I find television to be very educating. Every time somebody turns on the set, I go in the other room and read a book.

Groucho Marx

 
 
 
 
 
Tác giả: Hồng Kim
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Quoc Tuan Tran
Upload bìa: Mai Phương
Số chương: 10
Phí download: 2 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1802 / 4
Cập nhật: 2016-06-08 09:12:07 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 8
ghe được mọi chuyện về Hạnh Chi bị đuổi việc, bà Hạnh Phương bàng hoàng đau đớn. Bệnh tim trở nặng và bà được đưa vào bệnh viện gấp.
Hạnh Chi túc trực bên giường bệnh của mẹ.
Lãm Khương hay tin đã vảo bệnh viện ngay.
Vừa gặp Hạnh Chi, Lãm Khương lại cất giọng đầy bức xúc:
- Anh ghé nhà em tìm mấy lần, sao cứ tránh mặt anh hoài vậy?
Hạnh Chi cúi mặt giọng trĩu buồn:
- Em chắng biết nói răng với anh.
Lãm Khương hỏi dồn:
- Tại sao? Anh cần nghe em nói nhiều điều. Em không muốn gặp anh, không muốn nói chuyện với anh à?
- Em ngại lắm?
- Việc gì mà ngại, em xem anh là người thế nào?
Hạnh Chi khổ sở không biết nói sao để lý giải với Lãm Khương.
- Chuyện xảy ra ngoài sức tưởng tượng của em. Em không nói với anh được.
Lãm Khương hơi phật ý:
- Em không xem anh là bạn của em sao?
Anh vẫn là bạn của em. Nhưng...
- Nhưng sao? Đừng thế, Hạnh Chi à!
- Anh mong là sẽ giúp gì dược cho em.
Hạnh Chi lắc đầu:
- Anh chẳng giúp gì được em mô. Người ta đồn đãi, anh không tránh xa em à?
Lãm Khương nhíu mày:
- Tại sao phải tránh xa em?
- Em bị đuổi việc cả thành phố Huế này đều biết. Em xấu hổ biết bao.
Lảm Khương đã biết điều này. Anh nghĩ đó cũng là nguyên nhân khiến Hạnh Chi tránh mặt anh.
Lãm Khương không hiểu sao chuyện đó lại xảy ra với Hạnh Chi. Anh không tin Hạnh Chi làm chuyện đó, cũng như Khải Danh đã từng khẳng định:
- Em biết là chị Hạnh Chi chẳng làm điều bậy bạ xấu xa đó.
Lãm Khương nhẹ giọng an ủi Hạnh Chi:
- Em đừng quá căng thắng vì chuyện đó.
Giọng Hạnh Chi đầy ray rứt:
- Cũng vì chuyện đó mà mạ em trở bệnh nặng thế này. Mạ bảo em làm bại hoại gia phong hoàng tộc.
- Tại mạ em buồn nên nói thế chứ không phải tại em đâu.
- Ai cũng kết tội em, em chẳng thanh minh được.
- Em chắng có tội gì đâu.
- Anh nói rứa chứ không ai tin em cả.
Lãm Khương nói nhanh:
- Anh tin em!
Hạnh Chi chùng giọng:
- Em mang tai tiếng. Anh hãy tránh xa em đi!
- Em đừng nói thế Hạnh Chi.
- Thật đó! Anh là một tiến sĩ danh tiếng tài giỏi, em không muốn liên lụy đến anh.
Lãm Khương cười nhẹ tênh:
- Em chẳng làm liên lụy gì đến anh cả. Anh sẽ tìm hiểu kỹ chuyện này cho em.
Hạnh Chi ngăn Lãm Khương:
- Đừng anh ạ! Em không muốn làm phiền đến anh.
- Anh phải làm cho ra lẽ để đòi công bằng cho em.
- Công bằng mà làm gì? Hạnh Chi đã chán nản, buồn bã tột cùng. Bị vu cho làm một việc khủng khiếp, Hạnh Chi tưởng chừng như đất trời sụp đổ.
Tiếng oan như quả bom nổ chôn vùi Hạnh Chi cô không thể gượng dậy được, chỉ muốn buông xuôi.
- Chẳng có công bằng gì đâu anh.
- Anh sẽ nhờ ban lãnh đạo dàn nhạc xét lại.
- Xét gì nữa, em đã có quyết định nghỉ việc lâu nay.
- Em có giải thích với ban lãnh đạo không?
- Có, nhưng chẳng ai nghe em.
Lãm Khương thắc mắc. Tại sao ban lãnh đạo dàn nhạc không suy xét ngọn ngành.
Hạnh Chi là cô gái đoan trang thì đâu thể làm những chuyện trái đạo đức.
Chắc có ai muốn hại cô.
- Em có làm gì va chạm với ai không?
- Có ai ghét bỏ?
Hỏi xong Lãm Khương lại thầm nhủ:
Hạnh Chi là cô gái Huế dịu đàng hiền hậu có làm gì động chạm đến ai?
Không thể có người nào hãm hại Hạnh Chi.
Hạnh Chi lắc đầu trá lời:
- Em nghĩ em không làm gì mà bị ghét bỏ?
Rồi cô buông giọng than vãn:
- Nhưng ở đời lại có những chuyện xảy ra mà mình không ngờ được.
Lãm Khương quả quyết:
- Anh nhất định phải làm sáng tỏ vụ này cho em.
Chẳng biết Lãm Khương làm sáng tỏ bằng cách nào, Hạnh Chi khẽ bảo:
- Em không nghĩ gì đến bản thân em nữa chỉ mong mạ em qua cơn bệnh ngặt nghèo này.
Lãm Khương vội vã:
- Anh phải gặp giám đốc bệnh viện để hỏi vế tình hình của mạ em.
Nói xong, Lãm Khương hối hả đi ngay.
Các bác sĩ của bệnh viện Huế định đưa bà Hạnh Phương vào viện tim ở Sài Gòn phẫu thuật gấp.
Hạnh Chi nghe tin mà rụng rời tay chân:
- Mạ phải vào Sài Gòn phẫu thuật tim ư? Ôi! Tính răng đây?
Đặt tay lên vai Hạnh Chi, Lãm Khương trấn an cô:
- Đừng quá lo lắng? Anh sẽ cùng em đưa bác gái vào viện tim. Anh đã gọi điện cho bạn thân của anh là bác sĩ Khiết An rồi.
Ngừng một chút, Lãm Khương giới thiệu thêm:
- Khiết An trưởng khoa phẫu thuật mới du học từ Paris về có người quen, em cứ yên tâm.
Làm sao mà Hạnh Chi yên tâm. Hạnh Chi băn khoăn nhất là chi phí, lấy tiền đâu mà trang trải. Nhưng tính mệnh của mẹ là quan trọng. Mẹ phải được phẫu thuật tim gấp. Mẹ cần phải được bình phục Thấy Hạnh Chi còn đđng tần ngần Lãm Khương giục:
- Đừng chần chừ nữa em hãy chuẩn bị đưa bác lên đường ngay!
Hạnh Chi nói nhanh:
- Để em báo Khải Danh chuẩn bị một ít tiền.
Lãm Khương ôn tồn bảo:
- Được rồi, để anh gọi bảo Khải Danh cho.
Thật ra, Lãm Khựơng đã lo liệu rồi?
Hai người cùng nhanh chóng đưa bà Hạnh Phương vào Sài Gòn.
Bác sĩ Khiết An trực tiếp phẫu thuật cho bà Hạnh Phương cùng ê- kíp bác sĩ của khoa phẫu thuật.
Sau khi mổ, tình hình sức khỏe của Hạnh Phương dần dần ổn định, bà vẫn phải nằm lại viện tim để các bác sĩ theo dõi.
Ca phẫu thuật thành công, bà Hạnh Phương đã qua cơn nguy kịch, Hạnh Chi mừng rỡ khôn cùng.
Cô rối rít cám ơn bác sĩ Khiết An:
- Cám ơn bác sĩ rất nhiều! Bác sĩ đã cứu sống mẹ tôi.
Môi Khiết An nở nụ cười tươi, nụ cười thật dễ mến:
- Có gì đâu. Đó là nhiệm vụ của bác sĩ đối với bệnh nhân.
Khiết An là một bác sĩ trẻ, năng nổ, nhiệt tình có tài năng, anh luôn nghiên cứu tìm tòi học hỏi. Khiết An chuyên khoa về tim nên Lãm Khương đã nhờ anh chữa trị cho bà Hạnh Phương.
Khiết An nói thêm với Hạnh Chi:
- Tình trạng của bác nhà phẫu thuật xong là ổn định.
- Cũng nhờ bác sĩ dã phẫu thuật kịp thời cho mạ tôi.
Khiết An mỉm cười ân cần:
- Nhờ cô và Lãm Khương đưa bác vào đâyphẫu thuật kịp thờ!. Mà không phải mình tôi đâu, cả một ê- kíp bác sĩ.
Hạnh Chi nhũn nhặn:
- Nghe anh Lãm Khương giới thiệu bác sĩ phẫu thuật là bạn thân của anh ấy, tôi rất mừng.
Khiết An bọc bạch:
- Được phẫu thuật cho người nhà của Lãm Khương, tôi cũng rất vui.
Vẫn còn điều áy náy trong lòng mà Hạnh Chi phải nói ra:
- Mẹ tôi phẫu thuật và nằm viện, bao chi phí mà tôi chưa trang trải.
Bác sĩ Khiết An cười nhẹ tênh:
- Cô yên tâm đi! Việc này, tôi và Lãm Khương đã lo liệu.
Hạnh Chi khổ sở kêu lên:
- Ôi! Để cho anh và anh Lãm Khương lo toàn bộ chi phí, tôi thật có lỗi.
Khiết An vội giải thích:
- Chúng tôi vận động được sự ủng hộ giúp đỡ của các nhà tài trợ và Hội Chữ thập đỏ.
Công lao của bác sĩ và anh Lãm Khương quá lớn, tôi không biết nói răng cho hết.
- Rứa thì đừng nói em à Lãm Khương xuất hiện nhại giọng Huế của Hạnh Chi. Rồi anh bắt tay Khiết An:
- Cám ơn mày nhiều lắm, Khiết An.
Khiết An cười, lắc lắc tay Lãm Khương:
- Thôi đi ông, đừng có khách sáo!
Quay sang Hạnh Chi, Khiết An bảo:
- Cô dừng bận tâm gì cả! Hãy lo chăm sóc bác chu đáo, để bác mau chóng bình phục.
Lãm Khương tiếp lời Khiết An:
- Mẹ mau bình phục để còn về Huế đấy, Hạnh Chi ạ.
Về Huế! Ôi, cố đô mến thương! Nỗi xót xa dâng lên, Hạnh Chi cố giấu tiếng thở dài. Về Huế lại nghĩ đến chuyện bị đuổi việc mà buồn chông chênh.
Vô tình không thấy sự trầm tư nơi Hạnh Chi, Khiết An hồ hởi bảo:
- Hôm nào hai người về Huế cho tôi tháp tùng tham quan cố đô để chiêm ngưỡng lăng tẩm đền đài.
Vỗ vai Khiết An, Lãm Khương ân cần nhưng chính anh là người dân xứ Huế.
- Hôm nào mày sẽ trở thành một du khách tha hồ mà tham quan xứ Huế.
Đưa mắt nhìn bạn, Khiết An pha trò hóm hỉnh:
- Còn ông, trở thành con dân xứ Huế rồi có làm hướng dẫn viên du lịch cho tôi được không?
Lãm Khương cười lại bằng mắt với Khiết An:
- Tao sẽ đưa mày đi dạo cầu Trường Tiền ngắm dòng Hương Giang.
Khiết An tinh quái đáp:
- Dạo cầu Trường Tiền để đành cho ông đi với người yêu chứ tôi chen vào mà làm chi.
Hai người đàn ông cùng cười vang. Lãm Khương liếc nhìn Hạnh Chi. Có phải Hạnh Chi đang nhớ đến sông Hương, núi Ngự, cầu Trường Tiền?
Lãm Khương cũng không bao giờ quên được cầu Trường Tiền buổi chiều hôm ấy.
Đã gắn bó với Huế, chia tay Huế rồi nhưng Lãm Khương trở lại Huế. Vì đâu mà anh trở lại Huế?
Thấy Lãm Khương và Hạnh Chi im lặng nhìn nhau, Khiết An lịch sự rút lui.
Trước khi đi, anh dặn dò Hạnh Chi cẩn thận:
- Cô nhớ cho bác uống thuốc đầy đủ nhé! Hãy theo dõi kỹ mọi diễn biến có gì thì báo ngay cho tôi.
Rồi anh hóm hỉnh nói thêm:
- Trái tim coi vậy chứ phức tạp lắm.
Lãm Khương gật đầu tán thành:
- Đúng! Trái tim con người phức tạp lắm.
Hai người hiểu ý cười vang.
Sau khi Khiết An rời khỏi phòng, bà Hạnh Phương thức đậy. Hạnh Chi cho mẹ ăn cháo, uống thuốc.
Hạnh Chi và Lãm Khương trò chuyện về bà một lúc. Bà thấy hơi mệt và ngủ thiếp đi.
Hai người ngồi trên chiếc băng đá bên ngoài phòng của bệnh nhân. Đan hai bản tay vào nhau, Hạnh Chi nhẹ giọng:
- Anh và bác sĩ Khiết An lo cho mạ em nhiều quá.
Lãm Khương cười ôn hòa:
- Có gì đâu em. Lo cho bệnh cho mẹ em là điều quan trọng. Anh đã bỏ cả công việc ở ngoài Huế để vào đây giúp em.
Lãm Khương nói cho Hạnh Chi yên lòng:
- Tình hình của bác tạm ổn thì anh sẽ trở về Huế tiếp tục công việc.
Hạnh Chi hỏi dồn:
- Khi mô anh về Huế?
- Nay mai.
Trả lời Hạnh Chi nhưng Lãm Khương không yên lòng:
- Một mình em ở lại đây, anh hơi lo.
- Không có chi mô, em lo liệu được mà.
- Thôi cũng được, anh sẽ dặn Khiết An, nó sẽ theo dõi cho bác chu toàn.
Lãm Khương phải về Huế vì có bao nhiêu việc cần giải quyết. Nhất là chuyện của Hạnh Chi. Hàm oan hay có thật, Lãm Khương phải làm sáng tỏ.
Rồi Lãm Khương ân cần nói với Hạnh Chi như một người nhà:
- À! Có cần để anh bảo Khải Danh vào với em. Cậu ấy gọi điện hoài đấy.
Hạnh Chi lắc đầu:
- Thôi, để nó ở ngoài ấy đi tour du lịch. Công việc của nó cũng bề bộn. Hôm mạ mổ, cả Khải Danh và Hạnh Thơ cũng đã vào rồi.
Từ Huế vào đây thật tốn kém. Một mình Hạnh Chi chăm sóc mẹ, gánh vác hết cho hai đứa em. Vả lại, cả Hạnh Thơ và Khải Danh đều đang có việc làm.
Chỉ mình Hạnh Chi thật tội nghiệp, cô bị đuổi việc, và càng không muốn làm tiếp viên karaoké ở nhà hàng Mây Hồng nữa. Nhớ lại mấy tấm ảnh mà Hạnh Chi không khỏi rùng mình. Ảnh từ đâu ra, cô có bao giờ chụp ảnh chung với gã hàn Quốc Chang- Hu đâu.
Muốn quên mà Hạnh Chi vẫn nhớ. Bất giác, cô thốt lên hỏi Lãm Khương:
- Anh Lãm Khương nì! Em mô có chụp ảnh với gã Hàn Quốc Chang- Hu, sao có ảnh dính chung được?
Lãm Khương ngạc nhiên:
- Gã Chang- Hu nào?
- Đó là một người Hàn Quốc đi chung với cô gái Việt lai Pháp đến nhà hàng karaoké Mây Hồng. Cô gái ấy sai khiến bắt em phục vụ đủ điều Chú ý lắng nghe, Lãm Khương bỗng hỏi:
- Cô gái Việt lai Pháp à? Cô ta thế nào?
Hạnh Chi tả hình dáng Kiều Hân và kể mọi chuyện cho Lãm Khương nghe.
Lãm Khương nhíu mày nghĩ ngợi:
Chẳng lẽ Linda Kiều Hân? Cô ta đã sang Huế ư?
- Để làm gì? Cô ta lại đi với gã Chang- Hu Hàn Quốc à? Sao có chuyện lạ thế?
Lãm Khương lại hỏi:
- Cô gái Việt lai Pháp đó tên gì, em có biết không?
- Em không biết. Cô ta chỉ giới thiệu gã Hàn Quốc tên Chang- Hu là một doanh nhân chồng của cô ta.
- Thế à!.
Hạnh Chi trả lời rồi nêu thắc mắc:
- Em có làm gì đâu mà cô ta rất ghét. Mỗi lần đến nhà hàng Mây Hồng là sai bảo hạch hỏi em đủ điều. Bắt em phải phục vụ chứ không chịu ai cả.
- Lạ nhỉ!
Vậy là những điều Lãm Khương đự đoán là đúng. Có người không thích Hạnh Chi, ghét cô và hại cô. Tại sao nhỉ? Có phải Kiều Hân? Lãm Khương không muốn nghĩ đến điều này, mong nó không phải là sự thật. Nhưng biết đâu Kiều Hân cũng quá quắt lắm. Cô vẫn hay về Việt Nam. Có lẽ Lãm Khương phải bay về Huế ngay.
Hạnh Chi chép miệng nói như than:
- Em cứ thắc mắc mãi không hiểu tại sao lại có chuyện như thế.
Lãm Khương buông câu nhận định:
- Như vậy là họ đã không thích em nên tìm cách hãm hại.
Hạnh Chi ngây thơ lắc đầu:
- Em có làm gì họ mô!
- Nhiều khi người ta ghét nhau vì danh tiếng.
- Anh mới có danh tiếng chứ em chỉ là con bé vô danh.
Nếu là Kiều Hân thi Lãm Khương phải biết cô hại Hạnh Chi vì lý do gì?
Lãm Khương hứa hẹn:
- Anh sẽ tìm hiểu chuyện này. Có chứng cớ rõ ràng, anh sẽ báo cho ban lãnh đạo đàn nhạc biết.
Hạnh Chi mong là Lãm Khương làm sáng tỏ vấn đề để danh dự cô được phục hồi.
- Em bị vu oan.
- Anh biết.
- Chỉ có anh mới là tin em.
Phải! Chỉ có Lãm Khương là tin Hạnh Chi trong sáng. Anh dựa vào trực giác vào nề nếp phong cách Tôn Nữ của cô.
Vừa làm thủ tục xuất viện cho bà Hạnh Phương xong, Hạnh Chi gặp Lam Mỹ. Cô ngạc nhiên quá đỗi:
- Lam Mỹ sao vào đây?
Lam Mỹ rầu rầu nét mặt:
- Thằng bé mới ba tháng tuổi đã bị tim bẩm sinh nên ta đến đây.
- Khang Vỹ đâu có vào đây với mi không?
Lam Mỹ nhăn mặt ấm ức:
- Đừng nhắc đến hắn nữa, ta đang tức cành hông đây.
Hạnh Chi nhìn Lam Mỹ một cách quan tâm:
- Có chuyện gì xảy ra vậy?
Lam Mỹ kéo Hạnh Chi ra ngoài. Cả hai cùng ngồi trên chiếc ghế đá. Lam Mỹ ngậm ngùi kể:
- Ta đâu ngờ Khang Vỹ là một chuyên viên âm nhạc dỏm. Hắn mô có tài giỏi như anh Lãm Khương.
Hạnh Chi buột miệng:
- Không nghiên cứu âm nhạc thì thôi làm chuyện khác, mở nhà hàng cũng được rồi.
Lam Mỹ uất ức kể tiếp:
- Phải chi hắn làm chuyện khác tốt đẹp thì ta đâu có tức. Đằng này, hắn mượn danh tiếng nghiên cứu âm nhạc nhẹ ở các nước Châu Á để buôn lậu, kinh doanh thân xác phụ nữ.
Hạnh Chi thảng thốt:
- Trời ơi!
- Mi thấy đó hắn thường xuyên vắng nhà bỏ mình ta quản lý nhà hàng. Phát hiện ra điểu này. ta sợ quá âm thầm bỏ trốn vào Sài Gòn với thằng bé.
Cũng may Hạnh Chi không còn làm ở nhà hàng Mây Hồng nữa. Cô nói với Lam Mỹ mà như nói với chính mình:
- Thoát được hắn là mừng rời, không dính đến công việc của hắn là mừng rồi.
Lam Mỹ thở than:
- Nhưng khổ nỗi thằng bé bị bệnh tim bẩm sinh phải đưa vào đây điều trị.
Mắt Hạnh Chi sáng lên giới thiệu:
- Mi gặp bác sĩ Khiết An chưa? Anh ấy giỏi lắm, anh ấy mổ cho mạ ta đó.
Khiết An là bạn của anh Lãm Khương.
Lam Mỹ gật đầu:
- Gặp rồi. Anh Khiết An cũng làm bạn thân của Nam Khánh ngày xưa. Hai người thân lắm.
- Anh Khiết An có nói tình hình thằng bé thế nào không? Điều trị thế nào?
- Anh Khiết An bảo điều trị tạm thời rồi sẽ phẩu thuật tim cho cháu bé. Ta lo quá!
Hạnh Chi động viên Lam Mỹ:
- Cứ phẫu thuật cho con đi để nó mau lành bệnh. Bác sĩ Khiết An mổ có kết quả lắm. Mạ ta đã bình phục rồi.
Dì Hạnh Phương khỏe hần rồi hỉ? Cho tao gửi lời thăm dì!
Hạnh Chi đặt tay lên vai bạn:
- Cố gắng lo cho con nhé. Ta tiếc là không giúp gì được cho mi.
Lam Mỹ tỏ vẻ thông cẩm:
- Mi lo cho dì Hạnh Phương đã mệt phờ rồi.
- Cũng nhờ bác sĩ Khiết An. Mi cứ yên tâm, anh ấy rất nhiệt tình.
- Tao biết? Khi mô mi về Huế?
- Ta thu xếp đưa mạ về ngay.
Lam Mỹ trầm giọng ưu tư:
- Còn ta chắc sẽ không về Huế.
Hạnh Chi động viên:
- Con điều trị khỏe mạnh rồi thì về chứ.
- Thôi, về sợ gặp Khang Vỹ lắm.
- Mi cũng nên tránh gặp Khang Vỹ. Nhớ là đừng kể việc gặp ta nhé!
- Ta biết!
Chia tay Lam Mỹ mà lòng Hạnh Chi ngậm ngùi thương bạn.
Lam Mỹ đã rời bỏ Khang Vỹ, một mình ôm con nhỏ vào Sài Gòn, đứa con lại bị bệnh, Lam Mỹ phải xoay xở ra sao đây.
Những tưởng Lam Mỹ sẽ mãi hạnh phúc bên Khang Vỹ. Họ đến thật nhanh và cũng kết thúc thật nhanh. Tội cho Lam Mỹ!
Lam Mỹ không dám sống với Khang Vỹ, không dám gặp Khang Vỹ nữa.
Khang Vỹ buôn lậu và kinh doanh thân xác phụ nữ, chắc chắn là buôn người qua biên giới.
Khang Vỹ đã vi phạm pháp luật trầm trọng. Lam Mỹ âm thầm tránh xa chứ không dám tố giác Khang Vỹ. Khang Vỹ làm điều sai trái Lãm Khương có biết khộng?
Hai người là bạn thân mà Hạnh Chi thấy rất khác xa nhau. Ở Khang Vỹ có điều gì đó mà ngay từ đầu cô đã thấy không ổn. Có lẽ Lam Mỹ đã nhầm lẫn. Và giờ đây Lam Mỹ phải trá giá cho sự lầm lẫn của mình.
Hạnh Chi chỉ cờn biết cầu mong cho thằng bé con Lam Mỹ bình yên khỏe mạnh. Lam Mỹ sẽ cùng con trai vượt qua bao khó khăn trở ngại của cuộc đời.
Dùng thủ đoạn gởi mấy tấm ảnh chụp Chang- Hu và Hạnh Chi để tố cáo hành vi xấu xa của Hạnh Chi với ban lãnh đạo dàn nhạc, Linda Kiều Hân rất hả hê. Hạnh Chi bị đuổi việc, Kiều Hân còn hả hê hơn nữa.
Sau khi bị đuổi, việc Hạnh Chi cũng không đến nhà hàng karaoké Mây Hồng nữa. Tên thám tử giả Út Lé (giả mà đượe việc) đã mất dấu Hạnh Chi. Tên Út Lé có tiền nên ngày càng hút chích xì ke nhiều hơn, quên cả việc theo đõi Hạnh Chi. Kiều Hân tức khí không thuê Út Lé nữa.
Kiều Hân đi chơi với Chang- Hu nhiều hơn. Cô thăm dò vả được biết Hạnh Chi đưa mẹ đi Sài Gòn chữa bệnh. Nghĩ là Lãm Khương đi cùng, Kiều Hân dịnh bay vào Sài Gòn bất quả tang hai người.
Không ngờ lúc đến sân bay, Kiều Hân gặp Lãm Khương.
- Ồ! Anh Lãm Khương! Anh ở Sài Gòn ra phải không?
Một thoáng ngạc nhiên khi thấy Linda Kiều Hân nhưng rồi Lãm Khương không ngạc nhiên nữa.
Lãm Khương đưa mắt nhìn Kiều Hân từ đầu đến chân. Cô người mẫu thời trang ăn mặc rất đúng thời trang. Bộ váy áo được thiết kế thật kỳ dị, lẽ ra chỉ mặc trên sân khấu biểu diễn, nhưng Kiều Hân mặc giữa chỗ đông người.
Kiều Hân nũng nịu:
- Anh không mừng khi gặp em à? Em đã đến Huế...
Kiều Hân đã đến Huế. Vậy là đúng Kiều Hân đã gặp Hạnh Chi và hại Hạnh Chi.
Lãm Khương nghiêm giọng hỏi:
- Cô mới đến Huế hay đến hồi nào?
Kiều Hân kiêu hãnh:
- Em đến mấy tháng, sau khi anh đi đó.
Mặt Lãm Khương sa sầm xuống:
- Cô theo dõi tôi à?
Kiều Hân õng ẹo:
- Em muốn ở gần bên anh. Đi anh, mình về nhà trọ của anh đi!
Không thể đưa Kiều Hân về nhà trọ, Lãm Khương lặng thinh. Anh đang bực dọc vì nghĩ đến việc Kiều Hân đã làm. Chỉ nghi ngờ thôi nhưng bây giờ anh biết là chính xác.
Thấy Lãm Khương im lặng, Kiều Hân rủ rê:
- Hay là mình về khách sạn đi anh, em có bao điều muốn nói với anh.
Không thể né tránh cuộc tiếp xúc với Kiều Hân, Lãm Khương đành tìm một quán vắng vẻ.
- Chúng ta vào quán giải khát trò chuyện.
Kiều Hân mừng rơn nhưng trề môi phụng phịu.
- Vào quán cóc này à?
Lãm Khương nhăn mày:
- Quán nào mà chẳng được.
Kiều Hân mè nheo:
- Vào đây giải khát rồi về nhà trọ của anh nghe.
Lãm Khương lắc đầu:
- Tôi chẳng có nhà trọ nào cả.
- Đừng tưởng em không biết nhà trọ của anh nghe.
Kiều Hân đãi giọng khẳng định rồi hạch hỏi:
- Anh không còn ở chỗ đó à? Dời đến lâu đài rêu phong mục nát của cô Tôn Nữ chơi đàn nhạc lễ trá hình rồi chứ gì?
Lãm Khương ngầu mặt:
- Cô nói cái quái gì vậy?
Không trả lời, Lãm Khương ung dung vào quán.
Hai người ngồi đối diện nhau, Lãm Khương gọi nước, Câu nói của Kiều Hân khiến anh khó chịu vô cùng. Anh biết cô nói thế với ý gì nhưng cũng muốn phớt lờ luôn.
Kiều Hân vừa nhâm nhi ly sô- đa chanh vừa buông một câu rất thản nhiên:
- Em biết anh giả vờ sang đây công tác vì lý do gì rồi.
Lãm Khương hầm hừ:
- Đó là chuyện riêng của tôi.
- Nhưng có liên quan đến em.
- Liên quan gì?
Kiều Hân nói như khiêu khích:
- Anh là vị hôn phu của em, em phải biết mọi chuyện chứ.
Rồi cô giở giọng trách móc Lãm Khương:
- Chúng ta sắp kết hôn rồi mà anh cứ bỏ em đi hoài.
Lãm Khương thẳng thắn:
- Tôi chưa đặt vấn đề kết hôn.
Kiều Hân xụ mặt nhắc nhở:
- Mẹ anh và mẹ em đã bàn ngày đính hôn rồi, anh đừng có quên.
- Tôi còn đi công tác lung tung chưa ổn định cuộc sống, tôi chưa nghĩ đến việc đính hôn.
Kiều Hân lừ mắt:
- Anh khéo kiếm chuyện! Sao anh không nói điều này cho mẹ anh biết. Bà đã chọn ngày đính hôn của chúng ta rồi.
Lãm Khương khắng định:
- Chuyện hôn nhân của tôi do tôi quyết định, mẹ tôi không có can thiệp.
Kiều Hân nhìn Lãm Khương cất giọng phàn nàn:
- Lúc trước anh đâu có nói như thế này. Bây giờ anh đã thay đổi rồi.
- Tôi không thay đổi gì cả:
Kiều Hân xẵng giọng:
- Anh đã có một bóng hình khác. Anh đừng có chối!
Lãm Khương chẳng giải thích điều gì, trong khi Kiều Hân tiếp tục quả quyết:
- Anh tưởng em không biết à? Cô ta chỉ là Tôn Nữ giả đanh trá hình, thực chất là tiếp viên kalaoké. Anh thừa biết mấy cô tiếp viên làm gì ở trong phòng vắng rồi.
Lãm Khương nhíu mày nghiêm giọng:
- Cô đừng đánh giá sai lầm người khác.
- Em ư? Chính anh mới sai lầm đó. Anh mê đắm chạy theo cô ta đấy!
- Cô đừng nói năng bừa bãi!
Kiều Hân cáu kỉnh gay gắt:
- Em nói sự thật. Anh đã mê cô tiếp viên Hạnh Chi. Anh dám từ bỏ Paris hoa lệ để đến đây với cô ta. Còn chối à?
Lãm Khương bực dọc.
- Chuyện riêng của tôi cô đừng xen vào?
Kiều Hân hếch mũi lên làm điệu:
- Em phải bảo vệ tình yêu và cuộc hôn nhân của em. Em không thể cho cô ả nào nhảy vâo chiếm anh đâu.
- Cô nói thật lạ.
- Lạ gì đâu! Em yêu anh nên phải giữ.
Lãm Khương hừ giọng:
- Cô giữ tôi à? Không đễ đâu!
Kiều Hân nhìn Lãm Khương đầy vẻ tự hào:
- Em đã sang đây giữ anh đây này.
Lãm Khương tròn mắt:
- Hừm!
Kiều Hân cười khúc khích:
- Anh đừng mong trốn thoát khỏi em.
Lãm Khương cau mày hỏi:
- Cô sang đây để theo dõi tôi à?
Đôi mắt xanh ánh lên vẻ kiêu hãnh thích thú:
- Không theo dõi làm sao biết được từng hành động của anh, Anh đã cặp bồ với cô tiếp viên Hạnh Chi.
Lãm Khương bỗng nói như phân trần:
- Chúng tôi chỉ là bạn.
Đôi môi đỏ mọng cong cớn:
- Hứ! Ai tin tình bạn của hai người. Anh ngụy biện chẳng được đâu. Hai người gắn bó đến thế nào em biết hết. Anh lo cho cô ta từng chút.
Lãm Khương cau mày phê phán:
- Cô thật là lố bịch!
- Anh cặp bồ với cô ta mới lố bịch chẳng lẽ anh không biết cô ta tiếp khách hát karaoké? Không chỉ có hát không đâu.
- Cô thật là hồ đồ!
Kiều Hân đáp tỉnh bơ:
- Em thấy hết, biết hết, có đầy đủ chứng cớ nghe.
Những lời này như đã thể hiện những điều nghi vấn của Lãm Khương là đúng. Anh buột miệng, khô khốc:
- Cô xử sự như một người vô văn hóa?
Kiều Hân hỏi lại:
- Anh nói gì?
- Chính cô đã dùng thủ đoạn để hại người khác.
- Em không hại ai cả.
- Cô đã làm gì tự cô biết.
- Em chỉ giữ anh thôi.
Lãm Khương bực dọc:
- Tôi đâu phải đứa trẻ hay món đồ mà cô đòi giữ?
Ngả đầu lên vai Lãm Khương, Kiểu Hân mỉm cười:
- Của trời cho thì phải giữ.
Nhớ chuyện Hạnh Chi, Lãm Khương nghiêm mặt:
- Cô không được vu oan, hãm hại người khác.
Kiều Hân thản nhiên:
- Em chỉ cảnh cáo thôi. Ai bảo cô ta cặp bồ với anh.
- Cô thừa nhận cô dã vu oan cho Hạnh Chi?
Kiều Hân vặn lại:
- Anh thừa nhận anh đã cặp bồ với cô ta?
- Cô đừng có đổ cho tôi, chính cô đã kiếm cớ vu oan cho Hạnh Chi.
Kiều Hân như xác nhận:
- Tôi chỉ muốn mọi người biết rõ về đạo đức của cô ta. Và muốn cô ta phải xa anh.
- Thật lố bịch!
Hiểu Lãm Khương nói ai nhưng Kiều Hân tỉnh bơ:
- Cô ta lố bịch như thế, anh phải tránh xa.
Lãm Khương nhăn mặt:
- Tôi nói cô đấy chứ!
Kiều Hân hừ giọng:
- Em à? Không đâu? Cô ta mới lố bịch.
Cùng một lúc cặp bồ với nhiều người. Tưởng con gái Huế hiền dịu, cô ta bám theo anh và chức tiến sĩ đầy danh vọng của anh và tiền bạc của anh đó.
Ném cho Kiều Hân mợt tia nhìn nảy lửa, Lãm Khương gắt:
- Cô im đi?
Kiều Hân cười cầu hòa.
- Anh hãy cùng em trở về Paris tổ chức lễ đính hôn.
Lãm Khương lắc đầu - Tôi còn công tác ở Huế.
- Anh chắng có công tác gì cả, chẳng qua vì cô Tôn Nữ trá hình đó thôi.
- Tôi cấm cô nói Hạnh Chi như thế.
- Hứ! Tốt đẹp gì thứ con gái làm tiếp viên karaoké. Cô ta bị đuổi việc ở dàn nhạc lễ rồi. Cho đáng!
Cơn giận phừng lên, cố nén lắm Lãm Khương mới không tát tai Kiều Hân.
Bàn tay anh giơ lên và buông thõng. Anh nhìn Kiều Hân mà cảm thấy ngở ngàng xa lạ. Sao anh có thể quen và thân thiết với cô gái lai này? Kiều Hân xinh đẹp mà sao lòng đạ cô hẹp hòi đen tối qúá! Dằn vặt bức bối, Lâm Khương vừa truy ván Kiều Hân, vừa khắng định:
- Chính cô làn cho Hạnh Chi bị đuổi việc chứ gì?
Giọng Kiều Hân tỏ vẻ khiêu khích:
- Em à? Em có khả năng đó ư?
- Cô làm gì thì cô biết quá rõ hơn ai?
Hất đầu, Kiều Hân buột miệng nói một cách điềm tĩnh:
- Em làm thì sao? Chủ yếu là em muốn cô ta phải xa anh. Em cần phải bảo vệ cuộc hôn nhân của mình.
Lãm Khương bực đọc:
- Bịa chuyện, vu khống cho người khác là một tội ác, cô có biết không?
Kiều Hân nhún vai:
- Gì mà dữ vậy anh?
Lãm Khương đứng dậy, giọng dứt khoát:
- Cô phải làm sao trả lại sự công bằng trong sạch cho Hạnh Chi.
- Trong sạch nhỉ? Đừng tưởng cô ta trong sạch không có gì, mấy tấm ảnh quá rõ.
Lãm Khương buông gọn:
- Ảnh của cô đấy!
Nói rồi, anh trả tiền nước và đi thẳng. Kiều Hân tức ấm ức chạy theo anh.
Nhưng rồi một ý nghĩ lóe lên, cô quyết định trở về Paris.
Một Thời Tôn Nữ Một Thời Tôn Nữ - Hồng Kim Một Thời Tôn Nữ