Số lần đọc/download: 554 / 2
Cập nhật: 2017-09-25 00:55:41 +0700
Chương 8
T
rong lòng Vương An An cảm thấy chua xót, nhưng khi đi ra, thì cảm thấy vô cùng chột dạ, Thì Cẩn mời cô đến là để đả kích Uông Uông, kết quả cô lại làm ngược lại.
Mặc dù cô cảm thấy mình không có lỗi, nhưng dù sao cũng có phần hơi chột dạ, Vương An An cũng không nói năng gì, ngay cả một câu chào cũng không chào, vắt chân lên cổ mà chạy.
Ngược lại sau khi về nhà, mỗi lần Vương An An nhìn thấy con gấu bông to đùng trong phòng ngủ mình, lại nhớ tới Uông Uông.
Rõ ràng đây chẳng qua chỉ là một món đồ chơi con gấu bông, cũng không hiểu vì sao, khi Vương An An thấy con gấu đó, liền cảm giác Uông Uông giống như con gấu bông này, thật to, vóc dáng cao cao, mà lại rất đáng yêu....
Trong lòng cô mềm ra, cô không phải người đa sầu đa cảm, chỉ là khi trong lòng nhớ tới Uông Uông, đều nhớ tới cặp mắt kia, sẽ nhớ tới mình là được người khác tin tưởng tuyệt đối lại vô cùng lệ thuộc.
Duy chỉ không ổn chính là phòng của Vương An An rất nhỏ, con gấu như vậy mà nhét vào trong phòng ngủ, cô ngay cả đi lại cũng rất bất tiện. Bình thường trong góc tường để chồng chất mấy dụng cụ tập thể dục như vợt bóng bàn, còn có cả mấy quyển tạp chí linh tinh, Vương An An không thể không tìm nơi khác để cất chúng.
Nhưng trong khi Vương An ở trong phòng ngủ của mình dọn dẹp đồ, thì ba mẹ Vương An An cũng không nhàn rỗi.
Hai ông bà đang trong mộng đẹp, từ sau lần Uông Uông tặng gấu, hai ông bà vẫn mong Vương An An được bay lên làm Phượng Hoàng đấy.
Kết quả chờ mòn chờ mỏi Cố đại thiếu gia Cố Ngôn Chi không tới, ngược lại chờ được ba của Tống Vi Vi.
Kể từ hôm Tống Vi Vi bị Vương An An đánh ột trận, trở về cô ta nói với người trong nhà.
Ba mẹ của Tống Vi Vi cũng đều là người chỉ mình có thể chiếm tiện nghi chứ không thể thua thiệt. Năm đó không có lương tâm mà nhận ân tình của người ta, còn dám làm hàng xóm với nhà họ Vương, thì tuyệt đối không phải là người hiền lành.
Vừa thấy con gái bảo bối của mình bị người đánh thành như vậy. Không nói hai lời, ba của Tống Vi Vi liền tìm một người họ hàng cao lớn vạm vỡ, muốn chặn ở của nhà Vương An An, dạy cho Vương An An một bài học.
Vương An An đang trong phòng ngủ thu dọn đồ đạc, chợt nghe thấy bên ngoài hình như là có người đang đá cửa, vang mấy tiếng loảng xoảng.
Trong lòng Vương An An thấy kỳ quái, cô cũng không ngốc mà mở cửa ngay, mà là ở trong nhà hỏi xem là ai.
Ba của Tống Vi Vi ở đầu bên kia giống như lưu manh la hét: "XX, mày mở của ngay cho ông?"
Vương An An vừa nghe đã hiểu rõ là chuyện gì xảy ra, nhà cô trước kia là hàng xóm với nhà Tống Vi Vi, giọng nói của ba Tống Vi Vi làm sao cô không nhận ra chứ.
Mẹ nó chứ, bây giờ còn đánh đến cửa rồi đây!
Vương An An cũng không tỏ ra yếu thế, la ầm lên: "Tôi không ra, ông có giỏi thì đập cửa mà vào. Bây giờ tôi báo cho công an,là ông đang tự tiện xông vào nhà dân. Ông biết không hả?"
Âm thanh đạp cửa càng lớn.
Vương An An biết bên ngoài cửa có nhiều người, hẳn là sau khi Tống Vi Vi về nhà thêm mắm thêm muối vào rồi, nhà họ Tống tới tìm cô báo thù đây.
Cô mà mở cửa nhất định sẽ chịu thiệt.
Cô vội vàng tìm điện thoại di động chuẩn bị báo cảnh sát. Kết quả cô còn chưa kịp gọi điện thoại, Vương An An liền cảm giác có cái gì ở trước mắt cô lóe lên một cái.
Sau khi nhìn rõ ràng, chỉ thấy mẹ cô từ trong phòng bếp vọt ra, tay trái cầm chày cán bột, tay phải cầm dao thái.
Không nói hai lời, bà đi ra mở cửa, bên ngoài ‘gà bay chó sủa’ một lúc lâu, chờ đến khi Vương An An đi ra, chỉ thấy mẹ cô đuổi đến mức không biết dép đã bay đi đằng nào, những người đó chạy quá nhanh, bà không đuổi kịp, tức giận ném con dao thái đi thật xa.
Vương An An vội vàng khuyên mẹ cô quay lại.
Mẹ cô thở phì phò la ầm lên: "Ông trời ơi là ông trời! Bà còn chưa mang dao đi chém hắn đâu, mấy người nhà họ Tống còn không biết xấu hổ, vác mặt tới cửa gây sự, khi dễ nhà bà không có người hả? Đánh chết chúng mày… Một đám không biết xấu hổ..."
Dù Vương An An biết mình là người bạo lực.
Đó là mẹ cô từ lúc cô còn nhỏ đã dạy cô phải dịu dàng....
Nhiều khi thậm chí cô còn thấy mình là nữ lưu manh đó.
Vương An An dở khóc dở cười, ban ngày hò hét ầm ĩ. Đến đêm khuya, Vương An An nhận được điện thoại của Uông Uông.
Cô vốn cho là phải thật lâu Uông Uông mới có thể liên lạc với cô cơ, hoặc là những người đó sẽ làm cho Uông Uông biến mất mãi mãi.
Dúng là ở trong điện thoại, giọng nói của Uông Uông giống như người bình thường.
Vương An An rất khó có thể liên hệ giữa Uông Uông với mấy con virus kia.
Nói chuyện phiếm qua điện thoại không giống với khi nói chuyện đối mặt với nhau, nhìn mặt của Uông Uông thì Vương An An toàn cảm thấy anh giống như đứa bé, nhưng khi nói chuyện trong điện thoại, giọng nói của anh rất dễ nghe, rất có từ tính.
Vương An An cũng không biết nên tán gẫu về cái gì, tên Uông Uông đó, trừ kích động chính là kích động, giống như lời nói ở điện thoại không có mạch lạc.
Cuối cùng Vương An An ngược lại nhớ tới chuyện này, vội hỏi Uông Uông: "Đúng rồi, anh đoán xem hôm nay tôi làm việc gì?"
Uông Uông đương nhiên là đoán không được, Vương An An cười nói cho anh biết: "Chính là tôi dọn dẹp phòng ngủ. Biết tại sao không, bởi vì có người tặng tôi một con gấu bông to ơi là to, bây giờ phòng ngủ của tôi bị chật ních...."
Nói xong Vương An An còn chụp hình gửi cho Uông Uông nhìn.
Uông Uông rất nhanh cũng gửi cho Vương An An một tấm hình.
Vương An An tò mò mở ra xem thì trợn tròn mắt, vậy mà là phòng ngủ. Nhưng nhìn cái phòng ngủ trong hình. Nó thật là lớn! Bất kể là đèn thủy tinh phía trên, hay chiếc giường khổng lồ, phía sau giường còn có một bức tranh cực lớn.... Đều là rất đẹp, quả thật giống như đang trong viện bảo tàng nào đó vậy....
Vương An An trợn mắt cứng lưỡi, không biết phải hình dung như thế nào.
Chỉ một cái phòng ngủ đã như vậy thì không tưởng tượng được cả nhà bọn họ sẽ lớn đến mức nào, chớ nói chi những đồ đạc bên trong, đúng là muốn giết hết cả nhà anh để....
Dĩ nhiên là không phải Uông Uông muốn khoe khoang phòng ốc của mình xa hoa đến mức nào, mà trong điện thoại nhẹ giọng nói: "Chỗ ở của tôi ngược lại rất là lớn, nhưng nhiều khi, tôi cảm thấy trong phòng rất lạnh...."
Đây đại khái... Chính là tịch mịch thôi.... Lại không giống với nhà mình, nhà mình có khi lớn tiếng một chút là tất cả âm thanh đều nghe rõ cả....
Gia đình Cố Ngôn Chi, phòng ốc rộng lớn, nhưng mọi người trong gia đình, đoán chừng đều không gần gũi với nhau, hơn nữa cũng không còn người chịu ở cùng một chỗ với Uông Uông....
Vương An An cũng không biết nên an ủi anh như thế nào, nhà cô hẹp ngay cả một tủ treo quần áo cũng không có chỗ đặt, nhưng đối với Uông Uông mà nói, hắn là rất hâm mộ.
Một lát sau, cô mới lên tiếng: "Nếu như cảm thấy cô đơn, thì nói chuyện phiếm với tôi… Tôi sẽ nói chuyện với anh có được hay không! Như là hôm nay tôi đi làm, gặp phải người rất buồn cười, nhìn quần áo rất dị, tôi còn tưởng rằng chính là một đồng nghiệp cơ, cuối cùng vừa giới thiệu tôi mới biết người nọ lại là Tổng giám đốc ở công ty phía đối tác, thật may là tôi không có khi khinh thường người kia...."
Sau khi Vương An An nói xong, cô ngược lại chợt nhớ tới một chuyện, thật ra thì cô vẫn muốn hỏi từ lâu rồi. Ban đầu Uông Uông thật sự nhớ nhầm số nhà sao, nếu không, cũng dây dưa gì với nhà họ Tống.
Cô ở trong điện thoại hỏi một câu.
Uông Uông lần này qua một lúc lâu mới nói: "Lúc ấy đầu óc rất loạn...."
Vương An An cũng không suy nghĩ nhiều, dù sao bọn họ lúc ấy đều là trẻ con, nhớ lộn cũng rất dễ hiểu.
Cô vẫn tiếp tục tám chuyện với Uông Uông, dù sao chỉ cần có thể dụ dỗ Uông Uông vui vẻ, cô sẽ nói.
Cô vốn là người thẳng thắn rộng rãi, khi toàn tâm toàn ý muốn làm trò cười, sẽ rất cố gắng.
Nhưng khi nói chuyện hơn nhiều, Vương An An cũng thuận mồm kể chuyện nhà Tống Vi Vi tìm tới gây phiền toái, còn nói giống như chuyện cười, hơn nữa còn khoe: "Kết quả cũng bị mẹ tôi đánh cho chạy, mẹ tôi lợi hại không?"
Lần này Uông Uông một lúc lâu sau cũng không trả lời.
Lúc lâu sau, Vương An An tưởng rằng điện thoại bị mất tín hiệu, Uông Uông mới quan tâm nói: "Em nhất định phải cẩn thận."
“Không sao rồi." Vương An An vội vàng nói: "Bọn họ có thể làm cái gì chứ, chỉ là phô trương thanh thế hù dọa người thôi, hơn nữa tôi cũng không bị dọa sợ."
Ban đầu nói chuyện giống như bạn bè, bởi vì Uông Uông vẫn không có nói cái gì mà ‘trong sa mạc ốc đảo’ nữa, rồi còn em gả cho tôi..., cho nên Vương An An cũng yên tâm hơn một chút, cô là rất sợ đối phương vẫn coi cô như bạn gái.
Hơn nữa cũng không gọi tới quá nhiều, phần lớn đều là sau mười giờ mới có thể gọi tới.
Vương An An mỗi lần đều tán dóc vài câu với Uông Uông.
Cũng không phải đều là chuyện quan trọng, ý tưởng của cô chính là nếu Uông Uông cô đơn, có cô ở đây, Uông Uông sẽ không đến mức ngay cả một người nói chuyện cũng không có.
Nhưng dần dần Vương An An phát hiện Uông Uông gọi càng ngày càng nhiều, trước kia là một tuần gọi hai ba lần, trong khoảng thời gian gần đây, quả thực là ngày ngày cũng sẽ gọi tới, hơn nữa thời gian cũng từ sau mười giờ thành trước mười giờ.
Ngày đó khi Vương An An đang nhận điện thoại của Uông Uông, thì đồng đảng của cô _ Diệp Song cũng gọi tới.
Lúc trước đều là Diệp Song gọi cho Vương An An là được liền, bây giờ gọi lại thấy đường dây bận nên gọi lại, không ngờ vẫn không được nên đã tới thẳng nhà cô, cự nhiên thấy Vương An An vẫn còn đang nấu cháo điện thoại.
Diệp Song liền cười hỏi mẹ Vương An An: “Dì Vương, An An dạo này sao thế, gần đây con gọi cho cậu ấy hai lần, thì cả hai lần đều máy bận."
"Ai biết." Mẹ Vương An An cũng cảm thấy buồn bực, gần đây Vương An An càng ngày càng không bình thường, luôn là một khi nói chuyện điện thoại thì nói chuyện rất lâu.
Ngược lại Vương An An vừa thấy Diệp Song tới, vội cúp điện thoại của Uông Uông, vẻ mặt thần bí gọi Diệp Song vào trong phòng ngủ.
Thật ra thì bây giờ cô có thể tìm được người nói chuyện về Uông Uông rồi.
Vì có thể để cho Uông Uông càng vui vẻ hơn, gần đây Vương An An vào mạng tìm kiếm rất nhiều tài liệu, thậm chí còn đi mua một ít sách, chính là muốn biết làm sao có thể khai thông cảm xúc cho Uông Uông.
Nhưng cô cũng không biết mình làm như vậy là đúng hay không đúng, dù sao cô cũng không phải bác sĩ, hiện tại thời gian Uông Uông xuất hiện càng ngày càng nhiều, đó chuyện tốt haychuyện xấu à?!
Cô cũng rất mơ hồ.
Kết quả vừa đem chuyện này nói cho Diệp Song nghe, Diệp Song đã tức giận, vẻ mặt nghiêm túc cảnh cáo cô: "Cậu điên rồi, cậu lại kết bạn với tên bị bệnh tâm thần.... Những người bị bệnh thần kinh đều không theo quy luật nào cả, viện mình gần đây mới vừa nhận chữa ột bệnh nhân, cũng bởi vì có người hỏi đường, cảm tạ hắn một tiếng, hắn đã đập chết người ta đây, loại người như vậy cậu tránh cũng không kịp, lại còn chọc vào làm gì...."
Vương An An không hiểu: "Cái đó không giống nhau, đây là tâm lý của Uông Uông có vấn đề, hơn nữa Uông Uông không có bạo lực một chút nào, cậu phải gặp anh ấy mới biết được, anh khá tốt, tựa như một đứa bé."
"Cái đó đáng sợ hơn, tâm lý là đứa trẻ, bề ngoài thì đã lớn, một khi không kìm chế được cảm xúc, cái gì mà hắn không làm được?"
Vương An An không chút vui mừng, lắc Diệp Song nói: "Cậu xem thử xem, mình đang định tìm cậu cố vấn đây, làm sao không có chút đồng tình nào vậy, còn dọa mình nữa.... Mình cũng không phải là đứa trẻ ba tuổi, mình có sức phán đoán, hiểu biết rõ Uông Uông là ai, thôi, mình không hỏi cậu nữa, tự mình tìm thêm tài liệu xem vậy."
Diệp Song trầm mặc một lúc, Vương An An lớn lên rất cố chấp, kia đều tốt, nhưng chỉ là quá mức để tâm, người khác có chuyện gì cầu xin cô, cô dù là chính mình không giúp được, cũng phải cố gắng giúp người ta, thứ người như thế nói dễ nghe chính là không có tâm nhãn, nói khó nghe đúng là ngu ngốc điển hình mà.
Cô trước kia nhưng đã giúp người ta, kết quả một chỗ tốt cũng không được, hiện tại ngược lại còn giúp cái nhân cách phụ đó nữa, còn muốn làm cho người ta khai thông, để cho lòng người vui vẻ....
Đây không phải là ăn no không có việc gì làm thì là cái gì, giống như năm đó cô nhất định chăm sóc chó lang thang, kết quả sau khi bị chó cắn, lại chạy đi tiêm phòng, đây không phải là phí sức lại chẳng có kết quả tốt sao?
Diệp Song đau đầu nhìn Vương An An, nha đầu ngốc này làm thế nào mà nhiều như vậy năm, không có chút tiến bộ nào.