Đôi khi cố gắng hết sức cũng chưa đủ, mà còn phải làm những gì cần làm.

Sir Winston Churchill

 
 
 
 
 
Tác giả: Marc Levy
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Yen Nguyen
Upload bìa: Yen Nguyen
Số chương: 13
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 9
Cập nhật: 2023-06-18 15:52:39 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 7
gatha tỉnh dậy cùng những tia sáng đầu tiên trong ngày. Bà yên lặng mặc quần áo, cất dọn đồ đạc, khi nghe thấy những giọng nói vọng qua sàn, bà đi xuống tầng một. John đang đốt lửa trong lò sưởi phòng khách.
- Dậy rồi ư? Chị dậy sớm quá đấy.
Vấn đề quan điểm thôi, ở trong tù, người ta đập cửa phòng giam từ 5h30, Agatha tự nhủ, nhưng giữ suy nghĩ đó cho mình.
- Chị vào phòng ăn đi, vợ tôi về rồi, tôi sẽ báo cô ấy. Cà phê hay trà nhỉ?
- Anh làm ơn cho cà phê, Agatha đáp lời.
- Cháu chị còn ngủ à?
- Vâng, con bé cần được nghỉ ngơi.
Trong khi John đi vào bếp, Agatha ra ngồi ở bàn.
Chẳng bao lâu sau, bà chủ nhà xuất hiện, mang theo khay đựng đồ ăn sáng.
- John nói rằng mọi người đã có một buổi tối vui vẻ, xin lỗi vì tôi vắng mặt. Chị muốn trứng, bánh rán hay bánh mì? bà chủ nhà đề nghị trước khi ngẩng mặt lên.
- Cái gì đơn giản nhất với anh chị là được, Agatha lạnh lùng trả lời.
Lucy đứng sững với khay cà phê trên tay, chịu đựng ánh mắt Agatha.
John tiến đến sau lưng vợ.
- Em đừng đứng ngây ra thế, phục vụ quý bà đi thôi.
Lucy nghe lời. Bà đặt khay xuống, bày cốc và rót cà phê.
- Chị không phiền nếu vợ tôi ngồi cùng chứ? ông vừa nói vừa mời Lucy ngồi.
- Hoàn toàn không.
- Tôi trở lại bếp đây, chị muốn dùng gì?
- Trứng chưng, vì tối qua tôi chưa thử, và bánh mì nướng nếu không quá phiền anh, Agatha trả lời.
John đi ra, để lại hai người phụ nữ đối mặt nhau.
- Cô làm gì ở đây thế? Lucy thì thầm.
- Thật buồn cười, hôm qua Brian có vẻ vui mừng chẳng kém gì cô khi thấy tôi sáng nay. Thực tế thì không, nói thẳng ra là chẳng buồn cười tí nào.
- Tất nhiên là tôi vui khi gặp cô, Hanna. Tôi chỉ ngạc nhiên thôi mà.
- Vui ư? Cuộc sống của cô cũng vui chứ? Agatha hỏi.
- Chúng tôi tạm xoay xở được. Như cô thấy đấy, không giàu sang gì, cuối tháng cũng khó khăn, nhất là vào mùa đông, âu cũng là một cuộc chiến hằng ngày, nhưng chúng tôi cũng cân bằng được.
- Chắc chắn là êm ái hơn nhiều so với những nơi tôi ở suốt ba mươi năm qua. Cô không thể hình dung Bedford Hills4[1] thiếu thốn đến thế nào đâu.
Lucy nhìn xuống.
- Cô có nói chuyện với John không? bà vừa vặn ngón tay vừa hỏi.
- Về cái gì cơ?
- Về chúng ta.
- Cô lo à?
- Anh ấy không biết gì chuyện của chúng ta, chúng tôi gặp nhau mười năm trước, tôi chưa bao giờ nói chuyện này với anh ấy.
- Tôi hiểu, Agatha trả lời. Rất có thể anh ta sẽ quá sốc nếu biết vợ mình có lương tâm vấy máu.
- Nếu cô muốn tống tiền, tôi không có tiền, nhìn quanh mà xem.
- Lucy, cô coi tôi là ai vậy?
- Vậy cô muốn gì?
- Thăm một người bạn tôi từng chia sẻ những tháng ngày nhiệt huyết nhất của tuổi trẻ, lý do đó không đủ với cô ư? Liệu có ai đó trong hội mở rộng vòng tay với tôi, quan tâm một chút tới tôi hoặc ân hận vì những gì đã xảy ra? Dù gì người đó cũng không phải là cô, nếu không, cô đã tới thăm tôi... Nhưng, hãy yên tâm, cũng chẳng có ai trong hội tới thăm tôi cả.
- Vì người đầu tiên tới thăm cô sẽ bị bắt ngay tại phòng thăm thân, cô biết thế mà. Nhưng tôi vẫn hỏi thăm tin tức của cô, và cũng từng gửi đồ cho cô.
- Năm năm đầu tiên, mỗi năm một lần vào dịp Giáng sinh.
- Sau đó tôi không thể làm thế nữa, Hanna, sẽ quá nguy hiểm. Nếu cô cần hỗ trợ gì đó để bắt đầu lại cuộc sống dù không giàu, tôi vẫn có thể...
- Thứ duy nhất tôi cần là cuốn sổ của chị tôi, đứa nó cho tôi và tôi sẽ ra khỏi nhà cô nhanh như khi tới đây.
- Tôi hoàn toàn không hiểu cô nói gì.
- Chị ấy viết cho tôi đúng một lần, một tháng sau khi bản án của tôi nặng thêm, để thông báo cho tôi biết chị ấy đã viết toàn bộ sự thật trong một cuốn sổ. Vài trang viết tay với chữ ký của chị, kể lại toàn bộ sự thật. Trong thư, chị nói đã gửi cuốn sổ cho một người trong nhóm, mà không nói là ai. Chắc để lính gác vẫn đọc thư trước khi chuyển cho tù nhân không thể biết được người cầm cuốn sổ là ai, hoặc để ngăn tôi muốn thoát khỏi cái nhà tù hũ nút, và trong cả hai trường hợp, cũng là để bảo vệ bản thân chị ấy. chị làm như vậy phòng trường hợp có chuyện gì xảy ra với mình. Vì vậy người mà chị ấy tin tưởng phải trao lại cuốn sổ cho nhà chức trách để tôi được giải oan và rốt cuộc là tự do. Thú thực với cô là nhiều lần tôi đã cầu trời cho kẻ đó gặp họa. Thật chẳng hay ho gì, nhưng là như vậy đấy. Hơn nữa, chị tôi đã mất được năm năm rồi, vậy mà người thực hiện di chúc hiển nhiên là đã không tôn trọng những di nguyện cuối cùng của chị ấy.
- Vì sao cô nghĩ chị ấy đưa nó cho tôi, sao lại là tôi?
- Chị ấy không hề ngu ngốc. Anton, Kieffer và Andrew đều bị điều tra, họ sẽ đốt ngay cuốn sổ để những sự thật trong đó không rơi vào tay FBI. Không có thời hiệu truy cứu trách nhiệm hình sự cho những vụ án liên bang. Brian thì lúc nào cũng chỉ là tên lang thang không chăm nổi bản thân. Tin tôi đi Lucy, tôi đã có nhiều thời gian để suy nghĩ, rất nhiều thời gian. Nhóm chỉ có sáu người mà chị ấy có thể giao cuốn sổ, chị tôi và cô luôn tình thân mến thân, cô là ứng cử viên hoàn hảo.
- Thế mà tôi lại không có cuốn sổ, xin thể với cô. Sau khi cô bị bắt, tôi không hề gặp lại chị cô, và cũng không gặp lại một ai trong nhóm, chỉ trừ có Brian. Anh ấy sống trong vùng, một hôm ngẫu nhiên chúng tôi gặp nhau ở chợ. Thỉnh thoảng tôi mang cho anh ấy trứng và rau, anh ấy chẳng có gì cả.
John xuất hiện, mỗi tay cầm một chiếc đĩa, hai người phụ nữ ngừng lời ngay lập tức.
- Ổn cả chứ? ông hỏi.
- Rất ổn, Agatha trả lời, vợ anh đang kể cho tôi nghe anh chị mở khách sạn nhỏ này thế nào và tôi nói với chị ấy, ngay trước lúc anh vào, là tôi đã ngủ cực kỳ ngon giấc ở đây.
- “Khách sạn” nghe cũng hơi to tát, nhà nghỉ thì đúng hơn. Nào, hãy nếm thử món trứng thôi, rồi cho tôi biết nó có ngon không, trứng gà vừa đẻ hôm qua đấy.
- Cà phê của anh tuyệt ngon, tôi có thể xin thêm chứ?
- Nếu chị thấy ngon, rất vui lòng được phục vụ, John nói trước khi quay lưng đi.
- Quên cuốn sổ đi, Lucy vừa thì thầm vừa quay lại kiểm tra để chắc chắn chồng bà đã vào bếp nấu nướng. Nếu tôi cầm nó, tất nhiên là tôi đưa cho cô ngay! Lúc nào cô cũng có thể trông cậy vào tôi, làm sao lại nghi ngờ tôi như vậy chứ? Và cuốn sổ thay đổi được gì khi mà cô đã được tự do?
- “Tự do” cũng là từ quá to tát, tôi vượt ngục đấy.
- Ôi trời! Lucy thở hắt. Vậy cô gái trẻ đi cùng cô là ai vậy?
- Một cô gái không quen biết tôi bắt cóc. Tôi làm gì có khả năng thuê xe, cô biết đấy.
- Cô đùa ư? Lucy lúng búng, mặt tái đi vì hoảng sợ.
- Không hề, đề nghị cho tôi ở vài ngày của cô vẫn có hiệu lực chứ?
Mồm há hốc, Lucy nhìn chăm chăm vào Agatha. Cuối cùng Agatha cũng phá lên cười.
- Cô nên nhìn mình trong gương, bà vừa nói vừa cầm tay Lucy. Yên tâm đi, cô ấy nhận lời chở tôi, chúng tôi đi cùng nhau một đoạn đường mà thôi.
- Có gì buồn cười ư? Milly bước vào phòng ăn hỏi.
John xuất hiện phía sau.
- Tôi rất vui khi thấy mọi người thân thiện với nhau. Lucy luôn phàn nàn vì thiếu bạn bè ở cái nơi khỉ ho cò gáy này. Cô muốn dùng gì sáng nay? ông hỏi Milly và mời cô gái ngồi.
- Một tách cà phê là đủ.
Cô quay về phía Agatha.
- Nếu hai người đã xong màn hội ngộ thì tôi rất muốn được lên đường sớm; trừ phi hai người muốn tôi ra đi và để hai người lại với nhau. Hôm nay ta còn cả đoạn đường dài.
- Các cô quen nhau ư? John ngạc nhiên.
- Không đâu, Agatha đập lại, tôi nghĩ rằng Milly ám chỉ đến độ tuổi ngang nhau của chúng tôi, chúng tôi đúng là đang cười nhạo những lỗi lâm từng mắc phải thời trẻ.
- Lỗi lầm gì cơ? John tò mò hỏi lại.
- Mấy câu chuyện của các cô gái trẻ chẳng liên quan gì đến cánh đàn ông đâu! Milly có lý, đến lúc phải đi rồi, tôi lên lấy túi đây.
- Để tôi, John nói. Lucy sẽ chuẩn bị hóa đơn, kế toán là sở trường của cô ấy.
Lucy đứng lên rồi đi ra sảnh, Agatha đi theo. Milly ngồi lại một mình uống cà phê ở bàn ăn và không rời mắt khỏi hai người phụ nữ.
- Tôi phải trả bao nhiêu cho một đêm? Agatha đề nghị khi đến ngưỡng cửa.
- Không cần trả tiền đâu, Lucy trả lời.
Agatha lấy ra tờ một trăm đô la rồi dúi vào tay cô bạn.
- Số tiền này chắc đủ cho chi phí và ở, đừng bàn cãi gì cả, cô cần tiền hơn tôi đấy.
Agatha giữ tay Lucy trong tay mình và nhìn bà.
- Mỗi khi ngủ, cô có nhớ lại những gì đã xảy ra không?
- Tối nào cũng vậy, Lucy khẳng định.
- Cô có luyến tiếc không?
- Duy nhất một điều, đó là sự thất bại của chúng ta.
Agatha buồn bã mỉm cười.
- Không, bà thì thầm, cô không thất bại, cô đang sống bên người yêu cô.
- Nếu cô biết tôi mong được lên xe và ra đi cùng cô đến thế nào, Lucy thì thầm.
- Để đi đâu chứ? Agatha thở dài.
Milly đặt tách cà phê xuống bàn và rời phòng ăn. Cô gặp John phía dưới chân cầu thang đang chuẩn bị chất đồ đạc vào cốp xe Oldsmobile.
Mọi người tạm biệt nhau tại nơi để xe. John và Lucy chờ tới khi chiếc xe khuất dạng nơi xa.
- Bọn em dường như rất hợp nhau, ông nói.
- Có lúc em và cô ấy tưởng quen nhau ở trường đại học, nhưng thực ra là không phải, Lucy giải thích.
- Tiếc thật, nếu không thì thật thú vị.
- Vâng, có thể lắm, Lucy đáp ngắn gọn.
* * *
Chẳng có chiếc xe nào trên đường. Họ vượt qua đỉnh Mill và để lại phía sau ngôi sao lớn nhất thế giới lờ mờ trong ánh sáng nhạt nhòa của buổi sáng.
- Vì sao bà nói dối ông chồng? Milly chợt hỏi. Vì lẽ gì phải đi cả chặng đường dài để gặp lại bạn bè mà chỉ chuyện trò đôi chút rồi lại ra đi?
- Tôi không nói gì vì cô ấy không nhận ra tôi.
- Vậy mà hai người có vẻ rất hài lòng.
- Cô ấy nói đùa, tôi đáp lại vì phép lịch sự thôi.
- Đáp lại cái gì?
- Nỗi buồn vì cô ấy không nhận ra tôi.
- Vì sao bà không nói gì với bà ấy?
- Để làm gì chứ? Ta sống với ai đó, tưởng tượng ra tương lai chung, ngủ cùng giường, chia sẻ những gì thầm kín nhất, và rồi chia tay nhau, một ngày kia gặp lại trên phố, cả hai đều ngại ngần, trao đổi vài câu vớ vẩn như hai người xa lạ. Ôi mới giả tạo làm sao! Thà sang đường bên kia mà đi, cô có nghĩ vậy không?
- Hai người từng là một cặp ư?
- Tất nhiên là không rồi, đồ ngốc, nhưng tình bạn cũng vậy, chỉ không kèm thể xác thôi.
- Tôi nghĩ những gì bà vừa nói không phải muốn ám chỉ bà ấy, đúng khống? Người đàn ông từng vô cùng có ý nghĩa với bà, chúng ta cũng sẽ đi gặp ông ấy chứ?
- Có thể.
- Tôi tin chắc ông ấy sẽ nhận ra bà, hơn nữa tôi không đồng ý với bà, tình bạn và tình yêu chẳng có gì giống nhau. Vì sao bà và ông ấy chưa bao giờ gặp lại nhau? cuối cùng Milly cũng nói ra.
- Vì hòn đảo nơi tôi sống rất xa xôi, hoang sơ, nghiệt ngã và nguy hiểm, đó chẳng phải nơi tốt nhất để yêu thương và xây dựng gia đình.
- Tôi vẫn chưa hiểu vi sao hai người chia tay nhau?
- Để làm gì chứ?
- Tôi muốn được hiểu.
- Vì ông ấy lừa dối tôi, Agatha đáp lời.
- Và bà không bao giờ tha thứ?
- Tôi không thể.
- Tôi tưởng vào thời đó ngủ với tất cả mọi người là mốt.
- Ông ấy không phải tất cả mọi người và tôi không muốn nói chuyện này nữa.
- Bà vẫn cứ yêu ông ấy suốt ba mươi năm qua mà không thể tha thứ ư?
- Vậy đấy, có gì không ổn à?
- Có đấy, hoàn toàn không ổn chút nào, thậm chí nó chẳng có chút ý nghĩa nào hết.
- Vậy mà có ý nghĩa với tôi đấy.
- Còn ông ấy, ngoài vẻ lịch lãm ra thì còn có gì khác biệt?
- Tôi hoàn toàn không có chút ý niệm nào về cách sống của con trai và con gái thời đó, họ thích gì và ghét gì, cách họ thay đổi một phần hoặc hoàn toàn bản chất của mình để thuộc về một nhóm nào đó. Tôi không phải kẻ nổi loạn mà chỉ đau khổ vì cô độc. Không cố nuôi dưỡng sự khác biệt vì tôi chẳng hề biết thế nào là bình thường khi xung quanh là những người trẻ tuổi quyết đoán, với vẻ ngoài bình thản, động thái cương quyết, những con người từng được dạy dỗ theo kiểu thượng lưu. Thậm chí có thể đôi khi tôi giống họ, có thể họ cũng từng đau đớn như tôi, nhưng làm sao mà biết được chuyện đó ở vương quốc những lời thì thầm? Khi ở gần ông ấy, tôi có cảm giác không còn vô hình, mà tôi tồn tại. Bọn tôi chưa bao giờ là một cặp; một lần, duy nhất một lần, bọn tôi hôn nhau, nhưng nụ hôn mới tuyệt làm sao, không thể quên được! Cô biết không, đôi khi chỉ cần một tia sáng le lói để sống trọn cả một đời. Chẳng có lý giải nào khác, chỉ vậy thôi. Tôi biết mình cần ông ấy và chỉ ông ấy mà thôi. Ngày ông ôm tôi trong vòng tay, cánh cửa cuộc đời người thiếu nữ khép lại và tôi trở thành đàn bà.
- Vì sao ông bà chỉ hôn nhau có một lần?
- Vì thể diện? Sợ hãi? Thỉnh thoảng bọn tôi gặp nhau tại những buổi họp sinh viên, và vì ông ấy mà tôi đến dự những buổi họp đó. Bọn tôi không ngừng nhìn nhau, nhưng luôn giữ khoảng cách, đặc biệt là ông ấy. Phải chăng ông ấy nghĩ tôi quá trẻ, phải chăng ông lo ngại khi quan hệ với cô gái chưa tròn hai mươi mốt tuổi? Có thể bị đi tù vì điều đó. Hay ông ấy muốn để bọn tôi có thời gian thực sự hiểu nhau vì ông tôn trọng tôi? Tôi đoán có một phần của tất cả những lý do trên, mà tôi hoàn toàn chẳng quan tâm, sẵn sàng chờ ông ấy bao lâu cũng được. Thế rồi chị gái tôi cũng đoán được sợi dây kết nối giữa bọn tôi. Chị vừa là chị vừa là đối nghịch của tôi, trong khi tôi kín đáo thậm chí nhạt nhòa, chị lại là người luôn thể hiện, quyết tâm, hăng hái và vô cùng hiếu chiến, một kẻ nổi loạn thật sự. Vì vậy, chị nhanh chóng trở thành thủ lĩnh trong nhóm, dẫn dắt các cuộc thảo luận, quyết định các hoạt động. Sức mạnh niềm tin của chị khiến tôi say mê và ngưỡng mộ. chị làm mọi cách để quyến rũ ông ấy, chị đẹp hơn tôi nhiều và hơn tôi hai tuổi. Ở vào thời điểm đó, hai tuổi là nhiều lắm. Tóm lại, một tối kia, chị đạt được mục đích. Phải tin rằng tôi đã ngu ngốc và hoàn toàn nhầm lẫn. Nếu cuộc sống đã phải mất công đến thế để chia rẽ bọn tôi, cũng có nghĩa bọn tôi không nên sống cùng nhau.
- Câu chuyện của họ kéo dài chứ?
- Chỉ một đêm duy nhất! Chị tôi kéo ông ấy vào giường chỉ để làm khó tôi, vì ghen tuông, và cũng để khẳng định quyền lực của chị với tôi.
- Mụ đàn bà xấu xa!
- Không phải tôi nói nhé!
- Ông ấy giống ai?
- Rẽ trái đi, Agatha trả lời.
- Nếu rẽ phải ta sẽ đi đường cao tốc và sẽ nhanh hơn nhiều.
- Nhưng như vậy ta sẽ phải chạy sau các xe tải và cô sẽ buồn chán. Thế cô có muốn cho chúng ta hít thở khí trời không? Trời rất đẹp đấy.
Milly chờ đến ngã tư và mở mui xe.
- Đi với bà chẳng cần GPS, dường như bà thuộc lòng con đường này.
- Không phải đâu, tôi đã dành thời gian để tìm hiểu mà thôi.
- Tôi muốn dừng lại ở thành phố sắp tới, tôi phải gọi cho Frank.
- Tối qua cô chưa gọi à? Tôi cảm giác nghe thấy cô nói chuyện trong phòng.
- Đó là với Jo.
- Cậu ấy muốn gì?
- Không có gì, hỏi thăm tin tức thôi, Milly trả lời. Thế còn chị gái, bà có tha thứ cho bà ấy không?
- Không tha thứ cũng là thú nhận với chị ấy tình cảm tôi dành cho người đàn ông mà chị cưóp đi. Bằng cách coi như không có chuyện gì xảy ra, tôi dành cho chị ấy sự trả thù nặng nể nhất: lấy đi chiến thắng của chị. Và chị em tôi tiếp tục chặng đường cùng nhau, tôi chịu ơn chị đã giải phóng tôi khỏi mẹ, nhờ chị tôi mới được tự do. Ngày chị tuyên bố rời nhà ra đi, tôi cầu xin chị đưa mình theo. Mẹ đã gào thét, ném đồ vào mặt bọn tôi, thậm chí đứng khoanh tay chắn trước cửa để cản bọn tôi ra đi. Chị cầm tay tôi, đẩy mẹ sang một bên rồi đưa tôi theo. Phải thừa nhận là với chị, tôi đã có quãng thời gian tuyệt vời, nhờ chị tôi khám phá những điều mà thậm chí không biết nó tồn tại nếu chị để tôi lại sau lưng. Trên những nẻo đường lang bạt cùng nhau, bọn tôi trở nên gắn bó như hai chị em. Một con người đặc biệt, tôi chưa bao giờ thực sự hiểu điều gì diễn ra trong đầu chị. Làm sao có thể lý tưởng chủ nghĩa đến vậy? Chị chỉ mơ đến bác ái, chiến đấu chống lại đói nghèo, phân biệt chủng tộc, đòi quyền cho phụ nữ, vào cái thời điểm mà phản ứng như bọn tôi thực sự nguy hiểm.
Agatha bật cười một mình.
- Có gì buồn cười chứ? Milly hỏi.
- Chẳng có gì, tôi nhớ đến một trò vớ vẩn của chị gái. Ở cấp hai, một giáo viên đưa ra nhận xét mang nặng tư tưởng phân biệt chủng tộc trong giờ học, tôi chẳng còn nhớ là môn nào, một trò đùa lố bịch chả kém gì sự hèn nhát của ông ta. Bọn tôi sống tại một ngôi làng miền Nam và không hề có học trò da đen trong trường, vì vậy ông ta không có gì phải lo ngại. Chị gái tôi chẳng học hành gì nhiều nhưng lại rất có năng khiếu nên luôn đứng đầu lớp. Hôm sau, chị đến lớp với bộ tóc giả kiểu Phi và áo phông in hình Martin Luther King. Cô hình dung ra bộ mặt của ông giáo lúc bước vào lớp chứ. Và như thể vẫn còn chưa đủ, chị khe khẽ hát bài Summertime, chị thật xấu tính, nhưng là kẻ xấu tính tuyệt vời, làm sao tôi có thể không tha thứ cho chị được chứ?
- Bà không có cha ư?
- Có chứ! Một người cha tuyệt vời, ông là người thợ mộc luôn mơ mộng, tuy bị chiến tranh hủy hoại nhưng đằng sau những vết thương, ông luôn rạng ngời. Niềm nở, tử tế, luôn lắng nghe, sẵn sàng giúp đỡ, ông chẳng bao giờ kêu ca, và đặc biệt là rất nghệ sĩ! Đồ chơi của chị em tôi đều do ông tự tay làm. Ông dành rất nhiều giờ trong xưởng để làm một căn nhà cho búp bê. Căn nhà rất to! Mỗi dịp sinh nhật, mỗi lễ Giáng sinh, ông lại lắp thêm cho căn nhà những thứ đồ gỗ ông tự làm, những chi tiết luôn có độ chính xác không thể tưởng tượng nổi. Vợ và các con gái là tất cả với ông, cho dù tôi luôn nghi ngờ ông yêu thương chị gái hơn vì đó là chị cả. Sau khi ông qua đời, cuộc sống của mẹ con tôi không bao giờ còn như trước đó nữa. Không gì an ủi nổi mẹ. Họ là một cặp thực sự yêu thương nhau chân thành. Họ yêu nhau đến nỗi hai chị em tôi thường chế nhạo mỗi khi thấy bố mẹ âu yếm nhau. Chị em tôi là chủ đề bất đồng duy nhất của cha mẹ, cha luôn bảo vệ bọn tôi còn mẹ không thể chịu đựng được điều đó. Nếu cha không qua đời, số phận của chị em tôi chắc chắn đã hoàn toàn khác.
- Còn với tôi, cha là người đàn ông của đời tôi, Milly tiếp lời, và thật trớ trêu vì tôi chưa bao giờ được biết ông. Thậm chí tôi còn chẳng biết cha mình là ai. Mẹ chưa bao giờ muốn cho tôi biết điều đó.
- Vì sao? Agatha hỏi.
- Giá như tôi biết lý do! Biết bao lần tôi gọi cha trong đêm khi không ngủ được, biết bao lần tôi độc thoại với ông. Tôi hình dung cha ở khắp nơi, trong vai một giáo viên, trong bố một người bạn, có một năm, tôi hình dung cha là đội trưởng đội cứu hỏa, sau khi cùng cả lớp đi thăm đội lính cứu hỏa. Năm sau, cha lại là ông chủ rạp phim, vì ông ta phải lòng mẹ và không bao giờ để mẹ trả tiền vé xem phim cho tôi. Rồi cha lại là ông chủ tiệm tạp hóa, khi tôi biết ông xóa sổ nợ vì thấy mẹ thất nghiệp. Rồi cuối cùng tôi tự nhủ nếu mẹ quyết tâm không nói về cha, thì hẳn là do ông đã qua đời. Và tôi bắt đầu tưởng tượng ra cha giữa những đám mây, trên những ngọn cây, trong những vũng nước. Như bị ám ảnh vậy. Là con một nên người bạn chia sẻ của tôi là một cái bóng. Tiện là cái bóng chẳng bao giờ phủ nhận những gì ta nói. Một ngày kia, tôi chán nản. Tôi chấp nhận cuộc sống bởi những gì nó mang lại thay vì căm ghét bởi những gì nó lấy đi. Nhưng luôn thấy thiếu vắng không gì bù đắp được và đau đáu một câu hỏi: liệu cha có yêu thương tối không?
- Thật ngốc nghếch làm sao, hiển nhiên là ông yêu thương cô mà!
- Vậy tại sao ông lại bỏ đi trước khi tôi ra đời?
- Mẹ cô nói vậy à?
- Đúng, rằng ông không muốn mẹ, cũng chẳng muốn tôi.
Một tiếng động như nổ lốp, chiếc xe chao đảo, nhưng Milly đã giữ được tay lái cho tới khi xe dừng hẳn.
Agatha ngửa mặt nhìn trời, môi mím chặt.
- Lazăng không sao còn lốp có thể sửa được, Milly quỳ gối xem xét thiệt hại rồi nói. Tôi có lốp sơ cua trong cốp, ta thay lốp rồi dừng ở ga ra gần nhất.
Nhưng việc thay lốp không đơn giản như cô nghĩ. Cho dù Milly có dồn hết sức vặn cờ lê, một trong những chiếc bu lông cứng đầu cứng cổ dứt khoát không chịu xoay. Cô giơ điện thoại lên mọi hướng tìm sóng để gọi cứu hộ mà không kết quả, hoàn toàn không có sóng.
Hai người chờ đợi khoảng một giờ giữa đồng không mông quạnh trước khi một chiếc xe tải nhỏ xuất hiện phía đường chân trời. Milly bật dậy và tiến ra giữa đường, buộc người lái xe phải dừng lại.
Hai gã trai chắc đến từ làng bên cạnh bước xuống xe. Họ mặc sơ mi kẻ ca rô, quần bò đáp và mũ cao bồi, trên khuôn mặt cả hai vẫn còn dấu hiệu của buổi tối rượu chè hôm trước.
Milly đề nghị họ xoay giúp chiếc bu lông chết tiệt, cô không đủ sức chứ hai chàng trai trẻ như họ sẽ dễ dàng xoay nó.
Một trong hai gã tiến lại gần chiếc Oldsmobile và vuốt ve cánh cửa, huýt sáo với vẻ uể oải tục tĩu. Gã còn lại đặt tay lên vai Milly, nở nụ cười móm mém.
Hắn ta nhổ kẹo cao su rồi tiến lại gần.
- Tất nhiên chúng tôi có thể giúp các cô, nhưng đổi lại chúng tôi được gì? hắn ta nói và nắm chặt vai Milly hơn.
Đột nhiên, hắn cảm nhận thấy hơi lạnh của nòng súng mà Agatha vừa gí vào gáy.
- Tao chưa biết, Agatha nói với giọng giễu cợt. Bắt đầu bằng việc thay lốp đi, vì bọn tao đã đề nghị chúng mày rất lịch sự, rồi tao sẽ suy nghĩ có nên cho mày tiếp tục lên đường với cả hai hòn cà hay không; và nói với thằng bạn có vẻ ngu đần của mày cũng nên bắt tay vào việc nếu tối nay nó còn muốn được về nhà.
Nếu còn đôi chút nghi ngờ về ý định của người phụ nữ thì vẻ mặt hoảng sợ của đồng bọn khiến hắn lập tức không còn mảy may ngờ vực gì nữa.
- Tôi đùa thôi, thưa bà, đừng nóng thế chứ, hắn ta lắp bắp.
- Trò đùa thú vị đấy, Agatha trả lời và dùng súng phang mạnh vào mặt hắn, xem chúng ta đùa có vui không nào.
Hắn ta lảo đảo và đưa tay sờ lên má đẫm máu.
- Mụ điên rồi!
- Khẩn trương lên trước khi tao cho mày biết tao điên thế nào, bà vừa nói vừa giáng cho hắn thêm một cái tát nữa.
Nỗi đau đớn cấu xé quai hàm khiến hắn bỏ hẳn ý định chống cự, tên đồng bọn liên tục khẩn cầu để rời khỏi nơi này càng nhanh càng tốt.
Khi lốp đã được thay, Agatha ra lệnh cho Milly cầm lái và hai gã lùi lại một trăm bước.
Hai người lên xe Oldsmobile rồi lao đi.
Milly nắm chặt tay lái đến mức các đốt ngón tay trắng bệch, chỉ cần nhìn là biết cô tức giận đến thế nào.
- Tôi đã làm bọn chúng hoảng sợ thực sự, cuối cùng Agatha thốt lên.
- Không chỉ có chúng đâu! Theo bà, bao lâu nữa chúng sẽ đuổi kịp chúng ta và chơi trò xe đụng?
- Một lúc lâu đấy, Agatha ranh mãnh trả lời rồi ném chiếc chìa khóa xe tải nhỏ qua cửa sổ.
- Bà là ai mà có thể bạo lực lạnh lùng như vậy? Milly vẫn chưa hết bàng hoàng hỏi.
- Người vừa giúp cô thoát khỏi mười lăm phút bẩn thỉu.
- Dọa thôi không đủ hay sao mà bà phải đánh chúng, thậm chí hai lần liền?
- Nếu hắn ta còn cho tôi cơ hội tát lần thứ ba, tôi sẽ vui vẻ ra tay. Tôi không thể chịu nổi lũ đàn ông trơ trẽn ra vẻ quyền lực vì tự cho mình là mạnh mẽ hơn phụ nữ. Lũ ngu dốt đó chỉ nhận thứ chúng đáng được nhận và sẽ phải suy nghĩ khi lại muốn giở trò với phụ nữ. Hãy nghĩ tới những người phụ nữ từng là nạn nhân bị chúng lạm dụng. Tôi chỉ đòi lại công lý cho họ. Tuy nhiên, chúng ta vẫn nên đi xa hẳn khỏi nơi này trước khi dừng lại vá lốp.
Milly tranh thủ đoạn đường dài thẳng tắp trước mặt để nhìn về phía Agatha.
- Hòn đảo nơi bà sinh sống ở đâu thế? Điều gì khiến bà ở đó lâu như vậy?
- Hình như tôi đã trả lời rồi mà.
- Vậy tại sao Jo lại nhận được cuộc gọi của một cảnh sát tư pháp liên bang đang truy tìm bà?
- Anh bạn Jo của cô á? Anh ta nhận cuộc gọi đó khi nào? Agatha lạnh lùng hỏi.
- Hôm qua, và điều đó thay đổi gì?
- Một vài thứ, Agatha bối rối trả lời.
- Lần này, tôi muốn biết sự thật hoặc thề sẽ thả bà ở khu làng gần nhất, và bà sẽ tiếp tục hành trình mà không có tôi.
Giọng Milly khẳng định điều cô vừa nói.
- Hòn đảo đó là Bedford Hills, không phải một hòn đảo mà là nhà tù liên bang nằm ở mạn Bắc New York. Nhà tù kinh khủng nhất trong tất cả các nhà tù. Tôi ở đó hai mươi năm cho tới khi người ta chuyển tôi tới trại cải tạo nơi tôi vượt ngục cách đây vài ngày.
- Bà vượt ngục ư? Vậy là không chỉ nói dối, Milly giận dữ đập vào tay lái, mà bà còn khiến tôi trở thành đồng phạm. Bà biết tôi sẽ bị nguy hiểm chứ?
- Không có gì nguy hiểm vì tôi bắt cóc cô mà.
- Tôi là một con tin thật ngoan ngoãn.
- Cô có lý nhưng cứ yên tâm, trước hết chúng ta sẽ không để bị bắt, và nếu có bị, tôi sẽ nói cô nhận lời chở tôi mà hoàn toàn không biết gì về hoàn cảnh của tôi.
Agatha cất súng vào hộp đồ rồi thở dài quay về phía Milly.
- Cô có lý, tôi không có quyền đặt cô vào tình huống nguy hiểm như thế này, cô đã giúp tôi rất nhiều, hãy thả tôi ở đâu cô muốn, tôi sẽ tự xoay xở được.
Sợ hãi, nghi ngờ, tò mò và hứng khởi lộn xộn trong đầu Milly, đẩy cô gái vào trạng thái phấn khích khiến cô tăng tốc không kiểm soát.
- Chậm lại đi, Agatha ra lệnh, hãy nhớ là chúng ta đang chạy bằng cái lốp cũ đã lâu không sử dụng. Thật đáng tiếc nếu bị cảnh sát trong vùng bắt vì chạy quá tốc độ.
- Điểm đến tiếp theo là gì?
- Nashville, Agatha đáp lời. Nếu cứ tiếp tục tăng ga thế này, chúng ta sẽ tới đích vào khoảng đầu giờ chiều.
Họ đi một lèo năm mươi dặm mà không nói với nhau một lời. Im lặng tiếp diễn tại ga ra nơi họ vá lốp. Một giờ sau, họ vẫn hoàn toàn không nói gì với nhau.
- Được thôi, đột nhiên Milly thốt lên, tôi đưa bà tới Nashville và con đường của chúng ta tách ra từ đó.
- Tùy cô thôi, Agatha đáp lời, ánh mắt xa xăm. Còn bây giờ thì rẽ phải, cách đây mười lăm dặm có một ngôi đền âm nhạc nơi có cây đàn ghi ta lớn nhất thế giới, thật tiếc nếu...
- ... đi qua đấy mà không ghé thăm phải không? Bà nghiêm túc đấy chứ?
- Hoàn toàn nghiêm túc!
- Hai thằng cha lúc trước có lý ở một điểm, bà thật điên rồ.
- Tôi vào tù năm hai mươi hai tuổi, giờ tôi thêm ba mươi tuổi nữa. Ba mươi năm với nhịp điệu hằng ngày là những mệnh lệnh. Thức giấc, tắm rửa, ăn uống, làm việc tại xưởng giặt, đi lại trong sân. Mười nghìn chín trăm năm mươi ba ngày bị đánh cắp. Tôi không biết còn bao nhiêu thời gian tự do nữa, nhưng đảm bảo với cô cho tới lúc người ta bắt lại được, tôi sẽ thực hiện tất cả những gì chưa được làm, thậm chí cả những gì ngốc nghếch và vô bổ nhất. Vì cô hoàn toàn không muốn giống tôi khi ở vào tuổi này, nên đừng chờ ba mươi năm nữa mới làm những gì mình thích. Dẫu sao cứ suy nghĩ đi nhé! Nếu có hơi tức giận chuyện lúc nãy, thì ít ra hãy thừa nhận chúng ta đã thật vui vẻ bên nhau. Hãy nghĩ tới hai thằng đần độn đang tìm khóa xe.
- Chúng ta đâu phải Thelma và Louise!
- Tôi không biết họ, bạn của cô à?
- Thôi khỏi, Milly thở dài rồi rẽ ngoặt sang phải.
*      * *
Đến bãi đỗ xe, Milly thừa nhận cô chưa từng gặp cái gì như thế. Phần bên trái tòa nhà cao ba tầng, mái nhà cong tạo dáng thùng đàn ghi ta khổng lồ. Ở giữa, một cửa sổ áp mái lớn khiến ta hình dung ra lỗ thoát âm của đàn. Nửa còn lại của tòa nhà, thấp hơn nhiếu, kéo dài tạo dáng cần đàn. Nhiều cửa sổ nhỏ khiến ta liên tưởng đến phím đàn và những sợi cáp điện căng ngang tòa nhà chính là dây đàn.
- Công nhận là không hề tầm thường, Agatha huýt sáo ngưỡng mộ và ra khỏi xe.
Milly đẩy cửa vào tòa nhà lạ thường và khám phá một khung cảnh hoàn toàn khác với những gì cô hình dung. Sau hai tủ kính bụi bặm nơi có nhiều cây đàn ghi ta yên nghỉ, hiện ra trong ánh sáng mờ nhạt căn phòng trống của một quán bar chuyên nhạc đồng quê. Bàn ghế đối diện với sân khấu bên trên có một chiếc ghế cao cùng chiếc mic bằng cờ rôm sáng loáng.
Agatha mở nắp kính lấy ra một cây đàn Gibson.
- Bà không định lấy trộm chứ? Milly thì thầm.
Agatha không đáp lời mà tiến về phía sân khấu. Trước ánh mắt như bị thôi miên của Milly, bà ngồi lên chiếc ghế cao, dạo vài nốt nhạc, chỉnh dây đàn và bắt đầu những nhịp đầu tiên của một bài hát.
Với chất giọng khàn rất chuẩn, bà hát một giai điệu đồng quê nổi tiếng:
If you miss the train I'm on, you will know that I am gone
You can hear the whistle blow a hundred miles,
a hundred miles, a hundred miles, a hundred miles, a hundred miles.
You can hear the whistle blow a hundred miles.
Lord I'm one, Lord I'm two, Lord I’m three, Lord I'm four,
Lord I'm five hundred miles from my home.
500 miles, 500 miles, 500 miles, 500 miles.
Lord I'm five hundred milesfrom my home.
Not a shirt on my back, not a penny to my name.
Lord I can't go a-home this a-way
This a-away, this a-way, this a-way, this a-way,
Lord I cant go home this a-way.
If you miss the train I'm on you will know that I am gone.
You can hear the whistle blow a hundred miles.
Một người đàn ông đi ra từ bóng tối, tiến đến sau lưng Milly, đứng yên lặng cạnh cô nghe Agatha hát lại phần điệp khúc.
Milly muốn nói với ông ta nhưng một ngón tay đặt trên môi ra hiệu cho cô yên lặng. Trên sân khấu vắng lặng, người ông nhìn thấy không phải là Agatha đang hát mà là hình dáng một cô gái trẻ bước ra từ quá khứ.
Ông đưa mu bàn tay lau mi mắt rồi khi Agatha đặt đàn xuống, ông liền vỗ tay. Ban đầu chậm rãi, rồi hết sức nhiệt liệt.
- Nếu là một bất ngờ thì đây là bất ngờ tuyệt cú mèo! ông reo lên và lao về phía bà.
Ông ôm chặt bà trong tay, nhấc bổng bà lên và xoay trên không trung. Ông đột ngột dừng lại, đưa mắt về phía gác lửng rồi hét to:
- José, sao vẫn chưa bật mấy cái đèn chết tiệt này lên thế, nhất là khi có một quý bà như vậy trên sàn diễn! Tôi trả lương anh để làm gì hả đồ vô dụng?
Có tiếng chửi rủa của một người đàn ông đang tìm đường giữa bề bộn trên gác lửng, và rồi sân khấu sáng bừng lên.
- Em muốn ở trong bóng tối hơn, Agatha thì thầm, để em xuống đi, anh làm em ngạt thở, Raoul.
- Đợi đã, để anh ngắm em nào! Chúa ơi em đẹp quá, ông nói với chất giọng Mexico cực nặng.
- Chúa ơi anh thật ngốc Raoul, nhưng em mới yêu quý anh làm sao!
- Em yêu quý anh nhưng chẳng bao giờ muốn có anh. Cũng chẳng phải lỗi của anh khi cứ mãi theo đuổi em. Em biết không, vẫn còn chưa muộn, em nói một lời thôi là anh sẽ bỏ hết để theo em tới tận Venezuela.
- Tại sao lại có Venezuela ở đây? bà cười nói, và anh lấy đâu ra cái giọng Tây Ban Nha kia thế?
Raoul thì thầm vào tai bà bằng giọng Mỹ chuẩn:
- Suỵt, José không biết, ở đây không ai biết cả, ba mươi năm nay mọi người đều nghĩ anh là người Venezuela, một cách cải trang hoàn hảo, ngay cả cảnh sát ở đây cũng hoàn toàn tin vào điều đó.
Agatha cắn môi.
- Hiểu rồi, còn em, từ giờ tên em là Agatha.
- Mi beldad Agatha! Raoul thốt lên. Em đói không? Cô bé đi cùng em là ai vậy?
- Một người bạn.
- Một người bạn! Raoul kêu lên, người bạn đó cũng đói chứ? Tất nhiên cô bé đói rồi, cô bé gầy và xanh xao quá! Ôi trời, đến lúc Raoul phải đi thôi. José! ông hét lên với tông giọng khủng khiếp, tắt đèn đi, không thấy quý bà không hát nữa à! José, chờ một giây đã... Agatha, em muốn hát một bài nữa không? Lúc nãy em hát tuyệt quá! Raoul nói thêm, ngón tay chỉ thẳng vào mic để thể hiện vẻ chân thành.
- Ý tưởng bữa ăn nhẹ thật không tồi.
- José! Tắt đèn! Sao mà vụng về thế chứ!
Raoul quàng vai Agatha. Bên cạnh sức mạnh tự nhiên kia, bà có vẻ thật mỏng manh.
- Bà ấy đã nói với cô về tôi chứ? Raoul hỏi Milly, rồi ôm cô gái bằng tay kia. Bà ấy có kể rằng khi còn trẻ, cho dù giờ tôi vẫn chưa già, nhưng khi tôi trẻ hơn, tôi yêu bà ấy điên cuồng? Cẩn thận, Raoul nói thêm rồi kéo hai người về phía cửa, tôi vẫn còn điên vì bà ấy đấy. Một phụ nữ như thế chẳng bao giờ ta hết yêu cho được.
Milly không trả lời, lắng nghe như uống lấy từng lời của Raoul, con người tràn trề năng lượng và tâm trạng lúc nào cũng thật nhiệt huyết.
Đến bãi đỗ xe, Raoul dừng lại bên chiếc Oldsmobile.
-       Xe của em à?
- Xe của cô bé, Agatha đáp lời.
- Tôi ba mươi mốt tuổi rồi, bà có thể gọi tôi bằng tên chứ?
- Cô ấy nói đúng đấy! Raoul thốt lên. Nếu tôi gọi cô là “cô bé”, tôi được gì chứ. Tên cô là gì? Agatha, em giới thiệu nhé!
- Milly, cô gái đáp lời.
- Raoul Alfonso de Ibanez, người đàn ông vạm vỡ nghiêng mình cúi xuống hôn tay cô. Tôi lái được không?
- Không, Milly nói, xe này rất đặc biệt...
- Cô bé, những chiếc xe dạng này ở La Habana lúc mười lăm tuổi tôi đã vuốt tay lái nhiều rồi. Ở đó chỉ toàn xe như thế này thôi.
- Anh là người Venezuela phải không nhỉ? Agatha hỏi.
- Cuba... Venezuela... vào thời đó chỉ là một mà thôi! Raoul thốt lên.
Agatha nghĩ rằng Raoul không có chút cơ may nào, ấy vậy mà Milly lại đưa chìa khóa rồi ngồi vào hàng ghế sau.
- Tối nay là tối của đế vương... tôi bật đài được chứ?
Trước khi Milly kịp trả lời, Raoul vặn nút.
- Cái gì thế này? ông nói vẻ phản đối khi nghe thấy âm thanh của nhạc giao hưởng.
- Brahms, Milly nói.
- Cô muốn báo với tôi ai đó qua đời ư? Ai thế? Raoul cầu khẩn.
Agatha trả lời với nụ cười đồng lõa.
- Ôi, em sự quá!
Và Raoul chuyên kênh, cho tới khi nghe thấy tiếng kèn trom pét của Miles Davis báo hiệu xuất phát.
* * *
Từ lâu, Tom tin rằng khi khuyến khích ai đó nói, ta sẽ biết được nhiều điều hơn là ép buộc. Ông muốn đặt câu hỏi cho Brian ở nhà anh ta hơn là nơi làm việc và đi tới địa chỉ đầu tiên trên danh sách.
Sau khi vòng đi vòng lại nhiều lần, ông ngạc nhiên khi thấy trên cả trục đường vô vị chỉ có duy nhất một đoạn dốc và trên đỉnh dốc là chiếc xe buýt trường học bỏ hoang có trục đặt trên mấy viên gạch không nung. Nếu không có khói thoát ra từ một đường ống phía trên nóc xe, ông sẽ chẳng bao giờ nghĩ có một người đàn ông sống bên trong. Ông lại gần không một tiếng động.
Lối vào cái tổ kỳ lạ này chính là cánh cửa xếp mà trước đây học sinh đi qua đó để lên xe. Ở chỗ ghế lái, một thùng phuy hứng nước mưa chảy theo đường ống xuyên qua một lỗ kính. Phía sau cái thùng chứa nước tạm bợ đó là một lò củi được bắt vít dưới sàn thay cho lò sưởi và để nấu ăn. Mấy hàng ghế được xếp dọc thành xe. Còn lại là một số đồ nhặt nhạnh đầy đó: một chiếc giường cắm trại đặt cuối xe, một bàn phoóc mi ca, một ghế bành da, một tủ kim loại, một cái chạn và nhiều chồng sách.
Brian, đang đắm chìm trong một cuốn sách, ngẩng đầu nhìn lên khi phát hiện người đàn ông đã bước vào nhà mình.
Thay cho lời giới thiệu, Tom mở áo để người đối diện nhìn rõ phù hiệu cảnh sát móc ở thắt lưng. Ông đề nghị người chủ nhà bất hạnh trả lời một số câu hỏi.
Brian chưa bao giờ nổi bật nhờ lòng dũng cảm, nhưng có nguyên tắc sống. Với thu nhập ít ỏi từ nghề hướng dẫn viên, ông không thể đảm bảo cuộc sống nếu không có Lucy hỗ trợ. Nhờ tấm lòng cao thượng của bà mà ông không bao giờ phải đi ăn xin để đủ ăn và đủ mặc vào mùa đông. Lucy luôn có mặt khi cần, và ông không bao giờ gây bất kỳ khó khăn nào cho bà. Ông không chỉ điểm bà và thề có Chúa chứng giám, không còn liên lạc với bạn bè cũ của họ; chỉ nhìn thôi cũng đủ thấy cuộc sống của ông cô độc đến thế nào. Sau khi Tom nói ra cái án mà ông sẽ phải chịu nếu đồng lõa với tù nhân trốn trại, ông thừa nhận Agatha đã qua gặp mình. Ông khẳng định hoàn toàn không biết nơi bà định đến sau đó. Cuộc trò chuyện chỉ kéo dài có vài phút. Bà ấy tìm kiếm một cuốn sổ mà ông hoàn toàn không biết đến sự tồn tại cũng như nội dung của nó, bà không tiết lộ thêm điều gì và bốc hơi trong tự nhiên cũng bất ngờ như khi bà xuất hiện.
Tom nhìn kỹ người đàn ông, ông cảm thấy có chút tôn trọng nào đó, có thể vì cách sống của ông ta cũng không khác cách sống của ông là mấy.
- Tôi chẳng có gì mời anh, Brian nói. Trong nồi có thỏ xốt vang, tôi bẫy thỏ, không hợp pháp nhưng cảnh sát ở đây có nhiều việc khác để làm hơn là đi bắt những người đi săn. Nếu anh đói bụng, tôi có đủ cho cả hai chúng ta.
Ở thế giới nơi ông đang sống, từ chối khi được chia sẻ một bữa ăn cũng là làm tổn thương người muốn mời. Tom ngồi xuống ghế và để chủ nhà phục vụ một phần xốt vang trong chiếc bát kim loại.
Trong vòng ba mươi phút sau đó, lý thuyết của ông được kiểm chứng. Cuối cùng Brian cũng tiết lộ thêm một số thông tin liên quan tới cuốn sổ Agatha tìm kiếm.
Khi ăn xong phần mình, Tom cảm ơn chủ nhà, ra xe và đi theo hướng Nashville.
Ông dừng lại ở đô thị đầu tiên uống một ly cà phê mà ông thèm đã lâu, rồi tranh thủ vài phút nghỉ ngơi để điện thoại cho thẩm phán.
- Hãy nói là anh có tin tốt lành cho tôi, Clayton nói.
- Tôi không nhầm, cô ấy liên lạc với một trong số những người bạn cũ, tôi đang trên đường đến chỗ người bạn thứ hai và đến gần cô ấy hơn, ít ra là vậy đã.
- Tin tức của tôi lại chẳng lấy gì làm đáng mừng, Clayton đáp lời. Giám đốc trại cải tạo hết kiên nhẫn rồi. Ông ấy không muốn giữ bí mật lâu hơn nữa.
- Điều gì làm ông ta đổi ý? Tom hỏi.
- Cũng là lý do đã khiến ông ấy không nói gì, ông ấy sợ cho sự nghiệp của bản thân. Tôi đã hứa sẽ trả lại cho ông ấy kẻ vượt ngục càng sớm càng tốt. Lúc đó, ông ấy muốn giữ bí mật về vụ vượt ngục hơn là phải tìm lời giải thích cho điểm yếu hệ thống an ninh của trại giam. Than ôi, ông ấy đã kể hết cho vợ và bà ta thuyết phục ông ấy không nên duy trì mối nguy hiểm này. Tôi đã làm ông ấy yên lòng, nhưng tôi sợ tối nay vợ ông ấy lại nói thêm vào và ông ấy sẽ mất hết chút kháng cự cuối cùng. Trong tình huống tốt nhất, chúng ta cũng chỉ còn tối đa hai ngày.
- Nếu chạy nhanh, tôi sẽ tới Nashville trước khi cô ấy rời đi.
- Vậy thì tăng tốc đi anh bạn, ta chẳng còn nhiều thời gian trước khi FBI vào cuộc.
- Tôi luôn đi trước họ một khoảng đủ dài.
- Đừng chơi trò đó, nếu không hợp tác, anh sẽ bị phiền phức thực sự và tôi không thể bảo vệ anh được nữa, sẽ quá nguy hiểm.
- Cô ấy đang tìm một cuốn sổ đặc biệt, Tom tiết lộ.
Ông nghe thấy tiếng thở của thẩm phán đang lặng im ở đầu dây bên kia.
- Ông đọc những gì cô ấy để lại dưới đệm rồi chứ? Tom tiếp lời.
Thẩm phán không trả lời.
- Cuốn sổ sẽ chứng minh độ xác thực của những gì cô ấy viết trong nhật ký. Vậy nếu cuốn sổ thực sự tồn tại, tôi nghĩ rằng vì ông, tôi nên là người đầu tiên cầm nó trong tay.
- Anh định ép tôi đấy ư?
- Nếu tôi có ý định đó, thưa Quý ông, ông đã không phải đặt ra câu hỏi. Hãy xoay xở để trấn an tên ngu ngốc kia, nếu hắn gục ngã, hãy dùng mọi quyền lực của ông để ngăn chặn lũ chó săn. Còn bây giờ, tôi phải đi đây, đoạn đường còn dài.
Tom ra khỏi quán dưới làn mưa nhẹ đang buông cùng màn đêm. Ông vào xe, vỗ vỗ hai má hòng xua đi cơn mệt mỏi rồi lên đường.
* * *
Agatha hứa sẽ mua đồ để cho Milly thay, nhưng bà cũng tự cho mình quyền lựa chọn quần áo.
- Giờ là lúc để cô thay đổi diện mạo đấy, bà quyết định và kêu gọi Raoul ủng hộ.
- Hình thức của tôi hoàn toàn phù hợp với tôi! Milly đáp lại, và đến lượt mình kêu gọi Raoul ủng hộ.
- Vì Agatha là người thanh toán, ông nói rồi đẩy cửa vào cửa hàng đồ vintage, để xem cô ấy chọn cái gì đã rồi chúng ta cùng quyết định.
Ông để hai người phụ nữ đi vào, họ vừa quay lưng thì ông liền nháy mắt với cô bán hàng trước khi ngẩng mặt nhìn trời.
Agatha lang thang trước các dãy đổ, chọn ba chân váy, mấy đôi tất quần màu sắc khác nhau, áo bó, hai áo sơ mi, ba quần lanh trong đó có một chiếc ống loe mà Raoul giật ngay khỏi tay bà, hai áo phông mỏng cổ chữ V, bà đặt tất cả vào tay Milly rồi kéo cô vào buồng thay đồ.
- Tôi sẽ không bao giờ mặc những thứ này! Milly cương quyết trả lại đồ, nhưng vẻ cầu khẩn trên khuôn mặt Raoul làm cô thay đổi ý định. Cò cấm lấy đống áo quần, không quên thể hiện sự bất mãn rồi kéo rèm sau lưng.
Rồi người ta lần lượt nghe thấy cô nói: “Tuyệt, tôi chẳng khác gì con điếm!”; “Còn giờ là một con gà chảnh chọe!”; “Còn gì nữa đây!”, trong khi chân váy, tất quần, áo bó dần chất đống phía trên tấm rèm phòng thử đồ. Agatha lần lượt tóm lấy và chuyển cho Raoul, người dường như đang đứng về phía Milly.
Họ thử gần như cả cửa hàng. Một giờ sau, dưới ánh mắt kiệt sức của Raoul, im lặng đã được thiết lập trong phòng thử đổ. Milly mặc quần màu be và áo phông kẻ, khoác sơ mi bên ngoài rồi ngắm nghía bản thân trong gương, ngạc nhiên thích thú với dáng vẻ mới mẻ.
Agatha lấy thêm cùng loại quần đó một chiếc màu xanh, ba áo phông cùng kiểu thêm màu đỏ và trắng, và ba áo phông cổ chữ V rồi đi ra quầy thanh toán. Bà chợt thấy ánh mắt Milly đắm đuối nhìn một đôi bốt da.
- Thử đi! bà nói.
- Không, chắc chắn là rất đắt và tôi không cần.
Agatha ra hiệu cho cô bán hàng nhanh chóng đi lại.
Trước tấm gương lớn, Milly cao thêm tầm 5 phân, khám phá bản thân trong một diện mạo mới.
- Lấy đi! Agatha ra lệnh.
- Không, không thể được.
- Điều không thể chính là bỏ qua cơ hội có đôi bốt đẹp thế này, ta chỉ sống một lần thôi, đừng tranh cãi nữa.
Khuôn mặt sắp chết của Raoul đặt dấu chấm hết cho cuộc khẩu chiến.
Ra khỏi cửa hàng, Milly hân hoan khi nghĩ tới vẻ mặt Frank nếu anh thấy cô trong bộ dạng mới mẻ này. Cô muốn lưu lại hình ảnh của mình và đưa di động cho Agatha.
Agatha nhìn chiếc điện thoại và thấy thứ này thật kỳ quặc. Điện thoại từng được làm ra chỉ để nói chuyện. Raoul giành lấy máy và Milly tạo dáng gợi cảm.
- Ảnh sẽ được gửi đi nhờ đồ vật bé nhỏ này ư? Agatha không tin nổi bèn hỏi.
Milly vốn nói với mọi người là cô đi giải quyết công việc gia đình, không phải đi chơi. Tấm hình cô đang xem chứng minh điều ngược lại. Cô lưỡng lự trước khi từ bỏ ý định gửi nó đi rồi cất điện thoại vào túi và ôm lấy Agatha hôn lên má.
- Cháu không biết phải cảm ơn cô thế nào.
- Cô mới là người phải cảm ơn cháu vì tất cả những gì cháu đã làm. Sáng mai, con đường của chúng ta chia đôi, nhưng mỗi khi đi đôi bốt này, cháu sẽ nghĩ tới chuyến đi ngắn của hai ta, và không chỉ giữ toàn kỷ niệm xấu nhé.
Trước khi Milly trả lời, Agatha chỉ vào cửa hàng đồ lót; Raoul dứt khoát từ chối đi vào. Ông chờ ở bên ngoài.
Việc mua bán đã xong, ống cất đống túi quần áo vào trong cốp rồi ngồi vào sau tay lái.
- Các cô thì tôi không rõ chứ còn tôi có thể ăn hết cả một con bò! Tối nay, chúng ta sẽ ăn tối với nhạc sống, và không phải nhạc vớ vẩn đâu, tôi sẽ đưa các cô tới một nơi không dành cho khách du lịch.
* * *
Milly chờ đợi được nghe nhạc đồng quê, nhưng ở quán mà Raoul đưa họ tới, người ta chơi Charlie Parker và Miles Davis.
Có đủ loại khách hàng trong phòng nơi các cô phục vụ đang đi đi lại lại với trang phục khiêu gợi. Khách quen và cả khách du lịch, chứ không như Raoul khẳng định. Ông không để mắt tới họ như thể ghê sợ họ rồi chỉ một bàn cạnh đó có một cặp đang ăn tối cùng một người đàn ông có bộ dạng khốn khổ.
- Cô nhìn thấy hai người kia chứ, ông nói với Milly, họ rất hay tới đây, và mỗi tuần một lần họ mời một kẻ vô gia cư tới cùng ăn. Chỉ có ở đây ta mới được chứng kiến những chuyện như vậy. Điều quan trọng với người vô gia cư kia không hẳn là bữa ăn, mà là thời gian người khác dành cho mình và được người khác lắng nghe. Khi đi ăn xin, ta trở nên trong suốt, như thể mỗi ngày một bé lại. Mọi người qua lại mà chẳng hề thấy cô tưởng như nghèo đói là căn bệnh truyền nhiễm, những người hảo tâm nhất nhìn cô với vẻ cảm thông tột cùng tước đi thứ duy nhất còn sót lại trong túi cô: lòng tự ái mà cô cố bám vào như quỷ đói, ngay cả khi bản thần cô bẩn đến nỗi làm bẩn cả vỉa hè nơi cô đang cầu xin lòng tốt của những người có một mái nhà.
Milly đưa mắt dò hỏi Agatha và đoán rằng Raoul biết câu chuyện của bà.
Chủ quán tới chào họ. Thái độ kính trọng ông ta dành cho Raoul hiển hiện qua cái cách ông ta đề nghị Raoul lên sần khấu hát một bài. Raoul để ông ta khẩn khoản một chút rồi vui vẻ nhận lời.
Ông trao đổi với các nhạc công một lát rồi một giai điệu Blues cất lên cùng giọng hát trầm ấm, hòa chung với tiếng kèn trom pét có bịt giảm âm và đại hồ cầm.
Milly ngay lập tức nhận ra có điều gì đó đã thay đổi trong người đàn ông trên sân khấu. Không còn là con người cởi mở, dễ mến mà cô đã gặp khi đang hát, mà là một người đàn ông với đôi mắt ẩn chứa những cuộc sống khác ngoài cuộc sống hiện tại. Cùng lúc, Agatha nghiêng người về phía Milly và kể cho cô nghe câu chuyện của Raoul.
Ở tuổi mười lăm, Raoul tới California trong một chiếc xe tải chở những người hái dâu phần lớn đến từ Mexico. Không hẳn giống những cánh đồng bông ở miền Nam, nhưng điều kiện sống dành cho người hái dâu chẳng có gì đáng thèm muốn. Bốc vác, lái xe đường dài, bảo vệ bãi xe, bảo vệ đêm, gác cửa câu lạc bộ, rồi khách sạn, với bộ quân áo bảo hộ rách nát ông lang thang khắp mọi miền đất nước, cho tới ngày một giảng viên âm nhạc ở Berkeley phát hiện ra ông. Herriman được gọi là “ông thầy”. Người đàn ông cao lớn, tóc vàng, gầy gò và khoa trương vốn thích ở bên cạnh những chàng bô trai và biết cách khám phá những tài năng. Raoul có dáng dấp đẹp, vẻ oai vệ cùng một chất giọng Blues, nếu nhắm mắt, hoàn toàn có thể hình dung ông sinh ra ở New-Orleans. Raoul làm thế nào để sửa được chất giọng là điều hoàn toàn bí ẩn, ngoại trừ với ông. Ông có tai nghe nhạc thiên bẩm và có thể bắt chước tất cả những gì đã nghe thấy. Mẹo ông ưa dùng để tán gái là ra vẻ có khả năng nói được tất cả các ngoại ngữ. Sau khi giúp đỡ những người bán vịt quay ở Frisco, ông cũng hùng biện giỏi như họ bằng tiếng Trung, chỉ thiếu mỗi vốn từ. Thứ tiếng Đức giả vờ, ông trộm được của Herriman người vốn không ai lạ gì nguồn gốc Đức, tiếng Pháp của ông lại là giọng Quebec vì đã từng tán tỉnh một trong những cô gái xinh đẹp nhất mà ông từng thấy khi cô tới hái cam ở nơi đầy nắng này để trốn tránh bão tuyết Montreal.
Herriman phát hiện ra cậu học trò mới trong một câu lạc bộ Jazz, nơi mà khi đêm gần tàn, Raoul đang nốc hết những gì ông kiếm được.
Thời đó, Raoul chẳng mấy khi ngủ hai ngày liên tiếp tại cùng một nơi. Tìm ra một nơi qua đêm là nỗi lo hằng ngày, vì vậy khi ông thấy dạy nhạc đề nghị sẽ cho ông một chỗ ở và dạy dỗ ông, chàng trai trẻ khi ấy thấy may mắn của đời mình chạy qua trước mặt với tốc độ của đoàn tàu vượt qua đồng bằng. Ông không bị lừa phỉnh trước đam mê của Herriman, nhưng ông thầy chưa bao giờ có một động thái nào khiếm nhã, đến nỗi trong quãng thời gian phóng túng đó, rốt cuộc Raoul cũng tự rút ra kết luận rằng ông thầy dạy nhạc không hề có thú vui nhục dục. Thuốc phiện của ông ta là kéo dài tuổi trẻ bằng cách tập hợp quanh mình những anh chàng trẻ tuổi. Herriman chẳng khác gì một cha cố đặc biệt, tự cho mình nhiệm vụ giải cứu những tâm hồn và thay đổi các số phận. Với sự kiên trì đáng kinh ngạc, ông ta thường thất bại nhưng cũng có đôi lúc thành công. Ở Berkeley, cả chục bạn trẻ đã tìm ra cuộc sống mới nhờ ông. Raoul là một trong số họ. Herriman dạy ông cách ăn mặc, kiểu đầu tóc, cách nói năng đúng chuẩn và đặc biệt là sử dụng tài năng vào những mục đích khác ngoài mục đích đưa gái lên giường. Trong hai mươi tư tháng sống ở nhà thầy giáo, Raoul thoát tục, không còn vuốt ve một bộ ngực hay cặp mông nào nữa, ngoại trừ thỉnh thoảng vuốt ve bằng mắt, nhưng điều đó không tính.
Agatha biết ông khi bà vào đại học, Max giới thiệu họ với nhau và tình bạn nhanh chóng nảy nở.
Raoul không học một chương trình trọn vẹn nào, nhưng đi học đều đặn lớp của Herriman và luôn là sinh viên xuất sắc. Ông cũng theo học một số giảng viên khác chấp nhận nhắm mắt cho qua sự hiện diện của một vài học sinh do Herriman gửi gắm.
Cho dù ông nợ châu Mỹ mọi thứ, cuộc sống lúc nhỏ vẫn khiến ông rất nhạy cảm với những thân phận bị bóc lột. Đấu tranh chống chiến tranh, phản đối chính sách đế quốc hay phân biệt chủng tộc là những mặt trận ông tham gia tích cực và chất giọng trầm luôn giúp ông thể hiện hết mình trong những cuộc bãi công hay khi đi tiên phong trong các cuộc biểu tình. Raoul nhanh chóng chạm đến biên giới mong manh của luật pháp và nhẹ nhàng vượt sang phía bên kia khi phải giúp đỡ ai đó bị cảnh sát đối xử tàn tệ. Và rồi, từ mặt trận này tới mặt trận kia, đến một ngày ông buộc phải bước chân vào cuộc sống chui lủi. Như phần lớn bạn bè, ông đi dọc đất nước. Tới New York, ông sống bằng những công việc lặt vặt, lúc ở Bronx, khi ở những khu ổ chuột của Manhattan, chỉ cần có công việc và một nơi qua đêm. Nhưng mười năm sau đó, Raoul vẫn thương nhớ miền Nam với những ngày đấy ắp nắng. Mười mùa đông sống dọc sông Hudson thực sự là một bản án với ông. Với ít tiền tiết kiệm và vài vụ ăn cắp vặt, ông tích cóp đủ để ra khỏi bóng tối. Một sáng tháng Giêng khi nhiệt độ xuống thấp đến nỗi các con phố ở TriBeCa trắng xóa dù không có tuyết rơi, Raoul chuẩn bị hành lý. Ông đưa khóa phòng cho một người bạn, đổi lại lời hứa một người anh em họ của anh ta sẽ tìm việc làm cho ông ở San Antonio. Đi bộ qua ba mươi tòa nhà, ông lên xe buýt ở nhà ga phố 34.
Nhưng Raoul dành một chỗ trong tim cho Herriman mà không ai có thể thay thế. Trong khi cảnh vật cứ loang loáng sau lớp kính chiếc xe bus Greyhound, ông nghĩ đến cách thể hiện lòng kính trọng với người thầy của mình. Ông nghĩ về chuyện này suốt hai đêm đầu tiên của chuyến đi và không thể ngủ nổi. Khi nhìn thấy tấm biển báo đã đến Nashville, trí óc ông bừng tỉnh. Những gì Herriman đã làm cho ông, ông sẽ mang tới cho những người khác; ông sẽ tìm kiếm tài năng và giúp họ thành công. Raoul sẽ trở thành ông bầu của các nghệ sĩ và để bắt đầu sự nghiệp mới mẻ này, có chân trời nào đẹp hơn miền đất hứa dành cho những người yêu âm nhạc nơi đây.
Ông bắt đầu bằng việc thuê một mảnh đất và cải tạo cái kho ở đó thành sàn diễn, rồi đến nhiều quán bar kết bạn, tặng cho mọi nhạc công chấp nhận đến chơi ở sàn diễn của ông niềm hy vọng vào tương lai. Nhưng ý tưởng thiên tài cùa ông chính là việc huy động được một nhóm công nhân Mexico đục đẽo và tô vẽ cái kho thành một cây đàn ghi ta khổng lồ, đổi bằng vé xem ca nhạc và đồ uống. Raoul chưa bao giờ tìm ra một thần đồng âm nhạc nào cũng như sàn diễn của ông chưa bao giờ biết tới vinh quang như Moody Blues hay Village Vanguard, nhưng nét kiến trúc độc đáo của tòa nhà cuối cùng cũng mang lại cho nơi đầy tiếng tăm thật sự trong vùng.
- Cháu nhìn người đàn ông trên sân khấu kia, Agatha kết thúc câu chuyện, chú ấy viết thư cho cô vào mỗi dịp sinh nhật, và chưa quên một lần nào.
Milly nhìn Raoul đặt mic xuống giữa những tràng pháo tay giòn giã, và thật kỳ lạ, cô cảm thấy được ưu ái khi đồng hành cùng Raoul, tự hào vì ông đã quan tâm tới cô đến thế khi cô lựa chọn trang phục. Nghĩ đến những gì một người thầy âm nhạc đã làm được, cô tự hứa một ngày kia sẽ đưa Jo tới đây để Raoul nghe anh chơi đàn piano.
Raoul trở lại bàn.
- Chút nữa, ông nói với Agatha, chúng ta sẽ cùng hát một bài.
- Chắc chắn là không! bà trả lời.
- Nếu em từ chối anh điều đó, sau khi đã để anh nghe em hát ở câu lạc bộ của anh, anh sẽ bế em lên tận sân khấu.
- Tối nay anh không phải có mặt ở quán ư?
- Lúc này cũng ít khách, José tự xoay xở được, hơn nữa em đang ở đây.
Với khoảng lặng sau câu nói, Milly đoán hai người bạn không gặp nhau đã lâu chắc chắn có nhiều chuyện muốn nói, những chuyện chỉ liên quan tới họ. Lấy cớ muốn điện thoại cho Frank, cô đi ra, để họ lại với nhau một lúc.
Raoul nhìn theo cô gái cho tới khi cô ra khỏi nhà hàng.
- Con bé mới giống chị ấy làm sao, ông nói. Lúc nãy ở câu lạc bộ quá tối nên anh không nhận ra điều đó, nhưng khi ra ngoài, anh thật sự bị sốc.
- Em đã được chuẩn bị tinh thần, Max cho em xem ảnh con bé, vậy mà khi em tự cho phép mình lên xe, em cũng có cảm giác như thời gian ngược trở lại ba mươi năm trước và thấy bóng ma của chị ấy.
- Con bé biết chuyện chứ?
- Không, nó hoàn toàn không biết gì, ngoại trừ việc em trốn trại và nó rất tức giận khi biết tin này. Nó muốn về nhà. Em phải thuyết phục nó đi cùng thêm chút nữa.
- Kể cho con bé mọi chuyện đi, anh tin nó sẽ thay đổi quyết định.
- Không thể được, con bé không được biết mọi chuyện liên quan đến nó, vẫn còn quá sớm.
- Làm sao em vượt ngục thành công vậy người đẹp?
- Kiên trì và quan sát.
- Cứ ẩn náu ở chỗ anh cho tới khi mọi chuyện dịu đi.
- Chính thế đấy, mọi chuyện hiện quá êm dịu. Họ thậm chí không hể nói về vụ vượt ngục, không hể có một dòng nhỏ nào trên báo.
- Có thể cuối cùng họ quyết định để em yên?
- Em không tin, chỉ có duy nhất một khả năng: họ đang giăng bẫy em.
- Em đã nói với ai về việc định đi đâu chưa?
- Bản thân em còn không biết cho tới khi gặp Max.
- Vậy hãy ở lại đây, sẽ đỡ nguy hiểm hơn.
- Anh vẫn viết cho em khi em ở trong tù, sớm muộn gì họ cũng sẽ tới thẩm vấn anh, em không muốn gây nguy hiểm cho anh.
- Nếu họ muốn gây sự với anh thì họ đã làm từ rất lâu rồi. Và giờ đây anh còn là người Venezuela nữa chứ! Raoul cười nhạo.
- Không, họ để anh yên vì không có bằng chứng chống lại anh và bởi họ đã nắm được thủ phạm trong tay. Em trả giá cho tất cả mọi người.
- Hanna, em trả giá cho Agatha, cho những kẻ điên cuồng tham gia vào kế hoạch cùng cô ấy. Ý tưởng thay tên đổi họ của em là hiện thân của thói khổ dâm. Hơn nữa, điều đó không vì cả nhóm, mà chỉ vì vài người. Những người không có liên quan phải chạy trốn và sống chui lủi nhiều năm, không gì có thể so sánh với nhà tù, nhưng chúng ta đều đã sống những thời điểm khó khăn.
- Em biết, Raoul, em đọc thư anh viết mà.
- Anh làm gì cho em được, Hanna? Hãy nói cho anh biết có thể làm gì cho em nhé.
- Tiếp tục gọi em là Agatha, đặc biệt là trước mặt con bé!
Bà kể với ông về cuốn sổ bà đang tìm kiếm và thêm vào:
- Em tới tìm anh vì anh là người mà mọi người đều tin cậy...
- Em yêu, nếu anh biết ai đó có bất kỳ thứ gì có thể xóa tội cho em, anh đã đến lấy ngay với cây gậy bóng chày nếu cần, và như vậy em đã ra tù từ rất lâu rồi, đường hoàng bằng cửa chính. Nhưng vì em chỉ nói với anh điều đó vào lúc này, anh sẽ điều tra. Vì sao Agatha giao lại lời thú tội cho ai đó?
- Để em có thể ra tù và tiếp nối công việc nếu có điều gì xảy đến với chị ấy. Nhưng người mà chị ấy tin tưởng đã không tôn trọng những mong muốn cuối cùng của chị ấy.
- Tiếp nối công việc gì?
- Chăm sóc con bé!
Raoul nhìn ngắm cô bạn hồi lâu trong yên lặng.
- Nếu ngày đó em yêu anh thì đã không xảy ra chuyện này.
- Em biết, lỗi của sự thiếu may mắn, nhưng ngày đó em yêu một người khác.
- Đừng nói là em vẫn yêu anh ta chứ?
- Xin anh đừng nhắc đến tên anh ấy.
- Em biết sau đó anh ta làm gì chứ?
- Không, làm sao em biết được? Agatha trả lời. Như tất cả chúng ta, chắc anh ấy đã già đi... Nhưng chắc đã lập gia đình...
- Anh không còn nghe nói gì đến anh ta, nếu em muốn biết.
- Có thể em không muốn, Agatha thở dài.
- Còn bây giờ, kế hoạch của em thế nào?
- Nếu tìm ra được cuốn sổ trước khi người ta lại bắt em, em sẽ đầu hàng và chờ xét lại bản án.
- Còn nếu không tìm ra nó?
- Em sẽ không trở lại nhà tù, Max đưa cho em một khẩu súng lục, em đã giữ lại một viên đạn, cho em.
Ánh mắt Raoul thể hiện vẻ dịu dàng pha lẫn luyến tiếc.
- Anh sẽ làm tất cả những gì có thể, ông thì thầm, còn em, đừng nói linh tinh. Hãy ở lại đây, ít nhất trong thời gian anh điều tra.
- Cảm ơn, nhưng em là người phải điều tra, em phải gặp mọi người, có thể gọi là bản năng hay chứng cuồng ám, nhưng em đánh hơi được nguy hiểm và muốn luôn ở trạng thái hành động.
- Chẳng ích gì đâu hoặc chỉ càng nguy hiểm hơn cho em thôi. Thời thế đã thay đổi. Bây giờ định vị ai đó đã trở thành trò trẻ con, mọi thứ đều bị theo dõi và nghe lén. Thư điện tử, thanh toán bằng thẻ tín dụng, điện thoại di động, ngay cả khi tắt máy cũng đều giúp người ta định vị ra em.
- Thôi đi Raoul, anh không thấy mình đang hơi phóng đại ư? FBI dù sao cũng không phải là Stasi5[1] và chúng ta chưa trở lại thời kỳ độc tài theo như em biết, đúng không nhỉ?
Raoul tỏ ra luyến tiếc.
- Căn cước của chúng ta, hành trình đi lại, chính kiến, sở thích và lựa chọn, những gì ta hay mua và hay xem trên truyền hình, một chỗ ở rạp phim, những bài báo và những cuốn sách ta đọc, toàn bộ cuộc sống của chúng ta từ những chi tiết nhỏ nhất đều bị cho vào cơ sở dữ liệu và đánh dấu. NSA tích cóp nhiều thông tin hơn khả năng phân tích của họ. Nếu ở thời đại này, Orwell sẽ bị kết tội phản quốc và bị truy tố.
Khuôn mặt Agatha thể hiện vẻ hoài nghi và ghê tởm.
- Em không thể tin những gì anh nói. Những người tự do các anh làm sao có thể để mọi chuyện đến nước này?
- Cho dù phương pháp có tiến bộ nhưng những lời lý giải thì vẫn vậy. Người ta khơi gợi nỗi sợ cho người khác, sợ hỗn loạn, sợ kẻ thù vô hình. Điều đó gợi cho em cái gì chăng? Ngày trước, phong trào chống đối của chúng ta, khi không phải là chủ nghĩa cộng sản thì là đánh bom hạt nhân, ngày hôm nay là rửa tiền của những kẻ buôn ma túy, những kẻ cực đoan, bạo lực có mặt ở khắp nơi, và vì những mối đe dọa thực sự hiện hữu, người ta xoa dịu lương tâm bằng cách nói rằng những người không có gì đáng trách thì chẳng có gì phải giấu giếm. Trường hợp của em nên em phải học cách cảnh giác với mọi thứ, phải luôn luôn cảnh giác, hơn ngày trước rất nhiều. Em phải học cách suy nghĩ như người ta, cũng như người ta tìm cách suy nghĩ như em và đón đầu mọi hành động của em.
Agatha đột ngột nhìn ra phía cửa quán vẻ lo lắng.
- Con bé làm gì thế? Nó đi một lúc lâu rồi.
Raoul cầm áo khoác rồi đứng dậy.
- Ra xem sao, dù sao cũng đến lúc phải về rồi.
Milly chờ họ ở bãi xe, lưng tựa vào chiếc Oldsmobile.
- Hai người chỉ có ngần đó để nói với nhau thôi sao? cô vừa dụi tắt điếu thuốc vừa nói.
Agatha và Raoul nhìn nhau kinh ngạc.
- Cô chú có vẻ lạ quá, có gì không ổn ư?
- Tất cả đều ổn, Raoul trả lời, trừ việc đêm nay trời sẽ mưa.
* * *
Tom chấp nhận dừng xe nghỉ một chút. Cơn mệt mỏi xâm chiếm ông, còn hơn một trăm dặm nữa mới tới nơi, và khi tới Nashville, ông phải thật minh mẫn để hành động.
Ông xem bản đồ giao thông và nghĩ cách tiếp cận Agatha. Bà không đi một mình và ông định tiếp cận bà khi không có ai bên cạnh. Một câu hỏi lướt qua trong đâu ông: tại sao chủ nhân chiếc xe Oldsmobile chấp nhận chở bà đi xa đến vậy? Có thể cô gái bị bắt cóc, ông cảm thấy thật ngu ngốc vì đã lao đi mà không nghĩ đến khả năng này sớm hơn.
Nếu Agatha có vũ khí, cục diện sẽ thay đổi hoàn toàn. Việc dừng cuộc phiêu lưu này trở nên cấp bách hơn bao giờ hết.
Ông mở bình thủy uống một chút cà phê rồi nổ máy. Sấm đùng đoàng trên nền trời đen sẫm. Nếu chạy xe cẩn thận, khoảng hai giờ nữa ông sẽ tới nơi.
* * *
Ra khỏi nhà hàng, Raoul ném trả chìa khóa chiếc Oldsmobile cho Milly. Mừng vì gặp lại Agatha nên ông uống hơi nhiều. Milly cầm lái trong khi hai người bạn ngồi vào băng ghế sau, cùng khe khẽ hát một bài khác của Peter, Paul và Mary với giọng hân hoan. Kể từ đầu chuyến đi, Milly chưa bao giờ thấy Agatha trong trạng thái như vậy. Cô muốn hòa giọng cùng họ nhưng lại chẳng thuộc lời bài hát.
* * *
Một chục chiếc xe còn đỗ phía trước câu lạc bộ của Raoul. Raoul nói Milly đi vòng lại tới ga ra phía sau tòa nhà. Tối nay ông hoàn toàn không muốn gặp José và những tia chớp xé toang màn đêm báo hiệu một trận mưa lớn.
Xe đỗ xong xuôi, Raoul mở cửa cho hai vị khách. Một cầu thang dẫn lên gác xép phía trên sàn diễn. Raoul chỉ có hai phòng ngủ, ông dành phòng của mình cho Agatha, và cho Milly phòng dành cho bạn bè và nhạc công vãng lai. Ông sẽ ngủ trên tràng kỷ, đây không phải lần đầu tiên.
Milly đi ngủ, để lại Agatha và Raoul ở phòng khách.
- Anh không có người phụ nữ nào ư? Agatha hỏi khi Raoul mòi bà một ly rượu cuối cùng.
- Đã từng có rất nhiều, rồi có một người đã bỏ anh ra đi. Từ đó chẳng còn ai nữa. Công lý được thiết lập, anh từng làm nhiều trái tim đau khổ, cho tới khi gậy ông đập lưng ông.
- Cô ấy là ai?
- Một nhạc công tuyệt vời, một nghệ sĩ đặc biệt, anh gặp khi cô ấy đang hát trong một quán bar. Một tiếng sét ái tình thực sự. Bọn anh đã có những năm tháng thật đẹp bên nhau, nhưng cô ấy quá tài năng để ở lại nơi này. Em sẽ cho anh là điên, nhưng chính anh đẩy cô ấy ra đi. Gần như anh đẩy cô ấy ra đường. Anh yêu cô ấy đến nỗi mỗi sáng mai khi nhìn bản thân trong gương anh chỉ thấy một gã đàn ông đang khiến cô ấy đi chệch hướng nên đi. Giữa bọn anh là hai mươi năm cách biệt và cô ấy đã mang lại cho anh rất nhiêu điều.
Agatha lấy ly rượu từ tay Raoul, vuốt má ông rồi kéo vào phòng.
- Lại đầy, bà thì thầm, anh và em chúng ta lại trạc tuổi nhau đấy.
Cửa sập lại sau lưng họ. Milly ngó đầu vào phòng khách và mỉm cười khi thấy căn phòng vắng lặng. Phía dưới sàn gỗ vọng lên tiếng động của những vị khách cuối cùng đang rời quán và José đang thu dọn bàn ghế. Một lúc sau, đèn đóm trước hiên phụt tắt và im lặng bao trùm.
* * *
Tiếng còi xe kéo Tom ra khỏi trạng thái đờ đẫn. Đèn pha của một chiếc xe tải khiến ông lóa mắt, ông đánh tay lái và xe lạng sang một bên. Lốp xe chồm lên vệ đường và xe lao khỏi làn đường vọt thẳng ra cánh đồng trước khi ông kịp hoàn hồn và đạp phanh dừng xe. Ông ra khỏi xe hít thở không khí để trấn tĩnh trở lại. Một tiếng sấm khiến ông ngửa mặt nhìn trời và cảm nhận những giọt đầu tiên của trận mưa rào, to đến mức ông vội vã chui vào xe tìm chỗ trú.
Mưa gõ mạnh lên kính xe, ông chỉ còn nghe thấy mỗi tiếng mưa đập ào ào trên nóc. Tom khởi động và tìm cách trở lại đường nhựa mà lúc này chỉ nhìn thấy lờ mờ.
Đất đã kịp ngấm đầy nước. Bánh xe trượt trên bùn, xe đi ngoằn ngoèo thay vì tiến lên và mùi cao su cháy càng khiến tình hình thêm nghiêm trọng. Cứ như thế, côn sẽ trơ ra trước khi ông lên được tới đường. Tom bỏ chân khỏi bàn đạp ga và chấp nhận sự thật. Kể cả có kết nối được với cứu hộ thì ông cũng không thể cho họ biết ông đang ở đâu.
Để ra khỏi vũng bùn này, ông sẽ phải kiên nhẫn chờ đến sáng mai.
Một Ý Niệm Khác Về Hạnh Phúc Một Ý Niệm Khác Về Hạnh Phúc - Marc Levy Một Ý Niệm Khác Về Hạnh Phúc