When you reread a classic you do not see more in the book than you did before; you see more in you than was there before.

Clifton Fadiman

 
 
 
 
 
Tác giả: Diêm Liên Khoa
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Ha Ngoc Quyen
Upload bìa: Ha Ngoc Quyen
Số chương: 1
Phí download: 1 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 66
Cập nhật: 2020-11-03 00:36:46 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 6
ến đây, câu truyện đã hoàn toàn không có gì sửng sốt nữa. Nó đã đang và phát triển đến cao trào trong phán đoán thông minh của người đọc. Bức màn lớn của tình yêu đã kéo, cho dù là chính kịch, hài kịch, bi kịch, hay kịch hoang đường đều lần theo đầu mối vốn có của nó đi vào từng cảnh hết màn nọ đến màn kia. Chỉ có điều trong cảnh này, Ngô Đại Vượng thường phải sa vào hồi tưởng và so sánh với cảnh kia, khiến anh cảm thấy sợ hãi và lo lắng khó lòng diễn tả đối với tình yêu cao thượng, từ đó cảm thấy không thể tự bứt khỏi bãi lầy tình dục, mà cam chịu chìm xuống.
Anh không hiểu khi anh và vợ mình Triệu Nga sống bên nhau, tại sao cứ trơ lì, không hứng thú lên được, phảng phất như một con voi lớn, ngã xuống giếng nước bỏ hoang, mất hết tự do, không xoay xở được. Tình dục và tình yêu giống như trồng dưa ra đậu, mà lại là đậu lép, trồng đậu ra vừng, mà lại là vừng khô, không hề có chút tinh dầu.
Trong đêm tân hôn, khi lão đội trưởng làm chủ hôn cùng dân bản đã ra về, bọn trẻ trêu đùa cô dâu chú rể cũng về hết, trong ánh nến lờ mờ của buồng cưới, với tâm trạng say mê rạo rực, anh vừa đưa tay sờ vào người vợ, Triệu Nga đã phủ đầu hỏi một câu:
Chẳng phải anh đã nói anh là chiến sĩ tốt của đơn vị là gì?
Đúng, đại đội trưởng, chính trị viên đều nhận xét như thế. - Anh đáp.
Tốt thế mà anh còn sờ mó khắp người tôi như một kẻ lưu manh không biết xấu hổ thế này à?- Triệu Nga nói.
Chính câu nói này khiến Ngô Đại Vượng cảm thấy trong hôn nhân của mình thiếu hẳn đi một cái gì đó – tức là tình yêu vĩ đại y như viết trong sách. Ngồi trên giường tân hôn, anh ngắm vợ một lúc, có một thứ giá lạnh chỉ có thể cảm nhận, chứ chưa thể tổng kết, bắt nguồn từ bên trong hôn nhân, hay nói cách khác, từ tầng sâu của hôn nhân, cuối cùng đã loang dần toàn thân anh, khiến anh thấp thoáng cảm thấy có một thứ đau buồn của tình yêu đang chớm nở và lớn nhanh như thổi giữa mình và Triệu Nga. Mà càng đau buồn hơn, trong khi anh cảm thấy đau buồn, vợ anh lại hoàn toàn không nhận ra điều đó.
Thế là, mặc quần áo, anh đi khỏi buồng cưới.
Đang lúc nửa đêm anh đi đâu? - Triệu Nga hỏi.
Cô ngủ đi, tôi ra nhà vệ sinh.
Sau đó, anh ngồi ở sân trong cô đơn, cảm nhận nỗi xót xa trống vắng của hôn nhân. Ngẩng đầu lên nhìn vầng trăng tròn vành vạnh giữa đám mây màu đang trôi trên đỉnh đầu, anh có cảm giác sợ vầng trăng đang rơi xuống.
Kể ra, trong hôn nhân giữa anh và Triệu Nga, rút cuộc người nhịn không nổi sự dày vò của tình dục vẫn là Ngô Đại Vượng. Trong sân lát gạch mộc của ba gian nhà tranh, sáng trăng chiếu rõ khoảnh đất dưới chân. Trong đêm yên tĩnh trăng treo lơ lửng mùi rơm rạ lan toả trong không gian vắng vẻ. Đang là mùa xuân cây cỏ đã lên xanh. Dế mèn kêu ra rả ở góc sân, phảng phất như có mấy cây sáo trúc thay nhau thổi. Ngồi ở giữa sân vắng vẻ, nhìn mặt trăng như chiếc đĩa bạc, anh thừ người, đờ đẫn, đầu óc trống rỗng, lại hình như đang suy nghĩ về tình yêu hôn nhân giữa anh và Triệu Nga.
Nhưng rồi, trăng lặn sao thưa, anh lại về buồng cưới, bên vợ. Chữ song hỉ dán trên tường vẫn còn thoang thoảng mùi hồ. Triệu Nga thao thức nằm trên giường. Tuy đắp chăn, nhưng vẫn không che nổi thứ mùi thơm đục ngầu độc đáo của đàn bà nhà quê anh chưa ngửi bao giờ.
Trời sắp sáng rồi, sao anh không ngủ? - Vợ hỏi.
Anh im lặng, cởi quần áo, chui vào trong chăn. Khi mở chăn được vợ sưởi ấm nóng hầm hập, thứ mùi thơm nồng nặc của đàn bà đã hun anh tức thở. Anh khịt khịt mũi trong đêm tối, lập tức mặt cứng đờ. Buồng ngủ không thắp đèn. ánh sáng cửa sổ như lụa trắng. Trong trạng thái căng cứng, anh từ từ lặng lẽ hít hai cái, vừa là để hít khí đêm từ cửa sổ, vừa là để hít hơi đàn bà trơn nhẵn trên người vợ từ trong chăn toả ra. Hít xong, anh cố gắng bình tĩnh chui vào chăn, muốn thông qua ý chí có một năm tuổi quân của mình, kìm nén sự ham muốn của bản thân đối với vợ. Nhưng, trên giường ấy, trong chăn ấy, bàn tay anh vô tình chạm vào vai vợ, ấm êm như sờ trên mặt lụa. Thế là, trong phút chốc, anh đã đánh gục ý chí của mình, chồm một cái lên người vợ.
Nhưng rõ ràng, người Triệu Nga đang nóng hôi hổi, toàn thân như bốc lửa, cũng có ham muốn bản năng nguyên thuỷ như anh, nhưng Triệu Nga đã dẫy khỏi dưới thân anh, vội vàng co người lùi về sau y như bị kim châm, hất tay anh đang bám trên bờ vai, sau đó hai người lại một lần nữa căng cứng trong đêm vắng.
Anh bảo:
Triệu Nga, em là vợ anh, em cứ khăng khăng không cho anh động vào người, anh sẽ dùng vũ lực.
Vợ đáp:
Muốn động cũng được, nhưng anh phải trả lời em ba việc.
Anh hỏi:
Ba việc gì?
Vợ nói:
Thứ nhất, sang năm nghỉ phép, anh phải đem về một bộ quân phục cho em mặc.
Anh đáp:
Được. Nếu không đem về, anh không phải người.
Vợ nói:
Thứ hai,Từ nay về sau, năm nào anh cũng phải lập công, gửi cho em một giấy báo lập công. Gửi một giấy báo lập công, không những em nở mày nở mặt, mà còn được lĩnh thêm mười đồng của công xã.
Anh đáp:
Không thành vấn đề, anh sẽ cố gắng. Việc thứ ba?
Vợ nói:
Thứ ba, bây giờ anh hãy quỳ trước mặt em xin thề, về đơn vị chăm chỉ làm việc, nghe lời lãnh đạo, chịu đựng gian khổ, nhất định phải được đề bạt cán bộ, nhất định phải để em được sống sung sướng.
Anh bảo:
Chuyện này anh đã viết vào bản cam đoan gửi bố em rồi.
Vợ nói:
Mặc kệ. Anh viết trên giấy cam đoan rồi, cũng phải quỳ trước mặt em thề lại. Thề xong, em sẽ trao thân cho anh.
Anh cũng quỳ thật trên giường, thề trước cô vợ mới cưới,:
Tôi Ngô Đại Vượng, nếu về đơn vị không vâng lời Đảng, không chăm chỉ làm việc, sẽ bị trời đánh thánh vật. Kiếp này nếu tôi không nỗ lực để được đề bạt cán bộ, thành sĩ quan, để Triệu Nga được theo tôi sống sung sướng, ông Trời sẽ hành tội tôi không con không cháu, không người nối dõi tông đường.
Không biết khi nói những lời này, Ngô Đại Vượng vì tiền đồ của mình, hay vì cơ thể trơn nhẵn, tròn lẳn của cô vợ mới cưới. Tóm lại, lúc bấy giờ anh quỳ trước mặt vợ, giọng không to, nhưng gấp gáp, nói liến thoắng mà nghiêm trang, thiêng liêng mà mạnh mẽ. Nói xong anh nhìn kỹ vợ một lúc, khẽ hỏi một câu:
Được chưa?
Vợ đáp:
Em tin rồi, anh Ngô Đại Vượng.
Anh liền ôm chầm vào lòng thân thể mới cưới vốn đã thuộc về mình, song lại cứ khăng khăng đòi bằng được phải giao cho ngày mai và cuộc sống tương lai trước đã.
Tình dục bắt đầu từ lúc này.
Còn tình yêu cũng mất đi từ lúc này.
Trong đêm tối mỗi ngày sau đó, tuy anh đều cuồng nhiệt hết mức, đam mê vô cùng, nhưng mỗi khi anh sắp sửa đến cao trào, vợ lại nhắc một câu:
Đại Vượng, về đơn vị nhất định anh phải chăm chỉ làm việc.
Lúc khác, nói câu này đơn giản là trao đổi và dặn dò thân mật, nhưng trong khi đang làm tình, chẳng khác gì bất ngờ hắt chậu nước lã lên thân anh nóng bỏng, khiến cơn ham muốn đang hừng hực xẹp hẳn đi, bục nổ và tan biến như bong bóng.
Người Tình Phu Nhân Sư Trưởng Người Tình Phu Nhân Sư Trưởng - Diêm Liên Khoa Người Tình Phu Nhân Sư Trưởng