Số lần đọc/download: 2930 / 6
Cập nhật: 2015-11-23 12:53:01 +0700
Chương 8
Bà Khải Hoàn ngoắt Nhi khi cô lui cui pha cho bà cốc caphe sữa buổi sáng. Nhi đi lại gần, bà Khải Hoàn nheo nheo mắt ngắm bụng Nhi.
- Tối hôm qua thằng Trung khoe với nội con có bầu, phải không Nhi?
- Dạ.
Uyển Nhi đỏ bừng mặt cúi đầu, toàn thân cô nhột nhạt. Bà Khải Hoàn âu yếm:
- Con phải biết là nội mừng quá trời. Sáng nay, nội sẽ bắt mẹ thằng Trung đi chợ làm một buổi tiệc ăn mừng.
- Ơ... nội kỳ lắm.
Uyển Nhi kêu lên, nhưng bà Khải Hoàn kéo cô ngồi xuống cạnh mình:
- Con có biết dòng họ nhà này là dòng họ hiếm muộn, do đó cưới nhau chưa được hai tháng mà con có bầu, nội và cả mẹ con cũng mừng. Con phải nghỉ làm đi Nhi ạ.
- Bụng con còn nhỏ mà nội. Cho con đi làm, chứ ở nhà con biết làm gì đây.
- Đừng có cãi nội! Ở nhà, ăn ngủ, đi ra đi vào cho nội.
Uyển Nhi bật cười, bà Khải Hoàn đã thương cô đên độ Trung phải mè nheo, anh giả vờ ganh tị, ôm lấy cánh tay bà:
- Nội thương con nhiều hơn anh Trung, ảnh bảo đang ghen với con.
Bà Khải Hoàn cười phá lên:
- Thằng chó con đó, nó làm bộ đấy! Nó còn thương con hơn cả nội.
- Nội nói xấu gì con?
Trung bước vào phòng, đầu anh ướt sũng nước, bà Khải Hoàn mắng yêu:
- Bà mà thèm nói xấu con? Bà mắng con thì có. Thằng chó con! Mày ghen với vợ mày vì được bà nội cưng hả?
- Nội ơi là nội! Con là cháu đích tôn của bà mà.
- Tao không cần mày nữa, tao chỉ cần con Uyển Nhi.
- Ôi! Đúng là nội có trăng quên đèn mà.
- Mồ tổ mày!
Bà Khải Hoàn dứ tay vào mặt thằng cháu, Trung cười hì hì ôm vai bà thì thào:
- Nội ơi! Nhi thương nội còn hơn cả con.
Uyển Nhi đỏ mặt, cô hiểu Trung muốn nói điều gì. Sau giờ làm việc ở công ty về, Nhi luôn quấn lấy bà vì cho đến bây giờ họ vẫn là đôi bạn trong phòng kín. Mặc cảm không còn trong trắng, không đến gần Trung, nhận từ anh yêu thương và âu yếm. Còn Trung, trước sự khép kín của Nhi, anh chỉ biết buồn một mình.
- Thôi, hai đứa con có đi làm thì sửa soạn đi.
- Dạ.
Nhi lấy tách caphe bà Khải Hoàn vừa uống xong mang ra ngoài, cô dịu dàng kêu Trung:
- Anh ăn sáng rồi mình đi. Em làm món trứng ốp la mau lắm.
- Em cùng ăn nữa chứ?
Ông bà Khải Bình đang ăn sáng, thấy con trai, ông chỉ cho Trung cái ghế.
- Con ngồi ở đây.
Trung kéo ghế ngồi đối diện cha. Ông Khải Bình hớp một ngụm trà rồi đằng hắng:
- Vợ con có thai bụng sẽ lớn, con nên để vợ con ở nhà cho nó nghỉ ngơi, hơn là vào công ty Trung à.
- Con cũng có nói nhưng Nhi xin được đi làm thêm hai tháng nữa, xê dịch tới lui cho dễ sanh.
- Thì tuỳ vợ chồng con. Chứ ba thấy từ công ty về, nó còn phải phục vụ cho con rồi cho bà nội, vất vả nó quá.
Uyển Nhi mang hai quả trứng lên cho mình và Trung, cô đỡ lời ông Khải Bình:
- Không sao đâu ba, con thích như vậy mà.
Ông Khải Bình cảm kích nhìn con dâu. Con gái nhà nghèo nên chu toàn mọi thứ trong gia đình, con ông rất khéo trong việc chọn vợ.
Bà Khải Bình giục:
- Hai đứa ăn đi rồi đi làm, trễ rồi.
Trung đùa:
- Con làm giám đốc thì không cần đi sớm mẹ ạ!
Bà Khải Bình lườm con:
- Tôi biết rồi. Uyển Nhi! Con có phước lắm đấy, khi chồng của con bỏ được tính nguyên tắc khi cưới con về.
Trung cười hề hề:
- Mẹ kê con hoài.
Nhi sung sướng cười theo. Hạnh phúc thật bình dị. Lòng cô nao nao, cô sợ ngày nào đó hạnh phúc sẽ bay xa nếu cha mẹ Trung hiểu rõ về cô.
- Ăn xong hai đứa cứ đi, để cho mẹ dọn. À! Con nên đưa vợ con đi khám thai nữa đó Trung, đừng có chủ quan.
- Dạ.
- Hôm qua, mẹ có đặt mua một cái nôi, không chừng hôm nay người ta chở đến.
- Ôi! Cám ơn mẹ quá.
Trung ôm vai mẹ hôn lên tóc bà rồi kéo Nhi đi.
Nhi thay đồ trong phòng tắm, trở ra. Cô mặt jupe bầu màu kem sữa trông lạ hẳn, dễ thương và thanh nhã. Trung đứng nhìn Nhi, anh thèm được ôm cô mà hôn. Bắt gặp đôi mắt Trung, Nhi chợt nghe lòng mình rung động. Làm sao cô không thấy được anh yêu mình và bao nhiêu ân cần lo lắng. Cô đến gần anh ôm lấy cánh tay anh dịu dàng.
- Mình đi đi anh!
- Em có nghe mệt lắm không?
- Không, em rất khoẻ.
- Chiều nay anh đưa em đi khám thai nhá?
- Anh Trung...
- Kìa, lại sắp nhè nữa hả? Chúng ta đi làm thôi.
Trung vỗ nhẹ lên đầu Nhi như người anh trai đối với em gái, cô ngã đầu vào vai anh rân rấn nước mắt.
- Em không biết làm sao.
Trung gạt phắt:
- Anh không muốn nghe em nói ơn với nghĩa đâu nha. Anh muốn được lo cho em và nhìn thấy em vui sống.
Bỗng dưng Nhi thấy Trung rất đẹp, ân tình của anh dành cho cô quá sâu đậm. Cô ôm choàng lấy anh hôn khẽ lên má. Nụ hôn bất ngờ, Trung đứng đờ ra, một cảm gáic rung động toàn thân làm choáng ngợp anh. Anh siết mạnh đôi vai cô, bụng cô áp vào anh, cử động thai nhi máy nhẹ, tiếng thai nhi thật rõ. Anh hôn trả lại cô... Họ cùng buông nhau ra và thẹn thùng nhìn nhau.
- Sao em chưa ngủ hả Nhi? Em không khoẻ hả?
Trung lo lắng khom người đặt tay lên trán Nhi. Mồ hơi cô đọng giọt trên trán, dù cánh quạt trần đang quay trên cao. Anh hốt hoảng ngồi xuống giường, Nhi nhăn mặt:
- Em đau bụng quá!
- Đau bụng, hay em gần ngày rồi?
- Chắc là như vậy.
- Trơi ơi! Em đáng bị đánh đòn lắm Nhi! Sao không chịu kêu anh mà cứ nằm lăn lộn? Em đã xếp quần áo sẵn chưa?
Nhi cắn răng nén cơn đau:
- Em đã xếp xong trong túi xách trên đầu tủ.
- Anh đỡ em dậy thay quần áo đi bệnh viện.
Trung đỡ Nhi dậy, đau quá cô gấp người lại chịu đựng, không làm sao cởi áo ngủ ra được, Trung động viên:
- Ráng chút đi em!
Anh giúp cô đi vào nhà tắm, rồi sợ cô té, anh tần ngần một chút kéo dây áo ngủ của cô:
- Anh xin được giúp em.
Tuy đau nhưng Nhi vẫn biết thẹn khi chiếc áo ngủ rơi ra. Trung quay đi nhưng rồi anh nhanh chóng mặc áo khoác cho cô, cài nút áo lại, dìu Nhi đi ra ngoài.
Chiếc xe chạy như bay trên con đường đến bệnh viện. Bà Khải Hoàn đi theo dù Trung cố can mà không được, anh bế Nhi vào phòng sanh.
Đứa con trai nặng ba ký lô rưỡi, bà Khải Bình hân hoan, Trung cũng lây niềm vui như chính đứa con của mình.
Uyển Nhi hơi nhổm đầu lên một tí nhìn con, Trung bế con cho gần Nhi âu yếm:
- Em nhìn xem, con đẹp lắm.
Nhi nhìn con rồi nhìn Trung, bất giác cô bật khóc.
- Kìa Nhi...
Trung vuốt tay lên đôi má xanh xao của Nhi dịu dàng:
- Mừng chứ sao lại khóc hả em?
- Em thấy... em có tội nhiều quá, không xứng đáng cho anh lo.
- Lại nhảm nhí nữa rồi, nào để anh cho em uống một chút sữa rồi ngủ, cấm suy nghĩ bậy bạ.
Trung nâng đầu Nhi cho cao một chút, anh mút từng muỗng sữa đưa vào miệng Nhi, trong đôi mắt anh chứa chan bao tình yêu thương. Ngày từ nhà bảo sanh về, Nhi được bà Khải Hoàn chóng gập lom khom ra đón. Bà giành bồng đứa cháu, gọi Trung vui vẻ:
- Trung này! Con của conphải gọi bà là bà cố. Bà vui lắm, có chết bà cũng mãn nguyện.
Thằng bé đẹp như thiên thần, nước da trắng bóc, mắt to long mi cong, mày rậm mũi cao, miệng thì đỏ như son. Đặc biệt cu cậu quá nhiều tóc, cả nhà đón cậu như vị tân khách đặc biệt. Trung thì thào:
- Em đã đem đến cho gia đình anh niềm vui đấy Nhi. Em cho phép anh được đặt tên cho con nhá.
Nhi áp bàn tay Trung lên má mình, nước mắt hạnh phúc tràn ra khoé mắt:
- Anh Trung! Em yêu anh.
Ôi! Lời yêu thoát ra từ đôi môi tái nhợt kia, và đôi mắt đang long lanh nhìn anh. Trung bàng hoàng, anh vùng ôm cô hôn cuồng nhiệt lên môi lên mắt.
- Anh chỉ mong có ngày này thôi Nhi.
Lần đầu tiên anh hôn Nhi, nụ hôn tha thiết nồng nàn. Họ nhìn nhau, ánh mắt thay cho lời nói tình yêu. Anh hôn mãi lên khuôn mặt đang đẫm nước mắt của vợ, cho đến khi bà Khải Hoàn bước vào, bà lừ mắt với Trung:
- Nó mới sanh còn mệt, con phải để vợ con ngủ chứ! Uyển Nhi, lẽ ra con phải mời cháu của bà ra ngoài đấy.
Nhi đỏ mặt nhìn Trung, anh vờ vùng vằng:
- Nội lại thương Nhi hơn con rồi.
- Lẽ dĩ nhiên rồi. Mày mà làm khổ con Nhi, nội sẽ đánh đòn mày.
Trung cười hì hì rụt cổ, anh ôm bà nội, láu lĩnh:
- Nội thương con hay thương cháu của nội nhất nè?
- Tao không thương mày, tao thương cháu cố của tao.
Trung xụ mặt:
- Ôi! Nội không công bằng tí nào.
- Lại ganh tị với con hả? Nè, đeo vào cho nó sợi dây chuyền này, bà mới nhờ mẹ con đi mua đấy.
Sợi dây chuyền vàng mười tám chạm hình ông Phật xinh xắn, Trung hân hoan đeo vào cổ cho thằng bé, anh hôn nhẹ đôi má non tơ. Nó là con của anh. Nhất định như thế, anh đã tìm được tình yêu đích thực cho chính mình.
Sau những giờ phút vượt cạn đau đớn, anh vẫn thấy Nhi đẹp rực rỡ và anh khao khát được ôm cô mãi vào đôi vòng tay mình, được hôn cô để được nghe cô thì thầm lời yêu anh, dù cho mãi đến bây giờ.
Hãy nói nữa đi Uyển Nhi, anh muốn nghe mãi điệp khúc em yêu anh, em yêu anh...
Ba tháng, đứa bé biết nhìn, biết cười thành tiếng, cậu bụ bẫm và non như trái táo, nước da trắng hồng. Trung nhìn quên thôi, cái miệng nhỏ xíu đang ngậm đầu vú bú một cách háu đói. Trung dựa cằm vào vai Nhi ngắm say mê.
Người ta nói "gái một con trông mòn con mắt ", và Trung đã say Nhi như say một thứ rượu mạnh.
Đứa bé nhả vú ngoẻo đầu ngủ, Nhi nhẹ nhàng đặt con vào nôi. Bầu vú no vun sau làn áo mỏng, cô nhìn thấy đôi mắt anh bối rối nhìn mình.
- Hôm nay anh không đọc sách à?
- Không, anh muốn ngồi nhìn em thôi.
Mắt Trung cháy bỏng, Nhi nghe lòng mình nao nao. Hình như cô đã quên Văn từ lâu lắm, kỹ niệm xưa cũ nhạt nhoà theo ân tình của Trung. Những lần bắt gặp anh tình cờ trên màn ảnh truyền hình. Văn đó, vẫn khuôn mặt cuốn hút đa tình và đẹp một cách quyến rũ, cô không biết mình ra làm sao nữa.
- Nhi!
Trung nắm tay Uyển Nhi, anh lặng lẽ ngắm cô.
- Em... muốn đi ngủ.
- Em còn nhớ trước đây em nói gì không Nhi?
Nhi ngơ ngác:
- Em đã nói gì?
Mặt Trung dấy lên một chút thất vọng:
- Em nói... ngày đầu tiên em từ bảo sanh về và nội cho bé Khải Minh sợi dây chuyền đó.
À, thì ra Trung muốn nhắc... Nhi lắc đầu trêu anh:
- Em nói gì em quên rồi?
- Em quên thật hay cố tình quên vậy Nhi?
- Em quên thật mà, anh nhắc lại xem.
Trung giận dỗi:
- Em quên thì thôi, anh cũng đi ngủ đây.
Trung đứng lên đi lại giường mình, Nhi ôm ngang người anh cười nhỏ:
- Giận em hả?
- Không, em đi ngủ đi.
- Hôn em đi rồi em đi ngủ.
Hôm nay lại kiểu cách nữa đây. Trung cúi xuống, Nhi đang ngẩng nhìn anh, mắt cô mở to long lanh, đôi môi mời mọc, chiếc áo ngủ trễ tràng cài chưa hết sau lúc cho con bú, ẩn hiện một đôi ngực no vun, đôi vú màu hồng sậm, tay cô vẫn ôm ngang người anh. Không dằn lòng được, anh hôn nhẹ lên mắt cô. Vòng tay cô quấn anh chắc hơn và môi cô tìm môi anh. Nụ hôn thứ hai đến ngọt ngào, say đắm.
- Phải hôn đó, anh nhắc... em đã nói yêu anh?
- Anh muốn nghe, em hãy nói đi Nhi!
- Em yêu anh.
Anh hôn cô quấn quít, cuồng nhiệt, bàn tay anh rụt rè, anh kéo cô ngã trên giường, nụ hôn anh dời trên cổ và trên môi cô. Đêm nay anh tìm đúng hạnh phúc cho mình. Trong men yêu, anh vẫn còn nhớ một người, không hiểu Nhi đã quên Văn chưa? Anh tin rằng em quên rồi Nhi ạ. Nước mắt cô chợt ướt ngực anh, anh hoảng hốt ôm ghì cô:
- Tại sao em khóc hả Nhi?
- Hạnh phúc đã làm em khóc. Trung ơi! Cho đến giờ này em mới biết em yêu anh và yêu thật nhiều.
- Nhi... cám ơn em. Anh yêu em.
Đêm thật huyền dịu với không gian màu hồng, dịu dàng. Họ ôm chặt nhau đi vào hạnh phúc.
Hình bóng Hoàng Văn chỉ còn trong dĩ vãng xa mờ. Quá khứ xin trả về quá khứ, không ai mãi ôm hoài một quá khứ làm cho mình đau khổ dật dờ.