Số lần đọc/download: 2792 / 4
Cập nhật: 2015-11-21 22:20:10 +0700
Chương 8
Đ
êm mừng thọ của ông nội diễn ra vượt xa những điều Mỹ Trang hình dung- xa hoa, trang nghiêm và quá sức đông đúc- khiến cô phát ngốt!
Trong lúc Khả Mi lượn qua lượn lại như cánh bướm để phụ giúp việc tiếp đón khách khứa thì Mỹ Trang chỉ đủ can đảm đứng ở tiền sảnh để chờ ai đưa quà thì cúi đầu cám ơn và nói hai chữ: " Mời vào" là hết!
Cô nhìn Khả Mi đầy ganh tị. Cô nàng em họ này quả là người thượng lưu thứ thiệt! Phong cách lịch thiệp, điệu bộ yểu điệu tha thướt như múa như không phải đi, cho dù cố đến cả đời thì Mỹ Trang cũng không sao bắt chước nỗi. Cả cái tên của cô ta nghe cũng sang cả vô cùng!
Vậy mà không hiểu sao Khả Mi lại tỏ ra không ưa cô mới lạ chứ!
Đang suy nghĩ vẫn vơ, Mỹ Trang chợt giật bắn mình bởi có tiếng cô Út ngay bên tai:
- Ông nội kêu con kìa.
Mỹ Trang lật đật đi vào trong gian sảnh của biệt thự- nơi đặt khoảng hai chục bàn tiệc mời khách-.
Đến sau lưng ông Luân Thành, cô nói to:
- Nội kêu con hả nội?
Đang nói chuyện với một ông khách trung niên khoảng tầm năm mươi, ông Thành giật mình quay lại rồi cười cởi mở, cất tiếng giới thiệu:
- Đây là Lê Sinh- bạn thân của ba con -. Chào bác đi con.
Mỹ Trang chào xong thì ông Lê Sinh đã sởi lởi khen ngợi:
- Bác vừa nghe ông nội cháu kể về quán trà " Bốn mùa" và khả năng kinh doanh của cháu. Vừa xinh đẹp, vừa giỏi giang, ông nội cháu hãnh diện về cháu lắm đó.
Mỹ Trang bẽn lẽn đáp:
- Cám ơn bác quá khen.
Nói vậy nhưng nhìn thái độ của ông nội thì cô cũng biết đây không phải là câu nói lấy lòng. Đúng là cô đã làm ông ( và cả nhà họ Kim) nở mày nở mặt vì biết lo làm ăn cho tiền bạc sinh sôi chứ không phải chỉ ngồi một chỗ hưởng thụ số của cải trên trời rơi xuống.
Ông Luân Thành ra hiệu cho cháu rút lui rồi tiếp tục câu chuyện với ông Lê Sinh:
- Công ty vận chuyển tàu biển của cháu lúc này làm ăn tốt lắm phải không?
Ông Lê Sinh khiêm tốn đáp:
- Tính cạnh tranh trên thương trường càng ngày càng gay gắt. Tồn tại được đã là một điều đáng mừng rồi, cháu không dám tự khoe rằng mình giỏi.
Ông Thành khen ngợi:
- Được như cháu phỏng có mấy người? Như bác bây giờ chỉ ngồi một chỗ xài tiền chứ đâu còn sức vùng vẫy nữa.
Ông Lê Sinh phản đối:
- Tên tuổi của bác vẫn sáng chói trong giới tài chính. Nếu không nhờ uy tín của bác thì dễ gì ngân hàng Kim Luân vững như bàn thạch như hiện tại?
Cười một tràng dài tỏ ý rất hài lòng trước lời đánh giá đầy nễ trọng của người đang đối thoại, ông Kim Luân Thành chuyển đề tài để khỏi sa đà vào việc tán tụng cá nhân:
- Thằng cháu Khắc Ninh lúc này ra sao? Đã lâu rồi, bác không thấy nó qua đây chơi.
Dù rất biết giữ sự khiêm tốn nhưng ông Lê Sinh không giấu được vẻ tự hào khi nhắc đến con mình:
- Tốt nghiệp đại học hàng hải xong, Khắc Ninh qua Úc học thêm hai năm nữa để thật vững kiên thức điều khiển các loại tàu trọng tải lớn. Nó vừa về Việt nam khoảng một tuần lễ. Để ngày mai cháu kêu nó qua chào bác.
Ông Thành xua tay:
- Thôi khỏi, cứ để nó nghỉ ngơi cho thật khỏe, không vội vàng gì đâu.
Ông Lê Sinh cười ý nhị:
- Khắc Ninh cũng nôn nóng được gặp lại mọi người trong gia đình mình lắm. Hồi nhỏ, khi cháu đi tàu thì nó ở biệt thự này thường xuyên vì mẹ bận bịu ở bệnh viện, riết rồi coi đây như nhà mình vậy đó.
Ông Thành gật gù, tán đồng:
- Phải, phải. Lúc đó nó thân với Khả Mi lắm, người ngoài trông thấy cứ tưởng tụi nó là anh em ruột.
Đứng cách đó không xa, Mỹ Trang nghe hết cuộc trao đổi giữa hai người và sinh lòng háo hức muốn thấy mặt anh chàng nọ cho biết.
Trong lúc cô ngẫm nghĩ thì ông Thành vụt nảy ra ý kiến, bảo ông Lê Sinh:
- Sẵn buổi tiệc có đông đủ mọi người như vầy, cháu gọi điện cho Khắc Ninh nói bác muốn nó có mặt cho vui.
Ông Lê Sinh vâng dạ, lập tức làm theo lời.
Đã đến giờ nhập tiệc, cả khách lẫn chủ đều lục tục ngồi vào bàn. Ông Luân Thành nói vài câu cám ơn mọi người rồi mời tất cả cầm đũa.
Mỹ Trang mới gắp được vài miếng đồ nguội thì bất thình lình Khả Mi đụng mạnh vào khuỷu tay cô khiến thức ăn văng tung tóe xuống đất. Giận đỏ mặt nhưng bắt gặp ánh mắt khuyên lơn của cô Út Hạnh, cô dằn xuống và cất tiếng nói thật tự nhiên:
- Thịt còn sống nên biết bay!
Anh Vũ lập tức gắp miếng chả bỏ vào chén cô, khuyên nhủ:
- Kềm đũa cho chắc thì có cánh cũng không bay được.
Rõ ràng là Khả Mi rất tức tối trước cử chỉ " nối giáo cho giặc" của ông anh họ nhưng không làm gì được. "Giận cá chém thớt", cô nàng bắt đầu phàn nàn, chê bai:
- Nấu nướng gì mà nuốt không vô chút nào.
Bà Phú thật thà nêu ý kiến:
- Đâu có. Má thấy ngon lắm mà.
Thấy không ai hưởng ứng hành vi của mình, Khả Mi xụ mặt nhá nhá thức ăn chứ không nói thêm tiếng nào nữa.
Bàn tiệc vì thế mà kém vui, không khí chỉ sinh động lên khi một chàng trai cao to, bảnh bao đột ngột bước đến gần, cất giọng vui tươi chào hỏi khắp lượt:
- Xin chào mọi người. Nhập tiệc trễ có bị phạt không vậy?
Khả Mi hân hoan reo lên đầu tiên:
- Anh Khắc Ninh! Lâu quá mới gặp, tưởng anh theo " thuyền viễn xứ" rồi chứ.
Khắc Ninh cười nhẹ, hóm hỉnh thốt:
- Thuyền nào thì cũng phải có bến đỗ. Anh sợ làm kẻ tha hương lắm.
Ông Phú vồn vã kéo ghế cho chàng trai ngồi xuống cạnh mình, ân cần hỏi han:
- Đã thay ba điều khiển công ty được chưa cháu? Hay còn muốn vẫy vùng sông nước?
Khắc Ninh nhỏ nhẹ trả lời:
- Còn tùy ba cháu sắp xếp, thưa chú.
Cô Út Hạnh cũng tỏ ra thân thiết, khen ngợi chàng thanh niên:
- Lên bờ, xuống nước gì cũng thành thạo- còn ai hơn cháu nữa-? Anh Lê Sinh có phước quá!
Với những câu hỏi han như thế của mọi người giành cho nhau, Mỹ Trang hiểu được mức độ thân tình của chàng trai nọ với gia đình, chứng tỏ câu nói ban nãy của ông Lê Sinh là sự thật chứ không phải lấy lòng. Chỉ có cô là bỡ ngỡ!
À quên, còn chàng Anh Vũ " sọc dưa" nữa chứ!
Từ lúc Khắc Ninh xuất hiện đến giờ, Anh Vũ như bị thụt lưỡi, cứ lẵng lặng gắp, nhai, chẳng nói gì đến ai hết. Mà mọi người bận tíu tít hỏi han vị khách quí nên cũng chẳng ai để tâm đến thái độ của chàng ta làm gì.
Hàn huyên với mọi người một lúc lâu, Khắc Ninh mới nhìn đến hai kẻ lạc lõng nọ, tươi cười hỏi han:
- Tôi sơ ý quá, không chào các bạn. Vũ vẫn khỏe chứ? Còn đây là con gái bác Đạt phải không?
Anh Vũ đáp cộc lốc:
- Còn ngồi đây là chưa chết.
Vẫn bình thản trước thái độ sinh sự của Anh Vũ, Khắc Ninh nhìn Mỹ Trang, ân cần hỏi:
- Em là Mỹ Trang phải không? Anh đã được nghe kể về em khá nhiều rồi. Rất vui được làm quen.
Có rất nhiều lời muốn thốt ra nhưng không hiểu sao lưỡi Mỹ Trang bỗng líu lại, cô cố sửa nụ cười sao cho dễ coi nhất, ngô nghê đáp:
- Tôi cũng vậy.
Thức ăn cứ nối tiếp dọn lên bàn, mọi người tạm ngưng trò chuyện ( và khích bác nhau) để cùng bồi bổ cho cái bao tử.
Kết thúc bữa tiệc, dàn nhạc sống vẫn tấu những khúc nhạc êm dịu suốt từ đầu đến giờ bắt đầu chuyển sang tiết tấu rộn rịp hơn. Đã thành lệ, bàn ghế mau chóng được dẹp gọn để khoảng trống tạo thành sàn nhảy.
Mọi người lần lượt tiến ra, lướt êm theo điệu boston trữ tình.
Khắc Ninh nhìn hai cô gái ngồi cùng bàn rồi lắc đầu tỏ ra khó xử:
- Thật xui xẻo cho tôi khi đứng trước sự chọn lựa đầy khó khăn này! Biết mời ai đây?
Tim đập thình thịch, Mỹ Trang vội cúi mặt xuống tránh né, thầm cầu khấn để anh đừng chọn mình.
Thế nhưng giọng Khả Mi đã vang lên ngọt ngào đến nhức xương:
- Em với anh đâu xa lạ gì mà khách khí? Để anh Vũ làm bạn nhảy của em được rồi, giành phần galant với chị họ em cho anh đó.
Thoạt nghe thì Mỹ Trang khá ngỡ ngàng vì lòng tốt bất ngờ của cô em họ nhưng khi nhìn vào cặp mắt đang lóng lánh sự hả hê đầy thâm hiểm thì cô chợt hiểu ra ý đồ đen tối của Khả Mi: Cô nàng muốn bêu xấu cô trước mặt mọi người đây mà!
Không chần chừ, cô đưa tay cho Khắc Ninh trước sự ngỡ ngàng của mọi người.
Dứt một bài, Khắc Ninh đưa cô về chỗ rồi quay sang mời Khả Mi.
Anh Vũ vẫn đứng khoanh tay, dựa lưng vào tường với vẻ thờ ơ, lúc này mới lên tiếng:
- Thỏa mãn lòng tự ái rồi chứ?
Mỹ Trang nhìn anh, hỏi ngược lại:
- Học trò không làm thầy mất mặt chứ?
Anh Vũ lạnh nhạt đáp:
- Hay dỡ tùy bản lãnh của cô thôi, ăn nhằm gì đến tôi.
Nói xong, anh lững thững bỏ ra ngoài.
Mỹ Trang ngơ ngác nhìn theo.
Dù vậy, cô cũng không có nhiều thời gian để suy nghĩ hay thắc mắc vì số người đến mời cô ra sàn nhảy cứ tăng lên không ngừng. Cô nhảy đến mệt nhoài dưới ánh mắt tròn xoe đến đổ lửa của Khả Mi.
ØË×
Đấm tay lên gối, Khả Mi hằn học rít lên:
- Thật không hiểu nỗi, phép thần tiên nào đã biến một kẻ quê mùa như thế trở nên sáng chói trong buổi party vậy chứ? Muốn cho cô ả một đòn sát ván, không dè lại là đòn bẩy nâng cao thêm lên!
Người được cô tin cậy chia sẻ tâm sự chính là Phi Yến- cô gia sư dạy tiếng Hàn theo ý ông Phú-. Nghe xong câu chuyện, Phi Yến kiếm lời an ủi:
- Lâu lâu mới có một dịp tụ họp đông người như vậy chứ có thường xuyên đâu mà em lo. Ấn tượng về cô ta chẳng lâu bền đến mức ai ai cũng phải nhớ, về đến nhà là quên ngay cho coi.
Khả Mi buộc miệng thốt lên:
- Quan trọng là anh Ninh chứ không phải ai khác!
Nói dứt lời, cô vụt đỏ mặt, giơ tay che miệng.
Cử chỉ đó khiến Phi Yến mau chóng hiểu ngay sự tình và cũng khôn khéo làm như không biết gì hết để tránh những cơn thịnh nộ vô cớ của kẻ lắm tiền. Cô nhìn vào sách, cao giọng bảo Khả Mi:
- Em đọc lại theo tôi nhé.
Khả Mi lập lại như cái máy nhưng không nhồi nhét được chữ nào vào đầu bởi tâm trí vẫn còn lẫn quẫn hình ảnh Khắc Ninh và Mỹ Trang tay trong tay tình tứ bước theo điệu nhạc vào tối qua.
Rồi thì cực hình cũng kết thúc khi cô giáo ra về, Khả Mi thơ thẩn đi xuống vườn và mắt vụt bừng sáng vì mừng rỡ khi thấy Khắc Ninh chạy chiếc Dylan vào sân. Cố ghìm chân để khỏi chạy ào ra đón anh nhưng Khả Mi cũng đi mấy bước để chứng tỏ cho chàng trai thấy thái độ hiếu khách của mình.
Thật đẹp trai trong chiếc quần jean xanh và chiếc áo polo xám nhạt, Khắc Ninh thân mật cất tiếng hỏi Khả Mi:
- Hôm nay chủ nhật mà em không đi chơi đâu à?
Khả Mi lắc đầu ra vẻ thơ ngây:
- Em chỉ quanh quẫn trong nhà chứ có biết gì ngoài đường mà đi?
Khắc Ninh cởi mở thốt lên:
- Phải đi cho biết đó biết đây để mở rộng tầm mắt chứ. Em thấy Mỹ Trang xông xáo ghê chưa?
Khả Mi hờn dỗi:
- Anh tới chơi với em hay tới để khen ngợi chị ta vậy?
Khắc Ninh vô tư đáp:
- Anh tới thăm ông nội với cả nhà chứ không riêng gì ai. Về Mỹ Trang thì nghĩ sao anh nói vậy, góp ý để em thay đổi theo chiều hướng tốt hơn đâu phải là cái tội mà em giận hờn?
Anh nói quá hữu lý làm sao Khả Mi dám mặt nặng mày nhẹ để biểu lộ mình là kẻ nhỏ mọn. Vì thế, dù lòng đắng chát nhưng miệng vẫn phải tươi cười:
- Tính cách mỗi người mỗi khác. Em không năng nỗ như chị Trang được đâu.
Khắc Ninh dịu ngọt đáp:
- Dĩ nhiên là thế. Anh cũng chưa hình dung được cảnh em gân cổ lên để hét lác nhân viên như thế nào đâu.
Lườm anh một cái thật dài rồi Khả Mi bật cười. Khắc Ninh cũng cười theo.
Hai người sóng đôi đi vào nhà để Khắc Ninh lên chào ông Thành.
Chú Thắng đang đánh cờ với cha vợ ở phòng ông. Thấy có khách, chú xếp bàn cờ lại, bảo ông:
- Ván này tạm huề, chừng nào rảnh con sẽ hầu ba tiếp.
Ông thành gật đầu, vui vẻ gọi Khắc Ninh ngồi xuống bên cạnh rồi ân cần hỏi về quá trình du học của anh.
Chú Thắng thân mật góp chuyện vì chú cũng có thời gian du học.
Câu chuyện kéo dài gần một tiếng đồng hồ thì cô Út Hạnh đi vào, gọi chồng:
- Mình đi được chưa anh?
Khắc Ninh lên tiếng hỏi:
- Cô chú định đi đâu vậy?
Cô Hạnh tươi cười:
- Tính cho tụi nhỏ ra Bình Quới chơi.
Khắc Ninh hăng hái đề nghị:
- Cho cháu theo với. Từ hôm về nước đến giờ, cháu chưa có dịp đi chơi xa.
Cô Hạnh nhìn chàng trai, đề nghị:
- Vậy rủ mấy đứa nhà này đi chung một đoàn cho vui. Chiếc Inova chất một tiểu đội là vừa khít.
Chú Thắng gật đầu:
- Để anh cầm lái cho.
Cô Hạnh nhanh nhẩu quay đi sau khi phân công cho hai người đàn ông:
- Anh với Khắc Ninh đem xe ra, chất đồ đạc lên đi, em chuẩn bị xong hết rồi. Giờ chỉ lên gọi các cô nương tham dự thôi.
Xe pháo vừa xong thì đoàn phụ nữ lục tục xuống tới, còn đám đại biểu tí hon thì miễn bàn- chưa kịp ra lệnh thì tất cả đã leo hết lên xe rồi-.
Chẳng hiểu có phải là sự cố tình hay không mà hai cô gái lại mặc hai tông màu đối chọi nhau: Mỹ Trang mặc quần lững màu trắng, áo thun cam; còn Khả Mi thì áo kiểu màu xanh đọt chuối, quần kaki nâu.
Dù không cố ý so sánh nhưng Khắc Ninh vẫn phải ngẫn người ngắm hai đóa hoa biết nói trước mặt mình để thầm kêu lên: " Mỗi người mỗi vẻ, mười phân vẹn mười" ( Kiều).
Cô Hạnh giục:
- Khởi hành đi. Chín giờ rồi đó.
ØË×
Bọn nhóc tha hồ chạy nhảy, hò hét, chợi đủ trò với nhau. Cô dượng Út thì vào Hội quán nghe nhạc Trịnh, còn đám thanh thiếu nữ kéo nhau ra khu tái hiện cảnh thôn quê để câu cá, thử tráng bánh, làm kẹo,…
Khả Mi chui vào chỉ vài phút chạy ra, cầm khăn thấm mồ hôi tới tấp, thở ra:
- Chịu thua! Nóng điên người.
Khắc Ninh kiên trì hơn một chút rồi cũng đầu hàng khi làm hư mẻ bánh.
Chỉ có Mỹ Trang là trụ đến cùng. Cô hớn hở khoe với các bạn đồng hành tác phẩm của mình và được Khắc Ninh khen ngợi thật lòng:
- Em khéo tay ghê!
Khả Mi nói giọng chẳng hiểu tán thưởng hay chê bai:
- Nghề của nàng mà!
Mỹ Trang không quan tâm. Cô đang rất phấn khích vì được trở lại môi trường quen thuộc của mình, không bị gò bó bởi những qui tắc khắc khe của giai ấp trưởng giả. Đứng giữa thiên nhiên, cô có cảm giác tự do như chim trời, cá nước vậy!
Có lẽ rất thông cảm với tâm trạng hiện thời của Mỹ Trang nên Khắc Ninh chỉ cười cười cho qua chuyện rồi rủ rê hai cô:
- Mình qua bên kia hái trái cây ăn đi. Lát đem về cho tụi nhỏ, chắc tụi nó khoái lắm.
Mỹ Trang nồng nhiệt hưởng ứng. Cô xăng xái men cầu khỉ qua trước tiên. Ngoảnh nhìn lại thì thấy Khắc Ninh đang thận trọng dìu Khả Mi từng bước một-mặt cô nàng xanh dờn-.
Cảm thấy tức cười trước vẻ khổ sở của cô tiểu thư kiêu kỳ nhưng ngay sau đó, Mỹ Trang tự mắng mình: " Nó là em họ của mày mà! Tại sao lại vui thích trước nổi khốn khổ của người khác được chứ?"
Ngay lập tức, cô chạy đến gần, giơ tay toan đỡ Khả Mi qua nhưng cô nàng đã gạt đi, nói trỏng:
- Có anh Ninh rồi!
" Thì thôi!", Mỹ Trang rụt tay lại, ngồi xuống tảng đá chờ hai người.
Đứng dưới gốc cây, ngữa cổ nhìn lên cao, Khắc Ninh thè lưỡi:
- Leo cột buồm thì anh quen rồi nhưng mấy cây này sợ kiến cắn, buông tay là u đầu liền.
Khả Mi phát biểu ý kiến:
- Muốn ăn trái cây thì ra chợ mua. Tội gì mà chịu cực khổ chứ.
Khắc Ninh cười nhẹ:
- Được hưởng thành quả do chính tay mình tạo ra vẫn vui hơn chứ em.
Về điểm này thì Mỹ Trang hoàn toàn đồng ý với anh. Cô ước lượng độ cao của cây và vị trí của chùm nhãn rồi nhanh nhẹn cởi giày, thoăn thoắt leo lên cây trước ánh mắt ngỡ ngàng của Khắc Ninh và sự ganh tức của Khả Mi.
Chùm nhãn ngon lành mọng nước được mang xuống đất không quá năm phút sau đó.
Khắc Ninh trách nhẹ:
- Chuyện này lẽ ra phải để anh làm mới đúng. Sao em lại giành chứ?
Phủi tay cho sạch, Mỹ Trang cười xòa:
- Ngứa nghề, chịu không được.
Khả Mi kín đáo bĩu môi.
Khắc Ninh nhìn đồng hồ rồi bảo hai cô gái:
- Mình về hội quán đi. Tới giờ ăn trưa rồi.
ØË×
Vẫn đông khách như mọi khi ( và có phần đông hơn ngày thường vì là tối chủ nhật), quán trà sữa đón Mỹ Trang với tín hiệu vui như thế khiến cô hởi lòng hởi dạ, phân phát nụ cười rạng rỡ cho hết thảy mọi người - kể cả Anh Vũ-.
Linh báo cáo với cô:
- Doanh thu tháng này rất khá, nhiều hơn tháng trước. Cứ đà này, chẳng bao lâu nữa mình sẽ mở chi nhánh 2.
Mỹ Trang lắc đầu:
- Đừng nóng vội. Cứ tập trung làm cho tốt một chỗ đã. Chia người ra, manh múm sợ khó đạt hiệu quả lắm.
Linh cười ranh mãnh:
- Đám lâu la tụi em thì dư người cho chị sai rồi, chỉ sợ thiếu " người ấy" thôi.
Mỹ Trang mắm môi, giơ tay dọa đánh:
- Muốn ám chỉ gì hả con yêu quái kia?
Linh né đầu, cười khúc khích:
- Thì " ba quân dễ kiếm, tướng giỏi khó tìm". Sợ không ai có tài như Vũ sư phụ thôi!
Mỹ Trang trừng mắt:
- Sư phụ gì ở đây?
Linh cười to hơn:
- Em đâu biết. Thấy ảnh giỏi thì tôn làm sư phụ. " Một ngày cũng thầy…" mà chị.Chỉ sợ ảnh không chịu nhận tụi em làm học trò vì học dốt quá, dễ làm mất mặt thầy lắm.
Vừa nói, cô nàng vừa nháy mắt đầy tinh quái.
Mỹ Trang rên thầm trong bụng. Thì ra những lời cô òn ĩ hôm trước với Anh Vũ đã lọt vô tai đám tiểu yêu này rồi! Chẳng hiểu tụi nó còn biết thêm gì nữa không?
Cô nghiêm mặt, cao giọng răn đe:
- Tâng bốc quá, coi chừng họ lên mây xanh mà ngồi đó, biết chưa?
Thấy vẻ mặt hình sự của cô, Linh le lưỡi rồi rút lui có thứ tự.
Bỗng dưng mà Mỹ Trang thấy ghét cay ghét đắng Anh Vũ.
Hắn có tài ba gì mà chinh phục cảm tình đám đệ tử vốn tuân phục cô sát ván nhanh đến vậy? Chỉ mới cộng sự với nhau hơn ba tháng thôi mà.
Ăn nói thì lấc cấc, mặt mũi khó ưa, lại chẳng hề biết lịch sự với phái nữ là gì. So với Khắc Ninh, thật không bằng một góc!
Nghĩ đến Khắc Ninh, Mỹ Trang tủm tỉm cười một mình.
Buổi dã ngoại ban sáng đã đem đến cho cô một ấn tượng khó quên. Khắc Ninh đối xử với cô rất chu đáo và thân thiết, bất chấp sự hờn dỗi của Khả Mi.
Rõ ràng anh rất xem trọng cô, không quan tâm đến hoàn cảnh xuất thân hơi rắc rối của cô chút nào. Ở bên Khắc Ninh, Mỹ Trang có cảm giác mình là một nàng công chúa, còn với Anh Vũ thì cô y như cô bé Da Lừa, cứ phải căng thẳng đối đầu với những lời giễu cợt tai quái của anh ta.
Đi một vòng từ trước ra sau kiểm tra mọi thứ. Thấy đã hoàn hảo, Mỹ Trang vòng lên quầy thu ngân, ngồi coi cô bé Tiên làm việc.
Cô rất cảm ơn Bề Trên đã cho cô đội ngũ cộng sự trung thành và rất năng nổ như thế này. Nếu không có họ thì quán trà sữa chẳng thể nào có được thành quả tốt đẹp như ngày hôm nay. Cuối tháng này sẽ tăng lương cho toàn thể nhân viên mới được!
Nghĩ đến đây, Mỹ Trang chợt bối rối khựng lại, không biết sẽ đưa Anh Vũ vào diện nào để trả lương cho hợp lý.
Là nhân viên thì chắn chắc chàng ta sẽ không đồng ý, còn với danh nghĩa cộng tác viên thì bao la quá, tính sao cho đôi bên đều hài lòng đây?
Còn đang băn khoăn suy tính thì Anh Vũ đã rời dàn máy bước đến chỗ cô sau khi giao cho Hoặc ngồi coi chừng.
Ngước nhìn anh, Mỹ Trang ngập ngừng hỏi:
- Anh muốn nói chuyện với tôi à?
Anh Vũ cười nửa miệng:
- Thỉnh thoảng bà chủ với nhân viên cũng nên có sự giao lưu để thắt chặt quan hệ chứ.
Nghe như một lời trách móc, Mỹ Trang ngượng ngùng chống chế:
- Tại anh ngồi suốt ở góc đó nên ít ai dám quấy rầy.
Nhìn sâu vào mắt cô, Anh Vũ chầm chậm hỏi:
- Vậy những lúc khác thì sao? Ở nhà, Trang cũng đâu nói nhiều hơn với tôi chút nào.
Mỹ Trang sượng trân. Bị nói trúng tim đen chẳng phải là điều hay hớm gì. Đã không có thiện cảm, dĩ nhiên là không thích tiếp xúc rồi. Nhưng đó là chuyện lúc trước, còn hiện tại đã là cộng sự với nhau ( và phải nói rằng đang rất cần anh ta nữa là khác) mà cứ dững dưng như người xa lạ thì rõ ràng phần phải không thuộc về cô rồi.
Một trong những tính tốt của Mỹ Trang là thẳng thắn. Cô sẵn lòng nhìn nhận sai lầm mà không hề đắn đo, tìm cách chạy tội. Do đó, cô nhìn kẻ đang đối thoại, nói giọng biết lỗi:
- Anh thông cảm. Tôi vô tâm lắm.
Anh Vũ khẽ nhếch mép:
- Tôi muốn góp ý để Trang hoàn thiện hơn vai trò lãnh đạo của mình chứ không có ý đòi hỏi riêng sự ưu đãi nào cho bản thân. Trang đừng hiểu lầm thiện ý của tôi.
Mới cởi mở được một chút thì hắn đã ngáng ngang họng cô rồi! Mỹ Trang cắn chặt môi để khỏi ném ra những lời chua cay. Cô nghe giọng mình thật khô khan khi trao đổi với gã thanh niên:
- Tôi định bàn với anh về việc hợp tác của đôi bên. Anh có ý định làm việc lâu dài ở đây không?
Anh Vũ đáp với vẻ tỉnh khô như thường lệ:
- Tôi đã nói là không thích bất kỳ sự ràng buộc nào hết. Hợp thì làm, lúc nào chán thì ra đi.
Mỹ Trang cau mày:
- Nói như vậy không được. Anh phải có thái độ dứt khoát để tôi còn sắp xếp nhân sự chứ.
Anh Vũ lặng lẽ nhìn cô một lúc lâu rồi đột ngột trả lời:
- Cứ coi như không có tôi trong biên chế của quán đi. Tôi hỗ trợ Trang trong thời gian đầu với tư cách bạn bè. Khi ổn định công việc thì tôi sẽ chấm dứt việc cộng tác.
Dù đã biết tính ngông của anh chàng nhưng Mỹ Trang cũng bị hẫng với câu trả lời đó. Không tự chủ được, cô kêu lên:
- Ở đây có gì khiến anh không vừa ý? Cuối tháng này, tôi sẽ tăng lương cho toàn bộ nhân viên. Anh cứ nêu mức lương, tôi sẵn sàng đáp ứng.
Anh Vũ lạnh nhạt trả lời trước khi quay lưng trở về chỗ của mình bên dàn máy:
- Nếu xem trọng đồng tiền thì tôi đã theo dượng Phú vào ngân hàng làm việc rồi.
Hai tay vỗ vào má, Mỹ Trang hoang mang tự hỏi mình đã làm gì khiến anh ta phật lòng nhưng không thể nào nghĩ ra lời giải đáp.