You can never get a cup of tea large enough or a book long enough to suit me.

C.S. Lewis

 
 
 
 
 
Tác giả: Barbara Cartland
Thể loại: Tiểu Thuyết
Dịch giả: Vũ Đình Phòng
Biên tập: Gió
Upload bìa: Azazel123
Số chương: 17
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 5
Cập nhật: 2021-10-03 17:29:52 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
7
Đối với Ian cái hôn ấy vô cùng quan trọng. Đối với Diana, sau phúc ngạc nhiên, cái hôn ấy chỉ đánh dấu một bước tiến trên con đường đến toàn thắng. Nàng bước lên trên giường ngủ, hai má vẫn còn nóng hổi, nhưng nàng quên Ian rất nhanh và chìm vào một giấc ngủ êm đềm, không mộng mị.
Ian thì suốt đêm đó đi lang thang trên các đường phố vắng tanh, chỉ thỉnh thoảng mới gặp một cảnh sats đi tuần hoặc một gái điếm ế khách.
Bây giờ chàng hiểu ra rằng chàng đã yêu Diana đến chừng nào. Con đường khao khát tình yêu của chàng đã bị ức chế suốt bao nhiêu năm. Chàng đã nén lại và dìm đi mọi tình cảm cũng như bản năng bằng thứ ý chí của người Scotland, nhưng hôm nay, giống như ngọn núi lửa, tất cả những gì bị nén lại đó bùng lên dữ dội với một mãnh lực vượt ra ngoài tầm chế ngự của chàng.
Chàng khao khát Diana và muốn được hưởng nàng. Trong bao năm qua, bằng lòng quyết tâm và ý chí phi thường, chàng đã làm cái điều mà người khác không thể làm được. Chàng đã dè sẻn sức lực để khi đã quyết định tấn công thì tấn công kỳ cho đến thắng lợi hoàn toàn. Và lúc này đây, sức lực đó được hướng vào mục tiêu chàng tha thiết nhất, hơn mọi thứ.
Trời rạng sáng, Ian trở về khách sạn. Sau khi ngủ vài tiếng đồng hồ, chàng thức dậy, mặt trời đã rọi nắng vào qua cửa sổ, các rèm vẫn còn để mở. Lúc ngồi ăn điểm tâm, chàng nhận được rất nhiểu thư từ. Đa số là thư mời đến nhà của bạn bè cha chàng, họ rất mong gặp chàng. Một người coi rừng trước đây của cha chàng báo tin hiện gà gô rất nhiều và nếu từ nay đến ngày 12 mà đi săn thì tuyệt vời. Một lá thứ khác làm chàng cau mày, đó là thư của phu nhân Melbourne mới đi Mỹ về, muốn gặp chàng để nghe chuyện về con trai của bà.
Sáng hôm sau, chàng thấy không muốn nhớ lại về Jack. Chàng muốn quên đi vai trò của Diana trong cái chết của Jack. Nếu Jack không biết nàng, có phải cậu ta hiện đang sống yên ổn trên đất Anh không? Cuộc sống của cậu ta sẽ là của một người trung bình: săn bắn, câu cá, rồi cuối cùng lấy vợ, định cư hẳn ở nông thôn hoặc ở nơi nào đó cậu ta có thể sống thanh thản với vợ con.
Lúc này Ian nghĩ đến Jack, đến nấm mồ cô đơn nơi hoang vu, nhớ đến lúc đám anh em da đen chôn xong, những con chim kền kền vỗ cánh bay lượn bên trên. Dù chuyện gì đi nữa Ian cũng không bao giờ quên được những tháng hạnh phúc khi chàng và Jack sống bên nhau và mãi mãi chàng còn nhớ khuôn mặt như của trẻ con, méo xệch đi vì cơn co giật lúc hấp hối.
Bổn hận của chàng đã rõ ràng. Chàng phải đến gặp phu nhân Melbourne, và càng gặp sớm càng tốt. Vốn tính đồng cảm, Ian hủy bỏ những công việc chàng dự định làm trước khi rời London, gọi điện đến nhà phu nhân Melbourne để báo tin rằng chàng sẽ tới đó vào mười hai giờ trưa.
Tuy nhiên, bất chấp mọi cố gắng, thậm chí bằng cách nhớ lại Jack, vẫn không một lúc nào Ian quên được cái hôn đêm hôm qua. Chàng cảm thấy môi mình như vẫn còn nóng hổi và như thể tấm thân mềm mại nhỏ bé của Diana vẫn còn đang trong vòng tay mình. Và Ian vẫn còn như nhìn thấy trước mắt, cặp mắt ngơ ngác, hơi hốt hoảng của Diana nhìn chằm chằm vào chàng, đầu ngửa ra phía sau. Chàng cảm thấy như mùi thơm của mái tóc nàng vẫn thoang thoảng đâu đây, và cặp môi mềm mại của nàng vẫn như còn dính trên môi chàng.
Lúc Ian đến quảng trường Belgrave, đầu chàng chưa hết bàng hoàng. Chàng gõ cửa và gia nhân đưa chàng vào gặp phu nhân Melbourne, một phụ nữ nhỏ bé, rấ mảnh mai, yếu ớt, tóc hoa râm và cử chỉ bồn chồn. Bà đưa tay ra cho Ian nắm rồi dịu dàng mời chàng ngồi.
Ian đoán ngay được người phụ nữ tội nghiệp này yêu quý con trai bà đến chừng nào, và chàng thấy nhiệm vụ của chàng lúc này hết sức tế nhị. Khắp gian phòng này, mọi thứ đều có vết tích của Jack. Một bức tranh sơn dầu rất lớn treo bên trên lò sưởi, vẽ Jack mặc bộ đồ kaki đang cười nhìn Ian. Trong tranh, Jack sống động đến mức Ian tưởng như bạn mình đang đứng đó bằng xương thịt.Khắp các nơi trên tường đều treo ảnh Jack ở đủ mọi lứa tuổi:mới đẻ, đi học, cùng đám bạn bơi thuyền, mặc quân phục. Phu nhân Melbourne mặc bộ đồ đen, và Ian hiểu ngay rằng bà vẫn còn để tang con trai yêu quý mà bà không bao giờ còn gặp mặt nữa.
Ian bắt đầu câu chuyện từ lúc Jack đến đất châu Phi. Chàng kể khá nhanh cho đến lúc đoàn thám hiểm của chàng và Jack rơi vào tình thế nguy hiểm dẫn đến cái chế của Jack. Ý định ban đầu của Ian là kể hết cho bà Melbourne biết, nhưng chàng thấy ngay rằng không thể nhắc đến Diana được. Chàng không nhắc chút nào đến Diana, mặc dù cảm thấy mình đã hèn, không dám nhắc lại đúng nguyên văn lời trối trăng của bạn.
Lúc nghe chàng kể xong, phu nhân Melbourne lau nước mắt. Bà phải ngưng lại một chút để lấy giọng bình thường. Cuối cùng bà hỏi:
- Con trai tôi có lần nào tâm sự với cậu về tình yêu của nó với cô Diana Stanlier không?
Ian ngập ngừng:
- Có ạ, - cuối cùng chàng nói. - Jack có lần nói đến cô ấy.
- Chính cô Diana ấy đã đẩy con trai tôi đến chỗ chết, - bà Melbourne đứng phắt dậy nói.
- Thưa phu nhân, có lẽ phu nhân nghĩ lầm,- Ian điềm tĩnh nói. - Cô ấy làm sao lấy Jack được, một khi cô ấy không yêu Jack. Tôi cho rằng điều ấy Jack hiểu.
- Cô ta là loại con gái mà bất kỳ bà mẹ nào cũng rất sợ con trai mình đem lòng yêu cô ta, - phu nhân Melbourne nói. - Cô ta đã quyến rũ nó, đẩy nó đến chỗ mê mẩn cô ta. Cậu không biết đâu, cậu Carstairs, đã bao nhiêu đêm tôi nghe thấy tiếng chân con trai tôi bước quanh quẩn trong phòng riêng của nó, bởi nó không ngủ được. Tôi là người mẹ, tôi biết rõ con trai mình cũng như mọi bà mẹ trên đời. Và tôi biết được cả cô Diana ấy đã làm con trai tôi đau khổ đến mức nào.
Ian im lặng. Bà mẹ Melbourne nói tiếp:
- Đã bao nhiêu lần tôi cầu Chúa làm cho con trai tôi qua khỏi bệnh tương tư. Đến hôm nó xin sang châu Phi, tôi hiểu và tôi nghĩ, đấy là cách tốt nhất. Tôi hy vọng nó đi vài năm rồi trở về và quên được cái mối tình đầu độc cuộc sống của nó. Jack là toàn bộ những gì tôi có trên cõi đời này. Chồng tôi đã qua đời cách đây vài năm và sau đấy hai mẹ con tôi dính chặt nhau. Tôi phải nói với cậu để cậu biết rằng cho đến ngày nó gặp cô Diana, thì nó hết lòng tận tụy với tôi. Chỉ từ ngày hôm đó nó mới đổi khác. Tính tình không còn giống như trước. Nó thành cau có, hơi một chút cũng xúc động và điều làm tôi đau đớn nhất là nó vô cùng đau khổ. Thôi được, cậu bảo cô gái độc ác kia không yêu con trai tôi, nhưng tại sao cô ta không ngăn chặn ngay từ đầu? Cô ta đã không làm thế. Cô ta đã làm cho nó hy vọng để biến nó thành kẻ phục dịch cô ta và khi cô ta ngán nó rồi thì cô ta quẳng Jack ra xa như ta quẳng một thứ đồ vô dụng.
Ian không trả lời. Mà chàng còn biết nói thế nào? Không khí im ắng trong vài phút cho đến lúc phu nhân Melbourne tiếp tục nói, giọng lại thân tình như lúc Ian mới vào:
- Câu tha lỗi cho tôi, nhưng tại tôi quá yêu quý con trai tôi.
- Tôi hiểu, thưa phu nhân, - Ian nói. - Tôi hiểu lòng thương con của phu nhân. Quả là đau xót. Bản thân tôi cũng rất yêu Jack, và khi cậu ấy hy sinh tính mạng để cho tôi sống, tôi đã thề rằng tôi sẽ làm bất cứ thứ gì có thể vì cậu ấy và vì những người Jack yêu quý.
- Ý cậu nói là cậu sẽ làm thứ gì đó với cô Diana Stanlier?- phu nhân Melbourne nghi ngờ hỏi.
- Đúng thế, thưa phu nhân, - Ian sôi nổi nói.- Xin phu nhân hãy nhớ rằng Jack đã từng yêu cô ta. Nhưng cô ta không xứng đáng với tình yêu của Jack. Phu nhân thừa biết, Jack là con người dũng cảm, sống chính đáng. Do được phu nhân giáo dục, Jack phân biệt rất rành rọt điều thiện điều ác, thật thà và giả dối. Trong con người Diana cũng có lòng chân thành và Jack rất biết như thế. Nhưng chúng ta hãy mong đợi cô ta sớm bộc lộ được lòng chân thành ấy trong khi còn chưa muộn.
- Ý cậu nói rằng, trong khi cô ta chưa đẩy những đàn ông khác vào chỗ chết?- Phu nhân Melbourne chua chát hỏi.
Ian không trả lời.
Chàng ngồi với phu nhân Melbourne hơn một tiếng đồng hồ. Bà kể rất nhiều thứ về Jack, tất cả những thứ gì thân thiết và êm đềm mà một người mẹ có thể nhớ được về đứa con trai yêu quý của bà. Bà cho Ian xem không biết bao nhiêu bức ảnh chụp Jack, khiến nếu Ian không thực sự yêu quý Jack chắc hẳn chàng đã thấy ngán. Nhưng Ian rất yêu quý Jack và chàng còn hiểu được nhu cầu của một người mẹ cần thổ lộ nỗi đâu khổ của bà với một trong những bạn bè thân thết của con bà.
Trong những lá thư gửi về gia đình, Jack kể rất nhiều về Ian, khiến phu nhân Melbourne biết rằng chàng là một chàng trai hoàn hảo và Jack hết sức yêu quý chàng. Bây giờ bà đưa cho Ian xem một số trong những lá thư đó. Đọc chúng, Ian rất cảm động và thấy Jack đã quá lý tưởng hóa chàng, miêu tả chàng thành một anh hùng. Nhưng đồng thời Ian cũng phần nào thấy ngượng, bởi chàng chưa biết nên đền đáp tấm lòng đó của Jack bằng cách nào.
Ý nghĩ đó khiến Ian không nỡ bỏ mặc phu nhân Melbourne ở lại một mình ôm nỗi đau khổ mất con, ôm nỗi đau thấy con trai mình nằm trong nấm mồ cô đơn, trong khi Diana đắm mình ngày này sang ngày khác trong lạc thú triền miên. Ian băn khoăn trong lòng, không chỉ vì chàng say mê Diana, mà vì chàng rất mong phu nhân Melbourne được thanh thản trong lòng. Chàng rất ao ước phu nhân tìm được niềm vui trong tấm lòng từ thiện bao la, thứ chính đáng hơn rất nhiều so với nỗi căm giận, oán hờn, mà như chàng biết, nỗi oán hờn đó đã đến mức độc địa.
Nhưng chàng đã không làm được điều đó. Và khi ra đến ngoài phố, chàng thấy không muốn chia sẻ tâm trạng của phu nhân Melbourne.
Cuộc tiếp xúc vừa rồi với mẹ của Jack càng đẩy thêm quyết tâm của Ian cứu Diana không phải chỉ vì chàng yêu nàng và chàng muốn tìm thấy hạnh phúc bên nàng, mà còn vì chàng coi Diana là người xứng đáng được cứu vớt. Trường hợp Diana không giống như đại đa số những phụ nữ cùng thời với nàng. Ian biết lai lịch dòng họ Stanlier, giống như tất cả những ai quan tâm đến lịch sử Anh Quốc đểu biết. Và chàng còn có đủ trình độ về tâm lý học để biết rằng Diana đã thừa kế, ở mức độ rộng rãi, phẩm chất đã tạo cho dòng họ quý tộc lâu đời Stanlier được mọi người kính nể.
Ngay tối hôm đó Ian đến làng Hellingly, thuộc quận Sussex, để tìm một người có thể giúp chàng tậu giống ngựa thuần chủng đem về đảo Ronsa. Ian hiểu biết về súc vật và chúng cũng hiểu biết về chàng. Chàng yêu Diana chính vì nàng cũng yêu súc vật như chàng. Diana là một kỵ nữ tuyệt vời. Đã nhiều buổi sáng tinh mơ, Ian cưỡi ngựa với nàng. Một hôm, họ phi ngựa đến chợ Newmarket, tới thăm một người bạn của chàng. Hôm đó Diana đã giúp chàng thử các giống ngưa mà nàng chưa hề quen biết, với lòng dũng cảm của một kỵ nữ bẩm sinh.
Lần duy nhất Ian thấy tình cảm của Diana lộ ra là hôm nàng thấy một con chó bị chết. Hôm đó hai người ngồi trong xe của Ian đi về thôn quê. Lúc trở về, Diana cầm lái, và đột nhiên đến quảng trường Grosvenor, họ nhìn thấy một đám đông tụ tập trước cửa nhà.
Diana nói:
- Tai nạn! Trước cửa nhà tôi liên tiếp xảy ra tai nạn. Thật kinh khủng! Lúc họ đến nơi thì thấy một chiếc tắc xi đỗ bên cạnh hè phố, có vẻ lái xe này phạm lỗi.
- Cô ngồi lại đây để tôi ra xem chuyện gì, có phải ai bị xe chẹt không, - Ian nói.
Diana đỗ xe chờ Ian. Nàng không chịu nổi quang cảnh tai nạn vf chỉ cần nhìn thấy máu là nàng phát ốm rồi. Ian lách qua đám đông và kinh hoàng nhìn thấy con chó Swona của Diana đang nằm dưới cống thoát nước. Con chó còn thở thoi thóp, nhưng đã rất yếu và chàng thấy rõ ràng không còn hy vọng gì cứu sống được nó.
- Tại nó chạy vào đúng trước bánh xe, - người lái xe tắc xi luôn miệng nhắc lại mỗi một câu đó với bất cứ ai nhìn anh ta.
Ian định nhấc con cho lên, nhưng Diana đã ra khỏi xe chạy đến. Nàng quỳ gối xuống bên cạnh cống, nhấc con Swona lên, đặt nó vào lòng. Mặt nàng tái nhợt, nhưng nàng không khóc, chỉ nức nở rất khẽ do cố ghìm lại, lúc con chó mở mắt vì thấy bàn tay thân thiết đụng vào nó.
Nhận ra chủ, nó cố lấy tàn lực vẫy đuôi. Rồi trong lúc Diana âu yếm vuốt ve, dịu dàng nói với nó, thì chó giẫy nhẹ một cái và mềm oặt ra tắc thở.
Ian đỡ con chó lên tay và dịu một Diana thảm hại về nhà. Trông nàng không còn ra người. Sau đấy chàng chôn con chó ngoài vườn.
Không phải Diana chỉ khóc lúc ngồi với bà vú Ellen, mà khi Ian lên báo tin đã chôn cất xong, chàng thấy nàng úp mặt lên vai bà vú, khóc nức nở.
Chính tại làng Hellingly mà lần đầu tiên Ian nhìn thấy con ngựa xám, sau này nó sẽ đóng vai trò quan trọng trong cuộc đời chàng cũng như cuộc đời Diana. Thoạt đầu Ian chỉ định tậu một số ngựa cái giống, nhưng đến khi nhìn thấy con Starlight, chàng không thể cưỡng nổi sự cám dỗ. Con ngựa này là giống Ả -Rập thuần chủng, ngay khi nhìn thấy dáng chạy nước kiệu của nó, Ian đã muốn được xem kỹ. Tuy cảm thấy việc tậu con ngựa quý này hơi quá xa xỉ so với khả năng tài chính của mình, Ian vẫn quyết định mua vì hình dung thấy Diana cưỡi trên lưng nó...Nàng ngồi trên con ngựa thuần chủng Ả- Rập này sẽ đẹp biết chừng nào! Và Ian dường như hình dung thấy trước mắt Diana cưỡi con ngựa đó sóng đôi với chàng qua những dải đất ven biển trên đảo Ronsa.
Điều cám dỗ trên đúng là không thể cưỡng nổi. Chàng bèn mua con ngựa bất chấp chủ nó đòi một giá khủng khiếp. Sau khi thỏa thuận cách thức đưa con ngựa đến đảo Ronsa, hôm sau Ian trở về London.
Ian nóng lòng muốn gặp Diana, nghe giọng nói của nàng, ngắm khuôn mặt kiều diễm của nàng ngước lên nhìn chàng. Và chàng cũng khao khát lặp lại lần nữa cái hôn chớp nhoáng mà đến giờ chàng vẫn còn giữ y nguyên cảm giác.
Vừa đến nơi, Ian gọi điện ngay cho Diana và sung sướng nghe thấy tiếng nàng trả lời trong máy, giọng vui vẻ và hồ hởi như mọi khi.
- Đi ăn với anh?- Diana hỏi lại. - Xin sẵn sàng! Chuyến ngao du vùng thôn quê của anh thế nào? Vui vẻ chứ?
- Tôi rất nhớ cô, Diana, - Ian đáp, hơi ngượng miệng vì câu "ngỏ lời" đó mà chàng chưa quen.
Tiếng Diana cười vang trong máy:
- Cảm ơn anh, Ian. Tôi cứ tưởng tôi chẳng là gì đối với anh hết, không hơn gì gáo nước đổ lên đầu con vịt. Anh nhớ tôi thật đấy à?
- Tối nay tôi sẽ trả lời câu hỏi của cô, -Ian gác máy.
Diana thầm nghĩ: "Phen này thì mình nắm được hắn ta rồi!" và nàng thấy trào lên một niềm khoan khoái.
Nàng hồ hởi đặc biệt suốt ngày hôm đó, nóng lòng mong cho đến giờ hẹn. Hôm nay nàng ăn mặc, trang điểm hết sức cẩn thận. Xong xuôi, nàng không lên chỗ bà vú Ellen. Nàng cảm thấy rất không muốn nghe bà tiếp tục ca ngợi Ian. Nàng nhủ thầm rằng, nàng căm ghét "hắn" và rất không muốn ai ca ngợi "hắn" trước khi đi gặp "hắn". Tối nay nàng sẽ trả được thù và làm việc đó một cách dễ dàng.
Chị hầu phòng chuẩn bị hành trang cho Diana để ngày mai nàng đi Pháp, đến nghỉ tại Bờ biển Xanh, nơi nàng gặp gỡ một số người. Chuyến đi này Diana không hề cho Ian biết. Đây là số hành trang nàng mang theo người. Những hành lý nặng sẽ được chị hầu phòng gửi sang cho cô chủ. Máy bay ngày mai sẽ cất cánh vào mười hai giờ trưa.
Diana có máy bay riêng, do nàng tự lái lấy, nhưng chặng đường dài kiểu thế này, cha mẹ nàng yêu cầu nàng đem theo một thợ máy. Đây là loại máy bay hai chỗ ngồi, màu tro ánh bạc và kẻ một đường chỉ màu xanh thẫm. Nàng sẽ nghỉ lại Paris một hoặc hai đêm, cho nên cần đem theo một chiếc va li. Đã quen với những chuyến đi như thế này, chị hầu phòng của nàng rất thành thạo trong việc xếp ngần ấy thứ vào một không gian chật hẹp.
Xuống đến chân cầu thang, Diana đứng lại, tự vào khung cửa phòng thư viện một lát. Tim nàng đạp mạnh khi nghĩ đến cuộc trả thù sắp tới. Nàng hưởng cái thú đó ngay từ bây giờ. "Mình sẽ đánh bại được anh ta", nàng thầm tự nhủ. Và nhoẻn một nụ cười rất tươi, nàng chạy ra phòng khách.
Ngọn Tháp Hạnh Phúc Ngọn Tháp Hạnh Phúc - Barbara Cartland Ngọn Tháp Hạnh Phúc