Nguyên tác: Lưỡng Thủ Quái Nhân
Số lần đọc/download: 8477 / 52
Cập nhật: 2018-02-01 21:41:59 +0700
Chương 8: Kỳ Đồng Trưởng Thành Mới Xuống Núi - Thiếu Niên Thăm Bạn Mang Rắc Rối
M
ột buổi chiều mùa Hè nọ có một thiếu niên kì lạ nọ đi vào trong thị trấn của Vương Thôn.
Thiếu niên này da trắng bạch khuôn mặt rất tuấn tú và không kém vẻ tao nhã, đôi mắt to đen trắng phân mình nhưng phải nỗi mặc bộ quần áo vải rách vừa ngắn, chân đi đất trông rất tang thương.
Nhưng còn một điều lạ lùng nhất là chàng ta cởi một con bò lông trắng như tuyết to lớn vạm vỡ mắt đỏ như ngọc, trên sừng có đeo 1 cái bọc áo. Lông trên người con bò trắng và óng ánh như bạc, chỉ có bốn chân có bốn chùm lông đen thôi, còn trên mình nó không có một sợi lông tạp nào hết.
Vương Thôn xây dựng ở dưới chân núi và rất hẻo lánh nên một hai năm trời chưa có một người lạ mặt lui tới. Bây giờ bổng có một thanh niên kỳ lạ như thế xuất hiện nên người trong làng đều rủ nhau ra xem.
Thiếu niên thấy đâu cũng ùn ùn ra xem mặt lộ vẻ kỳ dị, trẻ con đi theo sau chỉ trỏ cười hoài khiến chàng hổ thẹn vô cùng nên phải thúc bò đi nhanh. Tới trước của một quán rượu duy nhất của làng này chàng liền bảo con bò ngừng chân rồi lại nhẹ nhàng nhảy xuống đất lấy cái bọc áo trên sừng con bò xuống, bước tiến vào trong quán hỏi lớn chủ quán rằng:
- Chủ quán có gì ăn không?
Chủ quán đang đứng ở phía sau quầy vội chạy ra đáp:
- Có có, bổn quán có đủ cơm rượu nhưng rất ít đồ mặn và canh....
Thiếu niên cũng biết chốn thôn quê như vậy làm gì có thịt cá sẵn sàng như thế nên chàng không đợi chủ quán nói xong đã vội đỡ lời:
- Không sao, quí hồ có một vài món rau là được rồi và tôi cũng không uống rượu đâu.
Chủ quán đang định vào trong bếp dặn bảo thì thiếu niên nọ lại nói tiếp:
- Này chủ quán, nơi đây có phòng cho thuê không? Và ông chủ mục trường Lũng Tây đi về phía này phải không?
Chủ quán ngẩn người ra giây lát mới đáp
- Bổn quán còn có phòng cho thuê, còn mục trường Lũng Tây đi về phía nào thì tiểu nhân không rõ.
Thiếu niên ấy ngồi xuống ghế cúi đầu suy nghĩ. Một lát sau chủ quán đã bưng cơm rau ra cho chàng ăn. Chỉ trong nháy mắt chàng đã ăn hết sạch chỗ cơm rau ấy ngay.
Ăn xong móc bọc áo lấy một thoi bạc chừng mười lạng ra ném trên mặt bàn và nói với chủ quán rằng:
- Ông chủ làm ơn đi mua cho tôi một bộ quần áo. Nếu số tiền này chưa đủ, thiếu bao nhiêu ngày mai tôi sẽ thanh toán sau.
Thấy chàng ăn mặc rách rưới như vậy lại tưởng chàng là một tên nghèo xác sơ. Ngờ đâu bây giờ thấy chàng ra mười lạng bạc như vậy liền trố mắt đứng thừ người ra như tượng gỗ vậy.
Vì lúc bấy giờ vật giá rất rẻ, người trong thôn quê có mấy khi tiêu xài tới bạc như thế đâu? Nên tên chủ quán mới kinh ngạc như thế.
Giây phút sau tên chủ quán vội cầm thoi bạc ấy lên ấp úng đáp:
- Thưa, đại gia trong làng chúng tôi nghèo nàn lắm. Chắc...chắc không có quần áo mới bán cho đại gia đâu. May thay tiểu nhân mới may một bộ đồ ăn Tết và chỉ mặc có một lần thôi. Nếu đại gia bằng lòng thì tiểu nhân nhượng lại cho...
Thiếu niên gật đầu nhận lời. Tên chủ quán mừng rỡ vái chào lia lịa và nói tiếp:
- Mời đại gia vào trong phòng nghỉ ngơi.
Nói xong y dẫn thiếu niên vào nhà trong và vào một căn phòng trống. Thiếu nhiên quay đầu lại huýt một tiếng sáo miệng, con bò bạc theo ngay vào phòng liền.
Chủ quán thấy chàng gọi con bò vào trong phòng như vậy đang định lên tiếng cấm đoán nhưng nhắm lại thỏi bạc ở trong tay lại thôi liền.
Căn phòng âý chỉ có một giường, một bàn, một ghế thôi. Một người người và một bò vào trong đó căn phòng lấp tức chật nít ngay. Chủ quan đang ở ngoài cửa phòng đang định lên tiếng hỏi thì thiếu niên kia đả nói trước:
- Tiểu Ngân có đói không?
Chủ quán thấy chàng nói với con bò như vậy liền nghĩ bụng:
" Thiếu niên điên khùng chắc? Sao lại nói chuyện với súc sinh như thế? Con bò hiểu biết gì đâu mà chàng ta lại hỏi nó như vậy?
Ngờ đâu y vừa nghĩ tới đó đã thấy con bò lắc đầu mấy cái và thè lưỡi ra liếm tay chủ hoài.
Thiếu niên cứ để mặc cho con bò liếm tay và nói tiếp:
- Nếu vậy mi cứ ở trong phòng này nhé?
Con bò ngoan ngoan nằm ngay xuống đất. Chủ quán thấy vậy càng kinh ngạc thêm và nghĩ tiếp:
" Kỳ lạ thực! "
Thiếu niên ngồi lên trên giường rồi dặn bảo chủ quán rằng:
- Chủ quán đi mua quần áo hộ tôi đi. Ngoài ra tôi không cần lấy gì nữa.
Chủ quán vâng lời đi ra luôn. Một lát sau y cầm cái bọc áo vào và nói:
- Đại gia mặc thử xem nếu không vừa để vợ tôi sửa soạn lại ngay.
Thiếu niên mở cái bọc áo ra xem thấy có cái áo trong và áo ngoài đều may bằng vải xanh. Chàng mặc thử xem thấy hơi chật 1 chút nhưng còn hơn là không. Chàng lại mỉm cười và hỏi:
- Được rồi khỏi cần phải sửa chữa nữa. Bây gờp đi kiếm cho tôi một đôi giày và vớ nhé?
Chủ quán ngắm nhìn chân chàng một hồi đáp:
- Thưa đại gia vớ thì có sẵn còn giầy chỉ e đại gia đi không vừa thôi. Nhưng tiểu nhân vẫn cho đại gia mượn tạm một đôi đã. Để tiêu nhân bảo tiện nội khâu cho đại gia một đôi khác chỉ một, hai ngày là xong ngay.
Thiếu niên lắc đầu đáp:
- Tôi không thể chờ đợi lâu như thế được. Chủ quán cứ kiếm cho tôi một đôi cũ đi tạm cũng được.
Chủ quán vâng lời đi luôn một lát sau đem vào hai đôi vừa to vừa nhỏ để cho chàng lựa chọn. Chàng ta lựa chọn được một đôi được đôi đi vừa rồi chờ chủ quán đi ra khỏi phòng liên lên giường ngủ luôn...
Sáng ngày hôm sau chủ quán giết một con gà để thết thiếu niên. Chàng nọ mặc bộ quần áo mới mua tuy trông giống nông gia và cũng giống thương gia nhưng vì chàng rất đẹp trai nên dù mặc quần gì vào trông cũng sáng mắt vô cùng.
Thiếu niên ra khỏi cửa quán nhẩy ngay lên lưng con bò khẻ quát bảo con tiểu ngân răng:
- Tiểu Ngân đi về phía Nam.
Con bò bạc kêu " hò " một tiếng phóng chạy như bay ngay.
Chỉ trong nháy mắt đã mất dạng người và súc vật liền.
Người của làng Vương Thôn thấy thế đều thất kinh la lớn...
oOo
Trưa ngày hôm đó mặt trời chiếu xuống dưới mặt đất ánh nắng nóng như lửa thiêu, người qua đường đều phải ẩn núp ở dưới gốc cây để tránh nắng. Nhưng trên bờ sông nọ vẫn có một người một bò đang ở đằng xa phóng nhanh tới.
Bọn người chăn bò đang hóng mát ở dưới bụi cây, một người ngồi ở trên cành cây trông thấy thanh niên cưỡi bò đi tới liền bảo cho mọi người hay.
Trong lúc mọi người nhìn sang bờ sông bên kia thì người cưỡi bò đã tới trước bờ sông rồi. Người ấy đôi mắt rất sành hình như trông thấy rõ mặt của các người ở bên này rồi nên người đó đã lớn tiếng kêu gọi luôn:
- Trần Tứ thúc vẫn mạnh giỏi đấy chứ? Còn các vị huynh trưởng cũng mạnh giỏi đấy chử...
Tiếng nói ấy không cao lắm nhưng cũng đủ vọng sang bờ bên này và những mục đồng ở bên này đều nghe mồn một.
Bọn mục đồng chưa trông thấy rõ mặt của người đó nhưng nghe thấy tiếng hỏi như vậy đều kinh ngạc vô cùng, ai nấy ngơ ngác nhìn nhau không biết đối phó thế nào cho phải? Ngờ đâu đã thấy người và bò song song nhảy xuống dưới sông.
Mọi người lại càng kinh ngạc thêm, định thần nhìn kĩ mới hay con bò màu bạc đang bơi ở trên mặt nước chỉ bốn chân nó ngâm xuống nước thôi còn từ bụng trở lên vẫn nổi lênh đênh trên mặt nước. Người nọ đứng ở trên lưng bò như một vị thiên thần để mặc cho con bò bơi lội sang bờ bên này.
Chỉ trong nháy mắt người nọ đã tới gần trong bọn mục đồng có một người sáng mắt hơn đã nhận ra người đó là ai lớn tiếng kêu la:
- La Thiên Tứ! La Thiên Tứ đã về!
Lúc ấy người và bỏ chỉ cách bờ chừng hai trượng, người đứng ở trên lừng bò ấy thấy bọn mục đồng kêu la như vậy cảm động vô cùng ứa nước mắt và mỉm cười lớn đáp:
- Đệ chính là La Thiên Tứ đây các vị huynh trưởng vẫn mạnh giỏi đấy chứ?
Chàng ta vừa nói dứt thì bò đã vào tới bờ, chàng nhảy xuống đất chắp tay chào mọi người rồi nhạnh nhẹn lướt tới chỗ gốc cây quỳ xuống lạy một vị đại hán tuổi trạc trung niên đang ngồi nghỉ mát ở đó mồm thì nói rằng:
- Tứ thúc thúc vẫn mạnh đấy?
Người đó chính là Trần Tứ và cũng là Mã sư đã nhận cho Thiên Tứ vào làm trong mục trường.
Lúc ấy Trần Tứ thấy Thiên Tứ đã về tới mới vội nắm lấy hai tay đỡ chàng dậy khích động kêu lên:
- Thiên Tứ cháu vẫn mạnh giỏi đấy chứ? Mấy năm nay cháu đã đi đâu thế? À mà cháu đứng dậy để cho thúc xem kỷ nào?
Y cố hết sức kéo Thiên Tứ lên nhưng tha hồ y dùng hết sức bình sinh ra cũng không sao lôi kéo Thiên Tứ đứng dậy được. Bất đắc dĩ y phải để cho Thiên Tứ vái đủ ba lạy.
Thiên Tứ vừa vái lạy xong thì bọn người chăn bò đã chạy lại bao vây lấy chàng kẻ ngắm nhìn, người hỏi han loạn xạ vô cùng nhất thời ồn ào khôn tả nên Thiên Tức cũng không biết nghe ai và trả lời ai hết.
Chờ mọi người hơi yên rồi Thiên Tứ mới mỉm cười nói:
- Xin các vị huynh trưởng hãy hỏi thư thả như vậy tiểu đệ mới biết mà trả lời từng vị được.
Giọng nói của chàng rất khẽ nhưng người nào người ấy đều nghe thấy rõ mồm một như chàng nói riêng cho từng người một nghe vậy.
Mọi người đều im lặng ngay rồi một người lên tiếng hỏi:
- Thiên Tứ bấy lâu nay anh đi đâu mà cao lớn và đẹp trai thế này?
Lại một người nữa lên tiếng hỏi tiếp:
- Da của Thiên Tứ trắng lắm còn trắng hơn cả tiểu thư của trường chủ nữa.
Lại một người tắc lưỡi hai tiếng và nói:
- Thiên Tứ trông anh khác hẳn trước kia anh đen như củ súng bây giờ lại đẹp trai đến thế này, nòn nà như ngọc ngà...
Thiên Tứ thấy mọi người khen ngợi mình như vậy hổ thẹn đến mặt đỏ bừng Trần Tứ thấy thể vội thở dài một tiếng và xen lời nói:
- Thiên Tứ đã thay đổi nhiều lắm, mấy năm nay cháu đi đâu thế? Và học được những môn võ công gì rồi? Mấy năm nay mục trường của chúng ta đã xảy ra mấy chuyện. Sau khi cháu đi khỏi được hai ngày thì tổng quản sự Tô Chí Oai qua đời tất cả mọi người từ trường chủ trở xuống ai nấy đều thương tiếc vô cùng, đồng thời trường chủ cùng phái rất nhiều người đi khắp nơi tìm kiếm tung tích của cháu. Ngờ đâu kiếm luôn mấy ngày không những không thấy tung tích của cháu đâu cả lại vì mưa tuyết luôn mấy ngày cả vết chân của con bò rừng cũng mất nốt vì vậy mới không đi tìm kiếm cháu nữa.
Thiên Tứ thấy mọi người quan tâm đến mình như vậy trong lòng cảm động vô cùng, đồng thời lại hay tin tổng quản sự chết chàng càng đau lòng thêm, nước mắt ràn rụa nhất thời không sao lên tiếng được.
Một tên mục đồng đứng cạnh chàng đột nhiên xen lời nói:
- Thiên Tứ con bò của anh cưỡi về có phải là con bò năm xưa không? Tổng quản sự của chúng ta bị nó húc chết, chúng ta phải mau giết nó để trả thù cho tổng quản sự.
Mấy người khác nghe y nói như vậy đều khích động vô cùng và ai nấy đều đồng thanh yêu cầu Thiên Tứ giết con bò bạc này đi.
Thiên Tứ khó xử vô cùng liền nghĩ bụng:
" Tuy con bò bạc này không phải con bò húc chết tổng quản sự nhưng mẹ con nó giống nhau như đúc nếu bây giờ mình cãi hộ nó chưa chắc đã có ai tin mình đâu, thậm chí còn bị người ta hiểu lầm là khác. Không phải ta không trọng đến tính mạng của Tô tổng quản sự nhưng ta cũng không thể nghe lời họ mà xử tử con Tiểu Ngân được! "
Trần Tứ đã thấy tốc lực của con Ngân ngưu rất nhanh biết con bò này không phải bò thường. Lúc này thấy Thiên Tứ có vẻ chần chừ như vậy đang định lên tiếng khuyên ngăn mọi người.
Lúc ấy con Ngân ngưu đang lẳng lặng đứng ăn cỏ ở trên bờ sông nghe thấy mọi người nói đang định đánh chết nó liền nổi giận kêu " hòo " lên một tiếng thực lớn tựa như sấm sét vang động vậy.
Mọi người đứng quây quần Thiên Tứ đa số quay lưng về phía con bò nên không ngờ con bò lại kêu lớn tiếng như vâỵ. Chúng hoảng sợ vô cùng, có tên còn suýt té ngã ra đất. Chúng vội quay đầu lại nhìn thấy con Ngân ngưu hai mắt đỏ ngầu tia hung quang đỏ, hai chân chân nó cứ cào xuống đất hoài hình như đang định xông lại tấn công vậy?
Trước kia bọn mục đồng đã được thông thấy oai phong của con Ngân ngưu như thế nào bây giờ con Tiểu Ngân ra oai như vậy tên nào tên ấy hoảng sợ vô cùng vội bỏ chạy tán loạn ngay.
Thiên Tứ thấy thế lòng rất thích thú liền nghĩ bụng:
" Vừa rồi các người muốn giết nó sao bây giờ các ngươi lại hãi sợ đến thế? "
Tuy chàng nghĩ như vậy nhưng chàng vẫn không muốn Tiểu Ngân húc mọi người nên vội chạy lại an ủi nó rằng:
- Tiểu Ngân cứ đứng yên những người này là bạn của ta đấy!
Lúc ấy con bò mới ngoan ngoãn cúi đầu phe phẩy đuôi tiếp tục ăn cỏ như trước.
Thiên Tứ lấy bọc áo treo ở sừng nó xuống rồi lớn tiếng nói:
- Các vị khỏi sợ, con bò này không phải con bò trước đâu! Nó đã được tôi huấn luyện thuần thục nếu tôi không ra lệnh không bao giờ nó dám đả thương ai hết.
Vừa rồi chỉ có một mình Trần Tứ là không bỏ chạy thôi y nghe thấy Thiên Tứ nói như vậy trong lòng mới hơi yên vội kéo Thiên Tứ lại gần và nói:
- Đi! Thúc thúc đưa cháu trở về yết kiến trường chủ, trường chủ thấy cháu thế nào cũng mừng rỡ lắm. Nhất là thấy cháu anh tuấn như thế này thế nào cũng giữ cháu ở lại mục trường.
Nói tới đó y bỗng ngắt lời ngẫm nghĩ giây lát rồi lại nói tiếp:
- Đáng tiếc thực! Đáng tiếc thực! Nếu cháu về sớm một năm tiểu thư chưa đính hôn với Kim Vũ thiếu gia chưa biết chừng trường chủ còn gả tiểu thư cho cháu cũng nên.
Trước kia Thiên Tứ tuổi hãy còn nhỏ nhưng đối với con gái của trường chủ cũng có cảmtình rất sâu đậm nếu sau này chàng không gặp gỡ Hàn Thiến Thiến thì có lẽ chàng hay tin sẽ đau lòng lắm. Nhưng bây giờ chàng đã để ý đến Thiến Thiến rồi nên nghe thấy Trần Tứ cho hay tin này chàng không có phản ứng gì hết.
Chàng chỉ cảm thấy con gái của trường chủ gả cho Kim Vũ thực không xứng đáng tý nào vì chàng cho Kim Vũ là một người xấu xa sau này thế nào cũng hư hỏng.
Trần Tứ cũng biết xưa kia Thiên Tứ rất hợp với Xảo Yến tiểu thư bây giờ chằng hay tin tiêu thư đã gả cho Kim Vũ chàng đứng thừ người như vậy tưởng lầm chàng đau lòng nên vội lên tiếng khuyên rằng:
- Thiên Tứ cháu không nên rầu rĩ như thế đại trượng phu thì sợ gì mà không có vợ đẹp?...
Thiên Tứ nghe nói mỉm cười và đỡ lời:
- Tứ thúc đừng hiểu lầm, mấy năm nay cháu đã trải qua rất nhiều việc nhất thời không sao nói hết được. Nhưng có một việc cháu có thể nói cho thúc thúc hay lần nay sở dĩ cháu về đây là vì trước kia cháu đem con bò bạc vô ý gây nên tai hoạ đả thương và giết hại vô số ngựa nó lại còn húc cho tổng quản sự nhận thương trí mạng nữa nên cháu rất ân hận. Vì vậy cháu mới đem một ít châu báu để biếu trường chủ trước hết là để chuộc tội sau là để bồi thường những tổn thất xưa kia.
Trần Tứ nghe nói hai mắt trợn tròn đang định lên tiếng thì Thiên Tứ đã vẫy tay gọi Ngân ngưu tới. Chàng kéo Trần Tứ nhẩy lên lưng con bò ấy rồi quay lại bảo các mục đồng đứng ở đằng xa rằng:
- Các huynh trưởng, đệ với Tứ thúc đi yết kiến trường chủ xin tạm thất lễ quý vị nhé...
Nói xong chàng dùng đầu gối khẽ thúc vào bụng con bò một cái, con bò kêu " hòo" một tiếng rồi chạy như bay.
Một lát sau người trong trại trông thấy con Ngân ngưu đi như bay tới ai nếu đều hoảng sợ bỏ chạy tán loạn ngay.
Thiên Tứ thấy thế biết sự hiểu lầm này khó giải thích cho mọi người hiểu nên chàng vội bảo con Ngân ngưu ngừng chân lại cùng Trần Tứ nhảy xuống đất rồi dặn con bò ấy rằng:
- Tiểu Ngân mi đi ra bên ngoài đừng có gây sự và cũng đừng đi xa để khi nào ta đi sẽ dễ tìm thấy mi.
Con Ngân ngữu khẽ kêu " hòo" một tiếng rồi quay người đi luôn.
Trần Tứ thấy con Ngân ngưu ngoan ngoan như vậy cứ đứng ngẩn người ra nhìn, chờ con bò đi xa rồi y với Thiên Tứ mới dắt tay nhau tiến thẳng vào trong trại.
Nhà cửa trong trại vẫn như cũ mọi người trong trại trông thấy Thiên Tứ đều ngơ ngác nhìn một hồi mới nhận ra.
Thiên Tứ như đứa con vừa đi xa mới về nhà gặp người nào quen cũng đứng lại truyện trò vài câu. Đi được già nửa tiếng đồng hồ mới tới tư thất của trường chủ.
Trần Tứ đi vào bên trong và bảo người vào bẩm với Trị Toàn là Thiên Tư đã về xin vào yết kiến.
Người nhà vừa bảo người khác và bẩm báo vừa mới Thiên Tứ vào trong khách sảnh ngồi chờ đợi.
Thiên Tứ ngồi trong khách sảch trong lòng cảm khái vô cũng và nghĩ bụng
" Nếu không vì con ngân ngưu có lẻ ta vẫn còn ở lại trong mục trường từ đó đến giờ. Như vậy không biết bây giờ ta sẽ ra sao? Sẽ là thằng nhỏ chỉ chuyên môn bưng nước quét nhà hay là làm đầu mục ở trong chuồng bò? Nhưng nếu ở lại thì ta làm sao mà học được tài ba như ngày nay?"
Chàng vừa nghĩ tới đó thì Tô Trị Toàn đã ở bên trong bước ra y vẫn mạnh giỏi như trước, mặt mũi không thay đổi gì cả riêng có ba thanh niên nam nữ đi theo y thì thay đổi rất nhiều thôi. Tuy vậy mặt mũi của họ vẫn không thay đổi mấy nên Thiên Tứ đã nhận ra ba người đó là con trai, con gái và con rể của trường chủ.
Tô Hãn giống hệt cha, thân hình vạm vỡ mắt nhỏ mày rậm, mũi to mồm rộng dưới cằm có lún phún mấy cái râu.
Xảo Yến tuổi đã đôi tám, người rất nở nang mặc áo và váy màu hồng, tóc búi ngược và cắm rất nhiều châu báu khá đẹp, mày liễu mắt sắc như xưa vậy, không thay đổi mấy.
Còn Kim Vũ vẫn tuấn tú như xưa ăn mặc võ trang màu xanh trông lại càng anh tuấn thêm nhưng phải đôi mắt đầy sát khí, mắt xếch ngược đôi ngươi liếc đi liếc lại luôn luôn, cặp môi mỏng dính nổi bật trên nét mặt kiêu ngạo, lạnh lùng và bạc tình vô cùng.
Gia đình Tô Trị Toàn bốn người thấy Thiên Tứ thay đổi khác thường như thế đều ngạc nhiên vô cùng. Trị Toàn ngẩn người ra giây lát rồi vuốt râu cười ha hả và hỏi:
- Quả nhiên Thiên Tứ cháu đã về, lão phu nhớ cháu lắm!
Tuy lúc này Thiên Tứ đã thay đổi khác hẳn trước kia nhưng năm xưa chàng là mục đồng ở trong mục trường. Hơn nữa từ trước đến giờ Trị Toàn lúc nào cũng đối xử với chàng rất tử tế. Cho nên không đợi chờ lão trường chủ nói dứt chàng đã vội tiến lên quý xuống vái lạy thỉnh an:
- Thiên Tứ kính chúc trường chủ vạn an!
Trị Toàn đang cười ha hả vội đáp:
- Không dám! Không dám!
Tuy vậy y không đỡ Thiên Tứ dậy mà đương nhiên nhận đại lễ của chàng rồi nói tiếp:
- Cháu mau đứng dậy rồi ngồi xuống ghế nói chuyện...
Thiên Tứ liền đứng dậy chắp tay chào Tô Hãn các người.
Tô Hãn miễn cưỡng chắp tay đáp lễ riêng có Kim Vũ thì mặt lộ vẻ khinh khỉnh quay đầu nhỉn ra đằng khác. Còn Xảo Yến từ khi bước chân vào phòng khách đến giờ hai mắt cứ chòng chọc vào người Thiên Tứ mà ngắm nghía.
Cho tới khi thấy chàng chào mình nàng ta mới như người nằm mơ thức tỉnh vội đáp lễ ngay và cất tiếng nói thỏ thẻ như oanh mà hỏi thăm:
- Thiên Tứ! mấy năm nay anh đi đâu thế? Anh không biết cha và tôi lo âu cho anh vô cùng. Lúc đầu có khá nhiều người đi khắp nơi tìm kíêm anh nhưng kiếm mãi không thấy chúng tôi lại tưởng anh...
Nói tới đó nàng bỗng ngắt lời giơ bàn tay búp măng ra mời Thiên Tứ ngồi xuống.
Lúc này đầu óc của Thiên Tứ đã khác hẳn xưa kia và đã học hỏi thành cả hai mặt văn lẫn võ công. Nên chàng vưa nghe lời nói của Xảo Yến biết ngay là nàng quan tâm đến mình như thế nào mặt chàng liền ửng đỏ ngay, vội quay đầu ngồi xuống và không dám nhìn thẳng vào đôi mắt của nàng, rồi nghiêm trang lớn tiếng nói với Trị Toàn rằng:
- Mấy nam qua được trường chủ đoái hoài tới tại hạ rất lấy làm cám ơn. Cách biệt trong mấy năm trời không ngày nào tại hạ dám quên mối ơn sâu rộng ấy. Năm đó tại hạ bị con Ngân ngưu cõng vào dãy núi Kỳ Liên và vứt vào trong một tuyệt cốc mãi tận hôm nọ tại hạ mới về được. Ngày hôm nay đến yết kiến trường chủ trước hết là cám ơn trường chủ đã nâng đỡ cho những năm trước. Hơn nữa hồi đó tại hạ hãy còn nhỏ vô tri lỡ dắt bò rừng về rồi nó nổi khùng đả thương Tổng quản sự với giết chết rất nhiều ngựa. Từ đó tới nay lúc nào tiểu bối cũng bức rứt trong lòng nên lần này về đây xin dâng lên một trăm lạng để tạm gọi là một chút lòng...
Nói tới đó chàng mở bọc nhỏ đem theo ra lấy bốn thoi vàng để lên trên mặt bàn.
Trị Toàn với mọi người nghe Thiên Tứ rớt vào tuyệt cốc ai nấy đều tỏ vẻ kinh ngạc. Bây giờ lại thấy chàng lấy một trăm lạng vàng ra lại càng kinh ngạc thêm.
Trị Toàn cười ha hả đáp:
- Sao hiền điệt lại nói như thế? Câu chuyện năm xưa có phải lỗi ở hiền điệt đâu? Không bao giờ lão phu để tâm đến chuyện ấy cả, hiền điệt mau cất số vàng này đi. Bằng không lão phu sẽ trách hiền điệt là khinh thường lão phu đấy.
- Thiên Tứ anh làm gì thế? Cha tôi hùng cứ Lũng Tây giàu có nhất vùng nay bị chết mấy con ngựa như thế cha tôi có coi vào đâu đâu. Từ trước tới nay cha tôi vẫn coi anh như người nhà sao bây giờ anh lại dùng vàng bạc để làm nhục cha tôi như thế? Thôi anh hãy kể chuyện cho chúng tôi nghe bị rớt xuống tuyệt cốc xong làm thế nào mà lại lên được và mấy năm nay anh sinh sống ra sao? Đã học được những tài ba kì lạ gì rồi? Sư phụ của anh là ai? Những điều đó mới là những thứ cha và chúng tôi đều muốn biết rõ.
Thấy nàng nói như thế Thiên Tứ nghĩ bụng:
" Xảo Yến nói cũng phải, Lũng Tây mục trường đồ sộ như thế này giàu có nhất vùng có bao giờ để ý đến việc mất mát mấy con ngựa như thế? "
Nghĩ đoạn chàng không dám không tuân lời trường chủ của Xảo Yến vội bỏ bốn thoi vàng vào trong cái bọc rồi lại kể tiếp.
- Sau khi rớt xuống Thanh Tòng Cốc tại hạ may mắn được một con mảng xà khổng lồ cứu giúp sau lại được hai vị dị nhân ẩn cư ở trong sơn cốc thâu làm môn hạ nên đã học hỏi được vài miếng võ thô sơ. Hôm nọ vừa tốt nghiệp xuống núi...
Trị Toàn hơi ngạc nhiên vì y không nghĩ ra được trong núi Kỳ Liên lại có dị nhân nào ẩn cư, nên y vội lên tiếng hỏi:
- Không hiểu lệnh sư tên họ là gì?
Thiên Tứ trang nghiêm đáp
- Ân sư của tại hạ là hai anh em sinh đôi họ Thích một người tên là Hữu, một người tên là Tả.
Kim Vũ ngồi cạnh đó từ nãy giờ vẻ mặt vẫn khinh khỉnh đến giờ y đột nhiên xen lời với giọng lạnh lùng khẽ nói:
- Tên tuổi này không thấy ai nói tới bao giờ cả thế mà lại bảo là dị nhân thực tức cười quá!
Quả thực Trị Toàn chưa hề nghe thấy ai nói đến cái tên Thích Hữu và Thích Tả hết cho nên y cũng có cảm tưởng như Kim Vũ. Nhất là y thấy Thiên Tứ tuy mặt trắng trẻo, tóc đen nhánh nhưng không có đặc điểm gì của một người giỏi võ hết. Dù sao y cũng kiêu hùng một phương tất nhiên thế nào cũng rộng lượng hơn người. Nên y nghe thấy Kim Vũ nói như thế liền quát mắng luôn.
- Vũ nhi không được ăn nói vô lễ như thế! Con nên biết thiên hạ lớn rộng biết bao đâu chả có kỳ nhân, nhất là trong những danh sơn đại xuyên lại còn có nhiều kỳ nhân dị sĩ ẩn cư. Biết đâu con là người kém kiến thức mà chưa chi đã dám nói người khác không có tên tuổi như vậy?
Thiên Tứ thấy Kim Vũ khinh thị sư phụ mình trong lòng tức giận khôn tả nhưng vì nể mặt trường chủ chàng mới nén lửa giận. Bây giờ lại nghe thấy Trị Toàn trách mắng Kim Vũ như thế mới hơi hả dạ phần nào, đồng thời chàng nghĩ:
" Kim Vũ là con người bạc tình bạc nghĩa như thế tội gì mà ta chấp trách y làm chi cho bận lòng! "
Chàng vừa định nói sang chuyện khác thì Xảo Yến lại xen lời nói:
- Cha nói rất đúng, sư phụ của Thiên Tứ võ công phải cao siêu thì anh mới ra khỏi tuyệt cốc được chứ?
Kim Vũ bị Trị Toàn trách mắng đã bực mình rồi nay lại thấy vợ chưa cưới của mình bênh Thiên Tứ lại càng tức giận thêm liền đưa mắt lườm Thiên Tứ cười nhạt hỏi:
- Sư phụ với sư muội khen ngợi La huynh như vậy Kim Vũ tôi bất tài cũng muốn lãnh giáo vài thế võ cao siêu. Không hiểu La huynh có vui lòng chỉ giáo cho không?
Lời nói này rất hợp với ý muốn của Trị Toàn nên lão trường chủ không phản đối chút nào và còn muốn để Kim Vũ thử thách xem tài của Thiên Tứ ra sao?
Trần Tứ tuổi đã trung niên mà vẫn chưa lấy vợ từ khi nhận Thiên Tứ đem về nuôi hai người ở chung với cảm tình càng ngay càng nồng hậu thêm. Xưa nay y biết Địa Sát Chưởng pháp của nhà họ Tô vẫn xưng hùng xưng bá ở miền Lũng Tây này.
Tuy Kim Vũ là người bạc tình bạc nghĩa nhưng y là một nhân vật luyện võ. Mấy hôm nay y được Trị Toàn đích thân dậy bảo công lực tiến bộ rất nhanh bây giờ có thể nói tài bà của y đã gần giỏi bằng trường chủ rồi. Lúc này Trần Tứ đứng cạnh đó nghe thấy Kim Vũ đòi khiêu chiến với Thiên Tứ trong lòng lo âu khôn tả nhưng vì thân phận và địa vị của mình quá thập kém nên y không dám lên tiếng nói mà chỉ ngồi yên một chỗ cứ liếc nhìn Thiên Tứ tỏ vẻ lo âu hoài.
Xảo Yến cũng không muốn để cho hai người đánh nhau vội khuyên rằng:
- Kim sư huynh, Thiên Tứ là khách sao vừa gặp mặt sư huynh đã dụ anh ấy đánh nhau rồi? Nhỡ...
Thiên Tứ tự nhận thấy văn võ của mình đã thành tựu rất cao tất nhiên chàng không coi Kim Vũ vào đâu nhưng chàng chỉ sợ nhỡ đả thương đối phương không những làm thương tổn oai danh của Tri Toàn mà còn làm cho Xảo Yến đau lòng nữa.
Cho nên chàng thấy Xảo Yến khuyên như vậy liền đưa mắt liếc nhìn nàng ta một cái rồi quay lại chắp tay chào Kim Vũ và nói:
- Tại hạ đã lãnh giáo võ nghệ của Kim Vũ huynh nhiều lần rồi, lần này xin Kim huynh cho miễn!
Kim Vũ thấy Thiên Tứ cứ ngồi yên không chịu đứng dậy đã tức mình lại nghe thấy Xảo Yến nói như thế rõ ràng vợ chưa cưới của mình bênh vực người ngoài rồi. Nhất là từ nãy giờ y thấy Xảo Yến cứ ngẩng người ra ngắm nhìn Thiên Tứ hoài bây giờ lại thấy Thiên Tứ liếc nhìn Xảo Yến một cách rất tình tứ và còn dùng lời lẻ mỉa mai trả lời mình. Như vậy y không tức giận sao được nên y vội đáp:
- Trước kia mổ đã thỉnh giáo qua Lục Hợp Chưởng pháp của La huynh bây giờ lại muốn kiến thức những môn võ bí truyền mà La huynh đã khổ tu được của dị nhân ẩn cư ở núi Kỳ Liên truyền thụ cho...
Sự thực lời nói của Thiên Tứ vừa rồi không có ý gì là mỉa mai Kim Vũ hết. Bây giờ chàng thấy đối phương hiểu lầm như thế và nhất định cứ đòi đấu cho được mới thôi nên hào khí của chàng bộc phát. Vì vậy không đợi chờ đối phương nói xong đã vội vàng chắp tay vái lại Trị Toàn rồi lớn tiếng hỏi:
- Kim huynh cứ nhất định đòi đấu với tiểu bối chẳng hay trường chủ có cho phép không?
Trị Toàn không ngờ Thiên Tứ hỏi như vậy hơi ngạc nhiên một chút rồi bỗng cười ha hả giơ tay lên vuốt râu và đáp:
- Ngọc không mài dũa không thành ngọc quý nên người trẻ tuổi phải kiếm nhiều cơ hội để rèn luyện sau này mới mong thành nhân tài. Hiền điệt cứ yên tâm mà đấu với Vũ Nhi đi!
Nói xong ngừng giây lát y lạị thủng thẳng nói tiếp:
- Nhưng hai người đều không phải là người ngoài chớ nên coi nhau như kẻ thù đại địch mà đấu chí mạng với nhau. Vì vậy lão phu đặt ra một luật lệ này cho hai người, nghĩa là chỉ được đấu tới một trăm hiệp là cùng và ai được ai thua đều phải ngừng tay ngay. Chẳng hay hiền điệt nghĩ sao?
Thiên Tứ thấy trường chủ nói thế biết không ra tay đấu không được liền gật đầu nhận lời rồi quay lại hỏi Kim Vũ:
- Kim huynh nghĩ sao?
Kim Vũ lạnh lùng đáp:
- Kim Vũ mỗ không có ý kiến gì hết!
Nói xong y còn nói một câu " Thỉnh " rồi lớn bước bước ra ngoài nhà luôn.
Thiên Tứ vừa đứng dậy đi theo thì Trấn Tứ đã theo sau chàng khẽ dặn rằng:
- Thiên Tứ phải cần thận đề phòng Địa Sát Thần Công của Kim thiếu gia!
Thấy Trần Tứ thương mình như vậy, Thiên Tứ cảm động vô cùng gật đầu đáp:
- Không sao đâu, Tứ Thúc cứ yên tâm!
Nói xong chàng rảo bước đi ra ngoài sân đứng ở chỗ cách Kim Vũ chừng bẩy tám thước
Ba cha con Trị Toàn cũng thủng thẳng bước ra đứng ở trên bục đài để xem. Các người làm thấy vậy một truyền hai, hai truyền bốn, chỉ trong chốc lát đã có mười mấy tên tiểu đồng với hai ba chục hầu, người làm đứng quây quần để xem liền.
Kim Vũ ngừng mặt lên ngấm ngầm vận chân khí dồn Địa Sát Thần Công vào hai bàn tay và không đợi chờ Thiên Tứ lấy thế gì hết. Y đã tiến lên mồm thì nói:
- Thỉnh.
Và y đã xông lên tiến tới chỗ cách Thiên Tứ chừng năm thước giơ hai bàn tay đỏ như lửa nhắm mặt mũi Thiên Tứ tấn công luôn. Liền có hai luồng kinh phong nóng như lửa đẩy thằng vào Thiên Tứ.
Thiên Tứ thấy hai bàn tay của Kim Vũ đỏ như lửa biết đối phương luyện thành công môn Địa Sát Thần Công rồi và chưởng phong của đối phương chưa tới gần, chàng đã cảm thấy luốn gió nóng hổi lấn át tới trong lòng tức giận thầm vì thấy Kim Vũ không tuân theo lời nói của trường chủ đấu tới mức hơn thua thôi mà chưa chi đã giở mười thành Địa Sát Thần Công ra tấn công mình rồi.
Trong người của Thiên Tứ có ba thứ thần công khác nhau. Mỗi một thử thần công có một loại uy lực vô thường riêng nên chàng mới không coi Kim Vũ vào đâu hết. Chỉ thấy người chàng vẫn đứng yên như đóng đinh xuống đất nhưng thực sự chàng đã ngầm vận Thiên La Thần Công nên khi đòn đánh đến trước mặt không thấy chàng giơ tay và cử động gì cả, chỉ thấy chàng rất ung dung như đứng xem đối phương biểu diễn võ công thôi chứ không phải là đứng ở đó để đối địch.
Nhưng lạ thực, hai luồng chường phong nóng như lửa của Kim Vũn chưa đụng tới người chàng đã bổng lượt sang hai bên ngay.
Ba cha con Trị Toàn thấy Thiên Tứ không tránh né càng không phản công chống đỡ nghênh địch gì hết.
Trị Toàn với Tô Hãn đều ngạc nhiên nhưng Tô Hãn lại còn mắng chửi thầm:
" Tiểu tử này không biết trời cao đất rộng gì cả!... "
Riêng cô Xảo Yến thấy thế hoảng sợ vô cùng thất thanh kêu gọi:
- Mau tránh đi!
Ngờ đâu nàng vừa nói được một câu như thế thì đã thấy hai luồng chưởng phong nóng hổi của Kim Vũ lướt qua cạnh người Thiên Tứ dồn cả về phía sau rồi.
Kim Vũ đứng ở trong trận đấu tất nhiên là biết rõ hơn ai hết. Y cảm thấy hai luồng chưởng phong của mình bỗng gặp phải một luồng kình lực ngầm mềm và trơn tuột nên mười thành công lực của mình mới bị lướt sang hai bên như thế. Y giật mình kinh hãi vội thâu tay lại rồi tiến lên một bước lại giơ song chưởng lên đẩy mạnh vào hông bên phải của Thiên Tứ. Thế võ này của y là Sát Thần Cử Hoả.
Lúc này hai người đứng cách nhau có hơn hai thước thôi. Cho nên bất cứ chưởng phong hay là bàn tay của Kim Vũ chỉ khẽ quét trúng người Thiên Tứ một cái sức nóng sẽ chạy vào trong người chàng đốt cháy nội phủ thì chàng bị thương nặng ngay.
Ngờ đâu Thiên Tứ vẫn đứng yên như thường và vẫn dùng Thiên La Thần Công để bảo vệ lấy thần thể rồi từ từ giơ song chưởng lên đễ chống đỡ song chưởng của Kim Vũ.
Nhưng khi hai tay của chàng sắp tới gần người của Kim Vũ thì hữu chưởng bỗng giơ lên tấn công mặt đối phương còn tả chưởng thì nhằm cổ tay của địch thủ chợp luôn. Thế này là thế Côn Thủ Hổ Toạ một thế của Lục Hợp Chửơng pháp mà sáu năm trước lần đầu tiên chàng đối địch với Kim Vũ xử ra qua một lần.
Nhưng bây giờ công lực của chàng đã khác xưa nhiều Huyền Quan lại lưu thông không hề bị ngăn trở thế thức mà chàng học hỏi được vừa nhiều, vừa phức tạp. Cho nên bất cứ giơ tay giơ chân liền một cái chàng cũng có thể xử dụng được một thế võ rất khéo léo liền.
Vì thấy Kim Vũ dùng Địa Sát Chưởng pháp cho nên chàng không muốn sử dụng phương pháp khác để đối địch mà chỉ giở Lục Hợp Chưởng pháp ra thôi.
Nhưng theo luật lệ của Lục Hợp quyền thì sử dụng tư thế này đáng lẽ chảng phải tủi thân phải về phía sau, ngờ đâu hai chân của chàng vẫn đứng yên như trước. Vì vậy Kim Vũ thấy chàng xử dụng thế đó giống hết Lục Hợp chưởng pháp đang định lên tiếng nói mỉa vài câu.
Tuy Thiên Tứ ra tay hơi chậm nhưng sự thực chậm mà hoá nhanh và đồng thời tay chàng lại còn có một tiềm lực nặng như núi dồn ra đụng vào mặt là thấy đau điếng, còn vai trái của chàng lại còn nhanh vô cùng. Mới cách tay của Kim Vũ có một thước mà Kim Vũ đã cảm thấy cổ tay mình bị nắm luồng chỉ phong của chàng đè mạnh khiến cánh tay ấy tê tái mà mất hết hơi sức ngay.
Kim Vũ cả kinh, mặt biến sắc vội ngửa người về phía sau và thuận thế nhảy lùi luôn một trượng. Nhưng y vừa đứng yên lại hét lớn một tiếng nhảy xổ lại tấn công tiếp. Lần này y đã nổi giận thực sự nên vừa tiến tới gần y đã giờ luôn mười lăm thế của Địa Sát Chưởng ra tấn công các nơi yếu hiểm ở trên người Thiên Tứ luôn.
Tô Hãn thấy thế lại tưởng Kim Vũ thế nào cũng nắm chắc phần thắng liền vỗ tay khen ngợi để trợ oai Kim Vũ.
Mấy chục người trong nhà và tiểu đồng xung quanh đó xem mắt lại càng kém hơn. Chúng chỉ thấy thân hình của Kim Vũ tung hoành khắp sân, bóng chưởng như núi, gió nóng như thiêu và lại thấy thiếu trường chủ vỗ tay trợ oai nên tên nào tên ấy cũng bắt chước vỗ tay trợ oai theo.
Riêng có Trị Toàn là mắt sáng như điện. Kim Vũ với Thiên Tứ ai hơn ai kém sao tránh khỏi đôi mắt của y. Cho nên y càng xem càng cau mày laị sắc mặt âm trầm rất khó coi.
Xảo Yến đứng cạnh đó thấy sắc mặt của cha mình như vậy tưởng cha mình trách mắng Kim Vũ không nên giở Địa Sát Chưởng có sức tấn công bá đạo như thế ra đối phó, nên nàng cứ lo âu cho Thiên Tứ và đồng thời cũng oán trách Kim Vũ không biết điều.
Sự thực những người đứng ngoài xem chỉ trông thấy bề ngang, chứ còn Kim Vũ ở trong đấu trường lại khổ sở vô cùng. Vì Thiên Tứ tuy đứng yên một chỗ, hai chân không hề xê dịch mà song chưởng lại dùng những chưởng thế rất tầm thường mà tỉ đấu với Địa Sát Chưởng pháp của Kim Vũ bá đạo đến đâu cũng nhất loạt phải tan hết, và còn dồn ép cùng bắt bước Kim Vũ cứ thay đổi vị thế luôn luôn.
Từ thế thứ ba trở đi, Kim Vũ đã giở hết tuyệt học của Địa Sát Chưởng công ra đối phó mà công lực y cũng đã vận tới mười hai thành rồi. Nhưng ngờ đâu chưởng của y chưa va đụng vào người đối thủ thì chưởng phong và chỉ phong của địch đã bao trùm ba nơi yêu huyệt của mình rồi nên bắt buộc phải biến thế thâu tay nhảy lùi về phía sau để bảo tồn lấy thân thế mình trước.
Lần nào cũng vậy, càng đấu Kim Vũ càng nóng lòng sốt ruột, lửa giận bốc lên đùng đùng chỉ muốn ra tay ghết ngay đối phương mới hả dạ và càng như thế y lài càng không múôn lùi bước hoặc nhận thua. Đồi thời y ra tay rất nhanh để mong dùng chưởng lực nóng hổi của mình thiêu cho Thiên Tứ chết ngay tại chỗ mới bỏ tức.
Đấu được mười hiệp, Thiên Tứ thấy Kim Vũ vẫn chưa biết điều liền nổi giận nhưng chàng lại nghĩ bụng:
" Nếu ta đả thương y thế nào Tô Trị Toàn sư phụ của y cũng mất sĩ diện "
Vì vậy chàng chỉ nhấn thêm hai thành chân lực thôi và vẫn ung dung ra tay đối địch như thường chứ không muốn đả thương hay đánh bại ngay Kim Vũ vội. Tuy vậy, mỗi một lần chàng ra tay chỉ phong của chàng khẽ lướt qua sáu nơi đại huyệt ở cánh tay của Kim Vũ là Kim Vũ cảm thấy hai cánh tay tê tái liền.
Như vậy dù kình lực rất mạnh, thế thức rất nhanh mà Kim Vũ bị ảnh hưởng bởi chỉ phong của Thiên Tứ nên chưởng lực và thế thức của y cũng phải chậm chạp và yêu ớt hẳn.
Trị Toàn thấy tình thế như vậy biết đồ đệ của mình có đánh thêm càng bị bại một cách thảm khốc thêm cho nên y định lên tiếng quát bảo hai người ngừng tay.
Tô Hãn với Xảo Yến lúc này cũng nhận xét thấy Kim Vũ bị lép vế, những mặt Xảo Yến không lộ vẻ lo âu gì hết, trái lại nàng còn hớn hở tươi cười là khác. Còn Tô Hãn thì khác hẳn thấy Kim Vũ bắt đầu mệt mỏi liền quát lớn:
- Kim Vũ đệ chớ hoảng sợ ngu huynh tới đây!
Tô Hãn vừa nói vừa phi thân nhảy vào trong đấu trưởng giơ hai tay xử dụng thế " Song Sát Lưỡng Ân" nhắm hai nơi yếu huyệt của Thiên Tứ tấn công luôn và y ra chưởng rồi mới lên tiếng:
-Công lực của La huynh tuyệt thế nên Tô mỗ mới ngứa nghề nhảy vào xin La huynh lãnh giáo một thể!
Y chưa nói xong đã liên tiếp tấn công luôn ba thế năm thức rồi.
Thiên Tứ lúc nào cũng nhìn tứ phương thấy Tô Hãn đột nhiên nhảy ra hợp sức với Kim Vũ tấn công mình, trong lòng bất mãn nhưng chàng không biểu lộ cho ai hay chỉ đợi chờ song chưởng của Tô Hãn tấn công tới chàng mới lẹ làng đưa tay trái về phía áu. Chả cần phải quay đầu nhìn chàng chỉ nghe tiếng gió cũng đủ biết tay của địch tấn công tới đâu rồi chàng chụm tay lại búng một cái liền có mấy luồn chỉ phong nhằm yếu huyệt ở cổ tay và khuỷu tay của Tô Hãn tia luôn.
Tô Hãn thấy chỉ phong của Thiên Tứ tấn công vào hai yếu huyệt ở trên tay mình giật mình kinh hãi vội thâu chưỡng lại và biến sang thế “Sát Thần Giáng Thế” nhằm cánh tay của Thiên Tứ chặt xuống.
Thiên Tứ vẫn không quay đầu lại nhìn hai chân vẫn đứng yêu tay phải ở đằng trước chống đỡ thế công của Kim Vũ tay trái đề ở sau lưng, những ngón tay của chàng tựa như có mắt vậy chỉ thấy chàng xoay tay một cái đã nhanh như điện chớp nhằm gan bàn tay của Tô Hãn bổ xuống. Đồng thời chàng cũng lên tiếng trả lời:
-Xin Tô huynh đừng khách sao như thế! Được huynh chỉ giáo cho như vậy tại hạ thật hân hạnh biết bao!
Tô Hãn thấy tay chàng tấn công vào gan bàn tay mình và lại nghe thấy chàng nói như thế hổ thẹn vô cùng liền hậm hực mắng chửi thầm.
“Tiểu cẩu này muốn chết chăng?”
Y không tránh né chờ tay của đối phương tấn công tới chỗ cách tay y chừng một thước đột nhiên vận hết công lực vào gan bàn tay dồn luôn một luồn kình phong nóng hổi sang để định đốt cháy những ngón tay của Thiên Tứ.
Tô hãn nghĩ hai bên cách nhau gần như vậy, chưởng lực của phái “Địa Sát Thần Công” của mình không những nóng hổi mà còn có thể tan thạch nát vàng.
Đồng thời còn có chất hỏa độc nữa, như vậy dù Thiên Tứ có là xương đồng da sắt đi nữa thế nào cũng bị phỏng và bị thương chứ không sai.
Ngờ đâu y vừa nghĩ tới đó thì chưởng phong của y cũng vừa đụng vào chưởng phong của Thiên Tứ. Y liền cảm thấy tay mình như đánh trúng vào một tảng bông gòn giớ nóng bắn tung tóe và còn bắn ngược trở lại là khác.
Đồng thời y lại thấy ngon tay và bàn tay đau nhức. Thì ra tay y đả bị điểm trúng một chỉ. Y cảm thấy đau thấy tâm phế người tê đi và mềm nhũng khí huyết và nhiệt độc chạy ngược vào trong tạng phủ. Y chỉ thét lên được một tiếng ngã người về phía sau ngay.
Trị Toàn và Xảo Yến thấy vậy giật mình kinh hãi. Thiên Tứ với các người cũng giật mình theo.
Trị Toàn thương con trong lúc kinh hoảng buột một tiếng mắng chửi luôn:
-Tiểu tử láo thật! Dám đã thương con ta...
Y vừa mắng chửi vừa nhảy xổ vào giữa giơ chưởng lên nhằm Thiên Tứ tấn công luôn.
Thiên Tứ nghe thấy Tô Hãn hét lớn và té ngã giật mình đánh thót một cái vội quay đầu lại nhìn và giơ tay ra chộp lấy ngực áo đối phương và giơ tay ra vỗ vào ngực của đối phương sau cái nhanh như điện chớp.
Kim Vũ ở phía sau chẳng biết nếp tẻ gì hết lẳng lặng giở song chưởng lên nhằm sau lưng chàng tấn công xuống.
Tô Hãn được Thiên Tứ vỗ cho sáu chưởng như vậy khí huyết đã điều hòa trở lại thở dài một tiếng tỉnh dậy ngay. Y vừa mở mắt ra nhìn thấy Thiên Tứ đang chộp áo mình chả nghĩ ngợi gì hết giơ tay lên tấn công vào mặt đối phương luôn.
Lúc ấy ba người cùng ra tay một lúc và cùng nhằm Thiên Tứ đứng ở giữa tấn công tới. Trong đó chỉ có thế công của Trị Toàn ở trên đánh xuống và thế đánh lén của Kim Vũ ở sau lưng là hung hiểm nhất.
Xảo Yến đứng bên cạnh trông thấy rõ Thiên Tứ lỡ đả thương anh mình đang ra tay cứu chữa nay lại thấy cha mình với Kim Vũ ra tay tấn công chàng liền hoảng hốt la lên:
-Thiên Tứ cẩn thận sau lưng! Cha huynh ấy đang cứu chữa cho đại ca đấy! Sao cha lại...
Trị Toàn ở trên không trông thấy Thiên Tứ đã cứu con mình tỉnh lại mới biết hành động của mình như thế này là quá lỗ mãng và con bị tổn hại đến thân phận của một bề trên nữa nhưng lúc ấy y đã trót ra tay tấn công rồi muốn thâu tay cũng không kịp nữa đành phải cố giảm bớt hai thành công lực còn mồm thì la lên:
-Thiên Tứ tránh sang một bên!
Tuy đang mãi cứu người nhưng Thiên Tứ vẫn biết rõ trên không và sau lưng có tiếng gió át tới vì nóng lòng cứu người chàng không rãnh tay để đỡ đành hải vận “Thiên La Thân Công” lên chuẩn bị lúc bất đắc dĩ nghiến răng chịu đựng hai thế đòn ấy một phen.
Khi gió nóng lấn át tới người Thiên Tứ đã giải được huyệt cho Tô Hãn. Đồng thời lại có tiếng quát tháo báo rất bén nhọn và một tiếng thét lớn cũng lọt vào tai chàng. Chàng vội lợi dụng thời cơ mỏng manh ấy khẽ cử động thân hình một cái bóng người biến làm ba chưởng của Tô Hãn đánh hụt và chỉ trong nhấy mắt y đã bị Thiên Tứ xách nhảy ra ngoài xa hơn trượng. Vừa thóat khỏi phạm vi của chưởng phong.
Trị Toàn tấn công xuống Kim Vũ đẩy chưởng cuống cả hai bổng thấy mất mục tiêu chưởng phong của Trị Toàn đánh trúng ngay vào mặt đất kêu “bùng” một tiếng cát bụi tung tóe ngay.
Còn Kim Vũ thì chưởng phong của y vừa va đụng vào chưởng Phong của Trị Toàn. Lúc ấy y đã mệt mỏi gắng sức lắm mới vận lên được năm thành công lực như vậy địch sao nổi tám thành chân lực của Trị Toàn? Nên y bị đẩy lui về phía sau ba thước xương đâu như bị gãy nhe răng há mồm chịu đựng thì đồng thời cát bụi ở dưới đất bắn tung lên dính đầy cả đầu và mặt của y.
Trị Toàn thấy song chưởng của mình đánh xuống mặt đất liền mượn sức phản chấn đó xoay lưng một cái hai chân đã nhẹ nhàng hạ xuống mặt đất liền.
Thiên Tứ buông Tô Hãn ra sợ y còn nổi khùng một cách vô lý tấn công một cách loạn xạ chàng vội tránh ra ngoài nữa trượng chắp tay vái trị toàn một cái rồi nói:
-Xin trưởng chủ thứ lỗi cho tội lỡ tay của tại hạ.
Trị Toàn xua tay bảo chàng đừng nói rồi quay đầu lại hỏi con trai rằng:
-Hãn Nhi con có thấy sao không?
Tô hãn ngấm ngầm điều tức thử thấy khí huyết thông thường không bị thương mảy may gì cả liền hậm hực trợn mắt lườm Thiên Tứ một cái sắc mặt sầm lại nhưng y vẫn trả lời Trị Toàn rằng:
-Con không việc gì cả.
Lúc này Trị Toàn mới yên tâm nhưng trong lòng cũng kinh hãi thầm và nghĩ bụng:
“Không ngờ La Thiên Tứ lại có võ công huyền bí khôn lường như thế.”
Quí vị nên rõ Trị Toàn bình sinh đã từng trải rất nhiều phong hiểm hồi thiếu niên và trăng thời đã xưng hùng xưng bá ở trong võ lâm Trung Nguyên có thể nói là kiến thức rất quảng bác mà bấy giờ y đứng cạnh đó xem không những không nhận xét ra lai lịch sư môn của Thiên Tứ mà cả những thế thức của Thiên Tứ đã xử dụng tên là gì y cũng không biết nốt. Vì vậy y đoán chắc sư phục của Thiên Tứ thế nào cũng làm một dị nhân ẩn cư ở trong núi sâu lâu năm chưa hề bước chân vào giang hồ bao giờ nên mới không ai biết tên của dị nhân ấy.
Y lại còn ngạc nhiên hơn nữa là Thiên Tứ ít tuổi như vậy không tưởng công lực tinh thâm không sợ chưởng lực nóng hổi của pho “Địa Sát Thần Chưởng” mà đôi mắt lại rất sắc khinh công thần pháp của chàng tuyệt diệu không thể tưởng tượng được nhất là lúc đang dấu với hai người như thế mà chàng chỉ thoáng nhìn một cái là biết Tô Hãn bị thương ở đâu ra tay giải huyệt cho ngay.
Ngoài ra trong lúc nguy hiểm mảy may chàng còn xách được cả Tô Hãn ra ngoài xa hơn trượng để tránh né hai thế công rất mạnh của hai thầy trò Trị Toàn. Căn cứ những điểm đó Trị Toàn đã nhận thấy lúc này Thiên Tứ đã có thể đối địch với bất cứ một tay cao thủ nào ở trên thiên hạ mà chính y tự hỏi tài ba mình chưa chắc đã thằng nổi Thiên Tứ.
Trị Toàn đứng ở dó nghĩ ngợi vè những điểm trên nhưng sắc mặt không hề thay đổi. Nghĩ xong y hớn hở cười và nói:
-Giỏi! Giỏi lắm! Thiên Tứ hiền điệt quả khác ngày xưa nhiều. Lão phu rất lấy là mừng rỡ là mục trường Lũng Tây của ta tuy ở nơi biên cương xa xôi nhưng đã vun đắp ra được một bông hoa hãn thế cho thiên hạ võ lâm.
Nói xong y trợn mắt mắt nhìn xung quanh một vòng thấy đồng bộc vẫn còn đứng quanh đó xem y hồi tưởng đến tình cảnh lúc nãy ngượng vô cùng mặt đỏ bừng ngay rồi sầm nét mặt lại quát tháo mắng bọn đầy tớ rằng:
-Trận đấu võ đã kết thúc rồi các ngươi khôn hồn mau đi sửa soạn cơm nước còn đứng yên ở đó làm chi?
Bọn đầy tớ thấy chủ nhân mình nổi giận tên nào tên ấy sợ hãi không tả vội giải tán ngay.
Trần Tứ đứng ở một bên xem xong trận đấu võ đó trong lòng vừa mừng vừa sợ. Lúc này y lại thấy chủ nhân nổi giận bèn lẳng lặng theo đồng bộc rút lui ngay.
Trị Toàn quát mắng bọn đầy tớ xong liền quay lại tươi cười nói với Thiên Tứ rằng:
-Cuộc tỉ võ đã kết thúc Thiên Tứ hiền điệt mau vào trong nhà ngồi chơi!
Nói xong y đi tới gần nắm cánh tay Thiên Tứ dắt chàng ta vào trong khách sãnh làm ra vẻ rất thân mật thái độ khác hẳn xưa nhiều.
Thiên Tứ thấy thái độ của trường chủ như vậy mặt chàng tuy không tỏ vẻ gì hết nhưng chàng đã ngấm ngầm suy nghĩ những chuyện trước sau lòng kính mến của chàng đối với Trị Toàn bất giác giảm rất nhiều.
Vì trước kia Thiên Tứ còn ở trong mục trường làm việc phụ trách công việc mục đồng rất hèn kém mà Trị Toàn lại là trường chủ như vậy một tên tiểu mục đồng đâu dám với cao kết bạn với trường chủ? Sau Thiên Tứ được Trị Toàn coi trọng đang ở địa vị đê hèn bỗng được trường chủ đoái hoài tới lúc ấy Thiên Tứ cảm thấy hân hạnh biết bao va trong lòng lúc nào cũng nhớ tới mối ơn đó.
Nhưng bây giờ chàng đã thành người lớn văn võ đều uyên bác cao thâm tuy kinh nghiệm xử thế hãy còn non nớt nhưng tài trí của chàng lại hơn người một mức cho nên chàng đã để ý đến lời lẽ và cử chỉ của Trị Toàn tiền hậu bất nhất chàng mới biết trường chủ là một tên giảo hoạt phản phúc vô thường. Vì vậy lòng tôn kính bấy lâu nay của chàng đã bị giảm quá nữa. Đồng thời chàng lại thấy Trị Toàn thân mật với mình như vậy đoán chắc đối phương thế nào cũng có mưu mô gì. Tuy chàng biết thế nhưng trong lòng vẫn mong mỏi chuyện đó không thành sự thật.
Kim Võ với Tô Hãn vừa tức vừa hận Thiên Tứ vừa bị đánh bại nên cả hai không theo vào trong khách sảnh mà lại rủ nhau đi vào nhà trong.
Chỉ có Xảo Yến là hớn hở vô cùng. Nàng vừa đi theo vào vừa khẽ hỏi:
-Ối chà! Tứ Huynh! Huynh luyện tập thé nào mà lại tài ba đến như thế? Cả Kim sư huynh lẫn đại ca muội cũng địch không nỗi? Từ giờ trở đi mỗi ngày huynh phải dạy muội mấy thế võ nhé?
Thấy nàng cứ đưa mắt tống tình và đi theo nịnh nọt như vậy Thiên Tứ cũng cảm thấy hổ thẹn. Đồng thời trong lòng cũng cảm thấy nảy nở một sự phản cảm là khác.
Thiên Tứ chưa kịp trả lời Xảo Yến thì Trị Toàn đã ngồi xuống ghế chủ nhân mồm cười ha hả và đỡ lời:
-Phải phải! Yến Nhi nói đúng đấy! Đằng nào Thiên Tứ hiền điệt cũng được rảnh lão phu chỉ mong hiền điệt ở hẳn trong mục trường này lão phu trông thấy hiền điệt từ nhỏ tới lớn và bây giờ trở thành một nhân tài xuất sắc như vậy lão phu cảm thấy rất an ủi và thế nào cũng quyết lấy vợ cho hiền điệt. Chẳng hay hiền điệt...
Thiên Tứ không chờ Trị Toàn nói dứt mặt đã đỏ bừng vội đáp:
-Trường chủ có lòng tốt như vậy tại hạ rất cảm kích nhưng lúc hạ sơn ân sư có sai bảo tại hạ vào Trung Nguyên làm một việc tiện thể để được lãnh hội văn vật của Trung Nguyên nên tại hạ không thể ở lâu.
Xảo Yến xen lời nói:
-Ối chà! Thiên Tứ huynh muốn đi Trung Nguyên ư? Thế thì hay lắm! Muội cũng muốn đi từ lâu rồi mà mấy lần xin phép cha nhưng cha muội cứ ngại công lực của muội hãy còn non nớt đi vào Trung Nguyên một thân một mình như thế chỉ sợ bị người ta bắt nạt. Lần này huynh đi cùng có một người tài ba như huynh bảo tiêu cho thì phen này muội không còn sợ bị ai bắt nạt nữa.
Nói xong nàng quay lại hỏi Trị Toàn:
-Cha bảo có phải như thế không?
Trị Toàn vuốt râu nhìn con gái cưng rồi lại quay đầu nhìn Thiên Tứ và hình như đã vỡ lẽ ra một việc gì đó liền ngững mặt lên trời cười ha hả đáp:
-Phải lắm! Cổ nhân đã dạy: “Đi một ngày đàng học một sàng khôn!” Thiên Tứ hiền điệt là một thiếu niên anh tuấn như thế này nên nhân lúc tuổi trẻ này ra đời gây tên tuổi để dương danh thiên hạ như vậy rất phải. Bằng không già nua như lão phu tuy chưa đến nỗi suy nhược và gấy ốm như một con ngựa già nhưng lúc này muốn tái xuất giang hồ cũng khó mà gây sóng gió như trước nữa.
Nói tới đó y lại đổi giọng nói tiếp:
-Yến Nhi là bảo bối của nhà họ Tô lão. Trước kia nó đã in phép lão mấy lần vào Trung Nguyên du lịch nhưng lão thấy nó hãy còn ít tuổi, công lực còn non nớt tính nết lại kiêu ngạo khó bảo nếu để cho nó vào Trung Nguyên một mình như vậy thể nào cũng bị người ta bắt nạt chứ không sai. Vì vậy lão phu mới không cho nó đi là thế. Nay nó đi với hiền điệt thì lão phu không còn lo ngại chút nào. Nhưng muốn đi cũng chả cần phải gấp như thế. Hiền điệt vừa ở trên rừng núi xuống ít nhất phải ở đây mươi ngày để chúng ta vui vầy ít bữa rồi hãy lên đường cũng chưa muộn.
Nói xong y chả cần Thiên Tứ có bằng lòng hay không vội giơ tay lên vẫy gọi người hầu và dặn rằng:
-Mau vào quét dọn thư phòng ở trong hậu trạch để La thiếu gia ở và bảo nhà bếp làm ngay một mâm rượu bầy ở trong hoa sảnh để lão phu tẩy trần cho La thiếu gia.
Nói tới đó y quay sang lại dặn bảo Xảo Yến:
_Yến Nhi hãy đưa Thiên Tứ hiền điệt vào tiểu hoa sảnh trước, cha có chút việc bận phải vào hậu trạch một lát rồi cha sẽ ra tiếp hiền điệt ngay.
Thấy cha con Trị Toàn ân cần tiếp đón mình bao nhiêu Thiên Tứ càng cẩm thấy chán ghét bấy nhiêu. Và nhất là thái độ cùng cử chỉ của cha con Trị Toàn quá lộ liễu đến đứa trẻ lên ba cũng biết cha con y có dụng ý gì ngay huống hồ là Thiên Tứ có học thức sâu rộng như vậy?
Lúc đầu Thiên Tứ hay tin Xảo Yến đã đính hôn với Kim Vũ rồi chàng lại đau lòng và thương tiếc hộ Xảo Yến nhưng giờ chàng thấy thái độ của cha con Trị Toàn đối xử với mình như vậy lại mít lòng hộ Kim Vũ. Tuy bất mãn cử chỉ và thái độ của cha con Trị Toàn nhưng Thiên Tứ vẫn thản nhiên không hề lộ liễu một tí gì và chàng chỉ trong lòng suy tính cách đối phó thôi.
Xảo Yến chờ cha đi rồi liền quay lại nhìn Thiên Tứ cười nói:
-Thiên Tứ đệ, mấy năm nay tỉ nhớ đệ quá. Nhưng bây giờ đệ đã trở về rồi hãy ở mươi bữa đã rồi chúng ta cùng lên đường vào Trung Nguyên du lịch một phen. Với tài ba của đệ hiện thời tỉ dám chắc nữa năm nữa là cùng tên tuổi của đệ sẽ lừng lẫy giang hồ ngay. Lúc ấy không riêng gì chị cả mục trường Lũng Tây cũng vẻ vang lây. Đệ bảo sung sướng biết bao?
Thiên Tứ trợn ngược dôi lông mày lên lớn tiếng đáp:
-Tiểu thư cứ quá khen đấy thôi, chứ kẻ bất tài này đâu dám vọng tưởng như thế?
Xảo Yến còn chưa hiểu lời nói và ý nghĩa của chàng lại còn tiến lên giơ tay ra khẽ vỗ vai chàng một cái đưa mắt lườm giả bộ hờn giận:
-Nay đệ đã quên năm xưa đệ chả gọi tỉ là tỉ còn gì? Sao bây giờ đệ lại gọi tỉ là tiểu thư mà tự nhận mình là tại hạ với bất tài như thế. Không sợ người ta nghe thấy đau lòng sao?
Thấy nàng giơ tay ra vỗ vai mình Thiên Tứ định tránh ran hưng vì chàng đã ngồi trên ghế thì làm sao tránh được và đằng trước thì đã bị nàng đứng ngăn cản rồi.
Nên chàng chờ nàng ta vỗ vai và nói như vậy liền đứng dậy thủng thẳng đi tới cạnh cửa đang định lên tiếng trả lời thì bỗng thấy một người hầu bước tới cung kính mời chàng sang hoa sảnh dùng cơm.
Hai người có tâm sự khác nhau đi vào tới Tiểu Hoa sảnh, đã thấy cha con Trị Toàn Kim Vũ chờ ở đó rồi.
Hình Tô Hãn với Kim Vũ đã thụ huấn của Trị Toàn rồi nên trong lòng hắn vẫn căm hờn Thiên Tứ nhưng bề ngoài không dám biểu lộ.
Năm người ngồi vào ăn nhậu vừa ăn vừa truyện trò Thiên Tứ chỉ vâng vâng dạ dạ thôi chứ không bày tỏ ý kiến gì cả.