Số lần đọc/download: 0 / 1
Cập nhật: 2020-10-23 04:17:18 +0700
Chương 7
Về đến văn phòng, chủ nhiệm Lưu rót trà vừa lấy thuốc lá ra mời. Anh chàng kia nói:
- Không cần đâu ạ. Cháu không hút thuốc. Cháu đâu dám làm phiền chủ nhiệm Lưu. Nhưng chủ nhiệm nói, vậy có việc gì cần cháu giúp đỡ đây? Cháu không thấy phiền đâu ạ.
Chủ nhiệm Lưu không nói theo kiểu “sỗ sàng” như Vương Thảo Căn mà trò chuyện thân mật với anh ta:
- Này cậu, cậu là người ở đâu? Nghe giọng thì hình như ở mạn Trùng Khánh, phải không? Ở quê còn có những ai? Cha mẹ cậu làm gì?
- Đúng thế, đúng thế! Chủ nhiệm Lưu làm sao lại nhận ra? - Chàng trai vui mừng như gặp được người quen nơi đất khách - Huyện chúng cháu vốn thuộc tỉnh Tứ Xuyên, nhưng khi Trùng Khánh trở thành thành phố trực thuộc trung ương thì huyện chúng cháu quy hoạch về Trùng Khánh quản lý. Ở nhà có cha cháu và mẹ kế, họ làm ruộng ở quê. Nhưng gần đây họ trở thành dân di cư. Chẳng phải đập Tam Hiệp cần sửa chữa đó sao? Nhà mới do chính phủ xây cho đẹp lắm. Dọn đến nhà mới thì ông bà không cần làm ruộng nữa, chỉ ở nhà mà dưỡng lão, nhàn nhã lắm ạ.
- Vậy sao cậu không đi học? Cậu học được mấy năm? Điều kiện gia đình không tồi, sao không ở nhà mà phải lên đây đi làm thuê?
Chàng trai lập tức đỏ bừng mặt:
- Chủ nhiệm Lưu, cháu xin nói thật với ông là cháu sợ học lắm, hễ nhắc đến thi cử là cháu chỉ muốn ngất. Có điều những gì thầy giáo dạy chẳng bằng những gì cháu nhìn thấy. Cháu chỉ thích làm thuê, làm thuê hay lắm, được ở cùng mọi người, công trường náo nhiệt lại vừa vui vẻ, đứng ở trên cao còn có thể nhìn thấy rất nhiều cảnh đẹp.
- Vậy sao cậu lại đến đây? Cậu có người quen ở thành phố này à?
- Có, có, có! - Cậu ta dường như rất vui khi nhắc tới người quen ở thành phố - Chị cháu mở công ty ở thành phố này. Cháu mà rảnh thì đến đó chơi, chỉ có chị cháu đối xử tốt với cháu thôi.
Chủ nhiệm Lưu hơi lấy làm lạ:
- Chị cậu đã mở công ty trong thành phố thì sao cậu không vào công ty mà làm lại chạy tới công trường làm thuê cho khổ?
- Nhưng mà công ty của chị cháu chỉ cần nữ chứ không cần nam.
- Công ty kiểu gì thế? Chẳng có công ty nào không cần nam cả. Chị cậu cứ xếp cho cậu một việc gì đó cũng hơn đứt đi làm thuê. Có đúng không nào?
- Công ty thế nào thì cháu không biết nhưng làm ăn khá lắm, ra ra vào vào toàn là nhân viên nữ, cháu không thấy một người nam nào. Chị cháu đã thu xếp, thì đều là muốn tốt cho cháu, đều muốn tốt cho cháu thôi. Hơn nữa làm ở công trường cũng không khổ cực gì, cháu thích làm việc ở công trường, không thích quẩn quanh bên các cô gái đó. Nhưng chủ nhiệm Lưu này, ông đừng khách sáo, ông cần cháu giúp việc gì? Ông đừng nên thấy cháu chỉ mới học đến phổ thông cơ sở mà coi thường, không có mấy tí văn hóa nhưng cháu có sức khỏe, việc nặng nhọc gì cũng đều làm được, ngay lính tráng cũng không địch nổi cháu đâu.
Điểm này chủ nhiệm Lưu hoàn toàn tin tưởng, e rằng bộ đội cũng không có thân hình đẹp như cậu ta, một thân thể đầy khí dương cương, tràn trề sức sống, thể hình lại gần như hoàn mỹ. Chủ nhiệm Lưu càng ngắm cậu ta càng thấy thích, chẳng khác gì đang ngắm nhìn một bức hoa, mắt ánh lên niềm tán thưởng, thậm chí là hâm mộ.
- Ờ... - Chủ nhiệm Lưu thấy khó mở lời, lại không muốn gọi Đỗ Bì đến. Ông còn muốn trò chuyện với anh ta, nếu Đỗ Bì đến thì sẽ phá tan không khí đó, sẽ lại làm việc theo phép công, chàng trai lập tức trở thành công cụ cung cấp tinh trùng. Như thế thì chẳng còn một chút tình người nào. Sau này nếu có gặp lại thì không còn là quan hệ bạn bè với nhau nữa, chí ít cũng chẳng còn quan hệ giữa người với người mà chỉ còn là quan hệ giữa người sử dụng công cụ và công cụ mà thôi.
- Công việc cũng không có gì nặng nhọc - Chủ nhiệm Lưu quyết định nói thẳng cho cậu ta biết - Này chàng trai, cậu có biết phòng thí nghiệm vô sinh của bệnh viện chúng tôi chữa bệnh gì không? Bệnh viện chúng tôi có một nghiệp vụ là sử dụng tinh dịch của nam giới để nghiên cứu, nếu nghiên cứu thành công thì sẽ rất có ích cho nhân loại. Tôi mong cậu cung cấp cho bệnh viện một số tinh dịch, đương nhiên bệnh viện sẽ trả cậu một khoản tiền để cậu chi dùng, không để cậu thiệt đâu.
- Hiểu rồi, hiểu rồi! Cháu nghe người ở công trường nói, phòng thí nghiệm của các ông chuyên trị bệnh không đẻ được con. Họ nói xong đều cười - Chàng trai bối rối hỏi - Nhưng tinh dịch là thế nào? Hình như cháu chẳng có thứ đó đâu. Hay là, cháu thử hỏi người ở công trường xem họ có hay không nhé!
Chủ nhiệm Lưu nhận ra rằng cậu ta không hiểu thuật ngữ y học “tinh dịch” y hệt như Vương Thảo Căn vậy. Phải giải thích cho cậu ta theo cách nói dân dã thôi.
- Tinh dịch ấy mà... - Trong một lúc chủ nhiệm Lưu thực sự không nhớ dân gian gọi nó là gì - Thông thường người ta gọi nó là “sóng”. Đó là một thứ nước chảy ra từ cơ thể đàn ông, đàn ông nào đến tuổi thành niên đều có, có thứ nước đó thì mới làm cho vợ đẻ con được.
- A! Cháu hiểu rồi! - Chàng trai bật cười - Ở công trường chúng cháu, suốt ngày từ sáng đến tối hết “sóng” này lại đến “sóng” khác, nhất là những người miền Bắc. Đấy là tiếng chửi rủa mà, tức lên thì gào “sóng”. Nhưng mà cháu chưa nhìn thấy nó như thế nào cả. Lạ thật đấy, trên người cháu chẳng bao giờ chảy ra thứ nước đó, chỉ có mồ hôi chảy ra thôi. Có khi cháu chẳng có thứ “sóng” ấy đâu!
Chàng trai khoảng hai mươi tuổi, cơ thể đã trưởng thành hoàn toàn rồi, làm sao lại không có tinh dịch? Chủ nhiệm Lưu tưởng rằng cậu ta không muốn hiến tặng song không tiện nói rõ.
- Không có thì thôi. Cậu không cần phải từ chối, không muốn hiến tặng cũng không sao. Đây vốn là việc hoàn toàn tôn trọng lòng tự nguyện, không được dụ dỗ, căng không được cưỡng ép. Nhưng mà cậu không nên để ý, cậu không muốn thì chúng ta vẫn làm bạn với nhau, sau này nếu cậu có bệnh gì, đau đầu, cảm sốt chẳng hạn thì cứ đến tìm tôi, không nên đến bệnh viện khác mà mất tiền, lại chưa chắc đã chữa khỏi.
- Không, không, không! - Anh chàng cuống lên - Chủ nhiệm Lưu, không phải cháu không muốn hiến tặng mà quả thật cháu chẳng có tinh dịch nào cả. Cháu thật sự chưa từng thấy. Nếu cháu có, mất một chút thì sợ gì cơ chứ? Cháu đã từng hiến máu rồi đấy!
32
Chủ nhiệm Lưu lại gặp phải việc quá mới mẻ. Xét về mặt biểu lộ, cậu ta có vẻ mặt chân thành, tuyệt đối không phải nói dối. Nhưng một chàng trai hoàn toàn chín muồi về mặt sinh lý, thân hình hoàn mỹ, thân thể lại cường tráng, làm sao mà không có tinh dịch được? Đây chẳng phải lại là một chứng bệnh rất đặc biệt hay sao?
- Tôi hỏi cậu, cậu đừng để ý nhé! Tôi hoàn toàn xuất phát từ góc độ khoa học sinh lý của con người mà hỏi cậu, cậu phải thực thà trả lời. Nếu cậu thực sự không có tinh dịch thì ở tuổi như cậu, đó là một căn bệnh đấy, tôi phải chữa cho cậu mới được. Nếu không cuộc đời của cậu sẽ rất đau khổ, và sau này cậu cũng không thể có con - Chủ nhiệm Lưu nghiêm túc hỏi - Tôi hỏi cậu, cậu không nên ngượng mà không trả lời. Cậu đã biết tôi là chủ nhiệm Lưu, cũng biết phòng thí nghiệm vô sinh chữa bệnh gì nên cũng biết tôi là bác sĩ đúng không? Đối với bác sĩ, không có chuyện gì mà không thể nói. Vấn đề là, cậu cảm thấy sinh thực khí của cậu, tức là cái b. như ở quê cậu thường nói, có căng, cứng lên không?
Tiếp thu kinh nghiệm từ Vương Thảo Căn, chủ nhiệm Lưu muốn nói sao cho cậu nông dân làm thuê này hiểu rõ, cho nến mới dùng từ cái b. Chàng trai đỏ bừng mặt, cúi đầu xuống, không dám nhìn chủ nhiệm Lưu. Cậu ta ấp úng đáp không rõ:
- Cái ấy... có lúc cũng cương cứng lên.
- Vậy nó cương cứng vào khi nào? Khi thấy cô gái mà cậu thích hay là vào lúc sáng hoặc tối?
- Cháu chưa thích cô gái nào, nhưng cháu có một bạn gái, thường đùa nghịch với nhau, nhưng không liên quan gì đến việc cái kia có cứng lên hay không - Cậu ta càng cúi thấp đầu hơn nữa - Nhưng có lúc ban sáng hoặc nửa đêm, cái ấy cũng lại tự cương lên.
- Khi nó cương lên, cậu có dùng tay sờ mó nó không? Cho đến khi tinh dịch, tức là “sóng” chảy ra thì nó mới mềm ra, phải không?
- Dùng tay sờ mó nó làm gì ạ? Nhưng có lúc cháu nằm ngủ sấp thì thấy có cái gì đó chảy ra làm cho quần và ga trải giường cứng quèo, ngày hôm sau phải đem giặt. Nhưng cháu không biết cái thứ chảy ra đó là gì, đó không phải là tinh dịch chứ? Có phải tinh dịch là thứ nước giống như nước tiểu, đúng không ạ?
Nhờ chủ nhiệm Lưu gợi mở một hồi, chàng trai mới rõ đây là cuộc đối thoại giữa bác sĩ và mình nên trả lời thẳng thắn và trôi chảy hơn nhiều tuy có dùng không ít từ “nhưng”. “Nhưng” dường như là từ cửa miệng của cậu ta.
- Ồ! - Chủ nhiệm Lưu đột nhiên hiểu ra, ông thoải mái tựa vào lưng ghế - Đó chính là tinh dịch! Khi cậu vô tình để nó chảy ra thì nó ở trạng thái lỏng, không khác mấy với nước tiểu, chỉ hơi sánh một chút như nước cháo vậy. Sáng hôm sau thì khô, khô rồi thì bám từng mảng một trên quần như mảng hồ dán và trở nên cứng quèo như cậu nói. Như vậy là cậu không có bệnh, cậu rất khỏe mạnh, không phải lo gì nữa nhé!
- Nếu như thế, cháu hoàn toàn tự nguyện hiến tặng để ông nghiên cứu khoa học. Cháu biết trong lịch sử có rất nhiều người hiến thân cho khoa học rồi - Chàng trai ngẩng đầu lên, phấn khởi nói - Nhưng sao có thể mang đũng quần nhờ bẩn đó đến đây được? Thật ngượng quá đi mất.
Chủ nhiệm Lưu cười:
- Nếu cậu tình nguyện hiến tặng thì đương nhiên không thể để cách đêm, có nghĩa là để nó cứng quèo như cậu nói. Chúng tôi cần là cần thứ mới tinh vừa mới từ trong người cậu chảy ra ấy.
- Vậy làm sao mà đợi được? - Chàng trai rất kinh ngạc - Có tối nó chảy ra, có tối lại chẳng chảy. Nhưng cháu chẳng biết lúc nào thì nó ra cả. Nó bất chợt tự chảy ra, không như đi đái, cháu muốn đái thì đái được ngay. Nhưng nó chẳng phải là thứ hễ cháu muốn là chảy ra đâu.
- Nếu cậu bằng lòng thì chúng tôi có phòng riêng cho cậu một mình ở trong đó, cậu có thể dùng tay làm tinh dịch chảy ra. Khi nào nó sắp ra thì cậu cho nó tia vào một cái lọ mà chúng tôi sẽ đưa cho cậu. Đến đây thì nhiệm vụ của cậu đã hoàn thành.
- Dùng tay làm cho nó chảy ra? - Chàng trai ngớ cả người - Dùng tay thì làm sao khiến nó chảy ra được? Nó tự chảy ra khi cháu không biết gì cơ mà? Nhưng dùng tay thì cháu e rằng không làm nó chảy ra được đâu. Thật ngượng quá!
Chủ nhiệm Lưu bấy giờ mới biết chàng trai thuần phác này chưa từng tự sướng. Bây giờ, một chàng trai hai mươi tuổi mà chưa từng tự sướng thì quả thật hiếm như lông phượng, sừng lân. Chủ nhiệm Lưu càng thấy quý cậu ta. Vì thích nên ông cảm thấy nếu dạy cậu ta tự sướng thì quả là một tội lỗi, nhưng nhất thời ông lại chẳng nghĩ ra được cách gì khác, cho dù chỉ dạy bảo dần dần, ông vẫn cảm thấy là có tội. Ông là sinh viên đầu những năm 60 của thế kỷ XX và tốt nghiệp trước Cách mạng Văn hóa. Lúc ấy, lời các thầy và sách báo dành cho thanh niên đều gọi “tự sướng”, là “thủ dâm”, “tự độc”, là hành vi bẩn thỉu tự coi khinh mình, tự làm hại mình, chỉ có hại mà không có lợi gì cho sức khỏe của thanh niên. Còn ông, thông qua thực tiễn chữa bệnh, quả thật ông cũng phát hiện rất nhiều ca vô sinh là do nam giới khi còn trẻ đã “tự sướng” quá nhiều. Ông nghĩ, nếu ông dạy cách “tự sướng” cho một chàng trai trong trắng như thế, khiến cậu ta nhiễm phải thói xấu đó thì thật là tội không gì to bằng.
33
Hai người đành ngượng ngùng ngồi nhìn nhau. Bất kể thế nào, chủ nhiệm Lưu cũng không thể dạy chàng trai “tự sướng” được song ông lại không muốn gọi Đỗ Bì tới. Đỗ Bì mà tới thì không biết anh ta còn có dạy những gì mà thằng bé không nên biết nữa đây? Còn chàng trai thì càng không hiểu làm sao mới đáp ứng được yêu cầu của chủ nhiệm Lưu. Không đáp ứng được yêu cầu của người khác, nhất là khi mình đã làm xước xe mà người ta chẳng bắt đền, chàng trai cảm thấy rất băn khoăn.
- A! - Ngồi ngây ra một lúc, bỗng chàng trai vụt nhảy lên, vỗ tay đánh bốp - Cháu có cách rồi! Cháu sẽ hỏi chị cháu, chị ấy có cách, cách gì chị ấy cũng có. Cháu hỏi chị cháu là biết ngay.
Chủ nhiệm Lưu cảm thấy dường như chàng trai này chưa hoàn toàn trưởng thành về mặt tâm trí, có người giám hộ trông coi việc lấy tinh trùng và ký kết hợp đồng hiến tặng thì ổn thỏa hơn. Nếu người giám hộ đồng ý thì sẽ nhờ người ấy dạy cậu ta cách dùng tay để xuất tinh. Đó là việc của người giám hộ.
- Tốt, tốt lắm! Thế thì cậu về bàn trước với chị cậu. Tôi đợi kết quả của hai người.
- Không cần, không cần đâu. Cháu gọi luôn cho chị cháu - Chàng trai rút điện thoại di động ra gọi, dường như trên máy của cậu ta chỉ có mỗi một số này. Vừa mới đổ chuông hai tiếng đã có người nhận.
- Thôi, thôi, chị chửi cái gì thế? - Chàng trai ngay lập tức trở nên bướng bỉnh - Chị còn chửi nữa thì em không về đâu! Em húp phải canh gì à? Chính vì em không thích thứ canh Quảng Đông của chị nên mới không về đấy! Chị để lại cho ông cảnh sát Đào đi. Chị đừng quát ầm lên, tai em ù đặc cả rồi. Chị nghe em nói đây. Chủ nhiệm Lưu ở Bệnh viện Chúng Sinh là người rất tốt, em làm xước xe của ông mà ông không bắt em đền. Ông muốn em hiến tặng một ít tinh dịch gì đó để nghiên cứu khoa học, nhưng tinh dịch đó làm sao lấy ra được? Em muốn hỏi chị vấn đề này. Chị cách gì cũng có, vậy thì dạy em đi!
Điện thoại đằng kia trả lời mấy câu, chàng trai liền tắt máy.
- Được rồi, hỏi được rồi, nhưng phải chờ một chút. Chị cháu đến ngay đấy. Cháu cái gì cũng phải nhờ chị dạy, chị ấy như mẹ cháu vậy.
Vừa hay sáng hôm nay chủ nhiệm Lưu không có bệnh nhân nào đến, mà cho dù có, ông cũng chẳng tiếp vì ông quyết định phải “tấn công” anh chàng này. Cậu ta nếu không phải người cung cấp tinh trùng hoàn hảo thì cũng là ca bệnh hết sức đặc biệt. Dùng hết thời gian để nghiên cứu thì cũng đáng.
Trong lúc đợi người chị đến, chủ nhiệm Lưu bèn giảng cho cậu ta một số vấn đề về sinh lý, đặc biệt là kiến thức khoa học tình dục. Cậu ta hết sức kinh ngạc và cũng cảm thấy hết sức hứng thú.
- Ồ, hóa ra trẻ con được sinh ra như thế đấy! Bây giờ ông nói “tinh dịch, tinh dịch” thì cháu mới hiểu. Nhưng tại sao tinh dịch của cháu lại tự chảy ra vào buổi tối?
Không cần đàn bà nó cũng chảy ra, xin ông cho biết như thế có vấn đề gì không?
Chủ nhiệm Lưu giải thích, đối với thanh niên mà nói, đó là điều hoàn toàn bình thường. Đó gọi là “di mộng tinh”. Ở tuổi cậu, một tháng có từ hai đến ba lần “di mộng tinh”. Chỉ cần sáng hôm sau vẫn thấy tỉnh táo, có sức khỏe làm việc thì bất tất phải lo lắng vì nó cho thấy cậu là người khỏe mạnh.
- Nhưng chủ nhiệm Lưu, cháu có mộng mị gì đâu? Cháu chẳng bao giờ nằm mơ, sao nó lại tự chảy ra?
- Vậy cậu có cảm thấy khoan khoái khi nó chảy ra không?
Chàng trai cười:
- Thế thì có đấy! Cháu cảm thấy khoan khoái không nói ra được. Nhưng như thế có ảnh hưởng gì đối với cháu không?
Đang nói đến đây thì chủ nhiệm Lưu nhìn qua cửa sổ thấy một chiếc Volvo màu xanh chạy đến rồi từ từ đỗ lại ở trước cửa phòng thí nghiệm vô sinh.
Lát sau, cửa phòng làm việc của chủ nhiệm Lưu vang lên tiếng gõ. chủ nhiệm Lưu ra mở cửa. Một thiếu phụ rất xinh đẹp, thon thả đang đứng ở đó.