Số lần đọc/download: 1661 / 23
Cập nhật: 2017-05-20 08:35:07 +0700
Chương 8
Bác tùy phái bước vào lớp học nói vài lời với cô Tâm, giáo sư Việt Văn. Đợi cho bác tùy phái ra khỏi lớp xong cô Tâm mới đi xuống chỗ Lựu đang ngồi.
- Em lên văn phòng ông Tổng giám thị có chút chuyện. Hình như có người nào đó muốn gặp em…
Tuy có nhiều thắc mắc song Lựu cũng vâng lời cô Tâm rời lớp. Vừa đi cô vừa nghĩ hổng lẽ ba má mình bên Phú Quốc qua thăm. Nghĩ đi nghĩ lại cô biết không phải như vậy. Ba má có qua thăm cũng tới nhà dì năm trước để chờ cô tan học về nhà gặp chứ không khi nào tới trường. Gần tới văn phòng của tổng giám thị, Lựu thoáng thấy bóng người mặc quân phục dường như là quân phục rằn ri đang đứng chờ ở cửa. Tự nhiên tim cô đập mạnh vì hồi hộp. Cô nghĩ mình đâu có quen ai là lính mặc quân phục rằn ri trừ một người. Nhẫn. Ông lính biệt động đó, từ lúc rời An Thới tới nay hơn nửa năm cũng không trở lại thăm cô như đã hứa hẹn. Nhẫn chỉ viết cho cô ba lá thư rồi im luôn khiến cho cô mỏi mòn chờ tin và ngóng thư.
Ngập ngừng giây lát Lựu mới thu hết can đảm bước vào văn phòng tổng giám thị. Vui mừng và bối rối, cô nhìn người lính đang đứng ngó mình cười cười.
- Lựu mạnh hông?
- Dạ mạnh…
Ngập ngừng giây lát, liếc nhanh ông tổng giám thị đang ngồi làm việc nơi bàn riêng, Lựu hỏi nhỏ.
- Anh Nhẫn dìa hồi nào dậy?
Nhẫn mỉm cười nheo mắt. Lựu biết anh cười vì cái giọng đặc thù miền tây của mình. Hơi đỏ mặt chút xíu cô nói bông lông.
- Anh Nhẫn dòm lạ lắm… Đi ngoài đường chắc Lựu nhận hổng ra anh…
Liếc nhanh ông tổng giám thị đang ngồi ở bàn làm việc, Nhẫn thấp giọng của mình.
- Anh chờ Lựu nơi cổng trường lúc tan học. Anh chỉ có đêm nay thôi. Sáng mai anh phải trở lại đơn vị…
Lựu gật đầu hiểu ý. Cô còn nhớ những gì Nhẫn đã kể cho cô nghe về đời sống của người lính chiến như anh.
- Dạ… cũng sắp tới giờ tan học rồi…
Hai người song song ra cửa. Liếc thấy không có ai ở gần, Lựu thì thầm.
- Anh Nhẫn đừng có trốn nghen… Lựu có nhiều chuyện muốn nói với anh lắm…
Nói xong cô thấy ông lính nhìn mình với cái nhìn thật đằm thắm và lời nói cũng nhiều âu yếm.
- Hổng trốn đâu… Anh về đây cốt ý gặp Lựu mà… Mình có một đêm với nhau tha hồ nói…
Bật lên tiếng cười thanh thoát Lựu cúi đầu đi về phía lớp học. Nhẫn bước nhanh ra cổng trường đã được mở rộng vì sắp tới giờ tan học. Nửa tiếng sau đang uống ly sinh tố, Nhẫn đứng lên giơ tay vẫy vẫy khi thấy bóng Lựu từ xa. Áo dài trắng, quần đen, nón lá, guốc vông, tay ôm cặp ép vào ngực; hình ảnh mộc mạc và đơn sơ đó lại có đủ sức mạnh khiến cho anh phải từ Lai Khê ngồi mấy chặng xe đò và mất gần hai ngày đường để thấy cho bằng được. Sáu tháng đi trong lửa đạn chiến chinh anh vẫn không quên được giọng cười, ánh mắt nhìn của cô gái lớn lên từ hải đảo xa xôi.
- Mình dìa nhà nghen anh Nhẫn… Lựu xin phép dì dượng rồi mình đi chơi nếu anh muốn…
Lựu nói với giọng dịu dàng pha chút năn nỉ. Nhẫn gật đầu. Hai đứa im lặng đi bên nhau dù có rất nhiều điều để nói, để hỏi hoặc để kể lể về nỗi nhớ thương của mình.
- Nhà xa hông Lựu?
- Dạ gần… Tới ngã ba quẹo phải là tới nhà…
- Ở đây mát quá…
Nhẫn nói bâng quơ. Lựu cười im lặng. Hai người xa nhau sáu tháng, gặp nhau có nhiều chuyện muốn nói mà dường như lại ngại ngùng. Nhất là Lựu. Cô có vẻ bối rối, thẹn thùng vì thỉnh thoảng có người quen trong xóm đi ngang qua cười chào.
- Năm nay Lựu học lớp mấy rồi?
- Dạ đệ nhị… Chắc năm tới Lựu sẽ lên Sài Gòn ở nhà cậu tư để học thi tú tài đôi. Nếu đậu Lựu sẽ xin thi vào trường đại học sư phạm…
- Vậy à…
- Anh Nhẫn thích Lựu làm cô giáo hông?
- Thích lắm… miễn Lựu đừng có bắt anh học bài…
Lựu cười hắc hắc khi nghe ông lính chọc cười.
- Lựu cám ơn anh Nhẫn đã về thăm. Từ hồi anh đi tới giờ anh chỉ viết cho Lựu có ba lá thư, còn Lựu viết cho anh cả chục lá…
Nhẫn cười vì cái giọng có vẻ hờn trách của '' đảo nữ An Thới ''.
- Thì anh biết Lựu thích viết thư tình nên anh tình nguyện đọc hơn là viết. Lựu viết thư đọc ghiền luôn… Anh ước gì mỗi ngày anh nhận được một lá thư của Lựu…
Đang đi Lựu quay sang nhìn. Nhẫn cảm thấy trong đôi mắt đen của cô bạn gái có chút gì vui mừng và âu yếm.
- Viết cho anh Nhẫn đọc thì được mà mỏi tay quá… Nhiều khi Lựu phải lén viết trong lúc ban khuya vì sợ dì năm rầy…
- Thì viết in ít thôi… Lựu để dành thì giờ học…
- Dạ… nhưng mà nhiều khi Lựu muốn viết thư cho anh Nhẫn vì biết anh Nhẫn đi lính xa nhà… Mà má hay các anh chị của anh Nhẫn có viết thư cho anh Nhẫn thường hông?
Nhẫn lắc đầu cố giấu tiếng thở dài của mình. Anh chỉ có hai bà chị mà người nào cũng con cái năm bảy đứa lo hổng xuể thì còn giờ đâu mà lo tới anh. Phần má anh thì già và bịnh hoạn thành ra gặp nhau thì mừng chứ hơi sức đâu mà viết thư. Hỏi xong thấy vẻ mặt của Nhẫn hơi buồn buồn, Lựu đâm buồn lây và thấy thương ông lính nhiều hơn. Vì thế cô nhìn Nhẫn cười lên tiếng.
- Má của anh Nhẫn và má của Lựu thuộc lớp người trước chắc hổng thích viết thư đâu. Thôi để Lựu viết thư cho anh Nhẫn đọc đỡ buồn…
Nhẫn cười đưa tay ra định nắm tay Lựu nhưng chợt nhớ mình đang đi ngoài đường nên mau mắn rụt tay lại. Liếc thấy mấy đứa con nít đang ngó mình lom lom, Lựu cười lên tiếng.
- Viết thư thì Lựu không ngại song chỉ có mỗi yêu cầu nhờ anh Nhẫn làm giùm…
- Lựu muốn nhờ anh làm gì?
- Dạ… Lựu nhờ anh '' pha nước mắt cho vừa màu mực tím… pha nước mắt cho vừa màu nhung nhớ…''
Nhẫn bật lên tiếng cười vui vẻ khi nghe cô gái nhái thơ của Nguyên Sa.
- Anh sẵn lòng nhưng mà pha mực tím bằng nước mắt của ai?
Lựu quay nhìn ông lính đang đi bên cạnh mình cùng với câu nói bật ra.
- Nước mắt của anh chứ của ai… Lựu khóc nhiều thành ra hết nước mắt rồi…
- Vậy hả… Để tối nay anh sẽ khóc suốt đêm cho Lựu hứng nước mắt của anh để dành pha mực…
Nhìn thẳng vào mặt Nhẫn, Lựu cười chúm chiếm.
- Nước mắt thực của anh chứ hổng phải nước mắt cá sấu à nghen. Lựu chỉ cần vài giọt nước mắt thành thực của anh cũng đủ pha mực rồi…
Đang đi Nhẫn hơi dừng bước đứng lại khiến cho Lựu cũng phải chậm lại để chờ anh.
- Lựu biết không… Anh phải ngồi xe hai ngày từ Lai Khê về đây để gặp Lựu. Ngồi trên xe đò anh tự hỏi lý do nào khiến cho anh phải đi tìm Lựu. Bây giờ anh nghĩ anh đã có câu trả lời…
Lựu quay nhìn người bên cạnh như chờ nghe.
- Anh nhớ Lựu… Nhớ tới độ phải thấy Lựu thì nỗi nhớ mới tạm nguôi chút đỉnh… Lựu có tin là anh nhớ Lựu không?
Khẽ gật đầu mỉm cười khi nghe Nhẫn tỏ bày, Lựu nói nhỏ.
- Lựu tin anh… Bởi vì Lựu cũng nhớ anh… Nhớ tới độ mà dù có viết cho anh ngàn lá thư cũng chưa vơi cái nhớ nhung trong lòng mình. Nhiều lúc Lựu giận anh, ghét anh vì anh hổng chịu viết thư. Nhưng sau đó Lựu mới khám phá ra là phải gặp nhau, nhìn nhau thì mới vừa thương với nhớ…
Dừng lại trước ngôi nhà ngói có mảnh sân rộng đằng trước, Lựu cười nói bằng giọng hiền và ấm.
- Mình vào đi anh… Dì dượng năm của Lựu hiền lắm. Nếu dì dượng có rầy thì cũng rầy sơ sơ anh đừng sợ…
Nhẫn cười nghĩ thầm: '' Dì dượng mà có xách chổi chà rượt thì anh cũng hổng ngán…''. Nghĩ tới đó Nhẫn cười đùa.
- Thương Lựu thì năm non bảy núi anh cũng trèo mà sá chi dì năm rầy sơ sơ…
Nghe ông lính đùa, không nhịn được Lựu bật cười hắc hắc.
- Lựu quên anh tên là Nhẫn Lì… Bẻ răng anh còn chưa sợ huống hồ gì rầy sơ sơ mấy câu…
Đúng như Lựu nói, dì dượng năm của cô rất hiền lành và vui vẻ. Sau khi biết Nhẫn là lính ở xa về thăm cháu gái của mình, cả hai ân cần biểu Nhẫn ở lại ăn cơm chiều rồi ở chơi sáng mai về.
Ánh trăng mùng mười xuyên qua cành lá rườm rà của khu vườn nhãn dọi xuống mặt đất những đốm màu sáng bạc. Gió từ ngoài khơi thổi vào tuy không mạnh song đủ cho Nhẫn ngửi được mùi rong rêu và muối mặn. Lựu ngồi đối diện với Nhẫn trên chiếc đệm trải rộng. Tiếng muỗi vo ve. Cả hai đều không nói nhiều chỉ thỉnh thoảng nhìn nhau cười. Họ biết họ có nhiều điều để nói khi chưa gặp nhau, song bây giờ ngồi đối diện nhau họ lại không muốn nói. Dường như đã gặp nhau rồi họ thấy không cần phải nói, phải kể lể dài dòng, phải nói ra những gì mình suy nghĩ, phải tâm tình cho thỏa lòng. Ngay giây phút mặt nhìn mặt, cười với nhau, họ biết sự im lặng hiếm có này cần thiết và hiếm hoi lắm. Với lại Lựu vẫn còn ngại ngần và e thẹn khi ngồi nói chuyện với Nhẫn mà trong nhà có nhiều đôi mắt tò mò trông chừng hành động và cử chỉ của mình. Cuối cùng Lựu lên tiếng trước bằng câu hỏi.
- Ba má với anh Hiển nhắc anh Nhẫn hoài…
Nhẫn cười gật đầu đốt điếu thuốc. Hít hơi dài nhả khói ra từ từ, Nhẫn lên tiếng. Giọng của anh khàn và trầm.
- Lần tới, nếu được đi phép một tuần anh sẽ ra thăm ba má Lựu. Lần này đi phép có ba ngày nên anh dành hết cho Lựu…
Ngước mặt lên nhìn Nhẫn, Lựu cười cất giọng nũng nịu.
- Anh chỉ dành cho Lựu có một ngày… ơ… chưa được một ngày nữa…
Tuy nói như vậy song Lựu cũng biết một ngày mà Nhẫn dành cho mình quí giá vô cùng.
- Nói gì thì nói chứ Lựu cũng cám ơn anh…
Cười hì hì Nhẫn chồm người qua thì thầm cái gì mà Lựu lắc lắc đầu, mắt liếc nhanh vào trong nhà mà miệng kêu lên nho nhỏ.
- Hổng được đâu… Dì năm thấy dì năm rầy…
- Dì năm làm sao thấy được… Nghen… nhớ muốn chết…
Im lặng thật lâu rồi cuối cùng Lựu thì thào.
- Một lần thôi nghen…
- Ừ… một lần thôi anh hứa…
- Tự nhiên sao đòi hun người ta… kỳ quá…
Nhẫn im lặng không nói gì. Lựu ngước lên cười. Nhẫn thấy ánh mắt cô long lanh.
- Mà anh hun chỗ nào… Lựu đâu có biết hun… mắc cỡ lắm…
Nhẫn cười thì thầm.
- Mắc cỡ thì Lựu nhắm mắt lại đi…
Nghe lời Lựu nhắm mắt lại. Vì thế mà cô không thấy được Nhẫn làm cái gì. Cô chỉ biết có đôi môi mềm ấm, hơi có mùi thuốc lá cạ lên làn môi của mình và ấn mạnh vào làm cho cô ngạt thở phải hé môi ra và cái chót lưỡi trơn trợt của ông lính theo đó mà chui vào miệng cô. Cái lưỡi cọ quậy tạo thành cảm xúc kỳ kỳ khó diễn tả mà sau này suốt cuộc đời cô cũng không bao giờ có lại được. Cảm xúc càng lúc càng mạnh lên khiến cho thân thể cô run rẩy và miệng ư ư thành tiếng nho nhỏ. Lát sau cô thở hắt ra hơi dài nhẹ nhỏm ít mà luyến tiếc nhiều vì cái lưỡi rời khỏi miệng của mình. Nhẫn mỉm cười khi thấy Lựu hai mắt nhắm hờ, miệng vẫn còn he hé mở như chờ, như đợi điều gì.
- Anh ơi…
Lựu thì thầm khi biết làn môi nóng ấm hôn lên má của mình. Mở mắt ra cô thấy một nụ cười lặng lẽ trong ánh trăng bàng bạc chảy trên vai áo trận. Nụ cười có chút dịu dàng, chút say đắm, chút âu yếm như tan vào trong tiếng đọc thơ của cô và ông lính ngày nào đó ở An Thới. ''… Mười năm trước em còn đi học… Áo tím điểm tô đời nữ sinh… Hoa trắng cài duyên trên áo tím… Em còn nguyên vẹn tuổi băng trinh… Thuở ấy anh hiền và nhát quá… Nép mình bên gác thánh lầu chuông… Để nghe khe khẽ lời em nguyện…Thơ thẩn chờ em trước thánh đường…''