A lot of parents will do anything for their kids except let them be themselves.

Bansky

 
 
 
 
 
Tác giả: Tiếu Ngôn
Thể loại: Ngôn Tình
Biên tập: Quoc Tuan Tran
Upload bìa: Quoc Tuan Tran
Số chương: 11
Phí download: 2 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1103 / 9
Cập nhật: 2016-06-04 21:09:27 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 7
ước Pháp
Nơi tập trung các nhân vật nổi tiếng, các cô gái xinh đẹp tụ tập cho tiệc đêm, chỉ thấy người người đi lại không ngớt, ăn uống linh đình. Xa hoa đến nỗi, chỉ có thể dùng cụm từ tiêu tiền như nước để hình dung.
Loại nước hoa 'Hương quý tộc' của công ty mỹ phẩm Uy Nhĩ Sâm vừa mới tung ra đã tạo nên một làn sóng lớn, thế nên họ đã tổ chức bữa tiệc rượu hôm nay để chúc mừng.
"'Hương quý tộc' lần này không ngờ lại thành công lớn đến vậy, nhưng lớn nhất vẫn phải kể đến công của tiến sĩ Vương." Uy Nhĩ Sâm tiên sinh phấn chấn giơ lọ nước hoa lên cao, hô lớn, những người có mặt lúc đó lập tức phụ họa theo.
"Uy Nhĩ sâm tiên sinh quá khách khí rồi." Một giọng nữ ôn nhu, khiêm tốn nói: "Nếu không có..."
Khi tiếng nói mềm mại kia vang lên, bất giác làm người đàn ông tuấn dật tao nhã đứng sau bồn hoa kia chú ý, tầm mắt anh nhìn qua lớp quần áo đẹp đẽ trân quý kia....
Chỉ thấy một đám người áo quần sang trọng, đang vây quanh một gã đàn ông mặc bộ com lê và một trang tuyệt sắc mỹ nữ trong bộ váy dài màu tím để chúc mừng. Mà người được gọi là tuyệt sắc mỹ nữ – tiến sĩ Vương, toàn thân tỏa ra khí chất thanh nhã, cho dù ở nơi tập trung toàn mỹ nữ như thế này, vẫn toát ra phong thái độc đáo, hấp dẫn vô số ánh mắt hâm mộ.
Là cô?!
Ánh mắt người đàn ông nhất thời lóe sáng, giống như không dám tin vào mắt mình, sau khi xác định chắc chắn, anh vừa mừng vừa sợ, đi đến một góc khuất, cầm di động bấm số.
"Đại ca, em có tin tức tốt muốn nói cho anh..." Tôn Duy Ma mỉm cười, có thể tưởng tượng qua điện thoại, người kia sẽ phản ứng mãnh liệt đến thế nào.
******
Đài Loan
Cốc cốc!
"Mời vào!"
Tiếng mở cửa vang lên, Trang Lâm mặc quần áo văn phòng trang nhã, bưng bữa sáng tinh xảo vào cho tổng giám đốc. Sau khi đặt lên bàn, còn chưa kịp mở miệng, thì đã bị lời nói của Diêm Tính Nghiêu đe dọa.
Anh liếc mắt nhìn bữa sáng trên bàn, lạnh lùng nói: "Thư ký Trang, phó giám đốc của công ty Minh Xương nói đã nhiều lần gọi điện đến đây, nhưng lại không được nối máy đến chỗ tôi, có chuyện này sao?"
"À..." Cô khẩn trương ấp úng nói: "Tôi nghĩ... tôi nghĩ công ty ta và công ty Minh Xương không có quan hệ làm ăn, cô ấy chắc không có chuyện quan trọng gì, cho nên... cho nên..." Đúng là yêu nữ họ Trần, dám nói chuyện đó với tổng giám đốc.
"Vậy còn quản lý Triệu của Khai Vinh?" Anh thoải mái tựa lưng vào ghế, ung dung hỏi. "Khai Vinh và Diêm thị đang hợp tác rất tốt, vì sao cô ấy cũng gặp phải vấn đề như vậy?"
"Á..." Cô nhất thời không thể tìm ra lý do, sắc mặt dần dần trở nên trắng bệch, ánh mắt nhìn đến bữa sáng trên bàn, vội vàng nói lảnh sang chuyện khác, dùng tư thái dịu dàng nhất nói: "Tổng giám đốc, tôi biết hôm nay ngài chưa dùng bữa sáng, nên đã chuẩn bị riêng cho ngài..."
"Tôi nhớ vừa rồi đã dặn chỉ mang cà phê."
"Bụng rỗng mà uống cà phê thì không tốt cho lắm, hơn nữa cuộc họp sắp tới sẽ kéo dài khá lâu, ngài nên ăn thêm một chút điểm tâm lót dạ. Tinh thần cũng sẽ tốt hơn. Bình thường ngài đã vất vả vì công việc rồi..."
Một tiếng 'ba' vang lên, chẳng những làm cô sợ tới mức mặt trắng bệch, đồng thời cũng làm gián đoạn lời khuyên ân cần của cô.
"Chú ý thân phận của cô, thư ký Trang, việc của cô là làm tốt vai trò thư ký, còn chuyện người nào quan trọng, người nào không quan trọng, là do tôi quyết định, chứ không phải để cô tự quyết. Đừng tưởng làm thư ký vài năm mà đã có thể bành trướng quyền lực, không coi ai ra gì, đừng để tôi nổi giận, tôi không mong phải đuổi việc cô đâu." Đôi mắt sắc bén của Diêm Tính Nghiêu nhìn thẳng vào cô. "Mang bữa sáng kia đi, cút ra ngoài cho tôi!"
"Dạ, dạ... tôi lập tức đi ra ngoài, lập tức đi ra ngoài." Trang Lâm vội vàng đến bê khay thức ăn, hốt hoảng xoay người chạy ra khỏi văn phòng, thiếu chút nữa đụng vào Triệu Phi không biết đã đứng ở cửa từ lúc nào, vừa ngước mắt nhìn anh thì nhận ra anh cũng không đồng tình với mình, cô xấu hổ đến mức sắc mặt lúc đỏ lúc trắng, lập tức trừng mắt liếc anh một cái, rồi thẳng lưng bước qua cửa.
Toàn công ty ai mà chẳng biết ý đồ của Trang Lâm? Chỉ tiếc...
Nhìn cô lướt qua, Triệu Phi lắc đầu, lại thêm một án lệ hoa rơi cố ý, nước chảy vô tình.
"Quản lý Triệu, chuyên môn của anh là ngẩn người sao?" Thanh âm lãnh liệt lại vang lên.
"Này, các chị thấy đứa con của Hứa Mạn có phải của Lâu đại thiếu gia không?" Các thư ký thừa dịp thư ký trưởng không có mặt, vội bình luận những chuyện trên báo.
"Tôi thấy tám phần là giả." Một nữ thư ký trẻ chỉ vào bức ảnh lớn trên tờ báo, xùy xùy nói: "Các chị xem, nhìn Hứa Mạn bộ dạng như thế, dáng người cũng đâu phải đẹp, người ta là Lâu đại thiếu gia tài bạc triệu, bên người mỹ nữ như mây, vừa trẻ vừa đẹp, sao phải coi trọng loại đàn bà này?"
"Nói như thế cũng không đúng, không có lửa làm sao có khói, người ta đã dám kiện lên tòa, tất nhiên phải có bằng chứng."
"Cái gì mà không có lửa làm sao có khói? Xã hội này cũng xuất hiện nhiều người hoang tưởng như vậy mà."
Trong khoảng thời gian ngắn, đám người liền chia thành hai phe, đấu đá túi bụi...
"Aizz, nhìn đi nhìn lại thì tổng giám đốc của chúng ta vẫn tốt nhất, em làm ở Diêm thị hơn hai năm, mà chưa từng nghe tai tiếng nào về tổng giám đốc cả."
"Nhưng các em không thấy kỳ quái sao? Tổng giám đốc hàng ngày ngoài làm việc ra vẫn là làm việc, bên người ngay cả một người phụ nữ cũng không có, cứ như là hòa thượng đi tu vậy, lại quản lý cả một xí nghiệp to lớn, hành vi thì luôn cẩn thận, nghiêm túc trong công việc, không vì tình riêng, không gây chuyện xấu, nếu không phải có bệnh không tiện nói ra, thì chỉ có là..." Cô nhỏ giọng nói: "Đồng tính luyến ái."
"Chị nghe ai nói bậy vậy!" Lập tức có người lên tiếng phản đối, "Tổng giám đốc nam tính mười phần, nhìn thế nào cũng không giống đồng tính luyến ái. Em nghĩ chỉ là khi còn trong bụng mẹ đã bị mất tế bào lãng mạn, cho nên anh ấy chi biết làm việc, mỗi ngày đều là công việc, công việc, một chút cuộc sống tình cảm cũng không có, không muốn gần gũi ai."
"Thật là thê thảm, tương lai ai mà lấy phải tổng giám đốc, chị nghĩ vị tổng giám đốc phu nhân này có khi chỉ biết khóc suốt ngày. "
"Khóc suốt ngày? Đừng có hù người như vậy chứ, chị có dám thề nhìn thấy tổng giám đốc mà chưa từng chảy nước miếng không?" Lập tức có người khinh thưởng nói.
Diêm Tính Nghiêu tài mạo xuất chúng, lại có tiền có thế, là đàn ông trong đàn ông, ngồi lên ngai vàng "Diêm thiếu phu nhân", cơ hồ có thể sở hữu Diêm thị, là ước mơ lớn nhất của bất kỳ người phụ nữ nào.
"Em tình nguyện làm con người khổ sở đó, ít nhất cũng có thể kiếm tiền, cũng chẳng thiệt thòi gì."
"Đúng vậy, em cũng thế, nếu em có thể gả cho tổng giám đốc..."
Các cô tán gẫu ngày càng hăng, Trang Lâm tâm tình với tổng giám đốc sớm đã không muốn nói tới, lại thấy nữ thư ký kia nói tổng giám đốc là của mình, cô nhịn không được liền nổi giận.
"Các cô có phải quá nhàn hạ không? Hội nghị sắp bắt đầu rồi, các cô còn có thời gian mà mộng tưởng hão huyền? Lấy tổng giám đốc, các cô cũng xứng sao... Còn không mau đến phòng họp chuẩn bị?" Ánh mắt sắc bén của cô nhìn đến, nhóm thư ký kia liền lập tức giản tán, cúi đầu vào làm việc.
Thấy cô đã đi xa, mới ngẩng đầu lên nhìn cô làm ngáo ộp, nói nhỏ: "Phì! Ai chẳng biết cô ta thầm yêu tổng giám đốc? Chúng ta mơ mộng, cô ta không phải chắc? Có khi còn nghĩ tương lai mình là Diêm thiếu phu nhân thật ấy chứ? Hừ!"
"Nhìn mặt cô ta xám xị như tro, tám phần là vừa bị tổng giám đốc mắng, thôi, chị bỏ qua cho cô ta đi!" Nữ thư ký ít tuổi nhất nở nụ cười.
"Các cô đang nói chuyện gì, sao lại náo nhiệt như thế?" Giám đốc hành chính, Trương Như Nguyệt, Trương chủ nhiệm đối thấy các cô sáng sớm đã cao hứng như thế, cảm thấy rất ngạc nhiên.
Trương chủ nhiệm là "lão nhân" trong công ty, lại là người thân thiện, bởi nhóm thư ký cũng không kiêng dè liền chia sẻ mọi chuyện với cô, bảy miệng tám lưỡi[1] tranh nhau kể lại chuyện bát nháo vừa rồi.
Trương chủ nhiệm lắc đầu, thần bí nói: "Kỳ thật các cô nói cũng không đúng, tổng giám đốc chẳng những không phải hòa thượng thanh tu, càng không phải bị đồng tính luyến ái. Tống giám đốc trước đây cũng là lãng tử, phụ nữ bên người đổi liên tục, đào hoa công tử so ra vẫn còn thua. Chẳng qua, sau đó tổng giám đốc đã phải lòng thiên kim của chủ tịch Vương thị, hai người thậm chí còn đính hôn! Nhưng lại xảy ra chuyện giống kiểu Hứa Mạn ấy, làm vị hôn thê nổi giận bỏ đi. Sau đó tuy tổng giám đốc đã chứng minh mình bị hãm hại, nhưng giám đốc phu nhân của chúng ta đã biến mất không thấy tung tích rồi. Tổng giám đốc đáng thương đến bây giờ vẫn chưa tìm thấy vị hôn thê của mình, cũng bởi vì lần đó, mới khiến cho anh trở thành như bây giờ vậy."
Cái tin chấn động một thời này chỉ có những người làm ở Diêm thị sáu năm trước mới biết, bởi vậy khi cô nói ra, dĩ nhiên mọi người đều xôn xao bàn tán.
"Tổng giám đốc vẫn còn đi tìm sao? Anh ấy thực sự yêu Vương tiểu thư kia?"
"Còn phải nói sao, các cô biết xí nghiệp Thế Vinh của nhà Nam Cung không?" Thấy biểu tình của nhóm thư ký trẻ, cô lại nói tiếp: "Thế Vinh cũng là một công ty có tiếng, Nam Cung đại tiểu thư học cùng trung học với tổng giám đốc, lúc trước chính cô ta âm mưu vu oan cho tổng giám đốc, tuy không thành công, nhưng sau đó tổng giám đốc không thể tìm thấy vị hôn thê, liền đem mọi tức giận đổ lên nhà Nam Cung, từ đó về sau, giới thương gia ở Đài Bắc không còn nghe thấy Thế Vinh xí nghiệp uy danh một thời nữa."
"Thật là lãng mạn, không ngờ tổng giám đốc lại là người si tình! Chị Trương, chị nói đi, Vương tiểu thư kia nhìn như thế nào?" Mọi người ríu rít nói, các sếp đều đã đi họp rồi, toàn bộ thư ký liền ngồi ở đây họp chợ.
Từ phòng thay đồ trở về, Trang Lâm mới biết rằng Diêm Tính Nghiêu từng có vị hôn thê, nhưng không hề biết vị hôn thê này lại được yêu đến thế, càng không biết Diêm Tính Nghiêu vẫn còn chờ vị hôn thê đó... lòng cô rất rối loạn.
Mà ở một nơi khác, trong phòng họp, điện thoại khẩn cấp vang lên, Diêm Tính Nghiêu đang họp liền ra dấu tạm ngừng hội nghị.
"Sao!" Diêm Tính Nghiêu nghe đối phương nói xong, cả người liền chấn động, đứng thẳng dậy, con ngươi đen lóe sáng.
[1] Nguyên văn Thất chủy bát thiệt.
Đã bao lâu rồi? Bọn họ đã xa nhau bao lâu rồi?
Diêm Tính Nghiêu giống như Ám Dạ minh vương, xuất hiện trong phòng khách sạn của Vương Ninh Hinh, tùy tay vứt bỏ hành lý xuống sàn, quần áo bụi bặm, đầu tóc rối tung, vẻ mặt lạnh lùng, tuy đi một quãng đường xa nhưng không ảnh hưởng gì đến khí thế dọa người bất phàm của anh, ngược lại còn làm hơi thở thêm phần nguy hiểm.
Diêm Tính Nghiêu khi nhận được tin này, liền bỏ hết công việc, khẩn trương đến sân bay, trải qua quãng thời gian hành trình, vừa vào phòng liền trực tiếp xông đến trước giường Vương Ninh Hinh.
Si ngốc nhìn dung nhan kiều diễm làm anh ngày nhớ đêm mong, cảm giác bọn họ đã xa nhau vài thế kỷ rồi, buổi sáng quen thuộc hôm nào lại hiện ra trong tâm trí anh.
Sáu năm, suốt sau năm đó!
Hàng mi vẫn tao nhã như trước, vừa dài vừa cong, chiếc mũi thẳng... ngũ quan tuyệt mỹ tựa hồ như không thay đổi, cái thay đổi chính là vẻ ngây ngô dường như đã không còn, sáu năm đó cô đã thay đổi, trở thành một người con gái vừa ngây thơ vừa quyến rũ, mặc dù không có vẻ thành thục, nhưng lại càng có mị lực làm người khác hồn xiêu phách tán hơn.
Nhẹ nhàng cởi áo ngủ trên thân thể mềm mại của cô, ánh mắt lưu luyến si mê dừng thật lâu ở giai nhân đang ngủ say, giống như quốc vương kiêu ngạo đi tuần tra lãnh thổ của anh.
Người con gái trước mặt dường như thấy mộng đẹp, nên khóe môi ngọt ngào khẽ cong lên, làm người ta không nhịn được muốn âu yếm. Hạ thể của anh nhanh chóng nóng lên, cô luôn dùng tốc độ nhanh nhất để khơi mào dục vọng mãnh liệt của anh. Trước kia vì nghĩ cô tuổi còn nhỏ, nên anh luôn phải kiềm chế mình, nhưng đến hôm nay... anh không muốn làm thế nữa.
Cô từng nói sẽ mặc anh xử phạt, không nói câu thứ hai, đúng không? Tương tư đau khổ trong sáu năm của anh, cô phải bù đắp lại, trên thế giới này, anh chỉ cần cô, cũng chỉ có cô mới có thể an ủi được anh, bất luận là thể xác hay tinh thần.
Diêm Tính Nghiêu cúi xuống người dưới thân, đói khát đến mức muốn cắn nuốt cô, trong nháy mắt liền chạm vào môi cô, hóa thành vô tận ôn nhu, sợ cô sợ hãi, nên rất nhẹ nhàng với cô.
Cô đang ngủ say nhưng hình như lại đang trong mộng đẹp, khóe miệng lộ ra nụ cười ngọt ngào, cái miệng nhỏ nhắn như đang thầm thì gì đó.
Cả người Diêm Tính Nghiêu cứng đờ, tưởng mình nghe nhầm, lại cố gắng lắng nghe, chỉ nghe thấy cô tiếng nói nhẹ nhàng lẩm bẩm của cô: "...Nghiêu, đừng đùa nữa, Nghiêu..."
Cô vẫn không thay đổi, đã lâu vậy rồi, vậy mà trong giấc mơ vẫn gọi tên anh như cũ!
Trái tim sâu thẳm bị đóng băng sáu năm, đột nhiên lại xuất hiện một khe hở, dục vọng đã lâu dồn nén lại bùng nổ như núi lửa phun trào, che lấp lý trí của anh. Diêm Tính Nghiêu mãnh liệt hút đôi môi của cô, lưỡi linh hoạt xâm nhập vào khoang miệng cô, vồn vã hấp thu mật ngọt, hai tay càng không kiêng nể gì, ôn nhu vỗ về đường con trên thân thể cô, bất chấp mọi việc, anh chỉ muốn giữ chặt cô, nhiệt tình trong sáu năm qua tất cả đều bộc lộ ra hết vào lúc này. Rất nhanh anh đã gỡ bỏ mọi chướng ngại giữa hai người, trong nháy mắt, quần áo của hai người đều bị ném xuống sàn nhà cả.
Cảm xúc vừa quen thuộc lại vừa xa lạ, từng trận sóng nhiệt kéo đến trên người cô, ý thức còn chưa khôi phục, thì thân thể đã tự phản ứng theo. Cánh tay tuyết trắng quen thuộc lại ôm lấy cổ anh, đôi mắt đẹp bao phủ đầy sương của Vương Ninh Hinh mở ra.
"Nghiêu?"
"Đúng thế, bảo bối Hinh nhi của anh, là anh, là Nghiêu của em!" Anh lại tiếp tục hôn cô, giống như muốn cô nhập vào anh, theo khóe môi hôn đến mang tai, mà tiếng rên rỉ của cô, lại giống như khiêu khích anh, ma trảo tiến thẳng đến bộ ngực mơn mởn của cô, không ngừng xoa nắn vuốt ve. Quả nhiên cô đã trưởng thành rồi!
Sau khi tiếp xúc thân mật một hồi, dục vọng bị đốt nóng, cô đột nhiên cả kinh.
Lập tức hớp lấy một ngụm khí lạnh, người cũng tỉnh hoàn toàn, bàn tay nhỏ bé run run khẽ chạm vào mặt anh, vừa mừng vừa sợ ngước nhìn.
"Nghiêu?! Là anh thật sao, em không nằm mơ chứ?"
"Anh còn có thể giả sao? Trong mơ anh cũng... như vậy sao?" Anh rất hài lòng, khóe môi nhếch ý cười, một tay lại đi xuống thân thể mềm mại kia, tiến vào chỗ hai chân của cô, chạm vào da thịt non mềm, cảm ứng nhận được nhiệt độ và sự ướt át của cô, rất nhanh nó lại đứng lên.
"Nghiêu..." Cô hô một tiếng, lập tức khép hai chân lại, muốn ngăn chặn ma chưởng của anh. Nhưng cảm xúc đó lại ảnh hưởng đến toàn thân, Vương Ninh Hinh vặn vẹo thân mình, thở gấp không thôi, cảm thấy mình như bị đặt trong bể lửa, cả người bị thiêu đốt.
"Hư, đừng khẩn trương, em biết anh sẽ không làm em bị thương mà." Anh hé miệng ngậm lấy nụ hoa xinh đẹp kia, như là nhấm nháp hương vị, dùng lực vừa phải, khiến cô phát ra thanh âm đau đớn, rên rỉ.
Hô hấp của hai người bắt đầu hỗn loạn, nhịp tim cũng ngày càng dồn dập.
Hai tay cô giữ lấy bờ vai của anh, bộ ngực sữa không tự chủ vươn lên như muốn đón nhận nụ hôn của anh, nụ hoa cũng trở nên căng cứng, hơn nữa còn mẫn cảm hơn trước rất nhiều.
"Đừng... em... a... em sợ..." Cô khóc nức nở, nôn nóng bất an vặn vẹo thân mình, muốn thoát khỏi khát vọng khó hiểu và sự đau đớn kia.
"Đừng sợ, hãy thả lỏng! Mọi chuyện để anh, em chỉ cần hưởng thụ là tốt rồi."
......
"Anh... a... a... " Vương Ninh Hinh khó khăn thở hổn hển, sao anh có thể... lòng cô run rẩy không thôi, cô không thể tự quyết định, rốt cục là cô muốn anh không làm vậy nữa, hay là muốn anh...
Biết cô đã chuẩn bị tốt, anh thở một hơi thật sâu, anh đem nhiệt năng đầy nam tính chậm rãi xâm nhập vào đóa hoa kia, cắn chặt răng nói: "Ngoan! Sẽ hơi đau một chút, em phải nhẫn nại." Nói xong anh dùng lực cử động một cái, xuyên qua chướng ngại, đúng lúc cô thét chói tai thì cúi người hôn lên môi cô.
Đau đớn từ hạ thể truyền đến, hai hàng lông mày nhíu lại, nước mắt cũng nhanh chóng tràn ra khỏi hốc mắt. "Nghiêu, đau quá!"
"Ngoan... chỉ một lúc sẽ... thôi đau." Trời ơi, sao của cô lại bé như vậy.
Mồ hôi trên đầu chảy ra, đọng lại trên da thịt cô. Anh cố nén dục vọng, bàn tay di chuyển đến chỗ tiếp xúc giữa hai người mà vuốt ve, định dùng hành động này để làm cô dịu đi, anh biết đây là lần đầu của cô.
Đau đớn nhanh chóng qua đi, anh lại bắt đầu di động, khiến cô cảm thấy trong thân thể như có hàng ngàn con rận cắn xé, cô khó nhịn bắt đầu vặn vẹo thân mình. "Nghiêu..."
Anh thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhanh chóng đi vào chỗ sâu nhất trong cơ thể cô, dục vọng của anh bùng nổ, lấy hai tay cô ôm lấy thắt lưng của anh, để cô có thể nghênh đón sự tiếp xúc của anh, anh chậm rãi đưa ra, lại dùng hết sức đưa vào, trì hoãn một lúc, rồi bằng tốc độ nhanh nhất, một lần cuối cùng, cảm thụ chính mình trong cô, cảm giác rung động mãnh liệt kia...
"A... Nghiêu..." Đây là lần đầu, cô không thể áp chế phản ứng của mình, khoái cảm mãnh liệt kia, lại làm cô không thể khống chế được mà phát ra thanh âm rên rỉ cầu xin, không biết tự lúc nào, đôi chân thon dài đã ôm lấy thắt lưng anh, thậm chí không tự chủ được mà hướng về phía anh, như muốn anh nhiều hơn.
"Hinh nhi, Hinh nhi của anh..." Mặt anh đỏ lên, vừa phát ra thanh âm khàn khàn, gắt gao ôm chặt lấy cô, anh vào ngày càng sâu, càng ngày càng cuồng dã.
"Đủ rồi... Nghiêu, em chịu không nổi... a..." Vương Ninh Hinh khóc lóc cầu xin, không thể thừa nhận càng ngày càng có cảm giác thích thú, cả người bắt đầu run rẩy.
"Có thể, em có thể..." Anh lại dùng tốc độ nhanh hơn nữa, một lần lại một lần nữa, càng ngày càng sâu, càng lúc càng nhanh. Cuối cùng, anh điên cuồng hét lên một tiếng, đem tinh lực tuông vào trong cơ thể cô, hai người đồng thời tiến vào thiên đường cực lạc...
******
Diêm Tính Nghiêu căn bản không thể dừng lại, mà cũng không muốn dừng khát khao đối với cô. Khi cô vừa nhắm mắt lại, dục vọng của anh lại dâng lên một lần nữa, nhưng anh cũng hài lòng, bắt đầu lần xâm nhập thứ n.
Há mồm cắn nụ hoa ngọt ngào kia, vuốt ve bầu ngực đang dần trở nên căng cứng...
Vương Ninh Hinh mê man, má ngày càng ửng đỏ, không nhịn được phát ra những thanh âm rên rỉ đứt quãng, thân mình cũng tự động cong lên đón nhận anh.
Nhưng Diêm Tính Nghiêu cũng không muốn chờ, hạ thân mãnh lực, ngạo nghễ không chút do dự nhập vào trong cơ thể cô, hai tay ôm chặt cặp mông nở nang, như cuồng thú, càng không ngừng di chuyển thân dưới, tốc độ dần dần nhanh hơn...
Từ sâu trong yết hầu Diêm Tính Nghiêu phát ra tiếng gầm như của dã thú, hạ thân vẫn không ngừng đẩy vào đưa ra, nhưng nơi mềm mại kia như vẫn dụ dỗ anh xâm nhập sâu hơn nữa...
"Không... xin anh... đủ rồi..." Cô nửa tỉnh nửa mê, đôi mắt ướt lệ mở to cầu xin anh.
"Chịu không nổi cũng phải chịu, đây là trừng phạt em tội tự tiện rời xa anh." Anh vô tình nói. Ma trảo vẫn ôm lấy mông cô, dùng lực tiến vào, tận tình hưởng thụ khoái cảm đến mất hồn đó.
"Rõ ràng... là anh không đúng... em..." Không thể chịu nổi mỗi lần tiếp xúc, hai tay cô đan vào nhau, người lại không ngừng đong đưa, toàn thân như bị kích động, ở trên giường lớn lại nổi lên một cơn lốc xoáy...
"Đến bây giờ em vẫn hiểu lầm anh?! Thật đáng tức giận!" Anh càng phẫn nộ hơn, giống như phát cuồng, đột nhiên động thân nhanh hơn, một lần rồi lại một lần nữa, mỗi lần đều dùng hết lực tiến vào... Khoái cảm không ngừng len lỏi, xâm nhập vào thần kinh của cô, cô thét liên tục, bất lực thở gấp không ngớt.
"Đứa con gái kia không biết đã cho anh uống loại rượu gì, vọng tưởng muốn lấy đứa con của người khác vu oan cho anh. Vừa mới nói đến xét nghiệm ADN, cô ta sợ đến mức phát khóc." Lời nói của anh rất phẫn nộ.
"Thực xin lỗi... em không biết..." Giờ này khắc này cô cũng không thể nghĩ nhiều, thần kinh đã căng thẳng đến cực điểm. Tâm trạng cũng rất bối rối, bàn tay nhỏ bé bất lực gắt gao ôm lấy thân thể rắn chắc của anh, mười ngón tay đâm sâu vào da thịt anh.
"Thực xin lỗi? Sáu năm, không phải sáu ngày hay sáu giờ! Em dám vì mấy câu nói tùy tiện của người khác, lại tránh né anh những sáu năm, cái loại tội ác tày trời này, một câu thực xin lỗi mà có thể giải quyết sao?"
"Thực xin lỗi, thực xin lỗi..." Một câu không được thì vài câu. Biết rõ anh yêu cô, nhưng tình yêu của anh, cô thực lại không cảm thấy an toàn, càng không nghĩ tính trời sinh phong lưu nói bỏ là có thể bỏ được.
Vốn đã không cảm giác an toàn, hơn nữa sáu năm trước Nam Cung Thu Thủy lại than thở khóc lóc, lấy cái chết để chứng minh, thì sao cô lại có thể không tin? Những năm gần đây, trong cuộc sống xa quê hương, cô cũng không làm gì vượt qua ranh giới cả! Hiện tại cô đã biết mình sai rồi, nếu thời gian có thể quay trở lại, cô thề dù có đau đớn đến thế nào cũng phải hiểu rõ mọi chuyện mới quyết định.
"Giờ nói để làm gì, anh không cần câu xin lỗi của em, với anh nó không có một ly tác dụng nào cả!" Nói ngắn lại, đó là cô không tín nhiệm anh, cứ tự kết luận như vậy, thử hỏi sao anh không tức giận?
"Anh..." Cô cũng không biết nên nói gì nữa, "Em biết em sai rồi, em hứa..."
"Không cần, em nói gì cũng vô dụng." Anh đã chẳng còn hứng thú nói chuyện, rút ra khỏi cơ thể cô, xoay cô nằm sấp lại quỳ gối trên giường, dùng hết sức, lại động thân một lần nữa tiến vào từ phía sau.
"Ưm..." Vương Ninh Hinh lại phát ra tiếng rên rỉ, mà cái khoái cảm kia lại dâng lên, quấn quanh cô.
Thân nhiệt nữ tính bao quanh anh, anh rong ruổi tiến vào, song chưởng xuyên qua nắm lấy bầu ngực sữa mà chơi đùa, môi cũng trượt dọc theo lưng trắng tuyết tạo ra vô số nụ hôn.....
Hơi thở hổn hển, cố gắng phối hợp với anh, nhưng cuối cùng, cô chịu không nổi, hét lên một tiếng rồi ngất đi.
Đúng lúc đó anh ôm lấy thân mình cô, lại lần nữa tăng tốc tiến vào, rốt cục không nhịn nổi nữa, đem dục vọng nóng bỏng trút vào cơ thể cô, rồi mới vô lực đổ nhào xuống. Anh ôm cô thật chặt, trong lòng là cảm xúc yêu hận lẫn lộn, an tâm nhìn cô đi vào giấc ngủ.
"Linh......"
Tiếng chuông điện thoại chói tai vang lên. Không biết đã qua bao lâu, đôi uyên ương đang ngủ trên giường cuối cùng mới có động tĩnh.
"Điện... úc ô..." Mệt mỏi, Vương Ninh Hinh chịu không nổi thanh âm thúc giục kia, nhẹ nhàng di chuyển đầu, vươn bàn tay nhỏ bé ra tìm kiếm điện thoại, phút chốc liền lạnh cả người, chỉ cảm thấy toàn thân đau nhức như bị xe tải đi qua, cả xương cốt lẫn cơ thể đau đến muốn khóc thét.
Tiếng chuông điện thoại chói tai không thể đánh thức Diêm Tính Nghiêu, nhưng anh lại thấy Vương Ninh Hinh di chuyển liền nhanh chóng bừng tỉnh, ôn nhu ôm cô đến trước ngực, lấy tay ấn một cái vào điện thoại.
"Hinh nhi bảo bối, là em sao? Anh Lôi Khắc đây." Giọng nói đầy nam tính của Lôi Khắc lập tức xuyên qua ống nghe, khuếch đại thanh âm truyền đến bên cạnh.
Hinh nhi bảo bối?! Mặt Diêm Tính Nghiêu nhất thời đen lại.
"Hơ, có... có chuyện gì sao?" Đối mặt với ánh mắt sắc bén của Diêm Tính Nghiêu, Vương Ninh Hinh đang mơ mơ màng màng chẳng những tỉnh hẳn, lông tơ toàn thân cũng dựng thẳng lên.
Vì không muốn để Diêm Tính Nghiêu nghe được chuyện không nên nghe, cô cố quên đi đau đớn thân thể, cầm lấy microphone, Diêm Tính Nghiêu lại cố ý dùng đôi chân rắn chắc ngăn chặn nửa người dưới của cô, không cho cô toại nguyện. Anh muốn nghe xem cái tên Lôi Khắc có vẻ vô cùng thân thiết với cô này muốn nói cái gì! Nếu anh ta dám mơ ước đến vợ của anh...
"Hinh nhi bảo bối, em có chuyện gì sao? Vì sao giờ này còn chưa có mặt trên máy bay?"
"Máy bay?!" Diêm Tính Nghiêu vươn ngón trỏ chạm vào da thịt cô, từ từ di chuyển trên cơ thể cô. Vương Ninh Hinh lập tức nhớ ra việc này. "A... máy bay. Thực xin lỗi, Lôi Khắc, em ngủ dậy muộn, quên mất buổi sáng nay còn phải lên máy bay."
"Ngủ dậy muộn?" Lôi Khắc thở ra nhẹ nhõm, "Tốt lắm, thì ra là em dậy muộn, anh còn tưởng... vừa rồi Kiều Trì gọi điện thoại báo không thấy em trên máy bay, em không biết anh lo lắng thế nào đâu!"
Lời nói của anh làm thân thể Diêm Tính Nghiêu cứng đờ, ngón trở lại dần di chuyển xuống... cơ thể lại nổi lên phản ứng, cô vội vàng cầm lấy đầu ngón tay tà ác của anh, mắt nhìn anh cầu xin tha thứ, một bên còn phải trả lời Lôi Khắc. "Thực xin lỗi, Lôi Khắc, chỉ là em muốn nghỉ ngơi vài ngày, không có việc gì đâu, anh đừng lo lắng."
"Sao em có thể bảo anh không lo chứ!" Anh nhỏ giọng nói, "Em cũng biết anh có tâm ý với em..."
"Lôi." Cô muốn lên tiếng ngăn anh lại, nhưng Diêm Tính Nghiêu lại nhanh hơn, tay anh chui vào giữa đùi của cô, càng không ngừng vuốt ve vùng đất bí mật, một dòng điện truyền qua toàn thân cô, chẹn ở cổ họng, làm cô không thể tiếp tục nói, mà ánh mắt âm trầm của anh cũng khiến cô không có đủ dũng khí để mở miệng.
"Em hãy lấy anh, tuy bây giờ nói còn quá sớm, nhưng mà... đừng khiến anh lo lắng được không? Thật tình anh..."
Cắn chặt răng, cố nén khoái cảm, cô đã vô tâm nhưng anh lại cố tình, đặc biệt là Diêm Tính Nghiêu lại đang đe dọa ở dưới.
"Thực xin lỗi..."
"Không, bây giờ anh không cần em trả lời, hãy suy nghĩ kỹ! Chờ em về sẽ nói sau." Lôi Khắc vội vàng ngắt điện thoại. Anh đoán được đáp án của cô, bởi vậy mới cố ý kéo dài thời gian, có lẽ thời gian có thể tạo nên kỳ tích, đây là ước nguyện lớn nhất của anh.
"Cái tên kia là Lôi Khắc..." Diêm Tính Nghiêu bắt đầu tính toán. Thật là gã đàn ông to gan, dám mơ mộng đến người phụ nữ của Diêm Tính Nghiêu!
Cái này gọi là tiên hạ thủ vi cường, ra tay từ phía sau. Vương Ninh Hinh không đợi anh nói xong, lập tức che miệng anh lại, xoay người ngăn chận hành vi của anh, bàn tay nhỏ bé cũng học theo anh, đi theo bộ ngực rắn chắc của anh, dần dần đi xuống... cầm lấy nguồn nhiệt kia, Diêm Tính Nghiêu nhất thời ngây ngẩn cả người, bất lực dựng đứng lên.
"Hinh nhi, em làm gì...?" Cổ họng anh khô lại. Biết rõ là cô muốn chuyển sự chú ý, nhưng lại không có khả năng chống cự, kỳ thật anh căn bản cũng không muốn chống cự.
"Học anh mà, anh không thương em sao?" Anh rõ ràng không khống chế được bản thân, thì ra cô cũng có khả năng làm anh hoảng hốt! Cô đột nhiên hiểu vì sao anh lại luôn muốn khiêu khích cô, thì ra lại có cảm giác tốt đến thế này.
"Em chơi với lửa rồi!" Anh cắn răng nói. Cổ họng khàn khàn, cả người nóng lên, làm cô càng hưng phấn và kích thích.
Cô vô tội ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn, hai má hồng hồng đáng yêu, mắt tỏa ra ánh sáng mờ mờ, ánh mắt lạ thường, thần thái kỳ dị, bộ dáng cực kỳ xinh đẹp.
"Anh không muốn biết em thương anh thế nào sao?" Đôi môi ngọt ngào khẽ hôn lên lồng ngực rắn chắc của anh, cơ ngực anh lập tức rắn lại.
"Hinh nhi..." Anh gầm nhẹ, tay muốn ngăn chặn cô, vừa muốn cô tiếp tục, lại vừa sợ mình không kìm chế nổi.
"Không vui sao?" Cô mặc kệ anh quỷ rống quỷ kêu như thế nào, cái lưỡi thơm tho vươn ra, tinh tế liếm xuống bụng anh, chậm rãi xuống dưới...
Diêm Tính Nghiêu đột nhiên xoay người đè lên cô, khiến cô trở tay không kịp hét lên một tiếng, hạ thân lập tức xâm nhập vào cô.
"Anh sẽ dùng hành động nói cho em biết, anh rất thích!" Anh cười tà mị, hơi thở như lửa nóng.
"Em... không, chờ một chút..." Cánh tay nhỏ bé lại dán vào ngực anh, cầu xin sự tha thứ, nhưng cuối cùng cũng phát hiện mình cũng bị dục hỏa thiêu đốt rồi.
"Chờ? Nói chơi hay sao, một giây cũng không chờ được." Anh không hề áp chế dục vọng của mình, yết hầu phát ra tiếng gầm nguyên thủy, tận tình rong ruổi đi vào, va chạm càng ngày càng cuồng dã, càng ngày càng mãnh liệt.
Cô không ngừng rên rỉ, hai chân không tự chủ ôm lấy thắt lưng anh, cong người đón nhận anh.
"A... đừng... em... A." Cô không chịu nổi, yêu kiều cầu xin tha thứ, nhưng khoái cảm lại không ngừng lan tràn trong cơ thế, càng ngày càng dâng cao... cuối cùng, anh dùng hết sức đi vào trong cơ thể cô, đem mầm móng gieo vào nơi non mềm đó, đồng thời dục vọng cũng lên cao trào......
Người Tình Của Đại Ca Người Tình Của Đại Ca - Tiếu Ngôn Người Tình Của Đại Ca