Số lần đọc/download: 485 / 7
Cập nhật: 2018-08-18 10:59:09 +0700
Chương 7: Há Thành Hư Không
C
hân ta điểm xuống đất, mặc dù người bay về phía sau nhưng không biết nên nấp vào đâu. Mũi tên này vốn bay đã nhanh, lại dường như có mắt, bất luận ta né vào góc nào nó cũng bám theo rất sát.
Tay phải Trần Phi đập mạnh xuống chiếc bàn dài, chiếc bàn bay lên chắn mũi tên kia, cùng lúc đó tiên sinh kéo ta một cái, ta chỉ cảm thấy cơ thể nhẹ bỗng, trong chớp mắt đã di chuyển từ đầu này sang đầu kia của căn phòng.
“Bùm”, một tiếng nổ lớn vang lên, chiếc bàn nứt ra, mũi tên kia lượn một vòng trên không rồi bay về sau cửa.
“Dừng tay! Mặc Ly”. Trần Phi trầm giọng quát. Đằng sau cánh cửa không có ai đáp lại, nhưng vô số mũi tên nhỏ tiếp tục tấn công, mũi này nhanh hơn mũi kia, hóa ra là “Thập tinh truy nhật nguyệt” tiếng tăm lẫy lừng.
Bàn đã gãy, căn phòng trống không, không còn vật gì có thể che chắn. Trần Phi cởi chiếc áo bào trắng ra vẫy, gạt hết những mũi tên đang bắn vào, vừa gạt vừa không ngừng kéo ta chạy tứ phía tránh tên.
“Mặc Ly!”. Giọng Trần Phi đã hơi giận dữ, cuối cùng tiên sinh đập tay vào cửa phòng, cánh cửa tròn biến mất, một nam tử áo xanh tay giương cây trường cung nhắm thẳng vào ta, mũi tên cũng đã lắp sẵn chờ bắn.
Trần Phi bước tới, không nói lời nào, tát y một cái. Ta giật mình thon thót, tiên sinh luôn là người ôn hòa nho nhã, chưa từng to tiếng quát mắng, vậy mà lần này lại nổi cơn thịnh nộ đến thế.
Mặc Ly ngã lăn xuống đất, khóe miệng rỉ máu tươi, nhưng không phản kháng, khi ngẩng đầu lên trong mắt lấp lánh ánh lệ, vừa bi thương vừa giận dữ.
Trần Phi thở dài, bước tới chìa tay về phía y, Mặc Ly gạt tay tiên sinh ra, loạng choạng đứng dậy, người còn chưa đứng vững, hàn quang đã lóe lên trong tay, thanh thủy chủ sáng lóa đâm về phía ta.
Trần Phi lần nữa đánh rơi con dao trong tay Mặc Ly, Mặc Ly dùng sức quá mạnh không kịp thu lại, dội vào tường, đổ gục xuống đất. Y ngước mắt nhìn ta, ánh mắt tràn ngập sự khinh bỉ và không cam lòng.
Trần Phi lạnh lùng nói: “Còn muốn thử nữa không?”
Mặc Ly òa khóc, có gì nhầm lẫở đây ư, người bị đâm là ta còn chưa khóc mà y đã khóc trước.
Ánh mắt tiên sinh lộ vẻ không nỡ, người bước lên trước chìa tay ra, lần này Mặc Ly nắm lấy, giấu mặt vào trong áo tiên sinh, nghẹn ngào: “Sư… sư, sư phụ…”.
Cái gì? Y gọi tiên sinh là sư phụ? Y là đồ đệ của tiên sinh?
“Bao nhiêu năm rồi, tính cách của con vẫn lỗ mãng, bộp chộp như vậy”.
“Con, con không sai! Con không làm sai!”
“Con giết nó, người của ma cung sẽ buông tha con sao?”.
Mặc Ly đáp đầy vẻ oán hận: “Con không quan tâm, chỉ cần có thể giết được cô ta, con không quan tâm gì hết! Sư phụ, giữ cô ta lại là tai họa, tất cả người ma cung đều đang đợi cô ta, đợi cô ta tới phục sinh Nhất Tịch. Nếu Nhất Tịch có thể tái sinh, thiên hạ còn được an lành sao? Vì thế cô ta buộc phải chết”.
Mặt Trần Phi biến sắc, nhưng giọng nói vẫn cứng rắn: “Nhất Tịch sẽ không tái sinh”.
“Sẽ tái sinh! Người của ma cung đều nói ả sẽ tái sinh, nhất định là thế! Mười sáu năm qua, oan hồn của Nhất Tich trong ma kính vẫn ngày đêm hút tinh hoa nhật nguyệt, cộng thêm sự tương trợ của Linh Miêu, bọn họ nói chỉ cần đem người này đi hiến tế, hai người hợp làm một là có thể khiến Nhất Tịch tái sinh! Vì thế cô ta phải chết, nhất định phải chết!”.
Mặc Ly vừa nói vừa định lao về phía ta, Trần Phi túm chặt cánh tay của y, không cho y nhúc nhích, mắng: “Con quên sạch những gì ta đã dạy! Xem ra, ta đã uổng công rồi”.
Mặc Ly sững người.
Trần Phi đau đớn nói: “Cho dù Nhất Tịch tội ác nặng nề, nhưng liên quan gì tới Tiểu Khê? Lẽ nào bao năm ta tận tâm dạy bảo, chỉ dạy con ức hiếp kẻ yếu, tàn sát người vô tội sao?”.
Mặc Ly lại sững người.
Trần Phi nói: “Nếu con thực sự nghĩ cho chúng sinh thì nên đi tìm Nhất Tịch, đập vỡ tấm ma kính ấy! Tại sao lại có thể ra tay với nữ tử yếu đuối, khiến thiên cung trong tay con phải xấu hổ?”.
Mặc Ly nhìn ta, trăm ngàn cảm xúc đan xen, cuối cùng cúi đầu thật thấp.
Trần Phi hạ giọng: “Bỏ đi, bỏ đi … Duyên phận giữa ta và ngươi đã đứt từ mười sáu năm trước, hà tất ta phải ra vẻ ân sư răn dạy ngươi? Ngươi ra tay đi, điện này ta nhất định phải qua!”.
Mặc Ly kinh ngạc: “Sư phụ!”.
“Ta không dám nhận đồ đệ như ngươi, tiếng sư phụ này nghe mà hổ thẹn”. Trần Phi phất tay áo lùi về phía sau mấy bước.
Trong lòng ta vô cùng kinh ngạc. Tại sao tiên sinh lại lạnh lùng, bạc tình với người này như vậy? Giữa họ đã xảy ra chuyện gì khiến quan hệ thầy trò trở nên căng thẳng đến mức này?
Mặc Ly quỳ xuống lớn tiếng khóc: “Sư phụ, con biết con sai rồi, con biết con đã sai lại thêm sai, không thể tha thứ! Nhưng mười sáu năm qua con ngày đêm chịu đựng giày vò, ăn không ngon ngủ không yên, ngày đêm tưởng nhớ sư phụ, nhưng không thể nào gặp mặt … Sư phụ, sư phụ, sư phụ hãy tha lỗi cho đồ nhi, hãy cho đồ nhi thêm một cơ hội”.
Trần Phi chăm chú nhìn y một hồi, lắc đầu: “Duyên phận đã hết, cầu xin vô ích, ngươi đứng dậy đi!”.
“Không!”. Mặc Ly ôm chân tiên sinh, không chịu buông tay, miệng kêu gào: “Sư phụ không tha thứ cho đồ nhi, đồ nhi sẽ quỳ ở đây cho đến chết!”.
Trần Phi vỗ nhẹ lên vai y mấy cái, hai cánh tay Mặc Ly buông ra, tiên sinh nhân cơ hội đó thoát thân.
“Sư phụ! Sư phụ!”. Mặc Ly cuống quýt gọi mấy tiếng, thầy Trần Phi không phản ứng, đột nhiên giận dữ nói: “Con biết sư phụ hận con năm xưa đã chia rẽ người và Nhất Tịch, nên mới không chịu tha thứ cho con phải không?”.
Hả? Ta nhìn Trần Phi, tiên sinh cũng ngạc nhiên không kém.
“Người hận con năm xưa tiết lộ bí mật Nhất Tịch đã biến thành u hồn, thông báo cho Bích Lạc tiên muội biết, kết quả họ kéo tới, buộc người phải đối phó với Nhất Tịch, nhưng trước sau người vẫn không nhẫn tâm giết ả, mà chỉ nhốt ả trong thanh kiếm. Chín năm sau đó, mỗi ngày người đều ngây người nhìn thanh kiếm, người ngoài chỉ biết người yêu quý thanh kiếm ấy chứ không biết người không phải yêu thanh kiếm, mà là …”. Lời chưa dứt, một cái tát lại giáng thẳng xuống mặt y.
Trần Phi tức giận tới mức người run lên: “Đến bây giờ ngươi vẫn không biết mình sai ở đâu sao?”.
“Sai? Con sai gì chứ?”. Mặc Ly lớn tiếng đáp, như điên như cuồng: “Năm xưa Nhất Tịch yêu mỵ vô song, dù nam hay nữ gặp ả đều say đắm. Nhưng con luôn cảm thấy sư phụ không như vậy, bởi vì sư phụ là Giản Linh Khê! Giản Linh Khê! Nhưng bên hồ Kính Tịch, sư phụ nhìn Nhất Tịch, sư phụ chưa nhìn ai bằng ánh mắt ấy! Con nhìn thấy Nhất Tịch mỉm cười với sư phụ. Ả yêu tinh đáng ghét ấy… Đúng thế, yêu tinh, ả không phải người, chỉ có yêu tinh mới cười như thế, nụ cười như pháo hoa bay trong đêm, vừa rực rỡ vừa bạc mệnh, nụ cười giống như ngàn vạn con chim thần đang đồng thanh cất tiếng hót!”. Nói tới đây y nghiến chặt răng, dường như có mối thâm thù đại hận với Nhất Tịch.
Ta thầm cảm thấy bực bội trong lòng. Lạ thật, Nhất Tịch cười xinh đẹp, cười dễ nghe thì liên quan gì tới ngươi? Ngươi sao phải tức giận như vậy?
“Con nhìn thấy ánh mắt sư phụ nhìn ả, là biết sư phụ đã bị ả hớp hồn. Con không thể để thanh danh cả đời của sư phụ bị hủy hoại trong chốc lát, vì thế con chỉ có thể làm như vậy!”.
Trần Phi chau mày: “Chỉ có thể làm như vậy? Chỉ có thể làm như ngươi nói là khiêu khích ma cung, liên tục giết chết chín chín tám mươi mốt người, khiến ma tộc nổi giận, đồ sát tám mươi mốt thành trì để báo thù! Ba mươi vạn mạng người đều chết oan vì sự lỗ mãng, vì một câu “chỉ có thể làm như vậy” của ngươi! Mặc Ly, đến bao giờ ngươi mới hiểu chuyện? Mười sáu năm rồi, ngươi đã không còn là thiếu niên mười bốn tuổi, tại sao đến giờ vẫn không thừa nhận sai lầm của mình?”.
Mặc Ly vẫn ngang bướng: “Cho dù con không gây sự với chúng, thì bọn chúng sẽ không ra tay với loài người nữa sao? Thánh nữ và tiên muội là nhân vật thế nào sư phụ hiểu rõ hơn con. Nói dễ nghe một chút là siêu phàm thoát tục, không quan tâm sự đời, nói khó nghe thì không liên quan đến bản thân thì cứ để mặc đó. Nếu con không làm như vậy, khiến tam giới chấn động, thì liệu họ có nghĩ tới chuyện đối kháng với ma cung, trừ khử Nhất Tịch không?”.
Ta càng nghe càng hồ đồ, chuyện này là sao? Người A U khi gặp ta, mở miệng là nói muốn trừ hại cho dân; nhưng qua lời Mặc Ly dường như cũng chẳng hiệp nghĩa gì, ai cũng có tính toán riêng với ma cung. Quái quỷ thật, thói đời gì đây!
Giọng Trần Phi rít lên, ánh mắt nhìn y càng bi thương hơn: “Chỉ là thế thôi?”.
Mặc Ly im lặng hồi lâu, lắc đầu: “Không … Không…”, bỗng y cuống lên, lao lên trước túm tay Trần Phi: “Thật ra con làm mọi thứ đều vì sư phụ, chỉ cần có thể bảo vệ sư phụ, cho dù con là tội nhân thiên cổ thì có sao? Sư phụ! Sư phụ! Những người khác đối xử với con thế nào đều không quan trọng, con không để tâm, nhưng một cái nhìn, một câu nói của sư phụ cũng khiến con vạn kiếp bất phục! Cầu xin người, cầu xin người, hãy tha thứ cho đồ nhi! Mười sáu năm qua con chưa từng có một đêm ngủ ngon…”.
Đột nhiên, một tiếng cười nũng nịu của một nữ tử đột nhiên từ trên đầu vọng xuống: “ Ôi chao, đoạn này là vở kịch nào ra thế? ‘Đưa mũ phượng’ hay là ‘Gương hoa lê’(*)?”.
(*) “Đưa mũ phượng” là một trích đoạn trong vở Việt kịch “Bạch ngọc trâm”. “Gương hoa lê” cũng là tên một trích đoạn Kinh kịch
Ta kinh ngạc ngẩng đầu lên, không biết từ lúc nào một thanh xà ngang xuất hiện trên nóc nhà, một thiếu nữ áo đỏ khiêu gợi đang ngồi trên xà, khuôn mặt nửa cười nửa không.
Mặc Ly chau mày, cáu kỉnh nói: “Dạ Ẩn, ai cho phép nàng tự tiện ra vào cung điện của ta?”.
Thiếu nữ áo đỏ tên Dạ Ẩn uể oải nhướn mày, chậm rãi đáp: “Ta vốn không định tới, chỉ là có người nói cho ta biết chàng chắc chắn sẽ vì tình riêng, nên lệnh cho ta tới trông chừng, quả nhiên… Chàng ra tay với người không đáng giết, lại quỳ gối trước người cần phải ngăn cản, vở kịch thầy trò thâm tình hay quá, ta xem mà nổi da gà”.
“Nàng!”.
“Ta làm sao?”. Dạ Ẩn nhún người, nhẹ nhàng đáp xuống, đôi mắt đen như nhung lười nhác liếc nhìn gương mặt Trần Phi: “Ta luôn tò mò vì sao mười sáu năm qua Mặc Ly nhớ nhung ông không nguôi, bây giờ thì ta đã hiểu”.
“Câm miệng, Dạ Ẩn!”. Mặc Ly gào lên.
Dạ Ẩn cười khẩy: “Sao thế? Chàng sợ ta sẽ nói ra những điều không nên nói? Lạ thật, bản thân chàng làm được tại sao người khác lại không nói được? Năm xưa chàng hận công chúa như vậy, tìm mọi cách dồn công chúa vào chỗ chết, không phải vì chàng quá chính nghĩa mà bởi vì đố kỵ công chúa. Chàng đố kỵ với công chúa vì nàng ta đã cướp mất sư phụ của chàng. Chàng yêu sư phụ…”. Dạ Ẩn còn chưa nói hết câu Mặc Ly đã bắn một tên về phía ngực ả ta.
Ban nãy thấy Dạ Ẩn từ trên xà ngang bay xuống, võ công không tồi, mà mũi tên này của Mặc Ly tuy bắn ra bất ngờ nhưng không phải không thể né tránh, ai ngờ ả ta đứng im bất động, lãnh trọn mũi tên!
Không chỉ ta mà chính Mặc Ly cũng sững sờ. Y ném cung, chạy lên trước ôm lấy cơ thể Dạ Ẩn đang nghiêng ngả chực ngã: “Nàng nàng nàng… Tại sao nàng không tránh? Tại sao lại không tránh?”.
Khóe miệng Dạ Ẩn nở một nụ cười chua chát: “Sao phải tránh chứ? Trái tim đã bị thương, chàng tưởng ta còn sống được sao?”.
Mặc Ly kinh hãi nói không thành câu: “Nàng nàng nàng…”.
Dạ Ẩn đưa tay vuốt ve gò má y, vẻ lười nhác đã biến mất, chỉ còn nét dịu dàng vô hạn: “Mười sáu năm qua ta giữ chàng ở lại ma cung, nhưng chàng không vui, luôn không vui. Có phải chúng ta gặp nhau quá muộn? Muộn mười sáu năm?”.
“Dạ Ẩn…”.
“Chàng có biết vì sao tên ta là Dạ Ẩn không?”. Dạ Ẩn buồn bã cười: “Dạ Ẩn, Mặc Ly, ta khăng khăng muốn gần chàng hơn, bao gồm cả tên họ, nhưng chàng luôn dạt vào một góc nào đó mà ta không thể nào chạm tới, trong góc ấy chỉ có Giản Linh Khê!”.
Ta ngẩng đầu nhìn Trần Phi, ánh mắt Trẩn Phi lấp lánh, sắc mặt trở nên rất cổ quái, dường như không chỉ là bối rối và kinh ngạc.
Trên trán Mặc Ly lấm tấm mồ hôi lạnh, giọng nói cũng lạc đi: “Nàng đang nói gì thế… Nàng có biết mình đang nói gì không?”.
“Đương nhiên là ta biết! Ta cũng không tin là chàng không biết, chỉ là chàng luôn trốn tránh mà thôi! Mặc Ly, ta hận chàng, ta hận chàng!”.
Trần Phi lao như tên bắn tới bên Dạ Ẩn, tay trái xuất chỉ nhanh như điện xẹt, điểm vào huyệt đạo của ả ta, tay phải nhổ mũi tên ra, động tác vô cùng thành thục.
“Còn ngây người ra đó làm gì, mau đưa Dạ Ẩn đi tìm Thu Song trị thương!”.
Mặc Ly nhìn tiên sinh, ánh mắt hơi do dự. Dạ Ẩn thấy vậy liền hất tay y ra, hậm hực đáp: “Ta tự mình đi, không dám làm phiền chàng! Chàng cứ tiếp tục vui vẻ trùng phùng với sư phụ của chàng đi!”. Nói đoạn, loạng choạng đi mấy bước rồi ngã lăn ra đất.
Lần này Mặc Ly không do dự nữa, y bế Dạ Ẩn lên, nhanh chóng biến mất, trong phòng chỉ còn lại ta và Trần Phi. Ta cắn môi, bỗng chốc không biết nói gì. Thật ngại ngùng … những lời Dạ Ẩn nói thật khiến người ta xấu hổ, Trần Phi nhìn theo hướng Dạ Ẩn rời đi, trên gương mặt vẫn là biểu cảm phức tạp ấy, hồi lâu không nói gì.
“Tiên sinh…”, ta lên tiếng gọi tiên sinh, tiên sinh giật mình, sực tỉnh hỏi: “Gì thế?”.
“Nữ nhân khi ghen vốn đa nghi, không thể coi là thật, tiên sinh đừng để tâm những lời nàng ta nói”. Ta nơm nớp lo sợ, lo tiên sinh không vui. Tiên sinh, con quan tâm tới người như vậy, con quan tâm tới người như vậy cơ mà…
Trần Phi mỉm cười, xoa đầu ta: “Tiểu Khê, con có biết không? Con và Nhất Tịch không có bất cứ điểm gì giống nhau”.
Ta cúi đầu, lúng búng đáp: “Con biết… Con biết mình không sánh được với nàng ấy ở điểm nào cả, tướng mạo, võ công, thân phận… nhưng con không hề thấy nuối tiếc! Bởi vì con còn có tiên sinh và Tam Nương thương con, lớn lên trong sự che chở của hai người, cuộc sống rất hạnh phúc. Mặc dù đến giờ con vẫn không hiểu lắm chuyện của Nhất Tịch nhưng con biết nàng ấy thực sự không vui. Vì thế, con không ngưỡng mộ nàng ấy!”.
Trần Phi không ngờ ta trả lời như vậy, người xoa đầu ta, miệng thở dài rất khẽ: “Chúng ta vào điện tiếp theo thôi”. Ngừng một lát lại nói tiếp: “Dạ Ẩn rất giống Nhất Tịch”.
Hả? Ta sững người. Lẽ nào ta đã hiểu nhầm? Ban nãy tiên sinh định nói, so với ta, Dạ Ẩn càng giống Nhất Tịch hơn? Nhưng giống chỗ nào? Tính cách? Giống như thế nào chứ? Hàng loạt câu hỏi cùng lúc bật ra trong đầu, đang định hỏi thì cửa phòng đột nhiên bật mở, một chú mèo đen nhanh chân chạy tới sà vào lòng một người. Trường bào trắng muốt, tóc dài đen nhánh, Linh Miêu yên lặng đứng trong điện thứ tư, ngước mắt nhìn chúng ta. Ánh nhìn ấy sao mà bi thương. Hoàn toàn giống với ánh mắt hơn mười năm trước ta nhìn thấy khi ở trong ma kính. Cảm giác quyến luyến sâu đậm nhưng lại xót xa vì đã định trước không thể làm gì được.
Trong lòng ta chợt dấy lên một nỗi sợ hãi.
“Trước khi ngươi tới đây, ta đã xem cho ngươi một quẻ”. Giọng Linh Miêu dịu dàng vang lên, như dòng suối trong trẻo chảy qua tim, mát lạnh uyển chuyển, hai ngón tay khẽ vuốt, ánh đèn trong căn phòng bừng sáng.
Giữa phòng đặt một chiếc bàn dài, mặt bàn sáng bóng như gương. Chú mèo đen mà nàng ta ôm trong lòng kêu lên một tiếng, nhảy lên bàn. Sau đó trên bàn lật ra bảy lá bài được làm bằng xương người, trắng ởn dưới ánh đèn.
Linh Miêu bước lên trước, đầu ngón tay khẽ vuốt trên lá bài, bảy lá lần lượt lật mặt, hoa văn khắc trên bề mặt cũng thần bí và kỳ dị. Nàng ta cầm lá bài bên trái lên, chậm rãi nói: “Lá bài thứ nhất, Áo lông – Thuần Khiết. Ngươi vốn không nên lạc xuống phàm trần, máu và nước mắt sẽ làm bẩn trái tim ngươi, bất cứ thứ tình cảm nào đối với ngươi mà nói đều trở thành gánh nặng, ngươi nên là một người vô tình. Nhưng cảm giác hấp dẫn đó thực sự quá đẹp, khi ngươi rung động là đã định sẵn cái chết. May vẫn còn hồ Kính Tịch, nước hồ lạnh nhất trong thiên hạ, có thể gột rửa hết nỗi mệt mỏi trong ngươi, trả lại cho ngươi sự trong sạch. Nhưng Trần Phi, cuối cùng ngươi vẫn lựa chọn rời xa hồ Kính Tịch”.
Trần Phi lặng lẽ đứng nghe, không nói lời nào.
Lá bài thứ hai rơi vào tay, lá bài trắng hơn bàn tay, bàn tay trơn hơn lá bài: “Lá bài thứ hai, Bướm bay – Gãy cánh. Ngươi thích tự do như sinh mệnh, cảm thấy ghét cay ghét đắng sự ràng buộc. Vì thế khi có người có ý đồ đào sâu vào tâm sự của ngươi, ngươi sẽ trốn tránh, thậm chí vô cùng chán ghét. Nhưng sự tự do của bươm bướm cũng có giới hạn, một cơn mưa đêm, bươm bướm gãy cánh. Trần Phi, mong muốn tự do đã gây nên hết thảy đau thương kiếp này của ngươi”.
Khóe mắt Trần Phi giật giật mấy cái nhưng vẫn không nói gì.
Linh Miêu đưa tay cầm lá bài thứ ba lên: “Lá bài thứ ba, Khô héo – Mất hồn. Chủ nhân của hồ Kính Tịch bình tĩnh tới mức tàn nhẫn, thực ra cũng có một mặt vô cùng diễm lệ. Khi nước xuân tới, không tránh được bị ẩm ướt, khi gặp gió thu cũng không thể không khô héo theo. Bề ngoài ngươi rất nguyên tắc nhưng trái tim quá mềm yếu, không thể nào thực sự vô tình vô cảm được. Ngươi gánh chịu mọi thứ một cách bị động, chưa bao giờ chủ động tranh giành, vì thế những thứ ngươi giành được không chắc là thứ ngươi thực sự thích, và những thứ ngươi mất đi cũng không chắc là thứ ngươi thực sự muốn vứt bỏ”. Ánh mắt nàng ta vô tình mà hữu ý liếc nhìn ta, khiến ta chột dạ như thể bị người ta nhìn thấu tâm can. Nàng ta đang ám chỉ điều gì? Trần Phi đã giành được gì, đã mất gì? Là Thất Khuyết? Là Nhất Tịch? Hay là bản thân tiên sinh?
“Lá bài thứ tư, Anh đào trên núi – Vô Ngã. Khi hành sự ngươi có quá nhiều điều bận tâm, bận tâm cái này bận tâm cái kia, kết quả người xung quanh ngươi đều bị ngươi làm tổn thương, dần dần bỏ ngươi mà đi. Ngươi biết rõ điều đó nhưng luôn lạnh lùng tự giễu cợt, thà một mình nếm trải cô đơn cũng không níu kéo. Vì thế cho dù suy nghĩ ban đầu rất đơn thuần – chỉ muốn mọi người đều vui vẻ, nhưng kết quả cuối cùng là chẳng ai vui vẻ, cũng không thể vui vẻ. Bất cứ quá trình nào cũng chỉ là uống thuốc độc giải khát mà thôi”.