Nguyên tác: The Scarecrow Walks At Midnight
Số lần đọc/download: 618 / 18
Cập nhật: 2019-07-22 20:00:49 +0700
Chương 8
T
ôi định cúi xuống gỡ bàn tay ra, nhưng tảng đá trơn tuột dưới chân đã làm tôi loạng choạng mất thăng bằng rồi ngã nhào xuống nước.
Tôi càng kêu to hơn. Bàn tay vẫn không chịu buông tha tôi. Lúc này nó đã lần mò tới lưng tôi. Tôi khua tay điên loạn để cố thoát khỏi nó.
Cho tới lúc này tôi mới hiểu ra tất cả. Đó chỉ là một cọng rong vĩ đại đang bám quanh chân tôi.
Chẳng có dấu vết gì của ngoáo ộp cả. Chỉ có những đám rong rêu xanh rờn, nhớp nháp.
Tôi nằm im dưới nước cho tới khi nhịp tim trở lại bình thường. Chưa bao giờ tôi cảm thấy mình ngu độn đến mức như vậy.
Tôi ngượng ngùng liếc mắt lên nhìn Mark và Henry. Họ đang ngạc nhiên tròn mắt nhìn tôi.
— Cháu báo trước cho chú và thằng Mark biết là cháu không muốn nghe gì cả. – Tôi vừa hậm hực nói vừa gỡ cành rong khốn nạn ra khỏi cổ chân. – Hai người hiểu chưa? Không được nói một lời nào hết.
Tôi thấy rõ thằng Mark đang bấm bụng nhịn cười, nhưng có lẽ vì cái vẻ hậm hực của tôi, nên nó không dám thốt ra một lời nào cả.
— Chú quên không mang theo khăn mặt. – Henry nói. – Chú xin lỗi, Julie ạ. Chú không biết là cháu muốn tắm.
Sự nín nhịn của thằng Mark sắp sửa lên tới cực điểm. Những tiếng ùng ục trong cổ họng nó mỗi lúc một rõ hơn. Tôi lừ mắt nhìn nó hăm dọa. Áo phông, quần soóc của tôi ướt như chuột lột. Tôi đứng dậy thất thểu bước vào bờ tay phải vụng về cầm chiếc cần câu giơ ra trước mặt.
— Cảm ơn lòng tốt của chú, cháu không cần khăn mặt! – Tôi đáp lại. – Cháu chỉ muốn thử một chút cho mát thôi.
— Nhưng dẫu sao cũng vì chị mà đàn cá đã bảo nhau chạy tán loạn tất cả. – Mark nhăn nhở.
— Còn lâu nhé! Chính em đã làm chúng sợ thì có. Đàn cá bỏ đi chỉ vì chúng đã nhìn thấy cái đầu mốc của em!
Tôi biết mình đã xử sự như một đứa con nít. Nhưng mặc kệ! Tôi đang vừa lạnh lại vừa bực!
Tôi nghe thấy chú Henry nói với thằng Mark:
— Này, hay là ta xuống dưới nữa đi, sẽ câu được nhiều cá hơn đấy.
Họ đi khuất sau một khúc ngoặt của con suối. Thằng Mark dò dẫm bước theo sau Henry. Trông cái ngữ ấy thì thế nào cũng trượt chân ngã nhào xuống nước như tôi cho mà xem!
Tôi đưa tay hất tóc, vắt quần áo cho đỡ nước. Lúc đã ráo bớt nước, tôi ngồi bệt xuống thảm cỏ, lòng tự hỏi xem sáng nay tôi có thể làm được gì nữa!
Chợt có tiếng động lạ sau lưng làm tôi giật thót người.
Đó là tiếng bước chân.
Tôi nhìn xoi mói vào đám bụi rậm. Một chú sóc con đang vội vàng lẩn trốn. Chắc chắn phải có ai hay cái gì đó bất ngờ xuất hiện thì nó mới sợ như vậy chứ.
Tiếng bước chân lại bắt đầu vọng tới. Tôi nín thở, căng tai ra nghe. Thêm một tiếng lắc rắc của ai đó giẫm lên lá khô.
— Ai… ai đó? – Tôi kêu lên.
Chỉ có tiếng sột soạt qua lá cây trả lời tôi.
— Stanley… Stanley, cậu đấy phải không?
Giọng tôi run run.
Không có tiếng trả lời.
“Đó chỉ có thể là Stanley, – tôi tự nhủ. Chúng tôi đang ở trong khu đất của ông nội Georges. Sẽ không có ai xộc vào đây cả”.
— Stanley, đừng có làm cho tớ sợ!
Vẫn không có tiếng trả lời.
Có tiếng cành cây gẫy, rồi những tiếng sột soạt lạnh lùng của lá cây. Lần này, tiếng động ở rất gần.
— Stanley, thôi đi!… Tớ biết tỏng cậu rồi! Tớ thật sự ngấy những trò đùa ngu ngốc ấy rồi! Stanley?
Tôi lại căng tai ra nghe. Nhưng lúc này chỉ có sự im lặng. Một sự im lặng nặng nề.
Bất thình lình, một cái bóng đen sì hiện lên sau một cây thông lớn trước mặt tôi.
— Stanley…?
Tôi lùi lại vài bước.
Lúc này tôi mới nhận ra một chiếc áo măng tô rách tả tơi, một cái đầu bằng sơn nhợt nhạt, một chiếc mũ thủng chóp kéo sụp xuống đôi mắt dữ tợn.
Ở ống tay áo rách bươm có những sợi rơm rạ đâm ra tua tủa. Những sợi rơm khô cứng, nhợt nhạt, vàng vàng.
Đó đích thực là hình nhân một con ngoáo ộp.
Chẳng lẽ nó lại có thể lần mò theo chúng tôi đến tận con suối này ư? Tôi bủn rủn nhìn bộ mặt đầy những nét quái dị và hung tợn của nó. Tôi muốn gào lên thật to, nhưng cổ họng tôi đã cứng lại như đá.