Số lần đọc/download: 1193 / 58
Cập nhật: 2018-01-29 23:07:33 +0700
Chương 8
C
uối cùng, sau tất cả, nàng là điều duy nhất có ý nghĩa trong những thứ đã níu tôi ở lại thành phố này. Những khi niềm căm ghét với những thứ ấy cuộn dâng lên đắng nghét trong tôi như một cơn trào ngược dịch dạ dày, suy nghĩ về nàng tìm về như một làn nước trong lành, xoa dịu ổ lòng tôi. Tôi cần phải tìm nàng, dù cho đó có là việc duy nhất tôi làm được trong buổi giao mùa này.
Tôi bắt đầu lần lại những dịp ít ỏi gần đây tôi gặp nàng trong những chiêm bao. Lần gần đây nhất… là buổi chiều hôm qua, khi nàng đã mỉm cười chào tạm biệt tôi từ giữa ngã tư vịnh phố. Một lần hiếm hoi nàng xuất hiện trước mắt tôi mà lại không phải nơi góc phố cũ. Đó là ca tôi đã ngủ thay cho Q. Tôi tìm được số điện thoại của Q trong mớ hồ sơ. Không nghĩ gì hơn, tôi bấm số cô bằng những ngón tay run run, tôi sợ rằng nếu trì hoãn thêm, tôi sẽ không bao giờ có thể tìm ra được bất kì điều gì nữa. Nếu thực sự có một liên hệ gì giữa những giấc mơ của tôi và họ…
- Vâng, alo ạ!
Q bắt máy nhanh hơn tôi nghĩ rất nhiều, giọng cô mềm mại qua một lần đường truyền, chữ “ạ” cuối câu khi đến tai tôi dường đã tan đi một nửa rồi. Tôi bối rối, hồi hận vì đã không chuẩn bị trước gì.
- A… xin chào! Tôi gọi đến từ… trung tâm Happy Time…
- Vâng, chào anh! Xin lỗi anh, mấy lần trước đều là người khác gọi nên tôi không nhận ra.
- Không… không có gì! Tôi chỉ muốn hỏi là… là dạo này cô ngủ có ngon không thôi.
Tôi có thể hỏi gì khác đây? Rằng có khi nào trong mơ cô chợt thấy mình đi dạo lang thang với ai đó ở một góc phố cổ hay không ư?
- Hả? Haha… Anh có thật là nhân viên Happy Time không thế?
- Phải… mà cũng không phải – Sự trớ trêu lẩn quất trong tiếng cười của cô gái bỗng khiến tôi muốn buông lơi đi hết mọi kịch bản – Thực ra… tôi là một người ngủ thuê ở đó thôi.
- Ồ, ra thế! – Q có vẻ bất ngờ – Anh là… anh nào ấy nhỉ?
- Tôi là Phi…
- Phi à…? Tôi nhớ rồi! Anh là người ngủ thay tôi nhiều nhất đấy!
- Nhiều nhất…? Tức là vẫn còn…
- Hai người nữa! – Tôi hình dung bên kia đầu dây, cô gái đang nở một nụ cười tâm đắc với hiệu ứng mình tạo ra – Nhưng anh gọi tôi có việc gì thế?
- Ừ thế tôi nói thật nhé! Tại sao… cô không nghỉ Tết?
Tôi cũng không hiểu vì sao sau cùng tôi lại bật ra câu hỏi này thay vì điều tôi thật sự đang tìm hiểu, không biết rằng ngay sau đây nó sẽ đưa tôi vào những tình huống trật nhịp dở khóc dở cười. Q hình như đang thở dài.
- Cái này khó nói lắm… Này, hình như anh không phải người ở đây phải không?
- Tôi ở tỉnh khác.
- Thế là vì tôi mà năm nay anh không về quê ăn Tết được rồi. Tôi rất tiếc.
- Không tiếc bằng tôi đâu!
Một quãng im lặng gần như là căng thẳng xen vào giữa câu chuyện của chúng tôi, hai người xa lạ chỉ có chung nhau một hợp đồng và được nối bởi một máy connector. Tôi thoáng cảm giác áy náy vì đã vô tình tỏ ra gay gắt như vậy. Và rồi thì tôi cũng chưa tiến gần hơn tới nàng một chút nào cả. Có lẽ tôi nên nói lời xin lỗi. Nhưng tôi còn đang lấy hơi thì Q đã lại lên tiếng.
- Này, ban đêm thì anh có phải làm việc không?
- Không, ban đêm tôi ngủ… Ý tôi là tự ngủ cho mình.
- À ừ, tất nhiên rồi! – Cô gái phì cười– Thế nếu một đêm anh không ngủ hay không ngủ đủ thì sao?
- Tôi nghĩ là không sao cả, ngày hôm sau tôi có thể ngủ bù, vào những giờ không “làm việc”, như mọi người thôi!
- Ừ, thế thì thế này đi! Chắc tôi làm gì cũng không bằng được Tết ở quê anh đâu, nhưng cho phép tôi đền bù cho anh một chút đi!
- Thế nào cơ?
- Nếu anh không ngại thì đi xem pháo hoa với tôi đêm giao thừa đi! Tôi biết một chỗ rất hay để xem pháo hoa đấy! Anh đi chứ? Tôi mời thật lòng đấy!
- Chắc là được… – Tôi không có lí do để từ chối, và qua giọng nói của Q, tôi biết cô cũng sẽ không để cho tôi làm vậy.
- Tốt rồi! – Giọng Q có vẻ nhẹ nhõm một cách chân thành – Thế 11h tối 30 gặp anh ở quán bar … tầng 5 toà nhà … nhé? Tôi sẽ đặt bàn.
***
Q có thể là nàng không? Tại sao cô lại cười khi tôi hỏi về giấc ngủ của cô? Và những ba người ngủ thuê, có lẽ cô cũng như tôi, trở thành một kỉ lục gia của Happy Time rồi. Ít ra tôi đã có một cuộc hẹn trong đêm giao thừa mà tôi biết trước chủ đề. Ấy vậy mà tôi đã không kịp đếm ngược một phút nào cho đến buổi chiều hôm ấy, khi tôi thức dậy sau giấc ngủ thuê buổi chiều và chợt nhận ra bên ô cửa sổ phòng N đang phấp phới một lá quốc kì. Tôi vội vàng lật cuốn lịch bàn lên và đếm: Đã một tuần kể từ ngày mẹ tôi gọi điện lên, đã sang ngày 30 Âm lịch!
Tôi chưa bao giờ quên về cuộc hẹn với Q, cùng với các câu hỏi tôi sẽ đặt cho cô, tôi chỉ chưa thể phục hồi được cảm thức về thời gian đã mất đi sau nhiều ngày qua mà thôi. Tôi vội vàng vào nhà tắm, lần đầu tiên sau nhiều ngày chăm chú nhìn mình trong gương. Một gương mặt bệ rạc, già cỗi nhìn lại tôi, mắt chớp cùng tôi một vẻ ngơ ngáo: Trông tôi như một lão già bê bối với mái tóc chấm vai bết bát và hàm râu dài lỉa chỉa. Tôi đứng dưới vòi sen một lúc lâu, kì cọ từng góc cạnh trên cơ thể mình cho đến khi miếng xà phòng mòn đến nỗi không thể cầm được nữa. Xong xuôi, tôi quay lại trước gương và cạo mặt bằng lưỡi dao đã cùn, vừa cạo vừa xuýt xoa vì rát. Chỉ có mái tóc là không thể tự giải quyết được, tôi tặc lưỡi tìm một vòng dây chun cột hết tóc lại sau gáy rồi dấp nước vuốt hết tóc mái sang một bên. Thế rồi, phải đến khi đang loay hoay để chọn cho mình một bộ đồ khả dĩ nhất để mặc, tôi mới nhận ra đây là lần đầu tiên mình chuẩn bị cho một cuộc hẹn như thế này.
7h tối đó, tôi bắt đầu bước xuống phố trong chiếc áo sơmi kẻ caro xanh trắng, quần jeans đen, áo vest demi xanh tím than, và cuốn sổ kí hoạ trong túi đeo. Tôi run lên một chút khi nhận ra một hai làn hơi lạnh đang len lỏi qua các kẽ hở liếm lên da thịt mình. Muốn mặc đẹp thì phải ráng chịu lạnh một chút, tôi đoán vậy. Rồi rất nhanh thôi, tôi sẽ nhận ra trong bầu không khí này còn nhiều điều khác để cảm nhận hơn là cái lạnh, và tôi sẽ sớm quên nó đi. Một mùi hương ngòn ngọt, âm ấm đã không ngừng phảng phất trong nhiều ngày nay đang trở nên đậm đà hơn bao giờ hết. Cái thứ mùi hương ấy cứ quẩn quanh theo từng bước chân tôi, khiến tôi phải bước đi mà lơ đi cảm giác thân quen vương vấn mà nó gợi lên. Đường phố vắng và lặng, đâu đây thoáng vẳng lên một vài câu gấp gáp từ một căn nhà nào đó rồi lại tắt đi ngay. Rồi sự sôi động trở lại chớp nhoáng, cục bộ theo từng hồi leng keng kẻng của người công nhân vệ sinh. Người ta tất tả xách theo những túi, những xô, thảy hay đổ vào chiếc xe thùng ba bánh rồi lại vội vã quay trở vào nhà. Cũng có người dừng lại giây lát để hỏi chuyện người đẩy xe.
- Nay còn đi đến mấy giờ hả chú?
- Chuyến này với chuyến nữa thôi bác ạ!
- Ừ thôi nghỉ sớm về cúng Giao thừa, hả? Chú ăn Tết vui nhá!
- Vâng, em cảm ơn bác! Nhà bác chuẩn bị sắp xong chưa ạ?
- Úi giời, còn lu bu lắm! Chắc chú đi chuyến sau thì nhà tôi dọn dẹp xong.
Tiếng kẻng lại leng keng xa dần, ngược đường tôi đi. Có lẽ giờ này ở nhà bố mẹ tôi đã dọn dẹp xong nhà cửa rồi và đang luộc gà, đồ xôi cho mâm cỗ cúng giao thừa. Tôi ứa nước miếng nhớ về món xôi gấc của mẹ, nhận ra mình đã bỏ qua bữa tối nay. Liệu tôi có thể tìm được một dĩa xôi gấc ở bất kì quán bar nào mà Q hẹn tôi tới không?
Đêm xuống mỗi lúc một gần hơn, làn không khí đang đặc quánh thêm, song việc đi bộ lại giữ cho cơ thể tôi được ấm áp. Cứ thế, tôi đi xa khỏi khu vực nhà mình, tiến vào miền cảnh trí lễ hội của vùng trung tâm của thành phố. Ở đây, người ta đi trên đường nhiều hơn, tấp nập, tíu tít. Cứ nhìn theo họ, từng người, từng cặp đôi hay từng gia đình nhỏ, tôi lại cảm thấy bộ cánh mà mình đã mất cả giờ đồng hồ chọn lựa sau cùng lại thật là nghèo nàn và đơn điệu. Rồi, như để bù lại cho cái vẻ ngoài đơn điệu đó, tôi bất giác dừng lại trước một trong số những chùm bóng bay đủ màu bên đường. Người bán hàng đeo khẩu trang, nhưng cũng đủ cho tôi thấy được mắt chị sáng rỡ lên khi tôi đến gần. Tôi chọn lấy một trái bóng bay hình cá voi màu xanh dương rồi nhờ chị buộc vào túi sao cho dễ tháo ra nhất. Trong lúc giữ hộ chị chùm bóng, tôi chợt tự hỏi tại sao một người mảnh khảnh như chị còn chưa bị cả khối khí cầu này nhấc bổng lên trời. Một vài người đi đường nhìn theo chú cá voi đang ngả nghiêng bay theo tôi, một vài cô gái bật cười khúc khích, và một chú nhỏ hình như đang chỉ vào tôi “Mẹ ơi, bóng bay!”. Đã gần 10h tối, tôi sắp tới nơi rồi.
Người lễ tân quán bar nhìn tôi khó hiểu, rồi cũng dẫn tôi tới thang máy khi tôi nói tên Q. Cô gái phục vụ bàn trong bộ đồng phục áo tím và váy jupe đen dẫn tôi qua một lần cầu thang xoắn nữa tới một sân trời trên tầng thượng, nơi đã có sẵn một vài vị khách khác. Tôi nói tên Q một lần nữa và cô đưa tôi tới một bàn bên lan can, không quên mỉm cười nhắc tôi rằng đó là vị trí tuyệt vời nhất để xem pháo hoa ở khu này. Q vẫn chưa tới.
Quán bar nhã nhặn và quyến rũ – mặc dù tôi nghĩ nó cũng sẽ chỉ là một đồ án 6 điểm đối với các thầy ở trường – với ánh đèn neon phớt tím hắt lên các chậu cây đặt xen kẽ giữa những chiếc bàn mặt kính và ghế mây tre kiểu salon. Trên mỗi bàn đặt sẵn một cây đèn đốt tinh dầu bằng sứ. Cô gái phục vụ bàn nhanh nhẹn quẹt diêm thắp lên cây đèn chỗ tôi rồi chuyền cho tôi một tập menu bìa da nâu. Tôi lướt nhanh qua danh mục món ăn – không có xôi gấc, dĩ nhiên rồi – rồi đưa nó trả lại, nói với cô gái rằng tôi sẽ đợi bạn tới rồi mới gọi đồ. Cô cúi chào tôi rồi rút đi trong khi tinh dầu bắt đầu sôi, lan toả một mùi hương dìu dịu.
Con đường phía dưới ban công chạy quanh một bờ hồ, hình như pháo hoa sẽ được bắn từ đâu đó trên tuyến đường ấy. Dòng người chảy quanh con phố vòng hồ mỗi lúc một dày, góp thêm vô vàn sắc màu vào hết thảy những đèn hoa được trang bị riêng cho những ngày này. Từng nhóm thanh niên túm tụm chụp ảnh bên đài phun nước giữa ngã tư, những đứa trẻ háo hức ngọ nguậy không ngừng trên tay bố mẹ chúng, và các đôi tình nhân, vẫn như mọi khi, tay trong tay, mắt nối mắt. Len lỏi đan xen qua họ là một vài người bán hàng ăn uống bên đường với những lon nước, gói khô mực trên tay, đang cố tận dụng một dịp kích cầu hiếm có. Tôi sẽ không liệt kê thêm một chi tiết nào nữa, thành phố này chẳng phải vẫn luôn là một tổ hợp vô hồi như vậy đó sao? Có điều, ngày hôm nay tự nó đã tạo nên một khác biệt, một khác biệt làm nên cả đề tài cho khung tranh hình elip này: sự chờ đợi. Những cánh tay trái chốc chốc lại giơ lên ngang mặt, những ánh mắt chốc chốc lại ngong ngóng lên một điểm mơ hồ lơ lửng trên cao giữa hồ. Sự chờ đợi hình như đang kết nối từng hơi thở.
- Chị Trang Phương phải không ạ? – Tiếng cô gái phục vụ bàn, và đó là tên Q – Bạn chị đến rồi đấy ạ.
Tôi chần chừ vài giây, thoáng cảm thấy có lỗi vì đã chưa từng thử tưởng tượng về Q. Mà dù có đi chăng nữa thì có lẽ mọi tưởng tượng của tôi cũng đều trật trìa và cuối cùng khiến tôi bất ngờ khi gặp cô mà thôi. Tôi nghĩ vậy rồi chậm rãi quay lại thì giật mình nhận ra cô gái đã đến sát bên cạnh tôi từ lúc nào rồi. Khoảng cách như thế bỗng đẩy tôi vào một trạng thái bị động ngượng nghịu. Lẽ ra phải đứng dậy mời cô ngồi thì tôi lại chỉ ngồi cứng tại chỗ, ngước lên nhìn gương mặt đang tủm tỉm của cô, ậm ừ không ra lời. Một lần nữa tôi cảm nhận được sự tâm đắc thích thú từ cô, như thể cô đã cố ý bước đi nhẹ nhàng để hù tôi giật mình vậy. Q ăn vận giản dị mà trang nhã, nói vậy là bởi vì tôi không tài nào biết được giá trị bộ đồ của cô: áo khoác dạ đỏ dài quá thắt lưng một chút, áo phông trắng, quần jeans ống côn xanh nhạt và đôi giày đen gót nhọn. Sau cùng, chẳng biết ai trước ai, tôi và cô cùng phá lên cười một chuỗi ngắn. Cảm thấy dễ chịu trở lại, tôi đứng lên, rút sợi dây đang buộc trên túi mình, đưa trái bóng bay về phía Q. Chú cá voi xanh chấp chới nổi giữa cô và tôi. Giọng Q vang lên, vẫn mềm mại qua một lần bóng bay:
- Ngần này tuổi mới có người tặng bóng bay cá voi. Cảm ơn anh!
- Tôi đi trên đường thấy người ta bán – Tôi nói như phân trần – Nghĩ trời cũng lạnh nên mua giùm một quả cho mau hết.
Q đón lấy đầu dây từ tay tôi, kéo thấp chú cá voi xuống để lộ một gương mặt cười rạng rỡ. Q có một gương mặt ưa nhìn, có thể nói là dễ thương. Mái tóc phớt nâu ngắn ôm sát lấy khuôn mặt tròn trịa, tóc mái được cô vuốt xéo sang một bên, ngược chiều với tóc tôi, che khuất một bên chân mày nét mảnh. Làn da trắng mịn, thoáng hồng đào trên gò má và đôi môi, Q có vẻ đã bỏ thời gian chăm sóc sắc đẹp cho mình, cũng không quá đà gây cảm giác giả tạo. Một gương mặt như thế có thể gọi là trẻ con, mặt khác, tôi cũng thấy cả nét chùng xuống nơi đuôi mắt cô, và cả khoé miệng dường có chút ngập ngừng khi giãn ra, những điều ấy thì lại nói điều ngược lại. Cô gái này, có lẽ chỉ hơn tôi hai hay ba tuổi, hẳn cũng đã có những trải nghiệm đời làm lắng mình xuống. Một cô gái trưởng thành có gương mặt thơ ngây.
Tôi nhận lại đầu dây bóng và giúp cô buộc vào thành ghế của cô. Xong xuôi, chúng tôi cùng ngồi xuống, đối diện nhau qua mặt bàn kính. Tất cả những ấn tượng tôi có về Q lại càng trở nên rõ rệt, khi mà giờ đây ánh nến ngọn đèn thơm đang soi tỏ gương mặt cô, ánh mắt cô sáng long lanh như mặt hồ phản chiếu những hoa đăng. Tôi vẩn vơ nghĩ đến N và ánh mắt mà cô đã luôn vô tình hay cố ý giấu tôi.
- Anh chị dùng gì ạ? – Cô gái phục vụ bàn xuất hiện trở lại với hai tập menu cho tôi và Q.
- Này, anh đã ăn tối chưa? – Q quay sang tôi, và vẻ lúng túng của tôi đã trả lời cho cô trước rồi – Chưa à? Thế ăn cùng với tôi nhé! Cứ tự nhiên nhé, đừng ngại!
Câu cuối cùng là Q nói với cuốn menu dưới tay mình. “Đừng ngại”, hai từ này khiến tôi chợt nhớ đến Y. Cũng là một gương mặt với những ngây thơ, nhưng tôi đã không tìm ra được một nét trầm lắng nào nơi người mẹ trẻ ấy. Tôi hoàn toàn có thể tin nếu Y nói cô vẫn là một nữ sinh phổ thông. Nhưng Q thì không. Lần đó, tôi đã bảo Y đừng ngại đi ăn cùng với mình, giờ đến lượt tôi là người nghe lại điều đó từ Q. Tôi bắt chước cô mở menu ra, nhưng rồi lại đặt nó xuống. Tôi sẽ gọi bất cứ món gì ở dưới món của Q ba dòng trong danh sách.
- Cho mình một bít tết sốt nấm, chín tới nhé! – Q đưa lại cuốn menu cho cô gái phục vụ bàn rồi nháy mắt với tôi – Rất hợp với năm tới này đấy!
- Vậy à? – Tôi lật tìm trang có món đó, đếm nhanh xuống dưới – Thế thì tôi cũng lấy bít tết… sốt tiêu đen.
- Với hai li vang đỏ nữa nhé!
Cô gái phục vụ bàn rút đi rồi quay lại sau đó ít phút, trước khi chúng tôi kịp nghĩ ra thêm gì để nói với nhau, đặt xuống trước mặt chúng tôi mỗi người một li chân cao đầy tới phân nửa một thứ chất lỏng đỏ tươi và một bộ dao dĩa. Hai li rượu trở thành điều kiện để chúng tôi tiếp tục câu chuyện. Q nâng li của cô lên.
- Chúc mừng năm mới!
- Chúc mừng năm mới!
- Tôi không hay uống rượu lắm. Nhưng tôi uống cũng khá lắm đấy nhé! Hơn nữa đón năm mới thì cũng không thiếu món này được.
Cô lắc nhẹ li một vài vòng rồi đưa lên môi nhấp một chút, lúc này tôi mới chú ý tới một cặp lắc vàng trên cổ tay cô. Khi cô đặt li xuống, màu đỏ rượu vang vừa quét lên môi bỗng khiến cho cô trở nên sắc sảo hơn rất nhiều. Như thể cũng ý thức được điều đó, Q nhanh tay chấm chấm môi bằng chiếc khăn ăn trên bàn. Tôi làm theo cô, lắc li, nhấp rượu và chấm miệng bằng khăn ăn. Rượu vang trôi qua cổ họng tôi một cách êm ái, cảm giác ấm nóng nhanh chóng lan ra khắp cơ thể.
- Cô vẫn thường lên đây chờ xem pháo hoa đêm giao thừa hay sao?
- Không, tôi mỗi năm mỗi khác. Thường thì tôi đi với bạn, mà năm nay đứa nào có người yêu thì đi với người yêu, đứa nào lấy chồng rồi thì ở nhà chồng bếp núc. Nếu không có anh chắc tôi sẽ đi chơi một mình.
- Sao cô không ở nhà làm đón giao thừa với gia đình? – Tôi nghĩ đến điều mình sẽ làm nếu không phải ở lại đây, điều đó làm Q bật cười.
- Bố mẹ tôi đi du lịch rồi. Chắc giờ này họ đang đi phố chợ đêm ở đâu đó.
- Hả?
- Bây giờ nhiều gia đình chọn đi du lịch xa vào kì nghỉ Tết mà.
- Thế sao cô không đi với họ?
- Tôi không thích.
Câu cuối của Q rõ ràng có ý muốn kết thúc đề tài này. Tôi cũng không có ý định kéo dài nó thêm, trong khi bản thân mình cũng có nhiều điều khác để hỏi. Nhưng tôi sẽ phải bắt đầu từ đâu đây? Một lần nữa, Q lên tiếng khi tôi còn đang lấy hơi.
- Anh trông khác tưởng tượng của tôi quá!
- Thế cô tưởng tượng tôi thế nào?
- Ờ… – Q nghiêng nghiêng đầu – Tôi nghĩ anh khác cơ, không nghĩ trông anh lại… nghệ sĩ thế này.
- Tôi cũng thường ước mình được gọi như thế! – Tôi bật cười.
- Ừ, trông anh cứ như là tay bass của rock band ấy!
- Haha…
- Haha… – Giờ thì cô lại đang nghiêng đầu sang phía bên kia – Thế còn tôi? Anh thấy tôi thế nào so với tưởng tượng của anh?
- Cô trẻ hơn tôi nghĩ… nhiều.
Đó là điều duy nhất tôi có thể trả lời cho cô. Q tỏ vẻ đăm chiêu một chút, rồi hướng về tôi một ánh mắt dao cau, cô nói:
- Thế anh nghĩ là tôi là một mụ già khọm à?
- Không, vì khách hàng của tôi thì…
- Tôi hiểu – Cô bật cười – Dù sao thì anh cũng đã nói điều làm các cô gái vui nhất đấy!
Tôi thở phào. Vừa khi đó, đồ ăn của chúng tôi được dọn ra, hai phần bít tết gần như giống hệt nhau – thịt bò phủ nước sốt, khoai tây chiên, salad trên cùng một đĩa sứ trắng tinh tươm và bánh mì nóng mềm trên một giỏ mây trang nhã – ngoại trừ việc nước sốt của Q có màu vàng kem còn của tôi có màu nâu đỏ đậm.
Nhưng món ăn kì thực lại chẳng có nhiều để nói về nếu so với cách mà Q thưởng thức nó. Đặt ngón tay trỏ trên sống dao và cán dĩa một cách duyên dáng, cô cắt từng miếng thịt nhỏ bằng những nhát chậm rãi mà dứt khoát, không bao giờ quá hai lần đưa dao cho một miếng thịt. Rồi cô đặt dao xuống, chuyển dĩa sang tay phải để xiên thịt và khoai tây. Chốc chốc, cô lại đặt dao dĩa xuống để nhấm nháp rượu vang, cầm li ở phần đầu cuống bằng ba ngón tay và lắc nhẹ trước mỗi lần uống. Cô thực hiện trình tự ấy một cách hoàn toàn tự nhiên và thư thái, như một màn trình diễn đã dợt đến độ thuần thục.
- Cách tôi ăn kiểu cách quá phải không? – Q chợt ngước lên.
- Ơ, không! Xin lỗi, tôi không cố tình…
- Không, tôi hỏi thật mà – Cô cười – Ai đi ăn cùng tôi cũng bảo thế. Anh phải thấy tôi ăn phở cơ.
Tôi cũng bật cười, khó mà có thể hình dung người ta có thể ăn phở theo lối kiểu cách như thế nào. Đặt dao dĩa xuống, giọng cô gái chợt có vẻ ưu tư.
- Từ bé tôi đã được dạy nhiều những thứ quy tắc, lễ nghi. Lớn lên thì tôi lại tự tìm hiểu thêm, còn cao cấp hơn cả những thứ bố mẹ tôi từng dạy. Rồi tập nhiều thành quen, giờ tôi cứ làm gì là sẽ thành ra kiểu cách như thế. Tôi… nhiều thời gian quá mà.
- Không, tôi không thấy thế là kiểu cách – Tôi chân thành đáp – Nó rất hợp với cô… Rất tự nhiên!
- Cảm ơn anh! – Q mỉm cười – Thực ra ăn đúng cách cũng thấy ngon hơn đấy!
Chúng tôi ăn xong trước nửa đêm gần 20 phút, và Q dứt khoát rằng chúng tôi cần uống thêm với nhau một tuần rượu nữa trong lúc chờ pháo hoa. Cô gái phục vụ rót rượu vang vào li cho chúng tôi từ một chai thắt dây kim tuyến bạc đỏm dáng. Chúng tôi cụng với nhau một lần nữa.
- Công nghệ kì diệu thật, phải không? – Q chợt nói, nheo mắt nhìn tôi qua li rượu đỏ của mình.
- Sao cô lại nói thế?
- Trước đây làm sao người ta nghĩ được việc truyền năng lượng qua giấc ngủ để không phải ngủ nữa chứ? Mỗi người có thêm được quá nhiều thời gian… Quá nhiều…
- Chỉ những người có tiền thôi! – Tôi nhún vai.
- Ồ, tôi xin lỗi.
- Không sao. Trao đổi công bằng, người ta có thể bán tất cả mọi thứ mà. Kể cả thời gian.
- Họ trả cho anh bao nhiêu?
Tôi nói cho cô thù lao của mình. Cô bỗng tỏ ra tức giận.
- Cái gì? Chưa được một phần ba… Làm sao anh có thể chấp nhận…
Tôi lại nhún vai, không đáp. Q thở dài, rồi cô gật gù, chừng như nhớ ra các quy luật tất yếu của dòng chảy kinh tế. Giọng cô ái ngại:
- Thế… anh có đủ sống không?
- Nếu không thì tôi có đang ngồi đây không? – Tôi cười.
- Bình thường thì anh làm gì? Ý tôi là nghề gì ấy.
- “Bình thường”? Tôi chỉ có mỗi một nghề thôi.
- Ôi… Ngoài tôi ra…
- Trước là năm, giờ là bốn người nữa.
Lần này, đến lượt Q tỏ vẻ không thể tin được và đến lượt tôi bật ra một cái cười tâm đắc trớ trêu. Nhấp thêm một ngụm rượu nữa, cô hỏi mà không nhìn tôi:
- Sao lại có thể ngủ thuê cho những năm, sáu người được nhỉ?
- Sao lại không? Khi mà có người cần tới những ba người ngủ thay cho mình?
- Anh nói đúng – Q gục gặc đầu – Tôi cứ nghĩ là chỉ có mình…
Câu chuyện của chúng tôi bị nghẹn lại bởi một cảm giác ngang trái kì khôi. Rồi chúng tôi cùng lùa nó xuống bằng rượu vang. Vừa đắng vừa ngọt.
- Anh có biết tại sao tôi lại cần tới những ba người ngủ thay không?
- Tôi chịu thôi.
- Ừ… Có một thời gian tôi có quá nhiều việc – Q đột ngột bắt đầu, giọng cô bình thản, nhưng tôi hiểu rằng tốt nhất không nên ngắt ngang – Quá nhiều… Không thể tưởng tượng nổi. Suốt mấy ngày liền mỗi ngày tôi chỉ ngủ hai ba tiếng. Đến lúc ăn cơm thì…
Cô làm một động tác lắc lư với một bàn tay nắm trước mặt.
- Tôi cứ chống đũa xuống đĩa mà gà gật, quên luôn đang định gắp cái gì. May mà… tôi còn chưa vục mặt xuống bát canh. Haha… Lúc tôi giải quyết được hơn một nửa cái đống việc đấy, vừa mới xong được một thứ siêu siêu siêu khoai, hôm đấy ăn cơm tối xong tôi mới để báo thức rồi chợp mắt một tí, định đêm dậy làm tiếp. Đến lúc tôi thức dậy thì đã quá trưa hôm sau rồi. Không nghe được một tiếng chuông báo thức nào. Tôi cảm thấy quá kinh khủng, quá kinh khủng ấy. Anh có tưởng tượng được không? Tôi đã lãng phí mất bao nhiêu thời gian, cả một ngày không làm được một cái gì cả, trong khi việc thì vẫn còn đầy ra đấy…
Q nhấp thêm một ngụm rượu nữa, thoáng rùng mình như thể uống đã đến ngưỡng.
- Cái lần ấy cuối cùng tôi cũng làm xong việc, nhưng đến lúc gửi kết quả thì mới biết là sót mất một phần, bị người ta kêu la một trận. Nếu mà tôi có thời gian soát lại thì chắc chắn không thể sót được. Buốt thật!… Thế là từ đấy mỗi lần nằm xuống giường tôi lại cứ tưởng tượng ra việc mình làm còn đang sót, đang lỗi chỗ này chỗ kia, tôi lại bật dậy kiểm tra lại. Nó thành ra một cái nỗi ám ảnh với tôi đấy. Ừ, ám ảnh, đúng từ đấy đấy. Rồi chẳng biết đến lúc nào nữa, tôi đâm ra bị bệnh khó ngủ, phải đến Happy Time tìm người ngủ thay. Thế cũng tốt!
Q lơ đãng gãi lên mí mắt bằng ngón tay út.
- Không phải ngủ nữa tôi làm được nhiều việc hơn. Đạt được những thứ, nói thật là, không phải ai ở tuổi tôi cũng làm được. Ở công ti, năng suất của tôi phải gấp đôi, có khi gấp ba, những người khác. Tiện thể tôi còn nhận thêm việc ngoài. Khi nào không có đủ việc cho tôi làm thì tôi sẽ đọc sách, đọc đủ thứ. Kể cả mấy cái lối ăn uống kiểu cách ấy cũng là thứ tôi đọc và tập thêm đấy. Không phải ngủ nữa, tôi thấy là mình phải tận dụng mọi thời gian có thể để bản thân có giá trị hơn.
- Thế sao cô không đi chữa? – Tôi vọt miệng, dường như câu chuyện đã tới lúc muốn cũng không im lặng được nữa – Thay vì đi thuê ngủ rồi phải cố tìm ra việc để làm trong đêm thì đi ngủ đi có phải đơn giản hơn không? Giá trị thì cô còn bao nhiêu thời gian để tạo dựng cơ mà!
Thay vì trả lời tôi, Q chợt đưa một ngón tay lên miệng, mắt cô ra dấu cho tôi về phía ngoài trời, hướng vào chính cái điểm lơ lửng cao cao ở giữa hồ kia. Trong một giây, tôi nhận ra mình là kẻ duy nhất đang nhìn đi đâu khác. Tôi vội làm theo Q, trong khi cô bắt đầu lẩm nhẩm:
- … Tám. Bảy. Sáu. Năm. Bốn. Ba. Hai. Ối!
Ấy là vì tiếng pháo nổ đã vang lên trước khi Q kịp đếm tới, theo sau đó là điều tất cả mọi người đang chờ đợi: pháo hoa – và khoảnh khắc giao thời. Ở quê tôi cũng có bắn pháo hoa ở thành phố trung tâm tỉnh, và nếu may mắn, tôi vẫn có thể xem được loáng thoáng từ sân phơi nhà mình. Nhưng nó quả thật không thể so được với trải nghiệm này, lần đầu tiên tôi được xem pháo hoa tại thành phố này, lại là từ một vị trí “tuyệt vời nhất” có thể. Từng đốm sáng phóng lên trời rồi bùng nổ, toả ra những dải sáng muôn màu muôn dạng. Bầu trời đêm trở nên sáng rực rỡ, phản chiếu trong từng ánh mắt long lanh, phản chiếu xuống mặt hồ tạo thành một màn pháo hoa kép. Thời gian của trần gian như ngừng lại, chỉ còn màn kính vạn hoa khổng lồ của trời mãnh liệt xoay chuyển.
Kìa là màu cam ấm, màu ánh đèn bàn học của N, này là màu vàng tươi, màu hoa cúc hoạ mi trong vườn hoa bên quảng trường nhà hát. Đây là màu xanh lục, màu của tầng cây lá trên con phố rêu phong, rồi là màu xanh dương, màu bìa cuốn sổ kí hoạ đầu tiên của tôi. Và màu đỏ, màu rượu vang, màu son môi, màu chiếc áo cô gái đang ngồi đối diện tôi kia. Cô đang nghĩ gì nhỉ, trong lúc này? Tôi nghĩ về tất cả những điều ấy, bỗng thấy sống mũi cay cay. Bảng pha màu của tôi có sẵn tất cả những sắc thái ấy, nhưng tôi biết sẽ không một bức hoạ nào có thể ghi lại được màn trời đêm này, không thể so sánh được.
Rồi, cũng đột ngột như khi bắt đầu, màn pháo hoa kết thúc, để lại hàng vạn ánh mắt tiếc nuối ngẩn ngơ. Tiếng pháo nổ hãy còn vang vọng giữa các tầng nhà cao, những dư ảnh muôn sắc hãy còn lấp loáng trong mắt người, nhưng những dải sáng trên nền trời đã không còn nữa rồi, chỉ còn lại một làn khói dày giăng trên mặt hồ. Cũng rất nhanh thôi, làn khói kia sẽ tan đi, cũng như đoàn người đang dãn dần, toả về các con phố xiên ngang. Đêm rồi sẽ trở lại trên con phố vòng hồ.
- Ngắn quá nhỉ? – Q mơ màng hỏi, ánh mắt cô vẫn đang lơ lửng như còn chờ đợi.
- Đẹp đấy chứ?!
- Vì quá đẹp nên nó sẽ phải ngắn… Mà vì ngắn nên nó sẽ phải thật rực rỡ!
Cô quay sang tôi, nhún vai cười một vẻ vô thưởng vô phạt. Câu trả lời dường như dành cho hơn một câu hỏi. Không biết đáp gì hơn, tôi nâng li của mình lên, chúng tôi cụng với nhau và uống nốt phần rượu vang của mình. Khi đứng dậy, tôi để ý thấy ngọn nến trên bàn vẫn đang bền bỉ lặng lẽ cháy sáng