào thì thông báo cho người đó đi! Bây giờ thì đi ra ngoài hết!" Ánh mắt lạnh như băng của Uông Phong Lân xẹt qua mặt của mấy người đó, nơi này chắc chắn cũng có người của mấy kẻ muốn xem kịch vui phái tới.
Mấy người kia cũng đi ra ngoài.
"Có thể để cho tôi làm một cuộc kiểm tra tổng quát cho anh không!" Bác sĩ đánh giá Uông Phong Lân, hắn thoạt nhìn giống như chưa từng phát sinh ra chuyện gì.
"Được rồi!" Uông Phong Lân gật đầu, "Bất quá, tôi thật sự là không có việc gì đâu."
Bác sĩ kiểm tra lại thật chi tiết cho hắn. "Thật sự là kì tích!"
"Tôi nói qua với ông một chút." Uông Phong Lân nhìn bác sĩ, "Tôi nghĩ, tôi có thể sẽ còn bất tỉnh, ngủ thêm vài ngày."
"Hử?" Bác sĩ khó hiểu nhìn Uông Phong Lân.
Tu từ bên ngoài đi vào: "Phong Lân, cậu không có việc gì chứ?"
"Ổn rồi!" Uông Phong Lân gật đầu với hắn, nghĩ tới ngoại trừ lão mẹ của mình ra, đại khái cũng chỉ có Tu làm bạn từ lúc nhỏ cho tới lớn kiêm luôn trợ lí đắc lực này là thật tình lo lắng cho mình thôi!
"Cậu chắc chứ?" Tu nhìn hắn trên dưới một lượt, sau đó nhìn về phía bác sĩ đầy dò xét.
"Trước mắt xem ra tình huống thân thể của ngài Uông hết thảy đều bình thường." Bác sĩ cho hắn đáp án.
"Tốt lắm, bác sĩ, cảm phiền ông đi ra ngoài một lát, tôi có chuyện cần nói riêng với Tu." Uông Phong Lân mở lời, ngầm bảo Tu đưa tống luôn mấy kẻ phía sau hắn ra ngoài luôn.
Sau khi tất cả mọi người đã ra ngoài, vẫn lo lắng nhìn Uông Phong Lân: "Cậu thật sự không có việc gì chứ?"
Uông Phong Lân lắc đầu: "Lát nữa tôi nói cái gì, cậu chỉ cần nhớ kĩ là được, đừng hỏi tôi tại sao."
Tu gật đầu.
"Trong vòng hai tháng tới có những lúc tôi sẽ bị hôn mê, hơn nữa thời gian tỉnh táo sẽ rất ngắn so với thời gian hôn mê, nhưng không cần phải lo lắng, bởi tình trạng này chỉ kéo dài hai tháng thôi."
Tu nghi hoặc, nhưng vẫn gật đầu.
"Cậu tìm người kiểm tra xe của tôi lại toàn bộ, lúc xảy ra tai nạn tôi mặc dù không có tập trung chú ý, nhưng tôi vẫn cảm thấy được hệ thống phanh của xe có vấn đề."
"Biết rồi!"
"Với lại, đem phòng nghỉ ngơi trong phòng làm việc của tôi sửa lại thành phòng bệnh, tôi có thể tùy thời mà bất tỉnh"
"Cái gì? Lúc nào cũng có thể bất tỉnh?"
"Cậu yên tâm đi, cái đó không liên quan gì đến tình huống cơ thể." Uông Phong Lân vỗ vỗ vai Tu, "Sau đó tìm hai người đến bảo vệ giúp tôi, tôi cũng không muốn trong lúc đang hôn mê lại bị kẻ nào đó mưu sát."
"Được, tôi hiểu rồi." Tu gật đầu.
"À, còn một việc nữa!" Uông Phong Lân đột nhiên cười cười, "Cậu qua bên nhân sự nói một tiếng để bọn họ báo cho Đường Tư Nam tham gia phỏng vấn ngày hôm qua ba giờ chiều nay đến phòng làm việc của tôi, tôi muốn trực tiếp phỏng vấn cậu ta."
"Phỏng vấn ngày hôm qua cậu làm sao biết được?" Tu nghi hoặc nhìn Uông Phong Lân.
"Đợi mọi chuyện rõ ràng rồi, tôi sẽ nói chân tướng cho cậu biết." Uông Phong Lân lần nữa vỗ vỗ bả vai hắn, "Yên tâm đi! Bây giờ đưa tôi trở lại công ti."
"Cậu thật sự không có chuyện gì? Không cần ở lại bệnh viện theo dõi?"
"Cậu dài dòng quá!" Uông Phong Lân đứng dậy. "Tôi có việc, phải làm gấp!"
"Biết rồi!" Tu gật đầu, không biết trong hồ lô của hắn bán thuốc gì nữa.
...
Đứng trước cửa tập đoàn Uông thị, Tư Nam vẫn cảm thấy không thể tin được. Ngày hôm qua người bên nhân sự còn nói là có việc nên tạm dừng, hôm nay thì tổng tài lại đích thân muốn phỏng vấn. Là lạ thế nào đó. Hơn nữa, không phải nói anh còn đang hôn mê sao? Như thế nào đột nhiên lại...
Đi vào cửa lớn của tập đoàn Uông thị, Tư Nam hít sâu một hơi, sẽ được nhìn thấy anh rồi, hi vọng bản thân sẽ không thất lễ.
"Chào cô tôi là Đường Tư Nam, có hẹn đến phỏng vấn." Lễ phép đến trước bàn của lễ tân nói rõ lí do đến đây.
"Oh!" Lễ tân giương mắt nhìn người trước mặt, tại sao lại có thanh niên hấp dẫn đến như vậy chứ? Thanh âm trầm thấp lại ôn nhu, thật là đẹp trai nữa!
"Chào cô, tôi..."
"Là Đường Tư Nam sao?" Lễ tân rốt cuộc cũng phục hồi lại tinh thần, "Anh có thể dùng thang máy chuyên dụng, trực tiếp đến tầng mười tám là được."
"Cảm ơn!" Tư Nam gật đầu với cô.
"Oh, anh Đường, em là Tiểu Luyến, hẹn gặp lại." Lễ tân vừa nói vừa nhìn Đường Tư Nam chớp chớp mắt.
"Oh, cảm ơn, Tiểu Luyến, hẹn gặp lại!" Đường Tư Nam cũng cười cười gật đầu với cô, chuyển hướng đi đến thang máy chuyên dụng.
Tầng mười tám, cửa thang máy mở ra, Tư Nam sửa sang lại áo xống lại một chút rồi bước ra.
"Anh chính là Đường Tư Nam?" Một người mặc trang phục công sở, là một mĩ nữ mắt đeo kính râm đứng trước mặt.
"Đúng vậy."
"Chào anh, tôi là thư kí của tổng tài, anh có thể gọi tôi là Thước Nhã." Mĩ nữ mở ra nụ cười rất nghề nghiệp, nhưng rất chắc chắn là cô ta không có nhiều hứng thú với y như cô gái trực lễ tân.
"Chào cô."
"Tổng tài đang đợi anh, xin mời theo tôi." Thước Nhã nhìn Tư Nam từ trên xuống dưới, trong lòng thở dài, thanh niên như vậy, có người phụ nữ nào có đủ dũng cảm để so sánh chứ? Đứng ở bên cạnh y thật rất dễ dàng cảm thấy tự ti lẫn mặc cảm trầm trọng!
"Cảm ơn."
Thước Nhã gõ gõ cánh cửa phòng tổng tài, đẩy cửa đi vào: "Tổng tài, Đường Tư Nam đã tới rồi."
"Mời cậu ta vào đi." Uông Phong Lân hít sâu một hơi, ngày hôm qua sau khi ở chung thân mật, hôm nay lần đầu tiên mới có thể nhìn y thật kĩ lưỡng bằng ánh mắt của con người nha.
Đường Tư Nam đi vào phòng làm việc của Uông Phong Lân, bao nhiêu năm nay đều là nhìn thấy anh qua các phương tiện truyền thông, rốt cuộc cũng được gặp trực tiếp rồi.
Thước Nhã xoay người đi ra ngoài, tiện tay đóng cửa lại. Hai người kia đang làm cái gì, mắt to trừng mắt nhỏ sao, không phải là đi phỏng vấn sao? Chẳng lẽ là đã biết nhau từ trước?
"Lại đây ngồi đi!" Lấy ngữ khí của tổng tài nói chuyện cùng với y có chút không quen, Uông Phong Lân cảm giác được bản thân thậm chí còn có ý nghĩ nhảy đến vồ lấy y rồi liếm lên mặt, thật may là có cái bàn làm việc to đùng cản lại.
"Cảm ơn, Uông tổng." Tư Nam lễ phép gật đầu, anh quả nhiên rất anh tuấn, hơn nữa còn rất có khí thế.
"Không cần khách sáo." Uông Phong Lân trong lòng ép buộc bản thân phải nghiêm túc, "Tôi có xem qua hồ sơ của cậu, học quản trị kinh doanh tại Mĩ sao?"
"Đúng vậy, Uông tổng."
"Không cần câu nệ như vậy, gọi tôi Phong Lân là được rồi." Kì thật đã quen mi gọi ta là A Kim rồi.
"Oh." Cứ là lạ thế nào ấy, tại sao lại cảm giác ánh mắt anh nhìn mình rất quen thuộc nhỉ?
"Cộc, cộc, cộc." Ngoài cửa vang lên tiếng gõ.
"Vào đi." Uông Phong Lân lên tiếng.
"Phong Lân, cậu có khách à?" Tu đẩy cửa đi vào.
"Không sao, đây là Đường Tư Nam tôi đã nói qua với cậu." Uông Phong Lân chỉ vào Tư Nam rồi nói với Tu.
"Oh." Tu nhìn Đường Tư Nam một lượt từ trên xuống dưới, nhìn thật là đẹp nha, quả thực còn muốn đẹp hơn so với phụ nữ, chẳng lẽ... Tu đưa ánh mắt dò hỏi về phía Uông Phong Lân.
"Tư Nam, đây là Tu Đức Uy, trợ lí cũng là bạn tốt nhất của tôi." Uông Phong Lân hướng Tư Nam giới thiệu Tu, "Nếu như cậu tới làm, sẽ có rất nhiều việc phải học hỏi kinh nghiệm của cậu ta."
Tư Nam lễ phép gật đầu chào Tu. "Chào anh Tu."
"Chào cậu, không cần khách sáo như vậy, cứ gọi tôi là Tu cũng được." Tu cũng gật đầu với y, sau đó quay sang Uông Phong Lân, "Chuyện mà cậu dặn dò..." kéo dài lời ra một chút, ý hỏi Uông Phong Lân đang có người ngoài thì có vấn đề gì không?
"Không sao, cậu nói đi, Tư Nam không phải người ngoài." Y tất nhiên không phải là người ngoài rồi, y là chủ nhân của tôi a! Uông Phong Lân bất đắc dĩ nhớ tới.
"Tôi điều Mạnh Ba cùng Kiệt Nhĩ từ Kì Lân Vệ tới bảo vệ cậu!" Tu Đức Uy chỉ hai gã đàn ông mặc y phục màu đen phía sau, "Ngoài ra, điều một y tá từ bệnh viện của Lâm cho cậu, tuyệt đối có thể tín nhiệm, nghe nói là em họ của cậu ta."
Uông Phong Lân gật đầu: "Nói với Lâm, hai tháng sau tôi nhất định sẽ mời cậu ta ăn cơm."
"Được." Tu gật đầu, thuận tiện liếc mắt nhìn Đường Tư Nam một cái, "Tôi ra ngoài trước."
"Uh."
Thì ra người xung quanh cũng gọi anh là Phong Lân, thật sự là một tổng tài không hề làm ra vẻ mà. Tư Nam thầm nghĩ ngợi.
"Được rồi, Tư Nam, như thế này: Tu là trợ lí của tôi, công việc của cậu ấy rất nhiều, cho nên tôi muốn tìm một người có thể chia sẻ công việc với cậu ấy. Thân thể tôi dạo này không ổn định..." Bởi vì ta còn phải làm chó cưng của mi, "Có thể sẽ bị lâm vào trạng thái hôn mê thường xuyên, cho nên tôi muốn tìm một người có thể tin cậy đảm nhận vị trí này. Tôi biết Đường Chính Sâm ba cậu là tổng giám đốc chi nhánh của công ti, làm việc rất chăm chỉ, là người tốt. Đường Tư Viễn anh cậu là giám đốc truyền thông, cũng rất có năng lực. Cho nên tôi nghĩ, cậu có thể đảm nhận vị trí này."
"Tôi sẽ làm hết sức, Uông tổng, oh, Phong Lân!" Tư Nam lộ ra nụ cười rạng rỡ đáng yêu.
Thật sự là đáng yêu, quả nhiên cho dù đổi sang góc nhìn của người rồi, vẫn cảm giác thấy y rất đáng yêu, Uông Phong lân nghĩ ngợi, khóe miệng cũng không khỏi cong lên thành một nụ cười: "Còn nữa, tôi nghe nói nhà cậu có nuôi chó à?"
"Cái này anh cũng biết à?" Tư Nam khó tin nhìn Uông Phong Lân.
"Trong lúc tôi hôn mê, có thể sẽ có vài kẻ muốn lên đây gây chuyện lộn xộn, cậu có thể mang chó cưng của cậu đi làm, để bảo vệ chỗ này được an toàn."
Mang A Kim tới chỗ này? Y có nghe lộn không vậy? Hay là Uông Phong Lân trước mặt bị tai nạn xe nên não bị hư rồi? Anh đã có hai đại cao thủ từ Kì Lân Vệ bảo vệ rồi mà! Kì Lân Vệ chính là công ti bảo vệ rất nổi danh những năm gần đây, nghe nói vệ sĩ của Kì Lân Vệ còn lợi hại hơn cả tổ cảnh sát tinh anh chuyên bảo vệ nhân chứng nữa.
Uông Phong Lân gật gật đầu: "Tôi nói thật, không phải nói giỡn đâu. Tốt nhất, ngày mai có thể thấy cậu tới nhận việc. Đương nhiên, A Kim có tới hay không, cũng có thể nhìn xem nó có tình nguyệt hay không nữa!" Nếu ta không muốn đi, mi không cần phải lôi ta tới đây, miễn bớt phiền toái.
"Oh, được." Tư Nam gật đầu.
Tư Nam đi rồi, đem tất cả những chuyện cần chú ý dặn dò lại Tu một lần nữa, Uông Phong Lân đi tới phòng nghỉ ngơi của mình. Nhân viên đã an bài tốt một cái giường để cho hắn muốn hôn mê lúc nào cũng được, y tá cũng chuẩn bị tốt máy hỗ trợ hô hấp cùng dịch truyền dinh dưỡng, vệ sĩ cũng đã có mặt. Uông Phong Lân duỗi chân duỗi tay bất đắc dĩ, nhìn lại thời gian cũng không còn sớm nữa, mình cũng đã dùng hết bảy giờ rồi, nếu mà bây giờ còn chưa quay về, Tư Nam về tới nhà thì sợ không kịp nữa.
Mạnh Ba nhìn Uông Phong Lân đi lại giường hỏi: "Uông tổng, anh muốn ngủ sao?"
Uông Phong Lân gật đầu: "Không biết tôi sẽ ngủ bao lâu nữa, cần phải đề phòng ai, tôi nghĩ Tu cũng đã dặn dò các người rồi."
Mạnh Ba gật đầu.
Uông Phong Lân nhìn y tá bên cạnh mình một chút, nhìn bảng tên trên ngực của cô: "Cô là em họ của Lâm? Phiên Gia?"
Y tá chỉnh lại bảng tên trên ngực: "Tôi là Phan Già, không phải Phiên Gia!"
Phan Già? Lâm nói có thể gọi cô là Phiên Gia." Uông Phong Lân cười, nhìn bộ dáng cô y tá nhỏ chẳng hề tươi cười trước mắt này.
Tùy tiện mi. Dù sao bị gọi là Phiên Gia riết cũng thành quen. "Tôi không vấn đề gì."
"Tốt lắm, Phiên Gia MM, tôi liền đem bản thân mình giao cho cô đây!" Uông Phong Lân mỉm cười nằm ra giường, "Tôi muốn ngủ, các người cứ ra ngoài trước đi, năm phút sau thì hãy vào lại."
Ba người đi ra ngoài.
Nhắm mắt lại, lẩm bẩm lầm bầm: "Không biết buổi tối hôm nay có thịt kho tàu không nữa! "Gạo lức!"
Nhà Có Chó Dữ Nhà Có Chó Dữ - Thiên Thảo Nhà Có Chó Dữ